Chương 292
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Anh không thích anh ta thật à?
Tần Mộ Sở bắt đầu bật mode hóng chuyện:
Nếu anh không thích anh ta thì lúc nãy sao không để em báo cảnh sát chứ? Chúng ta có thể kiện anh ta tội cưỡng bức mà! Kiện anh ta? Lư Viễn cười khổ:
- Lấy gì mà kiện? Dù nói đến tiền tài hay địa vị thì anh và anh ta cũng đều là một kẻ trên trời một người dưới đất! Anh ta là ai em biết không? Anh ta chính là cậu chủ nhà họ Lương đấy, dù không nói đến người nhà thì riêng bản thân anh ta đã là quân nhân mang quân hàm Đại tá rồi. Anh lấy gì mà liều mạng với người có quyền có thế như anh ta chứ?
Chuyện này...
Vả lại anh cũng sẽ không kiện anh ta. Tại sao? Dù anh rất ghét anh ta, thậm chí còn hận nữa. Nhưng... nói thế nào thì đó cũng là ân nhân cứu mạng của anh. Lư Viễn nói xong thì cuộn ống tay áo lên, để lộ những lỗ kim trên tay, anh nói:
Dù anh không nói chắc em cũng đoán ra đây là cái gì phải không? Vâng. Tần Mộ Sở gật đầu:
- Nếu chỉ tiêm truyền bình thường thì không có y tá nào làm như vậy cả, trước đây em cũng từng là bác sĩ.
Mắt Lư Viễn tối đi, anh nở một nụ cười chua xót:
- Anh nghiện thuốc đã hai năm, là heroin, trong một cuộc tụ tập bị bạn bè bày mưu làm hại...
Nói đến chuyện này vành mắt anh đã đỏ hoe:
- Lúc ấy anh không hề biết trong cốc nước đó đã cho sẵn thuốc, sau khi uống xong suýt chút nữa đã bị lũ khốn kia... làm chuyện đó.
Chuyện đó đương nhiên là chỉ chuyện cưỡng bức tập thể.
Dù Tần Mộ Sở chưa từng thấy heroin nhưng đã đọc không ít tài liệu về thứ này trên mạng, sau khi dính phải thứ đó người dùng sẽ có một loại dục vọng rất mãnh liệt, thậm chí không thể phân biệt nam nữ. Thế nên những kẻ đó mới càng dễ nhiễm các loại bệnh đường sinh dục và cả AIDS.
- Có lẽ cũng nhờ ông trời thương hại nên hôm đó mới để Lương Cận Nghiêu đưa quân đến thanh trừ chất gây nghiện gặp được, anh cũng được anh ta cứu. Thế nên coi như anh ta là ân nhân cứu mạng của anh.
Tới giờ anh vẫn chưa quên được cảnh tượng hai năm trước.
Lương Cận Nghiêu phẫn nộ nhìn anh, sắc mặt như thể muốn xé xác anh ra rồi ăn tươi nuốt sống vậy. Nửa đêm anh còn bị gã nhốt trong một căn phòng tối đen rồi đánh cho một trận nhừ tử. Chỉ là dù thế anh vẫn rất biết ơn gã, nếu không có gã xuất hiện kịp thời thì có lẽ hôm đó anh đã bị lũ khốn khiếp kia chơi đến chết rồi.
Mà lần càn quét chất gây nghiện đó cũng chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt, lần đầu là tại nhà của Lương Cận Nghiêu, anh làm gia sư cho cháu gái của gã, nhưng giữa họ cũng chỉ có thể coi là quan hệ xã giao, nghìn lần không thể ngờ được về sau lại phát triển trở thành quan hệ như thế này.
- Thôi, không nhắc đến anh ta nữa.
