Chương 24: BỊ NGƯỜI KHÁC THEO DÕI…
Lâm Sơ Ước
30/12/2013
EDIT: TỬ SA
“Lạc Thủy, vì cái gì ta cuối cùng lại có loại cảm giác bị người khác theo dõi?” Tiết Diễm Yến thần thần bí bí ghé đến gần nói.
Lạc Thủy nhìn trời: “Ngươi tưởng là đang đóng phim à.”
Hai nàng chính là đang đi tiểu siêu thị mua vật dụng hàng ngày, hơn nữa còn là tiểu siêu thị của trường, giữa thanh thiên bạch nhật làm gì có gì, các nàng cũng không phải là thiên kim của tập đoàn tài chính cũng không phải con em nhà gia thế của viên chức chính phủ gì.
Tiết Diễm Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, nhanh bước hai bước bắt lấy tay áo Lạc Thủy: “Thật mà, ngươi nhìn mà xem, vị nữ nhân mặc áo lam chấm hoa liền váy kia kìa.”
Lạc Thủy quay đầu lại nhìn liếc qua một cái cho có lệ, nhất thời trên mặt xẹt qua ba đạo hắc tuyến. Chuyện Tiết Diễm Yến vừa nói là có thật, khi Lạc Thủy quay đầu lại nhìn lần nữa, mơ hồ có một bóng người mặc váy lam mất tự nhiên bước xa đi một chút đứng nhìn đông nhìn tây.
Hai người lại tiếp tục đi thêm một đoạn, dư quang khóe mắt đều có thể ngắm thấy một cái bóng dáng màu lam.
Lạc Thủy an ủi Tiết Diễm Yến: “Đừng sợ, nàng ta đánh không lại ta đâu.”
Tiết Diễm Yến rầu rĩ, ai sợ chứ, nàng rất hưng phấn có được hay không: “Ngươi nói xem nàng ta đi theo chúng ta làm gì?”
“Không biết. Ngươi có cừu gia gì đó hay không?”
“Ngươi đi chết đi, ta từ nhỏ đã là một cô nương tốt giàu lòng nhân ái làm gì có cừu nhân.”
Lạc Thủy tiếp tục đoán: “Chẳng lẽ là ngươi đoạt lão công nhà người ta?”
Tiết Diễm Yến trợn trắng hai mắt: “Nam nhân ta tìm đều là thanh thanh bạch bạch.”
Lạc Thủy lúc này thật không hiểu nổi.
Tiết Diễm Yến đánh giá một lượt từ thấp đến cao, gian tà nâng cằm Lạc Thủy lên: “Là ngươi cướp nam nhân nhà người ta đem đi?”
Lạc Thủy đánh rớt tay Tiết Diễm Yến: “Nói lung tung!”
Tiết Diễm Yến kéo Lạc Thủy đi về hướng ký túc xá, thầm nghĩ vị nữ nhân kia cũng không đến nỗi theo đến tận ký túc xá đâu, ngược lại cảm thấy không cam lòng, vô duyên vô cớ bị người khác theo dõi, dù sao cũng phải làm rõ tình hình đã.
“Thủy a, sao ngươi không xông đến hỏi người kia muốn làm gì?”
“Không được, vạn nhất người ta không thừa nhận còn mắng chúng ta là lũ điên thì sao, địch bất động ta bất động.” Lạc Thủy lắc đầu.
“Vậy chúng ta sẽ mặc kệ nàng ta sao?”
Lạc Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi đến dưới lầu ký túc xá rồi hãy nói.” Ký túc xá nhiều người như vậy, vạn nhất thật sự có chuyện gì cũng dễ tìm người.
“Thủy a, nàng ta hình như càng ngày càng đến gần.”
“Ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm vào nàng ta như vậy chứ?”
Lời Lạc Thủy còn chưa nói xong, cái thân ảnh lam sắc kia liền vọt tới trước mặt các nàng, thái độ cường ngạnh hướng Lạc Thủy vươn tay ra: “Xin chào, đồng học, ta là Doãn Nghiên, có thể muợn chút ít thời gian nói chuyện chứ?”
Lạc Thủy cùng Tiết Diễm Yến liếc nhìn nhau, thầm nghĩ đây là cái tình huống gì?”
Đối phương đi theo các nàng lâu như vậy còn có thể vươn tay ra thản nhiên như thế, trái lại hai người các nàng lại có cái bộ dạng giống như đã làm điều gì đó xấu xa. Thua người không thua khí thế, Lạc Thủy rất nhanh trấn định lại, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, vươn tay ra cầm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn thon dài của đối phương: “Xin chào, ta là Lạc Thủy, có chuyện gì sao?”
Doãn Nghiên chỉ cười không nói, làm ra động tác mời.
Tiết Diễm Yến thấy thế liền lịch sự nói có việc trong ký túc xá nên đi trước.
Lạc Thủy đi theo Doãn Nghiên, hơi tụt về phía sau một chút.
Ánh mặt trời buổi chiều rọi lên khuôn mặt của mỗi người, Lạc Thủy lần đầu tiên nhìn thấy có người mặc y phục đẹp đến vậy, cả một bộ áo váy liền lam sắc có điểm hoa, tóc khẽ đung đưa theo gió, cũng không có vẻ từng trải, để lộ ra cái trán trơn bóng, ánh sáng từ khuôn mặt sáng ngời bắn ra tứ phía, đẹp đến vô cùng.
Khả năng giữa người với người thật sự kỳ quái, một số người chỉ nói một câu gặp qua một lần liền có thể thành bạn bè, một số người nhìn một lần liền cảm thấy khí trường bất hòa thủy hỏa bất dung, Lạc Thủy cùng vị mỹ nữ trước mắt hiển nhiên là thuộc loại thứ hai.
Nếu không phải là bầu không khí quỷ dị như vậy, thì Lạc Thủy cũng không nhịn được mà kinh hô lên tiếng, thật đẹp.
Lạc Thủy nhìn nàng đi về hướng cửa trường, không khỏi mở miệng: “Ngượng ngùng, ta buổi tối còn có việc, chúng ta ở trong trường nói chuyện được không?”
Doãn Nghiên nói: “Được thôi.” Ý bảo Lạc Thủy dẫn đường.
Lạc Thủy mang Doãn Nghiên dẫn đến trên khán đài ở góc sân thể dục.
Doãn Nghiên hơi khó chịu nhìn nơi này một chút, lấy ra một tờ khăn giấy lót xuống dưới rồi mới ngồi xuống.
Cái động tác này của nàng khiến cho Lạc Thủy nghĩ tới một người, tự phụ y như vậy.
Lạc Thủy đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi.”
Doãn Nghiên cũng không vòng vo gì: “Ngươi có thích Đốn Cảnh Nhiên hay không?”
Lạc Thủy đột nhiên tỉnh ngộ, lại là một fan hâm mộ, Họa Thủy thật là diễm phúc không ít a, mỹ nữ như vậy lại chạy đến đây tìm nàng chỉ vì hỏi nàng có thích Đốn Cảnh Nhiên hay không.
Lạc Thủy thản nhiên cùng nàng đối mặt: “Ta không thích hắn.”
Doãn Nghiên như là thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Các ngươi quen nhau đã lâu rồi?”
Lạc Thủy còn chưa từng tính qua, bị hỏi một câu như vậy, bỗng có loại cảm giác rẫu rĩ, giống như là thứ đồ bản thân không quá thích nên không dùng bị người khác xem là đồ cổ đuổi theo hỏi nàng là đã mua khi nào: “Mười mấy năm.”
Doãn Nhiên nhíu mày: “Khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
Doãn Nghiên cũng không có trả lời ngược lại còn hiên ngang lẫm liệt hỏi nàng: “Các ngươi là không có khả năng sao?”
Lạc Thủy khó hiểu, khuôn mặt mỹ nhân thế nào nói biến liền biến, hai câu vừa rồi còn chưa nói xong, nhưng vẫn là tốt tính ứng một tiếng: “Nga.” Đốn Họa Thủy yêu ai theo ai, nàng không quan tâm, bọn họ vốn là không có khả năng.
Doãn Nghiên có thể đã bị cái loại thái độ này của Lạc Thủy kích thích đến, cười lạnh: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi, đừng có mà rảnh rỗi tìm cách tiếp cận hắn.”
