Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Chương 106: TÀO THÀNH CHI ĐỊCH

Mặc Thập Tứ

29/12/2017

Editor: Luna Huang

Tào thành mặc dù không phải thành trì phồn hoa nhất giàu có và đông đúc của Di quốc, nhưng vị trí địa lý rất quan trọng, trở thành thành trì di bắc tao nhã nhất.

Xe ngựa trong ngày hôm nay đã tiến vào Tào thành, Ôn Nhu vén màn cửa sổ ra nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy thủ vệ thành phòng, thương nhân thét to, cửa hàng mở to, đi qua đi lại, mặc dù nét mặt có vẻ rầu rỉ, lại chút nào giống như dịch bệnh lúc bộc phát mà hoảng sợ, thái độ bình tính chiếm đa số.

Ôn Nhu đem mành buông xuống, nhìn Lãnh Triệt trầm tư cụp mi, chỉ thấy sắc mặt nặng nề, mới vừa rồi cũng vén rèm nhìn ra bên ngoài, trong lòng tồn tại nghi vấn.

Bận rộn lo lắng từ Bạch vương phủ chạy đến xem, quả thực thân nhiễm dịch bệnh không được trị, vì sao Tào thành lại có thể bình tĩnh trước bão táp như vậy.

Xe ngựa chạy trong Tào thành, Túc Dạ giá xe ngựa cũng không chạy đến quan phủ của Tào thành, mà chạy ra một đoạn đường quen thuộc, chạy đến hiệu cầm đồ, Túc Dạ dừng ngựa lại, nhảy xuống xe ngựa vì Lãnh Triệt vén rèm xe lên.

Lãnh Triệt xuống xe ngựa tiến vào hiệu cầm đồ, chưởng quỹ của hiệu cầm đồ nhìn thấy Lãnh Triệt, vội vã ra đón, cười hỏi: "Công tử, không biết muốn cầm trân vật hay là cần định giá?"

Lãnh Triệt từ khóe mắt dư quang của chưởng quỹ liền nhìn thấy thương nhân không tầm thường, nhìn kỹ chưởng quỹ, đem khối hắc ngọc cầm chặt trong lòng bàn tay, hỏi: "Khối này hắc sơn băng ngọc này đáng giá bao nhiêu?"

Chưởng quỹ hiển nhiên giật mình, nhìn trong ánh mắt của Lãnh Triệt xóa sạch chuyện không thể tin tưởng, sau đó nghiêm nghị nói: "Hắc sơn băng ngọc là ngọc thạch tốt nhất, bất công có thể tiến đến thính từ từ thương lượng giá cả."

Chính là ý này, "Thỉnh" Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, cầm hắc ngọc trong tay cấm lại vào trong người.

Chưởng quỹ vẫn chưa đem Lãnh Triệt tiến vào thính tử ít người biết, mà dừng bước lại trong đình viện trồng đủ loại thực vật, sau đó xoay người, hướng Lãnh Triệt quỳ một chân trên đất, cúi đầu cung kính nói: "Băng Cửu, gặp qua chủ thượng."

Có thể nói ra hai chữ hắc băng, thả tay cầm tay cầm hắc băng ngọc thạch, ngoại trừ chủ thượng Hắc Băng các thì Cửu không nghĩ tới chủ thượng lại sẽ đích tân xuất hiện ở nơi này.

" Không cần đa lễ, đứng lên đi Băng Cửu" Tên Băng số thứ mười chín, mỗi người trong Hắc Băng các, không tính danh, bất luận sinh, hay tử, cũng như vậy dựa theo trình tự tiến nhập Hắc Băng các.

" Chủ thượng mời ngồi." Băng Cửu đi tới bên băng ghế đá, lại lần nữa làm động tác mời với Lãnh Triệt, cung kính giải thích, "Nơi này mặc dù lạnh, so với thính tiện nói hơn, cho nên chỉ có thể ủy khuất chủ thượng an vị ở chỗ này, thuộc hạ liền đi cho người pha trà."

"Không cần." Lãnh Triệt ngăn Băng Cửu lại, lạnh lùng nói, "Băng Lục Linh (Luna: số sáu mươi) đích thân đến đế đô, vì chuyện gì?"

"Lục Linh không báo cáo với chủ thượng?" Cửu rất kinh ngạc, Hắc Băng các phát ra mệnh lệnh đều là tử mệnh lệnh, cho dù là chết, cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà Lục Linh đảm nhận nhiệm vụ lần này bẩm báo chủ thượng hai ngày trước việc trong Tào thành đột nhiên phát sinh, mà chủ thượng lại biết được, tất nhiên nhìn thấy Lục Linh thế nào Lục Linh không hướng chủ thượng bẩm báo?

Cái này lại làm sao có thể, linh mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng lại là nhân tài mới xuất hiện trong các, làm việc chưa bao giờ phái sinh ra sai lầm, cho nên mời người mới để hắn đem việc phát sinh ở Tào thành báo cáo với chủ thượng, mà sở dĩ không dùng dùng bồ câu đưa tin, bởi vì sự tình không giống bình thường, hai là bởi vì chuyện này trong thư nói không rõ.

" Cũng không phải là Lục Linh không báo cáo, mà Lục Linh đã chết." Mâu quang của Lãnh Triệt chìm lãnh, nếu Lục Linh chết trong bệnh dịch, vì sao Tào thành không có một chút dấu hiệu nào chứng minh dịch bệnh bạo phát, nếu không có dịch bệnh, cái chết của Lục Linh phải giải thích thế nào?

" Cái gì Lục Linh chết?" Cửu hiển nhiên kinh hãi, Lục Linh, làm sao sẽ, đột nhiên chết sau đó Cửu lại cảm thấy mình vượt quá lễ nghĩa, liền cúi đầu, chuộc tội với chủ thượng, "Cũng không phải là Cửu không tin chủ thượng, mà các chết của Lục Linh quá mức đột ngột, thuộc hạ không thể tin được."

Chấp chưởng Hắc Băng các mười năm, ở đây mỗi người đều thiên truyển bách chọn, đều Đại Di bán mạng, chết, làm sao không cảm thấy đau lòng, chỉ là hiện nay không phải lúc thương cảm, "Lục Linh muốn bẩm báo, đến tột cùng là chuyện gì?"

Mơ hồ cảm thấy, việc Hắc Băng các phát hiện, cùng dịch bệnh nhất định **

Lúc này không Ôn Nhu chen vào nói, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, Lãnh Triệt mặc dù không cần dâng trà, nhưng sau đó liền cũng bắt đầu đun xong trà, người làm thuê bưng đến, Ôn Nhu quan sát, chỉ thấy mặt mày đang trầm ổn, chút nào không giống người làm thuê, muốn đến xem bên trong.

Ôn Nhu đoán không ra, những thứ này, đến tột cùng là tổ chức gì, thế nào lại sẽ nghe theo Lãnh Triệt, còn ám vệ thân thủ tốt, thế nào sẽ nghe lệnh của người thâm tàng bất lộ, lại không tưởng tượng được lực lượng của những thứ này.

Câu hỏi của Lãnh Triệt, khiến Cửu cố kỵ chi tâm mắt nhìn Ôn Nhu, Lãnh Triệt thản nhiên nói: "Nói đi, ở đây không có người ngoài, không cần cố kỵ."

Cửu cung kính lên tiếng trả lời, sau đó mới chậm rãi nói, "Hai ngày trước lúc mặt trời lặn, Lục Linh đến ngoại ô thành tây thu hàng, lúc vào thành phát hiện một chiếc xe đẩy tay nông hộ có lời nói cùng cử chỉ quái dị, theo lý nông hộ kia ở ngoài thành, nếu muốn vào thành cũng không thể lúc trời sáng mà vào, mà nông hộ này muốn vào muốn vào thành vì người tặng ít củi, phòng thủ thành cho phép vào thành, Lục Linh liền lặng lẽ theo."

" Nông hộ không đến hộ gia đình như đã nói, mà đến hậu viện khách điếm, Lục Linh cảm thấy kỳ quái, ở phía sau quan sát, Lục Linh tiến vào khách điếm bình dân kia tìm hiểu."

" Lúc sắp tới giờ tý, chỉ thấy nông hộ hoán thân y phục dạ hành, bịt mũi, hai tay mang theo vải bố, trên lưng có một túi đen, thần sắc cẩn thận, cẩn thận tới gần giếng nước thành tây, đem túi vải đen trên lưng định là vứt xuống, Lục Linh lập tức xuất thủ ngăn lại, thấy vậy, nhất thời liền chạy, muốn đuổi theo, thế nhưng tốc độ kia quá nhanh, vô pháp đuổi kịp."

" Vậy miếng vải đen kia là gì?" Ôn Nhu đem chén trà trong tay buông xuống, hỏi một câu, sắc mặt nặng nề.

" Hồi phu, là thi thể." Cửu đối với câu hỏi của Ôn Nhu, cũng trả lời cung kính, có thể để cho chủ thượng yên tâm để bên người, tất nhiên không tầm thường, nhìn trang phục, không thể nghi ngờ chính là phu của chủ thượng.

(Luna: ở đây tác gia ghi mỗi chữ phu, thật muốn thêm chữ nhân bên cạnh nhưng ta bất lực =.=)

"Thi thể hư thối?" Lúc này Ôn Nhu cũng không tâm tư tán thưởng sức quan sát của Cửu, quan tâm, "Tử thi, vậy tử thi kia các ngươi xử lý như thế nào, Lục Linh xử lý?"

" Hồi phu, cái cổ thi thể dưới nách hư thối, thi thể quả thực Lục Linh đi xử lý, ném tới bãi tha ma bên ngoài thành tây." Đối với câu hỏi của Ôn Nhu, Cửu giật mình, thế nào biết đó là thi thể hư thối, nhưng lại biết Lục Linh đi xử lý.

Biểu tình của Ôn Nhu đột nhiên trở nên nghiêm túc, mặt Lãnh Triệt cũng đột nhiên như sương.

" Trừ việc này, còn chuyện gì nữa không?" Khẩu khí của Lãnh Triệt lạnh đến phảng phất có thể đem lãnh thấu, muốn Lục Linh tự đến đế đô, tất nhiên không chỉ có chuyện này.

" Bẩm chủ thượng, cũng vào đêm đó, đại phu trong thành bị giết, kể cả hiệu thuốc bắc cũng bị thiêu đốt, những việc này không chờ nguyên nhân gì, cũng không biết xử lý thế nào, mới cố ý để Lục Linh thiên lý ngàn dặm báo cho chủ thượng," Vừa tiếp tục nói, "Ngày thứ hai, bên trong thành trên miệng giếng phát hiện hai xác chết trôi, bệnh trạng cũng thi thể Lục Linh đã xử lý y hệt nhau, cũng bị ném tới bãi tha ma."

" Điều tra rõ vì chuyện gì?"

" Bẩm chủ thượng, còn chưa tra được."

"Hôm nay trong thành còn bao nhiêu đại phu?" Sát hại đại phu, thật muốn đem Tào thành biết thành tử thành.

Trong con ngươi của Lãnh Triệt đột nhiên lóe ra sát ý.

"Đại phu trong Tào thành đều không còn ai sống, chỉ còn một chút tiểu đại phu y thuật bình thường, nếu đại phu còn sống, hiệu thuốc bắc bên trong thành đều bị hủy, Tào thành hôm nay, tìm không ra dược liệu." Cửu cắn răng nghiến lợi xong, quỳ một chân, "Bọn thuộc hạ không thể bảo vệ tốt đại phu bên trong thành, là tội, thỉnh chủ thượng trách phạt."

"Hiện nay không phải thời gian lĩnh tội, việc này cũng không sai, nếu Tào thành xảy ra chuyện lớn như vậy, bên trong thành thế nào còn bình tĩnh như thường?"

"Quan phủ Lưu Đại cực lực trấn an dân tâm, nói lập tức đem việc này báo cho triều đình, lập tức vì Tào thành tìm được đại phu mới, dược thảo quan phủ cũng phát động đến những thành trì khác chọn mua, cũng đang tuy tìm nguyên do, mới để cho bách tính an tâm."

