Chương 32
Cao Ngạn
09/01/2014
Bạch Cổ Văn quay sang Thái Minh, thấy nàng khẽ nhếch môi cười
mát nhưng chẳng nói gì thì cũng cười khổ không thôi. Trong bụng thầm nghĩ người
này tu luyện cũng đạt đến hỏa hầu, sao lại thích làm mấy trò trẻ con như vậy.
Vũ tới Dịch Thôn là có đại sự bên người. Dùng trăm phương ngàn kế cố tiếp cận giao lưu với họ, làm gì có chuyện hơn giận trẻ con. Hơn nữa người ta không cầu mình, là mình cầu người ta. Thực sự là tư cách để giận dỗi cũng không có.
Nhưng con chim trống đứng trước con chim mái thường thích xù lông làm dáng. Vũ cũng vì vẻ lạnh nhạt của Thái Minh mà làm giá tí thôi.
Không ngờ ở đây toàn người già sống đã thành tinh. Thái Minh trông bề ngoài trẻ như thiếu nữ nhưng tuổi tính ra còn hơn cả bà ngoại hắn. Làm gì không hiểu, chỉ cười mát mà thôi.
Vũ thẹn quá hóa giận, từ giả thành thật, đùng đùng bước ra mép nước, tính lấy thuyền lá chèo về. Bỗng nhiên có tiếng cười sang sảng vang lên
" Hahaha, thú vị, thú vị "
Đáp lại người kia là một giọng nói lạnh lùng :
" Hừm, tâm chí không đủ, căn cốt thấp kém. Dù gặp kì ngộ đạt được cảnh giới cao, cũng không có tiền đồ. Chẳng có gì tốt "
Tiếng cười sang sảng lại cất lên :
" Haha, Lực lượng dễ có, cảnh giới khó cầu. Mấy người chúng ta có ai không kiên trì tích súc, đạt tới bình cảnh rồi mới đề thăng cảnh giới. Hắn thì ngược lại, như lời Thái cô thì hắn đã thành tựu tới Nguyên Anh Hóa Hình. Thành tựu như vậy hoàn toàn chỉ có thể dựa vào đốn ngộ của bản thân, không thể dựa vào ngoại nhân trợ lực. Đạt được như vậy quả thực không dễ. Căn cốt thấp kém vô cùng, không phù hợp tu luyện, tâm chí cũng kém cỏi, tạp niệm vô số. Thật không hiểu làm sao một kẻ như vậy lại cũng đạt tới được cảnh giới cao không tưởng như vậy. Thật là thú vị "
Người kia không phản bác, nhưng có vẻ không phục, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Vũ đã bước chân xuống thuyền, nghe mấy tiếng đối đáp đó liền ngoái đầu nhìn lại. Thấy trên Điếu Ngư đài đã xuất hiện thêm hai người.
Một người dáng to như gấu lại mặc áo tơi. Thoạt trông như một tòa núi nhỏ.
Người kia dáng hình mảnh khảnh, mặc bộ đồ trắng theo lối cổ trang, buộc tóc theo lối nho sinh, trên tay còn cầm cả quạt lông. Lối ăn mặc của hai người này vô cùng khác người, nhưng không hiểu sao lại không thấy lập dị chút nào.
Hai người vừa tới, Bạch Cổ Văn đã vội cung kính hành lễ. Thái Minh và Cực tiên sinh cũng đứng dậy chào. Xem ra bối phận không nhỏ. Chỉ có lão nhân sư phụ của Bạch Cổ Văn là vẫn điềm nhiên như không ngồi quay mặt ra hồ câu cá.
Vũ nhìn hai người một lát, nhưng không quay trở lại Điếu Ngư Đài mà ngồi lên thuyền lá, chèo ngược vào bờ.
Bạch Cổ Văn vội gọi:
" Hôm nay phúc duyên thâm hậu, có hai vị thần tiên giá lâm, là cơ hội khó cầu. Ông Vũ chớ vội quay về "
Vũ vẫn ngồi trên thuyền, nói với họ Bạch:
" Ông Bạch ở lại ngắm trăng, tôi xin về trước. Vũ đã tới Dịch Thôn, ắt có ngày tiên môn mở hội. Hôm nay không có tiên nhân, hội này dời sang hôm khác vậy "
Vũ nói bằng tiếng Việt, nhưng mọi người đều nghe hiểu cả. Cũng như khi nãy hai người kia nói bằng tiếng Trung nhưng hắn vẫn nghe hiểu hết.
Năm người đứng ở trên đài nghe lời hắn vang lên trong đầu, mặt đều biến sắc. Duy chỉ có lão nhân sư phụ của Bạch Cổ Văn là vẫn điềm nhiên câu cá như thường.
Người cao lớn kinh ngạc nhìn Vũ hồi lâu, cất tiếng cười ha hả
" Quả nhiên là thú vị, thú vị vô cùng. hahaha "
Phải biết cách nói mà hắn vừa sử dụng chính là Chân Ngôn.
Chân Ngôn căn bản không phải là ngôn ngữ, cũng không phải âm thanh. Đó là một dạng thức trao đổi thông tin sử dụng thần niệm. Thông tin cần chuyển tải sẽ thông qua thần thức chuyển trực tiếp tới thần hồn của người khác. Người nghe sẽ nhận được thông tin trực tiếp từ trong ý thức, không cần thông qua âm thanh, hình ảnh hay ngôn ngữ biểu đạt nào khác.
Ví von theo khoa học thì đây là phương pháp nói chuyện với nhau thông qua sóng vô tuyến chứ không dùng phương pháp trực tiếp nữa.
Chân Ngôn là phương pháp truyền tải thông tin bằng thần niệm. Thông qua linh hồn câu thông với nhau nên không hề bị giới hạn bởi ngôn ngữ, văn hóa hay chủng tộc, giống loài. Đây là phương pháp hoàn thiện nhất, có thể liên lạc, câu thông với bất kì dạng tồn tại nào có linh hồn.
Thậm chí theo như truyền thuyết thì Chân Ngôn còn có thể câu thông được với thiên địa vũ trụ. Qua đó vận dụng pháp tắc của thiên địa, mượn lực càn khôn thi triển ra lực lượng vô tận hay tiếp thu được kiến thức của tạo hóa, toàn tri toàn năng.
Kẻ có thể vận dụng Chân Ngôn chính là người có thẻ tiếp xúc tới cánh cửa của tạo hóa. theo như con đường tu tiên mà nói thì đã đạt tới mức Đại Năng, Thông thiên triệt địa pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Bảo sao mấy người trên đài thấy hắn có thể sử dụng được không rùng mình thất sắc
Thư sinh áo trắng bất chợt ra tay, cây quạt lông trên tay khẽ phất.
Bỗng nhiên một luồng gió lớn cuộn tới mặt hồ. Lúc này Vũ đã chèo tới giữa hồ, Chiếc thuyền lá bị cơn gió lạ cuốn qua, xoay mình một cái lại lao vun vút về Điếu Ngư Đài.
Vũ biết người áo trắng giở trò nhưng hắn vốn không hiểu thủy tính, lại chẳng biết chèo thuyền. Khi nãy giận dỗi thì khua chèo bừa bãi, cũng miễn cưỡng đẩy được thuyền đi, nhưng lúc con thuyền gặp gió lao đao thì không biết làm sao, đành bám chặt cọc chèo, mặc cho gió thổi.
Cơn gió tuy mạnh nhưng không cuồng, thổi một hơi đã đưa chiếc thuyền lá trở lại Điếu Ngư Đài.
