Chương 27: KỲ TRÂN DỊ BẢO…
Lâm Sơ Ước
30/12/2013
EDIT: TỬ SA
Lại là một mảnh đen tối.
Lạc Thủy theo chân Nam Cửu Khanh men theo bờ tường chậm rãi đi, bởi vì không biết còn sẽ có những nguy hiểm tiềm ẩn không thể dự kiến gì, cũng không dám tùy tiện chạy loạn.
Cứ như vậy mà tiến sau vào bên trong lối đi dài, địa thế của lối đi này vẫn là đi xuống dưới, càng đi càng hẹp, ghé sát vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đi qua được, bên tai có tiếng nước nhỏ tích tách tích tách, ẩm thấp trơn trượt, thật sự là trong khe hở cầu sinh tồn. Rất nhiều thời điểm Lạc Thủy cũng đang hoài nghi bọn họ có phải là đã đi nhầm chỗ hay không, bởi vì hiện tại nàng đã đi không nổi nữa.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta dường như không đi nổi nữa.”
Nam Cửu Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đem trang bị cởi ra.”
Tuy rằng nơi đây đưa tay lên không thấy được năm ngón, Lạc Thủy vẫn là không thể không biết xấu hổ đem y phục cởi ra, đành phải đem hồ lô cởi ra thử trước, may là đi cũng không tệ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lạc Thủy cảm thấy có thể ở dưới ánh mặt trời tự do chạy nhảy là một việc hạnh phúc cỡ nào.
Cuối cùng cũng đi đến cuối đường, cửa động xuất ra khe hở, ánh mặt trời rực rỡ trong trẻo khiến cho Lạc Thủy chưa kịp thích ứng một trận, che mắt một hồi mới giương mắt nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mặt.
Châu bảo kỳ trân hoàng kim ở khắp nơi, ánh sáng chớp động đến chói mắt, đẹp đẽ vô cùng. Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, ánh nến lẳng lặng chập chờn chiếu lên những văn sức cổ xưa được điêu khắc, càng làm nổi bật lên châu quang bảo khí trong tòa cung điện này, rực rỡ đến chói mắt.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngọc Giác có khi nào ở đây không?”
Nam Cửu Khanh lắc đầu: “Hẳn là không, mộ huyệt Ngọc Giác là dùng chấn quan.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ý ngươi là ở trong quan tài?”
Nam Cửu Khanh: “Ân, không sai lắm.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Vậy chúng ta còn phải ở lại đây tìm phải không?”
Nam Cửu Khanh: “Chỉ sợ nguy hiểm xảy ra bất ngờ.”
Lạc Thủy vừa nghe, lòng còn sợ hãi, nhìn đống vàng chớp lóe, vội an ủi bản thân đây chỉ là một đống số liệu a một đống số liệu. Vì thế trong lòng liền yên bình, nên liền muốn đi dạo qua.
Đuôi mày vừa nhăn, liền nhìn thấy đỉnh đầu của một cái thứ gì đó hình vạc tử sắc xuất hiện, ngay khi Lạc Thủy đi đến bên cạnh, một cái thanh âm thập phần giận dữ cùng quỷ mị phát ra: “Loài người vô tri kia, đừng có vọng tưởng thèm thuồng tài bảo, hôm nay liền để cho các ngươi chết không có đất chôn thân.”
Hai tai của Lạc Thủy bỗng ầm lớn một trận, sau tiếng nói chấn động, kỳ trân dị bảo ở nơi này chợt bùm bùm bay tứ tán, luồng khí cực lớn ở trong không khí đánh thẳng về phía trước.
Trong lòng còn đang nghĩ rằng cái lời kịch này thật là đáng sợ, chết cũng là chết ở trong mộ huyệt chứ.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đó là NPC hay là quái vật?”
Nam Cửu Khanh đổi sang trạng thái tác chiến, phóng ra một cái kỹ năng Nộ Hỏa, chạy đến trước mặt Lạc Thủy: “Nghênh chiến.”
Quái vật rốt cuộc vẫn là quái vật, xông thẳng đến, là một con quái hình người mãn cấp, đính một cái tên “Hắc Kỵ Sĩ”, động tác cũng rất mạnh, cầm một cái rìu khổng lồ, phạm vi công kích của một rìu cư nhiên là cả một cái cung điện, hai người căn bản chính là cả cơ hội né tránh cũng không có, cứ liên tiếp bị bổ đến dựa lên tường rồi lại lăn trên đất.
Nhân thời gian bảo hộ của hệ thống khi ngã xuống đất, Nam Cửu Khanh hơi chút suy tư, đối phó với loại quái cường lực công kích cao như thế này, chỉ có thể đem quái liên tục đánh đánh ngã xuống đất, không để cho nó tung chiêu, nhưng thời gian tổ hợp kỹ năng liên tiếp của Minh Giáo và Thiên Sơn đều rất ngắn, chống đỡ không nổi.
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân, kỹ năng liên tiếp cuối cùng của ta là Càn Khôn Đại Na Di, ngươi đánh nối tiếp.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hiểu rõ.”
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân thật sự là hiểu rõ ý người.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta càng hiểu rõ ý thú hơn.”
Nam Cửu Khanh chỉ chỉ Hắc Kỵ Sĩ: “Nga? Cái thứ kia muốn làm gì?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Muốn chà đạp ngươi.”
Nam Cửu Khanh: “Nga? Mỹ nhân muốn như vậy?”
Đại thần đang nghe nhìn lẫn lộn, là nàng nghĩ cái thứ kia muốn vậy, xong rồi, nàng hôn mê rồi.
Lạc Thủy nhìn hắn đem “Hắc Kỵ Sĩ” chà đạp đến rối tinh rối mù, còn ở một bên cùng nàng tán gẫu, nàng vô ngữ hỏi trời xanh, cuộc sống thật sự là khắp nơi tràn ngập kinh hỉ.
Hai người phối hợp ăn ý, khi quái vật ầm ầm ngã xuống rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
“Ầm.” Một tiếng động lớn nhất thời vang lên, các kỳ trân dị bảo bắt đầu chuyển động xoay tròn theo quy tắc, Nam Cửu Khanh cả kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một cơn lốc xoáy thật sâu đùng đùng xuất hiện ở giữa mặt đất, cái thân ảnh lưng mang hồ lô đã biến mất.
Tất cả trân bảo trên đại điện thoáng chốc đã biến thành Thôi Mệnh dã thú, có sức mạnh ngốn hết tất thảy mọi thứ.
Nam Cửu Khanh chưa kịp phản ứng, đã bị cuốn vào bên trong lốc xoáy.
Ở giữa một đống kim quang lấp lánh, Nam Cửu Khanh ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Thủy ở cách đó không xa, may mắn thay, bọn họ đều bình an vô sự.
Nam Cửu Khanh hướng Lạc Thủy vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngươi xem kìa.”
Nam Cửu Khanh thuận theo hướng Nhược Thủy chỉ nhìn qua, những thềm bậc thang của Bạch Ngọc đập vào mắt, cột đá hai bên uy vũ đứng vững trong mây, mỗi một cái cột đá đều phải năm người mới ôm trọn. Dưới cột đá là một quái thú đầu rắn thân người, quái thú thè ra một cái lưỡi đỏ dài vừa nhọn vừa nhỏ đính một cái chân nến đen sắc được điêu khắc từ cự thạch mà thành, phía trên ngọn nến trắng lặng lẽ chiếu sáng, bầu không khí thanh tịnh tràn đầy trong mỗi một góc lối đi.
Hai người từng bước tiến lên, nếu như đoán không sai, phía trên hẳn chính là nơi đặt quan tài.
Lạc Thủy không khỏi hoan hô: “Ta đến trộm mộ đây!!”
Nam Cửu Khanh nhàn nhạt cười: “Trộm mộ là phạm pháp đó!”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Xí, ta nhiều nhất cũng chỉ là tòng phạm.”
