Chương 17: ĐẠI SÁT PHONG CẢNH…
Lâm Sơ Ước
30/12/2013
EDIT: TỬ SA
Trải qua vài phen giãy dụa rối rắm liên miên, rốt cuộc cũng lên tới đỉnh nhai.
Lạc Thủy giải trừ trạng thái đi theo.
Thời điểm lên núi, chỉ lo nhìn về phía trước, tinh thần tập trung cao độ nên chưa kịp nhìn xuống, hiện tại vừa nhìn xuống dưới… Lạc Thủy lặng yên.
Một lúc lâu Bạch Y nữ tử lưng đeo hỏa hồ lô trên màn hình, bộ dáng đối nguyệt ngâm thơ, hé mở đôi môi đỏ mọng: “Ta muốn theo gió trở về, lại sợ Quỳnh lâu Ngọc vũ, nơi đây cao không quá lạnh…”
Nam Cửu Khanh hóa đá. (Tử Sa: ta cũng hóa đá…)
Lạc Thủy nhớ tới cái nghiện kỳ quái của đại thần, tìm kiếm phương ảnh của quạ đen, kỳ thật là rất nhiều, bất quá có vẻ không quá dễ bắt.
Nhược Thủy Tam Thiên: Lão đại, ta muốn bắt mấy con quạ đen!
Hòn đá Nam Cửu Khanh. Vô lực nói: “Đừng đại sát phong cảnh.”
Cái gì mà đại sát phong cảnh? Không phải là ngươi nói tới bắt quạ sao? Lạc Thủy còn đang tự hỏi về lời của đại thần, thì đại thần đã đi xa về phía Tây rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên gọi lớn: “Nơi nào đại sát phong cảnh?”
NamCửu Khanh: “Đợi lát nữa ngươi liền biết.”
Kỳ thật nàng nghĩ rằng đợi lát nữa xem thử ai bắt quạ .
Lạc Thủy hồ nghi nhìn quanh bốn phía, đỉnh nhai dị thường bằng phẳng, nhưng là mây mù lượn lờ cảnh sắc xung quanh lập lờ chẳng phân biệt được rõ, hơn nữa quạ kêu vang lên những tiếng chói tai bay xoay vòng trên đỉnh đầu, thật sự rất chán ngán, theo nàng cái câu nhận xét trên forum kia cũng chẳng sai mấy, một câu, không phải địa phương tốt. Phong cảnh cũng không có, còn đại sát phong cảnh gì chứ, xí.
Không biết đi được bao lâu, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách, mây mù dần dần tan ra, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt là một thanh tuyền* bích sắc trong vắt chảy ngang qua, trong suốt đến thấy cả đáy, cư nhiên còn có mấy con cá nhỏ với những chiếc đuôi đầy màu sắc lượn lờ qua lại.
*Thanh tuyền: con suối trong xanh… – ta để vậy nghe hay hơn, ngắn lại mang đậm nghĩa hơn
Lạc Thủy tò mò ngồi xổm xuống, suy nghĩ một chút, sau đó từ trong bao khỏa lấy ra một chiếc cần câu thu hoạch cao cấp.
Nam Cửu Khanh bật cười, nha đầu ngốc này, nơi đây căn bản là không thể lấy được tiêu chí thu hoạch, lập tức tìm một chỗ để ngồi xuống.
Tuy rằng Lạc Thủy là cô nương tốt luôn có đủ kiên nhẫn, nhưng là đã qua nửa ngày cũng không có một chút động tĩnh gì, nhịn không được thì thầm tự nói: “Có vẻ như câu không được.”
NamCửu Khanh: “Ngươi hiện tại phát hiện cũng chưa muộn.”
Nhược Thủy Tam Nhiên lườm hắn một cái: “Ngươi biết tại sao không nói cho ta?”
Nam Cửu Khanh rất vô tội: “Ta tưởng rằng là do trên máy tính của ta không có tiêu chí có thể thu hoạch.”
Nhược Thủy Tam Nhiên: “…”
Nam Cửu Khanh cúi đầu chăm chú nhìn thanh tuyền hỏi nàng: “Ngươi nhảy qua được chứ?”
Lạc Thủy chớp chớp mắt, mỉm cười: “Xem ta đây.”
Nam Cửu Khanh chỉ thấy nàng đứng dậy thối lui hai bước, bắt đầu chạy về phía trước, sau đó nương theo đà trước đó, nhẹ nhàng thanh thoát bay qua, ý cười tràn đầy trong sáng như một chú nai.
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Xem nhẹ ta à, hừ hừ.”
NamCửu Khanh: “Có trâu mới hừ hừ hừ.”
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Ngươi mới là trâu, trâu già!”
NamCửu Khanh: “Còn muốn nói chính mình là cỏ non sao?”
Trâu già gặm cỏ non, không biết tại sao, khuôn mặt Lạc Thủy lại bắt đầu có chút nóng lên, trời hôm nay quả nhiên có chút nóng.
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
NamCửu Khanh: “Không thể nào, ta không có chiều sâu.”
Nhược Thủy Tam Thiên không khách khí: “Da mặt ngươi dường như có chiều sâu.”
Nam Cửu Khanh giác ngộ: “Mỹ nhân quả nhiên hiểu rõ ta.”
Lạc Thủy quyết định dùng vũ lực giải quyết, nhìn Nam Cửu Khanh ở bờ bên kia, gửi qua: “Xem ai nhảy xa hơn.”
NamCửu Khanh: “Được a?”
Nam Cửu Khanh triệu hồi ra tọa ky, chỉ nhẹ nhàng nhảy qua, kết quả ra sao, ai cũng có thể nghĩ ra.
Phi thường thân sĩ đối với Lạc Thủy ôm quyền: “Đa tạ đa tạ.”
Lạc Thủy khí huyết dâng lên, cả giận nói: “Ngươi dùng tọa ky không tính.”
Nam Cửu Khanh hảo ý an ủi: “Ta có thể hiểu cho tâm tình của ngươi, nhưng ngươi xem, ngay cả nó ngươi cũng so không lại, tính đi, ngoan.”
Lạc Thủy thở dài, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, quên đi quên đi.
Tọa ky của Nam Cửu Khanh kỳ thật rất tốt, là cùng loại với giống thần thú nhân sư*, ngân quang lấp lánh, uy phong lẫm liệt.
*Nhân sư: mặt người mình sư tử, y như ở Ai Cập í…
Lạc Thủy chậc chậc tán thưởng, vô giá a vô giá.
Khi đến cấp 165, mỗi người đều sẽ tiếp nhận nhiệm vụ thần thú, bản thân nhiệm vụ khá biến thái không nói, tài liệu của nó còn phải có một lượng lớn nhân dân tệ mới có thể mua được, cho dù bỏ tiền mua tài liệu nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng chẳng lấy được thần thú, cho nên đại bộ phận người chơi đều trực tiếp quên đi cái nhiệm vụ này.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Vừa rồi sao lại không dùng nó?”
Tốc độ của tọa ky rất nhanh, hơn nữa hai người có thể cùng cưỡi, nếu dùng sớm, nói không chừng đã sớm bắt được quạ rồi.
NamCửu Khanh: “Ta muốn thưởng hoa thuởng nguyệt.”
Lạc Thủy nhìn trời: “Đáng tiếc không có Thu Hương.”
NamCửu Khanh: “Ta cũng không phải Đường Bá Hổ*, đúng không, mỹ nhân?”
*Đường Bá Hổ: (1470 – 1524) tên thật là Đường Dần, Bá Hổ là tên tự. Ông vốn người ở huyện Ngô, Tô Châu (Giang Tô) nổi tiếng tài hoa và tính cách phong lưu, ngạo nghễ, là người đứng đầu nhóm Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thời Minh, đặc biệt nổi trội về tranh sơn thuỷ. Đường Bá Hổ là nhân vật kỳ lạ, để lại rất nhiều truyền thuyết trong dân gian Trung Quốc. Từng sáng tác ra bài thơ “Ngã ái thu hương”- “Ta yêu hương thu”. Đạo diễn Châu Tinh Trì từng lấy ông làm hình tượng chính xây dựng bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”.
Lạc Thủy vô năng biện giải.
Nam Cửu Khanh thu lại thần thú, tiếp tục chậm rãi bước đi.
Quanh co.
Hoa Đường Lệ* mênh mông vô bờ, từng đóa từng đóa nở rộ, tràn đầy phấn sắc kiều diễm, rực rỡ đến tột cùng, giống như hé ra một khuôn mặt tươi cười đung đưa đón gió, liên tục không dứt.
*Đường lệ: Một trong các tên gọi của anh đào Triều Tiên, hoa đỏ hồng hay trắng, qua đỏ…
Lạc Thủy kinh ngạc: “Ngươi phát hiện ra nơi này khi nào?”
Nam Cửu Khanh chỉ cười không nói.
Lạc Thủy chậm rãi đi qua, phát hiện hoa này không có thuộc tính gì, nói cách khác là do hệ thống thiết lập, một trong những điểm thành công của game là thể hiện những chi tiết nhỏ như vầy rất tỉ mĩ sinh động, nơi hoang sơn hẻo lánh như thế này mà thiết lập không sai sót bất cứ chỗ nào.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Sao lại thế này?”
NamCửu Khanh: “Đây là địa đồ chưa được mở ra, sau khi sử dụng chức năng di chuyển sẽ trở thành nhiệm vụ đồ.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nguyên lai là thế.”
May là nơi này không có quạ, bằng không mới chính là đại sát phong cảnh.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Chúng ta đây khi nào thì đi bắt quạ.”
Nam Cửu Khanh rên rỉ: “Hôm nào rồi đi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nga.”
NamCửu Khanh: “Thích không?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “A?”
NamCửu Khanh: “Thích nơi này không?”
Tiểu nhân gật gật đầu, con ngươi di chuyển, tìm trong bao khỏa nửa ngày, rốt cuộc lấy ra một chiếc váy dài bạch sắc thay vào, chạy vòng quanh biển hoa, Lạc Thủy nhấn giữ phím PRT chụp ảnh.
Nam Cửu Khanh tâm niệm vừa động, làm ảo thuật biến ra một bộ trường sam cùng loại, đuổi theo Lạc Thủy.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Chúng ta hôm nay ngay tại đây offline đi?”
Nam Cửu Khanh khó hiểu: “?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Như vậy ngày mai vừa online liền có thể nhìn thấy một mảnh biển hoa.” Không còn cách nào, nàng sợ sau khi đi xuống thì khó có thể lên lại.
Game này thiết định offline ở đâu, thì online cũng chính ở ngay đó.
Nam Cửu Khanh cười cười, một kế hoạch hình thành trong đầu.
Lạc Thủy linh quang chợt lóe tiền căn hậu quả đồng loạt hiện lên: “Lão đại, ngươi là mang ta đi ngắm phong cảnh?” Nói xong tự mình 囧.
Nam Cửu Khanh tự nghĩ, không rõ ràng như vậy sao? Đáp: “Hiếm khi ngươi phát hiện ra.”
Lạc Thủy nghẹn hồi lâu, không nhịn được: “Là ngươi muốn đến bắt quạ.”
NamCửu Khanh: “Là ta nói.”
Ngươi xem oa nhi này khuyết điểm khác không có, chỉ là quá đỗi thành thật.
Nam Cửu Khanh không thể không cảm khái, quạ đen quả nhiên không cấp lực.
Vì phong cảnh rất đẹp, thế cho nên cả hai người đều không phát hiện đã hai giờ sáng.
Vẫn là Tiết Diễm Yến vừa hay tỉnh ngủ, phát hiện phòng vẫn sáng đèn, đem cái gối ném về phía Lạc Thủy.
“Tắt máy, ngủ.”
Trải qua vài phen giãy dụa rối rắm liên miên, rốt cuộc cũng lên tới đỉnh nhai.
Lạc Thủy giải trừ trạng thái đi theo.
Thời điểm lên núi, chỉ lo nhìn về phía trước, tinh thần tập trung cao độ nên chưa kịp nhìn xuống, hiện tại vừa nhìn xuống dưới… Lạc Thủy lặng yên.
Một lúc lâu Bạch Y nữ tử lưng đeo hỏa hồ lô trên màn hình, bộ dáng đối nguyệt ngâm thơ, hé mở đôi môi đỏ mọng: “Ta muốn theo gió trở về, lại sợ Quỳnh lâu Ngọc vũ, nơi đây cao không quá lạnh…”
Nam Cửu Khanh hóa đá. (Tử Sa: ta cũng hóa đá…)
Lạc Thủy nhớ tới cái nghiện kỳ quái của đại thần, tìm kiếm phương ảnh của quạ đen, kỳ thật là rất nhiều, bất quá có vẻ không quá dễ bắt.
Nhược Thủy Tam Thiên: Lão đại, ta muốn bắt mấy con quạ đen!
Hòn đá Nam Cửu Khanh. Vô lực nói: “Đừng đại sát phong cảnh.”
Cái gì mà đại sát phong cảnh? Không phải là ngươi nói tới bắt quạ sao? Lạc Thủy còn đang tự hỏi về lời của đại thần, thì đại thần đã đi xa về phía Tây rồi.
Nhược Thủy Tam Thiên gọi lớn: “Nơi nào đại sát phong cảnh?”
NamCửu Khanh: “Đợi lát nữa ngươi liền biết.”
Kỳ thật nàng nghĩ rằng đợi lát nữa xem thử ai bắt quạ .
Lạc Thủy hồ nghi nhìn quanh bốn phía, đỉnh nhai dị thường bằng phẳng, nhưng là mây mù lượn lờ cảnh sắc xung quanh lập lờ chẳng phân biệt được rõ, hơn nữa quạ kêu vang lên những tiếng chói tai bay xoay vòng trên đỉnh đầu, thật sự rất chán ngán, theo nàng cái câu nhận xét trên forum kia cũng chẳng sai mấy, một câu, không phải địa phương tốt. Phong cảnh cũng không có, còn đại sát phong cảnh gì chứ, xí.
Không biết đi được bao lâu, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy róc rách, mây mù dần dần tan ra, tầm mắt trở nên rõ ràng hơn.
Đi thêm một đoạn nữa, trước mắt là một thanh tuyền* bích sắc trong vắt chảy ngang qua, trong suốt đến thấy cả đáy, cư nhiên còn có mấy con cá nhỏ với những chiếc đuôi đầy màu sắc lượn lờ qua lại.
*Thanh tuyền: con suối trong xanh… – ta để vậy nghe hay hơn, ngắn lại mang đậm nghĩa hơn
Lạc Thủy tò mò ngồi xổm xuống, suy nghĩ một chút, sau đó từ trong bao khỏa lấy ra một chiếc cần câu thu hoạch cao cấp.
Nam Cửu Khanh bật cười, nha đầu ngốc này, nơi đây căn bản là không thể lấy được tiêu chí thu hoạch, lập tức tìm một chỗ để ngồi xuống.
Tuy rằng Lạc Thủy là cô nương tốt luôn có đủ kiên nhẫn, nhưng là đã qua nửa ngày cũng không có một chút động tĩnh gì, nhịn không được thì thầm tự nói: “Có vẻ như câu không được.”
NamCửu Khanh: “Ngươi hiện tại phát hiện cũng chưa muộn.”
Nhược Thủy Tam Nhiên lườm hắn một cái: “Ngươi biết tại sao không nói cho ta?”
Nam Cửu Khanh rất vô tội: “Ta tưởng rằng là do trên máy tính của ta không có tiêu chí có thể thu hoạch.”
Nhược Thủy Tam Nhiên: “…”
Nam Cửu Khanh cúi đầu chăm chú nhìn thanh tuyền hỏi nàng: “Ngươi nhảy qua được chứ?”
Lạc Thủy chớp chớp mắt, mỉm cười: “Xem ta đây.”
Nam Cửu Khanh chỉ thấy nàng đứng dậy thối lui hai bước, bắt đầu chạy về phía trước, sau đó nương theo đà trước đó, nhẹ nhàng thanh thoát bay qua, ý cười tràn đầy trong sáng như một chú nai.
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Xem nhẹ ta à, hừ hừ.”
NamCửu Khanh: “Có trâu mới hừ hừ hừ.”
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Ngươi mới là trâu, trâu già!”
NamCửu Khanh: “Còn muốn nói chính mình là cỏ non sao?”
Trâu già gặm cỏ non, không biết tại sao, khuôn mặt Lạc Thủy lại bắt đầu có chút nóng lên, trời hôm nay quả nhiên có chút nóng.
Nhược Thủy Tam Nhiên: “Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi.”
NamCửu Khanh: “Không thể nào, ta không có chiều sâu.”
Nhược Thủy Tam Thiên không khách khí: “Da mặt ngươi dường như có chiều sâu.”
Nam Cửu Khanh giác ngộ: “Mỹ nhân quả nhiên hiểu rõ ta.”
Lạc Thủy quyết định dùng vũ lực giải quyết, nhìn Nam Cửu Khanh ở bờ bên kia, gửi qua: “Xem ai nhảy xa hơn.”
NamCửu Khanh: “Được a?”
Nam Cửu Khanh triệu hồi ra tọa ky, chỉ nhẹ nhàng nhảy qua, kết quả ra sao, ai cũng có thể nghĩ ra.
Phi thường thân sĩ đối với Lạc Thủy ôm quyền: “Đa tạ đa tạ.”
Lạc Thủy khí huyết dâng lên, cả giận nói: “Ngươi dùng tọa ky không tính.”
Nam Cửu Khanh hảo ý an ủi: “Ta có thể hiểu cho tâm tình của ngươi, nhưng ngươi xem, ngay cả nó ngươi cũng so không lại, tính đi, ngoan.”
Lạc Thủy thở dài, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, quên đi quên đi.
Tọa ky của Nam Cửu Khanh kỳ thật rất tốt, là cùng loại với giống thần thú nhân sư*, ngân quang lấp lánh, uy phong lẫm liệt.
*Nhân sư: mặt người mình sư tử, y như ở Ai Cập í…
Lạc Thủy chậc chậc tán thưởng, vô giá a vô giá.
Khi đến cấp 165, mỗi người đều sẽ tiếp nhận nhiệm vụ thần thú, bản thân nhiệm vụ khá biến thái không nói, tài liệu của nó còn phải có một lượng lớn nhân dân tệ mới có thể mua được, cho dù bỏ tiền mua tài liệu nhưng không hoàn thành được nhiệm vụ thì cũng chẳng lấy được thần thú, cho nên đại bộ phận người chơi đều trực tiếp quên đi cái nhiệm vụ này.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Vừa rồi sao lại không dùng nó?”
Tốc độ của tọa ky rất nhanh, hơn nữa hai người có thể cùng cưỡi, nếu dùng sớm, nói không chừng đã sớm bắt được quạ rồi.
NamCửu Khanh: “Ta muốn thưởng hoa thuởng nguyệt.”
Lạc Thủy nhìn trời: “Đáng tiếc không có Thu Hương.”
NamCửu Khanh: “Ta cũng không phải Đường Bá Hổ*, đúng không, mỹ nhân?”
*Đường Bá Hổ: (1470 – 1524) tên thật là Đường Dần, Bá Hổ là tên tự. Ông vốn người ở huyện Ngô, Tô Châu (Giang Tô) nổi tiếng tài hoa và tính cách phong lưu, ngạo nghễ, là người đứng đầu nhóm Giang Nam Tứ Đại Tài Tử thời Minh, đặc biệt nổi trội về tranh sơn thuỷ. Đường Bá Hổ là nhân vật kỳ lạ, để lại rất nhiều truyền thuyết trong dân gian Trung Quốc. Từng sáng tác ra bài thơ “Ngã ái thu hương”- “Ta yêu hương thu”. Đạo diễn Châu Tinh Trì từng lấy ông làm hình tượng chính xây dựng bộ phim “Đường Bá Hổ điểm Thu Hương”.
Lạc Thủy vô năng biện giải.
Nam Cửu Khanh thu lại thần thú, tiếp tục chậm rãi bước đi.
Quanh co.
Hoa Đường Lệ* mênh mông vô bờ, từng đóa từng đóa nở rộ, tràn đầy phấn sắc kiều diễm, rực rỡ đến tột cùng, giống như hé ra một khuôn mặt tươi cười đung đưa đón gió, liên tục không dứt.
*Đường lệ: Một trong các tên gọi của anh đào Triều Tiên, hoa đỏ hồng hay trắng, qua đỏ…
Lạc Thủy kinh ngạc: “Ngươi phát hiện ra nơi này khi nào?”
Nam Cửu Khanh chỉ cười không nói.
Lạc Thủy chậm rãi đi qua, phát hiện hoa này không có thuộc tính gì, nói cách khác là do hệ thống thiết lập, một trong những điểm thành công của game là thể hiện những chi tiết nhỏ như vầy rất tỉ mĩ sinh động, nơi hoang sơn hẻo lánh như thế này mà thiết lập không sai sót bất cứ chỗ nào.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Sao lại thế này?”
NamCửu Khanh: “Đây là địa đồ chưa được mở ra, sau khi sử dụng chức năng di chuyển sẽ trở thành nhiệm vụ đồ.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nguyên lai là thế.”
May là nơi này không có quạ, bằng không mới chính là đại sát phong cảnh.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Chúng ta đây khi nào thì đi bắt quạ.”
Nam Cửu Khanh rên rỉ: “Hôm nào rồi đi.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nga.”
NamCửu Khanh: “Thích không?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “A?”
NamCửu Khanh: “Thích nơi này không?”
Tiểu nhân gật gật đầu, con ngươi di chuyển, tìm trong bao khỏa nửa ngày, rốt cuộc lấy ra một chiếc váy dài bạch sắc thay vào, chạy vòng quanh biển hoa, Lạc Thủy nhấn giữ phím PRT chụp ảnh.
Nam Cửu Khanh tâm niệm vừa động, làm ảo thuật biến ra một bộ trường sam cùng loại, đuổi theo Lạc Thủy.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Chúng ta hôm nay ngay tại đây offline đi?”
Nam Cửu Khanh khó hiểu: “?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Như vậy ngày mai vừa online liền có thể nhìn thấy một mảnh biển hoa.” Không còn cách nào, nàng sợ sau khi đi xuống thì khó có thể lên lại.
Game này thiết định offline ở đâu, thì online cũng chính ở ngay đó.
Nam Cửu Khanh cười cười, một kế hoạch hình thành trong đầu.
Lạc Thủy linh quang chợt lóe tiền căn hậu quả đồng loạt hiện lên: “Lão đại, ngươi là mang ta đi ngắm phong cảnh?” Nói xong tự mình 囧.
Nam Cửu Khanh tự nghĩ, không rõ ràng như vậy sao? Đáp: “Hiếm khi ngươi phát hiện ra.”
Lạc Thủy nghẹn hồi lâu, không nhịn được: “Là ngươi muốn đến bắt quạ.”
NamCửu Khanh: “Là ta nói.”
Ngươi xem oa nhi này khuyết điểm khác không có, chỉ là quá đỗi thành thật.
Nam Cửu Khanh không thể không cảm khái, quạ đen quả nhiên không cấp lực.
Vì phong cảnh rất đẹp, thế cho nên cả hai người đều không phát hiện đã hai giờ sáng.
Vẫn là Tiết Diễm Yến vừa hay tỉnh ngủ, phát hiện phòng vẫn sáng đèn, đem cái gối ném về phía Lạc Thủy.
“Tắt máy, ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.