Chương 41
Bộ Tòng Dung
22/04/2019
Lâu Tư Trầm thông qua kính chiếu hậu, lẳng lặng nhìn cô, trong gương, cô la hét một cách xấc xược, tức giận với cửa xe.
Hình dáng đó, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
- Sau này có gặp chuyện gì cũng đừng quá xúc động, đặc biệt là khi chưa biết rõ thực lực của đối phương. Bị thương rồi, đau nhất không phải bản thân em sao!
Lâu Tư Trầm hiểu rõ tính khí của Tần Mộ Sở, cô cứ như là củi khô gặp phải lửa lớn vậy, rất dễ bốcc cháy.
- Nếu không phải tại cô ta rảnh rỗi gây sự, tôi mới lười đi gây loạn kìa! Mất mặt!
- Cuối cùng ai thắng?
Thân hình Lâu Tư Trầm đưa nhẹ về phía sau, nháy mắt một cái, hứng thú nhìn về phía cô.
- ......
Mộ Sở suy nghĩ kỹ càng:
- Nói chung tôi cảm thấy tôi không có thua.
Cô nói xong, chỉ chỉ vết thương trên mặt:
- Anh đừng trông bộ dáng tôi bây giờ như vậy, nhưng thực ra cô ta cũng chẳng khá hơn tôi chỗ nào đâu, không chừng vết thương trên người cô ta còn nhiều hơn cả tôi nữa.
- Được.
Lâu Tư Trầm gật gật đầu, chuẩn bị khởi động xe.
- Được cái gì?
Tần Mộ Sở sương mù đầu đầu.
- Chứng minh em không có bị quá thiệt thòi.
Xe một đường hướng đến nơi không biết tên mà chạy.
- Chủ nhiệm Lâu, có thể tìm anh mà nghe ngóng về một người không?
Tần Mộ Sở thử thám thính hỏi hắn.
- Nói.
Lâu Tư Trầm không quay đầu.
- Anh có quen với thiếu chủ của Tiết Bỉnh không?
- ......
Lâu Tư Trầm quay đầu, nhìn cô với một thâm ý khác:
- Để làm gì?
- Quen?
Tần Mộ Sở ngập tràn mong đợi nhìn vào mắt hắn.
Lâu Tư Trầm ngẫm một hồi:
- Không quen!
Ánh mắt mong đợi của Tần Mộ Tư phút chốc thất vọng, cái miệng nhỏ thấp giọng thì thầm:
- Cũng phải, loại người thần thần bí bí như anh ta, quen mới là lạ!
Đang nói, đột nhiên điện thoại của Lâu Tư Trầm vang lên, là Lưu Trí Tân gọi đến.
- Chủ nhiệm Lâu!
- Chuyện gì?
- Vừa nãy có người ẩn danh tố cáo bác sĩ Tần với tôi, nói cô ấy ở bên ngoài ẩu đả đánh nhau với người khác, còn bị nhốt vào trong cục! Thật ra tôi cũng không tin bác sĩ Tần là loại người gây sự như vậy, nhưng bác sĩ Tần là học sinh của ngài, tôi cảm thấy ngài vẫn nên là trả lời lại một tiếng, ngài thấy thế nào?
- Việc này tôi đã biết rồi.
Lâu Tư Trầm nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Mộ Sở mặt đầy thương tích, chau mày:
- Cái này cô ấy không gọi là ẩu đả đánh nhau, mà gọi là___ vì dân trừ hại!
- ......
Tần Mộ Sở chớp chớp đôi mắt hồ nghi nhìn về hắn.
Đầu bên kia, Lưu Trí Tân nhịn không được mà bật cười, vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Lâu, ngài bao che cũng quá lộ liễu rồi.
- Người của tôi, tôi không bao che, không lẽ lại để người khác ức hiếp?
Lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện, nhìn vào ánh mắt của Tần Mộ Sở, sâu lại càng sâu.
Chỉ một ánh mắt, Tần Mộ Sở lại xuất hiện ảo giác, dường như linh hồn của bản thân đều bị hút sâu vào ánh mắt đó của hắn.
Mà câu “người của tôi” của hắn, càng làm cho tim cô bất giác “Thình thịch thình thịch” đập loạn cả lên, giống như là muốn từ vách ngăn trong tim mà xông ra ngoài vậy, hai má đột nhiên nóng đến muốn bốc cháy.
Lâu Tư Trầm tắt điệ thoại, quay đầu nhìn sang tần Mộ sở, nhìn thấy cô đang nhìn mình, sắn mặt hắn không đổi mà giải thích:
- Ý tôi là, em là học sinh của tôi, cũng chính là người của mình.
- ......Anh không cần giải thích, tôi không có nghĩ nhiều đâu.
Mộ Sở miệng thì nói như vậy, nhưng trong tim thì không biết như thế, vẫn là cảm thấy có chút mất mác.
Không khí trong xe, lúc đó đột nhiên có chút ngột ngạc, cô liền chuyển chủ đề nói:
- Chủ nhiệm Lưu cũng đã biết chuyện em đánh nhau rồi?
- Nhờ vào phúc của em gái em.
- Nó không phải em gái của tôi.
- OK!
Lâu Tư Trầm gật đầu, coi như đã hiểu.
Ánh mắt nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Tần Mộ Sở nhìn hắn anh tuấn phi phàm, các góc cạnh mê người trên gương mặt hắn, khiếng cho tim cô run nhẹ:
- ......Cám ơn.
- Cám ơn về cái gì?- Lông mày Lâu Tư Trầm nhảy nhẹ một cái.
- Cám ơn anh trước mặt chủ nhiệm Lưu đã bảo vệ tôi.
- Việc nên làm.
Lâu Tư Trầm nghĩ một hồi, lại nói thêm một câu:
- Đổi lại là học sinh khác, tôi cũng như vậy!
- Ừ, nhưng bất kể là như thế nào, vẫn là nên cảm ơn anh!
Sau đó, trên đường đi hai người không nói lời nào nữa, xe yên tĩnh mà chạy về phái trước, ánh mắt của Tần Mộ Sở luôn hướng về cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng lại chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề nào đó, cho đến khi xe ngừng trước khách sạn thuyền buồm, cô mới bừng tỉnh lại.
- Xuống xe!
- ......
Lẽ ra lúc nãy cô nên hỏi hắn chở chô đi đâu mới phải.
Cũng đến nơi rồi, Tần Mộ Sở chỉ còn cách xuống xe, đi theo phái sau Lâu Tư Trầm, Đi lên lầu 58.
- Ngồi đi!
Lâu Tư Trầm chỉ tay về cái sô pha trong phòng khách, còn mình thì quay người đi vào trong phòng.
Lúc quay lại ra, trên tay hắn cầm thêm một hòm thuốc, mà Tần Mộ Sở vẫn đứng bất động ngoài cửa.
Lâu Tư Trầm đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn về phía cô đứng, hơi chau mày rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói:
- Qua đây!
Tim Tần Mộ Sở động nhẹ...
Luôn cảm thấy người đàn ông này, bất kể là lúc nào, bất kể là mang biểu cảm gì, cũng đẹp đến mức khiếng tim cô rơi vào bể tình.
Chỉ nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, đều không thể khôngtrầm tư vào trong đó, không còn tự chủ được nữa.
Cô tự ổn định lại tinh thần, dời bước, hướng về phía hắn mà đi, dừng ở chỗ cách hắn nửa mét mà ngồi xuống.
Lâu Tư Trầm chau mày, trông có vẻ không vui, lại vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên mình nói:
- Ngồi bên này!
- Thực ra tôi......
- Tôi có thể ăn em sao?
Lời của Tần Mộ Sở còn chưa nói hết, liền bị Lâu Tư Trầm bá đạo mà chặn lại.
Bộ dạng nghiêm túc của hắn khiếng cho Tần Mộ Sở cảm thấy cũng có chút ngại ngùng.
- Tôi không có ý đó......
Lúc nói chuyện, cô vẫn là di chuyển một chút, ngồi đến kế bên người hắn.
Lâu Tư Trầm thâm ý mà nhìn cô một cái:
- Vài năm không gặp, người cũng trở nên càng ngày càng vô lý rồi!
- ......
Cho nên, hắn ta bây giờ là đang giễu cợt cô?
Thực ra, Tần Mộ Sở cảm thấy mình bây giờ đột nhiên vô lý như vậy cũng khoogn thể trách cô, trong tim cô bây giờ thật sự đang rất bai rối, vừa mới gặp chồng của mình, chưa được mấy phút, quay đầu lại cùng bạn trai cũ ầm ĩ......
Tuy là hai người học bây giờ rất trong sạch, chuyện gì cũng không có, nhưng, họ vẫn là từng giấu chồng của cô ngủ cùng nhau, nói trong tim cô không có chút áy náy nào, chắc chắn là giả rồi.
- Ss___
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên má cảm thấy đau rát....
- Đau, đau__
Cô đau đến hít mạnh một hơi, suy nghĩ bay bổng đâu đó, phút chốc cũng bị kéo về.
Tay Lâu Tư Trầm còn cầm miếng bông tẩm thuốc, xử lý vết thương cho cô, nghe cô la đau, liền ngừng động tác trên tay lại, rồi nhẹ nhàng hơn lúc nãy mà thoa thuốc cho cô, nói:
- Còn đi đánh nhau với người khác nữa không?
- Không phải anh cũng nói đó, vì dân trừ hại!
- Còn cứng miệng phải không?
Lâu Tư Trầm cố ý mạnh tay một chút.
- A......đau đau đau!! Tôi sai rồi, tôi sai rồi......
Tần Mộ Sở bị đau đến nhăn nhó, cuối cùng cũng đưa tay đầu hàng.
Hình dáng đó, vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.
- Sau này có gặp chuyện gì cũng đừng quá xúc động, đặc biệt là khi chưa biết rõ thực lực của đối phương. Bị thương rồi, đau nhất không phải bản thân em sao!
Lâu Tư Trầm hiểu rõ tính khí của Tần Mộ Sở, cô cứ như là củi khô gặp phải lửa lớn vậy, rất dễ bốcc cháy.
- Nếu không phải tại cô ta rảnh rỗi gây sự, tôi mới lười đi gây loạn kìa! Mất mặt!
- Cuối cùng ai thắng?
Thân hình Lâu Tư Trầm đưa nhẹ về phía sau, nháy mắt một cái, hứng thú nhìn về phía cô.
- ......
Mộ Sở suy nghĩ kỹ càng:
- Nói chung tôi cảm thấy tôi không có thua.
Cô nói xong, chỉ chỉ vết thương trên mặt:
- Anh đừng trông bộ dáng tôi bây giờ như vậy, nhưng thực ra cô ta cũng chẳng khá hơn tôi chỗ nào đâu, không chừng vết thương trên người cô ta còn nhiều hơn cả tôi nữa.
- Được.
Lâu Tư Trầm gật gật đầu, chuẩn bị khởi động xe.
- Được cái gì?
Tần Mộ Sở sương mù đầu đầu.
- Chứng minh em không có bị quá thiệt thòi.
Xe một đường hướng đến nơi không biết tên mà chạy.
- Chủ nhiệm Lâu, có thể tìm anh mà nghe ngóng về một người không?
Tần Mộ Sở thử thám thính hỏi hắn.
- Nói.
Lâu Tư Trầm không quay đầu.
- Anh có quen với thiếu chủ của Tiết Bỉnh không?
- ......
Lâu Tư Trầm quay đầu, nhìn cô với một thâm ý khác:
- Để làm gì?
- Quen?
Tần Mộ Sở ngập tràn mong đợi nhìn vào mắt hắn.
Lâu Tư Trầm ngẫm một hồi:
- Không quen!
Ánh mắt mong đợi của Tần Mộ Tư phút chốc thất vọng, cái miệng nhỏ thấp giọng thì thầm:
- Cũng phải, loại người thần thần bí bí như anh ta, quen mới là lạ!
Đang nói, đột nhiên điện thoại của Lâu Tư Trầm vang lên, là Lưu Trí Tân gọi đến.
- Chủ nhiệm Lâu!
- Chuyện gì?
- Vừa nãy có người ẩn danh tố cáo bác sĩ Tần với tôi, nói cô ấy ở bên ngoài ẩu đả đánh nhau với người khác, còn bị nhốt vào trong cục! Thật ra tôi cũng không tin bác sĩ Tần là loại người gây sự như vậy, nhưng bác sĩ Tần là học sinh của ngài, tôi cảm thấy ngài vẫn nên là trả lời lại một tiếng, ngài thấy thế nào?
- Việc này tôi đã biết rồi.
Lâu Tư Trầm nói xong, ánh mắt thâm trầm nhìn Mộ Sở mặt đầy thương tích, chau mày:
- Cái này cô ấy không gọi là ẩu đả đánh nhau, mà gọi là___ vì dân trừ hại!
- ......
Tần Mộ Sở chớp chớp đôi mắt hồ nghi nhìn về hắn.
Đầu bên kia, Lưu Trí Tân nhịn không được mà bật cười, vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Lâu, ngài bao che cũng quá lộ liễu rồi.
- Người của tôi, tôi không bao che, không lẽ lại để người khác ức hiếp?
Lúc Lâu Tư Trầm nói chuyện, nhìn vào ánh mắt của Tần Mộ Sở, sâu lại càng sâu.
Chỉ một ánh mắt, Tần Mộ Sở lại xuất hiện ảo giác, dường như linh hồn của bản thân đều bị hút sâu vào ánh mắt đó của hắn.
Mà câu “người của tôi” của hắn, càng làm cho tim cô bất giác “Thình thịch thình thịch” đập loạn cả lên, giống như là muốn từ vách ngăn trong tim mà xông ra ngoài vậy, hai má đột nhiên nóng đến muốn bốc cháy.
Lâu Tư Trầm tắt điệ thoại, quay đầu nhìn sang tần Mộ sở, nhìn thấy cô đang nhìn mình, sắn mặt hắn không đổi mà giải thích:
- Ý tôi là, em là học sinh của tôi, cũng chính là người của mình.
- ......Anh không cần giải thích, tôi không có nghĩ nhiều đâu.
Mộ Sở miệng thì nói như vậy, nhưng trong tim thì không biết như thế, vẫn là cảm thấy có chút mất mác.
Không khí trong xe, lúc đó đột nhiên có chút ngột ngạc, cô liền chuyển chủ đề nói:
- Chủ nhiệm Lưu cũng đã biết chuyện em đánh nhau rồi?
- Nhờ vào phúc của em gái em.
- Nó không phải em gái của tôi.
- OK!
Lâu Tư Trầm gật đầu, coi như đã hiểu.
Ánh mắt nhìn về phía trước, chăm chú lái xe.
Tần Mộ Sở nhìn hắn anh tuấn phi phàm, các góc cạnh mê người trên gương mặt hắn, khiếng cho tim cô run nhẹ:
- ......Cám ơn.
- Cám ơn về cái gì?- Lông mày Lâu Tư Trầm nhảy nhẹ một cái.
- Cám ơn anh trước mặt chủ nhiệm Lưu đã bảo vệ tôi.
- Việc nên làm.
Lâu Tư Trầm nghĩ một hồi, lại nói thêm một câu:
- Đổi lại là học sinh khác, tôi cũng như vậy!
- Ừ, nhưng bất kể là như thế nào, vẫn là nên cảm ơn anh!
