Chương 28: CẢM GIÁC GHEN TỴ
Thực ra tôi muốn làm con cá
07/05/2021
Vào giữa trưa, ta đã đói cồn cào ruột gan, trong hộp chỉ còn lại ba mũi tên, mà trên tay một con thú cũng không có.
Mỗi lần ta kéo cung, chuẩn bị bắn tên, thì con mồi mà ta nhắm trúng đều đã biến mất, ngựa con ta cưỡi lại vẫn đứng tại chỗ. Chính vì như vậy, rất nhiều mũi tên ta bắn ra đều cắm trên thân cây.
Ài.
Khi mũi tên ta bắn lại cắm xuống đất một lần nữa, thì ta nghe thấy một tiếng thở dài của thị vệ đi ngang qua ở đằng sau.
... ....
Ta cưỡi ngựa con đi chậm rì rì về phía rừng núi, liền gặp được Trần Thiến Thiến hùng hùng hổ hổ trên đường.
Nàng ấy hoàn toàn quên mất danh hiệu “văn nhã thục nữ” của mình, từ xa đã hét to gọi ta: “Lâm Niệm, muội bắn trúng mấy phát rồi?”
Trên đường cũng có những người khác cưỡi ngựa ngang qua, vì cách rất xa nên ta giả vờ không nghe thấy: “Tỷ nói gì cơ?”
Nàng vừa mới lại gần liền trợn mắt, hô to gọi nhỏ: “Lâm Niệm, muội cũng quá không hăng hái rồi!” Nói xong thì vỗ cái túi trên lưng ngựa, “Muội nhìn tỷ này! Ba con thỏ đấy!”
Ta hơi xấu hổ, chỉ có thể cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải): “Có rất nhiều cô nương cũng không bắn trúng.”
“Muội là cô nương bình thường sao?” Nàng coi thường, vứt cho ta một cái liếc trắng mắt, “Hôm nay, nếu một con mồi muội cũng không săn được, thì đừng có nghĩ đến việc về nhà! Tỷ sẽ đợi muội ở chuồng ngựa, lúc nào muội bắn trúng thì mới được phép quay lại!”
Trong lòng ta nghĩ, nếu đến lúc trời tối mà ta vẫn chưa bắn trúng, người ta cũng không cho chúng ta ở lại đây mà.
“Ai da.” Ta đành phải nhăn mặt, nói: “Tỷ xem trang bị của muội này, quá là gây cản trở (1) rồi.”
Khuôn mặt nàng biểu hiện “đừng có ngụy biện, do ngươi quá yếu rồi”, nhấn mạnh: “Lâm Niệm, đúng là không nghĩ tới muội lại kém cỏi như thế!”
Vừa dứt lời thì nàng ấy liền kéo ngựa quay đầu, đi mất.
Ta:....
Đúng là hết cách, suy cho cùng thì Lâm Niệm ta cũng là một người sĩ diện, tuyệt đối không thể để cho người ta coi thường được.
Vậy thì phải làm thế nào mới tốt nhỉ.
Ta ngẫm nghĩ một hồi lâu, thỏ chạy rất nhanh, ngựa của ta lại đi chậm, nên mỗi lần đều bắn trượt. Nghĩ tới có lẽ vịt trời sẽ chậm hơn một chút, lại ở trên mặt nước, không di động được nhiều, nếu bắn vịt trời thì sẽ chắc chắn hơn đây.
Nghĩ như vậy nên ta liền cưỡi ngựa con đi về hướng có nước.
·
Bên hồ nước ở chân núi trong khu săn bắn.
Ta ôm bụng đói, nấp trong bãi sậy hồi lâu, cuối cùng cũng bắn trúng được một con vịt trời bằng mũi tên cuối cùng, ngay lúc đó ta hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Ta đặt cho ngựa quý một cái tên - “Tiểu Hắc”, trong mảnh rừng cây tán lá đan xen, thảm cỏ xanh mướt, thật không hổ là bãi săn hoàng gia. Tiểu Hắc đang chậm rãi ăn cỏ dưới một gốc cây, thấy ta hô to một tiếng, liền nghi ngờ nhìn ta, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Ta thấy nó mà hết sức hâm mộ, cuốc sống của con ngựa này còn tiêu sái hơn ta nhiều.
Quay đầu lại đây, tên bắn trúng rồi, nhưng vấn đề khó khăn cũng theo tới, con vịt đang trôi nổi trên mặt nước, làm thế nào ta mới lấy nó về được đây?
Ta bắt đầu động não suy nghĩ, động bên trái, rồi lại động động bên phải, bước thấp bước cao tìm kiếm ở bên hồ cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một cành cây khá dài, khều trên mặt hồ một lúc lâu mới làm cho con vịt trôi về phía này.
Thấy nó cách ta ngày càng gần, ta vui vẻ ném cành cây đi, trực tiếp giơ tay tóm lấy. Bỗng bị trượt chân, thân thể liền chao đảo tới suýt nữa thì bị rơi xuống nước.
Vẫn còn may là ta lanh lợi, dựa thế quay người, nhanh tay nhanh mắt bám vào một cây sậy cao cao, nên không bị rơi xuống nước, mà là ngã vào bãi sậy. Con vịt trong tay lại bị rơi xuống, làm nước bắn tung tóe đầy mặt, đầy người, còn mang theo mùi thối.
Không phải là chỉ săn một con vịt thôi à, sao lại khó như thế chứ?
Ta nằm trên bãi sậy, nhìn bàn tay đầy bùn đất, thật là muốn khóc quá.
Ôi.
Nếu sớm biết thế này, vào mấy ngày trước, khi ta vui vẻ đáp ứng Trần Thiến Thiến, ta nên lật hoàng lịch xem thật kỹ.
Đây là trời muốn diệt taaa!
Tiểu Hắc đã ăn no, chậm rãi bước tới bên cạnh ta, lại phun phì phì một luồng nhiệt khí. Ta buồn bã, ỉu xìu ngồi dậy, nó liền lặng lẽ nhìn hồ nước cùng ta. Bờ bên này tương đối vắng lặng, ánh sáng chiếu vào mặt nước lung linh, sóng gợn lăn tăn, ta ngắm hồi lâu thì tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Thôi được rồi, liền xem như hôm nay ta tới lịch kiếp (trải nghiệm kiếp nạn) đi vậy!
Ta phấn chấn lại, xách lấy con vịt, chuẩn bị lên ngựa, vô tình nhìn sang, liền lập tức dừng bước.
Bờ bên kia của cái hồ lớn này có hai người đang dạo nước, một nam một nữ, cao hơn nhau một cái đầu, mặc trang phục cưỡi ngựa linh hoạt, rất giống một đôi thần tiên quyến lữ mang kiếm đi khắp chân trời.
Ánh nắng chiếu vào hai người, hai con ngựa tốt, cao to, đi ở phía sau họ, ngoan ngoãn, nhanh trí y hệt như vật cưỡi của thần tiên trong truyện thần thoại.
Hai người vừa đi, vừa quay đầu nói chuyện, có vẻ như là bạn tốt lâu năm, lại giống như tình nhân gặp gỡ.
Giữa rừng cây tươi tốt (2), tiếng cười nói của họ theo gió truyền đến bờ bên này, ta thấy mà có chút cay mắt.
Cúi đầu nhìn lại bản thân, y phục dính đầy bùn đất, tóc thì bị ướt, bên cạnh lại có một chú ngựa con bị người cười nhạo, xách một con vịt chết thối hoắc, đứng bên bờ đối diện, giống như người qua đường Giáp đang ở dưới đài xem diễn kịch.
Hóa ra, tên cao to cũng có lúc chuyện trò vui vẻ với người ta như vậy.
