Chương 58: Vô giúp vui
Ái Khán Thiên
20/04/2017
Đinh Hạo làm việc trong cùng một tòa nhà với bên hải quan đó, mọi người
ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, đều quen biết cả. Khoa trưởng Uông bên kia
nhìn thấy Đinh Hạo liền lập tức nảy ra ý nghĩ: “Tiểu Đinh à, cậu có thể
giúp tôi chạy hộ được không? Nhà tôi thật sự là có việc, hôm nay trường
con gái có hoạt động, không đi không được.”
Đinh Hạo lập tức đồng ý, cậu cũng quen biết khoa trưởng Uông này, bình thường khi ăn cơm tại nhà ăn không ít lần ngồi cùng một bàn: “Không thành vấn đề! Anh đi đi, chuyện tụi trẻ con đều là chuyện quan trọng cả!”
Khoa trưởng Uông liên tục cảm ơn Đinh Hạo, đưa phù hiệu trên tay áo mình cho cậu: “Lát nữa lúc chạy cậu đeo cái này là được, thật sự cảm ơn, lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé Đinh Hạo!”
Đinh Hạo phất tay tạm biệt: “Có gì đâu, ha ha, cứ giao cho tôi!” Nhìn khoa trưởng Uông kia ngay cả quần áo cũng chưa đổi đã vội vàng nhảy lên xe đạp rời đi, liền chợt cảm khái. Tiểu Bạch Hạo nhà cậu cũng có hoạt động ở nhà trẻ, nhưng danh sách những người đi tham gia đã sớm bị nhét đầy. Ông Bạch giành trước chiếm một chỗ, tiếp theo là Bạch Kiệt, Lisa, Bạch Lộ không cam lòng yếu thế, dám hẹn trước sau lưng Đinh Hạo. Chờ đến phiên Đinh Hạo, chắc bé đã lên tiểu học rồi, chậc!
Đinh Hạo lúc này cùng một tổ với Đinh Húc, vừa đeo phù hiệu vào tay áo vừa chào hỏi anh: “Đinh Húc, đã lâu không gặp… các anh.” Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiếu Lương Văn, Đinh Hạo lập tức chuyển lời chào hỏi, cậu hiếu kỳ: “Tiếu Lương Văn, sao cậu cũng ở đây? Cũng chạy thay người khác à?”
Tiếu Lương Văn không muốn giải thích, nghe Đinh Hạo nói vậy chỉ thoáng gật đầu: “Ừ.”
Đinh Húc đang nói chuyện với hắn, thấy Đinh Hạo bước tới liền chào hỏi, còn lo lắng: “Đinh Hạo, cậu đến đây thì chỗ bên cậu có đủ người không?”
Đinh Hạo cười cười, bắt đầu động tác làm nóng người: “Đủ mà! Công ty chúng tôi nhiều người, thiếu một người như tôi cũng không nhìn ra được đâu, anh cứ yên tâm đi!”
Ngã tư đường trước tòa thị chính đã quét dọn sạch sẽ, lộ tuyến giao thông chạy điền kinh qua cũng đều thiết lập rào chắn cảnh giới, chuyên phục vụ cho mọi người chạy bộ. Bây giờ đông người tấp nập, mọi người đều cười nói vui vẻ, khi loa phát tín hiệu trận đấu bắt đầu, tiếng còi vang lên, cả một vùng biển màu lam cùng hồng nhạt lập tức chuyển động, ngập tràn sức sống.
Lý Hạ khiêng cờ lớn của trường đại học, vừa bắt đầu đã chạy rất nhanh. Vài người chạy theo sau hắn, một lúc liền không thấy bóng dáng. Bọn họ cảm thấy, Lý Hạ khiêng cờ, tốt xấu gì khi đến nơi cũng có thể nhận được phần thưởng giành cho tập thể, có thưởng còn có tiền, mọi người đều vui mừng.
Bởi vì có phóng viên chụp ảnh quay phim, mọi người đều không dám trốn trước, chuyện ‘qua cầu sẽ không còn có máy ảnh’ đã được bí mật truyền lưu khắp quần chúng, gần như ai cũng biết.
