Chương 37: Tương kế tựu kế
Giai Nhân
22/05/2018
Hai ngày sau đoàn người Mã Thiết Đằng cũng rời đi, Hứa Doãn Tông mặc hoàng
kim hộ giáp ngồi trên lưng ngựa bất an không thôi, phía sau còn có một
cỗ kiệu bình thường dành cho Hứa Thục Nhi. Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch đứng trên trường thanh cao ngất nhìn theo đoàn người hùng dũng rời đi, trong lòng Tá Dịch lại có một hồi áy náy không ngớt, Lâm Nhất Phàm phát hiện
ra điều này liền vòng tay kéo Tá Dịch vào trong lòng khẽ nói:
"Nếu như nàng an phận thủ thường, nàng tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh này, cho nên ngươi không cần tự trách bản thân"
Tá Dịch ngày hôm nay ở trên trường thành hiểu thêm một đạo lý, phận là thần tử vốn luôn không dễ dàng, đi sai một bước liền sẽ gặp họa sát thân, y do dự nhìn Lâm Nhất Phàm thật lâu, nếu như sau này y cũng bước sai một bước, Lâm Nhất Phàm có hay không cũng sẽ tuyệt tình như thế. Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch bước vào bên trong, tiết trời hôm nay có nắng nhưng gió rét vẫn thét gào, để Dịch Nhi của hắn đứng bên ngoài lâu như vậy sẽ không tốt cho bản thân.
Mười ngày sau ba mươi vạn đại quân nhanh chóng trở về Thuận Thiên quốc, một người cũng không hề thiếu, chỉ thiếu duy nhất một tướng lĩnh được ban hoàng kim hộ giáp Hứa Doãn Tông, phó tướng Mạt Vĩnh Mộc ở trên đại điện bẩm báo chuyện Hứa Doãn Tông không ngại nguy hiểm bỏ mạng trên sa trường không tìm thấy xác, hoàng đế nghe vậy mặt không đổi sắc nói phong cho Hứa Doãn Tông danh hiệu trung thần ái quốc rồi nhàn nhạt nói bãi triều.
Quần thần phía dưới sớm đã biết hoàng đế muốn Hứa Doãn Tông chết, nhưng lại không ai dám ở trước mặt hắn dị nghị nửa lời, đầu tiên là Phượng Thiên Sương nữ nhân được sủng ái trước đây bị biến thành điên khùng giam vào lãnh cung, sau là tới Thục phi bị đầy tới Hạ Hồi quốc xa xôi không biết thời gian kế tiếp sẽ thế nào, cuối cùng là Hứa Doãn Tông bỏ mạng trên chiến trường, tất cả chuyện này đều khiến cho triều thần nổi sóng dị nghị không thôi. Cũng ngay trong ngày hôm đó phủ Tá thượng thư luôn mở rộng cửa tiếp khách, tất cả đều là những quan lại trước kia luôn đối địch, lần này cũng tự đến dâng lên lễ vật làm thân, từ đó Tá thượng thư trong triều bước thêm một bậc cao có chỗ đứng nữa, Tá Dịch trải qua một tháng vô ưu không u sầu vẫn chưa biết được trong bụng mình đã hoài thai.
Đông qua xuân tới, tiết trời cũng đỡ lạnh hơn rất nhiều, hôm đó Tá Dịch ở ngự hoa viên đứng ở giữa đình nhỏ ngắm cảnh liền nhìn thấy Mặc Lam Tuyên một thân lam sắc đơn bạc cũng tình cờ đi ngang qua, nàng nhìn thấy y liền ngây người do dự một lát cuối cùng mới cùng tỳ nữ bước vào trong đình nhỏ khẽ nhún gối thỉnh an:
"Bái kiến hoàng hậu"
Tá Dịch chậm rãi đáp:
"Hiền phi đứng lên đi"
Mặc Lam Tuyên đứng dậy cũng không có lời nào để cùng trò chuyện với Tá Dịch, Tá Dịch cảm thấy trong cung chỉ có Hiền phi coi như là không có ý xấu với y, chính vì thế y cũng không ngại cùng nàng đứng một lúc trò chuyện:
"Hiền phi cũng đến ngự hoa viên ngắm cảnh sao?"
Mặc Lam Tuyên nhẹ giọng:
"Đúng vậy hoàng hậu"
Tá Dịch đang định nói nàng tiếp tục ngắm, y trở về, thì phía xa lại xuất hiện thêm một nữ nhân nữa, nữ nhân này không ai khác chính là Phượng tài nhân Phượng Thanh Ninh.
Phượng Thanh Ninh nhìn thấy Tá Dịch cùng Mặc Lam Tuyên đứng ở trong đình nhỏ, trong lòng tính toán ngẫm nghĩ một hồi rồi nhanh chân bước về phía đó:
"Thiếp thân thỉnh an hoàng hậu, Hiền phi"
Tá Dịch nhìn Phượng Thanh Ninh rồi mở miệng:
"Phượng tài nhân đứng lên đi"
Phượng Thanh Ninh một tháng nay ở trong cung luôn không được chạm mặt hoàng đế, thái hậu cũng đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt, tuy rằng nàng trên người có hoa mẫu đơn cũng không được ai coi trọng, người lại còn bị đám cung nữ ghen ghét mà làm khó nàng khiến cho nàng khổ sở vô cùng. Nhân đây gặp được Tá Dịch liền muốn thử xem có thể lợi dụng Tá Dịch để gặp mặt hoàng thượng hay không, tuy rằng trong lòng nàng rất ghét bỏ Tá Dịch nhưng lại vẫn cố gắng muốn tiếp cận làm thân:
"Hoàng hậu, nghe nói người gần đây thân thể không được tốt"
Tá Dịch luôn cảm giác được lời này của Phượng Thanh Ninh không phải thật lòng muốn hỏi:
"Ta không sao, chỉ là do thời tiết thay đổi thất thường mà thôi"
Phượng Thanh Ninh đang định nói gì đó liền nhìn thấy thái hậu từ phía xa, sau đó trong lòng nàng chợt âm thầm tính toán, cuối cùng Phượng Thanh Ninh liền đi về phía Tá Dịch nói thế này:
"Hoàng hậu, mười ngày nữa là ngày trăng tròn, trước nay hậu cung vẫn luôn tổ chức ngắm trăng ở ngự hoa viên để làm gắn kết tình cảm, hoàng hậu người lần này có muốn làm dạ yến hay không?"
Tá Dịch nhíu mày, chuyện này y trước nay chưa từng nghe ma ma nhắc qua, còn đang phân vân xem nên đáp thế nào thì Mặc Lam Tuyên đã ở bên cạnh lên tiếng giải vây giúp y:
"Phượng tài nhân, ngươi chẳng lẽ không biết hoàng hậu là nam tử, nam nữ thụ thụ bất thân ngay cả đạo lý đơn giản này ngươi cũng không biết hay sao?"
Phượng Thanh Ninh giật mình nhìn về phía Mặc Lam Tuyên rồi vội đáp:
"Là thiếp thân suy nghĩ không chu đáo"
Mặc Lam Tuyên vừa nhìn liền biết Phượng Thanh Ninh không có ý đồ tốt đẹp gì, tuy rằng trong cung đang lan tràn lời đồn đại nói hoàng hậu ra vẻ nhu nhược nhưng thật ra tâm cơ sâu khôn lường, nàng đương nhiên là người biết rõ hơn ai hết hoàng đế muốn bảo vệ hoàng hậu, mà hoàng hậu này đến ngày hôm nay nàng mới cùng y nói chuyện lần đầu, nhìn phong thái cùng cách nói chuyện của y đúng là không hề có một chút kiêu ngạo nào, ngược lại còn vô cùng thiện lương dễ gần, chính vì thế nàng liền muốn thay hoàng hậu thị uy với Phượng Thanh Ninh:
"Thục phi mới vừa bị đưa đến Hạ Hồi quốc, Quý phi cùng Đức phi còn đang bị cấm túc, Phượng tài nhân ngươi là có ý gì đây, há lại đưa ra chủ ý muốn ăn mừng trước mặt hoàng hậu"
Tá Dịch đang đứng bên cạnh hồ, Phượng Thanh Ninh lúc này lại bước đến phía y đưa hai tay nắm lấy cổ tay của y gấp gáp nói thế này:
"Hoàng hậu, người đình trách tội thiếp thân, hoàng hậu cầu xin người cho ta một đường sống"
Tá Dịch nghe thấy giọng nói của Phượng Thanh Ninh hình như là lớn hơn bình thường, hơn nữa y cũng chưa hề nói cái gì nàng ta, nàng ta rốt cuộc vì sao lại nước mắt đầy mặt như kia. Tá Dịch nhíu mày nhìn xuống cổ tay của mình đang bị Phượng Thanh Ninh nắm lấy, điều y không muốn nhất chính là thân cận với phi tử của hoàng đế, tránh cho hắn sẽ nảy sinh hiểu lầm, thế cho nên Tá Dịch lúc này muốn dùng sức một chút đẩy tay Phượng Thanh Ninh ra, ai ngờ nàng ta lại tự nhiên ngã xuống hồ, tiếng hét phi thường lớn khiến cho y đứng bên cạnh cũng phải chói tai.
"Phượng tài nhân..."
Tá Dịch nhìn Phượng Thanh Ninh ở dưới hồ ngụp lặn liền giật mình vội vã nói người đến vớt nàng ta lên, đúng lúc y còn đang loay hoay thì giọng nói the thé của thái giám vang vọng ở phía sau:
"Thái hậu giá lâm"
Tá Dịch giật mình quay lại phía sau, thái hậu đang đi tới rất gần đây, Mặc Lam Tuyên cũng hơi bất ngờ một chút khẽ nhún chân hành lễ, Tá Dịch quy củ hướng thái hậu hành lễ theo, sau đó Phượng Thanh Ninh được thị vệ vớt lên bờ, nàng ta tóc tai toán loạn, cả người ướt đẫm run rẩy đến đáng thương:
"Hoàng hậu, người đừng giết thiếp thân"
Thái hậu vừa tới liền chứng kiến được cảnh này liền nhíu mày nhìn chằm chằm Tá Dịch:
"Có chuyện gì?"
Tá Dịch còn chưa kịp hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì Phượng Thanh Ninh liền hướng thái hậu nói thế này:
"Thái hậu, thái hậu người phải làm chủ cho thần thiếp, hoàng hậu đột nhiên tức giận với thần thiếp đẩy thần thiếp xuống hồ"
Tiểu Phúc Tử thấy không ổn liền nhanh chóng nói một thị vệ đi đến bẩm báo mọi chuyện cho hoàng đế, khi chuyện đến tai hoàng đế thì Tá Dịch đã bị thái hậu đưa về điện Phúc Hòa tra hỏi. Lâm Nhất Phàm biết tin Tá Dịch bị đưa đến điện Phúc Hòa thì mi tâm càng nhíu chặt hơn, nếu như hài tử trong bụng của y có xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không để cho Phương Thanh Ninh được chết yên ổn.
Lâm Nhất Phàm dọc đường đi âm thầm tính kế, cẩn trọng suy nghĩ thật kỹ càng, lúc hắn bước vào trong điện Phúc Hòa liền thấy Tá Dịch quỳ ở dưới đất, hoàn hảo là y phục trên người vẫn nguyên vẹn không có biểu hiện gì của việc dùng hình. Thái hậu tuy rằng không thích Tá Dịch, nhưng bà vẫn còn kiêng kỵ hoàng đế, ai cũng biết hoàng đế sủng ái hoàng hậu nhiều như thế nào cho nên bà không muốn vì chuyện này mà trở mặt với hắn, chính vì thế lúc đưa Tá Dịch đến đây chỉ lớn giọng ở phía trên tra hỏi chứ không hề dám dùng hình với y.
Lâm Nhất Phàm sắc mặt âm trầm tức giận, Phượng Thanh Ninh đang quỳ ở dưới nhìn thấy gương mặt đáng sợ kia của hắn cũng bị làm cho hốt hoảng, Mặc Lam Tuyên nhìn thấy hoàng đế liền có điểm khẩn trương mà hành lễ:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Nhất Phàm vừa ngồi xuống ghế liền nâng giọng hỏi luôn, thái hậu có điểm bực bội lên tiếng:
"Hoàng hậu trong cung không còn coi ai ra gì nữa, lại dám ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật muốn hại chết Phượng tài nhân"
Lâm Nhất Phàm không đáp lời thái hậu chỉ nhìn xuống phía hai người đang quỳ dưới đất kia, Tá Dịch có điểm gấp gáp mở miệng:
"Hoàng thượng, chuyện không phải như vậy, là Phượng tài nhân tự mình ngã xuống"
Phượng Thanh Ninh khóc đến thương tâm cúi đầu nói:
"Hoàng thượng, chuyện không phải như lời hoàng hậu nói, hôm nay thần thiếp tình cờ gặp hoàng hậu ở ngự hoa viên, thần thiếp đi qua thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu đối với thần thiếp vẫn còn không vui vì chuyện mẫu đơn trên người, chính vì thế mà..."
Phượng Thanh Ninh nói đến đây liền dừng lại khóc nức nở, Tá Dịch nhíu mày quay sang nhìn Phượng Thanh Ninh giống như là không thể tin được:
"Phượng tài nhân, ngươi sao lại nói như vậy, có Đức phi làm chứng ta không hề đẩy ngươi mà là ngươi tự ngã"
Lâm Nhất Phàm liền chuyển hướng nhìn sang Mặc Lam Tuyên, Mặc Lam Tuyên chỉ cầu đến ngày xuất cung đương nhiên sẽ không đứng về phía của Phượng Thanh Ninh mà vu hại hoàng hậu, nàng còn muốn ở trong cung mà sống yên ổn cho qua ngày. Lúc Mặc Lam Tuyên định bước lên nói ra sự thật thì có một tiếng nói truyền tới, tiếng nói trầm thấp đích thị là của Lâm Nhất Phàm:
"Hãy nói lời Phượng Thanh Ninh không hề sai"
Mặc Lam Tuyên cả kinh nhìn về phía Lâm Nhất Phàm, khóe miệng Lâm Nhất Phàm không hề mấp máy, chỉ có ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm về phía nàng ý nói nàng không phải đang ảo giác. Mặc Lam Tuyên cũng không biết hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì, thất thần một hồi mới đứng ra quỳ xuống nói:
"Hoàng thượng, lời của Phượng tài nhân nói không hề sai"
Cả Phượng Thanh Ninh và Tá Dịch đều giật mình, Phượng Thanh Ninh còn đang nghĩ trong đầu lát nữa nên phải nói lại ra sao thì không ngờ Mặc Lam Tuyên đã đi đầu giúp nàng một bước, ngẫm lại có lẽ Mặc Lam Tuyên cũng là căm ghét hoàng hậu vì đã độc sủng một thời gian dài như vậy, có trách cũng chỉ trách Tá Dịch số đen mà thôi.
Tá Dịch không ngờ tới rằng Mặc Lam Tuyên lại đứng ra giúp cho Phượng Thanh Ninh, y vốn tưởng nàng người tốt không ngờ lại cũng muốn vu hại cho y:
"Hoàng thượng..."
Tá Dịch còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm ngồi ở phía trên đã tức giận lớn giọng cắt ngang lời y:
"Đủ rồi, hoàng hậu ngươi thật sự làm cho trẫm phải thất vọng. Hoàng hậu ở sau lưng hãm hại phi tần, ỷ thế lộng quyền tội không thể tha, trẫm phạt ngươi đến Cảm Nghiệp Tự tự mình ngẫm nghĩ những hành động đã làm ở ngày hôm nay trong một năm, sáng sớm ngày mai lên đường xuất phát đi"
Tá Dịch giống như là nghe thấy sét đánh bên tai, thất thần ngây ngốc một hồi mới nhận ra Lâm Nhất Phàm đã phất tay áo rời khỏi điện Phúc Hòa. Một lời này của hoàng đế khiến cho mọi người trong đây đều phải bất ngờ, Phượng Thanh Ninh trong lòng vui vẻ không nghĩ tới lại có thể dễ dàng loại bỏ Tá Dịch như thế.
Tá Dịch được Tiểu Phúc Tử đưa về điện An Nguyệt, y lại một lần nữa bị Lâm Nhất Phàm hạ lệnh đưa đến Cảm Nghiệp Tự, trong lòng y lúc này cảm thấy đau đớn không thôi, đi được nửa đường liền tự nhiên ngất xỉu. Đến khi Tá Dịch mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lâm Nhất Phàm đang phóng đại trước mặt y, một cỗ tủi thân nhanh chóng trào lên, y khóc nức nở ngồi dậy nắm lấy tay của Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, người nghe ta nói, chuyện không phải như vậy, là Phượng Thanh Ninh nàng ta tự mình ngã xuống, nàng ta nói dối..."
Lâm Nhất Phàm nghe được tin Tá Dịch ngất xỉu liền vội vã đi đến điện An Nguyệt, Đỗ thái y bắt mạch cho y liền nhíu chặt mi tâm nói rằng y lại bị động thai khí, hắn lúc đó chỉ hận mình không nói trước với y đã tự mình hành động, may mắn hài tử trong bụng vẫn còn nếu không hắn nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân. Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch tiến vào trong lòng nhẹ giọng an ủi:
"Dịch Nhi, sao ta lại không biết được chứ, chỉ có điều lần này phải để ngươi chịu khổ rồi..."
Lâm Nhất Phàm muốn trong thời gian Tá Dịch mang thai phải được an toàn tuyệt đối, vốn tưởng rằng để cho y ở trong cung Đoan Thuần là bảo vệ được y, không nghĩ tới y vẫn bị người khác hãm hại. Chính vì thế Lâm Nhất Phàm liền lựa chọn cách đưa Tá Dịch rời khỏi hoàng cung, mà Cảm Nghiệp Tự tuy ở cách xa nơi này nhưng lại là nơi thanh tịnh thích hợp cho việc dưỡng thai, đợi Tá Dịch bình an sinh ra đứa nhỏ kia thì lúc đó hắn đã sớm giải quyết xong Phượng Thanh Ninh rồi:
"Dịch Nhi, trẫm để ngươi đến Cảm Nghiệp Tự chính là muốn bảo đảm an toàn cho ngươi, hậu cung lắm người tâm địa rắn rết, bọn họ đều muốn vu hại ngươi, ngươi yên tâm trẫm sẽ đến thăm ngươi, cũng nhanh chóng đón ngươi trở về hoàng cung"
Tá Dịch nghe Lâm Nhất Phàm nói vậy mới ngừng lại không khóc nữa, hóa ra là Lâm Nhất Phàm lo lắng cho y:
"Hoàng thượng, ta không muốn đi, ta muốn ở lại bên cạnh người"
Lâm Nhất Phàm cũng không nỡ rời xa Tá Dịch, nhưng mà nếu như cố chấp giữ y ở bên cạnh e rằng trong cung sớm sẽ phát hiện ra y đang mang thai, đến lúc đó hài tử trong bụng y lành ít dữ nhiều, ngay cả tính mạng y cũng bị đe dọa, thế cho nên Lâm Nhất Phàm cũng không còn cách nào khác đành phải để Tá Dịch đi, hắn ghé sát vào bên tai y nhỏ giọng:
"Dịch Nhi, ngươi đang mang thai cần phải chú ý sức khỏe"
Tá Dịch giật mình tưởng mình nghe nhầm liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm chớp mắt y nói y không hề nghe nhầm:
"Dịch Nhi, đến Cảm Nghiệp Tự chính là an toàn nhất, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi và hài tử, đợi ngươi bình an sinh ra được hài tử trẫm liền đón ngươi về cung"
Tá Dịch giống như không thể tin được đưa tay sờ xuống bụng mình:
"Hoàng thượng, ta thật sự mang thai sao?"
Lâm Nhất Phàm gật đầu nhắc nhở y:
"Chuyện này đừng để cho người trong cung biết, trẫm đã sắp xếp ám vệ trên đường bảo vệ bình an cho ngươi, ngươi thời gian này chịu khổ một chút"
Tá Dịch ngẩn người trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu tiền rơi vào thương tâm, y không muốn rời khỏi Lâm Nhất Phàm nhất là trong thời gian này y còn mang thai, y chỉ muốn ở bên cạnh hắn:
"Hoàng thượng..."
Tá Dịch còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Nhất Phàm đã lên tiếng cắt ngang lời y rồi:
"Ngoan, đến Cảm Nghiệp Tử dưỡng thai cho tốt, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, ngươi yên tâm cả đời này trẫm chỉ yêu một mình ngươi"
Tá Dịch kết quả vẫn là phải đồng ý, đêm đó y nằm ở trong lòng Lâm Nhất Phàm, hai người đều tự động đưa tay đặt trên bụng của y:
"Hoàng thượng, người đừng quên mất ta..."
Lâm Nhất Phàm yêu thương hôn vào trán của Tá Dịch:
"Sẽ không đâu"
Tá Dịch ngước nhìn Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, nghe nói hài tử trong bụng cũng có thể nghe thấy được lời ở bên ngoài, người nếu như không bận rộn liền đến thăm hai người chúng ta có được không?"
Lâm Nhất Phàm dịu giọng đáp:
"Đương nhiên rồi, ta sẽ thường xuyên tới".
"Nếu như nàng an phận thủ thường, nàng tuyệt đối sẽ không rơi vào tình cảnh này, cho nên ngươi không cần tự trách bản thân"
Tá Dịch ngày hôm nay ở trên trường thành hiểu thêm một đạo lý, phận là thần tử vốn luôn không dễ dàng, đi sai một bước liền sẽ gặp họa sát thân, y do dự nhìn Lâm Nhất Phàm thật lâu, nếu như sau này y cũng bước sai một bước, Lâm Nhất Phàm có hay không cũng sẽ tuyệt tình như thế. Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch bước vào bên trong, tiết trời hôm nay có nắng nhưng gió rét vẫn thét gào, để Dịch Nhi của hắn đứng bên ngoài lâu như vậy sẽ không tốt cho bản thân.
Mười ngày sau ba mươi vạn đại quân nhanh chóng trở về Thuận Thiên quốc, một người cũng không hề thiếu, chỉ thiếu duy nhất một tướng lĩnh được ban hoàng kim hộ giáp Hứa Doãn Tông, phó tướng Mạt Vĩnh Mộc ở trên đại điện bẩm báo chuyện Hứa Doãn Tông không ngại nguy hiểm bỏ mạng trên sa trường không tìm thấy xác, hoàng đế nghe vậy mặt không đổi sắc nói phong cho Hứa Doãn Tông danh hiệu trung thần ái quốc rồi nhàn nhạt nói bãi triều.
Quần thần phía dưới sớm đã biết hoàng đế muốn Hứa Doãn Tông chết, nhưng lại không ai dám ở trước mặt hắn dị nghị nửa lời, đầu tiên là Phượng Thiên Sương nữ nhân được sủng ái trước đây bị biến thành điên khùng giam vào lãnh cung, sau là tới Thục phi bị đầy tới Hạ Hồi quốc xa xôi không biết thời gian kế tiếp sẽ thế nào, cuối cùng là Hứa Doãn Tông bỏ mạng trên chiến trường, tất cả chuyện này đều khiến cho triều thần nổi sóng dị nghị không thôi. Cũng ngay trong ngày hôm đó phủ Tá thượng thư luôn mở rộng cửa tiếp khách, tất cả đều là những quan lại trước kia luôn đối địch, lần này cũng tự đến dâng lên lễ vật làm thân, từ đó Tá thượng thư trong triều bước thêm một bậc cao có chỗ đứng nữa, Tá Dịch trải qua một tháng vô ưu không u sầu vẫn chưa biết được trong bụng mình đã hoài thai.
Đông qua xuân tới, tiết trời cũng đỡ lạnh hơn rất nhiều, hôm đó Tá Dịch ở ngự hoa viên đứng ở giữa đình nhỏ ngắm cảnh liền nhìn thấy Mặc Lam Tuyên một thân lam sắc đơn bạc cũng tình cờ đi ngang qua, nàng nhìn thấy y liền ngây người do dự một lát cuối cùng mới cùng tỳ nữ bước vào trong đình nhỏ khẽ nhún gối thỉnh an:
"Bái kiến hoàng hậu"
Tá Dịch chậm rãi đáp:
"Hiền phi đứng lên đi"
Mặc Lam Tuyên đứng dậy cũng không có lời nào để cùng trò chuyện với Tá Dịch, Tá Dịch cảm thấy trong cung chỉ có Hiền phi coi như là không có ý xấu với y, chính vì thế y cũng không ngại cùng nàng đứng một lúc trò chuyện:
"Hiền phi cũng đến ngự hoa viên ngắm cảnh sao?"
Mặc Lam Tuyên nhẹ giọng:
"Đúng vậy hoàng hậu"
Tá Dịch đang định nói nàng tiếp tục ngắm, y trở về, thì phía xa lại xuất hiện thêm một nữ nhân nữa, nữ nhân này không ai khác chính là Phượng tài nhân Phượng Thanh Ninh.
Phượng Thanh Ninh nhìn thấy Tá Dịch cùng Mặc Lam Tuyên đứng ở trong đình nhỏ, trong lòng tính toán ngẫm nghĩ một hồi rồi nhanh chân bước về phía đó:
"Thiếp thân thỉnh an hoàng hậu, Hiền phi"
Tá Dịch nhìn Phượng Thanh Ninh rồi mở miệng:
"Phượng tài nhân đứng lên đi"
Phượng Thanh Ninh một tháng nay ở trong cung luôn không được chạm mặt hoàng đế, thái hậu cũng đối với nàng thờ ơ lạnh nhạt, tuy rằng nàng trên người có hoa mẫu đơn cũng không được ai coi trọng, người lại còn bị đám cung nữ ghen ghét mà làm khó nàng khiến cho nàng khổ sở vô cùng. Nhân đây gặp được Tá Dịch liền muốn thử xem có thể lợi dụng Tá Dịch để gặp mặt hoàng thượng hay không, tuy rằng trong lòng nàng rất ghét bỏ Tá Dịch nhưng lại vẫn cố gắng muốn tiếp cận làm thân:
"Hoàng hậu, nghe nói người gần đây thân thể không được tốt"
Tá Dịch luôn cảm giác được lời này của Phượng Thanh Ninh không phải thật lòng muốn hỏi:
"Ta không sao, chỉ là do thời tiết thay đổi thất thường mà thôi"
Phượng Thanh Ninh đang định nói gì đó liền nhìn thấy thái hậu từ phía xa, sau đó trong lòng nàng chợt âm thầm tính toán, cuối cùng Phượng Thanh Ninh liền đi về phía Tá Dịch nói thế này:
"Hoàng hậu, mười ngày nữa là ngày trăng tròn, trước nay hậu cung vẫn luôn tổ chức ngắm trăng ở ngự hoa viên để làm gắn kết tình cảm, hoàng hậu người lần này có muốn làm dạ yến hay không?"
Tá Dịch nhíu mày, chuyện này y trước nay chưa từng nghe ma ma nhắc qua, còn đang phân vân xem nên đáp thế nào thì Mặc Lam Tuyên đã ở bên cạnh lên tiếng giải vây giúp y:
"Phượng tài nhân, ngươi chẳng lẽ không biết hoàng hậu là nam tử, nam nữ thụ thụ bất thân ngay cả đạo lý đơn giản này ngươi cũng không biết hay sao?"
Phượng Thanh Ninh giật mình nhìn về phía Mặc Lam Tuyên rồi vội đáp:
"Là thiếp thân suy nghĩ không chu đáo"
Mặc Lam Tuyên vừa nhìn liền biết Phượng Thanh Ninh không có ý đồ tốt đẹp gì, tuy rằng trong cung đang lan tràn lời đồn đại nói hoàng hậu ra vẻ nhu nhược nhưng thật ra tâm cơ sâu khôn lường, nàng đương nhiên là người biết rõ hơn ai hết hoàng đế muốn bảo vệ hoàng hậu, mà hoàng hậu này đến ngày hôm nay nàng mới cùng y nói chuyện lần đầu, nhìn phong thái cùng cách nói chuyện của y đúng là không hề có một chút kiêu ngạo nào, ngược lại còn vô cùng thiện lương dễ gần, chính vì thế nàng liền muốn thay hoàng hậu thị uy với Phượng Thanh Ninh:
"Thục phi mới vừa bị đưa đến Hạ Hồi quốc, Quý phi cùng Đức phi còn đang bị cấm túc, Phượng tài nhân ngươi là có ý gì đây, há lại đưa ra chủ ý muốn ăn mừng trước mặt hoàng hậu"
Tá Dịch đang đứng bên cạnh hồ, Phượng Thanh Ninh lúc này lại bước đến phía y đưa hai tay nắm lấy cổ tay của y gấp gáp nói thế này:
"Hoàng hậu, người đình trách tội thiếp thân, hoàng hậu cầu xin người cho ta một đường sống"
Tá Dịch nghe thấy giọng nói của Phượng Thanh Ninh hình như là lớn hơn bình thường, hơn nữa y cũng chưa hề nói cái gì nàng ta, nàng ta rốt cuộc vì sao lại nước mắt đầy mặt như kia. Tá Dịch nhíu mày nhìn xuống cổ tay của mình đang bị Phượng Thanh Ninh nắm lấy, điều y không muốn nhất chính là thân cận với phi tử của hoàng đế, tránh cho hắn sẽ nảy sinh hiểu lầm, thế cho nên Tá Dịch lúc này muốn dùng sức một chút đẩy tay Phượng Thanh Ninh ra, ai ngờ nàng ta lại tự nhiên ngã xuống hồ, tiếng hét phi thường lớn khiến cho y đứng bên cạnh cũng phải chói tai.
"Phượng tài nhân..."
Tá Dịch nhìn Phượng Thanh Ninh ở dưới hồ ngụp lặn liền giật mình vội vã nói người đến vớt nàng ta lên, đúng lúc y còn đang loay hoay thì giọng nói the thé của thái giám vang vọng ở phía sau:
"Thái hậu giá lâm"
Tá Dịch giật mình quay lại phía sau, thái hậu đang đi tới rất gần đây, Mặc Lam Tuyên cũng hơi bất ngờ một chút khẽ nhún chân hành lễ, Tá Dịch quy củ hướng thái hậu hành lễ theo, sau đó Phượng Thanh Ninh được thị vệ vớt lên bờ, nàng ta tóc tai toán loạn, cả người ướt đẫm run rẩy đến đáng thương:
"Hoàng hậu, người đừng giết thiếp thân"
Thái hậu vừa tới liền chứng kiến được cảnh này liền nhíu mày nhìn chằm chằm Tá Dịch:
"Có chuyện gì?"
Tá Dịch còn chưa kịp hiểu xem chuyện gì đang xảy ra thì Phượng Thanh Ninh liền hướng thái hậu nói thế này:
"Thái hậu, thái hậu người phải làm chủ cho thần thiếp, hoàng hậu đột nhiên tức giận với thần thiếp đẩy thần thiếp xuống hồ"
Tiểu Phúc Tử thấy không ổn liền nhanh chóng nói một thị vệ đi đến bẩm báo mọi chuyện cho hoàng đế, khi chuyện đến tai hoàng đế thì Tá Dịch đã bị thái hậu đưa về điện Phúc Hòa tra hỏi. Lâm Nhất Phàm biết tin Tá Dịch bị đưa đến điện Phúc Hòa thì mi tâm càng nhíu chặt hơn, nếu như hài tử trong bụng của y có xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ không để cho Phương Thanh Ninh được chết yên ổn.
Lâm Nhất Phàm dọc đường đi âm thầm tính kế, cẩn trọng suy nghĩ thật kỹ càng, lúc hắn bước vào trong điện Phúc Hòa liền thấy Tá Dịch quỳ ở dưới đất, hoàn hảo là y phục trên người vẫn nguyên vẹn không có biểu hiện gì của việc dùng hình. Thái hậu tuy rằng không thích Tá Dịch, nhưng bà vẫn còn kiêng kỵ hoàng đế, ai cũng biết hoàng đế sủng ái hoàng hậu nhiều như thế nào cho nên bà không muốn vì chuyện này mà trở mặt với hắn, chính vì thế lúc đưa Tá Dịch đến đây chỉ lớn giọng ở phía trên tra hỏi chứ không hề dám dùng hình với y.
Lâm Nhất Phàm sắc mặt âm trầm tức giận, Phượng Thanh Ninh đang quỳ ở dưới nhìn thấy gương mặt đáng sợ kia của hắn cũng bị làm cho hốt hoảng, Mặc Lam Tuyên nhìn thấy hoàng đế liền có điểm khẩn trương mà hành lễ:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Nhất Phàm vừa ngồi xuống ghế liền nâng giọng hỏi luôn, thái hậu có điểm bực bội lên tiếng:
"Hoàng hậu trong cung không còn coi ai ra gì nữa, lại dám ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật muốn hại chết Phượng tài nhân"
Lâm Nhất Phàm không đáp lời thái hậu chỉ nhìn xuống phía hai người đang quỳ dưới đất kia, Tá Dịch có điểm gấp gáp mở miệng:
"Hoàng thượng, chuyện không phải như vậy, là Phượng tài nhân tự mình ngã xuống"
Phượng Thanh Ninh khóc đến thương tâm cúi đầu nói:
"Hoàng thượng, chuyện không phải như lời hoàng hậu nói, hôm nay thần thiếp tình cờ gặp hoàng hậu ở ngự hoa viên, thần thiếp đi qua thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu đối với thần thiếp vẫn còn không vui vì chuyện mẫu đơn trên người, chính vì thế mà..."
Phượng Thanh Ninh nói đến đây liền dừng lại khóc nức nở, Tá Dịch nhíu mày quay sang nhìn Phượng Thanh Ninh giống như là không thể tin được:
"Phượng tài nhân, ngươi sao lại nói như vậy, có Đức phi làm chứng ta không hề đẩy ngươi mà là ngươi tự ngã"
Lâm Nhất Phàm liền chuyển hướng nhìn sang Mặc Lam Tuyên, Mặc Lam Tuyên chỉ cầu đến ngày xuất cung đương nhiên sẽ không đứng về phía của Phượng Thanh Ninh mà vu hại hoàng hậu, nàng còn muốn ở trong cung mà sống yên ổn cho qua ngày. Lúc Mặc Lam Tuyên định bước lên nói ra sự thật thì có một tiếng nói truyền tới, tiếng nói trầm thấp đích thị là của Lâm Nhất Phàm:
"Hãy nói lời Phượng Thanh Ninh không hề sai"
Mặc Lam Tuyên cả kinh nhìn về phía Lâm Nhất Phàm, khóe miệng Lâm Nhất Phàm không hề mấp máy, chỉ có ánh mắt âm trầm đang nhìn chằm chằm về phía nàng ý nói nàng không phải đang ảo giác. Mặc Lam Tuyên cũng không biết hoàng đế rốt cuộc muốn làm gì, thất thần một hồi mới đứng ra quỳ xuống nói:
"Hoàng thượng, lời của Phượng tài nhân nói không hề sai"
Cả Phượng Thanh Ninh và Tá Dịch đều giật mình, Phượng Thanh Ninh còn đang nghĩ trong đầu lát nữa nên phải nói lại ra sao thì không ngờ Mặc Lam Tuyên đã đi đầu giúp nàng một bước, ngẫm lại có lẽ Mặc Lam Tuyên cũng là căm ghét hoàng hậu vì đã độc sủng một thời gian dài như vậy, có trách cũng chỉ trách Tá Dịch số đen mà thôi.
Tá Dịch không ngờ tới rằng Mặc Lam Tuyên lại đứng ra giúp cho Phượng Thanh Ninh, y vốn tưởng nàng người tốt không ngờ lại cũng muốn vu hại cho y:
"Hoàng thượng..."
Tá Dịch còn chưa kịp nói xong thì Lâm Nhất Phàm ngồi ở phía trên đã tức giận lớn giọng cắt ngang lời y:
"Đủ rồi, hoàng hậu ngươi thật sự làm cho trẫm phải thất vọng. Hoàng hậu ở sau lưng hãm hại phi tần, ỷ thế lộng quyền tội không thể tha, trẫm phạt ngươi đến Cảm Nghiệp Tự tự mình ngẫm nghĩ những hành động đã làm ở ngày hôm nay trong một năm, sáng sớm ngày mai lên đường xuất phát đi"
Tá Dịch giống như là nghe thấy sét đánh bên tai, thất thần ngây ngốc một hồi mới nhận ra Lâm Nhất Phàm đã phất tay áo rời khỏi điện Phúc Hòa. Một lời này của hoàng đế khiến cho mọi người trong đây đều phải bất ngờ, Phượng Thanh Ninh trong lòng vui vẻ không nghĩ tới lại có thể dễ dàng loại bỏ Tá Dịch như thế.
Tá Dịch được Tiểu Phúc Tử đưa về điện An Nguyệt, y lại một lần nữa bị Lâm Nhất Phàm hạ lệnh đưa đến Cảm Nghiệp Tự, trong lòng y lúc này cảm thấy đau đớn không thôi, đi được nửa đường liền tự nhiên ngất xỉu. Đến khi Tá Dịch mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt lo lắng của Lâm Nhất Phàm đang phóng đại trước mặt y, một cỗ tủi thân nhanh chóng trào lên, y khóc nức nở ngồi dậy nắm lấy tay của Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, người nghe ta nói, chuyện không phải như vậy, là Phượng Thanh Ninh nàng ta tự mình ngã xuống, nàng ta nói dối..."
Lâm Nhất Phàm nghe được tin Tá Dịch ngất xỉu liền vội vã đi đến điện An Nguyệt, Đỗ thái y bắt mạch cho y liền nhíu chặt mi tâm nói rằng y lại bị động thai khí, hắn lúc đó chỉ hận mình không nói trước với y đã tự mình hành động, may mắn hài tử trong bụng vẫn còn nếu không hắn nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân. Lâm Nhất Phàm ôm Tá Dịch tiến vào trong lòng nhẹ giọng an ủi:
"Dịch Nhi, sao ta lại không biết được chứ, chỉ có điều lần này phải để ngươi chịu khổ rồi..."
Lâm Nhất Phàm muốn trong thời gian Tá Dịch mang thai phải được an toàn tuyệt đối, vốn tưởng rằng để cho y ở trong cung Đoan Thuần là bảo vệ được y, không nghĩ tới y vẫn bị người khác hãm hại. Chính vì thế Lâm Nhất Phàm liền lựa chọn cách đưa Tá Dịch rời khỏi hoàng cung, mà Cảm Nghiệp Tự tuy ở cách xa nơi này nhưng lại là nơi thanh tịnh thích hợp cho việc dưỡng thai, đợi Tá Dịch bình an sinh ra đứa nhỏ kia thì lúc đó hắn đã sớm giải quyết xong Phượng Thanh Ninh rồi:
"Dịch Nhi, trẫm để ngươi đến Cảm Nghiệp Tự chính là muốn bảo đảm an toàn cho ngươi, hậu cung lắm người tâm địa rắn rết, bọn họ đều muốn vu hại ngươi, ngươi yên tâm trẫm sẽ đến thăm ngươi, cũng nhanh chóng đón ngươi trở về hoàng cung"
Tá Dịch nghe Lâm Nhất Phàm nói vậy mới ngừng lại không khóc nữa, hóa ra là Lâm Nhất Phàm lo lắng cho y:
"Hoàng thượng, ta không muốn đi, ta muốn ở lại bên cạnh người"
Lâm Nhất Phàm cũng không nỡ rời xa Tá Dịch, nhưng mà nếu như cố chấp giữ y ở bên cạnh e rằng trong cung sớm sẽ phát hiện ra y đang mang thai, đến lúc đó hài tử trong bụng y lành ít dữ nhiều, ngay cả tính mạng y cũng bị đe dọa, thế cho nên Lâm Nhất Phàm cũng không còn cách nào khác đành phải để Tá Dịch đi, hắn ghé sát vào bên tai y nhỏ giọng:
"Dịch Nhi, ngươi đang mang thai cần phải chú ý sức khỏe"
Tá Dịch giật mình tưởng mình nghe nhầm liền ngẩng đầu lên nhìn Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm chớp mắt y nói y không hề nghe nhầm:
"Dịch Nhi, đến Cảm Nghiệp Tự chính là an toàn nhất, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi và hài tử, đợi ngươi bình an sinh ra được hài tử trẫm liền đón ngươi về cung"
Tá Dịch giống như không thể tin được đưa tay sờ xuống bụng mình:
"Hoàng thượng, ta thật sự mang thai sao?"
Lâm Nhất Phàm gật đầu nhắc nhở y:
"Chuyện này đừng để cho người trong cung biết, trẫm đã sắp xếp ám vệ trên đường bảo vệ bình an cho ngươi, ngươi thời gian này chịu khổ một chút"
Tá Dịch ngẩn người trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ chưa được bao lâu tiền rơi vào thương tâm, y không muốn rời khỏi Lâm Nhất Phàm nhất là trong thời gian này y còn mang thai, y chỉ muốn ở bên cạnh hắn:
"Hoàng thượng..."
Tá Dịch còn chưa kịp nói hết câu thì Lâm Nhất Phàm đã lên tiếng cắt ngang lời y rồi:
"Ngoan, đến Cảm Nghiệp Tử dưỡng thai cho tốt, trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, ngươi yên tâm cả đời này trẫm chỉ yêu một mình ngươi"
Tá Dịch kết quả vẫn là phải đồng ý, đêm đó y nằm ở trong lòng Lâm Nhất Phàm, hai người đều tự động đưa tay đặt trên bụng của y:
"Hoàng thượng, người đừng quên mất ta..."
Lâm Nhất Phàm yêu thương hôn vào trán của Tá Dịch:
"Sẽ không đâu"
Tá Dịch ngước nhìn Lâm Nhất Phàm:
"Hoàng thượng, nghe nói hài tử trong bụng cũng có thể nghe thấy được lời ở bên ngoài, người nếu như không bận rộn liền đến thăm hai người chúng ta có được không?"
Lâm Nhất Phàm dịu giọng đáp:
"Đương nhiên rồi, ta sẽ thường xuyên tới".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.