Nam Cửu Khanh: “Ta mới là tòng phạm chứ.”
Nhược Thủy Tam Thiên phản kháng: “Đao của ngươi đâu?”
(Tử Sa: các nàng cứ nghĩ đến thanh đao của Đông Phương bất bại dùng để làm gì thì biết…~~!!!)
Nam Cửu Khanh: “Ngươi thử xem.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thời điểm ngươi trần truồng thì cho ta biết.” Bằng không nàng làm sao là đối thủ của hắn được.
Nam Cửu Khanh: “Không nghĩ đến mỹ nhân còn có loại ham mê này.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta ham mê nhiều thứ lắm, đặc biệt thích mỹ nam.”
Lạc Thủy không biết bởi vì một câu nói này của nàng, đã tạo nên nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
Nghe nói mấy huynh đệ trong phòng Nam Cửu Khanh đều bị Nam Cửu Khanh dọa cho choáng váng. Nam đồng học ngày đó ngôn từ khẩn thiết biểu tình dị thường nghiêm túc hỏi A Tây rằng hắn có được xem như mỹ nam không, A Tây đồng học vừa lúc ghé vào cửa sổ phơi quần sịp, nghe thấy câu nói này chiếc quần sịp trực tiếp từ lầu ba bay đi, sau đó tiếng thê lương của đám nữ sinh dưới lầu vang vọng cả ký túc xá nam sinh. A Tây hoàn toàn không biết não rút ra làm sao lại giơ ngón tay cái lên, biểu tình run rẩy đáp: Đẹp, đẹp, so với quần sịp còn đẹp hơn.
Nam đồng học lúc này mới hài lòng quay về phía máy tính, cảm thấy thõa mãn. Hắn chính là mỹ nam. (Tử Sa: anh ơi anh hài long` kái chi vậy T_T~)
Nam Cửu Khanh: “Còn không?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nghe nói mỗi ngày ngắm mỹ nữ năm phút có thể kéo dài tuổi thọ, ta yêu mỹ nhân.” (Tử Sa: bà chị này thật là…)
Nam Cửu Khanh: “Tiếp tục.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thích ăn rau dưa, rau chân vịt, rau dền, rau xanh, cùng với nấm hương, nấm khuẩn, nấm rơm, nói chung là các loại nấm, thích ăn mì, mì sợi, mì đao tước, mì phấn kiền, phấn ti, phấn điều (hic… nói chung mấy loại mì này làm từ bột… ta ko bik tên a T_T), thích ăn cá, cá diếc, cá chép, bạch tuộc, mực, cá nướng đỏ, cá kho Tứ Xuyên, cá muối chua, cá lớn Tây hồ.”
Nam Cửu Khanh đã muốn hôn mê: “Còn nữa không?”
Lạc Thủy cảm thấy không thể cấp cho đại thân cái hình tượng tham ăn, muốn nói thêm cái gì đó có chiều sâu một chút.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Muốn xem các loại điện ảnh hay trinh thám mang nhân tính triết lý, bài xích phim Hàn.”
Giống như chỉ có một mình nàng đang nói, vì vậy thêm vào một câu: “Ngươi đâu?”
Nam Cửu Khanh: “Ta cũng thích mỹ nhân.”
Lạc Thủy từ trong cái từ “cũng” này đọc ra một ý vị thâm trường, nàng cũng thích. Nàng cùng đại thần có cùng chung sở thích *^__^*.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Sau đó?”
Nam Cửu Khanh cười rất có thâm ý: “Thích thứ mà mỹ nhân thích.”
Lạc Thủy chậc chậc than thở, kỹ xảo ngôn ngữ của đại thần thật là cao thâm, ba câu hai lời liền đem sở thích khái quát xong. (Tử Sa:… chị này trong mặt thế mà ngốc nhỉ =)))
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ân, thứ tốt.”
Nam Cửu Khanh: “Đến rồi.”
Lại là một mảnh đen tối.
Lạc Thủy theo chân Nam Cửu Khanh men theo bờ tường chậm rãi đi, bởi vì không biết còn sẽ có những nguy hiểm tiềm ẩn không thể dự kiến gì, cũng không dám tùy tiện chạy loạn.
Cứ như vậy mà tiến sau vào bên trong lối đi dài, địa thế của lối đi này vẫn là đi xuống dưới, càng đi càng hẹp, ghé sát vào vách tường mới có thể miễn cưỡng đi qua được, bên tai có tiếng nước nhỏ tích tách tích tách, ẩm thấp trơn trượt, thật sự là trong khe hở cầu sinh tồn. Rất nhiều thời điểm Lạc Thủy cũng đang hoài nghi bọn họ có phải là đã đi nhầm chỗ hay không, bởi vì hiện tại nàng đã đi không nổi nữa.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta dường như không đi nổi nữa.”
Nam Cửu Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Đem trang bị cởi ra.”
Tuy rằng nơi đây đưa tay lên không thấy được năm ngón, Lạc Thủy vẫn là không thể không biết xấu hổ đem y phục cởi ra, đành phải đem hồ lô cởi ra thử trước, may là đi cũng không tệ.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lạc Thủy cảm thấy có thể ở dưới ánh mặt trời tự do chạy nhảy là một việc hạnh phúc cỡ nào.
Cuối cùng cũng đi đến cuối đường, cửa động xuất ra khe hở, ánh mặt trời rực rỡ trong trẻo khiến cho Lạc Thủy chưa kịp thích ứng một trận, che mắt một hồi mới giương mắt nhìn cảnh tượng thần kỳ trước mặt.
Châu bảo kỳ trân hoàng kim ở khắp nơi, ánh sáng chớp động đến chói mắt, đẹp đẽ vô cùng. Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, ánh nến lẳng lặng chập chờn chiếu lên những văn sức cổ xưa được điêu khắc, càng làm nổi bật lên châu quang bảo khí trong tòa cung điện này, rực rỡ đến chói mắt.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngọc Giác có khi nào ở đây không?”
Nam Cửu Khanh lắc đầu: “Hẳn là không, mộ huyệt Ngọc Giác là dùng chấn quan.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ý ngươi là ở trong quan tài?”
Nam Cửu Khanh: “Ân, không sai lắm.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Vậy chúng ta còn phải ở lại đây tìm phải không?”
Nam Cửu Khanh: “Chỉ sợ nguy hiểm xảy ra bất ngờ.”
Lạc Thủy vừa nghe, lòng còn sợ hãi, nhìn đống vàng chớp lóe, vội an ủi bản thân đây chỉ là một đống số liệu a một đống số liệu. Vì thế trong lòng liền yên bình, nên liền muốn đi dạo qua.
Đuôi mày vừa nhăn, liền nhìn thấy đỉnh đầu của một cái thứ gì đó hình vạc tử sắc xuất hiện, ngay khi Lạc Thủy đi đến bên cạnh, một cái thanh âm thập phần giận dữ cùng quỷ mị phát ra: “Loài người vô tri kia, đừng có vọng tưởng thèm thuồng tài bảo, hôm nay liền để cho các ngươi chết không có đất chôn thân.”
Hai tai của Lạc Thủy bỗng ầm lớn một trận, sau tiếng nói chấn động, kỳ trân dị bảo ở nơi này chợt bùm bùm bay tứ tán, luồng khí cực lớn ở trong không khí đánh thẳng về phía trước.
Trong lòng còn đang nghĩ rằng cái lời kịch này thật là đáng sợ, chết cũng là chết ở trong mộ huyệt chứ.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Đó là NPC hay là quái vật?”
Nam Cửu Khanh đổi sang trạng thái tác chiến, phóng ra một cái kỹ năng Nộ Hỏa, chạy đến trước mặt Lạc Thủy: “Nghênh chiến.”
Quái vật rốt cuộc vẫn là quái vật, xông thẳng đến, là một con quái hình người mãn cấp, đính một cái tên “Hắc Kỵ Sĩ”, động tác cũng rất mạnh, cầm một cái rìu khổng lồ, phạm vi công kích của một rìu cư nhiên là cả một cái cung điện, hai người căn bản chính là cả cơ hội né tránh cũng không có, cứ liên tiếp bị bổ đến dựa lên tường rồi lại lăn trên đất.
Nhân thời gian bảo hộ của hệ thống khi ngã xuống đất, Nam Cửu Khanh hơi chút suy tư, đối phó với loại quái cường lực công kích cao như thế này, chỉ có thể đem quái liên tục đánh đánh ngã xuống đất, không để cho nó tung chiêu, nhưng thời gian tổ hợp kỹ năng liên tiếp của Minh Giáo và Thiên Sơn đều rất ngắn, chống đỡ không nổi.
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân, kỹ năng liên tiếp cuối cùng của ta là Càn Khôn Đại Na Di, ngươi đánh nối tiếp.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Hiểu rõ.”
Nam Cửu Khanh: “Mỹ nhân thật sự là hiểu rõ ý người.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta càng hiểu rõ ý thú hơn.”
Nam Cửu Khanh chỉ chỉ Hắc Kỵ Sĩ: “Nga? Cái thứ kia muốn làm gì?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Muốn chà đạp ngươi.”
Nam Cửu Khanh: “Nga? Mỹ nhân muốn như vậy?”
Đại thần đang nghe nhìn lẫn lộn, là nàng nghĩ cái thứ kia muốn vậy, xong rồi, nàng hôn mê rồi.
Lạc Thủy nhìn hắn đem “Hắc Kỵ Sĩ” chà đạp đến rối tinh rối mù, còn ở một bên cùng nàng tán gẫu, nàng vô ngữ hỏi trời xanh, cuộc sống thật sự là khắp nơi tràn ngập kinh hỉ.
Hai người phối hợp ăn ý, khi quái vật ầm ầm ngã xuống rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
“Ầm.” Một tiếng động lớn nhất thời vang lên, các kỳ trân dị bảo bắt đầu chuyển động xoay tròn theo quy tắc, Nam Cửu Khanh cả kinh, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một cơn lốc xoáy thật sâu đùng đùng xuất hiện ở giữa mặt đất, cái thân ảnh lưng mang hồ lô đã biến mất.
Tất cả trân bảo trên đại điện thoáng chốc đã biến thành Thôi Mệnh dã thú, có sức mạnh ngốn hết tất thảy mọi thứ.
Nam Cửu Khanh chưa kịp phản ứng, đã bị cuốn vào bên trong lốc xoáy.
Ở giữa một đống kim quang lấp lánh, Nam Cửu Khanh ngẩng đầu liền nhìn thấy Lạc Thủy ở cách đó không xa, may mắn thay, bọn họ đều bình an vô sự.
Nam Cửu Khanh hướng Lạc Thủy vẫy vẫy tay: “Qua đây.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ngươi xem kìa.”
Nam Cửu Khanh thuận theo hướng Nhược Thủy chỉ nhìn qua, những thềm bậc thang của Bạch Ngọc đập vào mắt, cột đá hai bên uy vũ đứng vững trong mây, mỗi một cái cột đá đều phải năm người mới ôm trọn. Dưới cột đá là một quái thú đầu rắn thân người, quái thú thè ra một cái lưỡi đỏ dài vừa nhọn vừa nhỏ đính một cái chân nến đen sắc được điêu khắc từ cự thạch mà thành, phía trên ngọn nến trắng lặng lẽ chiếu sáng, bầu không khí thanh tịnh tràn đầy trong mỗi một góc lối đi.
Hai người từng bước tiến lên, nếu như đoán không sai, phía trên hẳn chính là nơi đặt quan tài.
Lạc Thủy không khỏi hoan hô: “Ta đến trộm mộ đây!!”
Nam Cửu Khanh nhàn nhạt cười: “Trộm mộ là phạm pháp đó!”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Xí, ta nhiều nhất cũng chỉ là tòng phạm.”
Nam Cửu Khanh: “Ta mới là tòng phạm chứ.”