" Lưu Đại đem việc này đăng báo triều đình?" Đôi mắt của Lãnh Triệt híp lại.

Ôn Nhu lập tức ngửi được vị đạo nguy hiểm, vì phòng vào lúc này Lãnh Triệt tức giận, lập tức nói: "Vương gia, có thể không để Ôn Nhu nói hai câu."

" Vương phi thỉnh." Lãnh Triệt cũng biết lúc này không phải lúc tức giận, phải để dành lý trí xuy nghĩ đối sách cho thỏa đáng.

" Cửu, thỉnh lập tức đến bãi tha ma mang toàn bộ thi thể thiêu hủy, trước khi đi thoa lên hùng hoàng lên mũi, dùng khăn bịt miệng mũi ," Ôn Nhu cẩn thận căn dặn, từ tay áo lấy ra túi gấm đưa cho Cửu, "Đem túi gấm treo trước ngực, lúc đốt hủy thi thể, trải đầy đất, ghi nhớ kỹ thi thể nhất định phải đốt sạch, bao gồm cả tro cũng không thể sư lại." "Thuộc hạ tuân mệnh." Cửu tiếp nhận túi gấm, hướng Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt ôm quyền khom người, oai hùng rời khỏi.

Ôn Nhu đưa mắt chuyển qua trên người Lãnh Triệt, phát hiện Lãnh Triệt nhìn chăm chú.

**

" Vương gia, xem ra Tào thành cũng không phải là dịch bệnh bạo phát, chỉ sợ còn ở thời kỳ ủ bệnh mà thôi, mà thi thể ở miệng giếng, làm muốn làm ô nhiễm nguồn nước sinh hoạt, nếu nguồn nước sinh hoạt bị nhiễm bệnh, ai cũng vô lực xoay chuyển trời đất, hiện nay nguồn nước sinh hoạt cũng chưa ô nhiễm, liền liền thi thể ở bãi tha ma trước," Ôn Nhu cũng sợ khó, hơi nhíu mi tâm lên. Nguồn nước sinh hoạt chắc chắn sạch sẽ, còn phương pháp cứu trị, "Nguồn nước sinh hoạt nếu là ô nhiễm, liền thúc thủ vô sách."

"Thế nào mới biết nguồn nước sinh hoạt chịu ô nhiễm?"

"Cái này Ôn Nhu có biện pháp, cũng may lúc này là mùa đông, dịch bệnh chưa khuếch tán rộng, còn phải dự phòng, hiệu thuốc bắc trong thành bị hủy, thật muốn đem Tào thành vi tử thành thật là ác độc."

"Nếu không có nội ứng ngoại hợp, muốn cũng rất khó hành sự, muốn dùng dịch bệnh hủy diệt Tào thành, cũng có thể việc này có liên quan đến huyện lệnh Tào thành cũng không chừng, phải hối hận chuyện mình làm."

" Trên bàn Vương Thượng vẫn chưa thu được bất luận cái gì về cấp báo ở Tào thành, mà các nơi cấp báo phát sinh, sẽ phân tán được tin tức đến ám vệ, sẽ không, cái này liền chứng minh huyện lệnh Tào thành vẫn chưa tấu qua bất luận cái gì, cái này liền đủ để chứng minh, huyện lệnh Tào thành, bán nước cầu vinh, liền cùng phe với thái hậu, không cần biết lý do gì, chết là điều không thể nghi ngờ."

" Vương gia dự định thế nào?"

" Chủ thượng." Lãnh Triệt còn chưa trả lời Ôn Nhu, liền có một nam tử trang phục dân chúng tầm thường đi tới trước mặt Lãnh Triệt, thần sắc khẩn trương, ôm quyền bẩm báo nói, "Bẩm báo chủ thượng, trong thành đột nhiên có một số bách tính đột nhiên ngã xuống muốn chạy chữa cũng không kịp."

Lãnh Triệt chậm rãi đứng lên, dịch bệnh, quả nhiên đến rồi sao.

"Chỗ của quan phủ Lưu Đại phản ứng thế nào?"

" Bẩm chủ thượng, Lưu Đại đang ở trước quan phủ trấn an bách tính."

" Tăng mạnh phòng thủ thành, bất luận ai đến cũng phải nghiêm tra, không thể tha bất kỳ kẻ nao khả nghi."

" Thuộc hạ minh bạch."

" Vương gia, hôm nay hiệu thuốc bắc của Tào thành đều bị hủy, liền phương pháp cứu trị của Ôn Nhu cũng không thể áp dụng, việc cấp bách nhất hiện này là phải mang dược liệu nhanh vận chuyển đến thành, mới có thể hóa giải Tào thành chi nguy."



" Vương phi có phương pháp cứu trị dịch bệnh?" Ôn Nhu nói khiến Lãnh Triệt có chút không thể tin tưởng, bình tĩnh nhìn.

" Nếu không vương gia cho rằng Ôn Nhu vì sao phải không đến Tào thành không được?" Ôn Nhu hướng Lãnh Triệt cười đặt một câu hỏi, giống không việc mà tìm việc.

" Bất quá cho rằng Vương phi hiểu y thuật mà thôi, không nghĩ đến Vương phi lại có thể ứng đối dịch bệnh."

"Chỉ không biết Vương phi thế nào thế nào ứng đối dịch bệnh cứ cho là người kế thừa long ngọc bạch bích, dù sao cũng quanh năm thân tại khuê phòng, đế đô lại là kinh đô phồn hoa, làm sao lại biết phương pháp ứng đối dịch bệnh?"

Di quốc hiện nay, người biết đến bệnh idchj sợ là càng ngày càng ít, mà không từ trên người Lục Linh nhìn ra được đã bị nhiễm dịch bệnh, còn có phương pháp ứng đối, chỉ có có một số việc không thể đoán được.

" Vương gia, hiện tại không phải thời gian quan tâm Ôn Nhu," Ôn Nhu khẽ cười, "Lo lắng cho việc làm sao có thể vận chuyện dược liệu nhanh chóng đến Tào thành trong mười hai canh giờ cho thỏa đáng."

Không ngại đoán rằng, bởi vì nếu đổi thành, cũng nghĩ vấn đề như vậy.

"Phương thuốc chống bệnh dịch này, đại quản sự, làm phiền." Ôn Nhu tay áo lấy ra phương thuốc đã viết, trịnh trọng giao cho Túc Dạ, tuy rằng trong ngày thường Ôn Nhu xử sự đạm nhiên, nhưng hôm nay đối mặt với toàn bộ tính mạng của Tào thành, không thể không cẩn thận trịnh trọng.

Mặc dù xuất thân sát thủ, nhưng không thể xme mạng người như cỏ rác, đối với sinh mệnh vô tội này, có thể cứu sẽ cứu.

" Gia cùng Vương phi yên tâm," Túc Dạ tiếp nhận phương thuốc, cũng oai hùng đi.

" Vương gia yên tâm, Ôn Nhu nhìn ra được sự quan trọng của Tào thành, cho nên Ôn Nhu tuyệt sẽ không để cho Tào thành bị hủy," giờ này khắc này, lại không có liên quan đến di ngôn của tổ phụ.

Lãnh Triệt giật mình, nói đa tạ, xoay người rời khỏi.

" Vương gia muốn đi nơi nào?" Ôn Nhu ngăn lại.

"Vào thành xem tình huống của bách tính chỉ trốn ở nơi an toàn mà không xem bách tính khó khăn thì không được."

Ôn Nhu đến xe ngựa lấy y phục trong bọc y phục Túc Dạ chuẩn bị ra, đưa cho Lãnh Triệt, xạ hương đã được hạ trong áo choàng, "Vương gia thân thể yếu đuối, phủ thêm cho thỏa đáng."

" Tạ vương phi tạ vương phi quan tâm." Lãnh Triệt không từ chối, tiếp nhận áo choàng mặc lên người, mâu quang khẽ nhúc nhích **

" Vương gia, có thể hiểu phương pháp ứng đối dịch bệnh?" Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt bước trên đường, nhìn cảnh ở trên phố, chưa đến một canh giờ, hiếm thấy cảnh thưa thớt, hướng Lãnh Triệt bên cạnh hỏi.

Không ngờ vì Ôn Nhu yêu cầu, mọi người đều dùng khăn bịt mũi, để ngừa bệnh khuẩn xâm nhập qua đường hô hấp, toàn bộ Đại Di, có lẽ toàn bộ Phong chi đại lục, sợ cũng không có mấy mấy người biết phương pháp ứng đối .

" Vương gia nếu không có phương pháp phòng trị, thế nào lại muốn đích thân đến Tào thành trấn định, còn nghĩ có có phương pháp phòng chống, cho nên mới muốn đích thân đến Tào thành ứng đối."

(Luna: Nhu tỷ mát mẻ Triệt ca)

"Không thể nói phòng thế nào, trị thế nào, chỉ nói làm sao áp chế dịch bệnh tiếp tục khuếch tán trên sách sử ghi chép, tuy rằng quyết tuyệt vô tình, là chỉ có thể nói là biện pháp duy nhất."

" Vương gia cùng Ôn Nhu."

" Đem người bệnh tập trung cách ly, mặc cho sinh diệt, thi thể đốt hủy, mai táng." Mặt Lãnh Triệt không thay đổi, trong mắt không ngừng hiện lên bách tính chạy qua.

Nhưng mà, Ôn Nhu dừng bước lại, bình tĩnh nhìn, đột nhiên cảm thấy nam tử bạch y này khuôn mặt đẹp như trích tiên, lại như Tu La, khiến cho một thiên diện sát thủ như nàng vì lãnh huyết vô tình kia mà rùng mình.

"Cùng với việc đế Tào thành trở thành tử thành, tình nguyện như vậy, những người bị nhiễm bệnh dịch không thể không chết, cũng có thể để họ bình yên rời khói thế gian này."

Ôn Nhu không, nhấc chân lên, tiếp tục đuổi kịp Lãnh Triệt, vì Đại Di, không sợ vị vạn người thóa mạ, bất quá ngay cả mạng cũng có thể dâng hiến cho Đại Di, huống chi danh tiếng.

Thầm nghĩ chưa từng sai, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, phụ chi nhân chỉ biết hại mình, như vậy ngoan độc liền ngoan độc.

" Vương phi, có thể cùng đi kiểm tra nguồn nước sinh hoạt xem có ô nhiễm không, nếu nguồn nước sinh hoạt bị hủy, Tào thành sợ cũng sẽ thực bị hủy."

" Vương gia hình như đối với Tào thành cực quen thuộc, muốn kiểm tra nguồn nước sinh hoạt, đương nhiên còn cần vương gia dẫn đường." Ôn Nhu khẽ cười, như vậy liền bắt đầu kiểm tra từ giếng nước trong thành.

Lãnh Triệt khẽ vuốt cằm, dẫn Ôn Nhu đếb giếng nước, Tào thành hôm nay, phong hoa tuyệt đại như vậy, còn miễn cho ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Ôn Nhu, sắc mặt sắc mặt trầm trọng, đối với Lãnh Triệt lắc đầu, Lãnh Triệt liền minh bạch, gọi thị vệ bênh cạnh, gác ở giếng nước không để bách tính sử dụng, liền đưa Ôn Nhu đến những giếng nước ở những khu vực khác, thẳng đến Ôn Nhu đem nước trong giếng kiếm tra hết một lượt, khẽ lắc đầu, nhãn thần của Lãnh Triệt lạnh đến không thể nào lạnh hơn.

Tuy rằng nói nước giếng liên nhau, nhưng không nghĩ để Lãnh Triệt thất vọng, Ôn Nhu liền đem tất cả nước giếng đều kiểm nghiệm hết, kết quả quả nhiên không ngoài dự đoán.

" Vương gia, bách tính uống nước giếng bị ô nhiễm của Tào thành, hay là không hủy."

"Vương phi vì sao hỏi như thế?"

"Vương gia có từng nghe qua câu này nước giếng không phạm nước sông, nước giếng bị ô nhiễm không thể dùng, không có nghĩa là nước sông không thể dùngm đường này từ đế đô mà đến, Ôn Nhu phát hiện Di quốc có kênh rạch chằng chịt, chỉ nội ngoại Tào thành này có dòng nước lưu động, sợ muốn hủy, cũng không thể nào hủy."

Lời nói của Ôn Nhu khiến đáy lòng u ám của Lãnh Triệt lại sáng lên, không khỏi nhàn nhạt, nói: "Vương phi thật có thể giải ưu, thành nam Tào thành có một khúc sông nhỏ chảy qua thành, thành bắc cũng có sông chảy qua."

"Như vậy rất tốt, như vậy nguồn nước sinh hoạt liền không có vấn đề gì nữa rồi, giếng nước bên trong thành đều phong bế, đợi lúc dịch bệnh dẹp loạn sẽ chậm chậm nghĩ biện pháp thanh lý hiện nay chờ Túc Dạ mau chóng vận chuyển dược liệu đến."

Lúc hai người đang nói, có nam tử trang phục dân chúng tầm thường đi tới trước mặt Lãnh Triệt, hướng Lãnh Triệt khom người chắp tay thi lễ, đè thấp âm lượng bẩm báo nói: "Chủ thượng, bách tính phần lớn đã rồi ngã xuống, thủ vệ cũng rồi ngã xuống."

" Vương gia, thỉnh phân phó Ôn Nhu không nhanh lập khu cách ly sợ không được."

" Vương phi nếu muốn có quyền hành sự, còn cần huyện lệnh Lưu Đại cho phép mới được." Nhãn thần của Lãnh Triệt như đao, lần này xuất hành bí mật đến Tào thành, không có quyền hành sự, nếu mạnh mẽ dùng quyền lực của thừa tướng, tất sẽ kinh động đến thái hậu ở đế đô, cho nên dùng quyền lực hành sự, nhất thiết phải thông qua huyện lệnh, "Thỉnh Vương phi theo, cái này liền để Vương phi lấy được quyền hành sự ở Tào thành."

Lãnh Triệt làm việc, Ôn Nhu tin được, có thể cho quyền hành sự, tất nhiên tất nhiên không huyền niệm chút nào, "Chỉ cần cùng là được."

**

Tào thành Lưu phủ.

Lưu mỗ cao lớn vạm vỡ ôm lấy nữ nhân quyến rũ tư thái yểu điệu trong lòng, nữ tử tay cần miếng táo được cắt nhỏ đưa đến miệng, mà Lưu mỗ vẻ mặt mang tiếu ý, duỗi tay lên bọp vào ngực nữ tử, khiến cho nữ tử cười khanh khách không ngừng.

(Luna: Bại hoại, đích xác là bại hoại @@)

Lưu mỗ đang xuân thu đại mộng, đối phương là đại đại tài chủ, hứa sau khi chuyện thành công nhất định thưởng cho một số vàng bạc lớn, so với làm một huyện lệnh nho nhỏ cho triều đình ở biên thành mỗi tháng vhỉ lất được một ít quan ngân vậy thì hà cớ gì không làm.

Ha ha ha ha Lưu mỗ nghĩ đễ không lâu sau liền cầm được một số vàng bạc châu báu lớn trên tay, không khỏi cười to lên, đưa tay vào trong y phục của nữ tử, dùng sức vuốt ve hai bên mềm mại, nữ tử nhịn không được yếu đuối nằm trên tháp, Lưu mỗ hùng tính đại phát, lập tức kéo áo bào, đã đem thân thể của mình áp trên người nữ tử.

Thật to thật to. . . Thân thể của Lưu mỗ vừa nhào tới trên người nữ tử, liền có gia đinh sắc mặt hoảng trương chạy tới, nhìn thấy hắn đang cùng nữ nhân hoan ái, vội vã ngã nhào xuống đất, dập đầu nói lắp: "Đại, đại nhân, không, không tốt."

Lưu mỗ vừa dấy lên hùng phong cứ như vậy bị gia đinh dập tắt, không khỏi trong cơn giận dữ, đi chân trần xuống giường, chân liền đạp cho gia đinh một cước trên ngực, cả giận nói: "Cái gì không tốt cha chết hay nương chết đồ không có mắt cút nhanh lên."

Gia đinh trở mình, vội vã ôm ngực quỳ, vội vàng nói, "Bên ngoài phủ có một nam tử đến tự xưng là thừa tướng, muốn gặp đại nhân."

"Thừa tướng?" Lưu mỗ cho rằng mình nghe lầm, chớp mắt hỏi.

"Chính, chính là, xưng Bạch vương, xem khí độ vậy, đương Bạch vương gia," hôm nay là thừa tướng không thể nghi ngờ gia đinh nơm nớp lo sợ, không khí độ, là có thể sợ.

"Ha ha ha ha ——" Lưu mỗ không xuất môn đón chào, mà ôm bụng cười cười ha ha, "muốn thừa tướng, lão tử liền lag Vương Thượng Tào thành ở thâm sơn cùng cốc, quan quý cũng ít, còn cái gì thừa tướng thả chó đuổi đi nhanh lêm bản đại nhân không gặp, còn dám xưng là thừa tướng muốn đến dương oai?"

"Nếu Vương Thượng ở đây, hạ quan cũng muốn muốn đi gặp Vương Thượng." Thanh âm lạnh như băng cắt đứt tiếng cười của Lưu mỗ, một tuyết y bạch sắc đạp vào trong con ngươi của Lưu mỗ.

Lưu mỗ cũng phản ứng cực nhanh, lại hung hăng đuổi gia đinh quỳ gối trước mặt, quát dẹp đường: "Cẩu nô tài, ai bảo ngươi cho người tiến vào?" Tuy rằng Lưu mỗ cũng bị khí tràng của Lãnh Triệt hù dọa, nhưng ai cũng nói thừa tướng Bạch vương là bệnh vương, đến xuất môn cũng khó khăn, huống chi hành trình thiên lý đến đây, người nam trước mặt này, tuy rằng có chút khí độ, nhưng tuyệt đối không có khả năng là Bạch vương, huống chi, núi cao hoàng đế xa, ở Tào thành, hắn là vương, hắn sợ ai?

"Không ai để chúng ta tiến đến, chúng ta bất quá là nhìn bên ngoài phủ của đại nhân có một đường nhỏ, cảm thấy kỳ quái, muốn vào hướng đại nhân hỏi thử" Không có chờ Lãnh Triệt nói, Ôn Nhu bước nhỏ đến trước mặt Lãnh Triệt, cười nhìn Lưu mỗ: "Không nghĩ tới đại nhân đang làm chuyện tốt, không nghĩ đến là ta là cùng phu quân ta phả hổng chuyện tốt của đại nhân."

Vừa thấy Ôn Nhu, Lưu mỗ nhất thời cặp mắt trợn tròn, đời này hắn còn chưa thấy qua mỹ nhân đẹp thế này, mà hắn lấy nữ nhân vừa bị hắn áp dưới thân ra so sánh, hai người quả thực chính là khác nhau một trời một vực, hắn thế nào sẽ không phát hiện ra Tào thành còn có mỹ nhân thế này?

Lưu mỗ lập tức ra hiệu cho nữ nhân y phục xốc xếch phái sau lui ra, hai mắt phóng đến nhìn Ôn Nhu, Lãnh Triệt nheo mắt lại, bàn tay trong tay áo rộng không khỏi chậm rãi nắm thành quyền.

"Đường nhỏ bên ngoài không quá đặc biệt, bất quá là phương pháp bản quan phòng ngự." Lưu mỗ thèm nhỏ dãi nhìn Ôn Nhu, trong mắt không có sự tồn tại của Lãnh Triệt.

"Phương pháp phòng ngự? Không biết đại nhân là phòng ngự cái gì?" Ôn Nhu vẫn đang cười.

"Tự nhiên là phòng ngự dịch bệnh." Lưu mỗ biểu tình nhất phó "Mỹ nhân ngươi thực sự là biết rõ còn hỏi", thẳng đáy lòng Ôn Nhu phạm ác tâm, thế nhưng kiếp trước đối mặt với nhiều người ác tâm như vậy, nàng cũng có thể ứng đối như thường, huống chi loại trình độ nam nhân ác tâm này.

"Phòng ngự dịch bệnh? Tào thành hôm nay bạo phát bệnh dịch chưa quá hai canh giờ, đại nhân trái lại tốc độ, nhanh như vậy đã đào một khe rãnh bên ngoài phủ, lấp bằng vôi."

"Chuyện nào có đáng gì, thứ bản quan có chính là nhân thủ." Lưu mỗ đầu tiên là trả lời dào dạt đắc ý, sau đó nghe được trong lời nói của Ôn Nhu có vị đạo dị dạng, không khỏi sinh ra một phần cảnh giác, "Ngươi có ý tứ?"



"Không có ý gì, chính là xuất phát từ hiếu kỳ mà hỏi một chút." Ôn Nhu hướng Lưu mỗ đến gần một bước, lại hỏi, "Áo bào trên người đại nhân có vị của xạ hương, đây cũng là một phương pháp phòng ngự dịch bệnh?"

Lúc nói chuyện, Lưu mỗ phát hiện bên ngoài viện chẳng biết lúc nào có thêm người, người người mang kiếm, Lưu mỗ không khỏi cảm thấy tình thế không đúng, không khỏi nhìn Lãnh Triệt, một thân bạch y, lẽ nào, thật là Bạch vương?

Kể từ đó, Lưu mỗ đột nhiên thay đổi mặt thận trọng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Bản quan, bản quan tổ tiên làm nghề y, mặc dù đến đời của bản quan không hành nghề y nữa, thế nhưng bản quan cũng là tinh thông một chút y thuật, dùng xạ hương hun đốt có thể bảo về mười hai canh giờ, chống đỡ dịch bệnh."

" Nếu đại nhân có phương pháp phe phòng ngự tốt như vậy, sao không hướng bách tính nói rõ?" Nhìn Lưu mỗ nhất phó trả lời không ra, lại hỏi, "Không nghĩ tới đại nhân không chỉ có biết được dịch bệnh, còn biết được thế nào phòng ngự dịch bệnh, ta đây còn có một vấn đề muốn hỏi đại nhân."

" Xin hỏi, xin hỏi." Lưu mỗ thái độ điển hình chuyển biến một trăm tám mươi độ.

" Không biết biện pháp hun nóng này còn có công hiệu gì?"

" Không, không có." Lưu mỗ đột nhiên trên trán đổ mồ hôi, hắn đột nhiên cảm giác được hắn thành thịt cá trên thớt.

" Vậy đại nhân trái lại biết trước?" Ôn Nhu nói xong, xoay người hướng Lãnh Triệt hỏi, "Vương gia, xem ra đây thật là huyện lệnh tốt."

Lời nói của Ôn Nhu lời còn chưa dứt, chỉ thấy một đạo hàn quang hiện lên, trong tay Lưu mỗ nắm một cây chủy thủ, nhãn thần dữ tợn đâm tới về phía Ôn Nhu!

" Đinh ——!" Còn không có người nhìn đến Lãnh Triệt xuất thủ là như thế nào, tay nắm chủy thủ của Lưu mỗ liền bị đau rũ xuống, chủy thủ rơi xuống đất.

" Nói, là người phương nào sai sử ngươi làm như vậy?" Lãnh Triệt nhìn Lưu mỗ, nhãn thần như lưỡi dao sắc bén, khẩu khí như băng, đã có một người mặc y phục của ám vệ dùng kiếm đặt tại yết hầu của Lưu mỗ, nhưng mà rõ ràng Lưu mỗ rất sợ chết, lại không sợ chết mà nở nụ cười.

" Chính là chết, các ngươi cũng mơ tưởng từ trong miệng ta hỏi ra cái gì." Hắn tin tưởng, nếu bọn họ muốn từ trong miệng hắn hỏi ra, tất nhiên sẽ không giết hắn, chỉ cần miệng hắn ngậm chặt giữ mạng, sẽ có người đến cứu hắn.

" Không nghĩ tới Lưu đại nhân sẽ hộ chủ như thế, Lưu đại nhân nếu là có tâm với Đại Di, vậy Đại Di thật là có phúc." Lãnh Triệt dời ám vệ đang đặt kiếm tại yết hầu của Lưu mỗ, thản nhiên nói, "Người đến, đem người mang lên."

Lãnh Triệt vừa dứt lời, liền có hai người dừng cáng cứu thương mang một bách tính hôn mê bất tỉnh bốc mùi nồng nặc đến, buông xuống bên người Lưu mỗ, Lãnh Triệt nhìn sắc mặt chậm rãi trở nên xám của Lưu mỗ, không nhanh không chậm: "Nếu Lưu đại nhân hiên ngang lẫm liệt như thế, để Lưu đại nhân cùng người này qua một này, ngày mai liền thả Lưu đại nhân rời khỏi."

(Luna: Triệt ca thâm dễ sợ.)

Lời nói của Lãnh Triệt khiến hai chân của Lưu mỗ mềm nhũn, vội vã quỳ trên đất, liên tiếp dập đầu, "Ta nói! Ta nói! Ta đều nói!" Dịch bệnh này đáng sợ hắn biết, nếu là nhiễm, chắc chắn tràng xuyên bụng lạn!

" Nói!" Lãnh Triệt cư cao lâm hạ nhìn Lưu mỗ phủ phục trước mặt, hận không thể một kiếm liền đâm thủng thân thể này của hắn.

" Vậy, người nọ là người của Hải quốc, thân phận, thân phận ta không biết, hắn chỉ nói sau khi chuyện thành công sẽ cho ta vô số vinh hoa phú quý..."

" Nói điểm chính." Hắn không muốn nghe cái loại bán nước cầu vinh này nói lời vô ích.

" Đợi dịch bệnh chân chính bạo phát ba thời thần, phái người đến hiệp quan đạo báo tin.."

" Lời nhắn là cái gì?"

" Cái này..." Lưu mỗ nơm nớp lo sợ, "Đại nhân hứa hẹn giữ tính mạng của ta, ta mới có thể nói..."

Lãnh Triệt cười lạnh một tiếng, nói: "Nói, ta đảm bảo ngươi không chết."

" Đây là tín vật." Lưu mỗ từ trong lòng ngực móc ra một miếng ngọc quyết, hai tay trình lên cho Lãnh Triệt.

Lãnh Triệt tiếp nhận ngọc quyết đồng thời, cũng lấy trường kiếm từ cầm trong tay ám vệ, không chút do dự từ cổ họng của Lưu mỗ đâm xuyên qua! Sau đó mạnh đem rút ra!

Lưu mỗ liền hô một tiếng cũng không kịp, liền ngã xuống đất, không có khí tức.

" Ta nói rồi đảm bảo ngươi không chết, vẫn chưa nói qua đảm bảo ngươi nói xong tình hình thực tế còn có thể sống." Lãnh Triệt sử dụng kiếm sử dụng kiếm móc một khối thanh ngọc bên hông Lưu mỗ, cầm lấy, đưa cho Ôn Nhu, ánh mắt không động dung khiến Ôn Nhu ngẩn ngơ.

" Vương phi, bội ngọc bên hông liền quyền hành sự của cả Tào thành, Vương phi chỉ quản cầm lấy đi."

" Ôn Nhu tạ qua vương gia." Ôn Nhu tiếp nhận bội ngọc, trên lại không mặt mỉm cười, nhất thiết phải mau chóng lập một khu cách ly, cứ cho là không có dược liệu, cũng muốn đem bách tính bị nhiễm bệnh cô lập, để tránh khỏi người nhiều nhiễm bệnh, "Như vậy, Ôn Nhu liền bao biện làm thay."

"Chuyện chống dịch bệnh, liền giao cho Vương phi rồi." Lãnh Triệt hướng Ôn Nhu trịnh trọng thi lễ.

Ôn Nhu nắm chặt bội ngọc trong tay, ly khai.

**

Sau một canh giờ, Lãnh Triệt kiên nhẫn an ủi bách tính thấp thỏm lo âu, cả người Túc Dạ nhuốm máu chống xuất hiện ở trước mặt Lãnh Triệt, cả kinh Lãnh Triệt liền vội vàng tiến lên đỡ hắn.

" Túc Dạ!" Trên người Túc Dạ có vết kiếm bị đâm sâu khiếm Lãnh Triệt không khỏi nhíu mi lên, hắn chưa từng thấy qua có người có thể làm Túc Dạ bị thương thành như vậy, tự mình đỡ hắn đến nơi an tĩnh ngồi xuống, để ám dạ thông y thuật vì Túc Dạ thanh lý vết thương, thấy Túc Dạ khôi phục một chút khí lực, mới hỏi, "Túc Dạ, thế nào bị thương nặng như vậy? Không phải đi dược liệu sao?"

" Gia, khụ khụ ——" Lần trước bị thương còn chưa hồi phục hắn, hôm nay lại đang trúng thêm một kiếm trên người, để Túc Dạ nhịn không được ho ra một búng máu, nhưng vẫn là nhịn đau tiếp tục nói, "Ở ngoài thành bị kích sát, năm tên ám vệ mang đi cũng bị trọng thương, đối phương gấp chúng ta mấy lần, căn bản không thể đột phá phòng tuyến của đối phương, vốn định thời gian không nhiều lắm, nhất thiết phải đi nhanh về nhanh, thế nhưng, khụ khụ ——" Túc Dạ nói, hộc ra một ngụm máu tươi.

" Túc Dạ, chớ nói, ta đã biết." Nhìn thương thế Túc Dạ, Lãnh Triệt không có hỏi nhiều nữa, xoay người phân phó ám vệ đem Túc Dạ chiếu cố tốt, liền đứng lên.

Ở ngoài thành xuất hiện người mai phục, tất nhiên là muốn Tào thành không thể vận chuyển được dược liệu, muốn giết hết toàn bộ người xuất hiện ở trong thành, bọn họ thật là cái gì cũng nghĩ ra được rồi, "Phong tỏa Tào thành!" Không thể để cho bách tính vô tội chịu chết.

" Gia!" Túc Dạ lập tức nhịn đau đứng lên, chắn trước mặt Lãnh Triệt, "Gia người không thể đi! Cũng không biết đối phương là người phương nào! Thân thủ rất tốt, thân thể của gia ăn không tiêu!"

Túc Dạ từ nhỏ liền đi theo bên người Lãnh Triệt, tự nhiên biết trong lòng hắn nghĩ cái gì, ngay cả hắn cảm thấy công phu của gia không người địch lại, thế nhưng thân thể như vậy, tuy thắng, cũng phải trả giá thật lớn!

" Túc Dạ, tránh ra." Lãnh Triệt nhìn vẻ mặt Túc Dạ không chịu rời khỏi, lạnh lùng ra lệnh, người có thể để cho Túc Dạ? Hắn có thể bị thương nặng như vậy, nếu không phải hắn tự mình đối phó, dược liệu này, sợ rằng không biết khi nào mới được chuyển đến? Hắn có thể đợi, thế nhưng bách tính Tào thành có thể đợi sao?

" Gia! Túc Dạ không thể để cho người đi!" Túc Dạ lần đầu tiên cãi mệnh lệnh của Lãnh Triệt, "Cứ cho là Tào thành bị hủy, Túc Dạ cũng không có thể để gia nguy hiểm."

" Túc Dạ, ngươi có biết mình đang nói gì không?" Lãnh Triệt nhìn ánh mắt của Túc Dạ lần đầu tiên mang theo sát ý, lại lần nữa ra lệnh, "Tránh ra!"

" Gia!" Túc Dạ vẫn như cũ che ở trước mặt Lãnh Triệt.

Chỉ thấy hàn quang lóe lên, một thanh kiếm đặt tại yết hầu của Túc Dạ, người cầm kiếm, chính là Lãnh Triệt, Túc Dạ vẫn không có dấu hiệu tránh sang nơi khác.

Hàn quang nhoáng lên, kiếm như muốn cắt đứt yết hầu của Túc Dạ cứ như chỉ mành treo chuông, chỉ thấy một chi nho nhỏ đụng lên thân kiếm, để kiếm lệch hướng, bằng không Túc Dạ nhất khắc liền muốn trở thành vong hồn dưới kiếm rồi.

" Vương gia, cớ gì ? Sẽ đối với đại quản sự rút kiếm?" Ôn Nhu đem tay trái buông xuống, bước nhanh đến giữa hai người, có chút không hiểu nhìn Lãnh Triệt, nếu là nàng đến chậm một bước nữa, Túc Dạ hẳn là chết không thể nghi ngờ, trên đời này người quan tâm nhất, hắn cư nhiên hạ thủ được? Tim của hắn, thực sự là so với nàng còn lạnh hơn.

Nói xong, Ôn Nhu xoay người nhìn Túc Dạ, đối với Túc Dạ mỉm cười, nói: "Đại quản sự, ta bồi vương gia đi, đại quản sự có thể yên tâm?"

Túc Dạ muốn nói cái gì nữa, lại bị Ôn Nhu ngăn lại, "Đại quản sự nếu còn khuyên can, ngươi biết được vương gia định sẽ không nghe, nếu kéo thời thần liền không xong, đại quản sự cứ yên tâm, ta bảo chứng để vương gia bình an trở về."

Lời nói cùng khóe miệng cười của Ôn Nhu khiến Túc Dạ không khỏi cảm thấy yên tâm, cau mày, không thể không gật đầu, mới vừa rồi là hắn nhất thời khẩn trương mới dám cãi mệnh lệnh của gia, làm cho gia đối với hắn rút kiếm tương hướng, hắn không thể tiếp tục khiêu chiến cực hạn của gia.

Có thể coi là gia đem hắn chém dưới kiếm, nếu là gia bình an, hắn cũng không oán không hối hận.

" Như vậy, chuyện trong Tào thành liền giao cho đại quản sự, ta cùng với vương gia đi lấy dược liệu." Thế nào thì có một đôi chủ tớ quật cường như vậy.

Túc Dạ ngoan ngoãn nghe theo Ôn Nhu, để Lãnh Triệt rất là khó hiểu, lời của hắn Túc Dạ không nghe, cư nhiên chịu nghe lời của nàng? Thật là làm cho hắn không nghĩ ra. Thế nhưng, may mà có nàng kịp thời xuất hiện, nếu không, mới vừa rồi hắn suýt nữa mất lý trí thật để Túc Dạ chết dưới kiếm, như vậy người hối tiếc không kịp chính là hắn.

" Vương gia, đi thôi?" Căn cứ vào chuyện vừa rồi, Ôn Nhu khó có thể cho Lãnh Triệt xem sắc mặt tốt, chỉ là ôn hoà nhìn hắn.

Lãnh Triệt cũng không biết bản thân đắc tội nàng chỗ nào, chỉ là vỗ vỗ vai Túc Dạ, đi.

" Gia, Vương phi, Túc Dạ ở đây chờ các ngươi trở về." Túc Dạ nhìn bóng lưng bạch sắc của hai người hòa vào nhau, nhẹ giọng nói một câu, sau đó nhịn đau, băng bó kỹ vết thương, tuần tra Tào thành.

Bởi vì chuyện quá khẩn cấp, ngồi xe ngựa không thể nhanh được, vì vậy Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt phóng ngựa rong ruổi, mười tên ám vệ đi theo phía sau.

Thế nhưng ra khỏi Tào thành chưa được ba dặm, liền bị mai phục.

Ngựa Ôn Nhu cưỡi đột nhiên bị bắn trúng một mũi tên vào chân, ngựa bị đau quỳ rạp xuống đất, Ôn Nhu phản ứng cực nhanh, trước khi ngựa ngã xuống liền an toàn tiếp đất.

Lãnh Triệt tức khắc ghìm ngựa!

" Nhu nhi!" Một tiếng thét kinh hãi lọt vào tai.

Ôn Nhu không khỏi nhíu mày, nhãn thần lạnh như băng của Lãnh Triệt hơi nhíu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook