Nhược Thuỷ Nhất Biều

Chương 14: TA LÀ TRÚC MÃ…

Lâm Sơ Ước

30/12/2013

EDIT: TỬ SA

Lạc Thủy không cam lòng: “Ta thì không có thời gian, phải nhanh nhanh trở về rồi.”

“Tiểu Lamborghini của ra rất nhanh.”

Lạc Thủy còn muốn tranh cãi tiếp, liền bị hắn cắt đứt.

“Ngươi xem ta nơi đây không quen thuộc, chí ít ngươi cũng phải mang ta đi làm quen xung quanh trường chứ.” Nói xong, Đốn Cảnh Nhiên chu chu miệng, vẻ mặt ủy khuất.

Lạc Thủy suy nghĩ một chút, nếu ngồi trong xe dạo một vòng cũng chỉ mất hai mươi phút, vì vậy nói: “Được rồi.”

Đốn Cảnh Nhiên nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng không nhịn được xụ mặt xuống: “Kỳ thực ủy khuất cho ngươi rồi.”

“Không có, không có, là vinh hạnh của ta.”

“Vậy thì tốt rồi, ngươi ở cửa đông chờ ta, ta đi lấy xe.”

Lạc Thủy gật gật đầu, đi về hướng cửa đông.

Còn chưa kịp đứng yên tại cửa đông, xa xa liền nhìn thấy Đốn Họa Thủy chạy tới.

“Xe đâu xe đâu?”

Đốn Họa Thủy hai tay để trong túi, cười với vẻ mặt thiên chân vô tà: “Đại lão bà đau bụng, khởi động không lên.”

Lạc Thủy nghi hoặc nhìn hắn: “Xe hư rồi, ngươi cao hứng cái gì chứ?” Từ nhà xe đi đến cửa đông sao lại nhanh như vậy?

Đốn Họa Thủy suy nghĩ một chút dường như là mất hứng, cho nên đè nén tâm tình cất giọng biện giải: “Ta đây không phải là lạc quan yêu đời sao.”

“Là lạc quan mù quáng thì có.”

Đốn Họa Thủy từ chối bình luận, nhún nhún vai.

Lạc Thủy tuy rằng có chút hoài nghi về khoảng cách từ nhà xe đến cửa đông, nhưng cũng không phải chắc chắn lắm, hơn nữa nàng không tin Đốn Họa Thủy sẽ nguyện ý bồi nàng đi quảng đường xa như vậy. Cũng sẽ không truy cứu lại lần nữa.

Phương tiện thay cho đi bộ không có, hai người chỉ có thể từ từ mà đi.

Lạc Thủy tự giác cùng hắn bảo trì cự ly một thước, chần chần chừ chừ, rơi về phía sau.

Đốn Họa Thủy quay đầu lại nhìn nàng: “Ngươi như vậy có phải là đang vội hay không thế?”

Lạc Thủy cười xấu hổ, già mồm át lẽ phải nói: “Ngươi không biết là ta chân ngắn a.”

Họa Thủy đánh giá nàng từ trên xuống dưới, hình như là vậy, mọi thứ đều nhỏ nhắn mảnh mai, đầu còn chưa đến cằm hắn.



“Thế thì ca ca hy sinh vứt bỏ đậu hủ, bồi ngươi thế nào?”

Lạc Thủy ra sức lườm hắn, sải bước dài tiến lên phía trước.

Trời quả nhiên có gió mưa bão bùng.

Không nghĩ đến sẽ đụng phải người quen, chính là miệng rộng có tiếng trong bang.

Nếu là đụng phải người bình thường chỉ cần bắt vài câu chào hỏi cũng liền đi qua, chỉ là đã vô tình đụng phải Lý Tuyết Liên.

Thật sầu.

Lạc Thủy lịch sự tính ngoắc tay chào qua nàng ta, rồi giấu giếm dấu vết bước nhanh đi qua.

Không nghĩ tới Lý Tuyết Liên còn đuổi kịp tới, ánh mắt ngắm thẳng vào Đốn Cảnh Nhiên.

“Lạc Thủy, không giới thiệu về bạn trai ngươi sao?”

Lạc Thủy cười mếu, bối rối rít lên mấy chữ: “Hắn không phải bạn trai ta.”

Đốn Cảnh Nhiên vội hào phóng giới thiệu về bản thân: “Xin chào, ta là Đốn Cảnh Nhiên, là trúc mã cách vách nhà Lạc Thủy.” Nói xong còn chớp chớp đôi mắt đào hoa.

Lý Tuyết Liên bừng tỉnh đại ngộ, nga, thanh mai trúc mã a, xem ra còn chưa đuổi tới, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vầy sao, trúc mã yêu thanh mai, thanh mai không tự biết, xoay xoay chuyển chuyển mưa mưa gió gió mới có thể tu thành chánh quả. Nàng ta mang vẻ mặt hiểu biết vỗ vỗ vai Đốn Cảnh Nhiên: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần phải nỗ lực.”

Lạc Thủy bản thân tức giận vì phần tự giới thiệu của Đốn Họa Thủy, không để ý đến bộ dạng kề vai sát cánh của Lý Tuyết Liên cùng Đốn Họa Thủy, chờ cho Lý Tuyết Liên đi xa, oán hận nói: “Đáng tiếc trúc mã này không phải là trúc mã kia, mà chỉ là một ôn mã.”

“Bạch mã hoàng tử lười cùng loại người quái dị như ngươi so đo.” Làm gì mà cay nghiệt như vậy, thanh mai trúc mã, xí, hắn đây cũng không thèm.

Lạc Thủy cả giận nói: “Ngươi nói ai là người quái dị?”

Đốn Họa Thủy nhìn nàng cười: “Trên đời này đối với ta mà nói chỉ có duy nhất một người quái dị.” Sau đó không đợi xem phản ứng của nàng, chạy mất.

Bình thường chú trọng hình tượng như vậy lúc này mà ngã nhào trên đường cái thì… Lạc Thủy căm tức nhìn bóng lưng hắn chăm biếm, chỉ biết hắn miệng chó không thể nhổ ra ngà voi nha, hừ, nàng đây không thèm tức giận.

Mua xong mỳ vừng cay, liền chạy đến phố tây đi mua miến cay.

Phố đông, tây là hai con đường buôn bán nhỏ ở hai bên trường, phù hợp với khuynh hướng đầu tư buôn bán xung quanh trường đại học, các quán ăn uống vặt và tiệm quần áo chiếm một nửa, Đốn Họa Thủy hiển nhiên đối với những nơi thế này thiếu hăng hái, về cơ bản cũng không thèm liếc mắt một cái đến mấy quán ăn uống vặt, tiệm quần áo linh tinh.

Lạc Thủy đã đoán được sẽ là như vậy, với cái thói ghét đông đúc ồn ào của hắn, thì việc hắn chen vào trong đám người kia để tranh mua quần áo giảm giá không bằng giết chết hắn, nhưng cũng không quản hắn, đến tiệm mua miến cay.

Tiệm miến cay nằm ở góc phố tây, là một cửa hàng nho nhỏ, dầu mỡ đầy đất đầy bàn, cái tạp dề đen thui của lão bản nương đã không còn có thể nhận ra màu sắc ban đầu, móng tay lại vừa dài vừa đen. (Tử Sa: eo ơi… ai dám ăn ở đây cơ chứ… >’’<) Mùi khói dầu trong phòng bếp được xử lý không tốt, chính xác là cả nhà tràn ngập một cổ mùi vị chua cay gay mũi.

Đốn Cảnh Nhiên đứng ở cửa tiệm không thể tin được hỏi nàng: “Chỗ như vậy bán ngươi cũng nuốt trôi sao?”

Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái làm bộ như không có nghe thấy, tiến vào quầy nói với lão bản nương cần một phần miến cay, đóng hộp.



Lão bản nương nhiệt tình mời bọn họ ngồi.

Lạc Thủy thản nhiên ngồi xuống.

Đốn Cảnh Nhiên khó xử nhìn cái ghế, là ghế nhựa, hoa văn phía trên đã bị mài mòn, thô ráp không chịu được, thế nhưng trong khe hở còn mang theo mấy cọng miến. Hắn hướng Lạc Thủy lắc lắc đầu tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, đứng ở một bên, lại có khách hàng tiến vào, nhìn thấy bên này còn chỗ trống, một phen đẩy Đốn Cảnh Nhiên ra rồi ngồi xuống, Đốn Cảnh Nhiên kia chỉ có thể đứng ở lối đi, cùng khách hàng ra vào chật vật không thể chịu nổi.

Lạc Thủy thống khổ nín cười, ai bảo cái loại công tử như hắn chưa từng thấy khói lửa nhân gian chứ, cho đáng.

May thay miến cay rất nhanh liền được đóng hộp xong.

Đi ra khỏi cửa tiệm, Đốn Cảnh Nhiên cảm khái: “Thật sự là phục ngươi rồi, cái chỗ như thế mà cũng ngồi được.”

Lạc Thủy cũng biết hắn vốn rất cầu kỳ kén chọn nên cũng không muốn so đo, đem nhịn xuống, mở miệng nói: “Ngươi không biết đâu.” Là hắn không biết, người quen với cuộc sống nhà cao cửa rộng cao quý ưu nhã, sao có thể biết ăn uống ở những nơi ồn ào náo nhiệt như thế này chính là niềm vui, sao có thể biết tới vị chua cay của món miến cay này chứ.

Đốn Cảnh Nhiên không ngờ lại nghe được bốn chữ này của nàng, đột nhiên cũng cảm thấy chính mình không tương thích. Bất quá hắn luôn luôn am hiểu việc điều tiết tâm tình nhất, thân sĩ cầm lấy miến cay trong tay Lạc Thủy, kiêu ngạo nói: “Ta sẽ biết.”

Đốn Cảnh Nhiên cố chấp muốn đưa Lạc Thủy đến dưới lầu ký túc xá, Lạc Thủy từ chối không được, đành theo hắn về.

Đột Nhiên nhớ tới xe của hắn bị hỏng, lo lắng hỏi: “Ngươi về bằng cách nào?”

“A? Lái đại lão bà về a.”

Lạc Thủy hồ nghi: “Xe ngươi không phải là hư rồi sao?”

“A? Nga, ta quên mất, ngươi lo lắng cho ta a? Bổn thiếu gia có tay có chân thì sợ cái gì.” Không xong rồi, hắn nhất thời lỡ mồm.

“Ngươi xác định là xe ngươi hư chứ không phải đầu ngươi hư chứ?” Nếu mà tin xe hắn hư lần nữa, thì nàng chính là con ngốc.

“Ách, ta đi hỏi lại đại lão bà lần nữa.” Đốn Cảnh Nhiên gãi gãi đầu, hắn quả nhiên không thạo nói dối mà.

Lạc Thủy thô lỗ quơ lấy miến cay trên tay hắn, vọt thẳng vào ký túc xá không thèm quay đầu nhìn lại.

Sau đó Tiết Diễm Yến liền nhìn thấy hai cái hộp đóng gói được mang vào phòng, cặp mắt sáng ngời, đem lay lay Liễu Oanh đang nằm trên giường kêu to: “Nhanh nhanh ngồi dậy, có cái ăn.”

Liễu Oanh lấy ngủ thay ăn, xoay xoay mình lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục ngủ.

Tiết Diễm Yến nhận lấy miến cay trên tay Lạc Thủy: “Ngươi xem ngươi kìa, đều đem mấy cô nương đang đói chúng ta biến thành cái dạng gì rồi?”

Lạc Thủy cụ non nhỏ giọng lẩm bẩm: “Còn không phải là do các ngươi muốn phố đông phố tây còn gì.”

Tiết Diễm Yến thính tai nghe được, dùng tay phải đang rảnh rỗi véo đùi Lạc Thủy một cái: “Ngươi đừng có mà hảo tâm không hảo báo, theo kim quy không xong còn ra vẻ, não bị cắp mất rồi?”

Lạc Thủy kiên nhẫn thuyết phục, tay chân cũng dùng để giải thích: “Đại tỷ, ta với hắn không cùng cấp bậc. Ta không thích hắn, hắn cũng không thích ta, quen biết nhiều năm như vậy, thế nào đột nhiên có thể có gian tình.”

“Muốn phát huy chủ quan có thể chủ động, sáng tạo điều kiện khách quan, dùng cái môn chính trị học thời cao trung của ngươi ấy.” Tiết Diễm Yến rất không khách khí dí tay vào đầu nàng, nha đầu này về phương diện tình cảm thuộc loại trì độn, người khác nói bóng nói gió, hai bên thử dò xét đều vô dụng, trừ phi đem nàng ta kéo ra ngoài, cùng nàng trách móc một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhược Thuỷ Nhất Biều

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook