Quyển 3 - Chương 26: Tiệc tối
Nam Chi
25/11/2015
Người hầu đến mời hai người vào nhà.
Thì ra Tần Uyển đã tới, ở trong phòng khách lầu một, Tần Uyển đang nói chuyện cùng mẹ Sở.
Chu Niệm và Sở Mộ đi đến, Tần Uyển vô cùng nhệt tình bắt chuyện cùng Sở Mộ, sau đó, hỏi thăm tình hình gần đây của Sở Mộ, Chu Niệm ngồi ở bên cạnh phụ chuyện một hồi, rồi xin phép mọi người rời đi.
“Có gặp Chu Đình không, nó đang ở đâu?” Chu Niệm hỏi một người hầu gái.
“Vừa thấy ở lầu hai, có thể hiện giờ đang ở trong phòng riêng, tiểu thư nói muốn tự tắm cho Tiểu Nhã.”
Chu Niệm đi lên lầu, đến trước căn phòng của Chu Đình, gõ nhẹ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, chỉ là, người Chu Niệm nhìn thấy, không phải Chu Đình, mà là Chu Niểu người em gái sinh đôi của cô, tuy hai người rất giống nhau, lại thích giả dạng lẫn nhau trêu ghẹo đám người hầu, thế nhưng, Chu Niệm chưa bao giờ nhận nhầm hai người.
“Anh ba, có chuyện gì?” Chu Niểu tạo cho người ta cảm giác dịu dàng ít nói.
“Có Tiểu Đình ở đây không, anh muốn nói chuyện với nó.” Chu Niệm nói.
Chu Đình đi tới cạnh cửa, thấy Chu Niệm, bèn giương đôi mắt xinh đẹp lên, “Anh ba, tìm em có chuyện gì sao?”
“Tới thư phòng của anh, anh nói chuyện với em.” Chu Niệm nói, ý bảo Chu Đình đi theo hắn.
Chu Đình nói với em gái vài câu, rồi theo Chu Niệm đến thư phòng của hắn.
Chu Niệm đứng một bên, hỏi thẳng vấn đề, “Nha đầu, lúc nãy nghe được bao nhiêu?”
Chu Đình giả ngu, “Nghe cái gì?”
“Em nói xem!” Chu Niệm mặt vô biểu tình.
Chu Đình lè lưỡi, nhưng cũng nghiêm túc nói, “Không nhiều lắm, không phải anh oán bác hai lạm tình, không xứng với dì Tần sao! Lời này em nghe nhiều rồi, không có gì mới mẻ, em còn từng nghe được anh hai mắng bác hai, còn ác liệt hơn anh nữa, cho nên, anh đứng để tâm, em sẽ không nói với bác hai, yên tâm đi.”
Chu Niệm nghiêm mặt, “Chỉ có như vậy?”
“Dĩ nhiên a, chẳng lẽ trước đó các anh còn nói cái khác? Hả? Không thể cho ai nghe?” Chu Đình mở to mắt, cười nói.
“Nha đầu, không biết phi lễ vật thị phi lễ vật thính(1) sao?” Chu Niệm nghiêm mặt nói.
“Em không phải cố ý mà, lúc đi ngang quang chỗ rẽ mới thấy hai người đang ôm nhau, quấy rầy người khác thân mật sẽ bị thiên lôi đánh, em tất nhiên phải tìm chỗ trốn lẹ lẹ. Đôi giầy kia em mới mang lần đầu, bị dơ rồi, tóc cũng vướng mấy cái lá khô, bản thân em thật thảm a.” Khẩu khí Chu Đình cực kỳ ủy khuất.
Gương mặt Chu Niệm càng tối.
Chu Đình cười cười, xoa dịu hắn, “Cũng không có gì, em sẽ không nói cho ai hết. Hai người các anh chỉ là ôm một chút, anh Sở Mộ hôn hôn anh một chút, chứ có cái gì đâu. Em còn từng thấy anh hai cưỡng bức con thỏ nhỏ nhà ãnh. Anh với anh Sở Mộ vô cùng trong sạch, căn bản không có cái gì hay để xem.”
Chu Niệm hoàn toàn vô phương vói tiểu nha đầu này, cuối cùng đành thở dài nói, “Được rồi, không được nói cho ai khác, Tiểu Niểu cũng không được.”
“Tiểu Niểu không hứng thú với loại chuyện này, em nói với nó làm gì.”
“Cũng không được nói với mấy cô bạn trên mạng của em. Nếu để anh biết chuyện này bị truyền ra ngoài, cẩn thận ba em nhìn thấy quyển sách lần trước em ký nhận.”
“Vâng, vâng ạ. Nhưng mà, anh phải kể câu chuyện của anh và Sở Mộ cho em nghe.”
“Không thể được.” Chu Niệm cự tuyệt như đinh đóng cột.
“Sao lại không thể được, đại khái vài sự kiện thôi mà. Đâu có cần anh nói chi tiết đâu.”
“Sự kiện đại khái cũng không được, đầu óc em suốt ngày nghĩ bậy bạ, biết chuyện này để làm gì?” Chu Niệm cau mày.
“Em chưa từng yêu, muốn san sẻ chút ít hạnh phúc lứa đôi của các anh cũng không được sao?” Chu Đình giả bộ thương cảm.
“Vậy tự mình đi yêu, nghe người khác cũng vô dụng.” Chu Niệm tức giận.
“Không nói thì thôi, em đi tìm anh Sở Mộ.” Chu Đình cười, nói.
“Đừng tìm anh ấy, anh ấy rất hay xấu hổ, nói cho em mới là lạ.” Chu Niệm lại chau mày.
“Anh ba, chẳng lẽ anh không muốn biết cảm nghĩ của anh Sở Mộ đối với tình cảm của hai người sao? Nhất định anh ấy sẽ không nói với anh, nhưng mà, rất có thể, anh ấy sẽ nói ra với người ngoài.” Chu Đình dụ dỗ.
“Hôm nay em nghe bọn anh nói chuyện, trong lòng anh ấy đã khó chịu, em đến tìm anh ấy, anh ấy chịu nói với em mới là lạ, đừng đến quấy rầy anh ấy.” Chu Niệm nói.
“Em có nói tới tìm hôm nay đâu, là sau này lúc nào rãnh rỗi a.” Chu Đình nói, lại thúc thúc Chu Niệm, cười rộ lên, “Anh ba, có phải anh rất sợ anh Sở Mộ đúng không? Lúc nãy thấy hai anh đứng cạnh nhau, rõ ràng anh ba yếu khí thế hơn.”
Chu Niệm không thèm nói mấy chuyện này nữa, chỉ bảo, “Ở trước mặt anh ấy, khí thế thế nào cũng vô dụng. Nha đầu, em đừng đi hỏi bậy bạ, một chút cũng không nghe lời giống Tiểu Niểu.”
“Nhân các hữu chí(2) a. Em không thể học giống Tiểu Niễu.” Chu Đình cười, còn nói thêm, “Em mong các anh tốt. Nhưng là, anh có để Tiểu Hoành Hoành gặp anh Sở Mộ chưa, anh ấy có thích nó, bằng lòng chăm sóc cho nó không?”
Nghe Chu Đình nói như thế, đôi mắt Chu Niệm không khỏi hiện lên sầu lo, hắn cũng không biết Sở Mộ sẽ nghĩ gì khi thấy đứa con của hắn.
“Các anh cứ tiếp tục yêu nhau đi. Ngày hôm nay cái gì em cũng chưa thấy chưa nghe.” Chu Đình lại nói một câu với Chu Niệm, vẫy tay với hắn, rồi mở cửa đi ra.
Chu Niệm vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhớ đến tình cảnh Chu Niệm và Sở Mộ đứng bên nhau, Chu Đình thầm nói trong lòng “Trung khuyển công VS ôn nhu lạnh lùng thụ”, lại có thể đổi mới câu chuyện rồi.
Lúc Chu Niệm từ trên lầu đi xuống phòng khách, thím ba của hắn đã đến, ba người phụ nữ đang hăng say nói chuyện, có điều, Sở Mộ ngồi chính giữa lại đang phi thường thống khổ.
Chu Niệm đi vào, ánh mắt Sở Mộ tỏa sáng rõ rệt, giống như nhìn thấy đấng cứu thế.
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ, cầm lấy tay anh, rồi nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Hai người lặng lẽ nói chuyện, Tiểu Đoàn đang lăn lộn trên tấm thảm trước mặt Sở Mộ, hồi sau lại thấy con mèo vàng Tiểu Nhã đang từ cửa thong thả bước đến, vừa thấy Tiểu Đoàn liền chạy nhào lên, Tiểu Đoàn không hề phòng bị, bất chợt bị bổ nhào vào, kêu ô ô hai tiếng, sau đó bắt đầu chạy trốn, Sở Mộ vừa nhìn hai con mèo nháo loạn, vừa cười nghe Chu Niệm nói.
“Hai đứa cứ ngồi riêng khanh khanh ta ta, vừa rồi chị Tần nói cái gì hai đứa có nghe không?” Thím ba cười nói với Chu Niệm.
Chu Niệm ngẩng đầu lên, gật đầu, “Nghe được, mẹ muốn làm cái gì thì làm, còn ủng hộ vô điều kiện.”
“Vậy a, mẹ muốn cùng đi với chị thông gia, nhưng chị ấy lại không chịu, con mau đi khuyên đi.” Tần Uyển ngồi thẳng người, rót một tách trà, cười nói với Chu Niệm và Sở Mộ.
Mẹ Sở nhanh chóng hản bác, “Trong nhà còn chuyện phải giải quyết, đi du lịch như thế, lại không biết đi bao lâu, mọi chuyện đều phải dừng lại.”
Tần Uyển bèn nói, “Một mình tôi đi ra ngoài du lịch thật vô vị, đúng lúc chị thông gia cũng chỉ có một mình, vậy hai người chúng ta cùng đi thôi, làm một đôi bạn tốt. Chúng ta cũng đâu phải đi vòng quanh trái đất, chờ hôn lễ của Chu Niệm và Sở Mộ xong xuôi, chúng ta mới đi, thời gian còn nhiều, sau khi đó, mọi việc cũng đều được an bài tốt.”
Chu Niệm cũng nhanh chóng phụ họa, “Mẹ, mẹ cùng đi với mẹ con đi, một mình ở nhà cũng không có ý nghĩa. Với lại mẹ đã về hưu, ở nhà cũng không có gì để làm, không bằng đi ra ngoài du ngoạn.” Chu Niệm nói, lại thấy hai con mèo đã rượt nhau ở đại sảnh, bèn nói tiếp, “Mẹ đừng lo cho Tiểu Đoàn, để nó ở chỗ này cũng được.”
Mẹ Sở chuyển ánh mắt lên người Sở Mộ, hòng thăm dò ý kiến Sở Mộ, Sở Mộ đi đến ngồi xuống bên người mẹ Sở, nói, “Mẹ, đi ra ngoài một chút cũng tốt, không bằng, mẹ đi với dì Tần, chuyện của con, mẹ đừng lo lắng, còn Tiểu Đoàn, mẹ càng không cần lo cho nó, nó sẽ được chăm sóc tốt. Uhm, nếu là chuyện của chú Lưu, thì mẹ phải hảo hảo lo lắng a.”
Mẹ Sở nghe Sở Mộ nói xong, bèn xoay qua nói với Tần Uyển, “Chị thông gia, vậy đi thôi. Nhưng mà, tôi chưa từng đi đâu, có nhiều thứ không biết, không chừng đến lúc đó sẽ cho chị không ít phiền phức, hơn nữa, chi phí đi đường, chắc là…”
Mẹ Sở còn chưa nói xong, Tần Uyển liền vờ như trách móc mà đáp, “Chị thông gia nói gì vậy, từ lâu tôi đã có kế hoạch đi chu du thế giới, nhưng là, tới tận bây giờ cũng không có cách nào làm được, chẳng phải đây cũng là lần đầu tôi đi ra ngoài sao, tôi cũng không biết cái gì cả, đến lúc đó, tụi mình phải che chở nhau mới được, vả lại, trên đường sẽ có hướng dẫn viên du lịch, chắc sẽ không khó, chi phí lại càng không cần quan tâm, Chu Niệm là con cái, đương nhiên phải dụng dưỡng chị rồi, chị thông gia, chị phải tận lực mà dùng, chị xem chị nuôi Sở Mộ lớn như vậy thật không dễ dàng, Chu Niệm làm sao có thể ngang nhiên bắt cóc nó như thế.”
Tần Uyển vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười.
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh mẹ Sở, lần lượt kéo mẹ Sở và Tần Uyển lại, nắm lấy bàn tay hai người mẹ, nói, “Mẹ, hai vị cứ hảo hảo đi du lịch, vui vẻ và phải chú ý an toàn là được. Coi như con và Sở Mộ tận hiếu đạo.”
Tần Uyển cười nói, “Chu Niệm, con ước gì mẹ và chị thông gia đi ra cửa, để cùng Sở Mộ hảo hảo sống thế giới hai người, thực là, con lớn không cần mẹ. Mẹ với chị thông gia đều là số khổ.”
Mẹ Sở ở bên cạnh mỉm cười, Chu Niệm vờ tội nghiệp nói, “Mẹ, mẹ cứ làm khó con, sao lại nói vậy chứ.”
Mẹ Sở cũng cười rộ lên.
Thím ba ở bên cạnh nói, “Nếu tôi cũng rảnh, thì tôi cũng muốn đi cùng.”
“Vậy cũng được a, khi nào cô rảnh, thì tới cùng chúng tôi.” Tần Uyển cười, nhưng trong lòng có chút chua xót, trước đây đã chuẩn bị kế hoạch đi du lịch thế giới, nhưng, trong kế hoạch đó, nàng phải già một chút, cùng với Chu Ký cũng đã già, đi cùng nhau…
Tiệc tối đến, mọi người ngồi trên bàn ăn, cha mẹ hai nhà đều ở, bên cạnh đó, còn có thím ba cùng hai cô em gái của Chu Niệm, Chu Ký trên bàn cơm cũng coi như nhiệt tình, hơn nữa lúc chiều hai nhà trò chuyện tán gẫu với nhau đến thân quen, nên cũng không có câu nệ hay cảm giác gì xa lạ.
Chỉ là, tất cả mọi người quá cao hứng, xem Sở Mộ giống như con gái chuẩn bị xuất giá làm vợ người ta, khiến anh có cảm giác không quen.
“Hai đứa đã thương lượng ngày cưới xong chưa, định là ngày nào?” Chu Ký hỏi Chu Niệm.
Mọi người trên bàn ăn đều hướng mắt lên người đôi diễn viên.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ, Sở Mộ xoay qua mỉm cười đáp lại hắn.
Chu Niệm bèn ngẩng đầu nhìn mọi người, nói, “Con nghĩ là càng sớm càng tốt, trước Quốc Khánh là tốt nhất, để thầy phong thủy tính toán ngày tốt, ngày nào là ngày đại cát, thì sẽ làm ngày đó.”
Sở Mộ không nói gì, thế nhưng, thần tình trên mặt càng thêm ôn hòa, hẳn là cùng ý với Chu Niệm.
Ngược lại mẹ Sở có điểm giật mình, nói, “Sao lại gắp như thế? Nhà của chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị cái gì.”
Tần Uyển bèn trấn an mẹ Sở, “Không cần chuẩn bị nhiều, để tụi nhỏ tự an bài là được, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đến tham dự là tốt rồi.”
Mẹ Sở lại nghĩ bà chỉ có một đứa con, hơn nữa đại sự của đứa con chỉ có một lần, dù có thế nào, cha mẹ phải quan tâm nhều một ít, nhưng mà, xem bộ dạng người nhà Chu giai đều nhất phó tán thành, bà cũng không có cách phản đối.
Dùng cơm xong, Sở Mộ bị Tần Uyển và mẹ Sở dẫn đi bàn chuyện chuẩn bị cho ngày cười. Còn Chu Niệm lại bị Chu Ký gọi vào thư phòng nói chuyện.
Chu Niệm từ thư phòng đi ra, khi trở lại phòng mình, Sở Mộ đã trở về từ chỗ của mẹ, đang ngồi trên sô pha lật đọc sách.
“Xem sách gì đó!” Chu Niệm đi đến hôn lên trán Sở Mộ.
“Này.” Sở Mộ chỉ chỉ một đống sách dày trên bàn, nói, “Là dì Tần đưa lúc nãy, tất cả đều là sách về phương diện đám cưới. Nhưng mà, cậu xem, tất cả đều là nam nữ, chẳng lẽ chúng ta phải như vậy sao?”
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ, cầm lấy quyển sách trên tay Sở Mộ, là một quyển sách lễ nghi hôn lễ truyền thống Anh Quốc, văn hay tranh đẹp.
Chu Niệm đọc rồi nở nụ cười, đặt sách sang một bên, ôm trọn Sở Mộ, nói, “Đừng để ý mẹ em, anh thích tổ chức hôn lễ thế nào?”
Sở Mộ nhíu mày nói, “Nói thật nhé, tôi chưa từng nghĩ tới. Lúc trước tôi nghĩ tôi và cậu kết hôn chỉ cần trao đổi nhẫn cưới, sau đó phát thệ trước mặt Cha và vân vân…”
Chu Niệm cười, “Quá đơn giản a!”
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, ánh mắt ấm áp mà yên bình, “Với lại chỉ cần chúng mình có thể ở bên nhau là được, chỉ cần chúng mình thật lòng yêu nhau, được người nhà tán thành chúc phúc, vậy là được. Trong lòng tôi, chúng ta đã không thể nào chia cách.”
Chu Niệm nghe Sở Mộ nói, trong lòng từng trận ấm áp, ôm chặt Sở Mộ, “Đúng vậy, chúng ta đã không thể nào chia lìa. Anh là tình yêu của em, là trách nhiệm của em, là lời hứa của hôn, cũng là lời thề cả đời của em.”
Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp mà chan chứa tình yêu thương, tựa như đang đọc thơ, phiến tình, Sở Mộ nghe vào tai, không hề làm điệu, chỉ khiến cho anh cảm động không thôi.
Anh vươn tay ra nắm tay Chu Niệm, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ánh lên nét dịu dàng, làm cho giờ khắc này càng thêm động lòng người.
Hai người thương thảo, quyết định cứ tổ chức hôn lễ như thế, không cần làm chuyện gì rắc rối.
Đồng thời, ứng theo yêu cầu của Sở Mộ, hôn lễ cũng được làm giản đơn, ngoại trừ người nhà và một vài người bạn tốt, tuyệt không mời người ngoài.
__
Chú giải
(1) Phi lễ vật thị phi lễ vật thính : trích từ câu “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.” Ý nói “Không nhìn vật không phù hợp với lễ giáo, không nghe điều không phù hợp với lễ giáo, không nói những điều không phù hợp với lễ giáo, không làm những điều không phù hợp với lễ giáo”.
(2) Nhân các hữu chí : mỗi người đều có chí hướng nguyện vọng riêng, không thể cố làm.
Thì ra Tần Uyển đã tới, ở trong phòng khách lầu một, Tần Uyển đang nói chuyện cùng mẹ Sở.
Chu Niệm và Sở Mộ đi đến, Tần Uyển vô cùng nhệt tình bắt chuyện cùng Sở Mộ, sau đó, hỏi thăm tình hình gần đây của Sở Mộ, Chu Niệm ngồi ở bên cạnh phụ chuyện một hồi, rồi xin phép mọi người rời đi.
“Có gặp Chu Đình không, nó đang ở đâu?” Chu Niệm hỏi một người hầu gái.
“Vừa thấy ở lầu hai, có thể hiện giờ đang ở trong phòng riêng, tiểu thư nói muốn tự tắm cho Tiểu Nhã.”
Chu Niệm đi lên lầu, đến trước căn phòng của Chu Đình, gõ nhẹ cửa, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, chỉ là, người Chu Niệm nhìn thấy, không phải Chu Đình, mà là Chu Niểu người em gái sinh đôi của cô, tuy hai người rất giống nhau, lại thích giả dạng lẫn nhau trêu ghẹo đám người hầu, thế nhưng, Chu Niệm chưa bao giờ nhận nhầm hai người.
“Anh ba, có chuyện gì?” Chu Niểu tạo cho người ta cảm giác dịu dàng ít nói.
“Có Tiểu Đình ở đây không, anh muốn nói chuyện với nó.” Chu Niệm nói.
Chu Đình đi tới cạnh cửa, thấy Chu Niệm, bèn giương đôi mắt xinh đẹp lên, “Anh ba, tìm em có chuyện gì sao?”
“Tới thư phòng của anh, anh nói chuyện với em.” Chu Niệm nói, ý bảo Chu Đình đi theo hắn.
Chu Đình nói với em gái vài câu, rồi theo Chu Niệm đến thư phòng của hắn.
Chu Niệm đứng một bên, hỏi thẳng vấn đề, “Nha đầu, lúc nãy nghe được bao nhiêu?”
Chu Đình giả ngu, “Nghe cái gì?”
“Em nói xem!” Chu Niệm mặt vô biểu tình.
Chu Đình lè lưỡi, nhưng cũng nghiêm túc nói, “Không nhiều lắm, không phải anh oán bác hai lạm tình, không xứng với dì Tần sao! Lời này em nghe nhiều rồi, không có gì mới mẻ, em còn từng nghe được anh hai mắng bác hai, còn ác liệt hơn anh nữa, cho nên, anh đứng để tâm, em sẽ không nói với bác hai, yên tâm đi.”
Chu Niệm nghiêm mặt, “Chỉ có như vậy?”
“Dĩ nhiên a, chẳng lẽ trước đó các anh còn nói cái khác? Hả? Không thể cho ai nghe?” Chu Đình mở to mắt, cười nói.
“Nha đầu, không biết phi lễ vật thị phi lễ vật thính(1) sao?” Chu Niệm nghiêm mặt nói.
“Em không phải cố ý mà, lúc đi ngang quang chỗ rẽ mới thấy hai người đang ôm nhau, quấy rầy người khác thân mật sẽ bị thiên lôi đánh, em tất nhiên phải tìm chỗ trốn lẹ lẹ. Đôi giầy kia em mới mang lần đầu, bị dơ rồi, tóc cũng vướng mấy cái lá khô, bản thân em thật thảm a.” Khẩu khí Chu Đình cực kỳ ủy khuất.
Gương mặt Chu Niệm càng tối.
Chu Đình cười cười, xoa dịu hắn, “Cũng không có gì, em sẽ không nói cho ai hết. Hai người các anh chỉ là ôm một chút, anh Sở Mộ hôn hôn anh một chút, chứ có cái gì đâu. Em còn từng thấy anh hai cưỡng bức con thỏ nhỏ nhà ãnh. Anh với anh Sở Mộ vô cùng trong sạch, căn bản không có cái gì hay để xem.”
Chu Niệm hoàn toàn vô phương vói tiểu nha đầu này, cuối cùng đành thở dài nói, “Được rồi, không được nói cho ai khác, Tiểu Niểu cũng không được.”
“Tiểu Niểu không hứng thú với loại chuyện này, em nói với nó làm gì.”
“Cũng không được nói với mấy cô bạn trên mạng của em. Nếu để anh biết chuyện này bị truyền ra ngoài, cẩn thận ba em nhìn thấy quyển sách lần trước em ký nhận.”
“Vâng, vâng ạ. Nhưng mà, anh phải kể câu chuyện của anh và Sở Mộ cho em nghe.”
“Không thể được.” Chu Niệm cự tuyệt như đinh đóng cột.
“Sao lại không thể được, đại khái vài sự kiện thôi mà. Đâu có cần anh nói chi tiết đâu.”
“Sự kiện đại khái cũng không được, đầu óc em suốt ngày nghĩ bậy bạ, biết chuyện này để làm gì?” Chu Niệm cau mày.
“Em chưa từng yêu, muốn san sẻ chút ít hạnh phúc lứa đôi của các anh cũng không được sao?” Chu Đình giả bộ thương cảm.
“Vậy tự mình đi yêu, nghe người khác cũng vô dụng.” Chu Niệm tức giận.
“Không nói thì thôi, em đi tìm anh Sở Mộ.” Chu Đình cười, nói.
“Đừng tìm anh ấy, anh ấy rất hay xấu hổ, nói cho em mới là lạ.” Chu Niệm lại chau mày.
“Anh ba, chẳng lẽ anh không muốn biết cảm nghĩ của anh Sở Mộ đối với tình cảm của hai người sao? Nhất định anh ấy sẽ không nói với anh, nhưng mà, rất có thể, anh ấy sẽ nói ra với người ngoài.” Chu Đình dụ dỗ.
“Hôm nay em nghe bọn anh nói chuyện, trong lòng anh ấy đã khó chịu, em đến tìm anh ấy, anh ấy chịu nói với em mới là lạ, đừng đến quấy rầy anh ấy.” Chu Niệm nói.
“Em có nói tới tìm hôm nay đâu, là sau này lúc nào rãnh rỗi a.” Chu Đình nói, lại thúc thúc Chu Niệm, cười rộ lên, “Anh ba, có phải anh rất sợ anh Sở Mộ đúng không? Lúc nãy thấy hai anh đứng cạnh nhau, rõ ràng anh ba yếu khí thế hơn.”
Chu Niệm không thèm nói mấy chuyện này nữa, chỉ bảo, “Ở trước mặt anh ấy, khí thế thế nào cũng vô dụng. Nha đầu, em đừng đi hỏi bậy bạ, một chút cũng không nghe lời giống Tiểu Niểu.”
“Nhân các hữu chí(2) a. Em không thể học giống Tiểu Niễu.” Chu Đình cười, còn nói thêm, “Em mong các anh tốt. Nhưng là, anh có để Tiểu Hoành Hoành gặp anh Sở Mộ chưa, anh ấy có thích nó, bằng lòng chăm sóc cho nó không?”
Nghe Chu Đình nói như thế, đôi mắt Chu Niệm không khỏi hiện lên sầu lo, hắn cũng không biết Sở Mộ sẽ nghĩ gì khi thấy đứa con của hắn.
“Các anh cứ tiếp tục yêu nhau đi. Ngày hôm nay cái gì em cũng chưa thấy chưa nghe.” Chu Đình lại nói một câu với Chu Niệm, vẫy tay với hắn, rồi mở cửa đi ra.
Chu Niệm vẫn đứng yên tại chỗ.
Nhớ đến tình cảnh Chu Niệm và Sở Mộ đứng bên nhau, Chu Đình thầm nói trong lòng “Trung khuyển công VS ôn nhu lạnh lùng thụ”, lại có thể đổi mới câu chuyện rồi.
Lúc Chu Niệm từ trên lầu đi xuống phòng khách, thím ba của hắn đã đến, ba người phụ nữ đang hăng say nói chuyện, có điều, Sở Mộ ngồi chính giữa lại đang phi thường thống khổ.
Chu Niệm đi vào, ánh mắt Sở Mộ tỏa sáng rõ rệt, giống như nhìn thấy đấng cứu thế.
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ, cầm lấy tay anh, rồi nhỏ giọng nói với Sở Mộ.
Hai người lặng lẽ nói chuyện, Tiểu Đoàn đang lăn lộn trên tấm thảm trước mặt Sở Mộ, hồi sau lại thấy con mèo vàng Tiểu Nhã đang từ cửa thong thả bước đến, vừa thấy Tiểu Đoàn liền chạy nhào lên, Tiểu Đoàn không hề phòng bị, bất chợt bị bổ nhào vào, kêu ô ô hai tiếng, sau đó bắt đầu chạy trốn, Sở Mộ vừa nhìn hai con mèo nháo loạn, vừa cười nghe Chu Niệm nói.
“Hai đứa cứ ngồi riêng khanh khanh ta ta, vừa rồi chị Tần nói cái gì hai đứa có nghe không?” Thím ba cười nói với Chu Niệm.
Chu Niệm ngẩng đầu lên, gật đầu, “Nghe được, mẹ muốn làm cái gì thì làm, còn ủng hộ vô điều kiện.”
“Vậy a, mẹ muốn cùng đi với chị thông gia, nhưng chị ấy lại không chịu, con mau đi khuyên đi.” Tần Uyển ngồi thẳng người, rót một tách trà, cười nói với Chu Niệm và Sở Mộ.
Mẹ Sở nhanh chóng hản bác, “Trong nhà còn chuyện phải giải quyết, đi du lịch như thế, lại không biết đi bao lâu, mọi chuyện đều phải dừng lại.”
Tần Uyển bèn nói, “Một mình tôi đi ra ngoài du lịch thật vô vị, đúng lúc chị thông gia cũng chỉ có một mình, vậy hai người chúng ta cùng đi thôi, làm một đôi bạn tốt. Chúng ta cũng đâu phải đi vòng quanh trái đất, chờ hôn lễ của Chu Niệm và Sở Mộ xong xuôi, chúng ta mới đi, thời gian còn nhiều, sau khi đó, mọi việc cũng đều được an bài tốt.”
Chu Niệm cũng nhanh chóng phụ họa, “Mẹ, mẹ cùng đi với mẹ con đi, một mình ở nhà cũng không có ý nghĩa. Với lại mẹ đã về hưu, ở nhà cũng không có gì để làm, không bằng đi ra ngoài du ngoạn.” Chu Niệm nói, lại thấy hai con mèo đã rượt nhau ở đại sảnh, bèn nói tiếp, “Mẹ đừng lo cho Tiểu Đoàn, để nó ở chỗ này cũng được.”
Mẹ Sở chuyển ánh mắt lên người Sở Mộ, hòng thăm dò ý kiến Sở Mộ, Sở Mộ đi đến ngồi xuống bên người mẹ Sở, nói, “Mẹ, đi ra ngoài một chút cũng tốt, không bằng, mẹ đi với dì Tần, chuyện của con, mẹ đừng lo lắng, còn Tiểu Đoàn, mẹ càng không cần lo cho nó, nó sẽ được chăm sóc tốt. Uhm, nếu là chuyện của chú Lưu, thì mẹ phải hảo hảo lo lắng a.”
Mẹ Sở nghe Sở Mộ nói xong, bèn xoay qua nói với Tần Uyển, “Chị thông gia, vậy đi thôi. Nhưng mà, tôi chưa từng đi đâu, có nhiều thứ không biết, không chừng đến lúc đó sẽ cho chị không ít phiền phức, hơn nữa, chi phí đi đường, chắc là…”
Mẹ Sở còn chưa nói xong, Tần Uyển liền vờ như trách móc mà đáp, “Chị thông gia nói gì vậy, từ lâu tôi đã có kế hoạch đi chu du thế giới, nhưng là, tới tận bây giờ cũng không có cách nào làm được, chẳng phải đây cũng là lần đầu tôi đi ra ngoài sao, tôi cũng không biết cái gì cả, đến lúc đó, tụi mình phải che chở nhau mới được, vả lại, trên đường sẽ có hướng dẫn viên du lịch, chắc sẽ không khó, chi phí lại càng không cần quan tâm, Chu Niệm là con cái, đương nhiên phải dụng dưỡng chị rồi, chị thông gia, chị phải tận lực mà dùng, chị xem chị nuôi Sở Mộ lớn như vậy thật không dễ dàng, Chu Niệm làm sao có thể ngang nhiên bắt cóc nó như thế.”
Tần Uyển vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười.
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh mẹ Sở, lần lượt kéo mẹ Sở và Tần Uyển lại, nắm lấy bàn tay hai người mẹ, nói, “Mẹ, hai vị cứ hảo hảo đi du lịch, vui vẻ và phải chú ý an toàn là được. Coi như con và Sở Mộ tận hiếu đạo.”
Tần Uyển cười nói, “Chu Niệm, con ước gì mẹ và chị thông gia đi ra cửa, để cùng Sở Mộ hảo hảo sống thế giới hai người, thực là, con lớn không cần mẹ. Mẹ với chị thông gia đều là số khổ.”
Mẹ Sở ở bên cạnh mỉm cười, Chu Niệm vờ tội nghiệp nói, “Mẹ, mẹ cứ làm khó con, sao lại nói vậy chứ.”
Mẹ Sở cũng cười rộ lên.
Thím ba ở bên cạnh nói, “Nếu tôi cũng rảnh, thì tôi cũng muốn đi cùng.”
“Vậy cũng được a, khi nào cô rảnh, thì tới cùng chúng tôi.” Tần Uyển cười, nhưng trong lòng có chút chua xót, trước đây đã chuẩn bị kế hoạch đi du lịch thế giới, nhưng, trong kế hoạch đó, nàng phải già một chút, cùng với Chu Ký cũng đã già, đi cùng nhau…
Tiệc tối đến, mọi người ngồi trên bàn ăn, cha mẹ hai nhà đều ở, bên cạnh đó, còn có thím ba cùng hai cô em gái của Chu Niệm, Chu Ký trên bàn cơm cũng coi như nhiệt tình, hơn nữa lúc chiều hai nhà trò chuyện tán gẫu với nhau đến thân quen, nên cũng không có câu nệ hay cảm giác gì xa lạ.
Chỉ là, tất cả mọi người quá cao hứng, xem Sở Mộ giống như con gái chuẩn bị xuất giá làm vợ người ta, khiến anh có cảm giác không quen.
“Hai đứa đã thương lượng ngày cưới xong chưa, định là ngày nào?” Chu Ký hỏi Chu Niệm.
Mọi người trên bàn ăn đều hướng mắt lên người đôi diễn viên.
Chu Niệm nhìn Sở Mộ, Sở Mộ xoay qua mỉm cười đáp lại hắn.
Chu Niệm bèn ngẩng đầu nhìn mọi người, nói, “Con nghĩ là càng sớm càng tốt, trước Quốc Khánh là tốt nhất, để thầy phong thủy tính toán ngày tốt, ngày nào là ngày đại cát, thì sẽ làm ngày đó.”
Sở Mộ không nói gì, thế nhưng, thần tình trên mặt càng thêm ôn hòa, hẳn là cùng ý với Chu Niệm.
Ngược lại mẹ Sở có điểm giật mình, nói, “Sao lại gắp như thế? Nhà của chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị cái gì.”
Tần Uyển bèn trấn an mẹ Sở, “Không cần chuẩn bị nhiều, để tụi nhỏ tự an bài là được, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đến tham dự là tốt rồi.”
Mẹ Sở lại nghĩ bà chỉ có một đứa con, hơn nữa đại sự của đứa con chỉ có một lần, dù có thế nào, cha mẹ phải quan tâm nhều một ít, nhưng mà, xem bộ dạng người nhà Chu giai đều nhất phó tán thành, bà cũng không có cách phản đối.
Dùng cơm xong, Sở Mộ bị Tần Uyển và mẹ Sở dẫn đi bàn chuyện chuẩn bị cho ngày cười. Còn Chu Niệm lại bị Chu Ký gọi vào thư phòng nói chuyện.
Chu Niệm từ thư phòng đi ra, khi trở lại phòng mình, Sở Mộ đã trở về từ chỗ của mẹ, đang ngồi trên sô pha lật đọc sách.
“Xem sách gì đó!” Chu Niệm đi đến hôn lên trán Sở Mộ.
“Này.” Sở Mộ chỉ chỉ một đống sách dày trên bàn, nói, “Là dì Tần đưa lúc nãy, tất cả đều là sách về phương diện đám cưới. Nhưng mà, cậu xem, tất cả đều là nam nữ, chẳng lẽ chúng ta phải như vậy sao?”
Chu Niệm ngồi xuống bên cạnh Sở Mộ, cầm lấy quyển sách trên tay Sở Mộ, là một quyển sách lễ nghi hôn lễ truyền thống Anh Quốc, văn hay tranh đẹp.
Chu Niệm đọc rồi nở nụ cười, đặt sách sang một bên, ôm trọn Sở Mộ, nói, “Đừng để ý mẹ em, anh thích tổ chức hôn lễ thế nào?”
Sở Mộ nhíu mày nói, “Nói thật nhé, tôi chưa từng nghĩ tới. Lúc trước tôi nghĩ tôi và cậu kết hôn chỉ cần trao đổi nhẫn cưới, sau đó phát thệ trước mặt Cha và vân vân…”
Chu Niệm cười, “Quá đơn giản a!”
Sở Mộ nhìn Chu Niệm, ánh mắt ấm áp mà yên bình, “Với lại chỉ cần chúng mình có thể ở bên nhau là được, chỉ cần chúng mình thật lòng yêu nhau, được người nhà tán thành chúc phúc, vậy là được. Trong lòng tôi, chúng ta đã không thể nào chia cách.”
Chu Niệm nghe Sở Mộ nói, trong lòng từng trận ấm áp, ôm chặt Sở Mộ, “Đúng vậy, chúng ta đã không thể nào chia lìa. Anh là tình yêu của em, là trách nhiệm của em, là lời hứa của hôn, cũng là lời thề cả đời của em.”
Thanh âm của Chu Niệm trầm thấp mà chan chứa tình yêu thương, tựa như đang đọc thơ, phiến tình, Sở Mộ nghe vào tai, không hề làm điệu, chỉ khiến cho anh cảm động không thôi.
Anh vươn tay ra nắm tay Chu Niệm, chiếc nhẫn trên ngón tay áp út ánh lên nét dịu dàng, làm cho giờ khắc này càng thêm động lòng người.
Hai người thương thảo, quyết định cứ tổ chức hôn lễ như thế, không cần làm chuyện gì rắc rối.
Đồng thời, ứng theo yêu cầu của Sở Mộ, hôn lễ cũng được làm giản đơn, ngoại trừ người nhà và một vài người bạn tốt, tuyệt không mời người ngoài.
__
Chú giải
(1) Phi lễ vật thị phi lễ vật thính : trích từ câu “Phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.” Ý nói “Không nhìn vật không phù hợp với lễ giáo, không nghe điều không phù hợp với lễ giáo, không nói những điều không phù hợp với lễ giáo, không làm những điều không phù hợp với lễ giáo”.
(2) Nhân các hữu chí : mỗi người đều có chí hướng nguyện vọng riêng, không thể cố làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.