Chương 38: Táo ngâm rượu
Ái Khán Thiên
19/04/2017
Tiêu đề khác: “Em muốn ở trên ”
Hai người đàn ông chủ chốt trong nhà thương lượng nửa ngày, cuối cùng thay Đinh Hạo quyết định: Đi học tiếp thôi, như vậy là tốt nhất!
Mẹ Đinh thừa dịp bọn họ thương lượng vấn đề chi tiết, kéo Đinh Hạo tới phòng bếp, lấy ra một bình táo ngâm rượu cho cậu ăn: “Này, Hạo Hạo năm nay vẫn chưa ăn thứ này đúng không? Hồi mùa thu đến thăm nội con, thu hoạch nhiều liền làm một bình.”
Đinh Hạo gắp một viên táo, vừa ngọt vừa thơm, cắn ra càng thêm ngon lành: “Lúc ở chỗ nội cũng ăn rồi, nhưng chỉ làm nhạt, vẫn là cái này ăn ngon hơn.”
Mẹ Đinh thấy cậu ăn vui vẻ, xoa xoa đầu cậu, cười hài lòng: “Ăn từ từ, một bình này đều để dành cho con đó. Hạo Hạo, đến đây ở vài ngày nhé? Vừa lúc sắp tới sinh nhật con rồi, chúng ta đón ở nhà được không?”
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, miệng đầy hương rượu hít hà: “Mẹ… Con đã tính tốt rồi, hôm đó chúng ta về trấn nhé? Dù sao cũng là người một nhà tụ tập, tới nhà nội, nhiều người náo nhiệt, nội cũng cao hứng.” Phía sau còn tỉnh lược một câu: Đến lúc đó có thể cùng Bạch Bân về nhà riêng của bọn họ trải qua thế giới hai người, cái này chỉ cần chính mình yên lặng biết là được.
Mẹ Đinh gật đầu đồng ý, chỉ cần con cao hứng, đi chỗ nào cũng được, huống chi là về thăm bà! Rót một ly nước cho Đinh Hạo, lại nhỏ giọng hỏi: “Hạo Hạo à, ba con nói thật sao? Con lén nói cho mẹ biết, con có muốn tiếp tục đi học không?”
Đinh Hạo rầm rì gặm vài quả táo ngâm rượu, nhả hột ra, xong xuôi mới trả lời: “Tùy ạ, dù sao đọc thêm nhiều sách cũng không phải chuyện xấu.”
Mẹ Đinh biết con mình không ngồi lâu được một chỗ, từ hồi nhà trẻ đã huyên náo cả nhà đến gà bay chó sủa. Tiểu học nhảy lớp, trung học học lại, chuyển trường vòng vo mấy lượt. Cô thấy Đinh Hạo hơi gầy, lại bắt đầu đau lòng: “Nếu không chúng ta không học nữa nhé? Học nhiều cũng chẳng ăn thêm được bao nhiêu cơm, thật vất vả thoát khỏi mười mấy năm ròng, không thèm quay về chịu cái tội nợ kia nữa…”
Đinh Hạo ôm cổ mẹ Đinh vui vẻ, hôn bẹp một ngụm lên má cô: “Mẹ! Mẹ thật sự là mẹ ruột của con!”
Mẹ Đinh cũng cười: “Đương nhiên là mẹ ruột của con rồi! Cái tính trước kia của con mà có mẹ kế là nuôi không sống nổi đâu!” Nhéo mặt Đinh Hạo, dặn dò: “Con có chuyện gì cứ nói với mẹ, đừng chạm tới ba. Thật vất vả được vài ngày thư thái, đừng tự làm mình mệt mỏi, nhé.”
Đinh Hạo vâng dạ, ôm mẹ Đinh nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn hòa giải nghe theo ý Đinh Viễn Biên: “Mẹ, con thấy về trường học cũng tốt, tiếp xúc nhiều với các thầy cô giáo, học thêm chút kiến thức.”
Mẹ Đinh vỗ vỗ tay cậu, cười nói tốt thôi.
Ở nhà ba mẹ Đinh Hạo ăn cơm chiều, mẹ Đinh cố ý làm món canh cải trắng sở trường, Bạch Bân uống hai chén, cười nói hương vị món này là ngon nhất.
Mẹ Đinh không biết mình đang được khích lệ, hào hứng uống rượu, mặt mày hồng hào, cười vô cùng vui vẻ.
Bạch Bân lái xe qua, không tiện uống rượu, Đinh Hạo thay anh nâng chén. Nhà bọn họ có rượu thuốc tự mình ngâm, mỗi ngày một ly nhỏ là tốt nhất. Đinh Hạo kính ba mẹ, nói qua nói lại liền uống nhiều lên hai ly. Đinh Viễn Biên không ngăn cản cậu, chỉ dặn dò Đinh Hạo: “Ra bên ngoài phải xử sự đúng mực, đừng quá theo cảm tính, nghe lời người xung quanh một chút, biết chưa?”
Đinh Hạo vỗ ngực đáp ứng, nói câu kia thật dễ nghe. Đinh Viễn Biên cười cười cũng bỏ qua cậu, không dông dài thêm nữa, tốt xấu gì còn có Bạch Bân nhìn nó, xem từ hành động chiếu cố cẩn thận trên bàn cơm này cũng có thể yên tâm.
Làm ba là hiểu biết con mình nhất, đừng có nhìn Đinh Hạo con thỏ nhỏ thằng nhóc này bên ngoài ngoan ngoãn, trước mặt người khác ra hình ra dạng, trong lòng lại đầy bụng mưu ma chước quỷ. Vừa rồi gắp được chút đồ ăn cho Bạch Bân, đều là loại mình không thích! Chậc, ngoài miệng sẽ không nói vậy, toàn là ‘Ăn thử đi, món sở trường nhất của mẹ em” “Ngon đúng không, đồ ăn nhà họ Đinh là ngon nhất”…
Đinh Viễn Biên nhìn nhìn, chợt thấy vui vẻ.
Một bữa cơm ăn tới hài lòng, ăn xong xuôi, Đinh Hạo bọn họ vẫn là về nhà ông Bạch.
Đinh Viễn Biên cảm thấy không thoải mái, anh cảm thấy con nhà mình giống như đã bị gả ra ngoài rồi vậy: “Đến nơi đừng quên gọi điện một cú về nhà.”
Lúc cơm chiều Đinh Hạo uống hơi nhiều, mặt có chút đỏ, nhưng nói chuyện vẫn khá lưu loát: “Ba, đến sẽ gọi… Điện thoại, ba yên tâm đi!”
Đinh Viễn Biên không chú ý lời cậu nói, đôi mắt chăm chú nhìn vào bàn tay bên hông Đinh Hạo kia. Tuy rằng biết là con mình uống nhiều, Bạch Bân người ta sợ bị ngã mới đỡ, nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Anh có lỗi giác như con mình đang bị người khác chiếm tiện nghi vậy… Cảm giác này vô cùng không tốt, Đinh Viễn Biên không tự chủ được nhíu mày.
Mẹ Đinh thật ra không cảm thấy gì, lấy bình rượu táo ngâm kia cho Đinh Hạo mang theo, dặn bọn họ lái xe trên đường cẩn thận: “Trên đường có băng, đi chậm một chút, nhé.”
Đinh Hạo thò đầu ra khỏi cửa kính vẫy tay với ba mẹ mình: “Biết rồi ạ! Mẹ, mau vào đi, trời lạnh lắm!”
Xe jeep nhấn còi hai tiếng, khởi động rời đi. Đinh Viễn Biên nhìn chiếc xe jeep vượt qua gió lạnh mang theo con mình tới nhà khác, trong lòng càng thêm không thoải mái, vốn đang cao hứng cũng không cười nổi, hừ một tiếng đi vào trong nhà.
Mẹ Đinh đứng ở cửa nhìn theo mãi, nghĩ vài ngày tới đến trấn lại có thể nhìn thấy Đinh Hạo, liền vô cùng cao hứng.
Đinh Hạo uống nhiều rượu, đặc biệt nghịch ngợm. Ở trên đường cậu ăn vụng không ít táo ngâm rượu, cuối cùng còn nâng bình lên uống một ngụm. Bạch Bân lái xe không kịp ngăn cản, chờ đến khi tới được chỗ ông Bạch, ánh mắt Đinh Hạo đã trở nên mê mang.
