Nhược Thuỷ Nhất Biều

Chương 29: BẦY RẮN NGÀN NĂM…

Lâm Sơ Ước

30/12/2013

EDIT: TỬ SA

Nhưng là đã đến cửa cuổi cùng rồi, đống tài liệu kia, lại còn trải qua nhiều phen kinh tâm động phách như thế, chẳng biết đã chết đi bao nhiêu tế bào não rồi, bỏ dở tuyệt đối là không có khả năng, Lạc Thủy nghiến nghiến răng, ai sợ ai chứ!

Nam Cửu Khanh đại khái cũng đã phát hiện Nhược Thủy có lẽ có chút sợ cái thứ đó, chỉ là lẳng lặng mà đứng cũng không nói gì.

Nhược Thủy Tam Thiên: “Đi.”

Nam Cửu Khanh: “Qua đây, đứng phía sau ta.”

Lạc Thủy thật cẩn thận tiến qua, gắt gao đi theo phía sau Nam Cửu Khanh, đem kỹ năng quần công tăng đến mãn.

Nam Cửu Khanh nhờ vào cái trụ bằng ngọc bích trên hành lang, phá nát Dạ Minh Châu phía trên, rồi nhảy một cái thật cao, bắt lấy viên ngọc kia, giao dịch cho Lạc Thủy: “Đi tìm Ngọc Giác.”

Quả nhiên, bầy rắn hỗn loạn. Phía sau tiếp trước bò ra khỏi hố sâu, như thủy triều vọt đến.

Lạc Thủy choáng váng một trận, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại, run run rẩy rẩy chạm đến mệnh môn của Kim Chung Tráo, đem Lưu Ly Tông Ngọc đặt vào trong khung nhiệm vụ tự động nhảy ra, nhấn xác định.

Một giây, hai giây, ba giây, không phản ứng?

Khung nhiệm vụ lại tít tít mở rộng, hoàn toàn không thay đổi, Lạc Thủy nhấn vào viên ngọc, lúc này mới nhìn thấy thông báo phía trên: Lưu Ly Tông Ngọc ngàn năm trước kia nhập mộ để phong ấn bầy rắn, cần có chín trăm chín mươi chín túi mật rắn mới có thể mở ra.

Lạc Thủy liếc đến thời gian ở phía dưới bên phải màn hình, chín giờ đúng! Nói cách khác còn hơn mười lăm phút nữa.

Mười lăm phút phải giết ít nhất chín trăm chín mươi chín con rắn.

Đầu Lạc Thủy một mảnh trống rỗng.

Tiếng xùy xùy bên tai dây dưa không dứt, Lạc Thủy nổi giận, đối với đám rắn độc đang mở miệng lớn đỏ như máu, rút ra Hỏa Hồ Lô dùng một chiêu Hỏa Vũ Miên Độc, trực tiếp cắt đứt đầu đám rắn dữ tợn, đống thân rắn kia còn đang ở trên mặt đất co rút điên cuồng.

Lạc Thủy không chút lưu tình một bước dẫm lên trên.

Cũng không cùng đám rắn này dây dưa, chỉ chọn rắn nhỏ công ít huyết ít mà giết, chín trăm chín mươi chín túi mật rắn!

Hai người ở trong đại điên khắp nơi là rắn, liên tiếp giết đám rắn đang chạy trốn xung quanh.

Nam Cửu Khanh: “Nhược Thủy cẩn thận.”

Lạc Thủy không kịp xoay người, liền bị cái đuôi của con mãng xà đỏ máu vẻ mặt dữ tợn quét đến, “bốp” một tiếng, máu mất đi một phần ba, trực tiếp ngã trên mặt đất.

Nam Cửu Khanh vọt đến, tăng trạng thái cho Lạc Thủy, ngăn trở con mãng xà sọc vằn đang từng bước ép sát đến.

Đó đại khái chính là Xà Vương.



