Chương 24
Cửu Nguyệt Hi
30/11/2017
Trong lúc mấy người lớn vẫn còn trò chuyện dong dài thì đám trẻ đã ăn
xong. Cảnh Minh nằm ườn trên sô pha chơi game trên điện thoại như mọi
khi, đôi chân dài bắt ngang hết cả chiếc ghế.
Cảnh Ninh chạy đến bên cạnh cậu: "Anh ba, em thấy anh đi quảng bá "Người liệt Bắc Kinh" (2) được á, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm!"
(2) Một kiểu tư thế ngồi thường thấy ở những người trẻ tuổi Bắc Kinh.
Cảnh Trí đề nghị: "Anh ba, bọn mình ra ngoài bắn pháo hoa đi."
Cảnh Minh bèn đứng dậy đi lấy pháo hoa. Cảnh Ninh rủ rê: "Chị Đỗ Nhược, chơi cùng nhé!"
Đỗ Nhược đang băn khoăn vừa muốn xem pháo hoa, vừa không muốn ở cùng với Cảnh Minh thì dì Minh Y đang ngồi bên bàn ăn ló đầu ra: "Tiểu Nhược, đi chơi chung với bọn chúng đi con."
"Dạ."
Cảnh Minh cầm bật lửa, đi ngang qua cô, tới bên cửa đổi giày, Đỗ Nhược đành đi theo. Cảnh Ninh nhìn hai người họ, đột nhiên hào hứng thốt lên như vừa phát hiện ra đại lục mới: "Anh ba, anh và chị Đỗ Nhược đều mặc áo len đỏ kìa, ho ho giống mặc đồ tình nhân quá."
Cảnh Minh vứt túi pháo hoa to đùng cho cô em gái: "Xách lấy."
Cảnh Ninh suýt bị túi pháo đè ngã, Cảnh Trí chu đáo bèn cầm giúp cô nàng. Còn Đỗ Nhược vẫn bình thản mặc áo khoác nỉ vào.
...
Nhà Cảnh Minh nằm trong khu biệt thự cao cấp, mỗi căn được xây riêng lẻ, không san sát nhau, mỗi nhà đều có vườn hoa bãi cỏ, mang tính riêng tư cao. Giữa các ngôi nhà là lối đi rộng rãi, quanh co khúc khuỷu.
Đã hơn mười một giờ tối, trên bầu trời thỉnh thoảng lóe sáng ánh lửa rực rỡ của pháo hoa, đủ mọi màu sắc nổ tung trong không trung. Cảnh Ninh và Cảnh Trí hưng phấn hết nhìn Đông lại sang Tây.
"Òa, anh xem chỗ kia kìa."
"Bên này nữa, đẹp quá."
Cảnh Minh đi ra giữa con lộ trong khu phố, bấy giờ không có xe cộ nào chạy qua nữa. Cậu dựng đống pháo hoa thành hình chóp ngay giữa đường, rồi khom người đốt hết cái này đến cái kia, trong phút chốc cháy sáng rực rỡ cả một vùng, như thể trên đường bỗng mọc ra một dãy cây pháo hoa màu bạc vậy.
Đẹp quá đi mất! Đỗ Nhược thầm xuýt xoa.
Qua nhánh cây màu bạc, cô thấy phía đối diện hai đứa trẻ đang nhảy nhót vui sướng, Cảnh Minh đứng bỏ tay vào túi chăm chăm nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm, mặt mang nét cười. Ánh lửa phản chiếu lấp lánh trong mắt cậu. Cậu chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu đỏ mà không hề thấy lạnh.
Pháo hoa tuy đẹp nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hai đứa trẻ chạy đến lục tìm trong túi: "Tiếp theo chơi cái gì đây?"
Cảnh Ninh tinh mắt, phát hiện ra một cây pháo hoa đặc biệt, giống cây "gậy phép": "Em muốn chơi cái này."
Cảnh Minh lấy thanh pháo hoa kia ra, cô bé lập tức nhào đến giành, lại bị cậu nhanh như chớp giấu ra phía sau: "Giành cái gì?"
Cảnh Ninh không chịu khuất phục, tiếp tục tranh cướp, nhưng động tác của Cảnh Minh quá nhanh, vừa quay người đã tránh được. Cảnh Ninh phụng phịu dẩu môi: "Đó là để con gái chơi, con trai chơi "bóng" lắm! Anh đâu chơi được!"
Cảnh Minh đâu dễ mắc lừa cô nàng, hất cằm bảo: "Anh nhất định chơi cái này đấy thì sao." Vừa nói vừa lấy bật lửa đốt thanh pháo hoa.
Cảnh Ninh sốt ruột xông đến cướp, Cảnh Minh giơ tay lên thật cao, cô nàng không với tới: "Đừng, anh cho em chơi cái này đi, mấy cái khác đều cho anh hết, được không?"
Cảnh Minh: "Tất cả vốn là của anh, còn phải đợi em cho á?"
Dáng vóc Cảnh Minh vốn cao ráo, giơ tay cao lên giả bộ châm pháo hoa, trong khi Cảnh Ninh – một cô bé học sinh cấp Hai thấp bé, không ngừng nhảy lên cướp lại, những cũng chỉ công cốc, bèn cầu cứu: "Anh tư."
Trái lại Cảnh Trí ra dáng một ông anh cả hơn, chỉ đứng nhìn hai anh em đang ồn ào tranh giành: "Anh ba, anh nhường cho con bé đi."
Cảnh Ninh: "Anh không thấy xấu hổ hả? Anh tư còn hiểu chuyện hơn anh nữa đấy, anh làm anh trai kiểu gì vậy? Một thanh pháo hoa thôi mà cũng không nhường cho em."
Cảnh Minh: "Vậy anh không làm anh trai nữa, gọi em là chị được không?"
Cảnh Ninh tức tối gào thét, Đỗ Nhược không nhịn được phải xen vào: "Cảnh Ninh là em gái, cậu nhường cho con bé một chút thì đã sao!"
Còn chưa dứt câu, Cảnh Minh đã trêu chán chê bỏ tay xuống đưa thanh pháo hoa cho Cảnh Ninh, vì thế câu nói kia của cô phút chốc vang lên trong cảnh bốn bề yên tĩnh.
Cảnh Ninh nhận lấy thanh pháo hoa từ tay Cảnh Minh, thấy không khí căng thẳng bèn cười xoa dịu: "Anh ba đáng ghét nhất, lần nào cũng trêu em."
Cảnh Minh không quan tâm đến hành động xuất phát từ ý tốt của Cảnh Ninh, lườm Đỗ Nhược: "Ai mượn cô xía vào."
Đỗ Nhược đứng trong đêm giao thừa rét lạnh, gò má ửng đỏ. Cảnh Ninh vội nói sang chuyện khác: "Anh ba, giúp em một chút đi."
Cảnh Minh không nói lời nào nữa, quẹt bật lửa đốt pháo hoa cho cô em gái. Cảnh Trí nhân cơ hội lập tức đưa đến thêm một đống pháo hoa nữa: "Anh, còn cái này nữa."
Đỗ Nhược khẽ cắn môi.
Cậu không ưa cô, cô cũng không muốn ở cùng với cậu, vậy là bèn quay người đi vào biệt thự. Lúc chuẩn bị đẩy cửa vào thì lại nghe được tiếng cười nói rộn rã bên trong. Đêm giao thừa cả nhà đoàn viên, cô chỉ là người ngoài, đi vào cũng khó xử. Hơn nữa, bên trong đa phần đều là người lạ, không có ai nói chuyện với cô, mà cũng không thể nào để dì bận tâm đến cô được.
Đỗ Nhược nghĩ ngợi chốc lát rồi quay người rời đi, đến góc tường gọi điện thoại cho mẹ. Trước đây, dù Tết trong nhà quạnh quẽ chỉ có ba người: cô, mẹ và bà ngoại, nhưng cũng là đón giao thừa đúng nghĩa. Giờ này ở quê, mẹ cô vẫn còn thức.
Nhà cô nằm ở biên giới Tây Nam xa xôi, nơi đó không có mùa đông, không khí ngày Tết rất ấm áp, nhưng giao thừa nơi này thì lại rét buốt. Đỗ Nhược co rúm, giậm chân làm nóng người, bấm số điện thoại gọi cho mẹ.
"A lô? Tiểu Nhược à..." Giọng mẹ rất khẽ, nghe kỹ như đang cố nén nghẹn ngào.
Cô đăm chiêu một lúc, xác định là mẹ đang khóc mới hoảng hốt hỏi han: "Sao vậy mẹ? Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì." Bên kia mẹ khịt mũi, "Tại vì Tết nên mẹ nhớ con thôi."
Lần này không hiểu sao nước mắt Đỗ Nhược cũng tí tách nhỏ xuống, rõ ràng cô không hề muốn khóc. Thật kỳ lạ, chỉ là giao thừa thôi mà, cũng là một ngày bình thường như bao ngày thôi, mà sao đúng vào hôm nay không có người thân bên cạnh thì lại khóc cơ chứ?
Cô lau nước mắt, cười gượng: "Chuyện này có gì đáng khóc đâu? Chờ sau này con làm ra tiền rồi đón mẹ đến đây chơi, đưa mẹ đi xem Thiên An Môn và Vạn Lý Trường Thành nhé."
Tiếng chuông 0 giờ gõ vang, cả thành phố phút chốc tưng bừng hẳn lên. Từ xa vọng đến tiếng người đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..." rồi hô vang "Chúc mừng năm mới!".
Trong tích tắc, cả bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa sáng chói, tất cả mọi người đều ngước nhìn vòm không. Chỉ có mình cô đứng yên trong góc tường ngôi biệt thự châu báu, cầm điện thoại, cúi đầu để nước mắt tuôn rơi.
"Chị Đỗ Nhược, bắn pháo hoa rồi, mau đến xem đi!" Cảnh Ninh đứng gần đó hô lớn.
Đỗ Nhược cúp điện thoại, lau đi khóe mắt, bước trên con đường đá sỏi. Cảnh Minh định quay về chơi game, sải bước qua bãi cỏ, vừa đi lên bậc thềm thì bắt gặp đôi mắt cô ngấn lệ. Cậu thoáng sững sờ, Đỗ Nhược cũng giật mình, lập tức quay mặt đi, cúi đầu bỏ chạy.
Cảnh Minh nhìn bóng dáng cô xa dần, quả thật không hiểu ra sao, chỉ mới nói cô có một câu vô thưởng vô phạt thôi mà cũng khóc á? Cậu đứng trên bậc thềm biệt thự, hai tay nhét trong túi quần, câm lặng nhìn trời. Cậu đứng được một lát cũng cúi đầu phiền muộn, cào quắp tóc mình, quay đầu nhìn sang Đỗ Nhược đứng cách đó không xa, quyết định đi ra chỗ cô.
Cậu lại băng qua bãi cỏ, đi đến ven đường, Đỗ Nhược đang ngồi trên lề nhìn lên trời, Cảnh Trí và Cảnh Ninh cũng ngồi bên cạnh cô ngắm pháo hoa. Cô ngửa đầu lên, khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn, mắt đỏ hoe, hàng mi vẫn còn ươn ướt. Đôi mắt cô trong veo như mặt hồ, phản chiếu những sắc màu rực rỡ trên không trung. Vẻ mặt điềm nhiên chỉ một lòng một dạ ngắm pháo hoa đêm giao thừa.
Cậu bước tới bên cạnh cô, đặt mông ngồi xuống rồi cùng ngắm nhìn bầu trời. Vãi, bình thường trong khu chả thấy có bao nhiêu người, hôm nay ở đâu chui ra đốt nhiều pháo hoa vậy?
Tiếng pháo reo vui nổ lốp đốp, trùng hợp át đi giọng cậu: "Tôi đâu có mắng cô, sao lại khóc chứ?"
Không ai để ý đến cậu, không biết do tiếng pháo quá ồn cô không nghe thấy hay do bản thân cô không buồn đoái hoài. Cảnh Minh liếm môi dưới, không thèm hỏi gì nữa, bỏ hai tay vào túi rồi lại ngửa mặt lên trời.
Pháo hoa dần dần tan đi, những tia lửa xinh đẹp chói mắt nở rộ vào thời khắc bước sang năm mới cũng mất tăm mất tích, trả lại sự an tĩnh cho trời không, chỉ còn lại đêm đông đen như mực không một vì sao.
Cảnh Ninh và Cảnh Trí đều đắm chìm trong không khí năm mới vui vẻ, túi pháo hoa chỉ còn lại một que nhỏ.
"Chúng ta ước gì đi, ước nguyện năm mới ấy!"
Cảnh Ninh lập tức đốt que pháo hoa kia, những tia lửa vàng sáng rực xẹt lên, cô nàng giơ lên cao, gọi với lên trời: "Tôi muốn thi đậu trường trung học trực thuộc Đại học nhân dân. Hết!"
Cảnh Minh cười phì: "Ước nguyện phía sau còn thêm chữ "hết", sáng tạo thật."
Cảnh Ninh lườm cậu, chủ động hô lớn lần nữa: "Tôi muốn thi đậu trường trung học trực thuộc đại học nhân dân, xong."
Cô nàng vui vẻ lắc lư đầu, đưa que pháo hoa cho Cảnh Trí, Cảnh Trí thở dài: "Ước gì mẹ đừng ép tôi học piano nữa, xong."
Cảnh Ninh chỉ vào cậu ta cười khanh khách: "Lát nữa em sẽ mách với bác Tư cho biết." Cô nàng nghiêng đầu đưa que pháo hoa cho Cảnh Minh, "Anh ba, ước nguyện năm mới của anh là gì?"
Cảnh Minh nhún vai không nhận: "Không có."
"Sao lại không có?"
Cảnh Minh hỏi ngược lại: "Có gì mà anh không có hả?"
Cảnh Ninh và Cảnh Trí đều hạn hán lời, hai người nhìn nhau, rùng mình sởn gai óc.
Cảnh Ninh: "Anh, cái kiểu như anh vậy mà ở trường không bị ai hăm đánh hả?"
Cảnh Minh vờ đánh cô em, Cảnh Ninh le lưỡi vừa né tránh vừa hô lớn: "Em biết nguyện vọng của anh là gì rồi."
"Là gì?"
"Anh muốn thành công hơn bác Ba."
Cảnh Minh khinh thường: "Đó là tất nhiên, không phải nguyện vọng."
Cảnh Ninh vừa định nói gì đó, thấy que pháo hoa vẫn còn cháy sáng trong tay, vội vàng đưa cho Đỗ Nhược: "Nhanh, nhanh, nhanh, chị Đỗ Nhược, nhanh ước nguyện đi."
Đỗ Nhược nghiêm túc nhận lấy, nhìn thanh pháo hoa cháy rực từ từ rút ngắn, ánh sao màu vàng nổ lách tách, cô gật đầu rồi nói: "Ước nguyện năm mới của tôi là... học hành tấn tới, làm việc siêng năng, sống thật vui vẻ."
Vừa dứt lời, ngọn lửa đã cháy tàn, mấy tia lửa ngôi sao cuối cùng lóe lên, pháo hoa tắt ngóm.
"Vừa khéo." Cảnh Ninh vỗ tay, "Nguyện vọng của chúng ta đềusẽ thành sự thật."
Cảnh Ninh chạy đến bên cạnh cậu: "Anh ba, em thấy anh đi quảng bá "Người liệt Bắc Kinh" (2) được á, ngồi không ra ngồi, nằm không ra nằm!"
(2) Một kiểu tư thế ngồi thường thấy ở những người trẻ tuổi Bắc Kinh.
Cảnh Trí đề nghị: "Anh ba, bọn mình ra ngoài bắn pháo hoa đi."
Cảnh Minh bèn đứng dậy đi lấy pháo hoa. Cảnh Ninh rủ rê: "Chị Đỗ Nhược, chơi cùng nhé!"
Đỗ Nhược đang băn khoăn vừa muốn xem pháo hoa, vừa không muốn ở cùng với Cảnh Minh thì dì Minh Y đang ngồi bên bàn ăn ló đầu ra: "Tiểu Nhược, đi chơi chung với bọn chúng đi con."
"Dạ."
Cảnh Minh cầm bật lửa, đi ngang qua cô, tới bên cửa đổi giày, Đỗ Nhược đành đi theo. Cảnh Ninh nhìn hai người họ, đột nhiên hào hứng thốt lên như vừa phát hiện ra đại lục mới: "Anh ba, anh và chị Đỗ Nhược đều mặc áo len đỏ kìa, ho ho giống mặc đồ tình nhân quá."
Cảnh Minh vứt túi pháo hoa to đùng cho cô em gái: "Xách lấy."
Cảnh Ninh suýt bị túi pháo đè ngã, Cảnh Trí chu đáo bèn cầm giúp cô nàng. Còn Đỗ Nhược vẫn bình thản mặc áo khoác nỉ vào.
...
Nhà Cảnh Minh nằm trong khu biệt thự cao cấp, mỗi căn được xây riêng lẻ, không san sát nhau, mỗi nhà đều có vườn hoa bãi cỏ, mang tính riêng tư cao. Giữa các ngôi nhà là lối đi rộng rãi, quanh co khúc khuỷu.
Đã hơn mười một giờ tối, trên bầu trời thỉnh thoảng lóe sáng ánh lửa rực rỡ của pháo hoa, đủ mọi màu sắc nổ tung trong không trung. Cảnh Ninh và Cảnh Trí hưng phấn hết nhìn Đông lại sang Tây.
"Òa, anh xem chỗ kia kìa."
"Bên này nữa, đẹp quá."
Cảnh Minh đi ra giữa con lộ trong khu phố, bấy giờ không có xe cộ nào chạy qua nữa. Cậu dựng đống pháo hoa thành hình chóp ngay giữa đường, rồi khom người đốt hết cái này đến cái kia, trong phút chốc cháy sáng rực rỡ cả một vùng, như thể trên đường bỗng mọc ra một dãy cây pháo hoa màu bạc vậy.
Đẹp quá đi mất! Đỗ Nhược thầm xuýt xoa.
Qua nhánh cây màu bạc, cô thấy phía đối diện hai đứa trẻ đang nhảy nhót vui sướng, Cảnh Minh đứng bỏ tay vào túi chăm chăm nhìn pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời đêm, mặt mang nét cười. Ánh lửa phản chiếu lấp lánh trong mắt cậu. Cậu chỉ mặc chiếc áo len mỏng màu đỏ mà không hề thấy lạnh.
Pháo hoa tuy đẹp nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hai đứa trẻ chạy đến lục tìm trong túi: "Tiếp theo chơi cái gì đây?"
Cảnh Ninh tinh mắt, phát hiện ra một cây pháo hoa đặc biệt, giống cây "gậy phép": "Em muốn chơi cái này."
Cảnh Minh lấy thanh pháo hoa kia ra, cô bé lập tức nhào đến giành, lại bị cậu nhanh như chớp giấu ra phía sau: "Giành cái gì?"
Cảnh Ninh không chịu khuất phục, tiếp tục tranh cướp, nhưng động tác của Cảnh Minh quá nhanh, vừa quay người đã tránh được. Cảnh Ninh phụng phịu dẩu môi: "Đó là để con gái chơi, con trai chơi "bóng" lắm! Anh đâu chơi được!"
Cảnh Minh đâu dễ mắc lừa cô nàng, hất cằm bảo: "Anh nhất định chơi cái này đấy thì sao." Vừa nói vừa lấy bật lửa đốt thanh pháo hoa.
Cảnh Ninh sốt ruột xông đến cướp, Cảnh Minh giơ tay lên thật cao, cô nàng không với tới: "Đừng, anh cho em chơi cái này đi, mấy cái khác đều cho anh hết, được không?"
Cảnh Minh: "Tất cả vốn là của anh, còn phải đợi em cho á?"
Dáng vóc Cảnh Minh vốn cao ráo, giơ tay cao lên giả bộ châm pháo hoa, trong khi Cảnh Ninh – một cô bé học sinh cấp Hai thấp bé, không ngừng nhảy lên cướp lại, những cũng chỉ công cốc, bèn cầu cứu: "Anh tư."
Trái lại Cảnh Trí ra dáng một ông anh cả hơn, chỉ đứng nhìn hai anh em đang ồn ào tranh giành: "Anh ba, anh nhường cho con bé đi."
Cảnh Ninh: "Anh không thấy xấu hổ hả? Anh tư còn hiểu chuyện hơn anh nữa đấy, anh làm anh trai kiểu gì vậy? Một thanh pháo hoa thôi mà cũng không nhường cho em."
Cảnh Minh: "Vậy anh không làm anh trai nữa, gọi em là chị được không?"
Cảnh Ninh tức tối gào thét, Đỗ Nhược không nhịn được phải xen vào: "Cảnh Ninh là em gái, cậu nhường cho con bé một chút thì đã sao!"
Còn chưa dứt câu, Cảnh Minh đã trêu chán chê bỏ tay xuống đưa thanh pháo hoa cho Cảnh Ninh, vì thế câu nói kia của cô phút chốc vang lên trong cảnh bốn bề yên tĩnh.
Cảnh Ninh nhận lấy thanh pháo hoa từ tay Cảnh Minh, thấy không khí căng thẳng bèn cười xoa dịu: "Anh ba đáng ghét nhất, lần nào cũng trêu em."
Cảnh Minh không quan tâm đến hành động xuất phát từ ý tốt của Cảnh Ninh, lườm Đỗ Nhược: "Ai mượn cô xía vào."
Đỗ Nhược đứng trong đêm giao thừa rét lạnh, gò má ửng đỏ. Cảnh Ninh vội nói sang chuyện khác: "Anh ba, giúp em một chút đi."
Cảnh Minh không nói lời nào nữa, quẹt bật lửa đốt pháo hoa cho cô em gái. Cảnh Trí nhân cơ hội lập tức đưa đến thêm một đống pháo hoa nữa: "Anh, còn cái này nữa."
Đỗ Nhược khẽ cắn môi.
Cậu không ưa cô, cô cũng không muốn ở cùng với cậu, vậy là bèn quay người đi vào biệt thự. Lúc chuẩn bị đẩy cửa vào thì lại nghe được tiếng cười nói rộn rã bên trong. Đêm giao thừa cả nhà đoàn viên, cô chỉ là người ngoài, đi vào cũng khó xử. Hơn nữa, bên trong đa phần đều là người lạ, không có ai nói chuyện với cô, mà cũng không thể nào để dì bận tâm đến cô được.
Đỗ Nhược nghĩ ngợi chốc lát rồi quay người rời đi, đến góc tường gọi điện thoại cho mẹ. Trước đây, dù Tết trong nhà quạnh quẽ chỉ có ba người: cô, mẹ và bà ngoại, nhưng cũng là đón giao thừa đúng nghĩa. Giờ này ở quê, mẹ cô vẫn còn thức.
Nhà cô nằm ở biên giới Tây Nam xa xôi, nơi đó không có mùa đông, không khí ngày Tết rất ấm áp, nhưng giao thừa nơi này thì lại rét buốt. Đỗ Nhược co rúm, giậm chân làm nóng người, bấm số điện thoại gọi cho mẹ.
"A lô? Tiểu Nhược à..." Giọng mẹ rất khẽ, nghe kỹ như đang cố nén nghẹn ngào.
Cô đăm chiêu một lúc, xác định là mẹ đang khóc mới hoảng hốt hỏi han: "Sao vậy mẹ? Sao lại khóc? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Không có gì." Bên kia mẹ khịt mũi, "Tại vì Tết nên mẹ nhớ con thôi."
Lần này không hiểu sao nước mắt Đỗ Nhược cũng tí tách nhỏ xuống, rõ ràng cô không hề muốn khóc. Thật kỳ lạ, chỉ là giao thừa thôi mà, cũng là một ngày bình thường như bao ngày thôi, mà sao đúng vào hôm nay không có người thân bên cạnh thì lại khóc cơ chứ?
Cô lau nước mắt, cười gượng: "Chuyện này có gì đáng khóc đâu? Chờ sau này con làm ra tiền rồi đón mẹ đến đây chơi, đưa mẹ đi xem Thiên An Môn và Vạn Lý Trường Thành nhé."
Tiếng chuông 0 giờ gõ vang, cả thành phố phút chốc tưng bừng hẳn lên. Từ xa vọng đến tiếng người đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..." rồi hô vang "Chúc mừng năm mới!".
Trong tích tắc, cả bầu trời đêm tràn ngập pháo hoa sáng chói, tất cả mọi người đều ngước nhìn vòm không. Chỉ có mình cô đứng yên trong góc tường ngôi biệt thự châu báu, cầm điện thoại, cúi đầu để nước mắt tuôn rơi.
"Chị Đỗ Nhược, bắn pháo hoa rồi, mau đến xem đi!" Cảnh Ninh đứng gần đó hô lớn.
Đỗ Nhược cúp điện thoại, lau đi khóe mắt, bước trên con đường đá sỏi. Cảnh Minh định quay về chơi game, sải bước qua bãi cỏ, vừa đi lên bậc thềm thì bắt gặp đôi mắt cô ngấn lệ. Cậu thoáng sững sờ, Đỗ Nhược cũng giật mình, lập tức quay mặt đi, cúi đầu bỏ chạy.
Cảnh Minh nhìn bóng dáng cô xa dần, quả thật không hiểu ra sao, chỉ mới nói cô có một câu vô thưởng vô phạt thôi mà cũng khóc á? Cậu đứng trên bậc thềm biệt thự, hai tay nhét trong túi quần, câm lặng nhìn trời. Cậu đứng được một lát cũng cúi đầu phiền muộn, cào quắp tóc mình, quay đầu nhìn sang Đỗ Nhược đứng cách đó không xa, quyết định đi ra chỗ cô.
Cậu lại băng qua bãi cỏ, đi đến ven đường, Đỗ Nhược đang ngồi trên lề nhìn lên trời, Cảnh Trí và Cảnh Ninh cũng ngồi bên cạnh cô ngắm pháo hoa. Cô ngửa đầu lên, khuôn mặt bé nhỏ trắng nõn, mắt đỏ hoe, hàng mi vẫn còn ươn ướt. Đôi mắt cô trong veo như mặt hồ, phản chiếu những sắc màu rực rỡ trên không trung. Vẻ mặt điềm nhiên chỉ một lòng một dạ ngắm pháo hoa đêm giao thừa.
Cậu bước tới bên cạnh cô, đặt mông ngồi xuống rồi cùng ngắm nhìn bầu trời. Vãi, bình thường trong khu chả thấy có bao nhiêu người, hôm nay ở đâu chui ra đốt nhiều pháo hoa vậy?
Tiếng pháo reo vui nổ lốp đốp, trùng hợp át đi giọng cậu: "Tôi đâu có mắng cô, sao lại khóc chứ?"
Không ai để ý đến cậu, không biết do tiếng pháo quá ồn cô không nghe thấy hay do bản thân cô không buồn đoái hoài. Cảnh Minh liếm môi dưới, không thèm hỏi gì nữa, bỏ hai tay vào túi rồi lại ngửa mặt lên trời.
Pháo hoa dần dần tan đi, những tia lửa xinh đẹp chói mắt nở rộ vào thời khắc bước sang năm mới cũng mất tăm mất tích, trả lại sự an tĩnh cho trời không, chỉ còn lại đêm đông đen như mực không một vì sao.
Cảnh Ninh và Cảnh Trí đều đắm chìm trong không khí năm mới vui vẻ, túi pháo hoa chỉ còn lại một que nhỏ.
"Chúng ta ước gì đi, ước nguyện năm mới ấy!"
Cảnh Ninh lập tức đốt que pháo hoa kia, những tia lửa vàng sáng rực xẹt lên, cô nàng giơ lên cao, gọi với lên trời: "Tôi muốn thi đậu trường trung học trực thuộc Đại học nhân dân. Hết!"
Cảnh Minh cười phì: "Ước nguyện phía sau còn thêm chữ "hết", sáng tạo thật."
Cảnh Ninh lườm cậu, chủ động hô lớn lần nữa: "Tôi muốn thi đậu trường trung học trực thuộc đại học nhân dân, xong."
Cô nàng vui vẻ lắc lư đầu, đưa que pháo hoa cho Cảnh Trí, Cảnh Trí thở dài: "Ước gì mẹ đừng ép tôi học piano nữa, xong."
Cảnh Ninh chỉ vào cậu ta cười khanh khách: "Lát nữa em sẽ mách với bác Tư cho biết." Cô nàng nghiêng đầu đưa que pháo hoa cho Cảnh Minh, "Anh ba, ước nguyện năm mới của anh là gì?"
Cảnh Minh nhún vai không nhận: "Không có."
"Sao lại không có?"
Cảnh Minh hỏi ngược lại: "Có gì mà anh không có hả?"
Cảnh Ninh và Cảnh Trí đều hạn hán lời, hai người nhìn nhau, rùng mình sởn gai óc.
Cảnh Ninh: "Anh, cái kiểu như anh vậy mà ở trường không bị ai hăm đánh hả?"
Cảnh Minh vờ đánh cô em, Cảnh Ninh le lưỡi vừa né tránh vừa hô lớn: "Em biết nguyện vọng của anh là gì rồi."
"Là gì?"
"Anh muốn thành công hơn bác Ba."
Cảnh Minh khinh thường: "Đó là tất nhiên, không phải nguyện vọng."
Cảnh Ninh vừa định nói gì đó, thấy que pháo hoa vẫn còn cháy sáng trong tay, vội vàng đưa cho Đỗ Nhược: "Nhanh, nhanh, nhanh, chị Đỗ Nhược, nhanh ước nguyện đi."
Đỗ Nhược nghiêm túc nhận lấy, nhìn thanh pháo hoa cháy rực từ từ rút ngắn, ánh sao màu vàng nổ lách tách, cô gật đầu rồi nói: "Ước nguyện năm mới của tôi là... học hành tấn tới, làm việc siêng năng, sống thật vui vẻ."
Vừa dứt lời, ngọn lửa đã cháy tàn, mấy tia lửa ngôi sao cuối cùng lóe lên, pháo hoa tắt ngóm.
"Vừa khéo." Cảnh Ninh vỗ tay, "Nguyện vọng của chúng ta đềusẽ thành sự thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.