Chương 7: Đừng Làm Dấu...Đừng Cắn
Âm Bắc Nguyệt
06/02/2023
Trong khi đó, Tang Triết đã kiểm tra rất nhiều camera xung quanh, nhưng tất cả đều có điểm chung là hỏng. Cậu như hiểu ra vấn đề, suốt một đêm không ngừng tìm kiếm Nhược Tình.
Sáng sớm cậu đến đồn cảnh sát, muốn nhờ họ nhúng tay vào tìm kiếm.
Ra đến bên ngoài, Tang Triết lại hệt như một chú chim nhỏ lạc mất mẹ, không biết đi về nơi trốn nào.
" Nhược Tình, cô bạn nhỏ. Em rốt cuộc đang ở đâu?"
Gương mặt Tang Triết tràn đầy lo lắng, đứng ngồi không yên, rất sợ đánh mất Nhược Tình. Cậu cầm điện thoại trên tay, ánh mắt lo sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, vạn lần bấm số nhưng đầu dây bên kia vẫn mặt vô âm tín, không hồi âm.
Nhìn vào tấm hình hai người chụp chung, Tang Triết gần như sắp bật khóc. Cô là người con gái khiến cậu cảm nhận được sự chân thành, ấm áp trong tình yêu.
Tang Triết đau buồn mà không hề hay biết, một chiếc xe bảy chỗ đang tiến tới chỗ của mình. Chiếc xe đi đến, bất ngờ phanh gấp, cánh cửa mở ra rồi hai người đàn ông to lớn phi ra nhanh như tia chớp kéo cậu vào trong.
Còn chưa kịp hoàn hồn kêu la thì đã bị một gậy đập sau gáy, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, một tên trong đó móc điện thoại gọi cho ai đó rồi báo cáo " Chúng tôi đã bắt được hắn rồi!"
Giọng nói hài lòng của một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia, lạnh lùng ra lệnh " Đem hắn đến một nơi thật xa, chăm sóc hắn cho thật tốt. Hãy khiến hắn không bao giờ thấy được mặt trời nữa."
" Vâng!"
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông ấy đứng nhìn ra ngoài cửa kính, nở một nụ cười đầy toan tính.
" Tề Huyên, anh đang nghĩ cái gì mà cười một mình vậy?"
Nhã Đình nhỏ giọng đi vào, ả vẫn như ngày nào dịu dàng mà lấy lòng người khác.
Nhưng bây giờ Tề Huyên đã chán ghét Nhã Đình, ả cắm sừng anh, loại phụ nữ như vậy anh không thiết tha giữ lại, lạnh giọng đáp:
" Đến đây làm gì?"
" Em nghe nói cả đêm hôm qua anh không về, nên mới đến đây xem anh có bị làm sao không?"
Tề Huyên cười khẩy, chậm rãi xoay người lại nhìn Nhã Đình đầy khinh bỉ " Tôi tưởng cô phải vui khi tôi biến mất chứ?"
" Tề Huyên, anh nói gì vậy? Sao lại nói em như thế? Em đang lo cho anh mà? Chúng ta là vợ chồng thì phải quan tâm nhau chứ?" Nhã Đình vội vã thanh minh, nhỏ giọng ôn nhu.
Tề Huyên chỉ cười lạnh, bước đến chiếc bàn và lấy ra một tập giấy ném lên, ánh mắt nhìn vào nó rồi nói:
" Ly hôn. Ký đi, tôi đã ký cả rồi!"
Nhã Đình chợt giật mình, hoảng loạn mà nói: " Tề Huyên, sao lại ly hôn? Anh vẫn còn giận em sao? Mất con, chúng ta vẫn có thể có lại mà?"
Tề Huyên không trả lời ngay, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cũng phải rùng mình nhìn thẳng vào mắt Nhã Đình, khiến ả có chút chột dạ sợ hãi.
" Ký đi, điều kiện sẽ là 30% của công ty. Coi như phí bồi thường thiệt hại cho một năm cô đã chăm sóc cho mẹ tôi."
Nhã Đình lập tức khóc lóc, giọng nghẹn nức thanh minh " Không, Tề Huyên, anh nghe em nói. Em lấy anh không phải vì tiền, em phản bội anh là em sai. Nhưng em yêu anh mà."
" Yêu tôi?" Tề Huyên bỗng bật cười, điệu cười như đang cười vào mặt Nhã Đình, lạnh giọng " Đúng là không biết xấu hổ."