Hóa ra, Lý Quân Cầm cũng có lúc nũng nịu giống như chim nhỏ cần dựa dẫm vào người khác như vậy.
Một người ngọc thụ lâm phong, một người duyên dáng yêu kiều (3). Tài tử giai nhân cầm sắt hòa minh (4) trong thoại bản, hóa ra không phải là bịa đặt.
Bỗng chốc, ta lại cảm thấy không có gì thú vị nữa rồi.
·
“Muội biết không, lúc đó khuôn mặt của Ngũ Công chúa đều tức giận tới xanh mét rồi, tỷ cảm thấy nàng chính là hận không thể quất một roi tới trên mặt Tần Nhược. Ơ, Lâm Niệm, muội có nghe tỷ nói chuyện không vậy? Lâm Niệm!”
“Hả?” Ta mù mờ không rõ, chuyển tầm mắt từ đồng ruộng phì nhiêu ngoài cửa sổ xe, về phía khuôn mặt của Trần Thiến Thiến, “Tỷ nói gì cơ?”
“Tức chết ta rồi!” Trần Thiến Thiến chống nạnh, “Lâm Niệm, muội đang nghĩ gì thế? Từ lúc quay trở lại đến giờ, muội đều mất hồn mất vía (5) như vậy, không phải chỉ là không săn được thỏ sao, mọi người đều biết muội cưỡi ngựa con, không ai cười muội cả.”
Xe ngựa đi ở con đường nhỏ bằng phẳng giữa những thửa ruộng, ta cầm một miếng bánh đậu xanh trên bàn nhỏ bỏ vào miệng: “Vậy lúc đó Hoàng thượng nói thế nào?”
“Hoàng thượng sao có thể đặt việc bé như cái kim này vào mắt chứ? Khi ngài đến, chỉ hỏi mấy câu như hôm nay ai săn được nhiều nhất, ai biết được Tần Nhược lại đứng ra, khóc lóc sướt mướt nói gì mà không thể nhìn nổi cảnh sát sinh, làm Ngũ Công chúa đang dâng một con chim ưng lên Hoàng thượng, bị tức gần chết.” Kể tới đây, Trần Thiến Thiến lại mặt mày hớn hở hẳn lên, nhớ đi nhớ lại, còn cười vui vẻ, “Đương nhiên là Hoàng thượng hướng về Ngũ Công chúa, lúc đó liền nói với Tần Nhược: “Nếu là không chịu được cảnh sát sinh, năm sau ngươi hãy ở nhà nghỉ ngơi đi!””.
“Thật á?” Ta vừa nghe cũng không nhịn được mà cười lên, “Ả cũng đúng là tự vác đá đập vào chân mình.”
Trần Thiến Thiến cười tới mức phải dựa vào ta, cũng đưa tay cầm một miếng bánh đậu xanh: “Lâm Niệm, muội đúng là một con mèo tham ăn, này, trước khi muội quay lại thì có nhìn thấy Thế tử không?”
“Không có.”
“Ta thấy Thế tử đi về hướng muội mà, còn tưởng hai người sẽ gặp mặt cơ đấy.” Trần Thiến Thiến ăn xong miếng bánh, lấy khăn tay lau miệng sạch sẽ, “Đáng tiếc là chúng ta không thể đến hành cung trên đỉnh núi, tỷ một lần cũng chưa được đi, nghe nói trên đó rất thú vị, còn có suối nước nóng nữa.”
Mặt trời lặn ở phía tây, sắc trời bên ngoài cũng tối dần, có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi, ta hơi ủ rũ: “Thế à? Nghe có vẻ rất tốt.”
“Đáng tiếc Nguyệt ca ca không tới.” Nàng có phần rầu rĩ, “Vui như vậy mà sao chàng lại không đi cơ chứ?”
“Nhắc tới Lý Thị lang.” Ta vừa nghĩ tới liền nhịn không được mà hỏi luôn, “Lần này Lý Quân Cầm tỷ tỷ về kinh, là bởi vì chung thân đại sự của nàng ấy sao?”
“Có lẽ cũng không sai đi.” Trần Thiến Thiến cũng bắt đầu vịn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, “Dù sao thì nàng ấy cũng đã sớm đến tuổi kết hôn rồi, tỷ nghe nói, Lý Tướng quân có thể sẽ cầu Hoàng thượng chỉ hôn.”
“Chỉ hôn?” Tim ta nảy lên, ngoài mặt vẫn giả vờ điềm tĩnh (6), “Chỉ cho ai vậy?”
Trần Thiến Thiến vịn cửa sổ, quay đầu liếc trắng mắt: “Muội căng thẳng như vậy làm gì, dù sao thì cũng không thể chỉ cho Thế tử được. Nhưng mà, nếu là người được Lý Tướng quân nhìn trúng, nhất định là phong thần tuấn lãng, hữu dũng hữu mưu, nghĩ kỹ lại, nếu ở trong kinh thì…”
“Ở trong kinh thì sao?”
Nàng cười hi hi, nói: “Ở trong kinh thì tỷ chẳng nghĩ ra được người nào thích hợp cả. Lý Quân Cầm tỷ tỷ quá nổi bật (7) rồi, nam tử nào đứng cạnh nàng ấy cũng sẽ bị lu mờ thôi."
Vậy sao?
Trong lòng ta nghĩ, thật ra vẫn có người thích hợp đấy.
Khi xe ngựa chạy vào trong thành, cửa tiệm ở hai bên đường đều đã đóng cửa, những người hàng rong vào thành bán hàng cũng gánh quang gánh đi ra, mọi người đều vội vội vàng vàng nhưng cũng khá trật tự.
Ta dán mắt vào phố xá không ngừng lùi về phía sau ở ngoài cửa sổ, trong lòng có hơi không thoải mái, lại không hiểu tại sao mình không thoải mái.
Lẽ nào, lúc nãy ta đúng là hồn vía lên mây rồi, mà tên cao to với Lý Quân Cầm đúng là quá tốt đẹp, cho nên ta liền thấy ghen tỵ? Tỵ bọn họ rất sạch sẽ, gọn gàng, đứng ngắm phong cảnh, còn ta thì toàn thân bẩn thỉu đi bắt vịt?
Trong lòng ta bỗng nảy sinh cảm giác hổ thẹn, không tốt, nữ chính trong thoại bản sẽ không ghen tỵ với người khác đâu.
Lâm Niệm ơi Lâm Niệm, ngươi không thể bị nhiễm thói xấu này được.
Cho đến tận lúc Trần Thiến Thiến xuống xe, sau đó xe ngựa của ta mới rẽ vào ngõ nhà mình, ta ngửi được mùi chân giò kho tương phòng bếp làm, nhưng trong lòng vẫn còn che giấu một cảm giác không thoải mái như có như không.
Thật là kỳ lạ, từ khi nào mà Lâm Niệm ta lại biến thành người nhỏ nhen như thế?
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “kéo chân sau”
(2) Bản gốc “Mậu lâm tú trúc”
(3) Bản gốc “Đình đình ngọc lập”: dáng đứng như ngọc, tả dáng vẻ người đẹp
(4) “Cầm sắt”: tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau, được dùng để ví với sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau.
(5) Bản gốc “Thần bất thủ xá”: ý chỉ thần hồn rời khỏi thân thể, tâm thần bất định
(6) Bản gốc “Ba lan bất kinh”: sóng lớn mà không kinh hãi, trích từ “Nhạc Dương lâu ký” của Phạm Trọng Yêm
Mỗi lần ta kéo cung, chuẩn bị bắn tên, thì con mồi mà ta nhắm trúng đều đã biến mất, ngựa con ta cưỡi lại vẫn đứng tại chỗ. Chính vì như vậy, rất nhiều mũi tên ta bắn ra đều cắm trên thân cây.
Ài.
Khi mũi tên ta bắn lại cắm xuống đất một lần nữa, thì ta nghe thấy một tiếng thở dài của thị vệ đi ngang qua ở đằng sau.
... ....
Ta cưỡi ngựa con đi chậm rì rì về phía rừng núi, liền gặp được Trần Thiến Thiến hùng hùng hổ hổ trên đường.
Nàng ấy hoàn toàn quên mất danh hiệu “văn nhã thục nữ” của mình, từ xa đã hét to gọi ta: “Lâm Niệm, muội bắn trúng mấy phát rồi?”
Trên đường cũng có những người khác cưỡi ngựa ngang qua, vì cách rất xa nên ta giả vờ không nghe thấy: “Tỷ nói gì cơ?”
Nàng vừa mới lại gần liền trợn mắt, hô to gọi nhỏ: “Lâm Niệm, muội cũng quá không hăng hái rồi!” Nói xong thì vỗ cái túi trên lưng ngựa, “Muội nhìn tỷ này! Ba con thỏ đấy!”
Ta hơi xấu hổ, chỉ có thể cưỡng từ đoạt lý (già mồm át lẽ phải): “Có rất nhiều cô nương cũng không bắn trúng.”
“Muội là cô nương bình thường sao?” Nàng coi thường, vứt cho ta một cái liếc trắng mắt, “Hôm nay, nếu một con mồi muội cũng không săn được, thì đừng có nghĩ đến việc về nhà! Tỷ sẽ đợi muội ở chuồng ngựa, lúc nào muội bắn trúng thì mới được phép quay lại!”
Trong lòng ta nghĩ, nếu đến lúc trời tối mà ta vẫn chưa bắn trúng, người ta cũng không cho chúng ta ở lại đây mà.
“Ai da.” Ta đành phải nhăn mặt, nói: “Tỷ xem trang bị của muội này, quá là gây cản trở (1) rồi.”
Khuôn mặt nàng biểu hiện “đừng có ngụy biện, do ngươi quá yếu rồi”, nhấn mạnh: “Lâm Niệm, đúng là không nghĩ tới muội lại kém cỏi như thế!”
Vừa dứt lời thì nàng ấy liền kéo ngựa quay đầu, đi mất.
Ta:....
Đúng là hết cách, suy cho cùng thì Lâm Niệm ta cũng là một người sĩ diện, tuyệt đối không thể để cho người ta coi thường được.
Vậy thì phải làm thế nào mới tốt nhỉ.
Ta ngẫm nghĩ một hồi lâu, thỏ chạy rất nhanh, ngựa của ta lại đi chậm, nên mỗi lần đều bắn trượt. Nghĩ tới có lẽ vịt trời sẽ chậm hơn một chút, lại ở trên mặt nước, không di động được nhiều, nếu bắn vịt trời thì sẽ chắc chắn hơn đây.
Nghĩ như vậy nên ta liền cưỡi ngựa con đi về hướng có nước.
·
Bên hồ nước ở chân núi trong khu săn bắn.
Ta ôm bụng đói, nấp trong bãi sậy hồi lâu, cuối cùng cũng bắn trúng được một con vịt trời bằng mũi tên cuối cùng, ngay lúc đó ta hưng phấn đến nhảy dựng lên.
Ta đặt cho ngựa quý một cái tên - “Tiểu Hắc”, trong mảnh rừng cây tán lá đan xen, thảm cỏ xanh mướt, thật không hổ là bãi săn hoàng gia. Tiểu Hắc đang chậm rãi ăn cỏ dưới một gốc cây, thấy ta hô to một tiếng, liền nghi ngờ nhìn ta, rồi lại cúi đầu ăn tiếp.
Ta thấy nó mà hết sức hâm mộ, cuốc sống của con ngựa này còn tiêu sái hơn ta nhiều.
Quay đầu lại đây, tên bắn trúng rồi, nhưng vấn đề khó khăn cũng theo tới, con vịt đang trôi nổi trên mặt nước, làm thế nào ta mới lấy nó về được đây?
Ta bắt đầu động não suy nghĩ, động bên trái, rồi lại động động bên phải, bước thấp bước cao tìm kiếm ở bên hồ cả buổi, cuối cùng cũng tìm được một cành cây khá dài, khều trên mặt hồ một lúc lâu mới làm cho con vịt trôi về phía này.
Thấy nó cách ta ngày càng gần, ta vui vẻ ném cành cây đi, trực tiếp giơ tay tóm lấy. Bỗng bị trượt chân, thân thể liền chao đảo tới suýt nữa thì bị rơi xuống nước.
Vẫn còn may là ta lanh lợi, dựa thế quay người, nhanh tay nhanh mắt bám vào một cây sậy cao cao, nên không bị rơi xuống nước, mà là ngã vào bãi sậy. Con vịt trong tay lại bị rơi xuống, làm nước bắn tung tóe đầy mặt, đầy người, còn mang theo mùi thối.
Không phải là chỉ săn một con vịt thôi à, sao lại khó như thế chứ?
Ta nằm trên bãi sậy, nhìn bàn tay đầy bùn đất, thật là muốn khóc quá.
Ôi.
Nếu sớm biết thế này, vào mấy ngày trước, khi ta vui vẻ đáp ứng Trần Thiến Thiến, ta nên lật hoàng lịch xem thật kỹ.
Đây là trời muốn diệt taaa!
Tiểu Hắc đã ăn no, chậm rãi bước tới bên cạnh ta, lại phun phì phì một luồng nhiệt khí. Ta buồn bã, ỉu xìu ngồi dậy, nó liền lặng lẽ nhìn hồ nước cùng ta. Bờ bên này tương đối vắng lặng, ánh sáng chiếu vào mặt nước lung linh, sóng gợn lăn tăn, ta ngắm hồi lâu thì tâm trạng cũng dần bình tĩnh lại.
Thôi được rồi, liền xem như hôm nay ta tới lịch kiếp (trải nghiệm kiếp nạn) đi vậy!
Ta phấn chấn lại, xách lấy con vịt, chuẩn bị lên ngựa, vô tình nhìn sang, liền lập tức dừng bước.
Bờ bên kia của cái hồ lớn này có hai người đang dạo nước, một nam một nữ, cao hơn nhau một cái đầu, mặc trang phục cưỡi ngựa linh hoạt, rất giống một đôi thần tiên quyến lữ mang kiếm đi khắp chân trời.
Ánh nắng chiếu vào hai người, hai con ngựa tốt, cao to, đi ở phía sau họ, ngoan ngoãn, nhanh trí y hệt như vật cưỡi của thần tiên trong truyện thần thoại.
Hai người vừa đi, vừa quay đầu nói chuyện, có vẻ như là bạn tốt lâu năm, lại giống như tình nhân gặp gỡ.
Giữa rừng cây tươi tốt (2), tiếng cười nói của họ theo gió truyền đến bờ bên này, ta thấy mà có chút cay mắt.
Cúi đầu nhìn lại bản thân, y phục dính đầy bùn đất, tóc thì bị ướt, bên cạnh lại có một chú ngựa con bị người cười nhạo, xách một con vịt chết thối hoắc, đứng bên bờ đối diện, giống như người qua đường Giáp đang ở dưới đài xem diễn kịch.
Hóa ra, tên cao to cũng có lúc chuyện trò vui vẻ với người ta như vậy.
Hóa ra, Lý Quân Cầm cũng có lúc nũng nịu giống như chim nhỏ cần dựa dẫm vào người khác như vậy.
Một người ngọc thụ lâm phong, một người duyên dáng yêu kiều (3). Tài tử giai nhân cầm sắt hòa minh (4) trong thoại bản, hóa ra không phải là bịa đặt.
Bỗng chốc, ta lại cảm thấy không có gì thú vị nữa rồi.
·
“Muội biết không, lúc đó khuôn mặt của Ngũ Công chúa đều tức giận tới xanh mét rồi, tỷ cảm thấy nàng chính là hận không thể quất một roi tới trên mặt Tần Nhược. Ơ, Lâm Niệm, muội có nghe tỷ nói chuyện không vậy? Lâm Niệm!”
“Hả?” Ta mù mờ không rõ, chuyển tầm mắt từ đồng ruộng phì nhiêu ngoài cửa sổ xe, về phía khuôn mặt của Trần Thiến Thiến, “Tỷ nói gì cơ?”
“Tức chết ta rồi!” Trần Thiến Thiến chống nạnh, “Lâm Niệm, muội đang nghĩ gì thế? Từ lúc quay trở lại đến giờ, muội đều mất hồn mất vía (5) như vậy, không phải chỉ là không săn được thỏ sao, mọi người đều biết muội cưỡi ngựa con, không ai cười muội cả.”
Xe ngựa đi ở con đường nhỏ bằng phẳng giữa những thửa ruộng, ta cầm một miếng bánh đậu xanh trên bàn nhỏ bỏ vào miệng: “Vậy lúc đó Hoàng thượng nói thế nào?”
“Hoàng thượng sao có thể đặt việc bé như cái kim này vào mắt chứ? Khi ngài đến, chỉ hỏi mấy câu như hôm nay ai săn được nhiều nhất, ai biết được Tần Nhược lại đứng ra, khóc lóc sướt mướt nói gì mà không thể nhìn nổi cảnh sát sinh, làm Ngũ Công chúa đang dâng một con chim ưng lên Hoàng thượng, bị tức gần chết.” Kể tới đây, Trần Thiến Thiến lại mặt mày hớn hở hẳn lên, nhớ đi nhớ lại, còn cười vui vẻ, “Đương nhiên là Hoàng thượng hướng về Ngũ Công chúa, lúc đó liền nói với Tần Nhược: “Nếu là không chịu được cảnh sát sinh, năm sau ngươi hãy ở nhà nghỉ ngơi đi!””.
“Thật á?” Ta vừa nghe cũng không nhịn được mà cười lên, “Ả cũng đúng là tự vác đá đập vào chân mình.”
Trần Thiến Thiến cười tới mức phải dựa vào ta, cũng đưa tay cầm một miếng bánh đậu xanh: “Lâm Niệm, muội đúng là một con mèo tham ăn, này, trước khi muội quay lại thì có nhìn thấy Thế tử không?”
“Không có.”
“Ta thấy Thế tử đi về hướng muội mà, còn tưởng hai người sẽ gặp mặt cơ đấy.” Trần Thiến Thiến ăn xong miếng bánh, lấy khăn tay lau miệng sạch sẽ, “Đáng tiếc là chúng ta không thể đến hành cung trên đỉnh núi, tỷ một lần cũng chưa được đi, nghe nói trên đó rất thú vị, còn có suối nước nóng nữa.”
Mặt trời lặn ở phía tây, sắc trời bên ngoài cũng tối dần, có lẽ do ban ngày quá mệt mỏi, ta hơi ủ rũ: “Thế à? Nghe có vẻ rất tốt.”
“Đáng tiếc Nguyệt ca ca không tới.” Nàng có phần rầu rĩ, “Vui như vậy mà sao chàng lại không đi cơ chứ?”
“Nhắc tới Lý Thị lang.” Ta vừa nghĩ tới liền nhịn không được mà hỏi luôn, “Lần này Lý Quân Cầm tỷ tỷ về kinh, là bởi vì chung thân đại sự của nàng ấy sao?”
“Có lẽ cũng không sai đi.” Trần Thiến Thiến cũng bắt đầu vịn cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, “Dù sao thì nàng ấy cũng đã sớm đến tuổi kết hôn rồi, tỷ nghe nói, Lý Tướng quân có thể sẽ cầu Hoàng thượng chỉ hôn.”
“Chỉ hôn?” Tim ta nảy lên, ngoài mặt vẫn giả vờ điềm tĩnh (6), “Chỉ cho ai vậy?”
Trần Thiến Thiến vịn cửa sổ, quay đầu liếc trắng mắt: “Muội căng thẳng như vậy làm gì, dù sao thì cũng không thể chỉ cho Thế tử được. Nhưng mà, nếu là người được Lý Tướng quân nhìn trúng, nhất định là phong thần tuấn lãng, hữu dũng hữu mưu, nghĩ kỹ lại, nếu ở trong kinh thì…”
“Ở trong kinh thì sao?”
Nàng cười hi hi, nói: “Ở trong kinh thì tỷ chẳng nghĩ ra được người nào thích hợp cả. Lý Quân Cầm tỷ tỷ quá nổi bật (7) rồi, nam tử nào đứng cạnh nàng ấy cũng sẽ bị lu mờ thôi."
Vậy sao?
Trong lòng ta nghĩ, thật ra vẫn có người thích hợp đấy.
Khi xe ngựa chạy vào trong thành, cửa tiệm ở hai bên đường đều đã đóng cửa, những người hàng rong vào thành bán hàng cũng gánh quang gánh đi ra, mọi người đều vội vội vàng vàng nhưng cũng khá trật tự.
Ta dán mắt vào phố xá không ngừng lùi về phía sau ở ngoài cửa sổ, trong lòng có hơi không thoải mái, lại không hiểu tại sao mình không thoải mái.
Lẽ nào, lúc nãy ta đúng là hồn vía lên mây rồi, mà tên cao to với Lý Quân Cầm đúng là quá tốt đẹp, cho nên ta liền thấy ghen tỵ? Tỵ bọn họ rất sạch sẽ, gọn gàng, đứng ngắm phong cảnh, còn ta thì toàn thân bẩn thỉu đi bắt vịt?
Trong lòng ta bỗng nảy sinh cảm giác hổ thẹn, không tốt, nữ chính trong thoại bản sẽ không ghen tỵ với người khác đâu.
Lâm Niệm ơi Lâm Niệm, ngươi không thể bị nhiễm thói xấu này được.
Cho đến tận lúc Trần Thiến Thiến xuống xe, sau đó xe ngựa của ta mới rẽ vào ngõ nhà mình, ta ngửi được mùi chân giò kho tương phòng bếp làm, nhưng trong lòng vẫn còn che giấu một cảm giác không thoải mái như có như không.
Thật là kỳ lạ, từ khi nào mà Lâm Niệm ta lại biến thành người nhỏ nhen như thế?
~~~~~~~~~~
(1) Bản gốc “kéo chân sau”
(2) Bản gốc “Mậu lâm tú trúc”
(3) Bản gốc “Đình đình ngọc lập”: dáng đứng như ngọc, tả dáng vẻ người đẹp
(4) “Cầm sắt”: tên hai loại nhạc khí là cây đàn cầm, đàn dài 3 thước, 6 tấc, căng 7 dây; và cây đàn sắt, loại đàn có 25 dây. Khi hai loại này cùng đàn tấu lên, âm sắc của chúng mười phần hòa điệu với nhau, được dùng để ví với sự hòa hợp tốt đẹp của vợ chồng với nhau.
(5) Bản gốc “Thần bất thủ xá”: ý chỉ thần hồn rời khỏi thân thể, tâm thần bất định
(6) Bản gốc “Ba lan bất kinh”: sóng lớn mà không kinh hãi, trích từ “Nhạc Dương lâu ký” của Phạm Trọng Yêm
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.