Lư Viễn sợ mình nói nhiều quá sẽ làm phiền Tần Mộ Sở thế nên áy náy bảo:
Ngại quá, vì trước giờ anh chưa từng nói với ai chuyện này nên giờ có kể lể hơi dài dòng, em đừng để ý nhé... Em không để bụng đâu! Thật ra em còn thấy ngưỡng mộ hai người nữa ấy! Ít nhất hơn em rồi, hai người tốt xấu gì cũng có thể sớm tối bên nhau, muốn gặp thì chỉ cần gọi một chú điện thoại là được rồi. Chẳng như em, đừng nói gặp mà ngay cả số điện thoại của người kia em còn không biết... Nhớ tới Lâu Tư Trầm là Tần Mộ Sở lại thấy vô cùng chán nản.
Lần này tới lượt Lư Viễn an ủi cô:
Em đừng nghĩ nhiều, trong tiệc đính hôn ngày mai biết đâu anh ta sẽ xuất hiện? Tiệc đính hôn ngày mai anh vẫn muốn đến sao? Lư Viễn cười đáp:
- Một cô gái như em còn không sợ thì anh sợ cái gì chứ? Dù chúng ta không thể thành vợ chồng nhưng vẫn có thể làm bạn được mà!
Nói tới đây anh ngừng lại, vẻ mặt khó nén xót xa:
Chỉ là với kẻ nghiện như anh thì em vẫn nên tránh xa một chút thì hơn. Ma túy khó cai lắm phải không? Tần Mộ Sở đau lòng hỏi anh.
Mắt Lư Viễn đã mờ đi vì hơi nước:
- Khó lắm! Anh không biết trên đời này có chuyện gì còn khó hơn cai nghiện không nữa!
Anh khẽ cắn môi:
- Hai năm qua anh đã cai rất nhiều lần nhưng cuối cùng lại tái nghiện, rồi lại cai xong lại hút tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế. Nói thật là nếu không có Lương Cận Nghiêu thì anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên là không có anh ta thì dù anh sống được chắc cũng thảm hại lắm. Anh ta là người bạn duy nhất biết anh nghiện nhưng không từ bỏ anh ngược lại còn luôn cổ vũ và là chỗ dựa cho anh nữa...
Rốt cuộc trong mắt anh cũng có một tia sáng:
- Người như vậy em bảo anh sao có thể kiện được chứ?
Tần Mộ Sở giơ tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh rồi khích lệ:
- Tin em, chỉ cần anh kiên trì thì chắc chắn có thể cai nghiện! Trên đời chẳng có việc gì khó hết, chỉ cần mình muốn làm thôi! Còn nữa, về sau bạn bè của anh có thêm một người, đó chính là em! Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, dù gì cũng từng là đối tượng đính hôn cơ mà!
Cô nói xong thì cong môi cười rạng rỡ.
Lư Viễn cũng cười theo, lúc anh cười một cách thoải mái khuôn mặt vốn chỉ thanh tú nhã nhặn bỗng trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Chẳng trách tên Lương Cận Nghiêu kia lại thích anh như vậy!
Nhìn thế này ai dám bảo anh đã ba mươi tư tuổi chứ? Đây chẳng qua chỉ là một tên choai choai mới nở mầm tình đầu tiên mà thôi.
- Thế tiệc đính hôn của chúng ta ngày mai cứ làm như cũ nhé.
Lư Viễn cười nói.
- Cảm ơn anh.
Tần Mộ Sở chân thành cảm ơn người đàn ông này.
Anh lại chỉ lắc đầu bảo:
- Phải là anh cảm ơn em mới đúng chứ, anh cứ tưởng em sẽ căm ghét anh lắm, thậm chí còn ghê tởm anh nữa. Cảm ơn em đã cho anh thêm can đảm.
Tảng đá đè nặng lên tim Lư Viễn cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Thật ra trong mấy tháng hẹn hò với Tần Mộ Sở lòng anh vẫn luôn có hai phe đang không ngừng đấu tranh, một bên là chính nghĩa, một đại diện cho ác ma. May mắn là cuối cùng cả hai có thể giải quyết trong hòa bình, anh không có làm chuyện xấu, cũng không hại đời một cô gái vô tội, ngược lại còn có thêm một người bạn tốt, đây có lẽ là kết cục hoàn hảo nhất rồi.
Thôi chúng ta đừng cảm ơn qua lại nữa, anh mau về đi! Muộn lắm rồi đấy. Ừ, anh nhìn em lên đã. Thế em vào nhà trước đây, hẹn anh ngày mai! Tần Mộ Sở vẫy tay chào tạm biệt anh.
- Mai gặp.
Lúc này cô mới xoay người về nhà.
- À khoan đã!
Lư Viễn bỗng nhiên gọi cô.
Lúc này anh mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
- Dạ?
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh vẻ khó hiểu.
Lư Viễn bước nhanh tới chỗ cô rồi đỏ mặt giải thích:
- Cái kia... chuyện tin nhắn hôm nay đúng là không phải tác phong của Lương Cận Nghiêu đâu. Nếu là anh ta làm thì chắc chắn anh ta sẽ nhận, hơn nữa, đúng như anh ta nói thì để anh ta gửi thì có lẽ sẽ gửi thẳng luôn video ấy...
Thì ra Lư Viễn vẫn lo cô sẽ hiểu lầm Lương Cận Nghiêu.
Tần Mộ Sở phì cười, cô còn trêu anh:
Bảo vệ người ta thế này mà còn nói không thích à? Anh đúng là khẩu thị tâm phi mà! ... Mặt Lư Viễn nháy mắt đỏ bừng, màu đỏ đã tràn ra đến cả tai và cổ.
Tần Mộ Sở thấy thế thì không đùa anh nữa:
Em biết tin đó ai gửi rồi, hơn nữa tin đó cũng không phải gửi từ máy anh mà thông qua một máy chủ khác, thế nên cả hai đều không liên quan đâu. Anh yên tâm, em hiểu mà. Không phải là kẻ xấu chứ? Cô cười đáp:
- Xấu lắm ấy! Muốn để em bắt gian vị hôn phu tại giường rồi sau đó hủy bữa tiệc đính hôn ngày mai đấy mà, chỉ là em sẽ không làm theo ý người đó đâu!
Lư Viễn thấy giọng điệu nói chuyện của cô rất thoải mái thì mới thở phào nhẹ nhõm:
Không sao là tốt rồi, vậy anh về đây. Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé. Tạm biệt! Trong một căn nhà cũ.
Lương Cận Nghiêu đẩy cửa vào trong, vừa đi vừa tỏ thái độ không thể tin nổi:
- Tôi không nhìn lầm chứ? Đường đường là Cô Lang thiếu chủ mà lại nhốt mình ở cái chỗ cũ nát này à? Làm gì thế? Trốn tránh kẻ thù sao? Từ lúc nào anh trở nên nhát gan thế này?
Căn nhà này chính là căn mà Tần Mộ Sở đã bán sáu năm trước.
Ngôi nhà mà cô ở gần hai mươi năm!
Mấy tháng trước Lâu Tư Trầm đã mua lại sau đó dọn về đây ở.
- Ngồi đi!
Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn, hắn ngếch cằm về phía sofa ý bảo gã ngồi xuống.
Lương Cận Nghiêu kéo ống quần, ngồi xuống xong lập tức hỏi:
Đêm hôm gọi tôi từ thành phố S về gấp làm gì thế? Lư Viễn là người của anh sao? Hắn lạnh lùng hỏi.
Lương Cận Nghiêu nhíu mày, cảnh giác nhìn Lâu Tư Trầm:
- Sao anh lại biết cậu ấy? Cậu ấy không phải người giống chúng ta, chỉ là một kẻ bình dân ngu muội thôi!
Lâu Tư Trầm nhướng mi nhìn gã:
Xem ra Lương đại thiếu gia đúng là rất quan tâm người này nhỉ! Nếu đã thế thì quản người của mình cho chặt vào, đừng để cậu ta ra ngoài động vào người không thể động, nếu để người khác biết lại nói anh không biết cách dạy dỗ đấy! Ý anh là sao? Lương Cận Nghiêu vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra:
- A Viễn động vào ai rồi?
Lâu Tư Trầm thản nhiên nhìn Lương Cận Nghiêu rồi mở miệng:
Tần Mộ Sở, người phụ nữ của tôi! ... Lương Cận Nghiêu ngây người phải mất cỡ ba giây liền.
Một lát sau.
- Ôi mẹ nó!
Gã tức giận chửi thề:
- Tôi còn chưa nói anh đấy nhé! Có thể quản chặt người phụ nữ của mình không hả? Cô ta còn dụ người của ông đây mai đính hôn với cô ta kia kìa!
Lâu Tư Trầm sắc bén liếc qua, lúc này Lương Cận Nghiêu mới nhận ra mình dùng từ hơi quá:
OK! OK! Tôi nói hơi quá lời nhưng đúng là anh không biết quản lý người phụ nữ của mình gì hết... Anh có quản được người đàn ông của mình không?! ... Lương Cận Nghiêu bị Lâu Tư Trầm hỏi nghẹn họng, một lời cũng không đáp được.
Gã vỗ đùi, giờ mới hiểu ra:
Thế tin nhắn hôm nay là anh gửi hả? Không. Nếu không thì là ai chứ? Cấp dưới của tôi. ...Mẹ! Thế còn không phải là anh chắc! Lương Cận Nghiêu hừ một tiếng, bực tức nói:
- Người phụ nữ của anh cũng giỏi lắm, bắt gian tại giường rồi mà vẫn còn muốn đính hôn! Lâu đại thiếu chủ này, sức quyến rũ của anh dạo này kém vậy hả?
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâu Tư Trầm giờ còn đen mặt mặt Bao Công trong truyền thuyết, hắn mỉa lại tên kia:
- Tôi thấy sức quyến rũ của Lương đại thiếu gia cũng chẳng ra sao đây, mấy năm rồi còn chẳng tán đổ ai kia.
Tần Mộ Sở bắt đầu bật mode hóng chuyện:
Nếu anh không thích anh ta thì lúc nãy sao không để em báo cảnh sát chứ? Chúng ta có thể kiện anh ta tội cưỡng bức mà! Kiện anh ta? Lư Viễn cười khổ:
- Lấy gì mà kiện? Dù nói đến tiền tài hay địa vị thì anh và anh ta cũng đều là một kẻ trên trời một người dưới đất! Anh ta là ai em biết không? Anh ta chính là cậu chủ nhà họ Lương đấy, dù không nói đến người nhà thì riêng bản thân anh ta đã là quân nhân mang quân hàm Đại tá rồi. Anh lấy gì mà liều mạng với người có quyền có thế như anh ta chứ?
Chuyện này...
Vả lại anh cũng sẽ không kiện anh ta. Tại sao? Dù anh rất ghét anh ta, thậm chí còn hận nữa. Nhưng... nói thế nào thì đó cũng là ân nhân cứu mạng của anh. Lư Viễn nói xong thì cuộn ống tay áo lên, để lộ những lỗ kim trên tay, anh nói:
Dù anh không nói chắc em cũng đoán ra đây là cái gì phải không? Vâng. Tần Mộ Sở gật đầu:
- Nếu chỉ tiêm truyền bình thường thì không có y tá nào làm như vậy cả, trước đây em cũng từng là bác sĩ.
Mắt Lư Viễn tối đi, anh nở một nụ cười chua xót:
- Anh nghiện thuốc đã hai năm, là heroin, trong một cuộc tụ tập bị bạn bè bày mưu làm hại...
Nói đến chuyện này vành mắt anh đã đỏ hoe:
- Lúc ấy anh không hề biết trong cốc nước đó đã cho sẵn thuốc, sau khi uống xong suýt chút nữa đã bị lũ khốn kia... làm chuyện đó.
Chuyện đó đương nhiên là chỉ chuyện cưỡng bức tập thể.
Dù Tần Mộ Sở chưa từng thấy heroin nhưng đã đọc không ít tài liệu về thứ này trên mạng, sau khi dính phải thứ đó người dùng sẽ có một loại dục vọng rất mãnh liệt, thậm chí không thể phân biệt nam nữ. Thế nên những kẻ đó mới càng dễ nhiễm các loại bệnh đường sinh dục và cả AIDS.
- Có lẽ cũng nhờ ông trời thương hại nên hôm đó mới để Lương Cận Nghiêu đưa quân đến thanh trừ chất gây nghiện gặp được, anh cũng được anh ta cứu. Thế nên coi như anh ta là ân nhân cứu mạng của anh.
Tới giờ anh vẫn chưa quên được cảnh tượng hai năm trước.
Lương Cận Nghiêu phẫn nộ nhìn anh, sắc mặt như thể muốn xé xác anh ra rồi ăn tươi nuốt sống vậy. Nửa đêm anh còn bị gã nhốt trong một căn phòng tối đen rồi đánh cho một trận nhừ tử. Chỉ là dù thế anh vẫn rất biết ơn gã, nếu không có gã xuất hiện kịp thời thì có lẽ hôm đó anh đã bị lũ khốn khiếp kia chơi đến chết rồi.
Mà lần càn quét chất gây nghiện đó cũng chỉ là lần thứ hai họ gặp mặt, lần đầu là tại nhà của Lương Cận Nghiêu, anh làm gia sư cho cháu gái của gã, nhưng giữa họ cũng chỉ có thể coi là quan hệ xã giao, nghìn lần không thể ngờ được về sau lại phát triển trở thành quan hệ như thế này.
- Thôi, không nhắc đến anh ta nữa.
Lư Viễn sợ mình nói nhiều quá sẽ làm phiền Tần Mộ Sở thế nên áy náy bảo:
Ngại quá, vì trước giờ anh chưa từng nói với ai chuyện này nên giờ có kể lể hơi dài dòng, em đừng để ý nhé... Em không để bụng đâu! Thật ra em còn thấy ngưỡng mộ hai người nữa ấy! Ít nhất hơn em rồi, hai người tốt xấu gì cũng có thể sớm tối bên nhau, muốn gặp thì chỉ cần gọi một chú điện thoại là được rồi. Chẳng như em, đừng nói gặp mà ngay cả số điện thoại của người kia em còn không biết... Nhớ tới Lâu Tư Trầm là Tần Mộ Sở lại thấy vô cùng chán nản.
Lần này tới lượt Lư Viễn an ủi cô:
Em đừng nghĩ nhiều, trong tiệc đính hôn ngày mai biết đâu anh ta sẽ xuất hiện? Tiệc đính hôn ngày mai anh vẫn muốn đến sao? Lư Viễn cười đáp:
- Một cô gái như em còn không sợ thì anh sợ cái gì chứ? Dù chúng ta không thể thành vợ chồng nhưng vẫn có thể làm bạn được mà!
Nói tới đây anh ngừng lại, vẻ mặt khó nén xót xa:
Chỉ là với kẻ nghiện như anh thì em vẫn nên tránh xa một chút thì hơn. Ma túy khó cai lắm phải không? Tần Mộ Sở đau lòng hỏi anh.
Mắt Lư Viễn đã mờ đi vì hơi nước:
- Khó lắm! Anh không biết trên đời này có chuyện gì còn khó hơn cai nghiện không nữa!
Anh khẽ cắn môi:
- Hai năm qua anh đã cai rất nhiều lần nhưng cuối cùng lại tái nghiện, rồi lại cai xong lại hút tiếp, cứ lặp đi lặp lại như thế. Nói thật là nếu không có Lương Cận Nghiêu thì anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, đương nhiên là không có anh ta thì dù anh sống được chắc cũng thảm hại lắm. Anh ta là người bạn duy nhất biết anh nghiện nhưng không từ bỏ anh ngược lại còn luôn cổ vũ và là chỗ dựa cho anh nữa...
Rốt cuộc trong mắt anh cũng có một tia sáng:
- Người như vậy em bảo anh sao có thể kiện được chứ?
Tần Mộ Sở giơ tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh rồi khích lệ:
- Tin em, chỉ cần anh kiên trì thì chắc chắn có thể cai nghiện! Trên đời chẳng có việc gì khó hết, chỉ cần mình muốn làm thôi! Còn nữa, về sau bạn bè của anh có thêm một người, đó chính là em! Sau này chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau, dù gì cũng từng là đối tượng đính hôn cơ mà!
Cô nói xong thì cong môi cười rạng rỡ.
Lư Viễn cũng cười theo, lúc anh cười một cách thoải mái khuôn mặt vốn chỉ thanh tú nhã nhặn bỗng trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Chẳng trách tên Lương Cận Nghiêu kia lại thích anh như vậy!
Nhìn thế này ai dám bảo anh đã ba mươi tư tuổi chứ? Đây chẳng qua chỉ là một tên choai choai mới nở mầm tình đầu tiên mà thôi.
- Thế tiệc đính hôn của chúng ta ngày mai cứ làm như cũ nhé.
Lư Viễn cười nói.
- Cảm ơn anh.
Tần Mộ Sở chân thành cảm ơn người đàn ông này.
Anh lại chỉ lắc đầu bảo:
- Phải là anh cảm ơn em mới đúng chứ, anh cứ tưởng em sẽ căm ghét anh lắm, thậm chí còn ghê tởm anh nữa. Cảm ơn em đã cho anh thêm can đảm.
Tảng đá đè nặng lên tim Lư Viễn cuối cùng cũng được bỏ xuống.
Thật ra trong mấy tháng hẹn hò với Tần Mộ Sở lòng anh vẫn luôn có hai phe đang không ngừng đấu tranh, một bên là chính nghĩa, một đại diện cho ác ma. May mắn là cuối cùng cả hai có thể giải quyết trong hòa bình, anh không có làm chuyện xấu, cũng không hại đời một cô gái vô tội, ngược lại còn có thêm một người bạn tốt, đây có lẽ là kết cục hoàn hảo nhất rồi.
Thôi chúng ta đừng cảm ơn qua lại nữa, anh mau về đi! Muộn lắm rồi đấy. Ừ, anh nhìn em lên đã. Thế em vào nhà trước đây, hẹn anh ngày mai! Tần Mộ Sở vẫy tay chào tạm biệt anh.
- Mai gặp.
Lúc này cô mới xoay người về nhà.
- À khoan đã!
Lư Viễn bỗng nhiên gọi cô.
Lúc này anh mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng.
- Dạ?
Cô dừng bước, quay đầu nhìn anh vẻ khó hiểu.
Lư Viễn bước nhanh tới chỗ cô rồi đỏ mặt giải thích:
- Cái kia... chuyện tin nhắn hôm nay đúng là không phải tác phong của Lương Cận Nghiêu đâu. Nếu là anh ta làm thì chắc chắn anh ta sẽ nhận, hơn nữa, đúng như anh ta nói thì để anh ta gửi thì có lẽ sẽ gửi thẳng luôn video ấy...
Thì ra Lư Viễn vẫn lo cô sẽ hiểu lầm Lương Cận Nghiêu.
Tần Mộ Sở phì cười, cô còn trêu anh:
Bảo vệ người ta thế này mà còn nói không thích à? Anh đúng là khẩu thị tâm phi mà! ... Mặt Lư Viễn nháy mắt đỏ bừng, màu đỏ đã tràn ra đến cả tai và cổ.
Tần Mộ Sở thấy thế thì không đùa anh nữa:
Em biết tin đó ai gửi rồi, hơn nữa tin đó cũng không phải gửi từ máy anh mà thông qua một máy chủ khác, thế nên cả hai đều không liên quan đâu. Anh yên tâm, em hiểu mà. Không phải là kẻ xấu chứ? Cô cười đáp:
- Xấu lắm ấy! Muốn để em bắt gian vị hôn phu tại giường rồi sau đó hủy bữa tiệc đính hôn ngày mai đấy mà, chỉ là em sẽ không làm theo ý người đó đâu!