Đôi mắt anh bỗng trở nên tức giận vô hồn, đi tới trước mặt Nhã Đình mà nói: " Thời hạn ngày mai, không ký thì ra toà."
Rồi lạnh lùng, cầm áo vắt trên ghế đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhã Đình đương nhiên không can tâm, mục đích của ả đâu chỉ là được gả cho Tề Huyên. Anh đã đánh giá quá thấp độ tham lam mà mưu hèn kế bẩn của ả rồi.
Hai tay siết chặt đầy tức giận, miệng lẩm bẩm " Anh muốn ly hôn với tôi sao? Hừ! Đừng hòng, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Một ý nghĩa bỗng loé lên trong đầu Nhã Đình, một kế hoạch có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này, khoe môi ả khẽ cong lên một nụ cười nham hiểm, ánh mắt toát lên sự thâm độc của một kẻ có dã tâm " Tề Huyên, anh cứ chờ đó đi."
[...]
Nhược Tình cũng dần tỉnh lại trong cơn mê, đầu đau nhức như búa bổ, cô muốn chạm tay lên trán theo phản xa. Nhưng chiếc còng tay đã không cho phép.
Cô nhăn mày khó chịu, tỏ ra vô cùng mệt mỏi chán ghét, cố gắng chống người ngồi dậy.
Cơn buồn đi vệ sinh bất chợt lại ập tới, cô bước xuống giường, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, nhưng vấn đề lại ai sẽ giúp cô cởi quần khi cả hai tay đều bị khoá.
Nhược Tình bày ra vẻ mặt ngán ngẩm, nhìn bản thân trong gương đến bật khóc, tiếng nói the thé phát ra từ cổ họng, theo đó là tầm nhìn bị nhoè đi bởi nước mắt, cúi xuống mà nói: " Tại sao? Tề Ẩn Huyên, con người anh sao lại thay đổi một cách đáng hận như vậy? Thật ghê tởm."
" Em nói ai ghê tởm?"
Nhược Tình giật mình quay lại, Tề Huyên đã đứng phía sau cô từ khi nào.
Cô ấp úng né tránh " Không...không có..."
Tề Huyên không truy cứu, anh đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống, rồi dừng lại ở cặp đùi đang khép lại như đang nhẫn nhịn gì đó. Anh như đoán được ra mà cười nhẹ " Muốn đi à?"
Nhược Tình lập tức đỏ mặt, từ tối qua cô đã muốn đi rồi nhưng vì anh mà không thể đi, nên mới nhịn tới tận bây giờ. Giờ mờ không đi, chắc chắn sẽ vỡ mất.
Anh bước tới, cô lập tức lùi lại né tránh " Anh muốn...muốn làm gì?"
" Giúp em cởi quần."
" Không, tôi không cần. Đừng chạm vào tôi." Nhược Tình tái xanh mặt hoảng sợ.
Tề Huyên càng tiến tới thì cô càng lùi lại, nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi bàn tay anh. Ngay tức khắc bị nắm lại và chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Vài giây sau cũng đã giải quyết xong, Nhược Tình như kẻ mất hồn, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, bị anh ôm đến bệ rửa tay. Đặt cô ngồi đối diện rồi áp sát vào rửa tay, vừa rửa anh vừa nhìn bản thân mình trong gương, khoé miệng khẽ nhếch một nụ cười thoả mnãn.
Tề Huyên nghiêng người, nhìn vào vết xăm trên ngực mà anh đã làm, trầm thấp nói:
" Tôi sẽ để em rời khỏi đây, nếu em ngoan ngoãn giúp tôi tập một vở kịch."
Nhược Tình có chút khó hiểu, cô nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt " Anh lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Tề Huyên khẽ cười một tiếng châm biếm " Em nghĩ tôi xấu xa đến mức đó vậy sao?"
" Vở kịch đó như thế nào?"
" Em chỉ cần làm theo lời tôi thôi, hoàn thành càng sớm thì em sẽ được rời khỏi đây. Em tốt nhất cũng đừng hi vọng ai đó sẽ đến cứu em, tôi đã dùng tiền chặn mọi tin tức về em rồi. Chắc em không muốn ba mẹ mình phải bận lòng đâu nhỉ."
Câu nói của Tề Huyên giống như đang uy hiếp, cảnh cáo cô vậy, thật không ngờ anh có thể làm ra những chuyện này. Dù có hận muốn giết chết anh nhưng hiện tại bây giờ thì không thể. Buộc phải nghe theo những gì anh nói mà không hề hay biết, đây chính là âm mưu muốn chia rẽ, cố ý tạo nên sự hiểu lầm giữa cô và Tang Triết.
Nhược Tình kìm nén cơn giận dữ trong lòng mà đồng ý " Được!"
Nhận được sự chấp nhận, Tề Huyên nhanh chóng bế cô ra khỏi nhà vệ sinh, ra đến cửa thì để cô xuống rồi tự mình đi tới bên giường nhỏ giọng nói:
" Lại đây."
Trong lòng Nhược Tình đầy khó hiểu " Anh ta muốn làm cái gì đây?"
Thấy cô chần chừ, Tề Huyên lớn giọng hơn " Lại đây."
Tuy không can tâm, nhưng vẫn phải nghe theo mà đi tới,bước đến trước mặt anh.
" Ngồi lên đùi và nhìn thẳng vào mắt tôi."
Nhược Tình cũng ngoan ngoãn ngồi lên, đôi mắt hai người đối điện nhau. Nhưng không nổi hai giây thì cô liền né tránh, khiến anh cau mày, giọng nói có chút bực tức " Nhìn đi đâu đấy?"
Nhược Tình không trả lời, làm sao có thể nói bây giờ anh đối với cô ghê tởm đến mức nào. Bỗng ánh mắt Tề Huyên dừng lại sợi dây truyền mà cô đang đeo, anh tò mò muốn chạm vào vì trông nó rất đặc biệt.
" Đừng chạm vào." Cô như nhận ra ý định của anh mà bất ngờ lên tiếng ngăn lại.
Điều này càng khơi gợi con thú bên trong Tề Huyên, anh cười lạnh rồi thẳng tay giật khỏi cổ cô.
Chăm chú nhìn nó một lúc, rồi nhoẻn cười nói: " Sợi dây truyền uyên ương sao? Nghe nói chỉ cần khắc tên người mình yêu lên mặt sau thì sẽ bên nhau trọn đời. Để tôi xem, em viết tên ai?"
" Đừng xem nó, tôi xin anh. Trả nó lại cho tôi."
Sự lo lắng càng hiện rõ trên gương mặt Nhược Tình, nhưng Tề Huyên không quan tâm, anh nhất định phải xem.
" Làm sao đây." suy nghĩ của cô trở nên hoang mang, tên phía sau chắc chắn là Tang Triết, làm sao có thể là Tề Huyên được, rất sợ anh lại nổi cơn gì nữa lên.
Nhìn thấy dòng chữ phía sau, Tề Huyên đứng hình mất vài giây, khoé miệng lại cong lên làm cô thấy khó hiểu, giọng nói trầm thấp nhưng lại cảm giác rất đáng sợ " Lại là Tang Triết."
Nhược Tình lắp bắp " Trả...Trả lại cho tôi."
Anh nhoẻn cười " Được! Tôi trả cho em!" Rồi vứt ra ngoài cửa sổ.
Cô trợn tròn mắt nhìn theo, hét lên " Tề Huyên, anh làm cái gì vậy?"
Tề Huyên không đáp, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé trên người mà lật úp cô xuống giường.
Cô cố vùng vẫy nhưng không thể " Anh muốn làm gì? Buông tôi ra."
Tề Huyên vẫn gương mặt lạnh tanh, không chút biến sắc, bên trong ánh mắt ấy là sự tức giận, điên cuồng chiếm hữu nhìn chằm chằm vào gáy Nhược Tình. Anh cúi xuống hôn lên gáy làm cô rùng mình.
Cô bỗng nức nở "Đừng...đừng làm dấu...Đừng cắn..."
Hai tay Nhược Tình nắm chặt ga giường, giọng nói the thé lặp lại " Xin anh...Đừng cắn."
" Cắn?" Câu nói khó hiểu hiện lên trong đầu Tề Huyên.
Anh như nghĩ đến cái gì đó, không quan tâm cô cầu xin mà há miệng cắn vào gáy cô.
" Ưm! A..."
Cô giật mình, cơ thể cứng đơ đau đớn mà kêu lên, khoé mắt chảy ra hàng lệ ấm nóng không tự nguyện.
Sáng sớm cậu đến đồn cảnh sát, muốn nhờ họ nhúng tay vào tìm kiếm.
Ra đến bên ngoài, Tang Triết lại hệt như một chú chim nhỏ lạc mất mẹ, không biết đi về nơi trốn nào.
" Nhược Tình, cô bạn nhỏ. Em rốt cuộc đang ở đâu?"
Gương mặt Tang Triết tràn đầy lo lắng, đứng ngồi không yên, rất sợ đánh mất Nhược Tình. Cậu cầm điện thoại trên tay, ánh mắt lo sợ nhìn chằm chằm vào màn hình, vạn lần bấm số nhưng đầu dây bên kia vẫn mặt vô âm tín, không hồi âm.
Nhìn vào tấm hình hai người chụp chung, Tang Triết gần như sắp bật khóc. Cô là người con gái khiến cậu cảm nhận được sự chân thành, ấm áp trong tình yêu.
Tang Triết đau buồn mà không hề hay biết, một chiếc xe bảy chỗ đang tiến tới chỗ của mình. Chiếc xe đi đến, bất ngờ phanh gấp, cánh cửa mở ra rồi hai người đàn ông to lớn phi ra nhanh như tia chớp kéo cậu vào trong.
Còn chưa kịp hoàn hồn kêu la thì đã bị một gậy đập sau gáy, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hiện trường, một tên trong đó móc điện thoại gọi cho ai đó rồi báo cáo " Chúng tôi đã bắt được hắn rồi!"
Giọng nói hài lòng của một người đàn ông phát ra từ đầu dây bên kia, lạnh lùng ra lệnh " Đem hắn đến một nơi thật xa, chăm sóc hắn cho thật tốt. Hãy khiến hắn không bao giờ thấy được mặt trời nữa."
" Vâng!"
Điện thoại cúp máy.
Người đàn ông ấy đứng nhìn ra ngoài cửa kính, nở một nụ cười đầy toan tính.
" Tề Huyên, anh đang nghĩ cái gì mà cười một mình vậy?"
Nhã Đình nhỏ giọng đi vào, ả vẫn như ngày nào dịu dàng mà lấy lòng người khác.
Nhưng bây giờ Tề Huyên đã chán ghét Nhã Đình, ả cắm sừng anh, loại phụ nữ như vậy anh không thiết tha giữ lại, lạnh giọng đáp:
" Đến đây làm gì?"
" Em nghe nói cả đêm hôm qua anh không về, nên mới đến đây xem anh có bị làm sao không?"
Tề Huyên cười khẩy, chậm rãi xoay người lại nhìn Nhã Đình đầy khinh bỉ " Tôi tưởng cô phải vui khi tôi biến mất chứ?"
" Tề Huyên, anh nói gì vậy? Sao lại nói em như thế? Em đang lo cho anh mà? Chúng ta là vợ chồng thì phải quan tâm nhau chứ?" Nhã Đình vội vã thanh minh, nhỏ giọng ôn nhu.
Tề Huyên chỉ cười lạnh, bước đến chiếc bàn và lấy ra một tập giấy ném lên, ánh mắt nhìn vào nó rồi nói:
" Ly hôn. Ký đi, tôi đã ký cả rồi!"
Nhã Đình chợt giật mình, hoảng loạn mà nói: " Tề Huyên, sao lại ly hôn? Anh vẫn còn giận em sao? Mất con, chúng ta vẫn có thể có lại mà?"
Tề Huyên không trả lời ngay, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cũng phải rùng mình nhìn thẳng vào mắt Nhã Đình, khiến ả có chút chột dạ sợ hãi.
" Ký đi, điều kiện sẽ là 30% của công ty. Coi như phí bồi thường thiệt hại cho một năm cô đã chăm sóc cho mẹ tôi."
Nhã Đình lập tức khóc lóc, giọng nghẹn nức thanh minh " Không, Tề Huyên, anh nghe em nói. Em lấy anh không phải vì tiền, em phản bội anh là em sai. Nhưng em yêu anh mà."
" Yêu tôi?" Tề Huyên bỗng bật cười, điệu cười như đang cười vào mặt Nhã Đình, lạnh giọng " Đúng là không biết xấu hổ."
Đôi mắt anh bỗng trở nên tức giận vô hồn, đi tới trước mặt Nhã Đình mà nói: " Thời hạn ngày mai, không ký thì ra toà."
Rồi lạnh lùng, cầm áo vắt trên ghế đi ra khỏi phòng làm việc.
Nhã Đình đương nhiên không can tâm, mục đích của ả đâu chỉ là được gả cho Tề Huyên. Anh đã đánh giá quá thấp độ tham lam mà mưu hèn kế bẩn của ả rồi.
Hai tay siết chặt đầy tức giận, miệng lẩm bẩm " Anh muốn ly hôn với tôi sao? Hừ! Đừng hòng, tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra."
Một ý nghĩa bỗng loé lên trong đầu Nhã Đình, một kế hoạch có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này, khoe môi ả khẽ cong lên một nụ cười nham hiểm, ánh mắt toát lên sự thâm độc của một kẻ có dã tâm " Tề Huyên, anh cứ chờ đó đi."
[...]
Nhược Tình cũng dần tỉnh lại trong cơn mê, đầu đau nhức như búa bổ, cô muốn chạm tay lên trán theo phản xa. Nhưng chiếc còng tay đã không cho phép.
Cô nhăn mày khó chịu, tỏ ra vô cùng mệt mỏi chán ghét, cố gắng chống người ngồi dậy.
Cơn buồn đi vệ sinh bất chợt lại ập tới, cô bước xuống giường, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh, nhưng vấn đề lại ai sẽ giúp cô cởi quần khi cả hai tay đều bị khoá.
Nhược Tình bày ra vẻ mặt ngán ngẩm, nhìn bản thân trong gương đến bật khóc, tiếng nói the thé phát ra từ cổ họng, theo đó là tầm nhìn bị nhoè đi bởi nước mắt, cúi xuống mà nói: " Tại sao? Tề Ẩn Huyên, con người anh sao lại thay đổi một cách đáng hận như vậy? Thật ghê tởm."
" Em nói ai ghê tởm?"
Nhược Tình giật mình quay lại, Tề Huyên đã đứng phía sau cô từ khi nào.
Cô ấp úng né tránh " Không...không có..."
Tề Huyên không truy cứu, anh đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống, rồi dừng lại ở cặp đùi đang khép lại như đang nhẫn nhịn gì đó. Anh như đoán được ra mà cười nhẹ " Muốn đi à?"
Nhược Tình lập tức đỏ mặt, từ tối qua cô đã muốn đi rồi nhưng vì anh mà không thể đi, nên mới nhịn tới tận bây giờ. Giờ mờ không đi, chắc chắn sẽ vỡ mất.
Anh bước tới, cô lập tức lùi lại né tránh " Anh muốn...muốn làm gì?"
" Giúp em cởi quần."
" Không, tôi không cần. Đừng chạm vào tôi." Nhược Tình tái xanh mặt hoảng sợ.
Tề Huyên càng tiến tới thì cô càng lùi lại, nhưng cô làm sao có thể thoát khỏi bàn tay anh. Ngay tức khắc bị nắm lại và chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Vài giây sau cũng đã giải quyết xong, Nhược Tình như kẻ mất hồn, gương mặt vẫn còn ửng đỏ, bị anh ôm đến bệ rửa tay. Đặt cô ngồi đối diện rồi áp sát vào rửa tay, vừa rửa anh vừa nhìn bản thân mình trong gương, khoé miệng khẽ nhếch một nụ cười thoả mnãn.
Tề Huyên nghiêng người, nhìn vào vết xăm trên ngực mà anh đã làm, trầm thấp nói:
" Tôi sẽ để em rời khỏi đây, nếu em ngoan ngoãn giúp tôi tập một vở kịch."
Nhược Tình có chút khó hiểu, cô nhướng mày nhìn người đàn ông trước mặt " Anh lại muốn giở trò gì nữa đây?"
Tề Huyên khẽ cười một tiếng châm biếm " Em nghĩ tôi xấu xa đến mức đó vậy sao?"
" Vở kịch đó như thế nào?"
" Em chỉ cần làm theo lời tôi thôi, hoàn thành càng sớm thì em sẽ được rời khỏi đây. Em tốt nhất cũng đừng hi vọng ai đó sẽ đến cứu em, tôi đã dùng tiền chặn mọi tin tức về em rồi. Chắc em không muốn ba mẹ mình phải bận lòng đâu nhỉ."
Câu nói của Tề Huyên giống như đang uy hiếp, cảnh cáo cô vậy, thật không ngờ anh có thể làm ra những chuyện này. Dù có hận muốn giết chết anh nhưng hiện tại bây giờ thì không thể. Buộc phải nghe theo những gì anh nói mà không hề hay biết, đây chính là âm mưu muốn chia rẽ, cố ý tạo nên sự hiểu lầm giữa cô và Tang Triết.
Nhược Tình kìm nén cơn giận dữ trong lòng mà đồng ý " Được!"
Nhận được sự chấp nhận, Tề Huyên nhanh chóng bế cô ra khỏi nhà vệ sinh, ra đến cửa thì để cô xuống rồi tự mình đi tới bên giường nhỏ giọng nói:
" Lại đây."
Trong lòng Nhược Tình đầy khó hiểu " Anh ta muốn làm cái gì đây?"
Thấy cô chần chừ, Tề Huyên lớn giọng hơn " Lại đây."
Tuy không can tâm, nhưng vẫn phải nghe theo mà đi tới,bước đến trước mặt anh.
" Ngồi lên đùi và nhìn thẳng vào mắt tôi."
Nhược Tình cũng ngoan ngoãn ngồi lên, đôi mắt hai người đối điện nhau. Nhưng không nổi hai giây thì cô liền né tránh, khiến anh cau mày, giọng nói có chút bực tức " Nhìn đi đâu đấy?"
Nhược Tình không trả lời, làm sao có thể nói bây giờ anh đối với cô ghê tởm đến mức nào. Bỗng ánh mắt Tề Huyên dừng lại sợi dây truyền mà cô đang đeo, anh tò mò muốn chạm vào vì trông nó rất đặc biệt.
" Đừng chạm vào." Cô như nhận ra ý định của anh mà bất ngờ lên tiếng ngăn lại.
Điều này càng khơi gợi con thú bên trong Tề Huyên, anh cười lạnh rồi thẳng tay giật khỏi cổ cô.
Chăm chú nhìn nó một lúc, rồi nhoẻn cười nói: " Sợi dây truyền uyên ương sao? Nghe nói chỉ cần khắc tên người mình yêu lên mặt sau thì sẽ bên nhau trọn đời. Để tôi xem, em viết tên ai?"
" Đừng xem nó, tôi xin anh. Trả nó lại cho tôi."
Sự lo lắng càng hiện rõ trên gương mặt Nhược Tình, nhưng Tề Huyên không quan tâm, anh nhất định phải xem.
" Làm sao đây." suy nghĩ của cô trở nên hoang mang, tên phía sau chắc chắn là Tang Triết, làm sao có thể là Tề Huyên được, rất sợ anh lại nổi cơn gì nữa lên.
Nhìn thấy dòng chữ phía sau, Tề Huyên đứng hình mất vài giây, khoé miệng lại cong lên làm cô thấy khó hiểu, giọng nói trầm thấp nhưng lại cảm giác rất đáng sợ " Lại là Tang Triết."
Nhược Tình lắp bắp " Trả...Trả lại cho tôi."
Anh nhoẻn cười " Được! Tôi trả cho em!" Rồi vứt ra ngoài cửa sổ.
Cô trợn tròn mắt nhìn theo, hét lên " Tề Huyên, anh làm cái gì vậy?"
Tề Huyên không đáp, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé trên người mà lật úp cô xuống giường.
Cô cố vùng vẫy nhưng không thể " Anh muốn làm gì? Buông tôi ra."
Tề Huyên vẫn gương mặt lạnh tanh, không chút biến sắc, bên trong ánh mắt ấy là sự tức giận, điên cuồng chiếm hữu nhìn chằm chằm vào gáy Nhược Tình. Anh cúi xuống hôn lên gáy làm cô rùng mình.
Cô bỗng nức nở "Đừng...đừng làm dấu...Đừng cắn..."
Hai tay Nhược Tình nắm chặt ga giường, giọng nói the thé lặp lại " Xin anh...Đừng cắn."
" Cắn?" Câu nói khó hiểu hiện lên trong đầu Tề Huyên.
Anh như nghĩ đến cái gì đó, không quan tâm cô cầu xin mà há miệng cắn vào gáy cô.
" Ưm! A..."
Cô giật mình, cơ thể cứng đơ đau đớn mà kêu lên, khoé mắt chảy ra hàng lệ ấm nóng không tự nguyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.