Chương 61: THANH VƯƠNG TÍNH TOÁN
Mặc Thập Tứ
05/05/2017
" Ôn Nhan gặp qua
Vương Thượng, gặp qua thái hậu, Vương Thượng vạn, thái hậu kim." Ôn Nhan khẩn trương có chút co quắp, phúc, nhưng vẫn vùi đầu.
" Miễn lễ." Thái hậu cười gật đầu, "Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn một cái."
Ôn Nhan nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, thái hậu xem tỉ mỉ, khen: "Thật là một mỹ nhân, Ôn đại nhân hảo phúc khí, các nữ nhi như hoa như ngọc."
" Tạ ơn thái hậu khen ngợi." Nghe thái hậu khen, Ôn Nhu cùng Ôn Tâm cùng đứng lên, hướng thái hậu phúc thân, thái hậu vội vã khoát tay áo, "Được rồi được rồi, bổn cung bất quá chỉ khen một câu, không cần phải tất cả đứng lên đâu, ngồi xuống đi."
" Tạ ơn thái hậu."
" Nghe nói tam cô nương cầm nghệ rất tốt, không biết tam cô nương có nguyện ý hay không vì bổn vì bổn cùng chư vị đàn một khúc."
" Ôn Nhan không dám cư cao tự ngạo, chỉ mong vì thái hậu đàn một khúc không làm bẩn tai của thái hậu." Ôn Nhan khiêm tốn nói, mặt như hoa đào nở đỏ tươi.
" Người đến, lấy đàn."
Thái hậu ra lệnh một tiếng, liền có hai cung nữ mang một cây đàn tranh đến, an bài tốt, Ôn Nhan hướng mọi người phúc thân chào, liền ngồi xuống, giơ lên hai tay, mười ngón xoa tranh huyền. (Luna: dây đàn.)
Chỉ thấy ngón trỏ của nàng gẩy, liền có âm thanh xuôi theo ngón tay phát ra, chỉ nghe tranh âm không khoát, dư âm bên tai không dứt, tranh âm kéo dài, mới bắt đầu như trăng treo dốc núi, thư giản êm dịu, tiện đà như khoảng không núi hoang thê lương réo rắt thảm thiết, như Hoàng Hà bi tráng quay về, như đại mạc thảo nguyên tư thế hào hùng, dần dần trăng tàn, dốc núi mơ hồ, dư âm lượn lờ.
Hoàn tất khúc, Ôn Nhan đứng lên hướng mọi người hơi khom người một cái, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tiếng tranh khúc ngoạn mục của nàng, cho người khó có thể tin tranh âm bàng bạc khí thế như vậy đúng là xuất từ tay nữ tử.
"Hảo cầm nghệ." Lãnh Hạo dẫn đầu vỗ án trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng hồi thần theo, thiền điện lộ lên âm thanh tán thưởng, Ôn Nhan xấu hổ, Ôn Tâm hận không thể cắn một ngụm.
Còn không chờ thái hậu lên tiếng khen, Lãnh Hạo liền vang lên thanh âm kinh ngạc nghi vấn: "Ôn tam cô nương chiếc nhẫn trên tay phải nhìn thật quen mắt, giống như là đã thấy qua ở đâu vậy."
Lãnh Hạo lời kia vừa thốt ra lời kia vừa thốt ra, Ôn Nhan ngẩn người, Ôn Nhu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tính trẻ con của đế vương, lông mi hơi rũ xuống, mâu tử vòng vo chuyển, nếu đế vương đi đầu mở miệng, nàng liền không thể lúc này cướp đoạt lời nói, chỉ có thể xem rồi mới nói tiếp.
" Không biết ôn tam cô nương có thể tháo ra cho Trẫm xem một chứ?" Hắn làm sao sẽ nhìn không ra món đồ quan trọng như vậy, chỉ bất quá chẳng biết tại sao sẽ xuất hiện trên tay một nữ tử mà thôi.
" Vương Thượng, cái này. . ." Ôn Nhan co quắp, không khỏi nhìn về Ôn Nhu, Ôn Nhu cũng cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của nàng.
" Vương Thượng, đồ của cô nương gia làm sao có thể tháo xuống cho người nhìn? Hồ nháo." Thái hậu bất đắc dĩ trách mắng.
"Nhìn một cái cũng không có gì quá đáng mà, tam cô nương, trẫm nhìn một cái liền trả lại cho người, yên tâm, trẫm ăn không được nó đâu." Sợ là lo lắng Ôn Nhan sẽ không đem nhẫn đưa cho hắn xem một dạng, vừa cười vừa lừa, chọc cho Ôn Nhan nhịn không được, khẽ cười ra một tiếng rồi lập tức nín thinh, tháo nhẫn xuống đưa cho Lãnh Hạo.
Mà mọi người, giờ này khắc này cũng đem lực chú ý tập trung lên người của Ôn Nhan chuyển dời đến nhẫn trong lòng bàn tay Lãnh Hạo, thời gian Huyền vương nhìn thấy khóe miệng cong lên một tiếu ý, bưng ly rượu lên khẽ hớp một ngụm, hoàng cung này, thực sự là nhất khắc cũng không được rỗi rãnh, Thanh vương khi nhìn đến nhẫn sắc mặt phút chốc thay đổi.
" Đây không phải là nhẫn của ngũ ca sao?" Lãnh Hạo một câu ngây thơ thoát ra khỏi miệng, kinh hách không chỉ là Ôn Nhan, Ôn Tâm càng cả kinh đứng lên, không thể tin nhìn nhấn trong lòng bàn tay của Lãnh Hạo, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Ôn Nhu cũng giả bộ kinh ngạc đứng lên, cau mày hỏi: "Vương Thượng, người đã xem rõ chưa? Đây chính là đồ của tam muội muội, làm sao có thể là đồ của Thanh Vương gia? Nếu nói là Thanh Vương gia đưa, cũng nên đưa cho ta nhị muội muội mới phải, Vương Thượng, người xác định đây là nhẫn của Thanh Vương gia sao?"
Ôn Nhu nói, đôi mắt nhìn Lãnh Hạo, đế vương này, đến tột cùng là cùng ai một chỗ? Mà không Mà không quản hắn thế nào, chuyện nàng quyết định muốn làm, liền nhất định phải hoàn thành.
" Bạch vương phi nói phải, Vương Thượng, ngươi có thể nhìn chuẩn, không thể nói nói lung tung được." Thái hậu cũng rõ ràng nhất lấy làm kinh hãi, mắt nhìn Lãnh Hạo, lại đưa mắt chuyển đến nhẫn trong lòng bàn tay của hắn.
" Mẫu hậu, cái này trẫm làm sao có thể nhìn sai, nhẫn này, là năm đó đại thọ bốn mươi tuổi của phụ hoàng, lệnh cho nghệ nhân làm ngọc của cả nước vì huynh đệ bọn ta mấy người cố ý làm ra, bên trong chiếc nhẫn ngọc này còn có khắc tên của bọn ta." Lãnh Hạo nói, đem nhẫn ngọc cầm trong tay, chậm rãi chuyển, đợi khi hắn nhìn vào thấy được một chữ ' Hoằng' được khắc bên trong, liền đưa nhẫn cho thái hậu xem, "Mẫu hậu người, đây không phải là tên của ngũ ca sao? Nếu là mẫu hậu cùng tẩu tẩu còn chưa tin, trẫm cũng mang nhẫn trên tay rút ra cho mọi người xem."
Dứt lời, Lãnh Hạo chợt mở tay trái của mình ra, thật sự có một chiếc nhẫn ngọc giống ý hệt đang đeo ở trên ngón giữa của hắn.
" Ngũ ca, có phải là ngươi thích Ôn gia tam cô nương hay không, lặng lẽ đem chiếc nhẫn này tặng cho nàng?" Lãnh Hạo cầm lấy nhẫn ngọc của Thanh vương, hướng Thanh vương cười đến như kẻ trộm.
" Sẽ không! Thanh Vương gia không phải người như thế!" Còn không chờ Thanh vương nói, Ôn Tâm cũng không nhịn được nữa, lên tiếng vì Thanh vương biện giải, cùng với nói là vì Thanh vương biện giải, chẳng phải là đáng nói vì bản thân biện giải sao, nếu thật là giống như Vương Thượng nói, nàng muốn hướng đi đâu? "Nhất định là Thanh Vương gia không cẩn thận làm mất nhẫn ngọc, bị tam muội muội nhặt được."
"Xin Vương Thượng trả lại nhẫn, có lẽ là hạ thần không cẩn thận làm mất nhẫn ngọc ở nơi nào đó lại vừa vặn bị Ôn tam tiểu thư nhặt được, huống hồ hạ thần căn bản cũng không nhận thức Ôn tam tiểu thư, làm sao có thể mang nhẫn tặng như người vừa nói." Thanh vương tự nhiên biết mình làm mất chiếc nhẫn ở nơi nào, chỉ là biết mất mấy người, làm sao biết được xuất hiện trên tay một nữ tử không nhận thức, rõ ràng có người muốn lấy chiếc nhẫn này tố cáo hắn, hắn có thể nào làm cho đối phương đạt được nguyện vọng, "Vừa vặn mấy ngày trước đây Thanh vương phủ bị kẻ cắp náo loạn, nhân có lẽ cũng là do lúc đó bị người lấy mất cũng không chừng."
Ôn Nhan nghe Thanh vương nói những lời như vậy, vội vã quỳ rạp xuống đất, lắc đầu ủy khuất nói: " Nhẫn ngọc này không phải Ôn Nhan nhặt được, cũng không phải Ôn Nhan lấy trộm, là đại ——"
" Vốn tưởng rằng Thanh Vương gia rất là can đảm thừa nhân, không nghĩ đến chỉ là ngụy quân tử tốt mã dẻ cùi." Ôn Nhu trào phúng cười, ngăn chặn lời nói của Ôn Nhan, khinh bỉ nhìn Thanh vương, "Tam muội muội ta trong ngày thường đại môn không ra nhị môn không bước, làm sao có thể nhặt được nhẫn ngọc như Thanh Vương gia vừa nói? Mà Thanh Vương gia nói chuyện kẻ cắp, càng không thể nào, đắc mấy ngày trước đây tam muội muội mỗi ngày cùng ta ở chung một chở, tất cả hạ nhân của Bạch vương phủ đều có thể làm chứng. Thanh Vương gia nếu không phải muốn đối với tam muội muội ta phụ trách, lúc trước cần gì phải đem nhẫn ngọc làm vật đính ước tặng cho tam muội muội? Hôm nay Thanh Vương gia không thừa nhận liền, còn nói xấu tam muội muội ta sao?"
" Nhất phái hồ ngôn! Bổn vương căn bản cũng không nhận thức nàng, sao lại đem nhẫn ngọc tặng cho nàng?" Thanh vương cả giận nói, nhìn chằm chằm Ôn Nhu hai mắt như muốn phun ra lửa, lẽ nào người nữ nhân này có thật đối với hắn một nửa tình cảm cũng không có sao? Dĩ nhiên muốn mang nữ tử khác bỏ vào trong ngực của hắn? Là đang trả thù hắn không cần nàng sao?
Ôn Nhu tiến lên đỡ Ôn Nhan dậy, Ôn Nhan ngẩng đầu một cái, hàm răng cắn môi dưới, giọt nước mắt đọng trên khóe mắt không rơi, dáng dấp cực kỳ ủy khuất, hai mắt nhìn chằm chằm Thanh vương, điềm đạm đáng yêu nói: "Nhẫn ngọc này là Thanh vương tặng cho Ôn Nhan."
--- ----------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ------ ---
Lần này Thanh Vương nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi. Còn dám nghĩ Nhu tỷ vì trả thù hắn không cần nàng nữa chứ.
Tác giả viết Thanh vương cùng Lam vương lâu lâu ghi ngũ ca, lâu lâu lại tứ ca, ta cũng rối lắm mọi người thông cảm nha.
" Miễn lễ." Thái hậu cười gật đầu, "Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn một cái."
Ôn Nhan nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu lên, thái hậu xem tỉ mỉ, khen: "Thật là một mỹ nhân, Ôn đại nhân hảo phúc khí, các nữ nhi như hoa như ngọc."
" Tạ ơn thái hậu khen ngợi." Nghe thái hậu khen, Ôn Nhu cùng Ôn Tâm cùng đứng lên, hướng thái hậu phúc thân, thái hậu vội vã khoát tay áo, "Được rồi được rồi, bổn cung bất quá chỉ khen một câu, không cần phải tất cả đứng lên đâu, ngồi xuống đi."
" Tạ ơn thái hậu."
" Nghe nói tam cô nương cầm nghệ rất tốt, không biết tam cô nương có nguyện ý hay không vì bổn vì bổn cùng chư vị đàn một khúc."
" Ôn Nhan không dám cư cao tự ngạo, chỉ mong vì thái hậu đàn một khúc không làm bẩn tai của thái hậu." Ôn Nhan khiêm tốn nói, mặt như hoa đào nở đỏ tươi.
" Người đến, lấy đàn."
Thái hậu ra lệnh một tiếng, liền có hai cung nữ mang một cây đàn tranh đến, an bài tốt, Ôn Nhan hướng mọi người phúc thân chào, liền ngồi xuống, giơ lên hai tay, mười ngón xoa tranh huyền. (Luna: dây đàn.)
Chỉ thấy ngón trỏ của nàng gẩy, liền có âm thanh xuôi theo ngón tay phát ra, chỉ nghe tranh âm không khoát, dư âm bên tai không dứt, tranh âm kéo dài, mới bắt đầu như trăng treo dốc núi, thư giản êm dịu, tiện đà như khoảng không núi hoang thê lương réo rắt thảm thiết, như Hoàng Hà bi tráng quay về, như đại mạc thảo nguyên tư thế hào hùng, dần dần trăng tàn, dốc núi mơ hồ, dư âm lượn lờ.
Hoàn tất khúc, Ôn Nhan đứng lên hướng mọi người hơi khom người một cái, mọi người vẫn còn đắm chìm trong tiếng tranh khúc ngoạn mục của nàng, cho người khó có thể tin tranh âm bàng bạc khí thế như vậy đúng là xuất từ tay nữ tử.
"Hảo cầm nghệ." Lãnh Hạo dẫn đầu vỗ án trầm trồ khen ngợi, mọi người cũng hồi thần theo, thiền điện lộ lên âm thanh tán thưởng, Ôn Nhan xấu hổ, Ôn Tâm hận không thể cắn một ngụm.
Còn không chờ thái hậu lên tiếng khen, Lãnh Hạo liền vang lên thanh âm kinh ngạc nghi vấn: "Ôn tam cô nương chiếc nhẫn trên tay phải nhìn thật quen mắt, giống như là đã thấy qua ở đâu vậy."
Lãnh Hạo lời kia vừa thốt ra lời kia vừa thốt ra, Ôn Nhan ngẩn người, Ôn Nhu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tính trẻ con của đế vương, lông mi hơi rũ xuống, mâu tử vòng vo chuyển, nếu đế vương đi đầu mở miệng, nàng liền không thể lúc này cướp đoạt lời nói, chỉ có thể xem rồi mới nói tiếp.
" Không biết ôn tam cô nương có thể tháo ra cho Trẫm xem một chứ?" Hắn làm sao sẽ nhìn không ra món đồ quan trọng như vậy, chỉ bất quá chẳng biết tại sao sẽ xuất hiện trên tay một nữ tử mà thôi.
" Vương Thượng, cái này. . ." Ôn Nhan co quắp, không khỏi nhìn về Ôn Nhu, Ôn Nhu cũng cúi đầu, giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của nàng.
" Vương Thượng, đồ của cô nương gia làm sao có thể tháo xuống cho người nhìn? Hồ nháo." Thái hậu bất đắc dĩ trách mắng.
"Nhìn một cái cũng không có gì quá đáng mà, tam cô nương, trẫm nhìn một cái liền trả lại cho người, yên tâm, trẫm ăn không được nó đâu." Sợ là lo lắng Ôn Nhan sẽ không đem nhẫn đưa cho hắn xem một dạng, vừa cười vừa lừa, chọc cho Ôn Nhan nhịn không được, khẽ cười ra một tiếng rồi lập tức nín thinh, tháo nhẫn xuống đưa cho Lãnh Hạo.
Mà mọi người, giờ này khắc này cũng đem lực chú ý tập trung lên người của Ôn Nhan chuyển dời đến nhẫn trong lòng bàn tay Lãnh Hạo, thời gian Huyền vương nhìn thấy khóe miệng cong lên một tiếu ý, bưng ly rượu lên khẽ hớp một ngụm, hoàng cung này, thực sự là nhất khắc cũng không được rỗi rãnh, Thanh vương khi nhìn đến nhẫn sắc mặt phút chốc thay đổi.
" Đây không phải là nhẫn của ngũ ca sao?" Lãnh Hạo một câu ngây thơ thoát ra khỏi miệng, kinh hách không chỉ là Ôn Nhan, Ôn Tâm càng cả kinh đứng lên, không thể tin nhìn nhấn trong lòng bàn tay của Lãnh Hạo, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Ôn Nhu cũng giả bộ kinh ngạc đứng lên, cau mày hỏi: "Vương Thượng, người đã xem rõ chưa? Đây chính là đồ của tam muội muội, làm sao có thể là đồ của Thanh Vương gia? Nếu nói là Thanh Vương gia đưa, cũng nên đưa cho ta nhị muội muội mới phải, Vương Thượng, người xác định đây là nhẫn của Thanh Vương gia sao?"
Ôn Nhu nói, đôi mắt nhìn Lãnh Hạo, đế vương này, đến tột cùng là cùng ai một chỗ? Mà không Mà không quản hắn thế nào, chuyện nàng quyết định muốn làm, liền nhất định phải hoàn thành.
" Bạch vương phi nói phải, Vương Thượng, ngươi có thể nhìn chuẩn, không thể nói nói lung tung được." Thái hậu cũng rõ ràng nhất lấy làm kinh hãi, mắt nhìn Lãnh Hạo, lại đưa mắt chuyển đến nhẫn trong lòng bàn tay của hắn.
" Mẫu hậu, cái này trẫm làm sao có thể nhìn sai, nhẫn này, là năm đó đại thọ bốn mươi tuổi của phụ hoàng, lệnh cho nghệ nhân làm ngọc của cả nước vì huynh đệ bọn ta mấy người cố ý làm ra, bên trong chiếc nhẫn ngọc này còn có khắc tên của bọn ta." Lãnh Hạo nói, đem nhẫn ngọc cầm trong tay, chậm rãi chuyển, đợi khi hắn nhìn vào thấy được một chữ ' Hoằng' được khắc bên trong, liền đưa nhẫn cho thái hậu xem, "Mẫu hậu người, đây không phải là tên của ngũ ca sao? Nếu là mẫu hậu cùng tẩu tẩu còn chưa tin, trẫm cũng mang nhẫn trên tay rút ra cho mọi người xem."
Dứt lời, Lãnh Hạo chợt mở tay trái của mình ra, thật sự có một chiếc nhẫn ngọc giống ý hệt đang đeo ở trên ngón giữa của hắn.
" Ngũ ca, có phải là ngươi thích Ôn gia tam cô nương hay không, lặng lẽ đem chiếc nhẫn này tặng cho nàng?" Lãnh Hạo cầm lấy nhẫn ngọc của Thanh vương, hướng Thanh vương cười đến như kẻ trộm.
" Sẽ không! Thanh Vương gia không phải người như thế!" Còn không chờ Thanh vương nói, Ôn Tâm cũng không nhịn được nữa, lên tiếng vì Thanh vương biện giải, cùng với nói là vì Thanh vương biện giải, chẳng phải là đáng nói vì bản thân biện giải sao, nếu thật là giống như Vương Thượng nói, nàng muốn hướng đi đâu? "Nhất định là Thanh Vương gia không cẩn thận làm mất nhẫn ngọc, bị tam muội muội nhặt được."
"Xin Vương Thượng trả lại nhẫn, có lẽ là hạ thần không cẩn thận làm mất nhẫn ngọc ở nơi nào đó lại vừa vặn bị Ôn tam tiểu thư nhặt được, huống hồ hạ thần căn bản cũng không nhận thức Ôn tam tiểu thư, làm sao có thể mang nhẫn tặng như người vừa nói." Thanh vương tự nhiên biết mình làm mất chiếc nhẫn ở nơi nào, chỉ là biết mất mấy người, làm sao biết được xuất hiện trên tay một nữ tử không nhận thức, rõ ràng có người muốn lấy chiếc nhẫn này tố cáo hắn, hắn có thể nào làm cho đối phương đạt được nguyện vọng, "Vừa vặn mấy ngày trước đây Thanh vương phủ bị kẻ cắp náo loạn, nhân có lẽ cũng là do lúc đó bị người lấy mất cũng không chừng."
Ôn Nhan nghe Thanh vương nói những lời như vậy, vội vã quỳ rạp xuống đất, lắc đầu ủy khuất nói: " Nhẫn ngọc này không phải Ôn Nhan nhặt được, cũng không phải Ôn Nhan lấy trộm, là đại ——"
" Vốn tưởng rằng Thanh Vương gia rất là can đảm thừa nhân, không nghĩ đến chỉ là ngụy quân tử tốt mã dẻ cùi." Ôn Nhu trào phúng cười, ngăn chặn lời nói của Ôn Nhan, khinh bỉ nhìn Thanh vương, "Tam muội muội ta trong ngày thường đại môn không ra nhị môn không bước, làm sao có thể nhặt được nhẫn ngọc như Thanh Vương gia vừa nói? Mà Thanh Vương gia nói chuyện kẻ cắp, càng không thể nào, đắc mấy ngày trước đây tam muội muội mỗi ngày cùng ta ở chung một chở, tất cả hạ nhân của Bạch vương phủ đều có thể làm chứng. Thanh Vương gia nếu không phải muốn đối với tam muội muội ta phụ trách, lúc trước cần gì phải đem nhẫn ngọc làm vật đính ước tặng cho tam muội muội? Hôm nay Thanh Vương gia không thừa nhận liền, còn nói xấu tam muội muội ta sao?"
" Nhất phái hồ ngôn! Bổn vương căn bản cũng không nhận thức nàng, sao lại đem nhẫn ngọc tặng cho nàng?" Thanh vương cả giận nói, nhìn chằm chằm Ôn Nhu hai mắt như muốn phun ra lửa, lẽ nào người nữ nhân này có thật đối với hắn một nửa tình cảm cũng không có sao? Dĩ nhiên muốn mang nữ tử khác bỏ vào trong ngực của hắn? Là đang trả thù hắn không cần nàng sao?
Ôn Nhu tiến lên đỡ Ôn Nhan dậy, Ôn Nhan ngẩng đầu một cái, hàm răng cắn môi dưới, giọt nước mắt đọng trên khóe mắt không rơi, dáng dấp cực kỳ ủy khuất, hai mắt nhìn chằm chằm Thanh vương, điềm đạm đáng yêu nói: "Nhẫn ngọc này là Thanh vương tặng cho Ôn Nhan."
--- ----------Phân Cách Tuyến Luna Huang---- ------ ---
Lần này Thanh Vương nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội rồi. Còn dám nghĩ Nhu tỷ vì trả thù hắn không cần nàng nữa chứ.
Tác giả viết Thanh vương cùng Lam vương lâu lâu ghi ngũ ca, lâu lâu lại tứ ca, ta cũng rối lắm mọi người thông cảm nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.