Lư Viễn thấy giọng điệu nói chuyện của cô rất thoải mái thì mới thở phào nhẹ nhõm:
Không sao là tốt rồi, vậy anh về đây. Vâng, anh đi đường cẩn thận nhé. Tạm biệt! Trong một căn nhà cũ.
Lương Cận Nghiêu đẩy cửa vào trong, vừa đi vừa tỏ thái độ không thể tin nổi:
- Tôi không nhìn lầm chứ? Đường đường là Cô Lang thiếu chủ mà lại nhốt mình ở cái chỗ cũ nát này à? Làm gì thế? Trốn tránh kẻ thù sao? Từ lúc nào anh trở nên nhát gan thế này?
Căn nhà này chính là căn mà Tần Mộ Sở đã bán sáu năm trước.
Ngôi nhà mà cô ở gần hai mươi năm!
Mấy tháng trước Lâu Tư Trầm đã mua lại sau đó dọn về đây ở.
- Ngồi đi!
Lâu Tư Trầm ngồi trên xe lăn, hắn ngếch cằm về phía sofa ý bảo gã ngồi xuống.
Lương Cận Nghiêu kéo ống quần, ngồi xuống xong lập tức hỏi:
Đêm hôm gọi tôi từ thành phố S về gấp làm gì thế? Lư Viễn là người của anh sao? Hắn lạnh lùng hỏi.
Lương Cận Nghiêu nhíu mày, cảnh giác nhìn Lâu Tư Trầm:
- Sao anh lại biết cậu ấy? Cậu ấy không phải người giống chúng ta, chỉ là một kẻ bình dân ngu muội thôi!
Lâu Tư Trầm nhướng mi nhìn gã:
Xem ra Lương đại thiếu gia đúng là rất quan tâm người này nhỉ! Nếu đã thế thì quản người của mình cho chặt vào, đừng để cậu ta ra ngoài động vào người không thể động, nếu để người khác biết lại nói anh không biết cách dạy dỗ đấy! Ý anh là sao? Lương Cận Nghiêu vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra:
- A Viễn động vào ai rồi?
Lâu Tư Trầm thản nhiên nhìn Lương Cận Nghiêu rồi mở miệng:
Tần Mộ Sở, người phụ nữ của tôi! ... Lương Cận Nghiêu ngây người phải mất cỡ ba giây liền.
Một lát sau.
- Ôi mẹ nó!
Gã tức giận chửi thề:
- Tôi còn chưa nói anh đấy nhé! Có thể quản chặt người phụ nữ của mình không hả? Cô ta còn dụ người của ông đây mai đính hôn với cô ta kia kìa!
Lâu Tư Trầm sắc bén liếc qua, lúc này Lương Cận Nghiêu mới nhận ra mình dùng từ hơi quá:
OK! OK! Tôi nói hơi quá lời nhưng đúng là anh không biết quản lý người phụ nữ của mình gì hết... Anh có quản được người đàn ông của mình không?! ... Lương Cận Nghiêu bị Lâu Tư Trầm hỏi nghẹn họng, một lời cũng không đáp được.
Gã vỗ đùi, giờ mới hiểu ra:
Thế tin nhắn hôm nay là anh gửi hả? Không. Nếu không thì là ai chứ? Cấp dưới của tôi. ...Mẹ! Thế còn không phải là anh chắc! Lương Cận Nghiêu hừ một tiếng, bực tức nói:
- Người phụ nữ của anh cũng giỏi lắm, bắt gian tại giường rồi mà vẫn còn muốn đính hôn! Lâu đại thiếu chủ này, sức quyến rũ của anh dạo này kém vậy hả?
Khuôn mặt vốn lạnh lùng của Lâu Tư Trầm giờ còn đen mặt mặt Bao Công trong truyền thuyết, hắn mỉa lại tên kia:
- Tôi thấy sức quyến rũ của Lương đại thiếu gia cũng chẳng ra sao đây, mấy năm rồi còn chẳng tán đổ ai kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.