Lạc Thủy đứng lên, quét đi đám rắn nhỏ đang dây dưa, xông về phía Xà Vương.

Xà Vương huyết không hậu, nhưng độ nhanh nhẹn tương đối cao, giống như Lạc Thủy chạy chỗ như vậy cũng có rất nhiều công kích bị trượt.

Lạc Thủy đại khái cũng là giết đến điên rồi, chỉ để ý đến Xà Vương ở bên này, hoàn toàn quên mất trọng điểm của nhiệm vị là mật rắn.

Nam Cửu Khanh: “Nơi này để ta, mật rắn quan trọng hơn.”

Lạc Thủy lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, quay trở lại đám rắn, nơi Hỏa Hồ Lô đến, một mảnh hỗn độn.

Càng giết càng phẫn nộ, càng phẫn nộ càng xúc động.

Giết cho đến khi hai mắt nổi đỏ, mới nghe thấy thông báo của hệ thống là nhiệm vụ đã hoàn thành.

Cuối cùng.

Lạc Thủy đem Lưu Ly Tông Ngọc giao cho hệ thống, vòng ánh sáng từ từ biến mất.

Buồn cười chính là đám rắn, có thể là cả đời lần đầu tiên gặp phải đối thủ, cho nên sau khi hai người dừng đánh cũng không dám tiến lên nữa, chỉ tặc tặc mà truờn qua trườn lại xung quanh vùng phụ cận hành lang.

Lạc Thủy đi về phía quan tài, ánh mắt mê ly.

Tay phải nhẹ nhàng nhấn chuột phải, liền nhìn thấy quan tài chầm chậm mở ra.

Chỉ có một khối bích ngọc toàn thân tỏa sáng hiện ở trước mắt, trên có khắc bốn chữ: Mộ Huyệt Ngọc Giác.

Nhược Thủy Tam Thiên: “Thế nào chỉ có cái này?”

Nam Cửu Khanh: “Đây hẳn chỉ là tầng một.”

Lạc Thủy so sánh độ cao của quan tài cùng độ sâu của vực thẫm, cảm thấy có lý, nàng thật sự là không có sở thích đặc biệt muốn xem xác ướp, vì vậy nên không chút do dự nhặt lấy Mộ Huyệt Ngọc Giác.

Nhược Thủy Tam Thiên: “Đi giao nhiệm vụ nào.”

Nhất thời họa diện thay đổi, tất cả cảnh vật trong đại điện đều đã biến mất đâu không thấy, bọn họ đang đứng ở cửa vào mộ huyệt.

Nam Cửu Khanh triệu hồi ra tọa ky, mang Nhược Thủy Tam Thiên chạy đến chỗ Ngự Thú Sư ở Thủy Tinh cốc.

Lạc Thủy giao nhiệm vụ.

Ngự Thú Sư: Chúc mừng Nhược Thủy Tam Thiên nữ hiệp trí dũng song toàn, ngài là người chơi thứ chín của bổn khu hoàn thành được nhiệm vụ này, ngài có thể từ trong hệ liệt tam thần thú chọn ra một con.

Thứ chín a, Lạc Thủy vô cùng tự mãn, cái khu này ít nhất cũng có mấy vạn người, thứ chín là tương đương với dẫn đầu, bất quá hệ thống thật sự là keo kiệt nhiệm vụ khó như vậy rõ ràng là để cho người ta không thể hoàn thành mà. Nếu mà chỉ có một mình nàng phỏng chừng ngay ở lúc đám dũng binh kia liền không qua nổi rồi, may là có đại thần ở đây, không biết khi đại thần hoàn thành là lần thứ mấy.

Ba thần thú, một là Điểu Hình Thú, độ nhanh nhẹn rất cao, công kích không mạnh. Một là Quy Hình Thú, công kích siêu cường, độ nhanh nhẹn thấp, nghe tên liền biết, thứ ba là Miêu Hình Thú, hình dáng tròn vo, cái trán còn có cả chữ Vương, thuộc tính tương đối cân bằng, Lạc Thủy nở nụ cười, chú mèo nho nhỏ còn muốn giả làm lão hổ.



Lạc Thủy đem ô con rùa loại bỏ, đang phân vân giữa chim và mèo, nếu có chim liền có thể bay, mèo kia lại đáng yêu lấy đi mất tâm của Lạc Thủy, chỉ có thể hỏi ý kiến đại thần một chút.

Nam Cửu Khanh nhìn thấy thuộc tính ba con thần thú trên màn hình, lướt qua một lượt suy tư nói: “Vẫn là chọn mèo đi.”

Được rồi, hắn thừa nhận hắn là có tư tâm, nếu như Lạc Thủy chọn chim, sau này chạy địa đồ chỉ có thể một mình bay, một mình chạy, muốn bay thì làm sao giờ, nếu chọn mèo, hắc hắc, vừa vặn có thể sóng vai rong ruổi.

Vì thế Lạc Thủy đồng hài liền chọn tiểu miêu kia.

Hình như cần phải đặt một cái tên, lấy tên gì thì tốt đây?

Tiểu miêu màu trắng, Tiểu Bạch hình như là quá quê rồi, sủng vật của Nhược Thủy Tam Thiên kêu cái gì mới tốt chứ? Nhược Thủy Tam Thiên Nhược Thủy Tam Thiên, có rồi, liền gọi là Nhất Biều, quyết định chủ ý.

Nhược Thủy Tam Thiên: “Lão đại, con mèo kia của ngươi tên gì?”

Nam Cửu Khanh có chút ngạc nhiên: “Tên?”

Nhược Thủy Tam Thiên: “Vâng.”

Nam Cửu Khanh: “Tên con của ngươi là gì?”

Nhược Thủy Tam Thiên: “Nhất Biều.”

Nam Cửu Khanh “nga” một tiếng, trong lòng có chủ ý.

Lạc Thụy đem Nhất Biều triệu ra, thần thú Nhất Biều tay ngắn chân ngắn, thân thỏ mặt mèo, bộ lông tuyết trắng bao phủ toàn thân, duy chỉ có một đôi mắt lóe lục quang sâu thẫm, dị thường sáng ngời.

Lạc Thủy vội vàng ngồi lên, ngồi lên trên nửa ngày, Nhất Biều vẫn là bất động. Lạc Thủy kỳ quái nhìn nhìn nó, kết quả liền nhìn thấy Nhất Biều một tay đang giữ cá, trong miệng còn đang ăn một con.

Cá ở đâu ra? Lạc Thủy hoài nghi, lật lật bao khỏa của chính mình, quả nhiên một tổ Ngân Tuyết Ngư trong bao, thiếu mất ba con.

Cái thứ này cư nhiên còn là một tên trộm cá!?

Thần thú đều có năng lực tự lấy đồ của chủ nhân mình sao?

Nhược Thủy Tam Thiên: “Tọa ky của ngươi có trộm đồ ăn không?”

Nam Cửu Khanh: “Có, đây là do hệ thống thiết định, tọa ky còn có rất nhiều năng lực, từ từ phát hiện sẽ rất thú vị.”

Lạc Thủy hai mắt sáng lên, nguyên lai tọa ky lại thần kỳ như vậy, quả nhiên là thần thú. Lạc Thủy đợi Nhất Biều ăn xong cá, vui vẻ hô to, nàng cũng có tọa ky, nàng không cần đi bộ nữa.

Nhược Thủy Tam Thiên: “Lão đại, lên, ta mang ngươi.”

Nam Cửu Khanh hắc tuyến, bất quá vẫn là yên lặng mà lên, có đôi khi ngồi so với cỡi thoải mái hơn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhược Thuỷ Nhất Biều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook