Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám
Chương 12
Siro
18/08/2016
Quá trưa,
khi ánh nắng trở nên gay gắt, như hung hăng thiêu cháy tất cả mọi thứ
trên Trái Đất, chàng hoàng tử mới mơ màng mở mắt!
Anh có 1 giấc ngủ thật ngon, thật sâu; có giấc mơ thật đẹp. Anh gặp được cô, công chúa của đời anh! Cô cười làm tim anh rung lên! Được nghe cô nói, cô hát, được cùng cô cưỡi trên 1 chú ngựa trắng rong ruổi trên thảo nguyên xanh. Được cùng cô ở trong ngôi nhà có cánh cửa gỗ nhỏ như của người lùn nhưng bên trong rất lớn, xung quanh toàn là hoa hồng!
Nhớ lại giấc mơ, anh cũng giật mình! Anh đã qua 30 tuổi, cũng không còn trẻ gì! Thế nhưng lại mơ giấc mơ nồng nàn, trẻ con đến như vậy! Cái này có phải trong truyền thuyết gọi là cái gì mà hoài xuân hay không?
Anh buồn cười nghĩ, liếc tới đồng hồ! Cũng 12h rồi! Suy nghĩ đầu tiên của anh là muốn biết cô gái nhỏ đang làm gì, cầm lấy điện thoại, anh thấy có tin nhắn của cô, lòng anh thấy vui lạ lùng. Mặc dù tin nhắn chỉ vẻn vẹn 5 chữ ngắn ngủi nhưng anh thấy cuộc đời như chuyển thành màu hồng.
Như vậy là cô dậy rất sớm, như vậy là cô có quan tâm đến anh! Vui sướng trong suy nghĩ anh lại đột nhiên lo! Cô nhắn tin cho anh từ lúc sáng sớm như vậy, giờ anh mới nhận được tin nhắn cô có chờ tin nhắn của anh không, có giận anh sao không trả lời hay không?
Lo được lo mất anh sốt sắng gọi qua! Một hồi chuông dài vang lên, cho tới khi tổng đài thông báo, anh càng trở nên lo lắng. Gọi thêm 1 cuộc nữa, tưởng chừng như sắp được nghe tiếng thông báo “đầy cay đắng” của cô điện thoại viên anh nghe có tiếng bắt máy:
- Alo! Vù….vù..
- Giản tiểu thư, cô đang ở đâu mà ồn ào vậy? – Anh nhíu mày không biết cô đang ở đâu, chỉ truyền qua âm thanh gào thét dữ dội của gió – Alo! Cô nghe tôi nói hay không?
- Tút…tút – đầu dây bên này tắt máy.
Anh đột nhiên lo lắng cô gặp phải chuyện gì không may, đi qua đi lại một chút, định gọi cho Ám vệ hỏi hành tung của cô thì nhận được tin nhắn:
- Mèo con: tôi đang trên đường về quê thăm mẹ! Khi nào tới nơi tôi sẽ gọi cho anh!
Chỉ vậy thôi làm tim anh thả lỏng! Thật buồn cười! Anh nghĩ: “ Bắt đầu từ khi nào Trần Minh Diệp lãnh khốc anh đã lo được lo mất thế này? Cô đúng là được phái xuống hành hạ anh mà! Nghiệp chướng nặng nề đây!”.
Sau khi biết cô đang về quê, anh thay bộ đồ khác, đi xuống lầu. Hôm nay chị gái anh ở nhà, có lẽ anh rể Tom cũng vậy.
Xuống tới lầu thì thấy Tom đang xem phim, chờ chị gái gọt táo ăn. Anh cười thấy hai người hạnh phúc như vậy, lên tiếng:
- Chào hai người!
- Aiz~ Trần đại thiếu gia của tôi ơi! Bây giờ quá bữa trưa rồi, cậu mới dậy! Có lầm không vậy? – Tom giễu cợt đáp.
- Có quan hệ tới sinh lực của anh sao? – anh cũng ngồi vào bàn đáp trả lại Tom. Hai ánh mắt “ xoẹt xoẹt ” va chạm kịch liệt trong không khí, khét lẹt.
- Ông xã anh thôi đi! – Minh Chi gạt phăng Tom qua 1 bên rồi lớn giọng nói – Quản gia, dọn cơm lên cho Tiểu Diệp.
- Bà xã anh ….
- Anh gặp Tiểu Diệp đấu đá mới chiu phải không? Hay cơ bản là anh nhớ vị ngủ thư phòng?
- Bà xã anh đâu có ý đó – Tom hề hà cười – Chỉ là em không thấy Tiểu Diệp lạ sao?
- Lạ gì? – Minh Chi nhìn anh tò mò hỏi.
- Trừ lúc nhỏ và đợt bệnh thập tử nhất sinh lần trước, em đã bao giờ thấy cậu ta ngủ quên giờ giấc chưa?
- Ừm có lẽ chưa!
- Cái gì gọi là có lẽ, chắc chắn 100% là chưa luôn!
- Hừ ! Anh có sống với Tiểu Diệp được lâu đâu mà dám khẳng định vậy? – Minh Chi phản bác Tom, ánh mắt nhìn Minh Diệp ý nói “ để chị giúp em, ăn cơm đi”.
- Ừ thì anh đoán vậy – Tom lại cười – Nhưng mà bà xã cũng tò mò phải không? Chính bà xã cũng nói cậu ta rất lạ mà!
- Ừ anh tiếp tục!
- Có hai nguyên nhân nha! Thứ nhất là cậu ta bị va chạm ở trên đầu, bị đổi tính! Ai ui đau anh bà xã – Tom rên rỉ
- Anh dám rủa nó bị đụng đầu! – Minh Chi tức tối gõ cho Tom 1 cái trên đầu rõ đau. – Anh nghiêm túc xem nào!
- Vâng bà xã đại nhân! Thứ 2 là cậu ta đã “ tư xuân”!
- Cốp !Cái gì gọi là tư xuân! Em trai em là đàn ông chính hiệu cực phẩm nha! – Minh Chi gõ thêm cho Tom 1 cái nữa, phản bác lại anh.
- Bà xã nha! Em chính là thiên vị Tiểu Diệp, bỏ rơi anh! Hơn nữa em còn bạo lực với anh! Anh sẽ gọi điện thoại nói cho mamy, anh bị em ăn hiếp – Tom cực kì ủy khuất.
- Anh cứ gọi cho mamy đi! Biết đâu mamy thương anh bị hiếp đáp đón anh về Ý cũng nên! – Minh Chi lạnh nhạt. “ Hừ cô biết tỏng chiêu này hắn hay sử dụng rồi! Thấy chưa không dám gọi nữa rồi!” .
Minh Diệp ngồi nghe Tom nói mà nổi hết da gà. Nếu không biết lại còn tưởng chị anh là người chuyên hiếp đáp chồng!
Nghĩ lại Tom cũng là người không hề đơn giản, thế mà lại bị chị gái bình thường của anh thu phục. Cái này chính là sức mạnh của tình yêu sao, có khi nào cô gái nhỏ của anh sau này cũng như thế không? Anh cũng sẽ rơi vào tình trạng như Tom bây giờ, nghĩ thế anh thấy thật hạnh phúc, thật ngọt ngào như kẹo vậy!
Aiz~ Quả thật mà nói, tình yêu đúng là quá thần kỳ. Chẳng cần nói đâu xa, 2 người đàn ông lãnh khốc trước mắt đây cũng bị thu phục!
Minh Diệp nghĩ thế cười sáng lạng, bị Tom liếc qua thấy được anh nũng nũng Minh Chi:
- Bà xã nha! Anh nói có sai đâu! Tiểu Diệp cậu ta chính là yêu rồi! Rất giống anh ngày đó – Tom nhẹ giọng nói nhỏ với Minh Chi
- Ừ biết! – Minh Chi xoa xoa chỗ cô mới gõ Tom hỏi- Ông xã có còn đau hay không?