Đừng xem thường bình táo ngâm rượu nhỏ này. Mẹ Đinh sợ không làm ra được táo ngâm rượu ngon, nhờ người quen lấy cho rượu Hán được ủ chính gốc, độ tinh khiết cao, độ cồn lớn, cố tình cho vào nhiều đường để người khác không nhận ra, uống thêm vài ngụm, liền say.
Đinh Hạo xuống xe đã loạng choạng, Bạch Bân nửa ôm nửa dìu dẫn cậu vào nhà. Ông Bạch đang đọc sách trong phòng khách, thấy bọn họ tiến vào như vậy, hoảng sợ: “Đây là làm sao vậy?”
Bạch Bân giải thích: “Hạo Hạo tham ăn, không cẩn thận ăn nhiều táo ngâm rượu.”
Đinh Hạo kháng nghị, ‘ưm’ một tiếng, cũng không rõ là đang nói cái gì.Cậu vừa xuống xe bị gió lạnh thổi, lại vào trong phòng bị hơi ấm nướng, hơn nữa vừa rồi ăn táo ngâm rượu, chỉ cảm thấy chính mình từ trong ra ngoài đều sắp bị thiêu cháy.Ông Bạch cũng nhìn ra Đinh Hạo bất ổn, bảo Bạch Bân nhanh chóng đưa tới phòng nghỉ ngơi: “Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Bạch Bân vâng dạ rồi đỡ Đinh Hạo lên tầng. Đinh Hạo không đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đứng yên tại chỗ, cúi chào ông Bạch: “Chúc ông ngủ ngon!!”
Kính lão của ông Bạch bị giọng hô của cậu chấn rớt, nâng kính lên xua xua tay, cũng cười: “Ngủ ngon, ngủ ngon! Nhanh đi ngủ đi, nhé.”
Đinh Hạo lại cúi chào, người lệch sang một bên: “Vâng!!”
Bạch Bân bị cậu huyên náo đến bó tay, quyết đoán khiêng cậu lên tầng: “Đừng lộn xộn, cẩn thận bậc thang… Tắm rửa? Được được được, anh mang em đi tắm rửa…”
Ông Bạch nhìn người nằm trên vai Bạch Bân vẫn đang giãy dụa, lắc đầu cười cười. Hiện tại người trẻ tuổi ấy mà, quả nhiên tinh thần phấn chấn vẫn tốt nhất. Ông chưa từng nghĩ tới, cháu trai mình trong tương lai sẽ có ngày giống như bà mẹ già, phần săn sóc kiên nhẫn này, ngoại trừ Đinh Hạo, chỉ sợ là không thể dành cho ai khác.
Đinh Hạo được Bạch Bân săn sóc mang lên tầng, lại kiên nhẫn cởi quần áo cho cậu, thật vất vả tắm rửa xong xuôi, Đinh Hạo lại bắt đầu náo loạn.
Áo ngủ Đinh Hạo vẫn chưa mặc chỉnh tề, một nửa cúc còn cài sai chỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo lộ hơn phân nửa ngực. Tắm rửa sạch sẽ xong, người uống rượu mặt càng đỏ hơn, dám ngồi chồm hỗm trên người Bạch Bân không chịu xuống dưới, tay còn chống đỡ không nổi, há mồm phun ra hai chữ rõ ràng: “Em không.”
Bạch Bân sợ Đinh Hạo lạnh, vươn tay ra cài cúc gọn gàng lại cho cậu, vừa chạm vào, lập tức bị túm lấy cổ tay. Vị đỏ mặt kia còn đang nói chuyện, cố chấp lặp lại hai từ; “Em không!” Xê dịch thân thể, ngăn chặn vật đang cứng rắn gì đó của người kia, còn ác liệt vươn tay ra sờ soạng: “Em không… cho anh đè đâu! Đứa ngốc, mới làm như vậy thôi!”
Bạch Bân bị cậu sờ đến có phản ứng, người này trong phòng tắm đã không ít lần đốt lửa, anh vẫn còn chưa tính sổ đâu. Không thèm cài cúc cho cậu nữa, trực tiếp mò theo vạt áo vươn tay vào sờ soạng: “Vậy em muốn làm như thế nào?”
Người gây chuyện không biết mình đang mắc sai lầm, ngồi trên người Bạch Bân, đúng lý hợp tình tuyên bố: “Em muốn ở trên!”
Bạch Bân dỗ dành cậu, hạ thấp người xuống, hôn một cái: “Ừ, em ở trên.”
Người say giống như chân tôm nhuyễn sao có thể kháng cự được, bị hôn sâu vài cái liền hơi thở bất ổn, mắt ngấn nước: “Em không ở dưới…”
Vẫn còn nhớ không quên.
Bạch Bân cũng không làm khó cậu, thay cậu cởi ra đồ ngủ vừa mới mặc vào không lâu, lại săn sóc bôi trơn: “Được được được, đều nghe lời em, chúng ta ở trên.”
Đinh Hạo ngồi không có chỗ tựa, bị biến thành thắt lưng mềm nhũn vẫn cố nén không chịu ngã xuống, Bạch Bân thấy cậu đáng thương hề hề, quyết đoán ôm cậu đổi phương hướng, để Đinh Hạo tựa vào ngực, ngả vào trong lòng mình.
Đinh Hạo có chỗ dựa, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Vừa thoải mái một chút, lại bắt đầu không nghe lời, dán sát người Bạch Bân cọ qua cọ lại, chính là không cho anh làm được.
Bạch Bân bị trêu chọc nghẹn một bụng hỏa, cắn một ngụm lên cổ Đinh Hạo, lại sợ cậu đau, liền liếm liếm: “Hạo Hạo, cho anh đi vào…”
Đinh Hạo mặc kệ, mượn vai anh lảo đảo muốn đứng dậy, nhíu mày: “Anh đi vào… Vậy em thì để chỗ nào?” Cậu say rượu rất trắng trợn, người ta làm gì thì cậu làm đó, tuyệt không chịu thiệt.
Bạch Bân nở nụ cười, ghé vào cổ cậu thở dài: “Sao uống rượu rồi mà vẫn thông minh vậy. Được rồi được rồi, chúng ta cùng nhau nhé?”
Ôm lấy, ôn nhu an ủi nửa ngày, nửa dỗ nửa lừa đâm hơn nửa vào trong. Đinh Hạo vẫn đang do dự, nhưng Bạch Bân ghé sát lỗ tai cậu nói ra những lời cực dễ nghe, cậu vừa phân tâm, liền nuốt vào hoàn toàn.
Vật gì đó trong cơ thể hình như còn hơi hơi nảy lên, chậm rãi trướng lớn, thanh âm bên tai cũng trở nên khàn khàn: “Thế nào, Hạo Hạo, anh bị em nuốt lấy…” Vươn tay cầm lấy Đinh Hạo bé, cẩn thận xoa nắn: “Của em cũng bị anh bắt được.”
Thân thể Đinh Hạo nóng lên, ý tưởng xa xôi không có phản ứng nhanh như thân thể, theo thói quen muốn lắc lư phần eo.
Hơi thở nóng rực của Bạch Bân phun lên lỗ tai cậu, dán sát cọ cọ: “Thật ngoan, chúng ta cùng nhau.” Bạch Bân nắm tay Đinh Hạo, để nó cùng tay mình cử động lên xuống.
Đinh Hạo do dự phút chốc, lập tức bị tiền hậu giáp kích khiến cho chịu không nổi, thuận theo động tác chỉ đạo của Bạch Bân di chuyển hông.
“Đúng… Thật thông minh, chính là như vậy.”
Thanh âm trầm thấp bên tai liên tục thì thầm, không nghe rõ lắm anh đang nói cái gì, nhưng lời nói lại có thể rõ ràng truyền sâu trong óc.
“Làm thật tốt, Hạo Hạo rất lợi hại.” Bị lắc lắc cằm, nghiêng người hôn môi với Bạch Bân, bên tai đều là thanh âm tán dương khích lệ:”Ở trên cũng thật lợi hại, anh đã sắp… bị em làm điên rồi.”
Đầu óc Đinh Hạo choáng váng, nhưng vẫn nghe ra được khen ngợi, ra sức chứng tỏ mình ‘ở phía trên cũng rất lợi hại’. Hậu quả cuối cùng chính là, khi ngày hôm sau tỉnh lại, người bị cậu ‘bắt nạt’ dưới thân một đêm, hiếm khi một lần không dậy sớm, cùng cậu ngủ nướng.
Đinh Hạo quả nhiên rất lợi hại.
Hai người đàn ông chủ chốt trong nhà thương lượng nửa ngày, cuối cùng thay Đinh Hạo quyết định: Đi học tiếp thôi, như vậy là tốt nhất!
Mẹ Đinh thừa dịp bọn họ thương lượng vấn đề chi tiết, kéo Đinh Hạo tới phòng bếp, lấy ra một bình táo ngâm rượu cho cậu ăn: “Này, Hạo Hạo năm nay vẫn chưa ăn thứ này đúng không? Hồi mùa thu đến thăm nội con, thu hoạch nhiều liền làm một bình.”
Đinh Hạo gắp một viên táo, vừa ngọt vừa thơm, cắn ra càng thêm ngon lành: “Lúc ở chỗ nội cũng ăn rồi, nhưng chỉ làm nhạt, vẫn là cái này ăn ngon hơn.”
Mẹ Đinh thấy cậu ăn vui vẻ, xoa xoa đầu cậu, cười hài lòng: “Ăn từ từ, một bình này đều để dành cho con đó. Hạo Hạo, đến đây ở vài ngày nhé? Vừa lúc sắp tới sinh nhật con rồi, chúng ta đón ở nhà được không?”
Đinh Hạo ‘ưm’ một tiếng, miệng đầy hương rượu hít hà: “Mẹ… Con đã tính tốt rồi, hôm đó chúng ta về trấn nhé? Dù sao cũng là người một nhà tụ tập, tới nhà nội, nhiều người náo nhiệt, nội cũng cao hứng.” Phía sau còn tỉnh lược một câu: Đến lúc đó có thể cùng Bạch Bân về nhà riêng của bọn họ trải qua thế giới hai người, cái này chỉ cần chính mình yên lặng biết là được.
Mẹ Đinh gật đầu đồng ý, chỉ cần con cao hứng, đi chỗ nào cũng được, huống chi là về thăm bà! Rót một ly nước cho Đinh Hạo, lại nhỏ giọng hỏi: “Hạo Hạo à, ba con nói thật sao? Con lén nói cho mẹ biết, con có muốn tiếp tục đi học không?”
Đinh Hạo rầm rì gặm vài quả táo ngâm rượu, nhả hột ra, xong xuôi mới trả lời: “Tùy ạ, dù sao đọc thêm nhiều sách cũng không phải chuyện xấu.”
Mẹ Đinh biết con mình không ngồi lâu được một chỗ, từ hồi nhà trẻ đã huyên náo cả nhà đến gà bay chó sủa. Tiểu học nhảy lớp, trung học học lại, chuyển trường vòng vo mấy lượt. Cô thấy Đinh Hạo hơi gầy, lại bắt đầu đau lòng: “Nếu không chúng ta không học nữa nhé? Học nhiều cũng chẳng ăn thêm được bao nhiêu cơm, thật vất vả thoát khỏi mười mấy năm ròng, không thèm quay về chịu cái tội nợ kia nữa…”
Đinh Hạo ôm cổ mẹ Đinh vui vẻ, hôn bẹp một ngụm lên má cô: “Mẹ! Mẹ thật sự là mẹ ruột của con!”
Mẹ Đinh cũng cười: “Đương nhiên là mẹ ruột của con rồi! Cái tính trước kia của con mà có mẹ kế là nuôi không sống nổi đâu!” Nhéo mặt Đinh Hạo, dặn dò: “Con có chuyện gì cứ nói với mẹ, đừng chạm tới ba. Thật vất vả được vài ngày thư thái, đừng tự làm mình mệt mỏi, nhé.”
Đinh Hạo vâng dạ, ôm mẹ Đinh nửa ngày, nhưng cuối cùng vẫn hòa giải nghe theo ý Đinh Viễn Biên: “Mẹ, con thấy về trường học cũng tốt, tiếp xúc nhiều với các thầy cô giáo, học thêm chút kiến thức.”
Mẹ Đinh vỗ vỗ tay cậu, cười nói tốt thôi.
Ở nhà ba mẹ Đinh Hạo ăn cơm chiều, mẹ Đinh cố ý làm món canh cải trắng sở trường, Bạch Bân uống hai chén, cười nói hương vị món này là ngon nhất.
Mẹ Đinh không biết mình đang được khích lệ, hào hứng uống rượu, mặt mày hồng hào, cười vô cùng vui vẻ.
Bạch Bân lái xe qua, không tiện uống rượu, Đinh Hạo thay anh nâng chén. Nhà bọn họ có rượu thuốc tự mình ngâm, mỗi ngày một ly nhỏ là tốt nhất. Đinh Hạo kính ba mẹ, nói qua nói lại liền uống nhiều lên hai ly. Đinh Viễn Biên không ngăn cản cậu, chỉ dặn dò Đinh Hạo: “Ra bên ngoài phải xử sự đúng mực, đừng quá theo cảm tính, nghe lời người xung quanh một chút, biết chưa?”
Đinh Hạo vỗ ngực đáp ứng, nói câu kia thật dễ nghe. Đinh Viễn Biên cười cười cũng bỏ qua cậu, không dông dài thêm nữa, tốt xấu gì còn có Bạch Bân nhìn nó, xem từ hành động chiếu cố cẩn thận trên bàn cơm này cũng có thể yên tâm.
Làm ba là hiểu biết con mình nhất, đừng có nhìn Đinh Hạo con thỏ nhỏ thằng nhóc này bên ngoài ngoan ngoãn, trước mặt người khác ra hình ra dạng, trong lòng lại đầy bụng mưu ma chước quỷ. Vừa rồi gắp được chút đồ ăn cho Bạch Bân, đều là loại mình không thích! Chậc, ngoài miệng sẽ không nói vậy, toàn là ‘Ăn thử đi, món sở trường nhất của mẹ em” “Ngon đúng không, đồ ăn nhà họ Đinh là ngon nhất”…
Đinh Viễn Biên nhìn nhìn, chợt thấy vui vẻ.
Một bữa cơm ăn tới hài lòng, ăn xong xuôi, Đinh Hạo bọn họ vẫn là về nhà ông Bạch.
Đinh Viễn Biên cảm thấy không thoải mái, anh cảm thấy con nhà mình giống như đã bị gả ra ngoài rồi vậy: “Đến nơi đừng quên gọi điện một cú về nhà.”
Lúc cơm chiều Đinh Hạo uống hơi nhiều, mặt có chút đỏ, nhưng nói chuyện vẫn khá lưu loát: “Ba, đến sẽ gọi… Điện thoại, ba yên tâm đi!”
Đinh Viễn Biên không chú ý lời cậu nói, đôi mắt chăm chú nhìn vào bàn tay bên hông Đinh Hạo kia. Tuy rằng biết là con mình uống nhiều, Bạch Bân người ta sợ bị ngã mới đỡ, nhưng vẫn cảm thấy mất tự nhiên. Anh có lỗi giác như con mình đang bị người khác chiếm tiện nghi vậy… Cảm giác này vô cùng không tốt, Đinh Viễn Biên không tự chủ được nhíu mày.
Mẹ Đinh thật ra không cảm thấy gì, lấy bình rượu táo ngâm kia cho Đinh Hạo mang theo, dặn bọn họ lái xe trên đường cẩn thận: “Trên đường có băng, đi chậm một chút, nhé.”
Đinh Hạo thò đầu ra khỏi cửa kính vẫy tay với ba mẹ mình: “Biết rồi ạ! Mẹ, mau vào đi, trời lạnh lắm!”
Xe jeep nhấn còi hai tiếng, khởi động rời đi. Đinh Viễn Biên nhìn chiếc xe jeep vượt qua gió lạnh mang theo con mình tới nhà khác, trong lòng càng thêm không thoải mái, vốn đang cao hứng cũng không cười nổi, hừ một tiếng đi vào trong nhà.
Mẹ Đinh đứng ở cửa nhìn theo mãi, nghĩ vài ngày tới đến trấn lại có thể nhìn thấy Đinh Hạo, liền vô cùng cao hứng.
Đinh Hạo uống nhiều rượu, đặc biệt nghịch ngợm. Ở trên đường cậu ăn vụng không ít táo ngâm rượu, cuối cùng còn nâng bình lên uống một ngụm. Bạch Bân lái xe không kịp ngăn cản, chờ đến khi tới được chỗ ông Bạch, ánh mắt Đinh Hạo đã trở nên mê mang.
Đừng xem thường bình táo ngâm rượu nhỏ này. Mẹ Đinh sợ không làm ra được táo ngâm rượu ngon, nhờ người quen lấy cho rượu Hán được ủ chính gốc, độ tinh khiết cao, độ cồn lớn, cố tình cho vào nhiều đường để người khác không nhận ra, uống thêm vài ngụm, liền say.
Đinh Hạo xuống xe đã loạng choạng, Bạch Bân nửa ôm nửa dìu dẫn cậu vào nhà. Ông Bạch đang đọc sách trong phòng khách, thấy bọn họ tiến vào như vậy, hoảng sợ: “Đây là làm sao vậy?”
Bạch Bân giải thích: “Hạo Hạo tham ăn, không cẩn thận ăn nhiều táo ngâm rượu.”
Đinh Hạo kháng nghị, ‘ưm’ một tiếng, cũng không rõ là đang nói cái gì.Cậu vừa xuống xe bị gió lạnh thổi, lại vào trong phòng bị hơi ấm nướng, hơn nữa vừa rồi ăn táo ngâm rượu, chỉ cảm thấy chính mình từ trong ra ngoài đều sắp bị thiêu cháy.Ông Bạch cũng nhìn ra Đinh Hạo bất ổn, bảo Bạch Bân nhanh chóng đưa tới phòng nghỉ ngơi: “Nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi.”
Bạch Bân vâng dạ rồi đỡ Đinh Hạo lên tầng. Đinh Hạo không đi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đứng yên tại chỗ, cúi chào ông Bạch: “Chúc ông ngủ ngon!!”
Kính lão của ông Bạch bị giọng hô của cậu chấn rớt, nâng kính lên xua xua tay, cũng cười: “Ngủ ngon, ngủ ngon! Nhanh đi ngủ đi, nhé.”
Đinh Hạo lại cúi chào, người lệch sang một bên: “Vâng!!”
Bạch Bân bị cậu huyên náo đến bó tay, quyết đoán khiêng cậu lên tầng: “Đừng lộn xộn, cẩn thận bậc thang… Tắm rửa? Được được được, anh mang em đi tắm rửa…”
Ông Bạch nhìn người nằm trên vai Bạch Bân vẫn đang giãy dụa, lắc đầu cười cười. Hiện tại người trẻ tuổi ấy mà, quả nhiên tinh thần phấn chấn vẫn tốt nhất. Ông chưa từng nghĩ tới, cháu trai mình trong tương lai sẽ có ngày giống như bà mẹ già, phần săn sóc kiên nhẫn này, ngoại trừ Đinh Hạo, chỉ sợ là không thể dành cho ai khác.
Đinh Hạo được Bạch Bân săn sóc mang lên tầng, lại kiên nhẫn cởi quần áo cho cậu, thật vất vả tắm rửa xong xuôi, Đinh Hạo lại bắt đầu náo loạn.
Áo ngủ Đinh Hạo vẫn chưa mặc chỉnh tề, một nửa cúc còn cài sai chỗ, xiêu xiêu vẹo vẹo lộ hơn phân nửa ngực. Tắm rửa sạch sẽ xong, người uống rượu mặt càng đỏ hơn, dám ngồi chồm hỗm trên người Bạch Bân không chịu xuống dưới, tay còn chống đỡ không nổi, há mồm phun ra hai chữ rõ ràng: “Em không.”
Bạch Bân sợ Đinh Hạo lạnh, vươn tay ra cài cúc gọn gàng lại cho cậu, vừa chạm vào, lập tức bị túm lấy cổ tay. Vị đỏ mặt kia còn đang nói chuyện, cố chấp lặp lại hai từ; “Em không!” Xê dịch thân thể, ngăn chặn vật đang cứng rắn gì đó của người kia, còn ác liệt vươn tay ra sờ soạng: “Em không… cho anh đè đâu! Đứa ngốc, mới làm như vậy thôi!”
Bạch Bân bị cậu sờ đến có phản ứng, người này trong phòng tắm đã không ít lần đốt lửa, anh vẫn còn chưa tính sổ đâu. Không thèm cài cúc cho cậu nữa, trực tiếp mò theo vạt áo vươn tay vào sờ soạng: “Vậy em muốn làm như thế nào?”
Người gây chuyện không biết mình đang mắc sai lầm, ngồi trên người Bạch Bân, đúng lý hợp tình tuyên bố: “Em muốn ở trên!”
Bạch Bân dỗ dành cậu, hạ thấp người xuống, hôn một cái: “Ừ, em ở trên.”
Người say giống như chân tôm nhuyễn sao có thể kháng cự được, bị hôn sâu vài cái liền hơi thở bất ổn, mắt ngấn nước: “Em không ở dưới…”
Vẫn còn nhớ không quên.
Bạch Bân cũng không làm khó cậu, thay cậu cởi ra đồ ngủ vừa mới mặc vào không lâu, lại săn sóc bôi trơn: “Được được được, đều nghe lời em, chúng ta ở trên.”
Đinh Hạo ngồi không có chỗ tựa, bị biến thành thắt lưng mềm nhũn vẫn cố nén không chịu ngã xuống, Bạch Bân thấy cậu đáng thương hề hề, quyết đoán ôm cậu đổi phương hướng, để Đinh Hạo tựa vào ngực, ngả vào trong lòng mình.
Đinh Hạo có chỗ dựa, lúc này mới dễ chịu hơn một chút.
Vừa thoải mái một chút, lại bắt đầu không nghe lời, dán sát người Bạch Bân cọ qua cọ lại, chính là không cho anh làm được.
Bạch Bân bị trêu chọc nghẹn một bụng hỏa, cắn một ngụm lên cổ Đinh Hạo, lại sợ cậu đau, liền liếm liếm: “Hạo Hạo, cho anh đi vào…”
Đinh Hạo mặc kệ, mượn vai anh lảo đảo muốn đứng dậy, nhíu mày: “Anh đi vào… Vậy em thì để chỗ nào?” Cậu say rượu rất trắng trợn, người ta làm gì thì cậu làm đó, tuyệt không chịu thiệt.
Bạch Bân nở nụ cười, ghé vào cổ cậu thở dài: “Sao uống rượu rồi mà vẫn thông minh vậy. Được rồi được rồi, chúng ta cùng nhau nhé?”
Ôm lấy, ôn nhu an ủi nửa ngày, nửa dỗ nửa lừa đâm hơn nửa vào trong. Đinh Hạo vẫn đang do dự, nhưng Bạch Bân ghé sát lỗ tai cậu nói ra những lời cực dễ nghe, cậu vừa phân tâm, liền nuốt vào hoàn toàn.
Vật gì đó trong cơ thể hình như còn hơi hơi nảy lên, chậm rãi trướng lớn, thanh âm bên tai cũng trở nên khàn khàn: “Thế nào, Hạo Hạo, anh bị em nuốt lấy…” Vươn tay cầm lấy Đinh Hạo bé, cẩn thận xoa nắn: “Của em cũng bị anh bắt được.”
Thân thể Đinh Hạo nóng lên, ý tưởng xa xôi không có phản ứng nhanh như thân thể, theo thói quen muốn lắc lư phần eo.
Hơi thở nóng rực của Bạch Bân phun lên lỗ tai cậu, dán sát cọ cọ: “Thật ngoan, chúng ta cùng nhau.” Bạch Bân nắm tay Đinh Hạo, để nó cùng tay mình cử động lên xuống.
Đinh Hạo do dự phút chốc, lập tức bị tiền hậu giáp kích khiến cho chịu không nổi, thuận theo động tác chỉ đạo của Bạch Bân di chuyển hông.
“Đúng… Thật thông minh, chính là như vậy.”
Thanh âm trầm thấp bên tai liên tục thì thầm, không nghe rõ lắm anh đang nói cái gì, nhưng lời nói lại có thể rõ ràng truyền sâu trong óc.
“Làm thật tốt, Hạo Hạo rất lợi hại.” Bị lắc lắc cằm, nghiêng người hôn môi với Bạch Bân, bên tai đều là thanh âm tán dương khích lệ:”Ở trên cũng thật lợi hại, anh đã sắp… bị em làm điên rồi.”
Đầu óc Đinh Hạo choáng váng, nhưng vẫn nghe ra được khen ngợi, ra sức chứng tỏ mình ‘ở phía trên cũng rất lợi hại’. Hậu quả cuối cùng chính là, khi ngày hôm sau tỉnh lại, người bị cậu ‘bắt nạt’ dưới thân một đêm, hiếm khi một lần không dậy sớm, cùng cậu ngủ nướng.
Đinh Hạo quả nhiên rất lợi hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.