Nhìn Vũ Vênh mặt rời đi rồi lại chật vật bám chặt cọc chèo để người ta bắt đem về thật vô cùng tiếu lâm. Nếu là người khác hẳn đã không nhịn được cười. Nhưng sau khi hắn sử dụng Chân Ngôn, mấy người trên đài lại chẳng ai dám tỏ ra khinh thị.
Dù sao người có thể sử dụng Chân Ngôn tuyệt đối không chút nào có thể coi thường.
Người mặc áo tơi lúc này đã bước tới mép nước, tự tay đón Vũ lên bờ. Đoạn ôm quyền nói:
" Tiểu Bạch xưa nay chỉ biết phóng thí, chẳng biết nói lời hay. Hôm nay mạo phạm tới chân nhân. Hắn khi nãy xuất lực đưa đò, cũng coi như có chút thành ý. Mong chân nhân chớ giận "
Thư sinh áo trắng khẽ hừ một tiếng bất mãn, nhưng cũng không phản đối câu nào.
" Người này to lớn xù xì, lại có khí thế bất phàm không ngờ lời nói lại vô cùng nho nhã, dễ nghe.
Còn người kia thư sinh nhàn nhã mà khí độ lại hẹp hòi, nóng giận vô cớ. Quả là mấy người tu đạo này ai cũng quái dị bất thường. Không sao đoán được " - Vũ kinh ngạc nghĩ thầm.
Hắn vốn cũng là người hẹp lượng, nhưng vì đại sự trong người, còn phải nhờ vả người ta, không thể tự tung tự tác nên cũng thuận lời trở lại Điếu Ngư Đài.
Vốn Vũ có thực lực thâm sâu, nhưng vì hắn trước nay dùng cách nói chuyện hòa đồng vui vẻ, lại còn hơi có chút tếu táo, hơn nữa tuổi tác của hắn cũng còn quá trẻ nên chẳng có uy. Lúc này Bạch Cổ Văn đã phục Vũ tới sát đất, dùng thái độ vô cùng cung kính mà tiếp đãi hắn.
Vũ qua Bạch Cổ Văn mới biết hai người mới tới đều là truyền thuyết của giới tu chân Trung Quốc. Người cao lớn mặc áo tơi là Bất Giới Hòa Thượng. Còn người kia là một vị tán tu tên là Bạch Phong Hành.
Bất Giới Hòa Thượng thấy hắn nghi ngờ nhìn mình, bèn cười lớn:
" Chân nhân thấy ta không giống hòa thượng, vậy cứ gọi ta là Bất Giới cũng được "
Vũ cười nói
" Haha, quả là không giống thật. Thế nên tôi cứ gọi ngài là Hòa Thượng. Nhưng xin đừng gọi tôi là chân nhân có được hay không ? "
Bất Giới Hòa Thượng cười thâm thúy, hỏi :
" Ta không giống hòa thượng, thì gọi là Hòa Thượng. Còn thí chủ rất có phong độ chân nhân thì lại không được gọi là Chân Nhân. Đó là lý gì ? "
Vũ đáp :
" Hòa thượng không giống hòa thượng, vì ngài chính là Hòa Thượng, nên phải gọi như vậy. Còn tôi giống chân nhân nhưng thực không phải Chân Nhân, nên không gọi thế được "
Bất Giới Hòa Thượng cười ha hả. Liền uống hết ly rượu, lại rót thêm ly nữa, cũng uống hết rồi lại cười thêm một lát, mồm luôn miệng nói " Thú vị, thú vị "
Vũ cũng tự nâng ly, uống cùng Bất Giới.Hai người chẳng hỏi han gì nữa, cứ ngồi uống rượu tì tì.
Tới chén thứ ba, bỗng nghe tiếng gió lật phật, lại có thêm một người xuất hiện trên đài.
Người này vừa tới đã vớ lấy bình rượu, chẳng cần rót ra ly mà ngửa cổ tu luôn một hơi dài, rượu tràn cả ra cổ áo. Uống xong lấy tay áo quẹt ngang, đoạn chỉ vào mũi mình hỏi
" Ngươi gọi thằng cha này là Hòa Thượng, vậy ta ngươi gọi là gì ? "
Vũ tới Dịch Thôn là có đại sự bên người. Dùng trăm phương ngàn kế cố tiếp cận giao lưu với họ, làm gì có chuyện hơn giận trẻ con. Hơn nữa người ta không cầu mình, là mình cầu người ta. Thực sự là tư cách để giận dỗi cũng không có.
Nhưng con chim trống đứng trước con chim mái thường thích xù lông làm dáng. Vũ cũng vì vẻ lạnh nhạt của Thái Minh mà làm giá tí thôi.
Không ngờ ở đây toàn người già sống đã thành tinh. Thái Minh trông bề ngoài trẻ như thiếu nữ nhưng tuổi tính ra còn hơn cả bà ngoại hắn. Làm gì không hiểu, chỉ cười mát mà thôi.
Vũ thẹn quá hóa giận, từ giả thành thật, đùng đùng bước ra mép nước, tính lấy thuyền lá chèo về. Bỗng nhiên có tiếng cười sang sảng vang lên
" Hahaha, thú vị, thú vị "
Đáp lại người kia là một giọng nói lạnh lùng :
" Hừm, tâm chí không đủ, căn cốt thấp kém. Dù gặp kì ngộ đạt được cảnh giới cao, cũng không có tiền đồ. Chẳng có gì tốt "
Tiếng cười sang sảng lại cất lên :
" Haha, Lực lượng dễ có, cảnh giới khó cầu. Mấy người chúng ta có ai không kiên trì tích súc, đạt tới bình cảnh rồi mới đề thăng cảnh giới. Hắn thì ngược lại, như lời Thái cô thì hắn đã thành tựu tới Nguyên Anh Hóa Hình. Thành tựu như vậy hoàn toàn chỉ có thể dựa vào đốn ngộ của bản thân, không thể dựa vào ngoại nhân trợ lực. Đạt được như vậy quả thực không dễ. Căn cốt thấp kém vô cùng, không phù hợp tu luyện, tâm chí cũng kém cỏi, tạp niệm vô số. Thật không hiểu làm sao một kẻ như vậy lại cũng đạt tới được cảnh giới cao không tưởng như vậy. Thật là thú vị "
Người kia không phản bác, nhưng có vẻ không phục, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Vũ đã bước chân xuống thuyền, nghe mấy tiếng đối đáp đó liền ngoái đầu nhìn lại. Thấy trên Điếu Ngư đài đã xuất hiện thêm hai người.
Một người dáng to như gấu lại mặc áo tơi. Thoạt trông như một tòa núi nhỏ.
Người kia dáng hình mảnh khảnh, mặc bộ đồ trắng theo lối cổ trang, buộc tóc theo lối nho sinh, trên tay còn cầm cả quạt lông. Lối ăn mặc của hai người này vô cùng khác người, nhưng không hiểu sao lại không thấy lập dị chút nào.
Hai người vừa tới, Bạch Cổ Văn đã vội cung kính hành lễ. Thái Minh và Cực tiên sinh cũng đứng dậy chào. Xem ra bối phận không nhỏ. Chỉ có lão nhân sư phụ của Bạch Cổ Văn là vẫn điềm nhiên như không ngồi quay mặt ra hồ câu cá.
Vũ nhìn hai người một lát, nhưng không quay trở lại Điếu Ngư Đài mà ngồi lên thuyền lá, chèo ngược vào bờ.
Bạch Cổ Văn vội gọi:
" Hôm nay phúc duyên thâm hậu, có hai vị thần tiên giá lâm, là cơ hội khó cầu. Ông Vũ chớ vội quay về "
Vũ vẫn ngồi trên thuyền, nói với họ Bạch:
" Ông Bạch ở lại ngắm trăng, tôi xin về trước. Vũ đã tới Dịch Thôn, ắt có ngày tiên môn mở hội. Hôm nay không có tiên nhân, hội này dời sang hôm khác vậy "
Vũ nói bằng tiếng Việt, nhưng mọi người đều nghe hiểu cả. Cũng như khi nãy hai người kia nói bằng tiếng Trung nhưng hắn vẫn nghe hiểu hết.
Năm người đứng ở trên đài nghe lời hắn vang lên trong đầu, mặt đều biến sắc. Duy chỉ có lão nhân sư phụ của Bạch Cổ Văn là vẫn điềm nhiên câu cá như thường.
Người cao lớn kinh ngạc nhìn Vũ hồi lâu, cất tiếng cười ha hả
" Quả nhiên là thú vị, thú vị vô cùng. hahaha "
Phải biết cách nói mà hắn vừa sử dụng chính là Chân Ngôn.
Chân Ngôn căn bản không phải là ngôn ngữ, cũng không phải âm thanh. Đó là một dạng thức trao đổi thông tin sử dụng thần niệm. Thông tin cần chuyển tải sẽ thông qua thần thức chuyển trực tiếp tới thần hồn của người khác. Người nghe sẽ nhận được thông tin trực tiếp từ trong ý thức, không cần thông qua âm thanh, hình ảnh hay ngôn ngữ biểu đạt nào khác.
Ví von theo khoa học thì đây là phương pháp nói chuyện với nhau thông qua sóng vô tuyến chứ không dùng phương pháp trực tiếp nữa.
Chân Ngôn là phương pháp truyền tải thông tin bằng thần niệm. Thông qua linh hồn câu thông với nhau nên không hề bị giới hạn bởi ngôn ngữ, văn hóa hay chủng tộc, giống loài. Đây là phương pháp hoàn thiện nhất, có thể liên lạc, câu thông với bất kì dạng tồn tại nào có linh hồn.
Thậm chí theo như truyền thuyết thì Chân Ngôn còn có thể câu thông được với thiên địa vũ trụ. Qua đó vận dụng pháp tắc của thiên địa, mượn lực càn khôn thi triển ra lực lượng vô tận hay tiếp thu được kiến thức của tạo hóa, toàn tri toàn năng.
Kẻ có thể vận dụng Chân Ngôn chính là người có thẻ tiếp xúc tới cánh cửa của tạo hóa. theo như con đường tu tiên mà nói thì đã đạt tới mức Đại Năng, Thông thiên triệt địa pháp lực vô biên, thần thông quảng đại. Bảo sao mấy người trên đài thấy hắn có thể sử dụng được không rùng mình thất sắc
Thư sinh áo trắng bất chợt ra tay, cây quạt lông trên tay khẽ phất.
Bỗng nhiên một luồng gió lớn cuộn tới mặt hồ. Lúc này Vũ đã chèo tới giữa hồ, Chiếc thuyền lá bị cơn gió lạ cuốn qua, xoay mình một cái lại lao vun vút về Điếu Ngư Đài.
Vũ biết người áo trắng giở trò nhưng hắn vốn không hiểu thủy tính, lại chẳng biết chèo thuyền. Khi nãy giận dỗi thì khua chèo bừa bãi, cũng miễn cưỡng đẩy được thuyền đi, nhưng lúc con thuyền gặp gió lao đao thì không biết làm sao, đành bám chặt cọc chèo, mặc cho gió thổi.
Cơn gió tuy mạnh nhưng không cuồng, thổi một hơi đã đưa chiếc thuyền lá trở lại Điếu Ngư Đài.
Nhìn Vũ Vênh mặt rời đi rồi lại chật vật bám chặt cọc chèo để người ta bắt đem về thật vô cùng tiếu lâm. Nếu là người khác hẳn đã không nhịn được cười. Nhưng sau khi hắn sử dụng Chân Ngôn, mấy người trên đài lại chẳng ai dám tỏ ra khinh thị.
Dù sao người có thể sử dụng Chân Ngôn tuyệt đối không chút nào có thể coi thường.
Người mặc áo tơi lúc này đã bước tới mép nước, tự tay đón Vũ lên bờ. Đoạn ôm quyền nói:
" Tiểu Bạch xưa nay chỉ biết phóng thí, chẳng biết nói lời hay. Hôm nay mạo phạm tới chân nhân. Hắn khi nãy xuất lực đưa đò, cũng coi như có chút thành ý. Mong chân nhân chớ giận "
Thư sinh áo trắng khẽ hừ một tiếng bất mãn, nhưng cũng không phản đối câu nào.
" Người này to lớn xù xì, lại có khí thế bất phàm không ngờ lời nói lại vô cùng nho nhã, dễ nghe.
Còn người kia thư sinh nhàn nhã mà khí độ lại hẹp hòi, nóng giận vô cớ. Quả là mấy người tu đạo này ai cũng quái dị bất thường. Không sao đoán được " - Vũ kinh ngạc nghĩ thầm.
Hắn vốn cũng là người hẹp lượng, nhưng vì đại sự trong người, còn phải nhờ vả người ta, không thể tự tung tự tác nên cũng thuận lời trở lại Điếu Ngư Đài.
Vốn Vũ có thực lực thâm sâu, nhưng vì hắn trước nay dùng cách nói chuyện hòa đồng vui vẻ, lại còn hơi có chút tếu táo, hơn nữa tuổi tác của hắn cũng còn quá trẻ nên chẳng có uy. Lúc này Bạch Cổ Văn đã phục Vũ tới sát đất, dùng thái độ vô cùng cung kính mà tiếp đãi hắn.
Vũ qua Bạch Cổ Văn mới biết hai người mới tới đều là truyền thuyết của giới tu chân Trung Quốc. Người cao lớn mặc áo tơi là Bất Giới Hòa Thượng. Còn người kia là một vị tán tu tên là Bạch Phong Hành.
Bất Giới Hòa Thượng thấy hắn nghi ngờ nhìn mình, bèn cười lớn:
" Chân nhân thấy ta không giống hòa thượng, vậy cứ gọi ta là Bất Giới cũng được "
Vũ cười nói
" Haha, quả là không giống thật. Thế nên tôi cứ gọi ngài là Hòa Thượng. Nhưng xin đừng gọi tôi là chân nhân có được hay không ? "
Bất Giới Hòa Thượng cười thâm thúy, hỏi :
" Ta không giống hòa thượng, thì gọi là Hòa Thượng. Còn thí chủ rất có phong độ chân nhân thì lại không được gọi là Chân Nhân. Đó là lý gì ? "
Vũ đáp :
" Hòa thượng không giống hòa thượng, vì ngài chính là Hòa Thượng, nên phải gọi như vậy. Còn tôi giống chân nhân nhưng thực không phải Chân Nhân, nên không gọi thế được "
Bất Giới Hòa Thượng cười ha hả. Liền uống hết ly rượu, lại rót thêm ly nữa, cũng uống hết rồi lại cười thêm một lát, mồm luôn miệng nói " Thú vị, thú vị "
Vũ cũng tự nâng ly, uống cùng Bất Giới.Hai người chẳng hỏi han gì nữa, cứ ngồi uống rượu tì tì.
Tới chén thứ ba, bỗng nghe tiếng gió lật phật, lại có thêm một người xuất hiện trên đài.
Người này vừa tới đã vớ lấy bình rượu, chẳng cần rót ra ly mà ngửa cổ tu luôn một hơi dài, rượu tràn cả ra cổ áo. Uống xong lấy tay áo quẹt ngang, đoạn chỉ vào mũi mình hỏi
" Ngươi gọi thằng cha này là Hòa Thượng, vậy ta ngươi gọi là gì ? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.