Chương 5: Đây là tiểu bảo bối của trẫm
Bái Tiểu Nữu
20/04/2016
Bên này, Lạc Cẩm Vanh vừa mới thể hiện thái độ khinh bỉ đối với món chiến lợi phẩm đến từ Cáp Ly quốc xong, thì bên kia, Tề Lân, con trai trưởng của Tề Nhạc Hậu,
liền không chút khách khí, kiên quyết khoe ra bảo bối tâm can của mình.
Giữa không trung, dưới ánh mặt trời, gió xuân tươi đẹp, một đạo ánh vàng tinh tế, chậm rãi rơi xuống, theo đường vòng cung.
"Đùng." trên mặt đất trống trải có một con rắn uốn lượn nhô lên.
"..." Thị vệ đồng loạt xông lên, đem con rắn không rõ lai lịch này bao vây lại.
"Các ngươi làm gì vậy? Đó là bảo bối của ta, đến từ tộc Ma Tà, đây là bảo bối dòng họ kim xà, nhìn một đám các ngươi như thế, chắc là chưa từng thấy qua chứ gì." Tề Lân, trước sau như một, vẫn dương dương tự đắc xông vào đám người, thử thăm dò, mạo hiểm tới gần bảo bối nhà mình . Thứ đồ vật này không nhận họ hàng đâu.
Con rắn màu vàng thăm dò chung quanh, cái lưỡi thè ra như muốn cắn người, đám thị vệ xung quanh cảm thấy hết sức lo lắng.
"Các ngươi chỉ có mấy thứ đồ chơi này hay sao?" Lạc Thần Di luống cuống, lui ra phía sau một bước.
"Nói mới nhớ nha, có phải bây giờ điện hạ lại có ý định thiếu nợ nữa không?" Tề Lân nghiêm nghị quơ quơ con rắn nhỏ trong tay, cười đắc ý.
Lạc Thần Di hừ lạnh một tiếng, giật giật tiểu bảo bối trong lòng ngực của mình, "Chờ chút nữa, đừng có mà ghen tị."
Mọi người bừng bừng hào hứng chờ đợi bé bảo bối xuất hiện.
Lạc Thần di khóe miệng khẽ nhếch, đem Tiểu Trư nhanh nhẹn ở trong ngực, không chút do dự ném vào không trung, "Đi đi, bánh bao nhỏ."
Viên tròn tròn trắng trắng đó bay lên trên không trung xoay tròn ba vòng, tạo thành một vòng tròn màu trắng, nghênh đón ánh mặt trời vàng rực lấp lánh, rạng rỡ đáp xuống.
"Ùm." Bé heo Linh Lung giờ đây nằm rạp trên mặt đất, trước mắt, lóe ra lốm đốm toàn sao là sao.
Hừ, Xú tiểu tử, tỷ đây không cắn chết ngươi, tỷ sẽ không phải là heo.
"Đây là vật gì?" Lạc Cẩm Vanh dẫn đầu chạy lên trước, thả con thằn lằn trên tay xuống, chọc chọc vào cục thịt nằm rạp trên mặt đất nãy giờ vẫn không nhúc nhích .
"Sao nó giống heo quá vậy." An Thanh Vũ cầm lấy lông vũ khều khều.
"Di Vương, bảo bối ngươi là gì vậy?" Tề Lân quả quyết vứt bỏ đi con rắn nhỏ, xúm tụ lại cùng với đám người phía trước.
Bạch Linh Lung loạng choạng thò cái đầu nhỏ ra, từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào bốn đôi mắt không có ý tốt kia, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu, giống như ngày đó lúc rời nhà trốn đi, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
"Lạc Thần Di, ta đem thằn lằn của ta đổi với ngươi, thế nào?" Lạc Cẩm Vanh không đợi trả lời, trực tiếp ôm lấy Tiểu Trư chạy về phía tẩm điện.
"Lạc cẩm vanh, ngươi trả lại cho ta." Lạc Thần Di bộ dạng xun xoe chạy theo .
"Này, con rắn này của ta là cực phẩm trong cực phẩm, chúng ta đổi nhé!" Tề Lân cũng nghiêm túc chạy theo.
An Thanh Vũ nhìn chằm chằm trên mặt đất, rải rác còn lại hai con sủng vật, nói với thị vệ đứng một bên : "Bọn hắn cũng không cần đến nữa, mang về hầu phủ An Dương đi."
Thường Xuân sau khi xử lý tốt mọi việc lớn nhỏ trong điện Càn Khôn xong, mới nhớ tới vừa rồi trước khi đi, hoàng thượng bảo hắn phải chăm sóc sủng vật, nên liền vội vội vàng vàng chạy về Nội Điện, nhìn cung nhân đang dọn dẹp, ho nhẹ một tiếng, "Sủng vật của bệ hạ đâu rồi?"
"Sủng vật?" Cung nhân lắc đầu, "Nô tỳ và Thúy nhi chưa từng nhìn thấy bất kì cái gì gọi là sủng vật."
"Chưa từng thấy sao?" Thường Xuân mở ra hộp đựng nữ trang trên giường rồng, không ngừng tìm kiếm liên tục, nhưng quả nhiên, trống trơn không có gì.
"Thường công công, hôm nay vào buổi sáng, trước khi nô tỳ đến có nhìn thấy điện hạ Di Vương vẻ mặt bối rối chạy ra ngoài, trong ngực... trong ngực giống như đang giấu diếm cái gì đó”
"Hồ đồ, sự việc lớn như thế, sao không báo cáo sớm một chút ?" Thường Xuân đóng sập cửa đi ra, nhìn thấy đám người của vương phủ An Hầu đang vội vội vàng vàng đi đến, tiến lên hỏi: "Tiểu chủ tử của các ngươi, hiện đang chơi đùa ở chỗ nào?"
"Các chủ tử đều đã giải tán, dường như Bát công chúa đã giữ lấy sủng vật của Cửu vương gia, hiện đang náo loạn tại điện Phù Dung.” Thị vệ trả lời.
"Công chúa, Vương gia, các người cần phải kiềm chế chút a." Thường Xuân không ngừng chạy về hướng điện Phù Dung, ngay cả việc, quanh năm không dùng đến khinh công, rốt cuộc cũng phải triển khai luôn.
Lâm Hoành kỳ đứng ở trên tường thành, nhìn thấy bóng dáng nhanh như gió, như tên bắn mà vụt qua, tiến lên hai bước chặn đường, "Công công, chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"
"Hóa ra là Lâm đại nhân, điện hạ Di vương vụng trộm ôm lấy Tiểu Trư đi, không biết vì sao công chúa Cẩm Vanh lại coi trọng, hai tiểu chủ tử đang tranh giành nhau đến náo loạn, giờ lão nô phải chạy đến, chỉ hy vọng các chủ tử ấy, có thể giữ lại toàn thây cho bảo bối đó.”
"..." Lâm Hoành kỳ nhíu chặt lông mi, lo lắng nhìn về phía điện Phù Dung, tên tiểu tử kia sẽ không bị bọn hắn xé ra thành hai khúc chứ!
Bên trong điện Phù Dung, bốn tiểu hài tử thần sắc nghiêm túc, trốn ở phía sau bình phong cạnh bức tường, mỗi đứa đều không dám tiến lên nửa bước.
Ngay tại thời điểm, nghìn cân treo sợi tóc, bốn người đồng loạt lôi kéo một bé heo, đang lúc chuẩn bị, xem ai giành được thì sẽ thuộc về người đó, thì con rắn bảo vật kia lột ra một lớp ánh kim long lánh, lè lưỡi rắn ra, tràn đầy địch ý, đem Tiểu Trư gắt gao trói buộc vào đuôi rắn, một vòng lại một vòng, để đề phòng bất luận kẻ nào tới gần.
Mà chẳng biết từ lúc nào, con thằn lằn đỏ lẳng lặng tiến lên trước con rắn, vỗ vỗ cái đuôi, con mắt màu đỏ hờ hững trừng lấy bốn người, một bộ dáng, người lạ chớ mà đến gần, một tư thái vô cùng cao ngạo .
"Lạc Cẩm Vanh, con thằn lằn kia là của ngươi, ngươi đem nó ra ngoài đi" Lạc Thần Di ủy khuất, nhìn xem bảo bối nhà mình bị hai cái phần tử nguy hiểm kia bao quanh, không làm gì được, cũng không dám đi tới, tránh để cho những con vật máu lạnh này cắn mình một cái.
"Con rắn kia mới là phần tử nguy hiểm kìa." Lạc cẩm Vanh trừng Tề Lân đăm đăm, "Đi bắt nó làm thịt đi."
"Không được, con rắn chết rồi, cha ta chắc chắn lột da ta luôn đó."
"Nhưng mà, ta muốn bé bánh bao." Lạc Thần di thử tiến lên hai bước, lại bị con thằn lằn làm cho hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Bạch Linh Lung thở hổn hển một lúc, con mắt màu nâu tím dần dần khôi phục bình thường, chân nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi rắn.
Con rắn hoàng kim từ từ buông ra, rồi bất động cuộn tròn ở một bên.
"Các vị tiểu chủ tử của ta ơi, tên tiểu tử này không phải là sủng vật của các ngài đâu a." Thường Xuân không kịp thở, chạy vào Nội Điện, nhìn thấy chú heo trắng toàn thân hoàn hảo, không tổn hao gì , lúc này mới buông lỏng nỗi lòng.
"Bé heo này chính là của ta đấy." Lạc Thần di chỉ vào Bạch Linh Lung, "Hoàng huynh đã hứa giao cho Bổn vương rồi."
"Từ khi nào Trẫm có nói là tặng cho đệ rồi?" Một câu nói nhưng lại chứa ngữ điệu cấm hoài nghi vang lên, làm trong phòng đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Lạc Diệc Thanh, vẻ mặt lạnh lùng bước vào Nội Điện, nhìn thấy vật trên bàn là bé tiểu tử đó, thân hình vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lườm lấy bốn tiểu hài tử.
Trầm mặc im lặng, không người nào dám phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Bạch Linh Lung đung đưa cái đầu nhỏ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không chút ngần ngại chạy lên trước, vòng quanh long bào được mạ vàng thật, với đường viền là chín con rồng uốn lượn đi lên, cái đầu nhỏ cọ vào đầu của hắn, cái mũi đụng mũi hắn cọ nè cọ nè, cọ đến khi hắn vẻ mặt xụ xuống mới dừng lại.
Hai con mắt xinh đẹp chớp chớp, ủy khuất hừ mũi.
Giữa không trung, dưới ánh mặt trời, gió xuân tươi đẹp, một đạo ánh vàng tinh tế, chậm rãi rơi xuống, theo đường vòng cung.
"Đùng." trên mặt đất trống trải có một con rắn uốn lượn nhô lên.
"..." Thị vệ đồng loạt xông lên, đem con rắn không rõ lai lịch này bao vây lại.
"Các ngươi làm gì vậy? Đó là bảo bối của ta, đến từ tộc Ma Tà, đây là bảo bối dòng họ kim xà, nhìn một đám các ngươi như thế, chắc là chưa từng thấy qua chứ gì." Tề Lân, trước sau như một, vẫn dương dương tự đắc xông vào đám người, thử thăm dò, mạo hiểm tới gần bảo bối nhà mình . Thứ đồ vật này không nhận họ hàng đâu.
Con rắn màu vàng thăm dò chung quanh, cái lưỡi thè ra như muốn cắn người, đám thị vệ xung quanh cảm thấy hết sức lo lắng.
"Các ngươi chỉ có mấy thứ đồ chơi này hay sao?" Lạc Thần Di luống cuống, lui ra phía sau một bước.
"Nói mới nhớ nha, có phải bây giờ điện hạ lại có ý định thiếu nợ nữa không?" Tề Lân nghiêm nghị quơ quơ con rắn nhỏ trong tay, cười đắc ý.
Lạc Thần Di hừ lạnh một tiếng, giật giật tiểu bảo bối trong lòng ngực của mình, "Chờ chút nữa, đừng có mà ghen tị."
Mọi người bừng bừng hào hứng chờ đợi bé bảo bối xuất hiện.
Lạc Thần di khóe miệng khẽ nhếch, đem Tiểu Trư nhanh nhẹn ở trong ngực, không chút do dự ném vào không trung, "Đi đi, bánh bao nhỏ."
Viên tròn tròn trắng trắng đó bay lên trên không trung xoay tròn ba vòng, tạo thành một vòng tròn màu trắng, nghênh đón ánh mặt trời vàng rực lấp lánh, rạng rỡ đáp xuống.
"Ùm." Bé heo Linh Lung giờ đây nằm rạp trên mặt đất, trước mắt, lóe ra lốm đốm toàn sao là sao.
Hừ, Xú tiểu tử, tỷ đây không cắn chết ngươi, tỷ sẽ không phải là heo.
"Đây là vật gì?" Lạc Cẩm Vanh dẫn đầu chạy lên trước, thả con thằn lằn trên tay xuống, chọc chọc vào cục thịt nằm rạp trên mặt đất nãy giờ vẫn không nhúc nhích .
"Sao nó giống heo quá vậy." An Thanh Vũ cầm lấy lông vũ khều khều.
"Di Vương, bảo bối ngươi là gì vậy?" Tề Lân quả quyết vứt bỏ đi con rắn nhỏ, xúm tụ lại cùng với đám người phía trước.
Bạch Linh Lung loạng choạng thò cái đầu nhỏ ra, từ trên mặt đất đứng lên, nhìn chằm chằm vào bốn đôi mắt không có ý tốt kia, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm xấu, giống như ngày đó lúc rời nhà trốn đi, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
"Lạc Thần Di, ta đem thằn lằn của ta đổi với ngươi, thế nào?" Lạc Cẩm Vanh không đợi trả lời, trực tiếp ôm lấy Tiểu Trư chạy về phía tẩm điện.
"Lạc cẩm vanh, ngươi trả lại cho ta." Lạc Thần Di bộ dạng xun xoe chạy theo .
"Này, con rắn này của ta là cực phẩm trong cực phẩm, chúng ta đổi nhé!" Tề Lân cũng nghiêm túc chạy theo.
An Thanh Vũ nhìn chằm chằm trên mặt đất, rải rác còn lại hai con sủng vật, nói với thị vệ đứng một bên : "Bọn hắn cũng không cần đến nữa, mang về hầu phủ An Dương đi."
Thường Xuân sau khi xử lý tốt mọi việc lớn nhỏ trong điện Càn Khôn xong, mới nhớ tới vừa rồi trước khi đi, hoàng thượng bảo hắn phải chăm sóc sủng vật, nên liền vội vội vàng vàng chạy về Nội Điện, nhìn cung nhân đang dọn dẹp, ho nhẹ một tiếng, "Sủng vật của bệ hạ đâu rồi?"
"Sủng vật?" Cung nhân lắc đầu, "Nô tỳ và Thúy nhi chưa từng nhìn thấy bất kì cái gì gọi là sủng vật."
"Chưa từng thấy sao?" Thường Xuân mở ra hộp đựng nữ trang trên giường rồng, không ngừng tìm kiếm liên tục, nhưng quả nhiên, trống trơn không có gì.
"Thường công công, hôm nay vào buổi sáng, trước khi nô tỳ đến có nhìn thấy điện hạ Di Vương vẻ mặt bối rối chạy ra ngoài, trong ngực... trong ngực giống như đang giấu diếm cái gì đó”
"Hồ đồ, sự việc lớn như thế, sao không báo cáo sớm một chút ?" Thường Xuân đóng sập cửa đi ra, nhìn thấy đám người của vương phủ An Hầu đang vội vội vàng vàng đi đến, tiến lên hỏi: "Tiểu chủ tử của các ngươi, hiện đang chơi đùa ở chỗ nào?"
"Các chủ tử đều đã giải tán, dường như Bát công chúa đã giữ lấy sủng vật của Cửu vương gia, hiện đang náo loạn tại điện Phù Dung.” Thị vệ trả lời.
"Công chúa, Vương gia, các người cần phải kiềm chế chút a." Thường Xuân không ngừng chạy về hướng điện Phù Dung, ngay cả việc, quanh năm không dùng đến khinh công, rốt cuộc cũng phải triển khai luôn.
Lâm Hoành kỳ đứng ở trên tường thành, nhìn thấy bóng dáng nhanh như gió, như tên bắn mà vụt qua, tiến lên hai bước chặn đường, "Công công, chuyện gì mà kinh hoảng như thế?"
"Hóa ra là Lâm đại nhân, điện hạ Di vương vụng trộm ôm lấy Tiểu Trư đi, không biết vì sao công chúa Cẩm Vanh lại coi trọng, hai tiểu chủ tử đang tranh giành nhau đến náo loạn, giờ lão nô phải chạy đến, chỉ hy vọng các chủ tử ấy, có thể giữ lại toàn thây cho bảo bối đó.”
"..." Lâm Hoành kỳ nhíu chặt lông mi, lo lắng nhìn về phía điện Phù Dung, tên tiểu tử kia sẽ không bị bọn hắn xé ra thành hai khúc chứ!
Bên trong điện Phù Dung, bốn tiểu hài tử thần sắc nghiêm túc, trốn ở phía sau bình phong cạnh bức tường, mỗi đứa đều không dám tiến lên nửa bước.
Ngay tại thời điểm, nghìn cân treo sợi tóc, bốn người đồng loạt lôi kéo một bé heo, đang lúc chuẩn bị, xem ai giành được thì sẽ thuộc về người đó, thì con rắn bảo vật kia lột ra một lớp ánh kim long lánh, lè lưỡi rắn ra, tràn đầy địch ý, đem Tiểu Trư gắt gao trói buộc vào đuôi rắn, một vòng lại một vòng, để đề phòng bất luận kẻ nào tới gần.
Mà chẳng biết từ lúc nào, con thằn lằn đỏ lẳng lặng tiến lên trước con rắn, vỗ vỗ cái đuôi, con mắt màu đỏ hờ hững trừng lấy bốn người, một bộ dáng, người lạ chớ mà đến gần, một tư thái vô cùng cao ngạo .
"Lạc Cẩm Vanh, con thằn lằn kia là của ngươi, ngươi đem nó ra ngoài đi" Lạc Thần Di ủy khuất, nhìn xem bảo bối nhà mình bị hai cái phần tử nguy hiểm kia bao quanh, không làm gì được, cũng không dám đi tới, tránh để cho những con vật máu lạnh này cắn mình một cái.
"Con rắn kia mới là phần tử nguy hiểm kìa." Lạc cẩm Vanh trừng Tề Lân đăm đăm, "Đi bắt nó làm thịt đi."
"Không được, con rắn chết rồi, cha ta chắc chắn lột da ta luôn đó."
"Nhưng mà, ta muốn bé bánh bao." Lạc Thần di thử tiến lên hai bước, lại bị con thằn lằn làm cho hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Bạch Linh Lung thở hổn hển một lúc, con mắt màu nâu tím dần dần khôi phục bình thường, chân nhỏ nhẹ nhàng vỗ vỗ đuôi rắn.
Con rắn hoàng kim từ từ buông ra, rồi bất động cuộn tròn ở một bên.
"Các vị tiểu chủ tử của ta ơi, tên tiểu tử này không phải là sủng vật của các ngài đâu a." Thường Xuân không kịp thở, chạy vào Nội Điện, nhìn thấy chú heo trắng toàn thân hoàn hảo, không tổn hao gì , lúc này mới buông lỏng nỗi lòng.
"Bé heo này chính là của ta đấy." Lạc Thần di chỉ vào Bạch Linh Lung, "Hoàng huynh đã hứa giao cho Bổn vương rồi."
"Từ khi nào Trẫm có nói là tặng cho đệ rồi?" Một câu nói nhưng lại chứa ngữ điệu cấm hoài nghi vang lên, làm trong phòng đang ồn ào lập tức yên tĩnh.
Lạc Diệc Thanh, vẻ mặt lạnh lùng bước vào Nội Điện, nhìn thấy vật trên bàn là bé tiểu tử đó, thân hình vô cùng bẩn thỉu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lườm lấy bốn tiểu hài tử.
Trầm mặc im lặng, không người nào dám phá vỡ sự tĩnh mịch này.
Bạch Linh Lung đung đưa cái đầu nhỏ, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không chút ngần ngại chạy lên trước, vòng quanh long bào được mạ vàng thật, với đường viền là chín con rồng uốn lượn đi lên, cái đầu nhỏ cọ vào đầu của hắn, cái mũi đụng mũi hắn cọ nè cọ nè, cọ đến khi hắn vẻ mặt xụ xuống mới dừng lại.
Hai con mắt xinh đẹp chớp chớp, ủy khuất hừ mũi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.