Chương 204
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Mặt Vương Khởi Lệ đỏ bừng:
- Ai đến thăm nó, tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua thôi, nên tiện thể nhìn một tí.
- Bác không cần phải lo lắng, tình hình của con bé bây giờ khá tốt. Lúc nãy còn nói chuyện với con qua bút ghi âm, còn hy vọng có thể sớm gặp được bà nội nữa.
Vương Khởi Lệ vốn định cứng miệng nói không hề quan tâm, nhưng sau khi nghe Mộ Sở nói hết, câu nói ngạo mạn đó vừa đến miệng đã kịp nuốt vào trong, mắt cũng bất giác sáng lên:
- Con bé thật sự nói như vậy?
- Tất nhiên! Từ trước đến nay con bé vẫn luôn rất muốn có ông bà nội...
Nói đến đây trong lòng Mộ Sở càng thêm áy náy.
Sắc mặt của Vương Khởi Lệ không khá hơn tí nào, giận dữ liếc cô một cái:
- Lại dám giấu con cháu nhà họ Lâu ta kĩ như thế, nếu thực sự có mệnh hệ gì, cô có đền nổi mạng không?
Mộ Sở: -...
Mộ Sở không cách nào phản bác lại.
Vương Khởi Lệ nhìn qua cô một cái, tằng hắng một tiếng:
- Cái kia... nghe Tư Trầm nói, lúc nãy là cô hiến máu cho Trọng Bách?
- Việc nên làm.
- Hừ! Cô đừng mong tôi sẽ cảm ơn cô!
Mộ Sở: -...
Cái này thì Mộ Sở thật sự không dám mong đến.
Vương Khởi Lệ bỗng ném một túi đồ gì đó vào lòng Mộ Sở, Mộ Sở bèn đưa tay chụp lấy, mở ra xem, thật sự là thụ sủng nhược kinh.
Bên trong toàn là đồ bổ máu, cô kinh ngạc nhiên nhìn Vương Khởi Lệ, mặt ngơ ngác.
Vương Khởi Lệ ngạo nghễ hất hàm lên, lạnh nhạt nói:
- Trước giờ tôi không thích nợ ai cái gì. Đống này chắc cũng đủ bồi bổ lại lượng máu mà nãy cô rút đi rồi nhỉ?
Mộ Sở: -...
Vương Khởi Lệ nói xong thì vênh mặt hất cằm bỏ đi, để lại Mộ Sở với cái túi toàn mấy đồ bổ máu, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại.
Bà ấy mà lại đem tặng cô mấy đồ bổ máu, thật là... quá bất ngờ!
Mộ Sở cảm giác giống như là mình đang mơ vậy.
Nghĩ lại thì chắc đây có thể gọi là “ mẹ nhờ lộc con” nhỉ!
Cô lắc đầu, phì cười.
Xem ra Vương Khởi Lệ thích Đuôi Nhỏ nhiều hơn cô nghĩ.
...........
Lâu Tư Trầm không ngờ rằng, lại có ngày hắn phải bước vào phòng giám định tư pháp, không ngờ rằng lại phải làm cái giám định cha con hoang đường này.
Hắn bảo Tiết Bỉnh làm cho hắn hai bản đối chiếu ADN.
Một cái là hắn và Lâu Trọng Bách, và cái còn lại là hắn và Mộ Sở.
Lúc hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâu Trọng Bách, Tiết Bỉnh đã gọi đến cho hắn.
Lâu Từ Trầm nhìn bà Vương Khởi Lệ ở bên cạnh một cái, rồi đứng dậy:
- Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại tí.
- Ừm!
Vương Khởi Lệ trả lời, không nghĩ ngợi nhiều.
Lâu Tư Trầm đã ra ngoài nghe điện thoại.
- Thiếu chủ, đã có kết quả rồi.
- Nói!
Tiết Bỉnh ở đầu dây bên kia toát cả mồ hôi lạnh.
Kết quả này, thật sự không biết nên gọi là tin tốt hay tin xấu nữa.
Nên chuẩn bị nói là, có một tin tốt và một tin xấu.
Tiết Bỉnh hơi ấp úng, liếm liếm môi:
- Cái đó... kết quả cho thấy, ngài và Lâu lão gia... không có quan hệ huyết thống, ngài và thiếu phu nhân cũng không phải là anh em ruột.
Vế trước là tin xấu, vế sau là tin tốt!
Lúc Tiết Bỉnh cầm lấy hai bản kết quả này, anh sợ rằng bộ phận giám định có gì đó sai sót, nên đã xác minh lại rất nhiều lần, cho nên mới chậm trễ một chút, nhưng kết quả lần nào cũng thế.
Lâu Tư Trầm không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn không đi vào phòng bệnh, mà đến khu vực hút thuốc để hút thuốc.
Lúc hút đến điếu thứ tư, thì Vương Khởi Lệ đến.
Bà đang cầm một chiếc bình thủy rỗng, chuẩn bị đi rót một ít nước sôi, thì nhìn thấy con trai đang đứng ở đây hút thuốc, bà câu mày nhắc nhở:
- Hút ít thôi.
Lâu Tư Trầm “ ừm ” một tiếng rồi dập điếu thuốc trên tay, vứt vào thùng rác bên cạnh.
Tiện tay cầm lấy bình thủy trên tay bà, nói:
- Việc này, cứ để người giúp việc làm là được rồi.
Vương Khởi Lệ mỉm cười, đi cùng con trai vào phòng lấy nước sôi.
Lâu Tư Trầm cúi người, rót nước giúp mẹ, rồi lại như vô tình hỏi:
- Mẹ, mẹ thuộc nhóm máu gì?
- Nhóm máu O!
Vương Khởi Lệ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều:
- Lần trước làm xét nghiệm, mẹ có xem qua phiếu xét nghiệm, giống với ba con, đều là nhóm máu O.
Vương Khởi Lệ Không học y, cho nên, liên quan đến vấn đề nhóm máu thì bà không nhạy như Lâu Tư Trầm và Mộ Sở.
Nhìn thấy con trai có gì đó là lạ, bà hỏi:
- Sao thế?
- Vậy mẹ có biết hai người nhóm máu O thì không thể nào sinh ra con nhóm máu A không? Còn con không may lại là nhóm máu A...
Lâu Tư Trầm quay đầu, nhìn mẹ mình ở phía sau.
Quả thật không sai, Vương Khởi Lệ nghe thấy thế sắc mặt bỗng tái mét.
Trong đôi mắt bà có một chút gì đó hoảng loạn, bà đột nhiên la lên:
- Nước tràn rồi, coi chừng kẻo bỏng!
Nhưng mà nước sôi đã làm bỏng tay hắn rồi, nhưng hắn không hề thấy đau chút nào.
Có lẽ là vì trong lòng đã quá đau, cho nên tay không còn cảm giác bỏng nữa.
- Tiêu rồi, bỏng hết cả rồi, phải nhanh đi bôi một ít kem trị bỏng ngay.
Vương Khởi Lệ nhìn thấy tay con trai bị bỏng nên rất xót.
- Không sao, không đau.
Lâu Tư Trầm lạnh lùng rút tay về.
Sắc mặt của Vương Khởi Lệ càng lúc càng tái hơn, tuy là Lâu Tư Trầm không nói, nhưng bà có thể cảm nhận được, con trai bà đang giận bà.
Lâu Tư Trầm cầm lấy bình thủy, sải bước đi ra ngoài.
Vương Khởi Lệ đuổi theo:
- Con trai, con... con nghe mẹ giải thích.
- Được!
Lâu Tư Trầm nghe nói nên dừng bước.
Vương Khởi Lệ càng hoảng loạn hơn, bởi vì bà vốn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào mới được.
Bà đưa tay ra nắm lấy cánh tay của con trai, hỏi hắn:
- Chuyện này, con sẽ không nói cho ba con biết chứ?
Lâu Tư Trầm cau mày, liếm đôi môi mỏng của mình, không nói gì.
- Sẽ không nói, phải không?
Vương Khởi Lệ cầu khẩu hỏi con trai.
Lâu Tư Trầm bỗng thấy hơi bực bội, gỡ tay của Vương Khởi Lệ ra khỏi tay mình, lạnh nhạt nói:
- Cuộc hôn nhân của hai người thật khiến người khác kinh tởm!
Hai người đều không chung thủy như nhau, sau đó mỗi người đều tự sinh con với người khác, nhưng rồi lại muốn lập thành một gia đình. Cái gia đình biến chất này, lẽ nào không khiến người khác kinh tởm?
Theo quan điểm của Lâu Tư Trầm, thì đó quả thực là quá kinh tởm.
Vương Khởi Lệ nghe thấy con trai nói vậy, những giọt nước mắt ấm ức của bà bỗng chốc tuôn trào:
- Con nghĩ là mẹ muốn như vậy sao?
Bà giận dữ hét vào mặt Lâu Tư Trầm:
- Con nghĩ là mẹ muốn phản bội ba con sao, phản bội lại cuộc hôn nhân của bọn ta?
Bà sải bước đến bên con trai, đưa tay nắm lấy cánh tay Lâu Tư Trầm, nhưng bàn tay ấy lại đang không ngừng run lên, nước mắt không ngừng rơi ra, bà cũng không dám ngẩng đầu nhìn con trai một cái:
- Con nghĩ là mẹ không muốn chính chuyên một lòng với ba con sao? Mẹ bị tiện nhân kia hãm hại, bị người ta mưu tính, bị người ta cưỡng hiếp, cuối cùng... sinh ra con...
Vương Khởi Lệ không muốn khơi dậy nỗi đau trong quá khứ, nhưng mà, tình hình hiện tại, bà thật sự không thể giấu được nữa rồi.
Còn Lâu Tư Trầm nghe xong lời này, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, tay siết chặt thành nắm đấm, hoàn toàn sụp đổ.
Bị người ta toan tính?
Cưỡng hiếp!
Cho nên, mình thật ra là... con của tên tội phạm hiếp dâm?
Vương Khởi Lệ nắm lấy tay của Lâu Tư Trầm, dùng lực rất mạnh nên móng tay gần như đã đâm vào thịt của hắn.
- Lúc ta biết ta có thai, đã vội đến ngay bệnh viện, muốn làm phẫu thuật phá thai, nhưng mà, bác sĩ nói với mẹ rằng mẹ không dễ có con, nếu như phá thai, thì e là cả đời này cũng không có cơ hội làm mẹ nữa! Con nghĩ là mẹ không hận con ư? Mỗi lần nhìn thấy con, mẹ đều nghĩ tới tên tội phạm hiếp dâm đó, mẹ thật sự hận không thể bóp chết con!!
Đây cũng là lý do tại sao mà khi hắn còn nhỏ, Vương Khởi Lệ đã đẩy hắn đi, thậm chí không thèm quan tâm gì đến hắn.
Vương Khởi Lệ không biết là do khóc hay do giận, mà cả người cứ run lên cầm cập:
- Lúc đó ba con còn yêu bạn thân của ta! Đúng vậy, bạn thân của ta là ả, Lý Thiện Xuân! Mẹ của Tần Mộ Sở! Ba con đòi ly hôn với mẹ, mẹ hận chứ! Đúng lúc đó ta lại mang thai con, cho nên ta dứt khoát để con trở thành con của Lâu Trọng Bách, như vậy thì có thể hoàn toàn buộc ông ấy lại bên mẹ rồi! Nhưng về sau ta mới biết, năm đó tìm người cưỡng hiếp mẹ lại chính là... Lý Thiện Xuân!!!
Vương Khởi Lệ nói đến đây, nghiến răng keng két, như hận không thể nuốt sống Lý Thiện Xuân vào bụng.
Nắm tay của Lâu Tư Trầm càng siết chặt hơn.
- Cũng may ông trời có mắt, đã sớm đưa ả tiện Lý Thiện Xuân đó đi gặp Diêm Vương!! Cái thứ không bằng heo chó như ả ta, nhất định bị đầy xuống tầng thứ 18 của địa ngục.
- Ai đến thăm nó, tôi chỉ vừa lúc đi ngang qua thôi, nên tiện thể nhìn một tí.
- Bác không cần phải lo lắng, tình hình của con bé bây giờ khá tốt. Lúc nãy còn nói chuyện với con qua bút ghi âm, còn hy vọng có thể sớm gặp được bà nội nữa.
Vương Khởi Lệ vốn định cứng miệng nói không hề quan tâm, nhưng sau khi nghe Mộ Sở nói hết, câu nói ngạo mạn đó vừa đến miệng đã kịp nuốt vào trong, mắt cũng bất giác sáng lên:
- Con bé thật sự nói như vậy?
- Tất nhiên! Từ trước đến nay con bé vẫn luôn rất muốn có ông bà nội...
Nói đến đây trong lòng Mộ Sở càng thêm áy náy.
Sắc mặt của Vương Khởi Lệ không khá hơn tí nào, giận dữ liếc cô một cái:
- Lại dám giấu con cháu nhà họ Lâu ta kĩ như thế, nếu thực sự có mệnh hệ gì, cô có đền nổi mạng không?
Mộ Sở: -...
Mộ Sở không cách nào phản bác lại.
Vương Khởi Lệ nhìn qua cô một cái, tằng hắng một tiếng:
- Cái kia... nghe Tư Trầm nói, lúc nãy là cô hiến máu cho Trọng Bách?
- Việc nên làm.
- Hừ! Cô đừng mong tôi sẽ cảm ơn cô!
Mộ Sở: -...
Cái này thì Mộ Sở thật sự không dám mong đến.
Vương Khởi Lệ bỗng ném một túi đồ gì đó vào lòng Mộ Sở, Mộ Sở bèn đưa tay chụp lấy, mở ra xem, thật sự là thụ sủng nhược kinh.
Bên trong toàn là đồ bổ máu, cô kinh ngạc nhiên nhìn Vương Khởi Lệ, mặt ngơ ngác.
Vương Khởi Lệ ngạo nghễ hất hàm lên, lạnh nhạt nói:
- Trước giờ tôi không thích nợ ai cái gì. Đống này chắc cũng đủ bồi bổ lại lượng máu mà nãy cô rút đi rồi nhỉ?
Mộ Sở: -...
Vương Khởi Lệ nói xong thì vênh mặt hất cằm bỏ đi, để lại Mộ Sở với cái túi toàn mấy đồ bổ máu, rất lâu sau vẫn chưa định thần lại.
Bà ấy mà lại đem tặng cô mấy đồ bổ máu, thật là... quá bất ngờ!
Mộ Sở cảm giác giống như là mình đang mơ vậy.
Nghĩ lại thì chắc đây có thể gọi là “ mẹ nhờ lộc con” nhỉ!
Cô lắc đầu, phì cười.
Xem ra Vương Khởi Lệ thích Đuôi Nhỏ nhiều hơn cô nghĩ.
...........
Lâu Tư Trầm không ngờ rằng, lại có ngày hắn phải bước vào phòng giám định tư pháp, không ngờ rằng lại phải làm cái giám định cha con hoang đường này.
Hắn bảo Tiết Bỉnh làm cho hắn hai bản đối chiếu ADN.
Một cái là hắn và Lâu Trọng Bách, và cái còn lại là hắn và Mộ Sở.
Lúc hắn ngồi bên cạnh giường bệnh của Lâu Trọng Bách, Tiết Bỉnh đã gọi đến cho hắn.
Lâu Từ Trầm nhìn bà Vương Khởi Lệ ở bên cạnh một cái, rồi đứng dậy:
- Mẹ, con ra ngoài nghe điện thoại tí.
- Ừm!
Vương Khởi Lệ trả lời, không nghĩ ngợi nhiều.
Lâu Tư Trầm đã ra ngoài nghe điện thoại.
- Thiếu chủ, đã có kết quả rồi.
- Nói!
Tiết Bỉnh ở đầu dây bên kia toát cả mồ hôi lạnh.
Kết quả này, thật sự không biết nên gọi là tin tốt hay tin xấu nữa.
Nên chuẩn bị nói là, có một tin tốt và một tin xấu.
Tiết Bỉnh hơi ấp úng, liếm liếm môi:
- Cái đó... kết quả cho thấy, ngài và Lâu lão gia... không có quan hệ huyết thống, ngài và thiếu phu nhân cũng không phải là anh em ruột.
Vế trước là tin xấu, vế sau là tin tốt!
Lúc Tiết Bỉnh cầm lấy hai bản kết quả này, anh sợ rằng bộ phận giám định có gì đó sai sót, nên đã xác minh lại rất nhiều lần, cho nên mới chậm trễ một chút, nhưng kết quả lần nào cũng thế.
Lâu Tư Trầm không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn không đi vào phòng bệnh, mà đến khu vực hút thuốc để hút thuốc.
Lúc hút đến điếu thứ tư, thì Vương Khởi Lệ đến.
Bà đang cầm một chiếc bình thủy rỗng, chuẩn bị đi rót một ít nước sôi, thì nhìn thấy con trai đang đứng ở đây hút thuốc, bà câu mày nhắc nhở:
- Hút ít thôi.
Lâu Tư Trầm “ ừm ” một tiếng rồi dập điếu thuốc trên tay, vứt vào thùng rác bên cạnh.
Tiện tay cầm lấy bình thủy trên tay bà, nói:
- Việc này, cứ để người giúp việc làm là được rồi.
Vương Khởi Lệ mỉm cười, đi cùng con trai vào phòng lấy nước sôi.
Lâu Tư Trầm cúi người, rót nước giúp mẹ, rồi lại như vô tình hỏi:
- Mẹ, mẹ thuộc nhóm máu gì?
- Nhóm máu O!
Vương Khởi Lệ cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều:
- Lần trước làm xét nghiệm, mẹ có xem qua phiếu xét nghiệm, giống với ba con, đều là nhóm máu O.
Vương Khởi Lệ Không học y, cho nên, liên quan đến vấn đề nhóm máu thì bà không nhạy như Lâu Tư Trầm và Mộ Sở.
Nhìn thấy con trai có gì đó là lạ, bà hỏi:
- Sao thế?
- Vậy mẹ có biết hai người nhóm máu O thì không thể nào sinh ra con nhóm máu A không? Còn con không may lại là nhóm máu A...
Lâu Tư Trầm quay đầu, nhìn mẹ mình ở phía sau.
Quả thật không sai, Vương Khởi Lệ nghe thấy thế sắc mặt bỗng tái mét.
Trong đôi mắt bà có một chút gì đó hoảng loạn, bà đột nhiên la lên:
- Nước tràn rồi, coi chừng kẻo bỏng!
Nhưng mà nước sôi đã làm bỏng tay hắn rồi, nhưng hắn không hề thấy đau chút nào.
Có lẽ là vì trong lòng đã quá đau, cho nên tay không còn cảm giác bỏng nữa.
- Tiêu rồi, bỏng hết cả rồi, phải nhanh đi bôi một ít kem trị bỏng ngay.
Vương Khởi Lệ nhìn thấy tay con trai bị bỏng nên rất xót.
- Không sao, không đau.
Lâu Tư Trầm lạnh lùng rút tay về.
Sắc mặt của Vương Khởi Lệ càng lúc càng tái hơn, tuy là Lâu Tư Trầm không nói, nhưng bà có thể cảm nhận được, con trai bà đang giận bà.
Lâu Tư Trầm cầm lấy bình thủy, sải bước đi ra ngoài.
Vương Khởi Lệ đuổi theo:
- Con trai, con... con nghe mẹ giải thích.
- Được!
Lâu Tư Trầm nghe nói nên dừng bước.
Vương Khởi Lệ càng hoảng loạn hơn, bởi vì bà vốn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào mới được.
Bà đưa tay ra nắm lấy cánh tay của con trai, hỏi hắn:
- Chuyện này, con sẽ không nói cho ba con biết chứ?
Lâu Tư Trầm cau mày, liếm đôi môi mỏng của mình, không nói gì.
- Sẽ không nói, phải không?
Vương Khởi Lệ cầu khẩu hỏi con trai.
Lâu Tư Trầm bỗng thấy hơi bực bội, gỡ tay của Vương Khởi Lệ ra khỏi tay mình, lạnh nhạt nói:
- Cuộc hôn nhân của hai người thật khiến người khác kinh tởm!
Hai người đều không chung thủy như nhau, sau đó mỗi người đều tự sinh con với người khác, nhưng rồi lại muốn lập thành một gia đình. Cái gia đình biến chất này, lẽ nào không khiến người khác kinh tởm?
Theo quan điểm của Lâu Tư Trầm, thì đó quả thực là quá kinh tởm.
Vương Khởi Lệ nghe thấy con trai nói vậy, những giọt nước mắt ấm ức của bà bỗng chốc tuôn trào:
- Con nghĩ là mẹ muốn như vậy sao?
Bà giận dữ hét vào mặt Lâu Tư Trầm:
- Con nghĩ là mẹ muốn phản bội ba con sao, phản bội lại cuộc hôn nhân của bọn ta?
Bà sải bước đến bên con trai, đưa tay nắm lấy cánh tay Lâu Tư Trầm, nhưng bàn tay ấy lại đang không ngừng run lên, nước mắt không ngừng rơi ra, bà cũng không dám ngẩng đầu nhìn con trai một cái:
- Con nghĩ là mẹ không muốn chính chuyên một lòng với ba con sao? Mẹ bị tiện nhân kia hãm hại, bị người ta mưu tính, bị người ta cưỡng hiếp, cuối cùng... sinh ra con...
Vương Khởi Lệ không muốn khơi dậy nỗi đau trong quá khứ, nhưng mà, tình hình hiện tại, bà thật sự không thể giấu được nữa rồi.
Còn Lâu Tư Trầm nghe xong lời này, gân xanh trên trán bắt đầu nổi lên, tay siết chặt thành nắm đấm, hoàn toàn sụp đổ.
Bị người ta toan tính?
Cưỡng hiếp!
Cho nên, mình thật ra là... con của tên tội phạm hiếp dâm?
Vương Khởi Lệ nắm lấy tay của Lâu Tư Trầm, dùng lực rất mạnh nên móng tay gần như đã đâm vào thịt của hắn.
- Lúc ta biết ta có thai, đã vội đến ngay bệnh viện, muốn làm phẫu thuật phá thai, nhưng mà, bác sĩ nói với mẹ rằng mẹ không dễ có con, nếu như phá thai, thì e là cả đời này cũng không có cơ hội làm mẹ nữa! Con nghĩ là mẹ không hận con ư? Mỗi lần nhìn thấy con, mẹ đều nghĩ tới tên tội phạm hiếp dâm đó, mẹ thật sự hận không thể bóp chết con!!
Đây cũng là lý do tại sao mà khi hắn còn nhỏ, Vương Khởi Lệ đã đẩy hắn đi, thậm chí không thèm quan tâm gì đến hắn.
Vương Khởi Lệ không biết là do khóc hay do giận, mà cả người cứ run lên cầm cập:
- Lúc đó ba con còn yêu bạn thân của ta! Đúng vậy, bạn thân của ta là ả, Lý Thiện Xuân! Mẹ của Tần Mộ Sở! Ba con đòi ly hôn với mẹ, mẹ hận chứ! Đúng lúc đó ta lại mang thai con, cho nên ta dứt khoát để con trở thành con của Lâu Trọng Bách, như vậy thì có thể hoàn toàn buộc ông ấy lại bên mẹ rồi! Nhưng về sau ta mới biết, năm đó tìm người cưỡng hiếp mẹ lại chính là... Lý Thiện Xuân!!!
Vương Khởi Lệ nói đến đây, nghiến răng keng két, như hận không thể nuốt sống Lý Thiện Xuân vào bụng.
Nắm tay của Lâu Tư Trầm càng siết chặt hơn.
- Cũng may ông trời có mắt, đã sớm đưa ả tiện Lý Thiện Xuân đó đi gặp Diêm Vương!! Cái thứ không bằng heo chó như ả ta, nhất định bị đầy xuống tầng thứ 18 của địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.