Sau đó, trên đường đi hai người không nói lời nào nữa, xe yên tĩnh mà chạy về phái trước, ánh mắt của Tần Mộ Sở luôn hướng về cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nhưng lại chuyên tâm suy nghĩ về vấn đề nào đó, cho đến khi xe ngừng trước khách sạn thuyền buồm, cô mới bừng tỉnh lại.
- Xuống xe!
- ......
Lẽ ra lúc nãy cô nên hỏi hắn chở chô đi đâu mới phải.
Cũng đến nơi rồi, Tần Mộ Sở chỉ còn cách xuống xe, đi theo phái sau Lâu Tư Trầm, Đi lên lầu 58.
- Ngồi đi!
Lâu Tư Trầm chỉ tay về cái sô pha trong phòng khách, còn mình thì quay người đi vào trong phòng.
Lúc quay lại ra, trên tay hắn cầm thêm một hòm thuốc, mà Tần Mộ Sở vẫn đứng bất động ngoài cửa.
Lâu Tư Trầm đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn về phía cô đứng, hơi chau mày rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình nói:
- Qua đây!
Tim Tần Mộ Sở động nhẹ...
Luôn cảm thấy người đàn ông này, bất kể là lúc nào, bất kể là mang biểu cảm gì, cũng đẹp đến mức khiếng tim cô rơi vào bể tình.
Chỉ nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, đều không thể khôngtrầm tư vào trong đó, không còn tự chủ được nữa.
Cô tự ổn định lại tinh thần, dời bước, hướng về phía hắn mà đi, dừng ở chỗ cách hắn nửa mét mà ngồi xuống.
Lâu Tư Trầm chau mày, trông có vẻ không vui, lại vỗ vỗ chỗ ngồi kế bên mình nói:
- Ngồi bên này!
- Thực ra tôi......
- Tôi có thể ăn em sao?
Lời của Tần Mộ Sở còn chưa nói hết, liền bị Lâu Tư Trầm bá đạo mà chặn lại.
Bộ dạng nghiêm túc của hắn khiếng cho Tần Mộ Sở cảm thấy cũng có chút ngại ngùng.
- Tôi không có ý đó......
Lúc nói chuyện, cô vẫn là di chuyển một chút, ngồi đến kế bên người hắn.
Lâu Tư Trầm thâm ý mà nhìn cô một cái:
- Vài năm không gặp, người cũng trở nên càng ngày càng vô lý rồi!
- ......
Cho nên, hắn ta bây giờ là đang giễu cợt cô?
Thực ra, Tần Mộ Sở cảm thấy mình bây giờ đột nhiên vô lý như vậy cũng khoogn thể trách cô, trong tim cô bây giờ thật sự đang rất bai rối, vừa mới gặp chồng của mình, chưa được mấy phút, quay đầu lại cùng bạn trai cũ ầm ĩ......
Tuy là hai người học bây giờ rất trong sạch, chuyện gì cũng không có, nhưng, họ vẫn là từng giấu chồng của cô ngủ cùng nhau, nói trong tim cô không có chút áy náy nào, chắc chắn là giả rồi.
- Ss___
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên má cảm thấy đau rát....
- Đau, đau__
Cô đau đến hít mạnh một hơi, suy nghĩ bay bổng đâu đó, phút chốc cũng bị kéo về.
Tay Lâu Tư Trầm còn cầm miếng bông tẩm thuốc, xử lý vết thương cho cô, nghe cô la đau, liền ngừng động tác trên tay lại, rồi nhẹ nhàng hơn lúc nãy mà thoa thuốc cho cô, nói:
- Còn đi đánh nhau với người khác nữa không?
- Không phải anh cũng nói đó, vì dân trừ hại!
- Còn cứng miệng phải không?
Lâu Tư Trầm cố ý mạnh tay một chút.
- A......đau đau đau!! Tôi sai rồi, tôi sai rồi......
Tần Mộ Sở bị đau đến nhăn nhó, cuối cùng cũng đưa tay đầu hàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.