- Hì bà xã chỉ cần thổi vù vù là hết đau ngay! Thổi cho ông xã đi! Thổi đi – Tom lại nũng.
- Thật là…- Minh Chi lắc đầu, cũng chiều Tom mà thổi lên đầu.
Tom cười sáng láng, nói nhỏ với Minh Chi:
- Anh sẽ điều tra xem đó là ai! Haha có chuyện hay để làm rồi!
- Ừ nhưng phải cẩn thận! Đừng làm cô ấy sợ mà chạy mất! Nếu không em hỏi tội anh đấy! – Minh Chi lườm Tom
- Suỵt! Anh biết rồi bà xã, em không tin năng lực của anh sao? – Tom nói rồi quay sang nhìn Minh Diệp cười đầy bí hiểm.
Tom cũng không chậm trễ bước ra ngoài, bắt đầu nhiệm vụ đầy bí hiểm. Rồi anh hôn Minh Chi 1 nụ hôn nhẹ, thay bộ võ phục, đi xuống hầm. Hôm nay là ngày tập võ cùng Minh Diệp, đây là thường lệ thứ 7 hàng tuần hay tập võ vừa rèn luyên thân thể, vừa nâng cao trình độ, không muốn thân thủ bị tụt xuống. Hai người đàn ông đấm đá, vật lộn suốt cả buổi chiều.
Ánh nắng từ từ nhạt dần. Màn đêm từ từ nhạt dần.
Sau khi về đến nhà, Thanh Ngọc được mẹ nấu 1 bữa hải sản phong phú chỉ trừ tôm vì cô dị ứng tôm từ nhỏ. Thỏa sức đánh chén cho no nê, cô mới dọn dẹp chén bát.
Sau khi rửa chén, cô lên nhà, ngồi vào bàn khách, kể cho mẹ và cậu mợ nghe chuyện ở trên bệnh viện, ở khu chung cư, trong cuộc sống. Cô khôi hài kể rất nhiều chuyện vui vẻ làm cả nhà cười to. Tới khi có chương trình ưa thích dành cho người lớn tuổi cuối tuần, cô vào phòng mở internet lên, tìm hiểu thông tin.
Bên này sau buổi tập luyện, Minh Diệp cùng Tom lên nhà, ai nấy chân tay rũ rượi.Tom thì có Minh Chi xoa bóp, an ủi, cưng chiều; còn Minh Diệp cứ vậy một mình lên phòng tắm rửa. TẮm xong anh dùng web- cam trực tiếp tham gia họp với 4 đường chủ. Cứ như vậy buổi họp kéo dài cho tới khi hết việc chính.
Trời đêm đã khuya, ếch nhái kêu xung quanh mấy hồ nước gần nhà, sau khi nhắn tin với Thanh Ngân xong, Thanh Ngọc tắt máy tính, tắm rửa rồi lên giường. Cô luôn vậy, luôn có thói quen tắm trước khi ngủ.
Cô trèo lên giường, cầm chiếc điện thoại, kéo tới số điện thoại của “Đầu heo” cô lại mỉm cười tự hỏi : “ Không biết bây giờ anh đang làm gì? Mình có nên nhắn tin cho anh hay không?” rồi cứ vậy thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như có “ thần giao cách cảm”, Minh Diệp ngồi trên bàn làm việc, đọc mấy cuốn sách kinh doanh, nhấp 1 ngụm café đen đặc quánh, lơ đãng nhìn điện thoại rồi nhờ tới Thanh Ngọc! “ Cô gái nhỏ không biết đang làm gì?” Anh nghĩ 1 lát rồi định gọi, thấy khuya rồi sợ làm cô thức giấc, anh nhắn tin “ Chúc ngủ ngon ” qua cho cô rồi đặt lại điện thoại trên bàn.
- Tít – có tin nhắn trả lời, thì ra cô gái này chưa ngủ, anh mỉm cười đọc tin nhắn – Tôi chưa ngủ! Sao anh còn chưa ngủ? Khuya rồi!
- Tôi còn phải xử lý chút báo cáo hợp đồng không để ý là khuya như thế này rồi!
- Không sao! Mà anh có đang uống café không?
- Có! Một ly!
- Đã uống chưa?
- Chỉ mới 1 ít thôi!
- Từ sau anh đừng uống café lúc khuya hoặc khi chưa ăn gì! Như vậy sẽ làm anh bị đau dạ dày!
- Cô là bác sĩ, tôi biết! Nhưng đừng thấy ai cũng coi là bệnh nhân! Tôi rất khỏe mạnh!
- Ừm ai cũng nói vậy! Tới khi bị rồi thì sao? Cẩn thận vẫn hơn!
- Nhưng tôi quen rồi, sáng dậy làm 1 ly café cho tỉnh táo!
- Thói quen xấu! Cần phải sửa! – rồi cô gửi 1 hình động khuôn mặt đỏ tức giận làm anh bật cười
- Tôi sẽ nghe lời cô bác sĩ! – Nhận được tin nhắn cô cũng cười vui vẻ.
- Vậy anh đừng làm nữa, mai chủ nhật rồi! Nghỉ ngơi đi!
- Ừm vậy cô ngủ ngon!
- Anh cũng vậy!
Hai con người ấy cứ như vậy, chào nhau, rồi như thần giao cách cảm, họ nhắm mắt, mơ về những giấc mơ đẹp đầy màu sắc.
Bên ngoài bầu trời ánh sao càng về khuya càng sáng rõ, lung linh huyền ảo. Sự tĩnh lặng của màn đêm khiến mọi tiếng động trở nên rõ ràng. Sương phủ trên tán lá! Không khí lành lạnh se se như còn vương chút gì đó của mùa đông để lại.
Anh có 1 giấc ngủ thật ngon, thật sâu; có giấc mơ thật đẹp. Anh gặp được cô, công chúa của đời anh! Cô cười làm tim anh rung lên! Được nghe cô nói, cô hát, được cùng cô cưỡi trên 1 chú ngựa trắng rong ruổi trên thảo nguyên xanh. Được cùng cô ở trong ngôi nhà có cánh cửa gỗ nhỏ như của người lùn nhưng bên trong rất lớn, xung quanh toàn là hoa hồng!
Nhớ lại giấc mơ, anh cũng giật mình! Anh đã qua 30 tuổi, cũng không còn trẻ gì! Thế nhưng lại mơ giấc mơ nồng nàn, trẻ con đến như vậy! Cái này có phải trong truyền thuyết gọi là cái gì mà hoài xuân hay không?
Anh buồn cười nghĩ, liếc tới đồng hồ! Cũng 12h rồi! Suy nghĩ đầu tiên của anh là muốn biết cô gái nhỏ đang làm gì, cầm lấy điện thoại, anh thấy có tin nhắn của cô, lòng anh thấy vui lạ lùng. Mặc dù tin nhắn chỉ vẻn vẹn 5 chữ ngắn ngủi nhưng anh thấy cuộc đời như chuyển thành màu hồng.
Như vậy là cô dậy rất sớm, như vậy là cô có quan tâm đến anh! Vui sướng trong suy nghĩ anh lại đột nhiên lo! Cô nhắn tin cho anh từ lúc sáng sớm như vậy, giờ anh mới nhận được tin nhắn cô có chờ tin nhắn của anh không, có giận anh sao không trả lời hay không?
Lo được lo mất anh sốt sắng gọi qua! Một hồi chuông dài vang lên, cho tới khi tổng đài thông báo, anh càng trở nên lo lắng. Gọi thêm 1 cuộc nữa, tưởng chừng như sắp được nghe tiếng thông báo “đầy cay đắng” của cô điện thoại viên anh nghe có tiếng bắt máy:
- Alo! Vù….vù..
- Giản tiểu thư, cô đang ở đâu mà ồn ào vậy? – Anh nhíu mày không biết cô đang ở đâu, chỉ truyền qua âm thanh gào thét dữ dội của gió – Alo! Cô nghe tôi nói hay không?
- Tút…tút – đầu dây bên này tắt máy.
Anh đột nhiên lo lắng cô gặp phải chuyện gì không may, đi qua đi lại một chút, định gọi cho Ám vệ hỏi hành tung của cô thì nhận được tin nhắn:
- Mèo con: tôi đang trên đường về quê thăm mẹ! Khi nào tới nơi tôi sẽ gọi cho anh!
Chỉ vậy thôi làm tim anh thả lỏng! Thật buồn cười! Anh nghĩ: “ Bắt đầu từ khi nào Trần Minh Diệp lãnh khốc anh đã lo được lo mất thế này? Cô đúng là được phái xuống hành hạ anh mà! Nghiệp chướng nặng nề đây!”.
Sau khi biết cô đang về quê, anh thay bộ đồ khác, đi xuống lầu. Hôm nay chị gái anh ở nhà, có lẽ anh rể Tom cũng vậy.
Xuống tới lầu thì thấy Tom đang xem phim, chờ chị gái gọt táo ăn. Anh cười thấy hai người hạnh phúc như vậy, lên tiếng:
- Chào hai người!
- Aiz~ Trần đại thiếu gia của tôi ơi! Bây giờ quá bữa trưa rồi, cậu mới dậy! Có lầm không vậy? – Tom giễu cợt đáp.
- Có quan hệ tới sinh lực của anh sao? – anh cũng ngồi vào bàn đáp trả lại Tom. Hai ánh mắt “ xoẹt xoẹt ” va chạm kịch liệt trong không khí, khét lẹt.
- Ông xã anh thôi đi! – Minh Chi gạt phăng Tom qua 1 bên rồi lớn giọng nói – Quản gia, dọn cơm lên cho Tiểu Diệp.
- Bà xã anh ….
- Anh gặp Tiểu Diệp đấu đá mới chiu phải không? Hay cơ bản là anh nhớ vị ngủ thư phòng?
- Bà xã anh đâu có ý đó – Tom hề hà cười – Chỉ là em không thấy Tiểu Diệp lạ sao?
- Lạ gì? – Minh Chi nhìn anh tò mò hỏi.
- Trừ lúc nhỏ và đợt bệnh thập tử nhất sinh lần trước, em đã bao giờ thấy cậu ta ngủ quên giờ giấc chưa?
- Ừm có lẽ chưa!
- Cái gì gọi là có lẽ, chắc chắn 100% là chưa luôn!
- Hừ ! Anh có sống với Tiểu Diệp được lâu đâu mà dám khẳng định vậy? – Minh Chi phản bác Tom, ánh mắt nhìn Minh Diệp ý nói “ để chị giúp em, ăn cơm đi”.
- Ừ thì anh đoán vậy – Tom lại cười – Nhưng mà bà xã cũng tò mò phải không? Chính bà xã cũng nói cậu ta rất lạ mà!
- Ừ anh tiếp tục!
- Có hai nguyên nhân nha! Thứ nhất là cậu ta bị va chạm ở trên đầu, bị đổi tính! Ai ui đau anh bà xã – Tom rên rỉ
- Anh dám rủa nó bị đụng đầu! – Minh Chi tức tối gõ cho Tom 1 cái trên đầu rõ đau. – Anh nghiêm túc xem nào!
- Vâng bà xã đại nhân! Thứ 2 là cậu ta đã “ tư xuân”!
- Cốp !Cái gì gọi là tư xuân! Em trai em là đàn ông chính hiệu cực phẩm nha! – Minh Chi gõ thêm cho Tom 1 cái nữa, phản bác lại anh.
- Bà xã nha! Em chính là thiên vị Tiểu Diệp, bỏ rơi anh! Hơn nữa em còn bạo lực với anh! Anh sẽ gọi điện thoại nói cho mamy, anh bị em ăn hiếp – Tom cực kì ủy khuất.
- Anh cứ gọi cho mamy đi! Biết đâu mamy thương anh bị hiếp đáp đón anh về Ý cũng nên! – Minh Chi lạnh nhạt. “ Hừ cô biết tỏng chiêu này hắn hay sử dụng rồi! Thấy chưa không dám gọi nữa rồi!” .
Minh Diệp ngồi nghe Tom nói mà nổi hết da gà. Nếu không biết lại còn tưởng chị anh là người chuyên hiếp đáp chồng!
Nghĩ lại Tom cũng là người không hề đơn giản, thế mà lại bị chị gái bình thường của anh thu phục. Cái này chính là sức mạnh của tình yêu sao, có khi nào cô gái nhỏ của anh sau này cũng như thế không? Anh cũng sẽ rơi vào tình trạng như Tom bây giờ, nghĩ thế anh thấy thật hạnh phúc, thật ngọt ngào như kẹo vậy!
Aiz~ Quả thật mà nói, tình yêu đúng là quá thần kỳ. Chẳng cần nói đâu xa, 2 người đàn ông lãnh khốc trước mắt đây cũng bị thu phục!
Minh Diệp nghĩ thế cười sáng lạng, bị Tom liếc qua thấy được anh nũng nũng Minh Chi:
- Bà xã nha! Anh nói có sai đâu! Tiểu Diệp cậu ta chính là yêu rồi! Rất giống anh ngày đó – Tom nhẹ giọng nói nhỏ với Minh Chi
- Ừ biết! – Minh Chi xoa xoa chỗ cô mới gõ Tom hỏi- Ông xã có còn đau hay không?
- Hì bà xã chỉ cần thổi vù vù là hết đau ngay! Thổi cho ông xã đi! Thổi đi – Tom lại nũng.
- Thật là…- Minh Chi lắc đầu, cũng chiều Tom mà thổi lên đầu.
Tom cười sáng láng, nói nhỏ với Minh Chi:
- Anh sẽ điều tra xem đó là ai! Haha có chuyện hay để làm rồi!
- Ừ nhưng phải cẩn thận! Đừng làm cô ấy sợ mà chạy mất! Nếu không em hỏi tội anh đấy! – Minh Chi lườm Tom
- Suỵt! Anh biết rồi bà xã, em không tin năng lực của anh sao? – Tom nói rồi quay sang nhìn Minh Diệp cười đầy bí hiểm.
Tom cũng không chậm trễ bước ra ngoài, bắt đầu nhiệm vụ đầy bí hiểm. Rồi anh hôn Minh Chi 1 nụ hôn nhẹ, thay bộ võ phục, đi xuống hầm. Hôm nay là ngày tập võ cùng Minh Diệp, đây là thường lệ thứ 7 hàng tuần hay tập võ vừa rèn luyên thân thể, vừa nâng cao trình độ, không muốn thân thủ bị tụt xuống. Hai người đàn ông đấm đá, vật lộn suốt cả buổi chiều.
Ánh nắng từ từ nhạt dần. Màn đêm từ từ nhạt dần.
Sau khi về đến nhà, Thanh Ngọc được mẹ nấu 1 bữa hải sản phong phú chỉ trừ tôm vì cô dị ứng tôm từ nhỏ. Thỏa sức đánh chén cho no nê, cô mới dọn dẹp chén bát.
Sau khi rửa chén, cô lên nhà, ngồi vào bàn khách, kể cho mẹ và cậu mợ nghe chuyện ở trên bệnh viện, ở khu chung cư, trong cuộc sống. Cô khôi hài kể rất nhiều chuyện vui vẻ làm cả nhà cười to. Tới khi có chương trình ưa thích dành cho người lớn tuổi cuối tuần, cô vào phòng mở internet lên, tìm hiểu thông tin.
Bên này sau buổi tập luyện, Minh Diệp cùng Tom lên nhà, ai nấy chân tay rũ rượi.Tom thì có Minh Chi xoa bóp, an ủi, cưng chiều; còn Minh Diệp cứ vậy một mình lên phòng tắm rửa. TẮm xong anh dùng web- cam trực tiếp tham gia họp với 4 đường chủ. Cứ như vậy buổi họp kéo dài cho tới khi hết việc chính.
Trời đêm đã khuya, ếch nhái kêu xung quanh mấy hồ nước gần nhà, sau khi nhắn tin với Thanh Ngân xong, Thanh Ngọc tắt máy tính, tắm rửa rồi lên giường. Cô luôn vậy, luôn có thói quen tắm trước khi ngủ.
Cô trèo lên giường, cầm chiếc điện thoại, kéo tới số điện thoại của “Đầu heo” cô lại mỉm cười tự hỏi : “ Không biết bây giờ anh đang làm gì? Mình có nên nhắn tin cho anh hay không?” rồi cứ vậy thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Như có “ thần giao cách cảm”, Minh Diệp ngồi trên bàn làm việc, đọc mấy cuốn sách kinh doanh, nhấp 1 ngụm café đen đặc quánh, lơ đãng nhìn điện thoại rồi nhờ tới Thanh Ngọc! “ Cô gái nhỏ không biết đang làm gì?” Anh nghĩ 1 lát rồi định gọi, thấy khuya rồi sợ làm cô thức giấc, anh nhắn tin “ Chúc ngủ ngon ” qua cho cô rồi đặt lại điện thoại trên bàn.
- Tít – có tin nhắn trả lời, thì ra cô gái này chưa ngủ, anh mỉm cười đọc tin nhắn – Tôi chưa ngủ! Sao anh còn chưa ngủ? Khuya rồi!
- Tôi còn phải xử lý chút báo cáo hợp đồng không để ý là khuya như thế này rồi!
- Không sao! Mà anh có đang uống café không?
- Có! Một ly!
- Đã uống chưa?
- Chỉ mới 1 ít thôi!
- Từ sau anh đừng uống café lúc khuya hoặc khi chưa ăn gì! Như vậy sẽ làm anh bị đau dạ dày!
- Cô là bác sĩ, tôi biết! Nhưng đừng thấy ai cũng coi là bệnh nhân! Tôi rất khỏe mạnh!
- Ừm ai cũng nói vậy! Tới khi bị rồi thì sao? Cẩn thận vẫn hơn!
- Nhưng tôi quen rồi, sáng dậy làm 1 ly café cho tỉnh táo!
- Thói quen xấu! Cần phải sửa! – rồi cô gửi 1 hình động khuôn mặt đỏ tức giận làm anh bật cười
- Tôi sẽ nghe lời cô bác sĩ! – Nhận được tin nhắn cô cũng cười vui vẻ.
- Vậy anh đừng làm nữa, mai chủ nhật rồi! Nghỉ ngơi đi!
- Ừm vậy cô ngủ ngon!
- Anh cũng vậy!
Hai con người ấy cứ như vậy, chào nhau, rồi như thần giao cách cảm, họ nhắm mắt, mơ về những giấc mơ đẹp đầy màu sắc.
Bên ngoài bầu trời ánh sao càng về khuya càng sáng rõ, lung linh huyền ảo. Sự tĩnh lặng của màn đêm khiến mọi tiếng động trở nên rõ ràng. Sương phủ trên tán lá! Không khí lành lạnh se se như còn vương chút gì đó của mùa đông để lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.