Vốn việc fan của Họa Thủy tìm nàng hỏi tình hình, nàng vẫn là rất sẵn sàng giúp đỡ, huống hồ chi là một mỹ nữ, hiện tại nhất thời bị người khác cướp trắng, giống như biến nàng thành kẻ trăm phương ngàn kế đi tiếp cận Họa Thủy vậy, Lạc Thủy buồn bực, vừa buồn bực ngữ khí liền không thiện cảm: “Kia thật sự là đa tạ ý tốt của ngươi, lần sau gặp lại.”
Lần nữa cũng không gặp.
Các nàng lại không quen, lười để ý.
Đi được một đoạn nàng còn nghe thấy đằng sau lưng hừ lạnh: “Đừng có mà không biết tốt xấu.”
Lạc Thủy trở về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu. Nàng quen biết Đốn Cảnh Nhiên mười mấy năm, lúc nào lại cần để cho một người ngoài nói ba nói bốn chứ.
Tiết Diễm Yến vẻ mặt bát quái giữ chặt nàng hỏi: “Mỹ nữ đó là ai nha?”
“Aizz, phỏng chừng là fan của Đốn Họa Thủy, nhắc nhở ta đừng quá tiếp cận hắn, ta sầu a.”
Tiết Diễm Yến ngồi trở lại: “Nàng ta cũng không chê đồ cũ.”
Lạc Thủy bắt chước cái giọng nhẹ nhàng của Doãn Nghiên nói: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi, Đốn Cảnh Nhiên chính là một Họa Thủy.”
Sự thật chứng minh đụng đến hắn liền không an lành.
Tiết Diễm Yến thở dài: “Chuyện của ngươi cùng Đốn Cảnh Nhiên bị Lý Miệng Rộng kia bị thêm mắm thêm muối nói ba hoa chích chòe một phen, hiện tại trong trường còn có ai không biết là hotboy trường ta đang theo đuổi ngươi?”
Cũng chính là vị nữ nhân Lạc Thủy này phương diện IQ có chút thấp nên không thấy được sự lầm bà lầm bầm cùng chỉ chỉ trỏ trỏ của người ngoài.
Lạc Thủy há hốc miệng, thiếu chút nữa mất bình tĩnh, Lý Tuyết Liên kia thật sự là hại chết người không đền mạng mà, nhưng là bé ngoan thật sự nghĩ không ra lời gì thô tục, đành phun ra ba chữ: “Thật lắm miệng.” (Tử Sa: ai còn nhớ cái bà Tuyết Liên kia ko :D, kái ng` mà 2 anh chị gặp lúc đi ăn ấy…)
Cái gì gọi là không có cũng thành có nàng đã có thể nhận thức rồi.
Đốn Họa Thủy đang theo đuổi nàng? Lạc Thủy sợ hãi đổ mồ hôi, da gà da vịt rơi đầy đất.
Tiết Diễm yến đứng dậy đi rót nước, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Cái miệng kia đổi trắng thay đen đổi xanh thay đỏ mà, nàng ta nói cái gì liền chính là cái đó.”
Lạc Thủy có lẽ là vô tâm thật, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Có những người thế giới trong mắt họ thường thường là có màu sắc, hơn nữa cái màu sắc đó chính là vàng.
Lạc Thủy phiền não xoắn xoắn ngón tay, Lý Tuyết Liên vẫn là cái tính kia, cùng nàng ta nói đúng là không xong. Người ta ở sau lưng bát quái thế nào nàng có thể làm như không thấy, giờ người ta đã tìm đến tới cửa rồi, có một tất có hai, nếu là người ta rảnh rỗi liền cứ tìm tới nàng nói chuyện tản bộ, thì điên mất.
Tiết Diễm Yến nhìn người nào đó đang phát điên, nhắc nhở nàng: “Đốn Cảnh Nhiên là mấu chốt.”
Ở chỗ này điên cuồng, không bằng để cho tên đầu sỏ gây tội tự mình đi qiải quyết đi.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê là đây, tuy rằng có đôi khi nàng thường xuyên đem Lạc Thủy cùng Đốn Cảnh Nhiên ra đùa giỡn, nhưng cũng chỉ giới hạn là đùa giỡn mà thôi, bọn họ có quan hệ gì, thái độ Lạc Thủy thế nào nàng vẫn là biết rõ.
