Niềm Đau Chôn Dấu

Chương 22: Chương 22

Hữu Tình

21/08/2016

- chào tiểu thư...- hai hàng người cúi rạp đầu chào đầy tôn kính khi nó đặt chân lên tấm thảm đỏ bước vào casino.

Nó mỉm cười đầy vẻ kiêu kì, một nụ cười toát lên cái uy nghiêm của một tiểu thư xã hội đen lạnh lùng chính hiệu.ai cũng hiểu nụ cười đó thay cho một lời chào.

Tách...vặn nắm đấm cửa căn phòng đã

quen thuộc, nó gõ nhẹ từng nhịp chân xuống sàn bước đến bên chiếc bàn làm việc.

- ai? Ko biết quy định hả? vào sao ko gõ cửa?- một giọng nói trầm trầm vang lên, không có vẻ gì người đó sẽ quay đầu nhìn lại. nhưng nó biết giọng nói đó là của ai.

- con nhớ ba ghê...- nhoài người qua bàn, nó vòng tay ôm chặt cổ người mà nó cũng gọi là ba ấy- ba nuôi của nó.

Xoay chiếc ghế lại, ông đứng bật dậy, bất ngờ tát nó một cái khá đau. Nhưng hình như nó không ngạc nhiên lắm vì hành động này của ông mà nó ngac nhiên nhận ra rằng nó chỉ không lâu mà ba nó hình như già thêm vài tuổi. bất giác, giọt nước mắt rơi dài trên má.

- con xin lỗi vì biến mất mà không nói với mọi người.

- con không biết mọi người lo lắng cho con ra sao hả? sao không có trách nhiệm gì hết vậy? ba đã nghĩ ba mất đi đứa con gái một lần nữa rồi.- ông nói giọng cứng rắn, nhưng nó biết ông đang rất xúc động.

- con xin lỗi. con biết con sai khi không liên lạc với mọi người. quả thật ở Việt Nam con đã trải qua một vài chuyện không vui vẻ gì nên con muốn đi đâu đó yên tĩnh một thời gian. Cũng nhờ vậy mà con đã tìm được gia đình của mình.

- con đã tìm được gia đình sao? Nhanh vậy sao?làm cách nào mà...ba...thật sự xin lỗi con. Vì Kaishi mà con phải trải qua những chuyện kinh khủng như vậy.- ba nó khá ngạc nhiên khi nghe nó thông báo về việc này. mặt khác, ông cũng đau xót nhớ lại những lời Tamaki đã kể về chuyện xảy ra với nó khi mọi người ở VN.

- chuyện đã qua rồi mà ba. Con không sao nữa rồi. đó đâu phải là lỗi của ba hay anh Kaishi đâu. Còn chuyện tìm được gia đình, khi con đang lang thang trên bãi biển thì có một người bạn của con trước kia nhìn thấy...

- được rồi... con về Nhật là đến đây luôn hả? đã ghé qua nhà chưa? mẹ con đã khóc cạn nước mắt vì con rồi đấy. con thật là một đứa trẻ hư, không biết nghe lời.- ba nuôi mỉm cười thở hắt ra, đưa tay xoa đầu nó khi nó đang cố ôm lấy ông từ sau lưng.

- con về đây là đến gặp ba liền nè... định về nhà với ba luôn. Mà...mẹ vẫn khỏe chứ ba?

- còn hỏi nữa...từ hôm không nghe tin tức gì của con bà ấy đứng ngồi không yên, bắt ba lùng sục khắp mọi ngóc ngách, lại còn cứ hễ nhớ con là khóc không thôi...chỉ có ba là mệt thôi.- ông thở dài.

- con biết lỗi rồi mà...

Hai cha con nó lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn lao thẳng về ngôi biệt thự quen thuộc, một trong hai tổ ấm của nó.



Nhìn thấy nó từ ngoài cửa, mẹ nó đã hớt hải chạy ra. Nó lao đến bên và ôm chầm lấy người mà nó vẫn luôn gọi là mẹ trong suốt mấy năm qua. Nó thật sự yêu quý bà.

Bây giờ thì nó đã hiểu vì sao khi mẹ nó khóc thì rất là mệt...chả ai dỗ được...ngoài nhân vật chính của chúng ta – nó.

Nó ngó nghiêng quanh nhà...Tamaki- anh trai đầu ( do có sự nhầm lẫn nên em đặt tên anh trai đầu của nó trùng tên với cậu Tamaki đàn em của Kaishi. mọi người thông cảm) thì đang đi công tác, nó vừa biết lúc nãy. Nhưng mà không thấy Kaishi đâu. Anh không ở Casino như nó đoán, mà hình như cũng không ở nhà thì phải. không biết đi đâu rồi. trong những ngày rời xa anh, nó thật sự rất nhớ anh nhưng không hiểu vì sao, nó chẳng thể quên ánh mắt anh khi chứng kiến cảnh nó bị xxxx như thế.

- mẹ...anh hai đâu? Sao nãy giờ con không thấy? ở chỗ ba cũng không thấy.

- nó...cũng chả ai biết nó đi đâu. ở nhà thì nó say bí tỉ...tỉnh lại là đi đến tối mịt mới về. nó đang tự dằn vặt bản thân về chuyện của con.- mẹ muôi nó nói, vẻ mặt buồn rười rượi.

- chuyện ấy qua rồi. mẹ đừng buồn nữa.- nó ôm vai an ủi bà.

- mà lâu rồi con chưa được ăn cơm mẹ nấu. mẹ làm cho con một bữa thật ngon nhé. Con nhớ quá.- nó mỉm cười nũng nịu.

- được rồi cô nương. Tôi làm liền đây. Nhõng nhẽo quá đấy.- bà cười tươi, đi vào bếp, không quên ngoái đầu lại nhìn nó nháy mắt một cái.

- được rồi. con về đây không phải chỉ đơn giẩn là thăm chúng ta thôi chứ? Còn chuyện gì nữa nào?- ba nó lên tiếng khi nó đang đăm chiêu.

- vâng. Con về đây trước hết là thăm mọi người, sau nữa con có chuyện muốn bàn riêng với ba. Chúng ta vào phòng sách nói chuyện ba nhé.

- ừ.

Ba nó đi trước, nó theo ngay phía sau, cả hai cùng đi vào phòng sách, cũng là phòng bàn công việc của ba nó.

Sau gần 2 tiếng bàn bạc mọi kế hoạch với ba về chuyện định làm, Satomi đứng dậy, rời nhà dong xe đi tìm anh hai. Đi tìm Kaishi.

bước vào một quán bar ồn ào với vẻ mặt lạnh tanh, nó không thèm đếm xỉa đến những lời trêu ghẹo tán tỉnh của lũ con trai xung quanh mà vẫn sải bước kiêu ngạo về một góc bar, nơi được mọi người trong quán luôn quan tâm - chiếc bàn Kaishi đang ngồi. không cần tốn nhiều thời gian nó đã tìm ra vị trí của anh thông qua thiết bị định vị được gắn trong điện thoại.

dười ánh đèn mờ ảo, anh nó vẫn thế - đẹp trai, lạnh lùng như nó từng

biết.và một điều không thay đổi từ khi nó mới biết anh, đó là vây xung quanh anh toàn con gái. Không hiểu nếu nó tiến lại gần và đứng trước mặt anh ngay bây giờ thì anh sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ.

Nó sẽ lãnh tọn một cái tát như ba nó đã làm? Hay anh sẽ lơ nó đi, lạnh lùng với nó như anh đã từng làm? Và có thể không? Anh sẽ ôm nó trong vòng tay ấm áp của anh? Nó không biết nữa. nhưng nó muốn cái gì xảy ra nhỉ? À, nó biết đấy, nó chỉ muốn gặp anh, nhìn anh, nhìn cho vơi bớt nỗi nhớ nhung đã dày vò nó trong những tháng ngày thiếu vắng anh. chỉ cần thế thôi. Nó không đòi hỏi gì hơn.

chỉ nghĩ thế thôi. Nó cũng chả để ý đã đi đến gần bàn của anh từ bao giờ. Và một lần nữa, không biết vô tình hay cố ý, nó lại dẫm phải chân của một con bé đang đứng gần đấy, nó biết chắc là một trong những cô gái của anh. Làm gì nhỉ? Xin lỗi chăng? tất nhiên rồi.



- xin lỗi cô. Tôi vô ý.- nó cười nhẹ nhìn vào đôi mắt đang long lên vì tức giận của con bé kia, không khác con bé nó đã gặp trong buổi đầu đến trường là mấy. nó cười, vì cách đây vài giây, nó đã nghĩ con bé thật xinh. Nụ cười mỉa mai chăng? Có phải không thì chỉ mình nó hiểu.

- mày là con nào đấy? không biết đây là địa bàn của ai hả? dám dẫm vào chân tao mà chỉ nói một câu xin lỗi là xong hả? máy nghĩ mày là ai chứ? Mày còn cười nữa à... con ranh muón chết không?

vừa nói, con bé vơ luôn một ly rượu trên bàn định hất lên mặt nó thì đã bị bàn tay của nó giữ lại, ly rượu nằm gọn trong bàn tay nó.

- tôi là ai cô hãy tự hỏi anh ấy đi nhé – nó hất đầu kênh kiệu về phía Kaishi, anh đang ngồi uống tường hớp rượu nhạt nhẽo để quên đi ngày tháng không có Stomi ở bên, có hay đâu nó đang đứng bên cạnh.

- anh Kaishi, con ranh này là ai mà dám ******* với em. Nó bảo em hỏi anh đấy.- con bé nghiến răng nhả từng chứ õng ẹo với anh nó, nghe mà muốn ói.

Không nhìn lên lấy một lần, anh chả thèm quan tâm đến những việc như thế này, cái anh thật sự muốn biết là Satomi của anh đang ở đâu? Cô ấy sống như thế nào? tại sao lại bỏ đi như vậy?

- phiền quá. ******* thì dạy lại nó đi. Nói nhiều làm gì.- anh nói giọng lè nhè.

- haha. Mày nghe rồi đấy. anh ấy đâu biết mày là ai. để tao dạy lại mày nhé. Cho mày biết cách cư xử.

- mày ngậm miệng lại cho tao. Không muốn chết thì biến đi trước khi tao nổi điên. - đến lúc này thì nó sắp phát điên lên thật rồi. anh không nhận ra cả giọng nói của nó, lại còn nói những câu vô tình như thế.

- con này láo. bọn mày lên cho tao. – con kia khoát tay với hai thằng có vẻ như là đàn em.

Không nói thêm câu nào, nó dùng chân hất một cái ghế cạnh đó lên, bay vút trúng vào một trong hai tên.

- không có cửa. – nó nghiến răng nói trong khi bàn tay gầy mảnh mai của nó đang túm chặt một tay của tên còn lại, vặn xoáy ra phía sau, một chân nó dẫm lên lưng, không để lọt tai tiếng thét của tên đó.

một đám đàn em chạy ùa vào đến bên cạn nó.

- tiểu thư. Cô không sao chứ ạ? Xin lỗi chúng tôi đến muộn.- một tên đàn em cúi đầu nói lí nhí.

- lôi con kia và hai thằng vô dụng này quẳng ra ngoài đường cho tôi.

để mớ rác rưởi lại cho đám đàn em xử lý, nó dằn từng bước đến trước mặt Kaishi trong khi anh vấn không ngẳng mặt lên lấy một lần. một vụ lộn xộn xảy ra ngay bên cạnh mà vẫn không làm anh bận tâm. chẳng qua vì chuyện này xảy ra như cơm bữa. không cần quan tâm làm gì cho rách việc. mà anh cũng chả có hơi sức mà để ý những chuyện khác nữa.

- Kaishi...anh đứng dậy cho em. Anh đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?- nó hét lên, đủ để mọi người quay lại nhìn nó trừng trừng. tất nhiên một vài người biết nó là ai. Đó là những người trong giới như nó. Còn một số thì không biết, đó là những cậu ấm cô chiêu mới lớn học đòi. bọn chúng có thể không biết nó là ai, nhưng tất cả đều biết Kaishi, anh quá nổi tiếng. thật thắc mắc không biết nó là ai mà có gan dám quát anh hai trong giới xã hội đen như Kaishi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Niềm Đau Chôn Dấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook