Chương 17: BẠCH VƯƠNG LẠNH TRIỆT
Mặc Thập Tứ
13/03/2017
Editor: Luna Huang
Tóc mai xen vào mày kiếm, sóng mũi cao như ngọn núi một dạng, môi trơn bóng như châu ngọc một dạng, mỏng khêu gợi mê người, cằm nhọn, mặt hoàn mỹ, hơi lộ ra làn da tái nhợt so với nữ tử còn muốn non mềm hơn ba phần, ba nghìn sợi tóc đen trên đỉnh đầu chỉnh tề được búi thành một búi, phần còn lại rũ xuống vai, không có mang quan, chỉ dùng một đoạn băng trắng buộc lại, một phần lười biếng, một phần cao quý, nhất là đôi mắt, không biết nên dùng thứ gì để mà sơ sánh, lạnh đến như hàn băng vạn năm bừng tỉnh, rồi lại sáng như ngọc phảng phất như chứa toàn bộ sao trên trời, đẹp không sao tả xiết.
Nếu nói Ôn Nhu là khuynh quốc khuynh thành như tiên tử, thì hắn chính là cái đẹp của thượng tiên, cái này, chính là Bạch vương gia của Di quốc, Lãnh Triệt, hoàn toàn cao quý, sự xuất hiện của hắn, phảng phất đồ vật đẹp bên cạnh hắn bên cạnh hắn đều mờ đi.
Lúc này Lãnh Triệt một kiện áo khoác lông chồn trắng trên vai, đang từ từ đến gần Ôn Nhu, cùng sắc áo khoác trắng trên vai của Ôn Nhu trong vô hình sáng chói, phảng phất một đôi thần tiên quyến lữ, thẳng cho người thấy vừa đố kỵ cừa ghen ghét.
Không chỉ có là những người khác khiếp sợ, Ôn Nhu cũng chấn kinh rồi, nàng thật không ngờ Lãnh Triệt đến đây, giống như mọi người, quay đầu lại nhìn hắn, lại phát hiện, chân thật là một mỹ nhân, nếu so cùng dung mạo của nàng thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
" Mới vừa rồi có người nói, muốn đánh Vương phi của ta?" Lãnh Triệt dừng bước bên cạnh Ôn Nhu, âm thanh không lớn, cũng không có lạnh lùng như lúc nãy, cũng khiến cho mỗi người ở đây sợ đến cực điểm, đứng ngồi không yên.
" Thần không biết Bạch vương gia đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thực có lỗi, mong rằng Vương gia thứ tội!" Ôn Thế Nghi phủ phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nơm nớp lo sợ nói, sau đó phát hiện Triệu Yên Nhi còn không có lấy lại tinh thần vẫn còn đứng ngây ngốc, không khỏi đẩy nàng một cái, Triệu Yên Nhi lúc này mới phản ứng được, vội vã ngã nhào xuống đất.
Rất ít có người gặp qua Bạch vương gia Lãnh Triệt, nếu không phải Ôn Thế Nghi la lên một tiếng, cũng không ai biết nam nhân trước mắt chính là Bạch vương gia, nếu không phải lúc trước lão thừa tướng Ôn Tri ân vẫn còn tại thế, cùng Ôn Tri Tân tân tiến tham gia cung yến một lần may mắn một lần thấy rõ Bạch vương gia, coi như nhận được dung mạo của Bạch vương gia, nếu không lần này Trấn Quốc Công phủ sẽ bị chờ quan phủ niêm phong đi. . .
Còn có mới vừa rồi Triệu Yên Nhi không biết trời cao đất rộng gầm rú cái câu kia, nếu như Bạch vương gia truy cứu xuống. . . Ôn Thế Nghi suy nghĩ một chút, trời rất lạnh, cư nhiên mồ hôi chảy mồ hôi chảy chảy ròng ròng.
Những người còn lại, người còn đang kiếp sợ vẫn chưa kịp phục hồi thần sắc, bởi vì các nàng chưa thấy qua nam tử đẹp như vậy, đều biết Bạch vương gia là ma ốm, Huyền Vương gia là đệ nhất công tử của đại Di, lại không biết, Bạch vương gia cư nhiên tuấn dật phi phàm như vậy. . .
Càng không nghĩ tới là, Bạch vương gia luôn luôn chưa bao giờ lộ diện trước mặt người ở bên ngoài, cư nhiên sẽ cùng một nữ nhân giày rách bị khinh thường quy ninh. Khiếp sợ hơn, chính là lại không khỏi vì mội nữ nam như vậy thương tiếc.
Bạch vương gia Lãnh Triệt, tuy là Vương gia nhàn tản, còn là một ma ốm, nhưng là thân huynh trưởng của đương kim thánh thượng, trăm triệu lần không thể đắc tội được. . .
" Đều đứng lên đi, người không biết không có tội." Lãnh Triệt nhàn nhạt trả lời một câu, Ôn Thế Nghi như được đại xá vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã đứng lên.
" Bạch vương gia, xin mời ngồi!" Từ dưới đất đứng lên, Ôn Thế Nghi lập tức cung cung kính kính mời Lãnh Triệt ngồi ghế chủ vị, ai ngờ Lãnh Triệt liếc hắn một cái cũng không liếc nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu nhìn Ôn Nhu bên cạnh.
Trong lòng của Lãnh Triệt, chưa từng thấy qua nữ tử như vậy, trong suốt như hoa sen mới nở, tinh xảo như tinh điêu ngọc trác, mỹ lệ như thiên ngoại tiên tử, cũng không có tầm thường mảnh mai, tàn ra cương nghị không thua kém nam tử.
Không có ai có thể phá được ván cờ Cửu U huyền bí của hắn, có lúc hắn nghĩ, có đúng hay không suốt đời hắn, hắn cũng sẽ không gặp được người có thể phá được ván cờ Cửu U, đêm trước khi nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn khiếp sợ, hắn đối với một nữ tử như vậy tràn đầy hứng thú, cho nên hắn mới có thể mới có thể ngoại lệ vào ngày đông mà bước ra ngoài.
Lại nói mới vừa rồi Túc Dạ chuyển đạt cho hắn nói, "Thất tín chi nhân, phi quân tử dạ, duy tiểu nhân dạ.", để hắn đối với nàng càng thêm hứng thú một phần, tuy hắn không phải người cổ hủ, nhưng cũng biết đạo lý phu xướng phụ tùy này, mặc dù hôm nay hắn không cùng nàng trở về, làm thê của người không thể trách cứ, huống chi, từ trước đến nay không có người dám đối với hắn như vậy.
Nàng thực sự là bị bách tính phí phí dương dương mắng là nữ nhân không biết liêm sỉ? Thực sự là như vệ điều tra ra đại tiểu thư Ôn gia ôn văn nhĩ nhã, thật sẽ làm ra chuyện cùng người bỏ trốn sao?
Hắn vốn không dự định quản chuyện của nàng cùng Trấn Quốc Công phủ này, cũng muốn nhìn một chút nàng như thế nào ứng phó đám người này, nhưng đột nhiên ngực truyền đến một trận co giật đau đớn, trong lòng biết không thể ở đây lâu, liền mở miệng.
"Nếu như không thấy bổn vương tiến vào thì đến bao giờ các ngươi mới mời Vương phi của ta ngồi?" Mày kiếm của Lãnh Triệt nhướng lên khươi một cái, mâu khẽ nâng, Ôn Thế Nghi sợ đến lui ra, nói quanh co nói không ra lời.
" Hay là, các ngươi đang khi dễ Vương phi của ta?" Lãnh Triệt lại nói một câu, người trong phòng đồng loạt đứng dậy quỳ xuống.
" Tuyệt, tuyệt đối không có! Chúng ta, chúng ta chỉ là đang cùng đại tỷ tỷ đùa giỡn mà thôi." Ôn Tâm khẩn trương giải thích, nàng thật không ngờ Lãnh Triệt sẽ xuất hiện trong Trấn Quốc Công phủ, theo tin tức Ôn Nhan báo, Lãnh Triệt tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không, có thể hiện nay cũng không phải là thời gian truy cứu cái vấn đề này, hiện nay chủ yếu nhất là Lãnh Triệt nghe được khắc khẩu mới vừa rồi, nếu là thật trách tội xuống, người thứ nhất bị phạt sẽ nương, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nương bởi vì con tiện nhân Ôn Nhu kia bị phạt!
" Đại tỷ tỷ, chúng ta chỉ là đùa giỡn mà thôi, không phải sao?" Ôn Tâm ngẩng đầu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu nhìn Ôn Nhu, thời điểm hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Nhu, khóe mắt dư quang cũng không khỏi liếc về phía Lãnh Triệt bên cạnh Ôn Nhu, quá đẹp, thật là quá đẹp, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua người đẹp như vậy. . .
Tâm trạng nghiến răng nghiến lợi vừa đố kỵ vừa hận, nàng thế nào nghĩ được, Bạch vương gia lại đẹp như vậy, cái này chẳng phải là tiện nghi cho tiện nhân Ôn Nhu này? Không được, tuyệt đối không được!
Trong đó phẫn hận nhất vẫn là Triệu Yên Nhi, nàng vừa quỳ như vậy, quả thực chính là hướng Ôn Nhu quỳ xuống một dạng, lúc trước nàng hướng tiện nhân Lâm Tiểu Uyển quỳ xuống, bây giờ lại còn hướng nữ nhi của tiện nhân quỳ xuống! Khẩu khí này muốn phải nhịn xuống thế nào! Có chỗ dựa là Bạch vương gia thì như thế nào, bất quá là một Vương gia nhàn tản, vừa ma ốm, sợ hắn làm chi! Nếu Ôn Thế Nghi không ngừng nháy mắt cho nàng, để cho nàng để cho nàng không nên vọng động bằng không nhất định phải hảo hảo trừng trị tiểu tiện nhân Ôn Nhu kia!
" Đúng vậy đúng vậy, Bạch vương gia, hạ thần cùng mọi người trong nhà chỉ là đang cùng tiểu nữ đùa giỡn mà thôi, đùa giỡn mà thôi. . ." Ôn Thế Nghi cũng liền phụ họa giải thích, trong lòng suy nghĩ Bạch vương gia có thể nghìn vạn lần không cần truy cứu xuống tới a. . . Trong lòng càng không khỏi oán hận Ôn Nhu một phần, nữ nhi này, cho tới bây giờ chưa từng khiến hắn hài lòng qua!
" Là thế này phải không? Vương phi?" Lãnh Triệt như trước không để ý lời nói của Ôn Tâm, chỉ nhìn chăm chú vào Ôn Nhu.
" Đa tạ vương gia quan tâm," Quang Ôn Nhu vi liễm, mặc dù không biết Lãnh Triệt tại sao lại đột nhiên xuất hiện, cũng không nghĩ ra tại sao lại giúp nàng, lạnh lùng nói, "Có thể thiếp vẫn chưa cảm thấy nhị di nương là cùng thiếp đùa giỡn."
" Nhị di nương, ngươi là đang cùng Ôn Nhu đùa sao?" Ôn Nhu nhìn về phía Triệu Yên Nhi.
Triệu Yên Nhi muốn muốn phát tác, Ôn Thế Nghi bên cạnh lại hung hăng lôi nàng một cái, giành trước đáp: "Nữ nhi tốt, ngươi nói cái gì, nhị nương nhìn ngươi trở về, không biết là có bao nhiêu hưng!"
" Phải không? Phụ thân?" Thực sự là mở to mắt cũng có thể nói mò, từ đáy lòng bội phục, Ôn Nhu tuy là gọi một tiếng "Phụ thân", khẩu khí là châm chọc sâu đậm, nhãn thần như đao nhọn, Ôn Thế Nghi cả kinh có loại cảm giác chẳng bao giờ nhận biết mình nữ nhi này của mình.
" Đó là đương nhiên đúng rồi." Ôn Thế Nghi trả lời.
" Như vậy nếu phụ thân và đám di nương đều vui mừng nữ nhi trở về, như vậy hôm nay đúng là chuyện vui mừng của nữ nhi, phụ thân nói vậy cũng là vui mừng, phải không, phụ thân?"
Trước mặt của Lãnh Triệt, Ôn Thế Nghi nào dám nói một chữ không, chỉ gật đầu.
" Như vậy nữ nhi muốn đi xem gia gia cùng nương, phụ thân cùng nhị di nương cũng cùng đi thôi." Đã có can đảm đem linh vị của mẫu thân trong từ đường vứt đi, hiện tại sẽ có can đảm cùng nàng đi, nếu mới vừa rồi bọn họ nói ra linh vị của mẫu thân ở đâu, nàng cũng không dự định truy cứu, có thể là bọn hắn thoả mãn tựa hồ đem nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân, như vậy thì không nên trách nàng không khách khí, cơ hội, nàng là đã cho bọn họ.
Huống chi, có Bạch vương gia ở đây, nàng cũng tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Thế nhưng Ôn Nhu vừa thốt lên xong, Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi có chút không biết làm sao rồi.
Tóc mai xen vào mày kiếm, sóng mũi cao như ngọn núi một dạng, môi trơn bóng như châu ngọc một dạng, mỏng khêu gợi mê người, cằm nhọn, mặt hoàn mỹ, hơi lộ ra làn da tái nhợt so với nữ tử còn muốn non mềm hơn ba phần, ba nghìn sợi tóc đen trên đỉnh đầu chỉnh tề được búi thành một búi, phần còn lại rũ xuống vai, không có mang quan, chỉ dùng một đoạn băng trắng buộc lại, một phần lười biếng, một phần cao quý, nhất là đôi mắt, không biết nên dùng thứ gì để mà sơ sánh, lạnh đến như hàn băng vạn năm bừng tỉnh, rồi lại sáng như ngọc phảng phất như chứa toàn bộ sao trên trời, đẹp không sao tả xiết.
Nếu nói Ôn Nhu là khuynh quốc khuynh thành như tiên tử, thì hắn chính là cái đẹp của thượng tiên, cái này, chính là Bạch vương gia của Di quốc, Lãnh Triệt, hoàn toàn cao quý, sự xuất hiện của hắn, phảng phất đồ vật đẹp bên cạnh hắn bên cạnh hắn đều mờ đi.
Lúc này Lãnh Triệt một kiện áo khoác lông chồn trắng trên vai, đang từ từ đến gần Ôn Nhu, cùng sắc áo khoác trắng trên vai của Ôn Nhu trong vô hình sáng chói, phảng phất một đôi thần tiên quyến lữ, thẳng cho người thấy vừa đố kỵ cừa ghen ghét.
Không chỉ có là những người khác khiếp sợ, Ôn Nhu cũng chấn kinh rồi, nàng thật không ngờ Lãnh Triệt đến đây, giống như mọi người, quay đầu lại nhìn hắn, lại phát hiện, chân thật là một mỹ nhân, nếu so cùng dung mạo của nàng thì chỉ có hơn chứ không hề kém.
" Mới vừa rồi có người nói, muốn đánh Vương phi của ta?" Lãnh Triệt dừng bước bên cạnh Ôn Nhu, âm thanh không lớn, cũng không có lạnh lùng như lúc nãy, cũng khiến cho mỗi người ở đây sợ đến cực điểm, đứng ngồi không yên.
" Thần không biết Bạch vương gia đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón, thực có lỗi, mong rằng Vương gia thứ tội!" Ôn Thế Nghi phủ phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ nơm nớp lo sợ nói, sau đó phát hiện Triệu Yên Nhi còn không có lấy lại tinh thần vẫn còn đứng ngây ngốc, không khỏi đẩy nàng một cái, Triệu Yên Nhi lúc này mới phản ứng được, vội vã ngã nhào xuống đất.
Rất ít có người gặp qua Bạch vương gia Lãnh Triệt, nếu không phải Ôn Thế Nghi la lên một tiếng, cũng không ai biết nam nhân trước mắt chính là Bạch vương gia, nếu không phải lúc trước lão thừa tướng Ôn Tri ân vẫn còn tại thế, cùng Ôn Tri Tân tân tiến tham gia cung yến một lần may mắn một lần thấy rõ Bạch vương gia, coi như nhận được dung mạo của Bạch vương gia, nếu không lần này Trấn Quốc Công phủ sẽ bị chờ quan phủ niêm phong đi. . .
Còn có mới vừa rồi Triệu Yên Nhi không biết trời cao đất rộng gầm rú cái câu kia, nếu như Bạch vương gia truy cứu xuống. . . Ôn Thế Nghi suy nghĩ một chút, trời rất lạnh, cư nhiên mồ hôi chảy mồ hôi chảy chảy ròng ròng.
Những người còn lại, người còn đang kiếp sợ vẫn chưa kịp phục hồi thần sắc, bởi vì các nàng chưa thấy qua nam tử đẹp như vậy, đều biết Bạch vương gia là ma ốm, Huyền Vương gia là đệ nhất công tử của đại Di, lại không biết, Bạch vương gia cư nhiên tuấn dật phi phàm như vậy. . .
Càng không nghĩ tới là, Bạch vương gia luôn luôn chưa bao giờ lộ diện trước mặt người ở bên ngoài, cư nhiên sẽ cùng một nữ nhân giày rách bị khinh thường quy ninh. Khiếp sợ hơn, chính là lại không khỏi vì mội nữ nam như vậy thương tiếc.
Bạch vương gia Lãnh Triệt, tuy là Vương gia nhàn tản, còn là một ma ốm, nhưng là thân huynh trưởng của đương kim thánh thượng, trăm triệu lần không thể đắc tội được. . .
" Đều đứng lên đi, người không biết không có tội." Lãnh Triệt nhàn nhạt trả lời một câu, Ôn Thế Nghi như được đại xá vậy lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vã đứng lên.
" Bạch vương gia, xin mời ngồi!" Từ dưới đất đứng lên, Ôn Thế Nghi lập tức cung cung kính kính mời Lãnh Triệt ngồi ghế chủ vị, ai ngờ Lãnh Triệt liếc hắn một cái cũng không liếc nhìn hắn một cái, chỉ cúi đầu nhìn Ôn Nhu bên cạnh.
Trong lòng của Lãnh Triệt, chưa từng thấy qua nữ tử như vậy, trong suốt như hoa sen mới nở, tinh xảo như tinh điêu ngọc trác, mỹ lệ như thiên ngoại tiên tử, cũng không có tầm thường mảnh mai, tàn ra cương nghị không thua kém nam tử.
Không có ai có thể phá được ván cờ Cửu U huyền bí của hắn, có lúc hắn nghĩ, có đúng hay không suốt đời hắn, hắn cũng sẽ không gặp được người có thể phá được ván cờ Cửu U, đêm trước khi nàng xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn khiếp sợ, hắn đối với một nữ tử như vậy tràn đầy hứng thú, cho nên hắn mới có thể mới có thể ngoại lệ vào ngày đông mà bước ra ngoài.
Lại nói mới vừa rồi Túc Dạ chuyển đạt cho hắn nói, "Thất tín chi nhân, phi quân tử dạ, duy tiểu nhân dạ.", để hắn đối với nàng càng thêm hứng thú một phần, tuy hắn không phải người cổ hủ, nhưng cũng biết đạo lý phu xướng phụ tùy này, mặc dù hôm nay hắn không cùng nàng trở về, làm thê của người không thể trách cứ, huống chi, từ trước đến nay không có người dám đối với hắn như vậy.
Nàng thực sự là bị bách tính phí phí dương dương mắng là nữ nhân không biết liêm sỉ? Thực sự là như vệ điều tra ra đại tiểu thư Ôn gia ôn văn nhĩ nhã, thật sẽ làm ra chuyện cùng người bỏ trốn sao?
Hắn vốn không dự định quản chuyện của nàng cùng Trấn Quốc Công phủ này, cũng muốn nhìn một chút nàng như thế nào ứng phó đám người này, nhưng đột nhiên ngực truyền đến một trận co giật đau đớn, trong lòng biết không thể ở đây lâu, liền mở miệng.
"Nếu như không thấy bổn vương tiến vào thì đến bao giờ các ngươi mới mời Vương phi của ta ngồi?" Mày kiếm của Lãnh Triệt nhướng lên khươi một cái, mâu khẽ nâng, Ôn Thế Nghi sợ đến lui ra, nói quanh co nói không ra lời.
" Hay là, các ngươi đang khi dễ Vương phi của ta?" Lãnh Triệt lại nói một câu, người trong phòng đồng loạt đứng dậy quỳ xuống.
" Tuyệt, tuyệt đối không có! Chúng ta, chúng ta chỉ là đang cùng đại tỷ tỷ đùa giỡn mà thôi." Ôn Tâm khẩn trương giải thích, nàng thật không ngờ Lãnh Triệt sẽ xuất hiện trong Trấn Quốc Công phủ, theo tin tức Ôn Nhan báo, Lãnh Triệt tuyệt đối sẽ không tuyệt đối sẽ không, có thể hiện nay cũng không phải là thời gian truy cứu cái vấn đề này, hiện nay chủ yếu nhất là Lãnh Triệt nghe được khắc khẩu mới vừa rồi, nếu là thật trách tội xuống, người thứ nhất bị phạt sẽ nương, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn nương bởi vì con tiện nhân Ôn Nhu kia bị phạt!
" Đại tỷ tỷ, chúng ta chỉ là đùa giỡn mà thôi, không phải sao?" Ôn Tâm ngẩng đầu, dáng dấp điềm đạm đáng yêu nhìn Ôn Nhu, thời điểm hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Nhu, khóe mắt dư quang cũng không khỏi liếc về phía Lãnh Triệt bên cạnh Ôn Nhu, quá đẹp, thật là quá đẹp, cho tới bây giờ nàng chưa thấy qua người đẹp như vậy. . .