“Lạc Thủy, vì cái gì ta cuối cùng lại có loại cảm giác bị người khác theo dõi?” Tiết Diễm Yến thần thần bí bí ghé đến gần nói.
Lạc Thủy nhìn trời: “Ngươi tưởng là đang đóng phim à.”
Hai nàng chính là đang đi tiểu siêu thị mua vật dụng hàng ngày, hơn nữa còn là tiểu siêu thị của trường, giữa thanh thiên bạch nhật làm gì có gì, các nàng cũng không phải là thiên kim của tập đoàn tài chính cũng không phải con em nhà gia thế của viên chức chính phủ gì.
Tiết Diễm Yến quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, nhanh bước hai bước bắt lấy tay áo Lạc Thủy: “Thật mà, ngươi nhìn mà xem, vị nữ nhân mặc áo lam chấm hoa liền váy kia kìa.”
Lạc Thủy quay đầu lại nhìn liếc qua một cái cho có lệ, nhất thời trên mặt xẹt qua ba đạo hắc tuyến. Chuyện Tiết Diễm Yến vừa nói là có thật, khi Lạc Thủy quay đầu lại nhìn lần nữa, mơ hồ có một bóng người mặc váy lam mất tự nhiên bước xa đi một chút đứng nhìn đông nhìn tây.
Hai người lại tiếp tục đi thêm một đoạn, dư quang khóe mắt đều có thể ngắm thấy một cái bóng dáng màu lam.
Lạc Thủy an ủi Tiết Diễm Yến: “Đừng sợ, nàng ta đánh không lại ta đâu.”
Tiết Diễm Yến rầu rĩ, ai sợ chứ, nàng rất hưng phấn có được hay không: “Ngươi nói xem nàng ta đi theo chúng ta làm gì?”
“Không biết. Ngươi có cừu gia gì đó hay không?”
“Ngươi đi chết đi, ta từ nhỏ đã là một cô nương tốt giàu lòng nhân ái làm gì có cừu nhân.”
Lạc Thủy tiếp tục đoán: “Chẳng lẽ là ngươi đoạt lão công nhà người ta?”
Tiết Diễm Yến trợn trắng hai mắt: “Nam nhân ta tìm đều là thanh thanh bạch bạch.”
Lạc Thủy lúc này thật không hiểu nổi.
Tiết Diễm Yến đánh giá một lượt từ thấp đến cao, gian tà nâng cằm Lạc Thủy lên: “Là ngươi cướp nam nhân nhà người ta đem đi?”
Lạc Thủy đánh rớt tay Tiết Diễm Yến: “Nói lung tung!”
Tiết Diễm Yến kéo Lạc Thủy đi về hướng ký túc xá, thầm nghĩ vị nữ nhân kia cũng không đến nỗi theo đến tận ký túc xá đâu, ngược lại cảm thấy không cam lòng, vô duyên vô cớ bị người khác theo dõi, dù sao cũng phải làm rõ tình hình đã.
“Thủy a, sao ngươi không xông đến hỏi người kia muốn làm gì?”
“Không được, vạn nhất người ta không thừa nhận còn mắng chúng ta là lũ điên thì sao, địch bất động ta bất động.” Lạc Thủy lắc đầu.
“Vậy chúng ta sẽ mặc kệ nàng ta sao?”
Lạc Thủy suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi đến dưới lầu ký túc xá rồi hãy nói.” Ký túc xá nhiều người như vậy, vạn nhất thật sự có chuyện gì cũng dễ tìm người.
“Thủy a, nàng ta hình như càng ngày càng đến gần.”
“Ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm vào nàng ta như vậy chứ?”
Lời Lạc Thủy còn chưa nói xong, cái thân ảnh lam sắc kia liền vọt tới trước mặt các nàng, thái độ cường ngạnh hướng Lạc Thủy vươn tay ra: “Xin chào, đồng học, ta là Doãn Nghiên, có thể muợn chút ít thời gian nói chuyện chứ?”
Lạc Thủy cùng Tiết Diễm Yến liếc nhìn nhau, thầm nghĩ đây là cái tình huống gì?”
Đối phương đi theo các nàng lâu như vậy còn có thể vươn tay ra thản nhiên như thế, trái lại hai người các nàng lại có cái bộ dạng giống như đã làm điều gì đó xấu xa. Thua người không thua khí thế, Lạc Thủy rất nhanh trấn định lại, dù sao binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, vươn tay ra cầm lấy bàn tay ngọc nhỏ nhắn thon dài của đối phương: “Xin chào, ta là Lạc Thủy, có chuyện gì sao?”
Doãn Nghiên chỉ cười không nói, làm ra động tác mời.
Tiết Diễm Yến thấy thế liền lịch sự nói có việc trong ký túc xá nên đi trước.
Lạc Thủy đi theo Doãn Nghiên, hơi tụt về phía sau một chút.
Ánh mặt trời buổi chiều rọi lên khuôn mặt của mỗi người, Lạc Thủy lần đầu tiên nhìn thấy có người mặc y phục đẹp đến vậy, cả một bộ áo váy liền lam sắc có điểm hoa, tóc khẽ đung đưa theo gió, cũng không có vẻ từng trải, để lộ ra cái trán trơn bóng, ánh sáng từ khuôn mặt sáng ngời bắn ra tứ phía, đẹp đến vô cùng.
Khả năng giữa người với người thật sự kỳ quái, một số người chỉ nói một câu gặp qua một lần liền có thể thành bạn bè, một số người nhìn một lần liền cảm thấy khí trường bất hòa thủy hỏa bất dung, Lạc Thủy cùng vị mỹ nữ trước mắt hiển nhiên là thuộc loại thứ hai.
Nếu không phải là bầu không khí quỷ dị như vậy, thì Lạc Thủy cũng không nhịn được mà kinh hô lên tiếng, thật đẹp.
Lạc Thủy nhìn nàng đi về hướng cửa trường, không khỏi mở miệng: “Ngượng ngùng, ta buổi tối còn có việc, chúng ta ở trong trường nói chuyện được không?”
Doãn Nghiên nói: “Được thôi.” Ý bảo Lạc Thủy dẫn đường.
Lạc Thủy mang Doãn Nghiên dẫn đến trên khán đài ở góc sân thể dục.
Doãn Nghiên hơi khó chịu nhìn nơi này một chút, lấy ra một tờ khăn giấy lót xuống dưới rồi mới ngồi xuống.
Cái động tác này của nàng khiến cho Lạc Thủy nghĩ tới một người, tự phụ y như vậy.
Lạc Thủy đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi.”
Doãn Nghiên cũng không vòng vo gì: “Ngươi có thích Đốn Cảnh Nhiên hay không?”
Lạc Thủy đột nhiên tỉnh ngộ, lại là một fan hâm mộ, Họa Thủy thật là diễm phúc không ít a, mỹ nữ như vậy lại chạy đến đây tìm nàng chỉ vì hỏi nàng có thích Đốn Cảnh Nhiên hay không.
Lạc Thủy thản nhiên cùng nàng đối mặt: “Ta không thích hắn.”
Doãn Nghiên như là thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Các ngươi quen nhau đã lâu rồi?”
Lạc Thủy còn chưa từng tính qua, bị hỏi một câu như vậy, bỗng có loại cảm giác rẫu rĩ, giống như là thứ đồ bản thân không quá thích nên không dùng bị người khác xem là đồ cổ đuổi theo hỏi nàng là đã mua khi nào: “Mười mấy năm.”
Doãn Nhiên nhíu mày: “Khó trách.”
“Khó trách cái gì?”
Doãn Nghiên cũng không có trả lời ngược lại còn hiên ngang lẫm liệt hỏi nàng: “Các ngươi là không có khả năng sao?”
Lạc Thủy khó hiểu, khuôn mặt mỹ nhân thế nào nói biến liền biến, hai câu vừa rồi còn chưa nói xong, nhưng vẫn là tốt tính ứng một tiếng: “Nga.” Đốn Họa Thủy yêu ai theo ai, nàng không quan tâm, bọn họ vốn là không có khả năng.
Doãn Nghiên có thể đã bị cái loại thái độ này của Lạc Thủy kích thích đến, cười lạnh: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi, đừng có mà rảnh rỗi tìm cách tiếp cận hắn.”
