Chương 15: Nhường nàng năm điểm: Chờ anh chiến thắng
Mộ Tư Tại Viễn Đạo
24/07/2021
wattpad @keoxoaingotngao
Hai người ngồi cạnh nhau, xung quanh an tĩnh dị thường.
Lâm Kiến Ngộ đã chờ tới ngày này rất lâu rồi.
Kiều Lạc Du không phải sinh viên của anh, lại sắp tốt nghiệp. Hơn nữa vì muốn tạo cơ hội cho mình với cô thêm thân thiết mà đã trao cho cô cái danh trợ lý đội hùng biện. Cứ tưởng rằng như vậy trong trường sẽ không có tin đồn nhảm nhí.
Tháng trước thi đấu biểu diễn xong, anh mới nghe được từ Bùi Trạch, thì ra trên diễn đàn trường có bài đăng suy đoán về quan hệ của hai người, nói gì mà tình thầy trò, Kiều Lạc Du bị vô tội đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Anh có thể không để bụng cái nhìn của người khác, nhưng không thể để cho thanh danh Kiều Lạc Du bị huỷ hoại.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Kiến Ngộ thường xuyên sẽ mang các đội viên đi tập luyện. Mỗi lần đi ngang qua phòng sinh hoạt lầu một, đều sẽ thấy sinh viên khoa thiết kế tập luyện ở bên trong. Nhiều lần thấy được Kiều Lạc Du, nhưng lại không dám qua đi chào hỏi.
Tốt nghiệp, cô thay đổi thân phận, không còn là quan hệ giảng viên với sinh viên nữa, có thể quang minh chính đại theo đuổi người.
Kiều Lạc Du nhìn chằm chằm bìa tốt nghiệp trước mặt, tay chậm rãi siết chặt góc cạnh, tim đập nhanh hơn, hô hấp trở nên có chút không thích hợp, căn bản không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
"Em có thể xem xét đến tôi."
Tiếng nói của anh nhu hòa giống gió nhẹ tháng tư, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, kiều diễm lưu luyến.
Không khí dần dần trở nên ái muội lên.
"Hoặc là......" Lâm Kiến Ngộ lại lần nữa mở miệng, lúc này không chờ Kiều Lạc Du phản ứng, nặng nề cười một tiếng: "Vậy chờ Cúp Thanh niên kết thúc đi. Sau khi kết thúc lại xem xét, lúc đó cũng không muộn."
Chờ Cúp Thanh niên kết thúc, toàn bộ năng lượng của anh có thể hoàn toàn đặt trên người cô.
Kiều Lạc Du cũng cảm thấy như vậy khá tốt, nếu giành được quán quân, là mừng vui gấp bội, nếu không thì...... Còn có cô.
Đang chuẩn bị đáp ứng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hỉ.
"A a a, bữa cơm của tôi!!!"
Kiều Lạc Du cùng Lâm Kiến Ngộ đồng thời ngước mắt, trông thấy Lâm Ngô chạy như bay đến, trực tiếp bổ nhào vào người cô, "Cục vàng của mình! Bà chủ của mình!"
Cô gái thần kỳ này có thể đánh vỡ không khí xấu hổ đồng thời hủy diệt ái muội.
Lâm Ngô trong mắt đều là Kiều Lạc Du, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được anh trai nhà mình cũng ở bên cạnh, kỳ quái nói: "Hôm nay không phải trận chung kết sao, anh ở chỗ này làm gì?"
Lâm Kiến Ngộ nhìn mắt đồng hồ, đứng lên cười nói: "Nửa tiếng nữa mới bắt đầu thi đấu, bây giờ đi đây."
"Cố lên nha, không đúng, là các đội viên của anh cố lên nha!"
Anh khẽ gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Kiều Lạc Du, muốn nghe cô nói cái gì đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Lạc Du khóe miệng khẽ cong, chậm rãi nói: "Đại học Ôn Lâm chỉ nhận quán quân."
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy trên mặt ý cười càng đậm, gật gật đầu, ngữ khí khẳng định: "Đương nhiên rồi."
Anh đi tới cửa phía nam gần nhất, Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô vẫn luôn nhìn theo anh, sau đó mới đi ra cổng chính đến quán lẩu.
"Quá sung sướng, mình đã không ăn lẩu hai tuần rồi!" Lâm Ngô lấy muôi vớt thịt dê, trong miệng còn cắn ống hút uống Sprite.
Kiều Lạc Du cũng đưa thịt cho cô, "Lại nghèo sao?"
"Quả thực đang nghèo, tiền lương đều tiêu hết rồi." Lâm Ngô hỏi cô: "Lô hàng mới của chúng ta khi nào mới có?"
"Tháng sau, đúng lúc cậu nghỉ."
"Cuối tháng sáu mình bắt đầu nghỉ." Lâm Ngô gắp cho cô một ít thịt dê đã chín, "Vừa rồi cậu nói gì với anh trai mình vậy?"
Kiều Lạc Du cũng không tính giấu giếm, nói thật: "Anh trai cậu...... muốn theo đuổi mình."
Lâm Ngô mắt sáng rực, trong lòng vui sướng nở hoa, ngoài mặt lại làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Thật vậy sao? Anh trai mình muốn theo đuổi cậu? Anh ấy đã nói gì?"
"Anh ấy bảo chờ Cúp Thanh niên kết thúc cho anh ấy câu trả lời."
"Ra là như vậy." Lâm Ngô bắt đầu khen anh trai nhà mình: "Anh mình rất tốt lại đẹp trai, thông minh, tính tình cũng tốt, giọng nói dễ nghe, không chỉ có tiền hơn nữa...... Đúng vậy, có tiền nha!"
Kiều Lạc Du bị điều cuối cùng làm cho tức cười, lắc lắc điện thoại, "Mình cũng có tiền."
"Thật tốt quá! Nhanh chóng gả cho anh ấy đi, mình sẽ đi theo hai người." Lâm Ngô khen xong anh trai lại bắt đầu kể về cậu mợ: "Cậu mình nghiên cứu lịch sử, mợ là thành viên của ban nhạc dân tộc, mẹ chồng nàng dâu hai người về sau......"
"Nói bậy gì đó." Kiều Lạc Du đánh gãy lời cô, dời đi chú ý: "Nhanh ăn đi, cua của cậu chín rồi kia."
Lâm Ngô gật gật đầu, kẹp cua trong nồi bỏ vào trong chén, chấm tương ăn.
Kiều Lạc Du cầm ly lên uống một ngụm nước. Nhớ tới lần đầu tiên ở Tây An ngẫu nhiên gặp mặt, Lâm Kiến Ngộ giảng giải Hán phục với di sản văn hoá.
Thì ra bố anh là nhà sử học, khó trách.
"Đinh."
Weibo của Kiều Lạc Du bỗng vang lên, gần đây cô đã chỉnh tài khoản chính thức của Cúp thanh niên thành đặc biệt chú ý.
Tài khoản chính thức của cuộc thi thông báo sẽ trao giải thưởng cho mười hai đội khách mời biểu hiện ưu tú, mặt khác mười hai đội còn lại sẽ được xếp thành sáu cặp thi đấu với nhau.
Đội hùng biện của trường đại học Ôn Lâm ở đoạn thời gian năm 2000 đã từng đạt được quán quân liên tục 3 lần, là một đội mạnh tuyệt đối. Sau khi nhóm trưởng rời đi xuất ngũ, những thành viên mới năng lực không đủ, đội yếu đi rất nhiều. Sau nhiều năm, vị trí của đại học Ôn Lâm trong lòng mọi người cũng không còn như trước.
Cho đến khi Lâm Kiến Ngộ tái xuất, mới tìm lại được địa vị trong giới. Đáng tiếc sau khi khi anh rời đi đại học Ôn Lâm biểu hiện thật sự quá kém, không có mặt ở trong danh sách đội khách mời.
Chia thành bảng A và bảng B, hai đội đứng đầu mới có tư cách tham gia "Cúp Thanh niên", tài khoản chính thức công bố đội vô địch bảng B, khu bình luận lại thảo luận về bảng A.
Triệu Bành Bành: Có vị nào cập nhật tình hình bảng A cho tôi với, đại học Ôn Lâm không vô địch sao?
Vạn Năng Sầm Từng Kỳ: ***, Tôi lạc hậu, giờ tôi mới biết được đàn anh Kiến Ngộ đã trở lại!!
Benjamin: Bảng A đâu? Có đàn anh Kiến Ngộ khẳng định sẽ ổn thôi, ta cảm giác năm nay đại học Ôn Lâm sẽ làm tốt.
Bạn học nhỏ Tề Văn: Làm sao bây giờ, ta trộm tag đàn anh Thường Vu Hàn một chút nha (@ Thường Vu Hàn
......
Kiều Lạc Du lướt lướt bình luận, một nửa đang nói Lâm Kiến Ngộ, nói sự có mặt của anh sẽ làm đội hùng biện đại học Ôn Lâm đặc biệt an tâm, mặt khác cũng sẽ làm đội hùng biện khác đặc biệt nóng lòng không yên.
Không biết bọn họ có thắng không.
Bên kia, Lâm Kiến Ngộ cùng Bùi Trạch lúc này đang ngồi ở khán đài, nghe chủ tịch kiểm phiếu kết quả.
Vừa rồi trận thi đấu này hai bên sàn sàn như nhau, đội nào cũng có khả năng thắng lợi, Lâm Kiến Ngộ trong lòng căn bản không đáy.
Sao có thể thua ở vòng quyết định, anh đang nóng lòng muốn bước lên sân khấu.
"Sau khi kiểm tra kết quả ba vòng bỏ phiếu, chúng tôi xin chúc mừng đại học Ôn Lâm đã trở thành quán quân của bảng A với chiến thắng 5:4, đạt được tư cách tham gia Cúp Thanh niên."
Bùi Trạch nghe xong thông báo nắm chặt tay hung hăng vui sướng.
Thắng rồi!
Bọn họ thắng rồi!
Lâm Kiến Ngộ dựa vào ghế, hai mắt hơi nhắm lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc, rốt cuộc có thể làm đại học Ôn Lâm một lần nữa xuất hiện ở sàn đấu lớn.
Như bài đăng anh đã chia sẻ, làm lại từ đầu.
Lâm Kiến Ngộ đã trở lại, đại học Ôn Lâm đã trở lại.
Ban tổ chức Cúp Thanh niên là đại học Hải Hưng ở Bắc Kinh, tháng sáu sẽ tiến hành cuộc thi, mời một nhóm hùng biện nổi tiếng trong giới làm giám khảo.
Đây là cuộc thi mà nhiều người quan tâm đến.
Trở lại phòng huấn luyện, Ngải Tử Hàng đề nghị: "Đàn anh, chúng ta đi chúc mừng đi!"
"Không được." Lâm Kiến Ngộ lắc đầu, "Chờ từ Bắc Kinh trở về chúng ta lại chúc mừng."
"Vô địch bảng thôi đã chúc mừng sao?" Bùi Trạch vỗ đầu cậu, "Cao thủ chân chính đều ở phía sau."
"Đúng đúng, không thể kiêu ngạo không thể kiêu ngạo."
Tuy rằng ngoài miệng nói không thể kiêu ngạo, nhưng là giành được vị trí dự thi Cúp Thanh niên, vẫn khiến cho các thành viên đội hùng biện nhịn không được mà cao hứng, một đám người chạy đến KTV cách vách đi chúc mừng.
Phòng huấn luyện chỉ còn lại có Bùi Trạch và Lâm Kiến Ngộ.
Bùi Trạch ngồi ở trên sô pha, hỏi anh: "Cảm giác thế nào?"
Lâm Kiến Ngộ dương môi cười cười, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Tuổi lớn, trái tim chịu không nổi."
"Lúc sau sẽ chịu đựng được thôi." Bùi Trạch cầm đơn trong túi đưa cho anh, mặt trên viết bốn tên thành viên trong nhóm, "Đây là danh sách dự thi mà tôi định ra, cậu nhìn xem còn muốn mang thêm ai?"
"Mang theo Tề Thần đi, phát huy không tồi."
Bùi Trạch gật gật đầu, "Đúng vậy, thi mấy trận kia xuất sắc."
Lâm Kiến Ngộ để giấy lên trên tay vịn sô pha, cầm bút viết xuống tên của anh, rồi sau đó lại viết xuống hai cái tên nữa, là hai người thi hùng biện tự do cực kỳ xuất sắc.
Bùi Trạch xem qua bỗng nhiên ý thức được, đội ngũ có thể hoạt động tập luyện và chỉ có duy nhất Ngải Tử Hàng có thể làm người ta yên tâm.
"Chúng ta ngày đó chọn ra bốn người lấy huy chương đồng, hiện tại lại chọn không ra được đội hình bốn người như vậy."
"Chọn ra được quả thực không dễ dàng, may mắn hiện tại đổi cách thể lệ, Tử Hàng có thể vừa phòng thủ vừa tấn công."
Trước kia, thời gian tự do hùng biện bằng với thời gian bốn trận hùng biện, so sánh với người hùng biện thứ hai và thứ ba thì người hùng biện cuối cùng mang tính tổng thể, quyết định thắng bại, bằng không Lâm Kiến Ngộ cũng sẽ không có danh hiệu "Kết biện bất bại".
Thường đảm nhận vị trí này đều là các thành viên nòng cốt của đội, cho nên không ít nhân tài đảm nhận, ví dụ như đại học Hoa Nam có tuyển thủ Doãn Bân, cũng nổi danh vì kết thúc biện luận tài tình, được mọi người đặt biệt danh là "Tiểu Lâm Kiến Ngộ". Hoặc là đối thủ mười năm Thường Vu Hàn của Lâm Kiến Ngộ sau hai lần giành được quán quân Cúp Thanh niên, có thể đảm nhiệm vị trí tấn công cũng như kết biện.
Hiện giờ các thể lệ đều được đổi mới, rất nhiều đội chậm rãi chuyển trọng tâm từ kết biện qua tấn công, mà yêu cầu đối với tuyển thủ cũng càng ngày càng cao, yêu cầu tuyển thủ có thể đảm nhận mọi vị trí.
Bùi Trạch vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Ngộ, "Tập trung huấn luyện, hiện tại đoạt giải quán quân đều dựa vào những người trẻ tuổi này."
Lâm Kiến Ngộ cười ừ một tiếng: "Chắc chắn rồi."
"Vậy những người này đúng không, hai đội chúng ta, còn có những người khác thì sao?"
Lâm Kiến Ngộ xoay bút trong tay, ở cuối trang giấy cuối cùng lại thêm một cái tên.
Kiều Lạc Du, trợ lý.
- ----
Hai người ngồi cạnh nhau, xung quanh an tĩnh dị thường.
Lâm Kiến Ngộ đã chờ tới ngày này rất lâu rồi.
Kiều Lạc Du không phải sinh viên của anh, lại sắp tốt nghiệp. Hơn nữa vì muốn tạo cơ hội cho mình với cô thêm thân thiết mà đã trao cho cô cái danh trợ lý đội hùng biện. Cứ tưởng rằng như vậy trong trường sẽ không có tin đồn nhảm nhí.
Tháng trước thi đấu biểu diễn xong, anh mới nghe được từ Bùi Trạch, thì ra trên diễn đàn trường có bài đăng suy đoán về quan hệ của hai người, nói gì mà tình thầy trò, Kiều Lạc Du bị vô tội đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió.
Anh có thể không để bụng cái nhìn của người khác, nhưng không thể để cho thanh danh Kiều Lạc Du bị huỷ hoại.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Kiến Ngộ thường xuyên sẽ mang các đội viên đi tập luyện. Mỗi lần đi ngang qua phòng sinh hoạt lầu một, đều sẽ thấy sinh viên khoa thiết kế tập luyện ở bên trong. Nhiều lần thấy được Kiều Lạc Du, nhưng lại không dám qua đi chào hỏi.
Tốt nghiệp, cô thay đổi thân phận, không còn là quan hệ giảng viên với sinh viên nữa, có thể quang minh chính đại theo đuổi người.
Kiều Lạc Du nhìn chằm chằm bìa tốt nghiệp trước mặt, tay chậm rãi siết chặt góc cạnh, tim đập nhanh hơn, hô hấp trở nên có chút không thích hợp, căn bản không dám ngẩng đầu đối diện với anh.
"Em có thể xem xét đến tôi."
Tiếng nói của anh nhu hòa giống gió nhẹ tháng tư, nhẹ nhàng lướt qua bên tai, kiều diễm lưu luyến.
Không khí dần dần trở nên ái muội lên.
"Hoặc là......" Lâm Kiến Ngộ lại lần nữa mở miệng, lúc này không chờ Kiều Lạc Du phản ứng, nặng nề cười một tiếng: "Vậy chờ Cúp Thanh niên kết thúc đi. Sau khi kết thúc lại xem xét, lúc đó cũng không muộn."