Tâm trạng nghiến răng nghiến lợi vừa đố kỵ vừa hận, nàng thế nào nghĩ được, Bạch vương gia lại đẹp như vậy, cái này chẳng phải là tiện nghi cho tiện nhân Ôn Nhu này? Không được, tuyệt đối không được!
Trong đó phẫn hận nhất vẫn là Triệu Yên Nhi, nàng vừa quỳ như vậy, quả thực chính là hướng Ôn Nhu quỳ xuống một dạng, lúc trước nàng hướng tiện nhân Lâm Tiểu Uyển quỳ xuống, bây giờ lại còn hướng nữ nhi của tiện nhân quỳ xuống! Khẩu khí này muốn phải nhịn xuống thế nào! Có chỗ dựa là Bạch vương gia thì như thế nào, bất quá là một Vương gia nhàn tản, vừa ma ốm, sợ hắn làm chi! Nếu Ôn Thế Nghi không ngừng nháy mắt cho nàng, để cho nàng để cho nàng không nên vọng động bằng không nhất định phải hảo hảo trừng trị tiểu tiện nhân Ôn Nhu kia!
" Đúng vậy đúng vậy, Bạch vương gia, hạ thần cùng mọi người trong nhà chỉ là đang cùng tiểu nữ đùa giỡn mà thôi, đùa giỡn mà thôi. . ." Ôn Thế Nghi cũng liền phụ họa giải thích, trong lòng suy nghĩ Bạch vương gia có thể nghìn vạn lần không cần truy cứu xuống tới a. . . Trong lòng càng không khỏi oán hận Ôn Nhu một phần, nữ nhi này, cho tới bây giờ chưa từng khiến hắn hài lòng qua!
" Là thế này phải không? Vương phi?" Lãnh Triệt như trước không để ý lời nói của Ôn Tâm, chỉ nhìn chăm chú vào Ôn Nhu.
" Đa tạ vương gia quan tâm," Quang Ôn Nhu vi liễm, mặc dù không biết Lãnh Triệt tại sao lại đột nhiên xuất hiện, cũng không nghĩ ra tại sao lại giúp nàng, lạnh lùng nói, "Có thể thiếp vẫn chưa cảm thấy nhị di nương là cùng thiếp đùa giỡn."
" Nhị di nương, ngươi là đang cùng Ôn Nhu đùa sao?" Ôn Nhu nhìn về phía Triệu Yên Nhi.
Triệu Yên Nhi muốn muốn phát tác, Ôn Thế Nghi bên cạnh lại hung hăng lôi nàng một cái, giành trước đáp: "Nữ nhi tốt, ngươi nói cái gì, nhị nương nhìn ngươi trở về, không biết là có bao nhiêu hưng!"
" Phải không? Phụ thân?" Thực sự là mở to mắt cũng có thể nói mò, từ đáy lòng bội phục, Ôn Nhu tuy là gọi một tiếng "Phụ thân", khẩu khí là châm chọc sâu đậm, nhãn thần như đao nhọn, Ôn Thế Nghi cả kinh có loại cảm giác chẳng bao giờ nhận biết mình nữ nhi này của mình.
" Đó là đương nhiên đúng rồi." Ôn Thế Nghi trả lời.
" Như vậy nếu phụ thân và đám di nương đều vui mừng nữ nhi trở về, như vậy hôm nay đúng là chuyện vui mừng của nữ nhi, phụ thân nói vậy cũng là vui mừng, phải không, phụ thân?"
Trước mặt của Lãnh Triệt, Ôn Thế Nghi nào dám nói một chữ không, chỉ gật đầu.
" Như vậy nữ nhi muốn đi xem gia gia cùng nương, phụ thân cùng nhị di nương cũng cùng đi thôi." Đã có can đảm đem linh vị của mẫu thân trong từ đường vứt đi, hiện tại sẽ có can đảm cùng nàng đi, nếu mới vừa rồi bọn họ nói ra linh vị của mẫu thân ở đâu, nàng cũng không dự định truy cứu, có thể là bọn hắn thoả mãn tựa hồ đem nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân, như vậy thì không nên trách nàng không khách khí, cơ hội, nàng là đã cho bọn họ.
Huống chi, có Bạch vương gia ở đây, nàng cũng tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Thế nhưng Ôn Nhu vừa thốt lên xong, Ôn Thế Nghi cùng Triệu Yên Nhi có chút không biết làm sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.