Nhược Thủy Tam Thiên phản kháng: “Đao của ngươi đâu?”
(Tử Sa: các nàng cứ nghĩ đến thanh đao của Đông Phương bất bại dùng để làm gì thì biết…~~!!!)
Nam Cửu Khanh: “Ngươi thử xem.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thời điểm ngươi trần truồng thì cho ta biết.” Bằng không nàng làm sao là đối thủ của hắn được.
Nam Cửu Khanh: “Không nghĩ đến mỹ nhân còn có loại ham mê này.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ta ham mê nhiều thứ lắm, đặc biệt thích mỹ nam.”
Lạc Thủy không biết bởi vì một câu nói này của nàng, đã tạo nên nhiều ảnh hưởng tiêu cực.
Nghe nói mấy huynh đệ trong phòng Nam Cửu Khanh đều bị Nam Cửu Khanh dọa cho choáng váng. Nam đồng học ngày đó ngôn từ khẩn thiết biểu tình dị thường nghiêm túc hỏi A Tây rằng hắn có được xem như mỹ nam không, A Tây đồng học vừa lúc ghé vào cửa sổ phơi quần sịp, nghe thấy câu nói này chiếc quần sịp trực tiếp từ lầu ba bay đi, sau đó tiếng thê lương của đám nữ sinh dưới lầu vang vọng cả ký túc xá nam sinh. A Tây hoàn toàn không biết não rút ra làm sao lại giơ ngón tay cái lên, biểu tình run rẩy đáp: Đẹp, đẹp, so với quần sịp còn đẹp hơn.
Nam đồng học lúc này mới hài lòng quay về phía máy tính, cảm thấy thõa mãn. Hắn chính là mỹ nam. (Tử Sa: anh ơi anh hài long` kái chi vậy T_T~)
Nam Cửu Khanh: “Còn không?”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Nghe nói mỗi ngày ngắm mỹ nữ năm phút có thể kéo dài tuổi thọ, ta yêu mỹ nhân.” (Tử Sa: bà chị này thật là…)
Nam Cửu Khanh: “Tiếp tục.”
Nhược Thủy Tam Thiên: “Thích ăn rau dưa, rau chân vịt, rau dền, rau xanh, cùng với nấm hương, nấm khuẩn, nấm rơm, nói chung là các loại nấm, thích ăn mì, mì sợi, mì đao tước, mì phấn kiền, phấn ti, phấn điều (hic… nói chung mấy loại mì này làm từ bột… ta ko bik tên a T_T), thích ăn cá, cá diếc, cá chép, bạch tuộc, mực, cá nướng đỏ, cá kho Tứ Xuyên, cá muối chua, cá lớn Tây hồ.”
Nam Cửu Khanh đã muốn hôn mê: “Còn nữa không?”
Lạc Thủy cảm thấy không thể cấp cho đại thân cái hình tượng tham ăn, muốn nói thêm cái gì đó có chiều sâu một chút.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Muốn xem các loại điện ảnh hay trinh thám mang nhân tính triết lý, bài xích phim Hàn.”
Giống như chỉ có một mình nàng đang nói, vì vậy thêm vào một câu: “Ngươi đâu?”
Nam Cửu Khanh: “Ta cũng thích mỹ nhân.”
Lạc Thủy từ trong cái từ “cũng” này đọc ra một ý vị thâm trường, nàng cũng thích. Nàng cùng đại thần có cùng chung sở thích *^__^*.
Nhược Thủy Tam Thiên: “Sau đó?”
Nam Cửu Khanh cười rất có thâm ý: “Thích thứ mà mỹ nhân thích.”
Lạc Thủy chậc chậc than thở, kỹ xảo ngôn ngữ của đại thần thật là cao thâm, ba câu hai lời liền đem sở thích khái quát xong. (Tử Sa:… chị này trong mặt thế mà ngốc nhỉ =)))
Nhược Thủy Tam Thiên: “Ân, thứ tốt.”
Nam Cửu Khanh: “Đến rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.