Chờ Cúp Thanh niên kết thúc, toàn bộ năng lượng của anh có thể hoàn toàn đặt trên người cô.
Kiều Lạc Du cũng cảm thấy như vậy khá tốt, nếu giành được quán quân, là mừng vui gấp bội, nếu không thì...... Còn có cô.
Đang chuẩn bị đáp ứng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu kinh hỉ.
"A a a, bữa cơm của tôi!!!"
Kiều Lạc Du cùng Lâm Kiến Ngộ đồng thời ngước mắt, trông thấy Lâm Ngô chạy như bay đến, trực tiếp bổ nhào vào người cô, "Cục vàng của mình! Bà chủ của mình!"
Cô gái thần kỳ này có thể đánh vỡ không khí xấu hổ đồng thời hủy diệt ái muội.
Lâm Ngô trong mắt đều là Kiều Lạc Du, lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được anh trai nhà mình cũng ở bên cạnh, kỳ quái nói: "Hôm nay không phải trận chung kết sao, anh ở chỗ này làm gì?"
Lâm Kiến Ngộ nhìn mắt đồng hồ, đứng lên cười nói: "Nửa tiếng nữa mới bắt đầu thi đấu, bây giờ đi đây."
"Cố lên nha, không đúng, là các đội viên của anh cố lên nha!"
Anh khẽ gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Kiều Lạc Du, muốn nghe cô nói cái gì đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Kiều Lạc Du khóe miệng khẽ cong, chậm rãi nói: "Đại học Ôn Lâm chỉ nhận quán quân."
Lâm Kiến Ngộ nghe vậy trên mặt ý cười càng đậm, gật gật đầu, ngữ khí khẳng định: "Đương nhiên rồi."
Anh đi tới cửa phía nam gần nhất, Kiều Lạc Du cùng Lâm Ngô vẫn luôn nhìn theo anh, sau đó mới đi ra cổng chính đến quán lẩu.
"Quá sung sướng, mình đã không ăn lẩu hai tuần rồi!" Lâm Ngô lấy muôi vớt thịt dê, trong miệng còn cắn ống hút uống Sprite.
Kiều Lạc Du cũng đưa thịt cho cô, "Lại nghèo sao?"
"Quả thực đang nghèo, tiền lương đều tiêu hết rồi." Lâm Ngô hỏi cô: "Lô hàng mới của chúng ta khi nào mới có?"
"Tháng sau, đúng lúc cậu nghỉ."
"Cuối tháng sáu mình bắt đầu nghỉ." Lâm Ngô gắp cho cô một ít thịt dê đã chín, "Vừa rồi cậu nói gì với anh trai mình vậy?"
Kiều Lạc Du cũng không tính giấu giếm, nói thật: "Anh trai cậu...... muốn theo đuổi mình."
Lâm Ngô mắt sáng rực, trong lòng vui sướng nở hoa, ngoài mặt lại làm ra vẻ cực kỳ kinh ngạc, "Thật vậy sao? Anh trai mình muốn theo đuổi cậu? Anh ấy đã nói gì?"
"Anh ấy bảo chờ Cúp Thanh niên kết thúc cho anh ấy câu trả lời."
"Ra là như vậy." Lâm Ngô bắt đầu khen anh trai nhà mình: "Anh mình rất tốt lại đẹp trai, thông minh, tính tình cũng tốt, giọng nói dễ nghe, không chỉ có tiền hơn nữa...... Đúng vậy, có tiền nha!"
Kiều Lạc Du bị điều cuối cùng làm cho tức cười, lắc lắc điện thoại, "Mình cũng có tiền."
"Thật tốt quá! Nhanh chóng gả cho anh ấy đi, mình sẽ đi theo hai người." Lâm Ngô khen xong anh trai lại bắt đầu kể về cậu mợ: "Cậu mình nghiên cứu lịch sử, mợ là thành viên của ban nhạc dân tộc, mẹ chồng nàng dâu hai người về sau......"
"Nói bậy gì đó." Kiều Lạc Du đánh gãy lời cô, dời đi chú ý: "Nhanh ăn đi, cua của cậu chín rồi kia."
Lâm Ngô gật gật đầu, kẹp cua trong nồi bỏ vào trong chén, chấm tương ăn.
Kiều Lạc Du cầm ly lên uống một ngụm nước. Nhớ tới lần đầu tiên ở Tây An ngẫu nhiên gặp mặt, Lâm Kiến Ngộ giảng giải Hán phục với di sản văn hoá.
Thì ra bố anh là nhà sử học, khó trách.
"Đinh."
Weibo của Kiều Lạc Du bỗng vang lên, gần đây cô đã chỉnh tài khoản chính thức của Cúp thanh niên thành đặc biệt chú ý.
Tài khoản chính thức của cuộc thi thông báo sẽ trao giải thưởng cho mười hai đội khách mời biểu hiện ưu tú, mặt khác mười hai đội còn lại sẽ được xếp thành sáu cặp thi đấu với nhau.
Đội hùng biện của trường đại học Ôn Lâm ở đoạn thời gian năm 2000 đã từng đạt được quán quân liên tục 3 lần, là một đội mạnh tuyệt đối. Sau khi nhóm trưởng rời đi xuất ngũ, những thành viên mới năng lực không đủ, đội yếu đi rất nhiều. Sau nhiều năm, vị trí của đại học Ôn Lâm trong lòng mọi người cũng không còn như trước.
Cho đến khi Lâm Kiến Ngộ tái xuất, mới tìm lại được địa vị trong giới. Đáng tiếc sau khi khi anh rời đi đại học Ôn Lâm biểu hiện thật sự quá kém, không có mặt ở trong danh sách đội khách mời.
Chia thành bảng A và bảng B, hai đội đứng đầu mới có tư cách tham gia "Cúp Thanh niên", tài khoản chính thức công bố đội vô địch bảng B, khu bình luận lại thảo luận về bảng A.
Triệu Bành Bành: Có vị nào cập nhật tình hình bảng A cho tôi với, đại học Ôn Lâm không vô địch sao?
Vạn Năng Sầm Từng Kỳ: ***, Tôi lạc hậu, giờ tôi mới biết được đàn anh Kiến Ngộ đã trở lại!!
Benjamin: Bảng A đâu? Có đàn anh Kiến Ngộ khẳng định sẽ ổn thôi, ta cảm giác năm nay đại học Ôn Lâm sẽ làm tốt.
Bạn học nhỏ Tề Văn: Làm sao bây giờ, ta trộm tag đàn anh Thường Vu Hàn một chút nha (@ Thường Vu Hàn
......
Kiều Lạc Du lướt lướt bình luận, một nửa đang nói Lâm Kiến Ngộ, nói sự có mặt của anh sẽ làm đội hùng biện đại học Ôn Lâm đặc biệt an tâm, mặt khác cũng sẽ làm đội hùng biện khác đặc biệt nóng lòng không yên.
Không biết bọn họ có thắng không.
Bên kia, Lâm Kiến Ngộ cùng Bùi Trạch lúc này đang ngồi ở khán đài, nghe chủ tịch kiểm phiếu kết quả.
Vừa rồi trận thi đấu này hai bên sàn sàn như nhau, đội nào cũng có khả năng thắng lợi, Lâm Kiến Ngộ trong lòng căn bản không đáy.
Sao có thể thua ở vòng quyết định, anh đang nóng lòng muốn bước lên sân khấu.
"Sau khi kiểm tra kết quả ba vòng bỏ phiếu, chúng tôi xin chúc mừng đại học Ôn Lâm đã trở thành quán quân của bảng A với chiến thắng 5:4, đạt được tư cách tham gia Cúp Thanh niên."
Bùi Trạch nghe xong thông báo nắm chặt tay hung hăng vui sướng.
Thắng rồi!
Bọn họ thắng rồi!
Lâm Kiến Ngộ dựa vào ghế, hai mắt hơi nhắm lại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Rốt cuộc, rốt cuộc có thể làm đại học Ôn Lâm một lần nữa xuất hiện ở sàn đấu lớn.
Như bài đăng anh đã chia sẻ, làm lại từ đầu.
Lâm Kiến Ngộ đã trở lại, đại học Ôn Lâm đã trở lại.
Ban tổ chức Cúp Thanh niên là đại học Hải Hưng ở Bắc Kinh, tháng sáu sẽ tiến hành cuộc thi, mời một nhóm hùng biện nổi tiếng trong giới làm giám khảo.
Đây là cuộc thi mà nhiều người quan tâm đến.
Trở lại phòng huấn luyện, Ngải Tử Hàng đề nghị: "Đàn anh, chúng ta đi chúc mừng đi!"
"Không được." Lâm Kiến Ngộ lắc đầu, "Chờ từ Bắc Kinh trở về chúng ta lại chúc mừng."
"Vô địch bảng thôi đã chúc mừng sao?" Bùi Trạch vỗ đầu cậu, "Cao thủ chân chính đều ở phía sau."
"Đúng đúng, không thể kiêu ngạo không thể kiêu ngạo."
Tuy rằng ngoài miệng nói không thể kiêu ngạo, nhưng là giành được vị trí dự thi Cúp Thanh niên, vẫn khiến cho các thành viên đội hùng biện nhịn không được mà cao hứng, một đám người chạy đến KTV cách vách đi chúc mừng.
Phòng huấn luyện chỉ còn lại có Bùi Trạch và Lâm Kiến Ngộ.
Bùi Trạch ngồi ở trên sô pha, hỏi anh: "Cảm giác thế nào?"
Lâm Kiến Ngộ dương môi cười cười, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Tuổi lớn, trái tim chịu không nổi."
"Lúc sau sẽ chịu đựng được thôi." Bùi Trạch cầm đơn trong túi đưa cho anh, mặt trên viết bốn tên thành viên trong nhóm, "Đây là danh sách dự thi mà tôi định ra, cậu nhìn xem còn muốn mang thêm ai?"
"Mang theo Tề Thần đi, phát huy không tồi."
Bùi Trạch gật gật đầu, "Đúng vậy, thi mấy trận kia xuất sắc."
Lâm Kiến Ngộ để giấy lên trên tay vịn sô pha, cầm bút viết xuống tên của anh, rồi sau đó lại viết xuống hai cái tên nữa, là hai người thi hùng biện tự do cực kỳ xuất sắc.
Bùi Trạch xem qua bỗng nhiên ý thức được, đội ngũ có thể hoạt động tập luyện và chỉ có duy nhất Ngải Tử Hàng có thể làm người ta yên tâm.
"Chúng ta ngày đó chọn ra bốn người lấy huy chương đồng, hiện tại lại chọn không ra được đội hình bốn người như vậy."
"Chọn ra được quả thực không dễ dàng, may mắn hiện tại đổi cách thể lệ, Tử Hàng có thể vừa phòng thủ vừa tấn công."
Trước kia, thời gian tự do hùng biện bằng với thời gian bốn trận hùng biện, so sánh với người hùng biện thứ hai và thứ ba thì người hùng biện cuối cùng mang tính tổng thể, quyết định thắng bại, bằng không Lâm Kiến Ngộ cũng sẽ không có danh hiệu "Kết biện bất bại".
Thường đảm nhận vị trí này đều là các thành viên nòng cốt của đội, cho nên không ít nhân tài đảm nhận, ví dụ như đại học Hoa Nam có tuyển thủ Doãn Bân, cũng nổi danh vì kết thúc biện luận tài tình, được mọi người đặt biệt danh là "Tiểu Lâm Kiến Ngộ". Hoặc là đối thủ mười năm Thường Vu Hàn của Lâm Kiến Ngộ sau hai lần giành được quán quân Cúp Thanh niên, có thể đảm nhiệm vị trí tấn công cũng như kết biện.
Hiện giờ các thể lệ đều được đổi mới, rất nhiều đội chậm rãi chuyển trọng tâm từ kết biện qua tấn công, mà yêu cầu đối với tuyển thủ cũng càng ngày càng cao, yêu cầu tuyển thủ có thể đảm nhận mọi vị trí.
Bùi Trạch vỗ vỗ bả vai Lâm Kiến Ngộ, "Tập trung huấn luyện, hiện tại đoạt giải quán quân đều dựa vào những người trẻ tuổi này."
Lâm Kiến Ngộ cười ừ một tiếng: "Chắc chắn rồi."
"Vậy những người này đúng không, hai đội chúng ta, còn có những người khác thì sao?"
Lâm Kiến Ngộ xoay bút trong tay, ở cuối trang giấy cuối cùng lại thêm một cái tên.
Kiều Lạc Du, trợ lý.
- ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.