Chương 311
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Hai người ngồi ngoài sân chờ tới hai giờ liền.
Từ lúc hoàng hôn đến tận khi trời tối mịt đi.
Tần Mộ Sở cứ đi tới đi lui trước mặt Lâu Tư Trầm, cô gọi cả chục lần cho Lương Cận Nghiêu và Lư Viễn nhưng máy luôn báo không kết nối được:
Tín hiệu trong núi kém thật đấy. Ngồi xuống đi Sở Sở. Cô nhăn nhó mặt mày, không yên lòng nói:
Anh bảo em ngồi làm sao nổi đây! Ông Lư mãi không về rồi giờ đến hai người họ cũng mất tích nốt, không biết trong núi có rắn độc gì không nữa. Đã bảo em đừng thần hồn nát thần tính mà. Lâu Tư Trầm nhíu mày, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, gọi:
Lại đây ngồi đi, em cứ đi qua đi lại tôi nhìn chóng mặt lắm. ... Đến nước này dù Tần Mộ Sở không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, cô ngửa đầu nhìn người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh này:
Sao gặp chuyện gì em thấy anh cũng không bao giờ hoảng hốt thế? Rốt cuộc là không lo thật hay giả vờ bình tĩnh vậy? Có nhiều chuyện hoảng đến mấy cũng vô dụng thôi, giờ chúng ta ngoài việc ở đây chờ thì đâu còn cách nào nữa! Thế nên chẳng thà cứ yên tâm ngồi đây còn hơn thần hồn nát thần tính, người nên về cuối cùng cũng sẽ về thôi. Tần Mộ Sở bĩu môi:
- Nếu tính ai cũng như anh thì tốt rồi, chắc thế giới chẳng có chiến tranh luôn ấy chứ! Mà này, thái độ của anh thế này nếu nói dễ nghe thì là bình tĩnh tự tin nhưng nói khó nghe sẽ thành máu lạnh vô tình đấy.
Lâu Tư Trầm có vẻ cũng không để bụng chuyện Tần Mộ Sở đánh giá mình như thế, đôi môi mỏng vẫn mím chặt, chẳng nói chẳng rằng, hiển nhiên là không muốn giải thích gì nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì một bóng lưng hơi còng tập tễnh đi ra khỏi núi, vì trời đã bắt đầu tối nên không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm vừa liếc một cái là biết ngay người kia là ai rồi.
- Ông Lư!
Tần Mộ Sở chạy ào ra đón ông.
Lâu Tư Trầm cũng vội vàng đứng dậy, đôi mày vẫn cau chặt cuối cùng cũng giãn ra một chút.
- Ông ơi ông đi đâu thế? Cả ngày không thấy ông về nên bọn A Viễn đi tìm ông rồi! Mà chân ông sao thế này? Bị thương ạ?
Giờ Tần Mộ Sở mới phát hiện ra chân của ông lão hơi lạ, cô thấy vậy vội chạy tới đỡ ông.
- Chuyện nhỏ thôi, ông không cẩn thận trượt chân. Lát nữa bôi thuốc rồi xoa bóp một chút là mai lại khỏe ngay ấy mà.
Ông Lư nói một cách sơ lược xong lại hỏi cô:
Con nói A Viễn vào núi rồi à? Vâng, anh ấy với Lương Cận Nghiêu vào núi tìm ông rồi. Ông lão nhíu mày, trên mặt hiện rõ lo lắng:
Địa thế trong núi khá phức tạp, trời tối thế này chỉ sợ họ rất khó tìm được đường về. Ông Lư không cần lo cho họ đâu. Người nói chuyện là Lâu Tư Trầm.
Lúc này hắn cũng đã chống gậy ra tới nơi:
Cả hai đều là đàn ông sức dài vai rộng, hơn nữa Lương Cận Nghiêu còn là quân nhân, dù có lạc trong núi này một tháng thì đảm bảo anh ta vẫn sống tốt! Ông đừng lo quá, anh ta có khả năng sinh tồn dã ngoại rất cao, với lại cũng sẽ không để A Viễn bị thương đâu. Đúng đúng! Tần Mộ Sở cũng vội phụ họa:
Có Lương Cận Nghiêu bên cạnh thì chắc chắn không có việc gì. Ông đừng lo quá, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm trước đi! Cả ngày nay ông chưa ăn gì chắc đói lắm rồi phải không ạ? Trưa nay ông ăn bánh bao rồi. Bánh bao làm gì đủ no ạ. Ông nghỉ một lát đi, con nấu cơm xong ngay đây! Cô đỡ ông lão ngồi xuống rồi lập tức chạy vụt vào phòng bếp lo chuyện cơm nước.
Đợi cô nấu nướng xong thì thấy bên ngoài ông lão và Lâu Tư Trầm đang nhàn nhã đánh cờ với nhau, bàn cờ này vừa thấy đã biết là loại lâu năm, nhiều quân cờ còn có cả khe nứt.
Đến giờ Tần Mộ Sở mới thật lòng cảm thán đám người này tâm đúng là rộng lớn quá.
Giờ có hai người đang thất lạc mà họ hoàn toàn không lo lắng, đã thế còn có tâm trạng chơi cờ với nhau nữa!
Nhất là ông Lư, trong đó dù gì cũng có một người là cháu trai ông cơ mà?
Chậc chậc! Thật không biết nên bảo hai người này là tâm lớn hay vô tình nữa, hoặc là cả hai thật sự rất tin tưởng vào Lương Cận Nghiêu chăng?
Ông lão di chuyển một quân Tốt trên bàn cờ rồi mới ngẩng đầu nói chuyện với Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm, độc trong người con ông nhất định sẽ nghĩ cách diệt tận gốc mới thôi.
Hắn di chuyển quân Mã của mình rồi đáp lời ông:
Ông đừng để mình áp lực quá, thật ra có thể sống thêm vài năm là con đã biết ơn lắm rồi. Biết ơn ư? Ông lão cười khổ rồi khẽ lắc đầu:
Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Nghiệt căn là do ông năm xưa gieo xuống, giờ đến lượt ông giải nó, cũng coi như ông trời đã ban cho ông một cơ hội sửa sai vậy. Chuyện đã qua rồi ông đừng nghĩ nhiều nữa. Sao lại không nghĩ được chứ? Con là cháu trai của anh Tư Lâu mà! Ông thở dài, nói:
Con có biết người học trò giỏi nhất của ông năm đó là ai không? Phu nhân Charlie. Lâu Tư Trầm không hề do dự nói ra một cái tên.
Ông lão ngẩn người, lát sau hoàn hồn rồi ông mới hỏi:
- Con nghe Mộ Sở kể à?
Lâu Tư Trầm lắc đầu:
Thật ra từ lúc ông kể chuyện cũ là con đã đoán được rồi. Phải, chính là con bé đó... Nhắc tới đứa học trò mình yêu quý nhất trên mặt ông tràn ngập thương cảm và xót xa:
- Đến tận khi con bé bỏ trốn ông vẫn không thể tin được có ngày nó lại phản bội mình, phản bội cả tập thể như thế! Nó vốn là một đứa trẻ rất hiền lành trong sáng, không hiểu tại sao lại biến thành kẻ như thế nữa.
Dễ dàng nhận ra là đến tận giờ phút này ông lão vẫn không muốn đối diện với sự thật tàn khốc đó.
Giống như Lâu Trọng Bách cha hắn, dù đã qua nhiều năm nhưng ông vẫn rất si mê Lý Thiện Xuân, đến tận khi bị bà ta làm cho nhà tan cửa nát, vợ con ly tán thì ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ tên Lý Thiện Xuân này có thủ đoạn rất đáng sợ.
Ông đây đã sống quá nửa đời người chỉ nhìn nhầm duy nhất một người này, thật xin lỗi con, xin lỗi anh Tư Lâu! Nếu không chữa được cho con có lẽ khi xuống suối vàng ông chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ông nội con mất! Ông Lư, chuyện cũ dù thế nào cũng đã trôi qua hết rồi, ông tội gì cứ làm khó bản thân, một mình sống tại nơi hoang vu thế này chứ? Dù ông có sai lầm thì cũng đủ rồi, cứ trừng phạt mình mãi cũng không được đâu ông. Ông lão lắc đầu cười:
Bảo là trừng phạt cũng không đến mức ấy, chốn núi rừng này dù có hơi lạc hậu so với bên ngoài nhưng không khí thoáng đãng, phong cảnh tuyệt đẹp. Ở lâu thế rồi ông sao nỡ về nơi thành phố ồn ào kia nữa đây? Ông nói cũng đúng. Lâu Tư Trầm cảm thấy hai ngày vừa trải qua ở đây là hai ngày thanh nhàn nhất đời hắn.
Cảm giác vui vẻ thoải mái của nơi này là thứ mà các thành phố lớn không thể nào có được.
- Ăn cơm thôi!
Tần Mộ Sở cầm đũa trúc đứng trước cửa phòng bếp gọi hai ông cháu đang chơi cờ bên ngoài:
Mọi người rửa tay đi ăn cơm nào! Đến đây! Cả hai cùng đáp rồi lập tức đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Lúc Lâu Tư Trầm đứng ở ngoài rửa tay thì Tần Mộ Sở lại lén lút tới gần rồi thì thào hỏi:
- Anh chắc chắn Lương Cận Nghiêu với A Viễn sẽ không sao chứ?
Hắn thong thả lấy khăn khô lau tay rồi mới bình thản đáp:
Nếu chút khả năng sinh tồn này cũng không có thì Lương Cận Nghiêu đã làm nhục hai sao ba gạch trên cầu vai mình rồi. ... Nói chuyện nghe thật dễ dàng làm sao.
Mà trong núi lúc này ——
Lương Cận Nghiêu cầm liềm đi đầu, Lư Viễn bật đèn pin trên di động đi theo sau.
- Ông Lư!
Lương Cận Nghiêu không ngừng hô thật lớn, thanh âm dày dặn hùng hồn vang vọng trong cả tòa núi, nhưng mãi cũng không có ai lên tiếng đáp lại.
Lúc này cổ họng Lư Viễn đã khàn đặc, gần như không thể phát ra tiếng nữa.
Lương Cận Nghiêu vừa phát quang cỏ dại trước mặt vừa cằn nhằn:
Cái ngọn núi chết tiệt này chẳng có tín hiệu gì hết! Không biết ông em đã về chưa nữa? Anh cẩn thận đừng để cỏ dại cắt phải tay. Thương ông đây hả? Lương Cận Nghiêu quay đầu lại hỏi anh.
- Anh không đứng đắn một chút được à?
Giờ Lư Viễn đang không có tâm trạng nào mà lời qua tiếng lại với tên này.
Bỗng Lương Cận Nghiêu cầm lấy điện thoại rồi soi thẳng vào mặt anh:
- Em sao thế? Sao mặt mũi lại trắng bệch ra thế này?
Đột ngột bị ánh sáng mạnh chiếu vào nên Lư Viễn vội dùng tay che mặt theo bản năng, anh tức tối gắt:
Anh làm gì thế? Sức em yếu thế à? Mới đi có một đoạn mà đã thở không ra hơi rồi! Xem mặt em kìa, tái nhợt hết rồi! Đêm hôm mang cái bản mặt thế này ra đường chắc dọa được khối người đấy! Gã không nói thì không sao, nhưng vừa nói Lư Viễn lập tức có cảm giác mình mỗi lúc một khó thở hơn.
Tay chân thậm chí bắt đầu có dấu hiệu run rẩy:
- Bỗng... bỗng nhiên lạnh quá...
Anh vô thức khoanh tay ôm chặt lấy mình.
- Sao thế?
Lương Cận Nghiêu thấy anh không bình thường nên vội hỏi.
Chưa nói xong gã đã bắt đầu cởi khuyu chiếc áo sơ mi duy nhất trên người ra.
- Tôi... Tôi giống như lại lên cơn nghiện...
Lư Viễn đã nói không ra hơi, âm thanh run rẩy tràn khỏi khóe môi, hơi thở ngày một nặng nề:
- Anh đi đi! Đi nhanh lên ——
Lương Cận Nghiêu luống cuống cởi phắt áo sơ mi ra rồi bọc kín người Lư Viễn lại:
- A Viễn, nhìn tôi này! Nhìn tôi ——
Bàn tay to lớn của gã cố gắng giữ chặt lấy khuôn mặt Lư Viễn, ép anh phải nhìn thẳng vào mình:
- Nghe lời tôi, hít sâu, hít sâu vào ——
Trong đôi mắt trống rỗng của Lư Viễn lúc này tràn ngập sợ hãi, anh chỉ cảm thấy trong đầu mình như có hàng đàn muỗi không ngừng vỗ cánh vo ve vo ve, từ nhỏ tới lớn dần, rồi hóa thành tiếng gầm rú, cuối cùng nổ tung trong đầu anh...
Mỗi mạch máu của anh giống như đều có thứ gì đó muốn thoát ra, đến mức nổ tung.
Da thịt bắt đầu lạnh buốt, cảm giác như mỗi lỗ chân lông cũng đông cứng lại đến nơi.
Cảm giác khổ sở như ngàn mũi tên đâm vào tim, ngàn con côn trùng đang không ngừng cắn xé gân cốt, đau đớn khó có thể chịu nổi.
- Đi đi!
Lư Viễn dùng chút lý trí cuối cùng để thốt lên:
- Đi! Đi nhanh lên!
Anh biết một khi chính mình không chịu được nữa sẽ có thể tự làm hại bản thân, hoặc là... giết chết người bên cạnh!
Anh không muốn làm hại tới Lương Cận Nghiêu!
Từ lúc hoàng hôn đến tận khi trời tối mịt đi.
Tần Mộ Sở cứ đi tới đi lui trước mặt Lâu Tư Trầm, cô gọi cả chục lần cho Lương Cận Nghiêu và Lư Viễn nhưng máy luôn báo không kết nối được:
Tín hiệu trong núi kém thật đấy. Ngồi xuống đi Sở Sở. Cô nhăn nhó mặt mày, không yên lòng nói:
Anh bảo em ngồi làm sao nổi đây! Ông Lư mãi không về rồi giờ đến hai người họ cũng mất tích nốt, không biết trong núi có rắn độc gì không nữa. Đã bảo em đừng thần hồn nát thần tính mà. Lâu Tư Trầm nhíu mày, vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, gọi:
Lại đây ngồi đi, em cứ đi qua đi lại tôi nhìn chóng mặt lắm. ... Đến nước này dù Tần Mộ Sở không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, cô ngửa đầu nhìn người đàn ông vẫn hết sức bình tĩnh này:
Sao gặp chuyện gì em thấy anh cũng không bao giờ hoảng hốt thế? Rốt cuộc là không lo thật hay giả vờ bình tĩnh vậy? Có nhiều chuyện hoảng đến mấy cũng vô dụng thôi, giờ chúng ta ngoài việc ở đây chờ thì đâu còn cách nào nữa! Thế nên chẳng thà cứ yên tâm ngồi đây còn hơn thần hồn nát thần tính, người nên về cuối cùng cũng sẽ về thôi. Tần Mộ Sở bĩu môi:
- Nếu tính ai cũng như anh thì tốt rồi, chắc thế giới chẳng có chiến tranh luôn ấy chứ! Mà này, thái độ của anh thế này nếu nói dễ nghe thì là bình tĩnh tự tin nhưng nói khó nghe sẽ thành máu lạnh vô tình đấy.
Lâu Tư Trầm có vẻ cũng không để bụng chuyện Tần Mộ Sở đánh giá mình như thế, đôi môi mỏng vẫn mím chặt, chẳng nói chẳng rằng, hiển nhiên là không muốn giải thích gì nhiều.
Hai người đang nói chuyện thì một bóng lưng hơi còng tập tễnh đi ra khỏi núi, vì trời đã bắt đầu tối nên không nhìn rõ mặt mũi đối phương, nhưng Tần Mộ Sở và Lâu Tư Trầm vừa liếc một cái là biết ngay người kia là ai rồi.
- Ông Lư!
Tần Mộ Sở chạy ào ra đón ông.
Lâu Tư Trầm cũng vội vàng đứng dậy, đôi mày vẫn cau chặt cuối cùng cũng giãn ra một chút.
- Ông ơi ông đi đâu thế? Cả ngày không thấy ông về nên bọn A Viễn đi tìm ông rồi! Mà chân ông sao thế này? Bị thương ạ?
Giờ Tần Mộ Sở mới phát hiện ra chân của ông lão hơi lạ, cô thấy vậy vội chạy tới đỡ ông.
- Chuyện nhỏ thôi, ông không cẩn thận trượt chân. Lát nữa bôi thuốc rồi xoa bóp một chút là mai lại khỏe ngay ấy mà.
Ông Lư nói một cách sơ lược xong lại hỏi cô:
Con nói A Viễn vào núi rồi à? Vâng, anh ấy với Lương Cận Nghiêu vào núi tìm ông rồi. Ông lão nhíu mày, trên mặt hiện rõ lo lắng:
Địa thế trong núi khá phức tạp, trời tối thế này chỉ sợ họ rất khó tìm được đường về. Ông Lư không cần lo cho họ đâu. Người nói chuyện là Lâu Tư Trầm.
Lúc này hắn cũng đã chống gậy ra tới nơi:
Cả hai đều là đàn ông sức dài vai rộng, hơn nữa Lương Cận Nghiêu còn là quân nhân, dù có lạc trong núi này một tháng thì đảm bảo anh ta vẫn sống tốt! Ông đừng lo quá, anh ta có khả năng sinh tồn dã ngoại rất cao, với lại cũng sẽ không để A Viễn bị thương đâu. Đúng đúng! Tần Mộ Sở cũng vội phụ họa:
Có Lương Cận Nghiêu bên cạnh thì chắc chắn không có việc gì. Ông đừng lo quá, đi thôi, chúng ta vào nhà ăn cơm trước đi! Cả ngày nay ông chưa ăn gì chắc đói lắm rồi phải không ạ? Trưa nay ông ăn bánh bao rồi. Bánh bao làm gì đủ no ạ. Ông nghỉ một lát đi, con nấu cơm xong ngay đây! Cô đỡ ông lão ngồi xuống rồi lập tức chạy vụt vào phòng bếp lo chuyện cơm nước.
Đợi cô nấu nướng xong thì thấy bên ngoài ông lão và Lâu Tư Trầm đang nhàn nhã đánh cờ với nhau, bàn cờ này vừa thấy đã biết là loại lâu năm, nhiều quân cờ còn có cả khe nứt.
Đến giờ Tần Mộ Sở mới thật lòng cảm thán đám người này tâm đúng là rộng lớn quá.
Giờ có hai người đang thất lạc mà họ hoàn toàn không lo lắng, đã thế còn có tâm trạng chơi cờ với nhau nữa!
Nhất là ông Lư, trong đó dù gì cũng có một người là cháu trai ông cơ mà?
Chậc chậc! Thật không biết nên bảo hai người này là tâm lớn hay vô tình nữa, hoặc là cả hai thật sự rất tin tưởng vào Lương Cận Nghiêu chăng?
Ông lão di chuyển một quân Tốt trên bàn cờ rồi mới ngẩng đầu nói chuyện với Lâu Tư Trầm:
- Tư Trầm, độc trong người con ông nhất định sẽ nghĩ cách diệt tận gốc mới thôi.
Hắn di chuyển quân Mã của mình rồi đáp lời ông:
Ông đừng để mình áp lực quá, thật ra có thể sống thêm vài năm là con đã biết ơn lắm rồi. Biết ơn ư? Ông lão cười khổ rồi khẽ lắc đầu:
Đúng là tạo hóa trêu ngươi! Nghiệt căn là do ông năm xưa gieo xuống, giờ đến lượt ông giải nó, cũng coi như ông trời đã ban cho ông một cơ hội sửa sai vậy. Chuyện đã qua rồi ông đừng nghĩ nhiều nữa. Sao lại không nghĩ được chứ? Con là cháu trai của anh Tư Lâu mà! Ông thở dài, nói:
Con có biết người học trò giỏi nhất của ông năm đó là ai không? Phu nhân Charlie. Lâu Tư Trầm không hề do dự nói ra một cái tên.
Ông lão ngẩn người, lát sau hoàn hồn rồi ông mới hỏi:
- Con nghe Mộ Sở kể à?
Lâu Tư Trầm lắc đầu:
Thật ra từ lúc ông kể chuyện cũ là con đã đoán được rồi. Phải, chính là con bé đó... Nhắc tới đứa học trò mình yêu quý nhất trên mặt ông tràn ngập thương cảm và xót xa:
- Đến tận khi con bé bỏ trốn ông vẫn không thể tin được có ngày nó lại phản bội mình, phản bội cả tập thể như thế! Nó vốn là một đứa trẻ rất hiền lành trong sáng, không hiểu tại sao lại biến thành kẻ như thế nữa.
Dễ dàng nhận ra là đến tận giờ phút này ông lão vẫn không muốn đối diện với sự thật tàn khốc đó.
Giống như Lâu Trọng Bách cha hắn, dù đã qua nhiều năm nhưng ông vẫn rất si mê Lý Thiện Xuân, đến tận khi bị bà ta làm cho nhà tan cửa nát, vợ con ly tán thì ông mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ tên Lý Thiện Xuân này có thủ đoạn rất đáng sợ.
Ông đây đã sống quá nửa đời người chỉ nhìn nhầm duy nhất một người này, thật xin lỗi con, xin lỗi anh Tư Lâu! Nếu không chữa được cho con có lẽ khi xuống suối vàng ông chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ông nội con mất! Ông Lư, chuyện cũ dù thế nào cũng đã trôi qua hết rồi, ông tội gì cứ làm khó bản thân, một mình sống tại nơi hoang vu thế này chứ? Dù ông có sai lầm thì cũng đủ rồi, cứ trừng phạt mình mãi cũng không được đâu ông. Ông lão lắc đầu cười:
Bảo là trừng phạt cũng không đến mức ấy, chốn núi rừng này dù có hơi lạc hậu so với bên ngoài nhưng không khí thoáng đãng, phong cảnh tuyệt đẹp. Ở lâu thế rồi ông sao nỡ về nơi thành phố ồn ào kia nữa đây? Ông nói cũng đúng. Lâu Tư Trầm cảm thấy hai ngày vừa trải qua ở đây là hai ngày thanh nhàn nhất đời hắn.
Cảm giác vui vẻ thoải mái của nơi này là thứ mà các thành phố lớn không thể nào có được.
- Ăn cơm thôi!
Tần Mộ Sở cầm đũa trúc đứng trước cửa phòng bếp gọi hai ông cháu đang chơi cờ bên ngoài:
Mọi người rửa tay đi ăn cơm nào! Đến đây! Cả hai cùng đáp rồi lập tức đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Lúc Lâu Tư Trầm đứng ở ngoài rửa tay thì Tần Mộ Sở lại lén lút tới gần rồi thì thào hỏi:
- Anh chắc chắn Lương Cận Nghiêu với A Viễn sẽ không sao chứ?
Hắn thong thả lấy khăn khô lau tay rồi mới bình thản đáp:
Nếu chút khả năng sinh tồn này cũng không có thì Lương Cận Nghiêu đã làm nhục hai sao ba gạch trên cầu vai mình rồi. ... Nói chuyện nghe thật dễ dàng làm sao.
Mà trong núi lúc này ——
Lương Cận Nghiêu cầm liềm đi đầu, Lư Viễn bật đèn pin trên di động đi theo sau.
- Ông Lư!
Lương Cận Nghiêu không ngừng hô thật lớn, thanh âm dày dặn hùng hồn vang vọng trong cả tòa núi, nhưng mãi cũng không có ai lên tiếng đáp lại.
Lúc này cổ họng Lư Viễn đã khàn đặc, gần như không thể phát ra tiếng nữa.
Lương Cận Nghiêu vừa phát quang cỏ dại trước mặt vừa cằn nhằn:
Cái ngọn núi chết tiệt này chẳng có tín hiệu gì hết! Không biết ông em đã về chưa nữa? Anh cẩn thận đừng để cỏ dại cắt phải tay. Thương ông đây hả? Lương Cận Nghiêu quay đầu lại hỏi anh.
- Anh không đứng đắn một chút được à?
Giờ Lư Viễn đang không có tâm trạng nào mà lời qua tiếng lại với tên này.
Bỗng Lương Cận Nghiêu cầm lấy điện thoại rồi soi thẳng vào mặt anh:
- Em sao thế? Sao mặt mũi lại trắng bệch ra thế này?
Đột ngột bị ánh sáng mạnh chiếu vào nên Lư Viễn vội dùng tay che mặt theo bản năng, anh tức tối gắt:
Anh làm gì thế? Sức em yếu thế à? Mới đi có một đoạn mà đã thở không ra hơi rồi! Xem mặt em kìa, tái nhợt hết rồi! Đêm hôm mang cái bản mặt thế này ra đường chắc dọa được khối người đấy! Gã không nói thì không sao, nhưng vừa nói Lư Viễn lập tức có cảm giác mình mỗi lúc một khó thở hơn.
Tay chân thậm chí bắt đầu có dấu hiệu run rẩy:
- Bỗng... bỗng nhiên lạnh quá...
Anh vô thức khoanh tay ôm chặt lấy mình.
- Sao thế?
Lương Cận Nghiêu thấy anh không bình thường nên vội hỏi.
Chưa nói xong gã đã bắt đầu cởi khuyu chiếc áo sơ mi duy nhất trên người ra.
- Tôi... Tôi giống như lại lên cơn nghiện...
Lư Viễn đã nói không ra hơi, âm thanh run rẩy tràn khỏi khóe môi, hơi thở ngày một nặng nề:
- Anh đi đi! Đi nhanh lên ——
Lương Cận Nghiêu luống cuống cởi phắt áo sơ mi ra rồi bọc kín người Lư Viễn lại:
- A Viễn, nhìn tôi này! Nhìn tôi ——
Bàn tay to lớn của gã cố gắng giữ chặt lấy khuôn mặt Lư Viễn, ép anh phải nhìn thẳng vào mình:
- Nghe lời tôi, hít sâu, hít sâu vào ——
Trong đôi mắt trống rỗng của Lư Viễn lúc này tràn ngập sợ hãi, anh chỉ cảm thấy trong đầu mình như có hàng đàn muỗi không ngừng vỗ cánh vo ve vo ve, từ nhỏ tới lớn dần, rồi hóa thành tiếng gầm rú, cuối cùng nổ tung trong đầu anh...
Mỗi mạch máu của anh giống như đều có thứ gì đó muốn thoát ra, đến mức nổ tung.
Da thịt bắt đầu lạnh buốt, cảm giác như mỗi lỗ chân lông cũng đông cứng lại đến nơi.
Cảm giác khổ sở như ngàn mũi tên đâm vào tim, ngàn con côn trùng đang không ngừng cắn xé gân cốt, đau đớn khó có thể chịu nổi.
- Đi đi!
Lư Viễn dùng chút lý trí cuối cùng để thốt lên:
- Đi! Đi nhanh lên!
Anh biết một khi chính mình không chịu được nữa sẽ có thể tự làm hại bản thân, hoặc là... giết chết người bên cạnh!
Anh không muốn làm hại tới Lương Cận Nghiêu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.