Vốn việc fan của Họa Thủy tìm nàng hỏi tình hình, nàng vẫn là rất sẵn sàng giúp đỡ, huống hồ chi là một mỹ nữ, hiện tại nhất thời bị người khác cướp trắng, giống như biến nàng thành kẻ trăm phương ngàn kế đi tiếp cận Họa Thủy vậy, Lạc Thủy buồn bực, vừa buồn bực ngữ khí liền không thiện cảm: “Kia thật sự là đa tạ ý tốt của ngươi, lần sau gặp lại.”
Lần nữa cũng không gặp.
Các nàng lại không quen, lười để ý.
Đi được một đoạn nàng còn nghe thấy đằng sau lưng hừ lạnh: “Đừng có mà không biết tốt xấu.”
Lạc Thủy trở về phòng, càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu. Nàng quen biết Đốn Cảnh Nhiên mười mấy năm, lúc nào lại cần để cho một người ngoài nói ba nói bốn chứ.
Tiết Diễm Yến vẻ mặt bát quái giữ chặt nàng hỏi: “Mỹ nữ đó là ai nha?”
“Aizz, phỏng chừng là fan của Đốn Họa Thủy, nhắc nhở ta đừng quá tiếp cận hắn, ta sầu a.”
Tiết Diễm Yến ngồi trở lại: “Nàng ta cũng không chê đồ cũ.”
Lạc Thủy bắt chước cái giọng nhẹ nhàng của Doãn Nghiên nói: “Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở ngươi, Đốn Cảnh Nhiên chính là một Họa Thủy.”
Sự thật chứng minh đụng đến hắn liền không an lành.
Tiết Diễm Yến thở dài: “Chuyện của ngươi cùng Đốn Cảnh Nhiên bị Lý Miệng Rộng kia bị thêm mắm thêm muối nói ba hoa chích chòe một phen, hiện tại trong trường còn có ai không biết là hotboy trường ta đang theo đuổi ngươi?”
Cũng chính là vị nữ nhân Lạc Thủy này phương diện IQ có chút thấp nên không thấy được sự lầm bà lầm bầm cùng chỉ chỉ trỏ trỏ của người ngoài.
Lạc Thủy há hốc miệng, thiếu chút nữa mất bình tĩnh, Lý Tuyết Liên kia thật sự là hại chết người không đền mạng mà, nhưng là bé ngoan thật sự nghĩ không ra lời gì thô tục, đành phun ra ba chữ: “Thật lắm miệng.” (Tử Sa: ai còn nhớ cái bà Tuyết Liên kia ko :D, kái ng` mà 2 anh chị gặp lúc đi ăn ấy…)
Cái gì gọi là không có cũng thành có nàng đã có thể nhận thức rồi.
Đốn Họa Thủy đang theo đuổi nàng? Lạc Thủy sợ hãi đổ mồ hôi, da gà da vịt rơi đầy đất.
Tiết Diễm yến đứng dậy đi rót nước, uống một ngụm, chậm rãi nói: “Cái miệng kia đổi trắng thay đen đổi xanh thay đỏ mà, nàng ta nói cái gì liền chính là cái đó.”
Lạc Thủy có lẽ là vô tâm thật, nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy. Có những người thế giới trong mắt họ thường thường là có màu sắc, hơn nữa cái màu sắc đó chính là vàng.
Lạc Thủy phiền não xoắn xoắn ngón tay, Lý Tuyết Liên vẫn là cái tính kia, cùng nàng ta nói đúng là không xong. Người ta ở sau lưng bát quái thế nào nàng có thể làm như không thấy, giờ người ta đã tìm đến tới cửa rồi, có một tất có hai, nếu là người ta rảnh rỗi liền cứ tìm tới nàng nói chuyện tản bộ, thì điên mất.
Tiết Diễm Yến nhìn người nào đó đang phát điên, nhắc nhở nàng: “Đốn Cảnh Nhiên là mấu chốt.”
Ở chỗ này điên cuồng, không bằng để cho tên đầu sỏ gây tội tự mình đi qiải quyết đi.
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê là đây, tuy rằng có đôi khi nàng thường xuyên đem Lạc Thủy cùng Đốn Cảnh Nhiên ra đùa giỡn, nhưng cũng chỉ giới hạn là đùa giỡn mà thôi, bọn họ có quan hệ gì, thái độ Lạc Thủy thế nào nàng vẫn là biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.