Trong đội ngũ thầy Từ phái ra có 5 người biết chuyện này. Bọn họ chậm rì rì chạy qua cầu, nhìn cụ ông bên cạnh tuổi đã cao vẫn còn đang chạy, có chút ngượng ngùng, liền tiếp tục vừa chạy vừa nghỉ. Lúc này bắt đầu có người quẹo sang ngõ đi về, còn có người cầm cờ của đơn vị, tháo cờ ra quấn lại cất đi, khiêng cây gậy trúc trở về.
Vài vị lười biếng kia cũng bắt đầu đi chậm lại, chuẩn bị bỏ đi. Có một người bị rơi giầy, ngồi ở lối đi bộ bên cạnh cầu đi lại giày, vài người khác liền vịn lan can cầu ngắm phong cảnh, còn thúc giục người kia: “Nhanh lên, nhanh lên, lát nữa mọi người đến là chúng tôi bỏ đi luôn đó.”
Người bên cạnh huých tay hắn: “Này, cậu xem dưới cầu kia là ai vậy?”
Cây cầu đá này có tác dụng làm vật trang trí hơn là tác dụng thực tế của nó, dưới cầu chẳng có bao nhiêu nước, chỉ có một dòng sông nước ngập không hết chân chậm rãi chảy xuôi, còn có một phiến dốc thoải, bày cảnh trí và ghế cho mọi người nghỉ ngơi, không ít thanh niên trẻ tuổi thường đến đây hẹn hò vào buổi tối. Hoàn cảnh tốt, ngọn đèn mông lung, sờ bàn tay nhỏ bé, nói chuyện gì cũng tiện.
Nhưng bây giờ đang giữa ban ngày, vị cao to dưới cầu kia đã có thể sờ đến bàn tay nhỏ bé của cô gái. Cô gái thẹn thùng, nhìn không giống bộ dáng từ chối, nhưng vài vị đang xem trên cầu đã nóng nảy!
“Đó là Lý Hạ đúng không?”
“Sao có thể lầm được! Cậu xem lá cờ kia, bên trên không phải viết tên trường chúng ta sao?”
Vừa nghe bọn hắn nói như vậy, người đang đi giầy cũng nóng ruột, vừa đi giày xong liền đứng lên chen vào xem: “Làm sao? Lý Hạ ở đâu?”
Lý Hạ đứng trên phiến cỏ xanh biếc dưới chân cầu, mái tóc vàng hòa lẫn với màu cờ vàng nhạt khiêng trên vai, đặc biệt cuốn hút khiến vài vị đang bám lan can cầu nhìn xuống đỏ mắt ghen tị! Bọn họ nhìn lá cờ đung đưa theo gió, tên đại học Z như ẩn như hiện, như cổ vũ cho tình yêu, hận không thể nghiền nát nó dưới chân.
Vài vị kia sốt ruột, ghé vào lan can gọi Lý Hạ; “Này! Này!! Lý Hạ cậu đang làm gì đấy! Sao không chạy hả?!”
Lý Hạ đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp tóc dài, nghe thấy người gọi mình, còn khiêng cờ ngẩng đầu lên nhìn, thấy là người quen, cười phất phất tay: “Các cậu đi trước đi! Tôi gặp bạn cũ, lát nữa sẽ qua!”
Vài vị trên cầu kia hận không thể nhấc tảng đá ném xuống đập cho hắn tỉnh! Lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc đó, Lý Hạ cậu là đồ phá sản, khi nào gặp bạn cũ chẳng được chứ! Vài vị kia đã sắp gấp đến khóc: “Cậu đi lên đưa cờ cho chúng tôi trước đi đã!”
Bên này chạy trốn gặp báo ứng, bên kia muốn chuồn êm cũng bị ngăn cản.
Đinh Hạo đi qua cầu xong đã nghĩ muốn đi tắt, chưa kịp rẽ vào đường nhỏ đã bị Đinh Húc ngăn lại. Đinh Húc cầm tay áo cậu, kéo cậu chạy về phía trước: “Cậu đừng gây chuyện nữa, Đinh Hạo, lần này có đài truyền hình tới quay đó! Toàn bộ năm kênh trung ương đều đưa tin…”
Đinh Hạo giải thích với anh: “Không phải tôi muốn trốn! Bên kia có đường gần hơn, cùng đích đến, thật sự! Mấy hôm trước tôi đã xem kỹ rồi, đi theo đường nhỏ kia gần hơn 5km nhiều!”
Đinh Húc không thèm nghe cậu, đẩy Đinh Hạo lên phía trước mình, từ phía sau dõi theo cậu chạy: “Không được. Cậu đi đường này đi, tôi chạy cùng cậu!”
Tiếu Lương Văn phía sau không nói lời nào, chỉ một tấc không rời bám theo Đinh Húc.
Người chạy bộ có trò để xem, người không tham dự chạy bộ cũng chẳng thiếu chuyện vui.
Thành phố vì tổ chức chạy điền kinh đã cố tình chặn vài con đường, tuy lúc trước đã thông báo trên truyền hình cho tất cả mọi người nhưng vẫn khó tránh khỏi có người không biết. Có một cụ ông chở theo cần và ghế câu không biết tình huống này, đợi đến khi đi trên đường thành phố, nhìn thấy rào chắn màu vàng mới biết. Ông đi một chuyến thật xa tới đây đã không dễ dàng, liền muốn hỏi cảnh sát trực xem có thể dàn xếp một lần hay không, ông chỉ mang một cái xe đạp đi qua, tuyệt đối không cản trở mọi người chạy bộ.
Cảnh sát cũng có nhiệm vụ, thật sự không thể đáp ứng ông: “Hay lần sau ông tới đi, hôm nay thật sự không được. Chúng tôi đang giới nghiêm!”
Cụ ông nói nửa ngày, vẫn không thấy cảnh sát nhượng bộ, liền tức giận: “Tôi nói! Đại hội thể dục thể thao này của các anh phải chạy đến bao lâu?! Nói cái giờ cụ thể cho tôi xem nào!”
Nhân viên cảnh sát nói thời gian cho ông: “Phải chờ tới hai rưỡi chiều cơ.”
Ông lão cũng quật cường, lấy chiếc ghế đang gác lên xe đạp xuống, đặt mông ngồi ngay cạnh rào cảnh giới: “Được rồi, tôi chờ! Ai không đợi đến được hai rưỡi thì không phải người Trung Quốc!” Ông còn hùng hồn với nhân viên cảnh sát.
Hôm nay Lý Thịnh Đông không tới, hắn còn có việc riêng cần xử lý. Thị trưởng Tào sắp xếp thời gian rất rõ ràng, vì mục đích gia tăng tuyên truyền còn chuẩn bị thêm văn nghệ buổi tối, kéo lễ trao giải sang đến ngày hôm sau. Lý Thịnh Đông rút được hôm nay không bận rộn, chuẩn bị đưa Tôn Thần về.
Lúc trước khi đi, mẹ Lý Thịnh Đông rất luyến tiếc, kéo áo Lý Thịnh Đông lôi vào phòng bếp, hỏi: “Tiểu Đông, con nói thật với mẹ, đây thật sự không phải con của con sao? Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi nó, con đừng suy nghĩ trong lòng, không được thì mẹ nuôi cho con…”
Bà sốt ruột rồi, dù thế nào cũng cảm thấy Tôn Thần thật sự quá giống Lý Thịnh Đông hồi bé, đôi mắt kia, ý xấu trong ánh mắt kia, thật sự là giống hệt một Lý Thịnh Đông tí hon. Bà nghĩ rằng con mình cảm thấy không thoải mái vì chuyện mẹ của Tôn Thần, còn muốn khuyên nhủ thêm. Nói thật, bà Lý cũng không thích cô nàng mẹ Tôn Thần kia, vừa gặp đã giống như bán đứa nhỏ lấy tiền. Nhưng bà nhìn đứa nhỏ thấy thích, từ ngày Tôn Thần đến đây, thật sự đã sửa được nhiều thói quen xấu, trẻ con đều là tờ giấy trắng, anh kiên nhẫn dạy thì nó tự nhiên sẽ có thể học giỏi. Mẹ Lý Thịnh Đông ở cùng lâu ngày, nghe bé con gọi mỗi câu một tiếng ‘bà nội’, thật sự luyến tiếc.
Lý Thịnh Đông không gạt mẹ mình, nói ra kết quả xét nghiệm: “Thật sự không phải, chỗ con còn có báo cáo của bệnh viện, con lấy ra cho mẹ xem nhé?”
Bà đã bắt đầu rơi nước mắt, tuổi bà đã cao, mấy năm nay tính tình cũng dần dần trở nên bình lặng, thật sự hy vọng trong nhà có thể một đứa nhóc trải qua những ngày an ổn: “Mẹ mới không xem cái này! Con quên năm đó rồi sao, cũng có cô gái nào cầm cái gì mà thư xét nghiệm đến nhà, loại giấy này không thể biết được thật giả… Tiểu Đông, tuổi con không còn nhỏ, sớm lập gia đình đi, trong nhà có người chăm sóc mẹ cũng yên tâm hơn.”
Lý Thịnh Đông rút khăn mặt đưa cho bà, nhỏ giọng dỗ: “Mẹ, con cũng muốn lắm, nhưng không phải là mãi vẫn không tìm thấy ai sao…”
“Con đừng chọn bừa.” Bà trả lại khăn mặt, rút khăn tay của mình ra lau mặt, dường như nhớ tới cái gì, mơ hồ nói với Lý Thịnh Đông: “Tiểu Đông, mẹ biết mấy năm nay con vẫn nghĩ tới Đinh Hạo, nhưng chúng ta không thể cứng rắn cướp người được… Con có thể cướp, nhưng thật sự không được…”
Lý Thịnh Đông nhướng mày, thanh âm mẹ hắn nói quá nhỏ, lại nghèn nghẹn không nghe rõ lắm, nhưng vẫn mơ hồ hiểu ý. Lý Thịnh Đông dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Năm đó con và Đinh Hạo đấy là…”
Mẹ Lý Thịnh Đông lập tức ngắt lời hắn, bà thương con, sợ hắn mất mặt mũi: “Mẹ biết, biết hết rồi! Con đó, con thích cái gì cũng được, thật sự! Khi mẹ ở trấn trên mỗi khi buồn chán thường đến nhà bà Đinh chơi. Chậc, bà Đinh người ta hiểu được, nuôi một đứa nhỏ cùng lắm chỉ đi theo mình được mười hai mươi năm! Chúng ta không thiếu tiền, con tìm một người thuận mắt, có thể chăm sóc con, một lần chăm sóc chính là tám mươi năm đó…”
Năm ấy Lý Thịnh Đông bị ba Đinh Hạo đánh, nhưng cũng là do Tiểu Đông nhà bà không đúng, tự nhiên cởi quần áo Đinh Hạo người ta. Cuối cùng vẫn là mẹ Lý Thịnh Đông sang bên bà nội Đinh nhận lỗi, thường xuyên qua lại cuối cùng thành hàng xóm thân thiết. Những lời này nguyên bản là Đinh Hạo dùng để lấy lòng bà Đinh, sau khi mẹ Lý Thịnh Đông nghe được, cũng cảm thấy đúng.
Mẹ Lý Thịnh Đông đến chơi cũng gặp Đinh Hạo vài lần. Người nhà họ Đinh vẻ ngoài rất đẹp, Đinh Hạo còn dễ nhìn hơn trước kia nhiều, nói chuyện lại xuôi tai, thật sự là một đứa nhỏ tốt. Người đến cùng một tấc cũng không rời Đinh Hạo kia, mẹ Lý Thịnh Đông lén đánh giá, khí độ của Bạch Bân, con nàng so sánh thì kém hơn. Bạch Bân người ta tuổi còn trẻ đã làm quan, tuấn tú lịch sự, có ông nội chức vụ cao chiếu cố… Khó trách Đinh Hạo không chọn Tiểu Đông, chậc.
“Mẹ thấy người đó cũng rất tốt. Bộ dáng không đẹp như Đinh Hạo, nhưng cũng không tệ… Ở cách vách cũng gần, nấu cơm làm việc nhà thành thạo, còn có thể nói vài thứ tiếng, giỏi việc nhà lẫn việc chung…”
Di động Lý Thịnh Đông kêu vang, che mất nửa câu sau của bà, hắn ra dấu nhận điện thoại trước: “Alô? Đúng, hôm nay sẽ qua, bên Tiểu Tôn đã sắp xếp xong chưa… Không mang đứa nhỏ theo, một mình anh qua thăm. Được, đến đây đi, đã chuẩn bị xong rồi, lập tức có thể đi.”
Lý Thịnh Đông cúp điện thoại, dường như không nghe thấy những câu mẹ mình vừa nói, khoát tay: “Con còn có việc đi trước đây, mẹ ở nhà một mình đừng quên ăn cơm đó, à, buổi tối không cần để cửa, tối nay con không về nhà!”
Mẹ Lý Thịnh Đông nhìn con mình mang theo Tôn Thần vội vã rời đi, đứng ở cửa còn muốn nói gì đó, ngẫm lại vẫn là ngậm miệng. Ừm, con lớn rồi, có chút chuyện vẫn nên để nó tự mình quyết định đi.
Đinh Hạo lập tức đồng ý, cậu cũng quen biết khoa trưởng Uông này, bình thường khi ăn cơm tại nhà ăn không ít lần ngồi cùng một bàn: “Không thành vấn đề! Anh đi đi, chuyện tụi trẻ con đều là chuyện quan trọng cả!”
Khoa trưởng Uông liên tục cảm ơn Đinh Hạo, đưa phù hiệu trên tay áo mình cho cậu: “Lát nữa lúc chạy cậu đeo cái này là được, thật sự cảm ơn, lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé Đinh Hạo!”
Đinh Hạo phất tay tạm biệt: “Có gì đâu, ha ha, cứ giao cho tôi!” Nhìn khoa trưởng Uông kia ngay cả quần áo cũng chưa đổi đã vội vàng nhảy lên xe đạp rời đi, liền chợt cảm khái. Tiểu Bạch Hạo nhà cậu cũng có hoạt động ở nhà trẻ, nhưng danh sách những người đi tham gia đã sớm bị nhét đầy. Ông Bạch giành trước chiếm một chỗ, tiếp theo là Bạch Kiệt, Lisa, Bạch Lộ không cam lòng yếu thế, dám hẹn trước sau lưng Đinh Hạo. Chờ đến phiên Đinh Hạo, chắc bé đã lên tiểu học rồi, chậc!
Đinh Hạo lúc này cùng một tổ với Đinh Húc, vừa đeo phù hiệu vào tay áo vừa chào hỏi anh: “Đinh Húc, đã lâu không gặp… các anh.” Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiếu Lương Văn, Đinh Hạo lập tức chuyển lời chào hỏi, cậu hiếu kỳ: “Tiếu Lương Văn, sao cậu cũng ở đây? Cũng chạy thay người khác à?”
Tiếu Lương Văn không muốn giải thích, nghe Đinh Hạo nói vậy chỉ thoáng gật đầu: “Ừ.”
Đinh Húc đang nói chuyện với hắn, thấy Đinh Hạo bước tới liền chào hỏi, còn lo lắng: “Đinh Hạo, cậu đến đây thì chỗ bên cậu có đủ người không?”
Đinh Hạo cười cười, bắt đầu động tác làm nóng người: “Đủ mà! Công ty chúng tôi nhiều người, thiếu một người như tôi cũng không nhìn ra được đâu, anh cứ yên tâm đi!”
Ngã tư đường trước tòa thị chính đã quét dọn sạch sẽ, lộ tuyến giao thông chạy điền kinh qua cũng đều thiết lập rào chắn cảnh giới, chuyên phục vụ cho mọi người chạy bộ. Bây giờ đông người tấp nập, mọi người đều cười nói vui vẻ, khi loa phát tín hiệu trận đấu bắt đầu, tiếng còi vang lên, cả một vùng biển màu lam cùng hồng nhạt lập tức chuyển động, ngập tràn sức sống.
Lý Hạ khiêng cờ lớn của trường đại học, vừa bắt đầu đã chạy rất nhanh. Vài người chạy theo sau hắn, một lúc liền không thấy bóng dáng. Bọn họ cảm thấy, Lý Hạ khiêng cờ, tốt xấu gì khi đến nơi cũng có thể nhận được phần thưởng giành cho tập thể, có thưởng còn có tiền, mọi người đều vui mừng.
Bởi vì có phóng viên chụp ảnh quay phim, mọi người đều không dám trốn trước, chuyện ‘qua cầu sẽ không còn có máy ảnh’ đã được bí mật truyền lưu khắp quần chúng, gần như ai cũng biết.
Trong đội ngũ thầy Từ phái ra có 5 người biết chuyện này. Bọn họ chậm rì rì chạy qua cầu, nhìn cụ ông bên cạnh tuổi đã cao vẫn còn đang chạy, có chút ngượng ngùng, liền tiếp tục vừa chạy vừa nghỉ. Lúc này bắt đầu có người quẹo sang ngõ đi về, còn có người cầm cờ của đơn vị, tháo cờ ra quấn lại cất đi, khiêng cây gậy trúc trở về.
Vài vị lười biếng kia cũng bắt đầu đi chậm lại, chuẩn bị bỏ đi. Có một người bị rơi giầy, ngồi ở lối đi bộ bên cạnh cầu đi lại giày, vài người khác liền vịn lan can cầu ngắm phong cảnh, còn thúc giục người kia: “Nhanh lên, nhanh lên, lát nữa mọi người đến là chúng tôi bỏ đi luôn đó.”
Người bên cạnh huých tay hắn: “Này, cậu xem dưới cầu kia là ai vậy?”
Cây cầu đá này có tác dụng làm vật trang trí hơn là tác dụng thực tế của nó, dưới cầu chẳng có bao nhiêu nước, chỉ có một dòng sông nước ngập không hết chân chậm rãi chảy xuôi, còn có một phiến dốc thoải, bày cảnh trí và ghế cho mọi người nghỉ ngơi, không ít thanh niên trẻ tuổi thường đến đây hẹn hò vào buổi tối. Hoàn cảnh tốt, ngọn đèn mông lung, sờ bàn tay nhỏ bé, nói chuyện gì cũng tiện.
Nhưng bây giờ đang giữa ban ngày, vị cao to dưới cầu kia đã có thể sờ đến bàn tay nhỏ bé của cô gái. Cô gái thẹn thùng, nhìn không giống bộ dáng từ chối, nhưng vài vị đang xem trên cầu đã nóng nảy!
“Đó là Lý Hạ đúng không?”
“Sao có thể lầm được! Cậu xem lá cờ kia, bên trên không phải viết tên trường chúng ta sao?”
Vừa nghe bọn hắn nói như vậy, người đang đi giầy cũng nóng ruột, vừa đi giày xong liền đứng lên chen vào xem: “Làm sao? Lý Hạ ở đâu?”
Lý Hạ đứng trên phiến cỏ xanh biếc dưới chân cầu, mái tóc vàng hòa lẫn với màu cờ vàng nhạt khiêng trên vai, đặc biệt cuốn hút khiến vài vị đang bám lan can cầu nhìn xuống đỏ mắt ghen tị! Bọn họ nhìn lá cờ đung đưa theo gió, tên đại học Z như ẩn như hiện, như cổ vũ cho tình yêu, hận không thể nghiền nát nó dưới chân.
Vài vị kia sốt ruột, ghé vào lan can gọi Lý Hạ; “Này! Này!! Lý Hạ cậu đang làm gì đấy! Sao không chạy hả?!”
Lý Hạ đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp tóc dài, nghe thấy người gọi mình, còn khiêng cờ ngẩng đầu lên nhìn, thấy là người quen, cười phất phất tay: “Các cậu đi trước đi! Tôi gặp bạn cũ, lát nữa sẽ qua!”
Vài vị trên cầu kia hận không thể nhấc tảng đá ném xuống đập cho hắn tỉnh! Lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc đó, Lý Hạ cậu là đồ phá sản, khi nào gặp bạn cũ chẳng được chứ! Vài vị kia đã sắp gấp đến khóc: “Cậu đi lên đưa cờ cho chúng tôi trước đi đã!”
Bên này chạy trốn gặp báo ứng, bên kia muốn chuồn êm cũng bị ngăn cản.
Đinh Hạo đi qua cầu xong đã nghĩ muốn đi tắt, chưa kịp rẽ vào đường nhỏ đã bị Đinh Húc ngăn lại. Đinh Húc cầm tay áo cậu, kéo cậu chạy về phía trước: “Cậu đừng gây chuyện nữa, Đinh Hạo, lần này có đài truyền hình tới quay đó! Toàn bộ năm kênh trung ương đều đưa tin…”
Đinh Hạo giải thích với anh: “Không phải tôi muốn trốn! Bên kia có đường gần hơn, cùng đích đến, thật sự! Mấy hôm trước tôi đã xem kỹ rồi, đi theo đường nhỏ kia gần hơn 5km nhiều!”
Đinh Húc không thèm nghe cậu, đẩy Đinh Hạo lên phía trước mình, từ phía sau dõi theo cậu chạy: “Không được. Cậu đi đường này đi, tôi chạy cùng cậu!”
Tiếu Lương Văn phía sau không nói lời nào, chỉ một tấc không rời bám theo Đinh Húc.
Người chạy bộ có trò để xem, người không tham dự chạy bộ cũng chẳng thiếu chuyện vui.
Thành phố vì tổ chức chạy điền kinh đã cố tình chặn vài con đường, tuy lúc trước đã thông báo trên truyền hình cho tất cả mọi người nhưng vẫn khó tránh khỏi có người không biết. Có một cụ ông chở theo cần và ghế câu không biết tình huống này, đợi đến khi đi trên đường thành phố, nhìn thấy rào chắn màu vàng mới biết. Ông đi một chuyến thật xa tới đây đã không dễ dàng, liền muốn hỏi cảnh sát trực xem có thể dàn xếp một lần hay không, ông chỉ mang một cái xe đạp đi qua, tuyệt đối không cản trở mọi người chạy bộ.
Cảnh sát cũng có nhiệm vụ, thật sự không thể đáp ứng ông: “Hay lần sau ông tới đi, hôm nay thật sự không được. Chúng tôi đang giới nghiêm!”
Cụ ông nói nửa ngày, vẫn không thấy cảnh sát nhượng bộ, liền tức giận: “Tôi nói! Đại hội thể dục thể thao này của các anh phải chạy đến bao lâu?! Nói cái giờ cụ thể cho tôi xem nào!”
Nhân viên cảnh sát nói thời gian cho ông: “Phải chờ tới hai rưỡi chiều cơ.”
Ông lão cũng quật cường, lấy chiếc ghế đang gác lên xe đạp xuống, đặt mông ngồi ngay cạnh rào cảnh giới: “Được rồi, tôi chờ! Ai không đợi đến được hai rưỡi thì không phải người Trung Quốc!” Ông còn hùng hồn với nhân viên cảnh sát.
Hôm nay Lý Thịnh Đông không tới, hắn còn có việc riêng cần xử lý. Thị trưởng Tào sắp xếp thời gian rất rõ ràng, vì mục đích gia tăng tuyên truyền còn chuẩn bị thêm văn nghệ buổi tối, kéo lễ trao giải sang đến ngày hôm sau. Lý Thịnh Đông rút được hôm nay không bận rộn, chuẩn bị đưa Tôn Thần về.
Lúc trước khi đi, mẹ Lý Thịnh Đông rất luyến tiếc, kéo áo Lý Thịnh Đông lôi vào phòng bếp, hỏi: “Tiểu Đông, con nói thật với mẹ, đây thật sự không phải con của con sao? Chúng ta cũng không phải không nuôi nổi nó, con đừng suy nghĩ trong lòng, không được thì mẹ nuôi cho con…”
Bà sốt ruột rồi, dù thế nào cũng cảm thấy Tôn Thần thật sự quá giống Lý Thịnh Đông hồi bé, đôi mắt kia, ý xấu trong ánh mắt kia, thật sự là giống hệt một Lý Thịnh Đông tí hon. Bà nghĩ rằng con mình cảm thấy không thoải mái vì chuyện mẹ của Tôn Thần, còn muốn khuyên nhủ thêm. Nói thật, bà Lý cũng không thích cô nàng mẹ Tôn Thần kia, vừa gặp đã giống như bán đứa nhỏ lấy tiền. Nhưng bà nhìn đứa nhỏ thấy thích, từ ngày Tôn Thần đến đây, thật sự đã sửa được nhiều thói quen xấu, trẻ con đều là tờ giấy trắng, anh kiên nhẫn dạy thì nó tự nhiên sẽ có thể học giỏi. Mẹ Lý Thịnh Đông ở cùng lâu ngày, nghe bé con gọi mỗi câu một tiếng ‘bà nội’, thật sự luyến tiếc.
Lý Thịnh Đông không gạt mẹ mình, nói ra kết quả xét nghiệm: “Thật sự không phải, chỗ con còn có báo cáo của bệnh viện, con lấy ra cho mẹ xem nhé?”
Bà đã bắt đầu rơi nước mắt, tuổi bà đã cao, mấy năm nay tính tình cũng dần dần trở nên bình lặng, thật sự hy vọng trong nhà có thể một đứa nhóc trải qua những ngày an ổn: “Mẹ mới không xem cái này! Con quên năm đó rồi sao, cũng có cô gái nào cầm cái gì mà thư xét nghiệm đến nhà, loại giấy này không thể biết được thật giả… Tiểu Đông, tuổi con không còn nhỏ, sớm lập gia đình đi, trong nhà có người chăm sóc mẹ cũng yên tâm hơn.”
Lý Thịnh Đông rút khăn mặt đưa cho bà, nhỏ giọng dỗ: “Mẹ, con cũng muốn lắm, nhưng không phải là mãi vẫn không tìm thấy ai sao…”
“Con đừng chọn bừa.” Bà trả lại khăn mặt, rút khăn tay của mình ra lau mặt, dường như nhớ tới cái gì, mơ hồ nói với Lý Thịnh Đông: “Tiểu Đông, mẹ biết mấy năm nay con vẫn nghĩ tới Đinh Hạo, nhưng chúng ta không thể cứng rắn cướp người được… Con có thể cướp, nhưng thật sự không được…”
Lý Thịnh Đông nhướng mày, thanh âm mẹ hắn nói quá nhỏ, lại nghèn nghẹn không nghe rõ lắm, nhưng vẫn mơ hồ hiểu ý. Lý Thịnh Đông dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Năm đó con và Đinh Hạo đấy là…”
Mẹ Lý Thịnh Đông lập tức ngắt lời hắn, bà thương con, sợ hắn mất mặt mũi: “Mẹ biết, biết hết rồi! Con đó, con thích cái gì cũng được, thật sự! Khi mẹ ở trấn trên mỗi khi buồn chán thường đến nhà bà Đinh chơi. Chậc, bà Đinh người ta hiểu được, nuôi một đứa nhỏ cùng lắm chỉ đi theo mình được mười hai mươi năm! Chúng ta không thiếu tiền, con tìm một người thuận mắt, có thể chăm sóc con, một lần chăm sóc chính là tám mươi năm đó…”
Năm ấy Lý Thịnh Đông bị ba Đinh Hạo đánh, nhưng cũng là do Tiểu Đông nhà bà không đúng, tự nhiên cởi quần áo Đinh Hạo người ta. Cuối cùng vẫn là mẹ Lý Thịnh Đông sang bên bà nội Đinh nhận lỗi, thường xuyên qua lại cuối cùng thành hàng xóm thân thiết. Những lời này nguyên bản là Đinh Hạo dùng để lấy lòng bà Đinh, sau khi mẹ Lý Thịnh Đông nghe được, cũng cảm thấy đúng.
Mẹ Lý Thịnh Đông đến chơi cũng gặp Đinh Hạo vài lần. Người nhà họ Đinh vẻ ngoài rất đẹp, Đinh Hạo còn dễ nhìn hơn trước kia nhiều, nói chuyện lại xuôi tai, thật sự là một đứa nhỏ tốt. Người đến cùng một tấc cũng không rời Đinh Hạo kia, mẹ Lý Thịnh Đông lén đánh giá, khí độ của Bạch Bân, con nàng so sánh thì kém hơn. Bạch Bân người ta tuổi còn trẻ đã làm quan, tuấn tú lịch sự, có ông nội chức vụ cao chiếu cố… Khó trách Đinh Hạo không chọn Tiểu Đông, chậc.
“Mẹ thấy người đó cũng rất tốt. Bộ dáng không đẹp như Đinh Hạo, nhưng cũng không tệ… Ở cách vách cũng gần, nấu cơm làm việc nhà thành thạo, còn có thể nói vài thứ tiếng, giỏi việc nhà lẫn việc chung…”
Di động Lý Thịnh Đông kêu vang, che mất nửa câu sau của bà, hắn ra dấu nhận điện thoại trước: “Alô? Đúng, hôm nay sẽ qua, bên Tiểu Tôn đã sắp xếp xong chưa… Không mang đứa nhỏ theo, một mình anh qua thăm. Được, đến đây đi, đã chuẩn bị xong rồi, lập tức có thể đi.”
Lý Thịnh Đông cúp điện thoại, dường như không nghe thấy những câu mẹ mình vừa nói, khoát tay: “Con còn có việc đi trước đây, mẹ ở nhà một mình đừng quên ăn cơm đó, à, buổi tối không cần để cửa, tối nay con không về nhà!”
Mẹ Lý Thịnh Đông nhìn con mình mang theo Tôn Thần vội vã rời đi, đứng ở cửa còn muốn nói gì đó, ngẫm lại vẫn là ngậm miệng. Ừm, con lớn rồi, có chút chuyện vẫn nên để nó tự mình quyết định đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.