Chương 40: Đây là sở hữu của em...
Ái Khán Thiên
19/04/2017
Bạch Bân ngủ rất thoải mái, đến lúc tỉnh dậy đã là giữa trưa. Đinh Hạo
bên cạnh vẫn đang chui trong chăn ấm áp ngủ khò khò, ngủ còn ngon lành
hơn cả anh.
Bạch Bân vuốt mũi cậu, nhéo một chút rồi lại buông ra: “Hạo Hạo, dậy đi.”
Đinh Hạo nheo mắt, hồi lâu mới có phản ứng, nghiêng người qua hôn lên miệng Bạch Bân một cái: “Em còn cứ nghĩ là mơ chứ, hóa ra anh thật sự tới đây rồi.”
Bạch Bân ôm cậu, rút đồng hồ từ dưới gối ra nhìn, vừa qua mười giờ. Anh nghĩ ba mẹ Đinh Hạo cũng sắp tới, cảm thấy vẫn đang ngủ không tốt lắm, thì thầm nói chuyện với Đinh Hạo một hồi rồi đứng lên.
Đinh Hạo vốn đã ngủ đủ, lúc này tinh thần càng thoải mái, tự mình nhanh chóng mặc quần áo, lại giúp Bạch Bân mặc áo len. Bạch Bân ngồi trên giường, giơ hai tay tùy ý cậu bận rộn, chờ lúc Đinh Hạo đang sửa lại cổ áo cho anh, ôm, hôn một cái: “Anh còn chưa nói ‘chúc mừng sinh nhật’ đúng không?”
Đinh Hạo nhướng mày: “Đây chỉ là hình thức, không quan trọng.” Ánh mắt nhìn qua nhìn lại Bạch Bân, bắt đầu tìm kiếm trọng điểm: “Anh có mang quà không đấy?”
“Có đem.” Bạch Bân nhéo mặt cậu, nở nụ cười: “Ở trên xe, chờ tối về anh đưa cho.”
Vợ chồng Đinh Viễn Biên quả nhiên đã tới. Mẹ Đinh vừa đến liền đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn, Đinh Viễn Biên cũng không nhàn rỗi, đang ngồi trên sô pha cẩn thận vặt đậu đũa. Bà Đinh một bên xem ti vi một bên chỉ huy: “Chọn cẩn thận đấy, cẩn thận hạt có sâu bị sót… Con xem xem! Cái kia nhìn màu già quá rồi, không ăn được, lấy ra hết đi.”
Đinh Viễn Biên nghe lời làm theo, nhưng bà Đinh vẫn trái phải không vừa lòng. Bà đã lớn tuổi, trong nhà không cho làm việc, nhưng bà nhìn Đinh Viễn Biên làm việc càng sốt ruột: “Con xem xem, con xem xem, bỏ đầu bỏ đuôi, còn lại được bao nhiêu? Con để ta làm luôn đi, chết mất.”
Bạch Bân đi qua cầm lấy rổ đậu, ngay cả trên bàn cũng thu dọn sạch sẽ: “Ba, để con làm.”
Đinh Viễn Biên sửng sốt, không phải vì xưng hô, mà vì anh không ngờ Bạch Bân sẽ làm những việc như vậy. Nhìn Bạch Bân bưng rổ đậu vào bếp, cùng mẹ Đinh bận rộn nấu nướng, sững sờ, nhìn nhìn phòng bếp, lại quay đầu hỏi Đinh Hạo: “Bình thường đều là Bạch Bân nấu cơm sao?”
Đinh Hạo giúp bà Đinh sửa lại điều khiển, bà luyến tiếc vứt bỏ, lấy băng dính dán vài vòng quanh cái cũ tiếp tục dùng. Cậu nghe thấy Đinh Viễn Biên hỏi, thuận miệng đáp: “Đúng vậy! Lần trước ở nhà con, chẳng phải ba mẹ cũng thưởng thức tay nghề của anh ấy rồi sao, còn khen anh ấy làm ăn ngon mà!”
Đinh Viễn Biên há hốc mồm: “Ba cứ nghĩ…” Nghĩ là Bạch Bân chỉ giả trang bộ dáng thôi, anh thật sự không ngờ Bạch Bân có thể hạ mình làm việc này, lại quay đầu nhìn người đang bận rộn trong nhà bếp, hình như còn đeo cái tạp dề. Nhìn tư thế kia của Bạch Bân, quả nhiên đã được rèn luyện đến thuần thục.
Đinh Viễn Biên lại liếc nhìn thằng nhóc con thỏ nhỏ nhà mình, đang cúi đầu sửa điều khiển, nhìn bộ dáng thoải mái chờ ăn này, dường như đã tập thành thói quen. Đinh Viễn Biên bỗng nhiên có chút cảm khái.
Đinh Hạo ở bên cạnh không có cảm giác gì, còn đang nghịch ngợm coi điều khiển là súng nhỏ bắn đạn: “Nội à, lần tới con không sửa nữa đâu, chúng ta mua một cái mới… Ừm, xong rồi, trăm ngàn lần đừng để rơi nữa, cái này không chịu nổi đâu.”
Bà Đinh cẩn thận nhận lấy, đặt trên tay vịn sô pha: “Hạo Hạo à, lần này thật sự không phải lỗi nội, đều là do ba con! Vừa hôm nọ nó làm rơi xong!”
Đinh Hạo thoáng nhìn Đinh Viễn Biên, không dám hùa theo lên án công khai, chỉ nhỏ giọng tán thành: “Đúng đúng, nội cứ phạt ba đem cái nhà họ tới thay cho chúng ta dùng.”
Đinh Viễn Biên vui vẻ: “Đinh Hạo, đừng bướng. Bao giờ mua cho nội con cái mới đi.” Điều khiển từ xa kia có khi còn lớn tuổi hơn cả Đinh Hạo, nếu không phải dùng cẩn thận thì sớm đã hỏng rồi.
Đinh Hạo kề tai nói nhỏ với nội: “Nội xem, bây giờ con cái không đáng tin cậy, vẫn là nuôi cháu có lời…”
Đinh Viễn Biên tai thính, nghe thấy, trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Nói bừa gì đó!”
Bà Đinh không nghe rõ tiếng Đinh Hạo, nhưng lại nghe được câu này của Đinh Viễn Biên, lập tức bảo vệ Đinh Hạo, trừng mắt trở lại: “Đi đi đi! Cả ngày hô to gọi nhỏ, tai ta đều là bị con làm điếc!” Đây mới là cưng chiều vô nguyên tắc, cộng thêm chủ nhân nắm quyền tối thượng.
Đinh Hạo ngồi cạnh nghe đến vui vẻ.
“Hạo Hạo!”
Bạch Bân từ phòng bếp đi ra, một tay cầm dao, một tay cầm lấy yểng nhỏ, biểu tình nghiêm trọng: “Nó ăn vụng.”
Đinh Hạo cảm thấy hình tượng này của Bạch Bân thật thú vị, thật phối hợp hỏi: “Ăn như thế nào” Nhìn yểng nhỏ ủ rũ cúi đầu, Đinh Hạo liền vui vẻ, chọc đầu vật nhỏ hỏi: “Lại ăn vụng cái gì à? A? Đồ quỷ tham ăn!”
Bạch Bân vẫn nhíu mày: “Nó ăn vụng hạt tiêu, gói to hạt tiêu màu đỏ kia đều bị nó mổ thủng.”
Đinh Viễn Biên không quá thân thiết với yểng, tuy nói bình thường hay chơi đùa, nhưng thật sự chưa từng cho nó ăn, nghe Bạch Bân nói vậy liền hoảng sợ: “Con chim này sao cái gì cũng ăn vậy? Không ăn ra cái bệnh nào chứ?”
Bạch Bân đặt yểng nhỏ phạm sai vào trong tay Đinh Hạo, giải thích với Đinh Viễn Biên: “Không sao ạ, yểng có thể ăn cay, hình như còn có lợi cho cổ họng nữa.” Lại gõ đầu yểng nhỏ: “Nhưng không được ăn quá nhiều.”
Yểng bé lui vào trong tay Đinh Hạo, rụt đầu.
Đinh Viễn Biên nghe được sửng sốt, vẫn không tin được yểng lại dám ăn hạt tiêu.
Bà Đinh ngồi cạnh nở nụ cười: “A! Đã sớm phải bắt nó đánh một chút! Trước có một lần cho nó ăn hạt tiêu, ăn đến nghiện, dường như sợ không cho nó ăn nữa, lúc nào có cơ hội đều phải cắn một ngụm! Thật sự là, lấm la lấm lét không học được gì tốt!” Bà Đinh cũng đi qua gõ đầu yểng nhỏ, nhưng bà xuống tay rất nhẹ, giống như vuốt ve.
Yểng bé nghiêng đầu nhìn bà nội, cảm thấy bên kia có vẻ an toàn, đập cánh bay qua, ngồi xổm trên vai bà Đinh làm ra vẻ ‘yên lặng suy nghĩ sai lầm’.Nói là làm sinh nhật cho Đinh Hạo, thật ra chính là người một nhà tụ họp. Mẹ Đinh mua một chiếc bánh ngọt nhỏ cho Đinh Hạo, Bạch Bân không biết, cũng đặt một cái bánh cho cậu. Bạch Bân vốn nghĩ còn có thể có người khác tới, đặt bánh ngọt hơi lớn, ba tầng bánh hoa quả. Bây giờ chỉ có năm người bọn họ, thêm hai chú yểng, khẳng định không ăn hết.
Bà Đinh thương cháu mình, bảo bọn họ mang về ăn: “Hạo Hạo mang về đi, đừng mở ra nữa, nhé!”
Đinh Hạo suy nghĩ một biện pháp trung hòa: “Mang về cái mẹ mua cho con đi, trưa nay chúng ta ăn cái lớn, mỗi năm có một lần sinh nhật, dù sao cũng nên ăn thoải mái… Đúng không, Đậu Đỏ?”
Bé yểng đã sớm đậu trên hộp bánh ngọt, đang dùng móng vuốt gẩy gẩy nơ được thắt trên đó, nghe Đinh Hạo gọi mình, lập tức ngẩng đầu lấy lòng kêu to: “Chúc mừng phát tài! Thân thể khỏe mạnh! Tôi ăn rất nhiều!”
Người một nhà đều nở nụ cười, mẹ Đinh chọc vật nhỏ: “Ăn cái gì nhiều chứ, đây là bánh ngọt, bé ngốc!”
Yểng nhỏ từ bé đã được nuông chiều, bà Đinh sợ nó sinh tật xấu, chỉ dám lấy một chút bánh ngọt, thêm hoa quả cho nó ăn. Vật nhỏ chẹp chẹp ăn đến ngon lành.
Đậu Đậu được phần nhiều hơn nó, nhưng lại không ăn nhiều như Đậu Đỏ, mổ vài ngụm, lại bay đến chỗ khác chơi. Nó đậu trên ban công, không biết lôi đâu ra một hạt tiêu tha tới, ánh nắng chiếu rọi, đỏ au.
Đinh Viễn Biên lúc ăn cơm lại nhắc đến chuyện mời người chăm sóc cho bà. Bà không đồng ý, lần này không từ chối miễn cưỡng, mà là quả thật có người chăm sóc: “Các con còn nhớ nhà Trương Dương không! Năm nay nó cũng về hưu, một tuần năm sáu ngày đều tới đây. Hai chúng ta cùng nhau cắt giấy, làm hoa, rất bận rộn.” thấy Đinh Viễn Biên vẫn còn muốn mở miệng, lại gắp miếng sườn nhét vào miệng anh: “Nếm thử đồ ăn Bân Bân làm đi, mẹ già rồi không cắn nổi, các con thay mẹ ăn nhiều một chút.”
Đinh Hạo ở bên cạnh vùi đầu ăn cơm, cậu biết thật ra bà Đinh luyến tiếc nơi này, luyến tiếc ông nội chôn ở chỗ này. Trước kia bà Đinh từng nói qua, bà nói sau khi chết sẽ chôn bên cạnh ông… Hiện giờ qua ngày thật tốt, còn sống vì bọn nhỏ quan tâm vui cười, cứ để ông ấy chờ thêm một lát đi.
Vợ chồng Đinh Viễn Biên ở lại ngủ một đêm, mẹ Đinh cũng được nghỉ đông, cô muốn ở lại cùng bà. Đinh Hạo và Bạch Bân ở khá gần, cũng không vội vã trở về, chờ tới khi bà Đinh muốn đi ngủ mới đứng dậy về nhà mình.
Bà Đinh dặn Đinh Hạo mai lại tới: “Nội còn giữ đồ ngon cho con đó, một vò thịt heo nhúng dấm, ăn ngon.”
Đinh Hạo cười đáp ứng: “Vâng, nhất định sẽ qua sớm, nội nghỉ ngơi đi.” Trí nhớ bà Đinh có chút không tốt, thịt heo nhúng dấm buổi sáng đã lấy ra cho Đinh Hạo ăn, giờ lại nhắc tới. Đinh Hạo không chê phiền, cậu nghe bà lải nhải mấy cái này liền cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp.
Đinh Hạo và Bạch Bân về tới nhà mình, đã sắp tới 11 giờ. Dọn dẹp một chút, Đinh Hạo lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, lúc tối sợ bà nội ăn nhiều khó chịu, Đinh Hạo đề nghị nấu cháo. Khẩu vị của Đinh Hạo được Bạch Bân nuôi đến kén chọn, theo thói quen ăn thật nhiêu cơm, giờ bữa tối chẳng được bao nhiêu cháo, không đói bụng mới là lạ.
May mắn mẹ Đinh mua bánh ngọt cho cậu đem về, bây giờ vừa lúc ăn được.
Bạch Bân bảo cậu đi tắm rửa: “Anh làm thêm ít đồ ăn, chờ em tắm xong cùng nhau ăn.”
Đinh Hạo vô cùng cung kính với đầu bếp, lập tức nghe lời đi, chờ tới lúc lau tóc đi ra, trong phòng khách một mảnh tối đen như mực, chỉ có ánh nến yếu ớt trên bàn.
Ánh sáng màu cam lúc sáng lúc tối, ấm áp, làm nổi bật con số ‘23’ trên bánh ngọt đặc biệt bắt mắt.
Bên cạnh còn có mấy đĩa hoa quả, hai ly sữa nóng. Đinh Hạo cầm khăn mặt qua, mang theo giọng mũi còn cậy mạnh: “Này, Bạch Bân, người ta bình thường là bánh ngọt ăn kèm với rượu vang đúng không? Anh làm hai ly sữa mất sạch không khí…”
Bạch Bân ôm cậu vào trong ngực, dưới ánh nến tươi cười: “Rượu vang cũng có, mai uống. Nội bảo em nói mấy ngày nay khẩu vị không tốt, chúng ta uống sữa chúc mừng trước đi.”
Đinh Hạo ngồi trong lòng anh, không hé răng.
Bạch Bân lấy ra một cái hộp, nhỏ bé, hơi dẹt: “Hạo Hạo, em mở ra nhìn xem.”
Đinh Hạo mở ra, bên trong là một chiếc túi công văn vô cùng quy củ, cậu sửng sốt, lại mở ra tiếp, bên trong là mấy tờ giấy, là một phần di chúc gì đó, ghi chú rõ toàn bộ tài sản của Bạch Bân, người nhận là Đinh Hạo. Đinh Hạo cầm giấy, tay run rẩy.
Bạch Bân ôm cậu thật chặt, cùng cậu nhìn mấy tờ giấy mỏng manh kia: “Thích không?”
Thanh âm Đinh Hạo nghẹn ngào: “Ai mẹ nó… Thích cái này… A!!”
Bạch Bân siết chặt tay, dán sát hôn lên má cậu, thanh âm cũng run rẩy:”Em biết là tốt rồi. Vì cái gì phải giữ cái này trong nhà chứ?” Trong nhà bọn họ ở thành phố D, dưới đệm giường, cũng có một cái hộp nhỏ như vậy. Bên trong không khác biệt gì lắm với thứ này, chính là bảo hiểm lớn, ghi rõ nếu Đinh Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người được hưởng lợi là anh – Bạch Bân.
Nếu không phải khi quét tước vệ sinh vô tình phát hiện ra cái hộp nhỏ kia, nếu không phải tò mò Đinh Hạo giấu cái gì còn viết tên của anh, sẽ không phát hiện ra bí mật nhỏ này, cũng sẽ không phát hiện ra tình yêu cẩn thận của Đinh Hạo.
“Hạo Hạo, em có biết lúc anh nhìn thấy… là cảm giác gì hay không.”
Người phía sau ôm lấy mình, lần đầu tiên biểu hiện ra mặt yếu ớt. Đinh Hạo thậm chí cảm thấy, anh sắp khóc.
Như vậy, Bạch Bân. Anh có biết… Lúc em viết thứ đó là cảm giác gì hay không?
Năm 23 tuổi này, chúng ta từng cùng nhau đi qua. Trốn tránh, truy đuổi, sau đó là một trận tai nạn xe cộ, làm cho em hiểu được điều gì là quan trọng nhất. Bạch Bân, em chỉ muốn, nếu em không trải qua được sinh nhật hôm nay…
Em chỉ muốn, xin anh đừng quên em… Còn có, sống được tốt hơn một chút.
Bạch Bân vuốt mũi cậu, nhéo một chút rồi lại buông ra: “Hạo Hạo, dậy đi.”
Đinh Hạo nheo mắt, hồi lâu mới có phản ứng, nghiêng người qua hôn lên miệng Bạch Bân một cái: “Em còn cứ nghĩ là mơ chứ, hóa ra anh thật sự tới đây rồi.”
Bạch Bân ôm cậu, rút đồng hồ từ dưới gối ra nhìn, vừa qua mười giờ. Anh nghĩ ba mẹ Đinh Hạo cũng sắp tới, cảm thấy vẫn đang ngủ không tốt lắm, thì thầm nói chuyện với Đinh Hạo một hồi rồi đứng lên.
Đinh Hạo vốn đã ngủ đủ, lúc này tinh thần càng thoải mái, tự mình nhanh chóng mặc quần áo, lại giúp Bạch Bân mặc áo len. Bạch Bân ngồi trên giường, giơ hai tay tùy ý cậu bận rộn, chờ lúc Đinh Hạo đang sửa lại cổ áo cho anh, ôm, hôn một cái: “Anh còn chưa nói ‘chúc mừng sinh nhật’ đúng không?”
Đinh Hạo nhướng mày: “Đây chỉ là hình thức, không quan trọng.” Ánh mắt nhìn qua nhìn lại Bạch Bân, bắt đầu tìm kiếm trọng điểm: “Anh có mang quà không đấy?”
“Có đem.” Bạch Bân nhéo mặt cậu, nở nụ cười: “Ở trên xe, chờ tối về anh đưa cho.”
Vợ chồng Đinh Viễn Biên quả nhiên đã tới. Mẹ Đinh vừa đến liền đeo tạp dề tiến vào bếp bận rộn, Đinh Viễn Biên cũng không nhàn rỗi, đang ngồi trên sô pha cẩn thận vặt đậu đũa. Bà Đinh một bên xem ti vi một bên chỉ huy: “Chọn cẩn thận đấy, cẩn thận hạt có sâu bị sót… Con xem xem! Cái kia nhìn màu già quá rồi, không ăn được, lấy ra hết đi.”
Đinh Viễn Biên nghe lời làm theo, nhưng bà Đinh vẫn trái phải không vừa lòng. Bà đã lớn tuổi, trong nhà không cho làm việc, nhưng bà nhìn Đinh Viễn Biên làm việc càng sốt ruột: “Con xem xem, con xem xem, bỏ đầu bỏ đuôi, còn lại được bao nhiêu? Con để ta làm luôn đi, chết mất.”
Bạch Bân đi qua cầm lấy rổ đậu, ngay cả trên bàn cũng thu dọn sạch sẽ: “Ba, để con làm.”
Đinh Viễn Biên sửng sốt, không phải vì xưng hô, mà vì anh không ngờ Bạch Bân sẽ làm những việc như vậy. Nhìn Bạch Bân bưng rổ đậu vào bếp, cùng mẹ Đinh bận rộn nấu nướng, sững sờ, nhìn nhìn phòng bếp, lại quay đầu hỏi Đinh Hạo: “Bình thường đều là Bạch Bân nấu cơm sao?”
Đinh Hạo giúp bà Đinh sửa lại điều khiển, bà luyến tiếc vứt bỏ, lấy băng dính dán vài vòng quanh cái cũ tiếp tục dùng. Cậu nghe thấy Đinh Viễn Biên hỏi, thuận miệng đáp: “Đúng vậy! Lần trước ở nhà con, chẳng phải ba mẹ cũng thưởng thức tay nghề của anh ấy rồi sao, còn khen anh ấy làm ăn ngon mà!”
Đinh Viễn Biên há hốc mồm: “Ba cứ nghĩ…” Nghĩ là Bạch Bân chỉ giả trang bộ dáng thôi, anh thật sự không ngờ Bạch Bân có thể hạ mình làm việc này, lại quay đầu nhìn người đang bận rộn trong nhà bếp, hình như còn đeo cái tạp dề. Nhìn tư thế kia của Bạch Bân, quả nhiên đã được rèn luyện đến thuần thục.
Đinh Viễn Biên lại liếc nhìn thằng nhóc con thỏ nhỏ nhà mình, đang cúi đầu sửa điều khiển, nhìn bộ dáng thoải mái chờ ăn này, dường như đã tập thành thói quen. Đinh Viễn Biên bỗng nhiên có chút cảm khái.
Đinh Hạo ở bên cạnh không có cảm giác gì, còn đang nghịch ngợm coi điều khiển là súng nhỏ bắn đạn: “Nội à, lần tới con không sửa nữa đâu, chúng ta mua một cái mới… Ừm, xong rồi, trăm ngàn lần đừng để rơi nữa, cái này không chịu nổi đâu.”
Bà Đinh cẩn thận nhận lấy, đặt trên tay vịn sô pha: “Hạo Hạo à, lần này thật sự không phải lỗi nội, đều là do ba con! Vừa hôm nọ nó làm rơi xong!”
Đinh Hạo thoáng nhìn Đinh Viễn Biên, không dám hùa theo lên án công khai, chỉ nhỏ giọng tán thành: “Đúng đúng, nội cứ phạt ba đem cái nhà họ tới thay cho chúng ta dùng.”
Đinh Viễn Biên vui vẻ: “Đinh Hạo, đừng bướng. Bao giờ mua cho nội con cái mới đi.” Điều khiển từ xa kia có khi còn lớn tuổi hơn cả Đinh Hạo, nếu không phải dùng cẩn thận thì sớm đã hỏng rồi.
Đinh Hạo kề tai nói nhỏ với nội: “Nội xem, bây giờ con cái không đáng tin cậy, vẫn là nuôi cháu có lời…”
Đinh Viễn Biên tai thính, nghe thấy, trừng mắt nhìn Đinh Hạo: “Nói bừa gì đó!”
Bà Đinh không nghe rõ tiếng Đinh Hạo, nhưng lại nghe được câu này của Đinh Viễn Biên, lập tức bảo vệ Đinh Hạo, trừng mắt trở lại: “Đi đi đi! Cả ngày hô to gọi nhỏ, tai ta đều là bị con làm điếc!” Đây mới là cưng chiều vô nguyên tắc, cộng thêm chủ nhân nắm quyền tối thượng.
Đinh Hạo ngồi cạnh nghe đến vui vẻ.
“Hạo Hạo!”
Bạch Bân từ phòng bếp đi ra, một tay cầm dao, một tay cầm lấy yểng nhỏ, biểu tình nghiêm trọng: “Nó ăn vụng.”
Đinh Hạo cảm thấy hình tượng này của Bạch Bân thật thú vị, thật phối hợp hỏi: “Ăn như thế nào” Nhìn yểng nhỏ ủ rũ cúi đầu, Đinh Hạo liền vui vẻ, chọc đầu vật nhỏ hỏi: “Lại ăn vụng cái gì à? A? Đồ quỷ tham ăn!”
Bạch Bân vẫn nhíu mày: “Nó ăn vụng hạt tiêu, gói to hạt tiêu màu đỏ kia đều bị nó mổ thủng.”
Đinh Viễn Biên không quá thân thiết với yểng, tuy nói bình thường hay chơi đùa, nhưng thật sự chưa từng cho nó ăn, nghe Bạch Bân nói vậy liền hoảng sợ: “Con chim này sao cái gì cũng ăn vậy? Không ăn ra cái bệnh nào chứ?”
Bạch Bân đặt yểng nhỏ phạm sai vào trong tay Đinh Hạo, giải thích với Đinh Viễn Biên: “Không sao ạ, yểng có thể ăn cay, hình như còn có lợi cho cổ họng nữa.” Lại gõ đầu yểng nhỏ: “Nhưng không được ăn quá nhiều.”
Yểng bé lui vào trong tay Đinh Hạo, rụt đầu.
Đinh Viễn Biên nghe được sửng sốt, vẫn không tin được yểng lại dám ăn hạt tiêu.
Bà Đinh ngồi cạnh nở nụ cười: “A! Đã sớm phải bắt nó đánh một chút! Trước có một lần cho nó ăn hạt tiêu, ăn đến nghiện, dường như sợ không cho nó ăn nữa, lúc nào có cơ hội đều phải cắn một ngụm! Thật sự là, lấm la lấm lét không học được gì tốt!” Bà Đinh cũng đi qua gõ đầu yểng nhỏ, nhưng bà xuống tay rất nhẹ, giống như vuốt ve.
Yểng bé nghiêng đầu nhìn bà nội, cảm thấy bên kia có vẻ an toàn, đập cánh bay qua, ngồi xổm trên vai bà Đinh làm ra vẻ ‘yên lặng suy nghĩ sai lầm’.Nói là làm sinh nhật cho Đinh Hạo, thật ra chính là người một nhà tụ họp. Mẹ Đinh mua một chiếc bánh ngọt nhỏ cho Đinh Hạo, Bạch Bân không biết, cũng đặt một cái bánh cho cậu. Bạch Bân vốn nghĩ còn có thể có người khác tới, đặt bánh ngọt hơi lớn, ba tầng bánh hoa quả. Bây giờ chỉ có năm người bọn họ, thêm hai chú yểng, khẳng định không ăn hết.
Bà Đinh thương cháu mình, bảo bọn họ mang về ăn: “Hạo Hạo mang về đi, đừng mở ra nữa, nhé!”
Đinh Hạo suy nghĩ một biện pháp trung hòa: “Mang về cái mẹ mua cho con đi, trưa nay chúng ta ăn cái lớn, mỗi năm có một lần sinh nhật, dù sao cũng nên ăn thoải mái… Đúng không, Đậu Đỏ?”
Bé yểng đã sớm đậu trên hộp bánh ngọt, đang dùng móng vuốt gẩy gẩy nơ được thắt trên đó, nghe Đinh Hạo gọi mình, lập tức ngẩng đầu lấy lòng kêu to: “Chúc mừng phát tài! Thân thể khỏe mạnh! Tôi ăn rất nhiều!”
Người một nhà đều nở nụ cười, mẹ Đinh chọc vật nhỏ: “Ăn cái gì nhiều chứ, đây là bánh ngọt, bé ngốc!”
Yểng nhỏ từ bé đã được nuông chiều, bà Đinh sợ nó sinh tật xấu, chỉ dám lấy một chút bánh ngọt, thêm hoa quả cho nó ăn. Vật nhỏ chẹp chẹp ăn đến ngon lành.
Đậu Đậu được phần nhiều hơn nó, nhưng lại không ăn nhiều như Đậu Đỏ, mổ vài ngụm, lại bay đến chỗ khác chơi. Nó đậu trên ban công, không biết lôi đâu ra một hạt tiêu tha tới, ánh nắng chiếu rọi, đỏ au.
Đinh Viễn Biên lúc ăn cơm lại nhắc đến chuyện mời người chăm sóc cho bà. Bà không đồng ý, lần này không từ chối miễn cưỡng, mà là quả thật có người chăm sóc: “Các con còn nhớ nhà Trương Dương không! Năm nay nó cũng về hưu, một tuần năm sáu ngày đều tới đây. Hai chúng ta cùng nhau cắt giấy, làm hoa, rất bận rộn.” thấy Đinh Viễn Biên vẫn còn muốn mở miệng, lại gắp miếng sườn nhét vào miệng anh: “Nếm thử đồ ăn Bân Bân làm đi, mẹ già rồi không cắn nổi, các con thay mẹ ăn nhiều một chút.”
Đinh Hạo ở bên cạnh vùi đầu ăn cơm, cậu biết thật ra bà Đinh luyến tiếc nơi này, luyến tiếc ông nội chôn ở chỗ này. Trước kia bà Đinh từng nói qua, bà nói sau khi chết sẽ chôn bên cạnh ông… Hiện giờ qua ngày thật tốt, còn sống vì bọn nhỏ quan tâm vui cười, cứ để ông ấy chờ thêm một lát đi.
Vợ chồng Đinh Viễn Biên ở lại ngủ một đêm, mẹ Đinh cũng được nghỉ đông, cô muốn ở lại cùng bà. Đinh Hạo và Bạch Bân ở khá gần, cũng không vội vã trở về, chờ tới khi bà Đinh muốn đi ngủ mới đứng dậy về nhà mình.
Bà Đinh dặn Đinh Hạo mai lại tới: “Nội còn giữ đồ ngon cho con đó, một vò thịt heo nhúng dấm, ăn ngon.”
Đinh Hạo cười đáp ứng: “Vâng, nhất định sẽ qua sớm, nội nghỉ ngơi đi.” Trí nhớ bà Đinh có chút không tốt, thịt heo nhúng dấm buổi sáng đã lấy ra cho Đinh Hạo ăn, giờ lại nhắc tới. Đinh Hạo không chê phiền, cậu nghe bà lải nhải mấy cái này liền cảm thấy trong lòng đặc biệt ấm áp.
Đinh Hạo và Bạch Bân về tới nhà mình, đã sắp tới 11 giờ. Dọn dẹp một chút, Đinh Hạo lại bắt đầu cảm thấy đói bụng, lúc tối sợ bà nội ăn nhiều khó chịu, Đinh Hạo đề nghị nấu cháo. Khẩu vị của Đinh Hạo được Bạch Bân nuôi đến kén chọn, theo thói quen ăn thật nhiêu cơm, giờ bữa tối chẳng được bao nhiêu cháo, không đói bụng mới là lạ.
May mắn mẹ Đinh mua bánh ngọt cho cậu đem về, bây giờ vừa lúc ăn được.
Bạch Bân bảo cậu đi tắm rửa: “Anh làm thêm ít đồ ăn, chờ em tắm xong cùng nhau ăn.”
Đinh Hạo vô cùng cung kính với đầu bếp, lập tức nghe lời đi, chờ tới lúc lau tóc đi ra, trong phòng khách một mảnh tối đen như mực, chỉ có ánh nến yếu ớt trên bàn.
Ánh sáng màu cam lúc sáng lúc tối, ấm áp, làm nổi bật con số ‘23’ trên bánh ngọt đặc biệt bắt mắt.
Bên cạnh còn có mấy đĩa hoa quả, hai ly sữa nóng. Đinh Hạo cầm khăn mặt qua, mang theo giọng mũi còn cậy mạnh: “Này, Bạch Bân, người ta bình thường là bánh ngọt ăn kèm với rượu vang đúng không? Anh làm hai ly sữa mất sạch không khí…”
Bạch Bân ôm cậu vào trong ngực, dưới ánh nến tươi cười: “Rượu vang cũng có, mai uống. Nội bảo em nói mấy ngày nay khẩu vị không tốt, chúng ta uống sữa chúc mừng trước đi.”
Đinh Hạo ngồi trong lòng anh, không hé răng.
Bạch Bân lấy ra một cái hộp, nhỏ bé, hơi dẹt: “Hạo Hạo, em mở ra nhìn xem.”
Đinh Hạo mở ra, bên trong là một chiếc túi công văn vô cùng quy củ, cậu sửng sốt, lại mở ra tiếp, bên trong là mấy tờ giấy, là một phần di chúc gì đó, ghi chú rõ toàn bộ tài sản của Bạch Bân, người nhận là Đinh Hạo. Đinh Hạo cầm giấy, tay run rẩy.
Bạch Bân ôm cậu thật chặt, cùng cậu nhìn mấy tờ giấy mỏng manh kia: “Thích không?”
Thanh âm Đinh Hạo nghẹn ngào: “Ai mẹ nó… Thích cái này… A!!”
Bạch Bân siết chặt tay, dán sát hôn lên má cậu, thanh âm cũng run rẩy:”Em biết là tốt rồi. Vì cái gì phải giữ cái này trong nhà chứ?” Trong nhà bọn họ ở thành phố D, dưới đệm giường, cũng có một cái hộp nhỏ như vậy. Bên trong không khác biệt gì lắm với thứ này, chính là bảo hiểm lớn, ghi rõ nếu Đinh Hạo xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người được hưởng lợi là anh – Bạch Bân.
Nếu không phải khi quét tước vệ sinh vô tình phát hiện ra cái hộp nhỏ kia, nếu không phải tò mò Đinh Hạo giấu cái gì còn viết tên của anh, sẽ không phát hiện ra bí mật nhỏ này, cũng sẽ không phát hiện ra tình yêu cẩn thận của Đinh Hạo.
“Hạo Hạo, em có biết lúc anh nhìn thấy… là cảm giác gì hay không.”
Người phía sau ôm lấy mình, lần đầu tiên biểu hiện ra mặt yếu ớt. Đinh Hạo thậm chí cảm thấy, anh sắp khóc.
Như vậy, Bạch Bân. Anh có biết… Lúc em viết thứ đó là cảm giác gì hay không?
Năm 23 tuổi này, chúng ta từng cùng nhau đi qua. Trốn tránh, truy đuổi, sau đó là một trận tai nạn xe cộ, làm cho em hiểu được điều gì là quan trọng nhất. Bạch Bân, em chỉ muốn, nếu em không trải qua được sinh nhật hôm nay…
Em chỉ muốn, xin anh đừng quên em… Còn có, sống được tốt hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.