Chương 445
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Diên Vĩ ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn hai nhóc:
- Chuyện người lớn, con nít biết gì mà nói hả!
Nói xong cô lại vói tay nhón một miếng thịt thơm ngát cho vào miệng:
- Oa! Ngon quá! Tay nghề của mẹ đúng là càng lúc càng tuyệt vời! Ăn ngon quá luôn!
Mộ Sở vỗ tay cô cái bốp, cười mắng:
- Con bé này, làm chị rồi mà như thế đấy hả? Hai em còn giỏi hơn con kìa, lấy đũa mà gắp, ai lại đi bóc tay như thế!
Diên Vĩ thè lưỡi với mẹ, sau đó ngoan ngoãn vào bếp lấy bát đũa.
Mộ Sở nhìn ra tâm trạng của con gái mình hôm nay khá tốt, chắc là đêm qua có chuyện gì vui rồi đây.
- Có chuyện gì mà con vui thế.
Mộ Sở vào bếp cùng con gái,d dứng sau lưng hỏi thử.
Diên Vĩ theo thói quen cho tay vào túi lấy điện thoại ra xem, nhưng vẫn không thấy tin nhắn nào.
Cô bé lại nhét điện thoại vào túi, quay sang cười toe hỏi mẹ mình:
Mẹ, ba có hát cho mẹ nghe bao giờ chưa? Gì thế này? Sao tự dưng lại hỏi thế? Mộ Sở ngẩn người không hiểu lắm.
- Ba từng hát ru mẹ ngủ bao giờ chưa ấy?
Mộ Sở bị câu hỏi của con gái chọc cười, cô múc một bát canh xương nóng hổi, vừa đi ra ngoài vừa nói:
Con nghĩ mẹ là trẻ con như Thần Hi hay sao mà cần hát ru ngủ? Rõ ràng đấy là để dỗ con nít mà! Ba mẹ đều lớn cả rồi, ai lại làm mấy trò ngây thơ như thế? Thế ấy ạ? Vậy thì chỉ có thể chứng minh ba mẹ thiếu lãng mạn thôi. Chà chà, lại còn lãng mạn cơ đấy! Mộ Sở liếc Diên Vĩ một cái:
- Xem ra chú Cố của con cũng lãng mạn khiếp nhỉ.
Nói đến Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ không khỏi đỏ mặt, xấu hổ cắn đũa:
- Không nói với mẹ nữa!
Diên Vĩ nói xong thì đi ra khỏi bếp, quay trở lại bàn cơm.
- Ting – Có tin nhắn!
Điện thoại trong túi Diên Vĩ đột nhiên vang tiếng báo có tin nhắn.
Diên Vĩ lập tức mở ra xem, quả nhiên là tin do Cố Cẩn Ngôn gửi đến, nhưng nội dung lại đơn giản đến mức khiến cô cảm thấy thất vọng.
Nội dung chỉ có một chữ: Bận.
Diên Vĩ bĩu môi, thôi được rồi, cô có thể thông cảm chuyện anh bận, tuy rằng bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa, nhưng nếu anh đã nói bận thì chắc là đang phải giải quyết chuyện gì rất quan trọng nên cô sẽ không so đo với anh!
Vậy nên Diên Vĩ ngoan ngoãn gửi tin nhắn lại cho anh:
- Anh cứ làm việc đi! Đừng quên ăn cơm nhé, khi nào rảnh thì nhớ gọi điện cho em với.
Sau khi gửi xong thì Diên Vĩ bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Ăn vài đũa thì Diên Vĩ chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô bé cắn đũa, thử hỏi dò ý của Mộ Sở:
- Mẹ ơi, ba chưa nói đến chuyện chuyển trường cho con dúng không?
Mộ Sở nhìn con gái:
Sao hả? Con không muốn về ở với ba mẹ đến thế à? Con không có ý đó, chẳng qua là con thấy làm thế thì phiền quá thôi! Nhưng ba mẹ lại không thấy phiền chút nào. Mẹ!! Diên Vĩ nóng ruột làm nũng với Mộ Sở.
- Thôi được rồi, mẹ sợ con rồi! Tạm thời ba con không nhắc gì đến chuyện này nữa, chắc là đã thôi rồi! Aiz, con nói xem, nuôi con gái làm gì chứ, còn chưa trưởng thành thì đã bị người ta cuỗm đi mất rồi! Đúng thật à, con gái lớn không giữ được! Thần Hi à, sau này lớn lên con đừng có học theo chị nhé!
Bé Thần Hi ngây thơ ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
Dạ! Mẹ, con có bị cuỗm đi mất đâu? Con cũng không nỡ xa ba mẹ nhất đấy! Diên Vĩ nói xong thì lại hôn cái chụt lên má Mộ Sở.
- Thật là! Con nhóc này! Miệng toàn dầu mỡ mà còn bôi lên mặt mẹ!
Mộ Sở giơ tay sờ chỗ Diên Vĩ vừa hôn thì thấy toàn là dầu.
Diên Vĩ ôm miệng cười trộm.
Nhật Lâm ngồi bên cạnh cũng cười nắc nẻ.
Nhưng điều khiến Diên Vĩ không ngờ chính là Cố Cẩn Ngôn lại bận đến thế, cứ như không bao giờ làm xong vậy.
Mãi đến khuya lắc khuya lơ, cô đã lên giường chuẩn bị ngủ mà vẫn không hề nhận được bất kỳ tin nhắn hay cú điện thoại nào của Cố Cẩn Ngôn!
Cô chủ động gọi qua thì lại thấy anh tắt máy, gửi tin nhắn qua cũng như đá chìm đáy biển, không thấy trả lời gì!
Đến 12 giờ khuya, Diên Vĩ vẫn còn nằm lăn lộn trên giường không ngủ được.
Cô cầm điện thoại xoay tới xoay lui, chơi vài lượt game, mỗi lượt chừng hai phút, sau đó lại bực bội tắt đi, mở tin nhắn lên nhìn. Nhưng chẳng hề thấy tin nhắn nào gửi sang, cô im lặng mở game lên chơi, nhưng chỉ được vài phút lại thoát.
Diên Vĩ hoàn toàn không đủ kiên nhẫn để chơi xong một ván game nào, cứ qua lại vài lượt, không biết đã làm lại mấy động tác kia bao nhiêu lần. Bây giờ cô chỉ đặt hết tâm tự vào chờ thông báo tin nhắn thôi, cô muốn xem khi nào thì Cố Cẩn Ngôn mới gọi điện thoại hoặc nhắn tin trả lời cô, nhưng mãi mà không có cái nào!
Diên Vĩ càng nghĩ càng thấy buồn bực, nên ngồi dậy xốc chăn lên:
- Cố Cẩn Ngôn, sao anh không gọi điện lại cho em?
Cô nhìn điện thoại trong tay, bực bội lầu bầu:
- Sao lại tắt máy chứ? Hết pin à? Hay vì vẫn đang vận làm việc đây?
Cũng không phải là không thể! Dù sao thì đôi lúc có khi anh ấy sẽ bận cả đêm mà.
Diên Vĩ thầm nghĩ xem có nên tiếp tục gọi cho anh hay không? lỡ như anh đã sạc pin xong rồi thì sao?
Nghĩ thế, cô lại ấn phím số 1, thế mà lại có chuông.
- Reng ~ reng ~
Có chuông đổ!
Đúng là anh đac sạc pin rồi!!
Diên Vĩ vui vẻ, trái tim đập mạnh theo từng tiếng chuông đổ.
Anh có nghe máy không nhỉ? Chắc chắn anh sẽ nghe thôi! Nhưng lỡ như anh không cầm điện thoại theo thì sao đây?
Khi điện thoại còn chưa kết nối thì Diên Vĩ đã bắt đầu nghĩ lung tung, nhưng tiếng chuông vẫn cứ reo từng hồi, khi sắp sửa tắt thì bỗng ~
- Alo!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Là Cố Cẩn Ngôn! Rốt cuộc thì anh cũng nghe máy rồi!!
Trong điện thoại, giọng anh có vẻ nhập nhèm như vừa ngủ dậy.
Nhưng Diên Vĩ cũng không để ý:
- Cố Cẩn Ngôn!
Cô rất vui vẻ, kích động gọi tên anh thật to, gương mặt thoáng chút cô đơn khi nãy nay đã tràn ngập ý cười:
- Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi! Thiếu chút nữa là em còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến em nữa! Cố Cẩn Ngôn, hôm nay anh bận gì mà không gọi điện cho em thế? Hay là anh bận việc quá nên không tiện?
Diên Vĩ dùng giọng nói nũng nịu hỏi anh.
- Diên Vĩ, tôi buồn ngủ lắm, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói nhé!
Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của Diên Vĩ là một chậu nước lạnh ngắt!
Lại còn do chính Cố Cẩn Ngôn tự tạt!
Thậm chí anh còn không đợi cô đáp lại thì đã cúp máy rồi.
Tiếng tít tít tít lạnh lẽo trong điện thoại chui thẳng vào làm tai của Diên Vĩ đau đớn.
Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì đã cứng ngắc ngay trên môi. Trong một thoáng, Diên Vĩ vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại.
Anh nói anh đang ngủ ư? Cho nên anh lại cúp máy không chút do dự như thế sao?
Sao lại thế chứ? Mình lo lắng đợi chờ cả ngày, thậm chí còn lăn lộn cả đêm không ngủ được, nhưng anh lại có thể ngủ ngon như không hề có gì xảy ra như thế là sao?
Nếu nói trong lòng Diên Vĩ không hề có chút nghi ngờ nào thì chắc chắn là giả rồi! Thế nên mỗi ngày chỉ có cô là chờ mong vào các cuộc điện thoại và tin nhắn kia thôi ư? Dù cả ngày mình không liên lạc với anh thì anh cũng sẽ không nhớ nhung hay lo lắng gì hết đúng không?
Không thể nào!! Diên Vĩ thở hắt ra một hơi nghẹn trong lồng ngực, cô liên tục nói với bản thân mình rằng tất cả chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi! Đúng! Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều mà thôi! Chắc là hôm qua anh bận quá, lại thêm bọn họ nói chuyện cả đêm, hôm nay anh mệt quá, không tỉnh táo nổi để nói chuyện với cô nên mới đi ngủ sớm như thế! Chắc chắn là thế! Nếu chỉ có vậy thì Diên Vĩ cảm thấy mình có thể thông cảm được.
Nghĩ thế, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn phần nào.
Diên Vĩ lại ôm chăn nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục chính mình đi ngủ, nhưng càng cố thì lại càng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là câu nói của Cố Cẩn Ngôn khi nãy.
Ngắn gọn, dứt khoát! Thậm chí cúp máy không chút chần hừ, không hề lưu luyến hay thăm hỏi gì.
Diên Vĩ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, tuy rằng cô có thể hiểu được chuyện anh làm việc vất vả, nhưng lúc này tâm trạng của cô thật sự rất tệ!
Diên Vĩ hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như bị người ta nhét một cục bông ướt đẫm vào, khiến cô cảm thấy khó thở, nước mắt cũng đong đầy.
Cô thật sự không quen với sự lạnh lùng bất chợt của Cố Cẩn Ngôn!
Đêm nay Diên Vĩ trằn trọc cả đêm, vừa chợp mắt thì toàn gặp ác mộng linh tinh, cứ thi thoảng lại giật mình, mãi cho đến 4 giờ sáng cô lại không thể chợp mắt được nữa. Chỉ có thể mở to đôi mắt sưng đỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ sáng dần.
89: Tôi không thích con bé
Bầu trời bên ngoài cũng sáng dần lên, nhưng lòng Diên Vĩ vẫn cứ nặng nề u tối, không sao sáng sủa lên được.
7 giờ sáng, Diên Vĩ thật sự không thể nào ngủ được nữa nên lồm cồm ngồi dậy, thuận tay với lấy chiếc điện thoại đặt bên đầu giường qua xem. Dù biết chắc sẽ không có bất kỳ tin nhắn hay cú gọi nào, nhưng cô vẫn cứng đầu muốn xem.
Quả nhiên, không hề có gì cả!
Thật ra cô đã biết trước kết quả này, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng!
Diên Vĩ cảm thấy mình sắp sửa bị loại cảm giác đau đớn không kỳ hạn này tra tấn đến phát điên lên rồi! Cảm giác có rồi lại mất này giày vò Diên Vĩ, tựa như mỗi một giây trôi qua đều dài như cả thế kỷ.
Diên Vĩ muốn lập tức quay về thành phố C, muốn đến trước mặt anh hỏi cho ra lẽ.
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ mà thôi! Cuối cùng cô vẫn không về thành phố C. Cô tự nói với bản thân mình rằng phải biết kềm chế.
Mấy ngày sau đó, Diên Vĩ vẫn không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Cẩn Ngôn, mỗi khi cô gọi sang, nếu không phải viện cớ quá bận thì anh lại đáp qua quýt vài câu rồi lại vội vàng cúp máy.
Gửi tin nhắn sang lại không khác gì đá chìm đáy biển, đến nay vẫn không hề nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh.
Anh thay đổi rồi! Diên Vĩ có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng quá bất chợt mà anh dành cho mình, nhưng cô lại không dám hỏi nhiều, cô sợ mình sẽ nhận được câu trả lời không mong muốn.
Cả tuần này, trái tim của Diên Vĩ như rơi vào núi đao biển lửa, rốt cuộc cũng vất vả chờ được đến ngày cuối cùng, mới sáng sớm cô đã ngồi chờ ở nhà.
Anh từng nói là sẽ đến đón cô trước một ngày!
Nhưng mãi cho đến 12 giờ khuya mà vẫn không thấy bóng dáng của Cố Cẩn Ngôn đâu.
Diên Vĩ ngồi trong phòng khách, dõi mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm thăm thẳm ở bên ngoài, ánh sáng trong đáy mắt dần trở nên tối tăm.
- Đuôi nhỏ à, con về phòng ngủ đi!
Mộ Sở đau lòng nên đến khuyên Diên Vĩ.
Cô biết rõ con bé đang đợi ai.
Diên Vĩ ôm gối rúc trên sofa, lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không ngủ được.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở bên ngoài cửa sổ.
Chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện thì cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.
- Diên Vĩ à!
Mộ Sở thở dài, tiếp tục khuyên con gái:
- Có thể tối nay Cẩn Ngôn sẽ không đến đâu, con lên ngủ trước đi, đừng đợi nữa nhé?
Diên Vĩ lắc đầu:
- Anh ấy đã nói là làm xong sẽ đến đón con mà.
Mộ Sở ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp Cố Cẩn Ngôn giờ đêm rồi, có đến thì đã đến từ lâu rồi.
- Thế con đã gọi điện cho cậu ta chưa?
Mộ Sở lại hỏi.
- Gọi rồi.
Diên Vĩ trả lời.
Cậu ta bảo sao? ... Diên Vĩ im lặng không trả lời.
- Cậu ta không nghe máy à?
Thấy con gái như thế thì Mộ Sở lập tức đoán ra được.
Quả nhiên Diên Vĩ ủ rũ gật đầu một cái, đôi mắt lại càng u ám hơn.
Thấy con gái như thế, trong lòng Mộ Sở lại càng khó chịu hơn, cô giơ tay nắm tay của Diên Vĩ:
Nghe lời mẹ, đi ngủ đi! Đừng đợi nữa. Mẹ. Diên Vĩ vẫn ngồi im trên ghế không chịu nhúc nhích, nhìn Mộ Sở với đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng cãi lại:
- Mẹ để cho con chờ thêm chút nữa đi, anh ấy nhất định sẽ tới mà.
Lời van nài của Diên Vĩ mới đơn giản, chân thành và tầm thường biết mấy, khiến cho Mộ Sở lại càng đau hơn, cô như thấy được bóng dáng của mình khi xưa ở trên người con bé.
Cái tính cứng đầu của con bé thật sự rất giống cô!
Cuối cùng Mộ Sở cũng không kéo cô bé đi ngủ nữa, cô thở dài chìu theo:
Được rồi, nhưng con phải hứa với mẹ, chỉ đợi đến 12 giờ thôi, nếu như 12 giờ mà cậu ta không đến thì nhất định phải đi ngủ đấy, có được không? Dạ được ạ! Diên Vĩ ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Sở bất đắc dĩ, đi lên thư phòng trên lầu tìm Lâu Tư Trầm.
Trong thư phòng –
- Tư Trầm, anh nói xem, hay là chúng ta gọi điện cho Cẩn Ngôn nhỉ? Anh nhìn Đuôi Nhỏ đi, nếu cứ kéo dài như thế thì em sợ con bé sẽ ốm mất!
Mộ Sở thật sự không nhìn được nữa rồi, bộ dạng mất hồn mất vía của con bé mấy hôm qua cô đều thấy rõ, vừa thương vừa xót, nhưng chuyện tình cảm của bọn họ, cô là người ngoài không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông mà thôi.
Lâu Tư Trầm cũng rất lo lắng, đi qua đi lại trong phòng:
Không biết tên Cố Cẩn Ngôn này định làm gì nữa! Lúc trước anh không đồng ý thì cậu ta ở lì nhà chúng ta không chịu đi! Bây giờ anh xem như miễn cưỡng đồng ý thì sao đây? Cậu ta bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với con gái cưng của nhà chúng ta à? Giờ em gọi ngay cho cậu ta đi, hỏi xem rốt cuộc cậu ta muốn gì, có cần cục cưng nhà mình hay không! nếu cứ tiếp tục hành hạ con bé thế này thì anh sẽ không đồng ý nữa đâu! Anh đừng nóng, để em gọi cho cậu ta! Mộ Sở vừa trấn an chồng mình, vừa bấm gọi cho Cố Cẩn Ngôn.
Chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy.
- Mộ Sở à?
Giọng của Cố Cẩn Ngôn vẫn trầm trầm, bình thản như trước, không hề có chút cảm xúc nào, cũng không nghe ra tâm trạng của anh lúc này là thế nào.
Cẩn Ngôn, có phải là cậu hứa với Diên Vĩ tối nay sẽ đến đón nó về đi học không? giờ nó vẫn còn chờ cậu đấy! Cậu có đến không? Hay là đang trên đường đi rồi? Mộ Sở, chị bảo Đuôi Nhỏ đừng chờ em. Giọng của Cố Cẩn Ngôn lại trầm thêm vài phần, anh dừng lại một chút mới nói tiếp:
Đêm nay em không qua đâu. Thế à. Trong giọng nói của Mộ Sở có phần ỉu xìu.
Cô thật sự rất lo cho cô con gái cứng đầu ngồi chờ suốt cả ngày ở ngoài kia!
Mộ Sở thở dài:
Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi nói với con bé! Nhưng chắc là con bé sẽ thất vọng lắm, sáng sớm hôm nay nó đã ngồi chờ cậu rồi! Còn tưởng là cậu sẽ đến đón nó, vậy mai tôi và ba của con bé sẽ đưa nó sang! Không cần đâu, ngày mai em sẽ đến thành phố C một chuyến, thuận đường đón con bé luôn. Thế là thuận đường nên mới đến đón con bé à? Nếu như Diên Vĩ mà nghe thấy câu này thì sợ là con bé lại buồn nữa cho mà xem.
- Thôi được rồi!
Mộ Sở cũng không biết nên nói gì cho phải, đành thôi:
Vậy cậu ngủ sớm đi nhé! Mai gặp! Được rồi, mai gặp! Hai người tạm biệt xong thì lập tức cúp máy.
- Cậu ta bảo sao?
Vừa mới cúp máy xong thì Lâu Tư Trầm đã vội hỏi ngay.
Mộ Sở nhún vai:
Bảo là ngày mai mới đến. Thế sao cậu ta không nói rõ với Đuôi Nhỏ, để con bé ngồi chờ cả ngày như thế! Lâu Tư Trầm cảm thấy bực bội.
- Thôi được rồi, anh đừng giận, có thể là cậu ta đã quên mất, để em đi khuyên con bé, bảo nó ngủ sớm một chút. Nhưng em sợ là con bé lại buồn nữa cho mà xem! Haiz.
Mộ Sở nói xong thì mở cửa phòng đi xuống lầu.
Sáng hôm sau, chỉ mới 8 giờ thì Cố Cẩn Ngôn đã có mặt ở nhà họ Lâu.
Từ thành phố C đến thành phố S ít nhất cũng phải đi xe hết 2 3 giờ gì đó, có thể là vì anh dậy khá sớm nên lúc này thoạt nhìn có phần mỏi mệt, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất ung dung và ưu nhã của anh.
Diên Vĩ vừa thấy Cố Cẩn Ngôn thì bao nhiêu lo lắng lẫn ủ rũ tích tụ mấy hôm nay bỗng chốc tan biến, cô vui vẻ chạy xuống lầu, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt Cố Cẩn Ngôn:
- Cố Cẩn Ngôn, em còn tưởng là anh sẽ không đến đón em nữa chứ!
Cô vui mừng reo lên, tâm trạng tuyệt vời không sao tả xiết.
Đôi mắt xinh đẹp cong lên như hai vành trăng khuyết, ánh mắt như bị tia nắng mai nhuộm vàng rực rỡ, chói mắt động lòng người.
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy cô thì đôi mắt đen láy lại thêm phần thăm thẳm, chỉ có vẻ mặt là không thay đổi gì nhiều.
Diên Vĩ cũng không để ý, cô chủ động kéo tay của Cố Cẩn Ngôn, thân mật hỏi anh:
- Sao anh đến sớm thế? Tối hôm qua mấy giờ anh đi ngủ hả? Dậy sớm thế có mệt không?
Diên Vĩ còn cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của anh.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn lóe lên một cái, sau đó lại lơ đễnh rút tay ra khỏi tay Diên Vĩ rồi nói:
- Em tranh thủ chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi ngay đấy.
Vòng tay trống rỗng khiến Diên Vĩ cảm thấy hoảng hốt, nhưng cô lại nhanh chóng tỉnh thần lại, chỉ vui vẻ gật đầu:
- Dạ! Em đi dọn đồ ngay đây, anh chờ em nhé!
Cô bé đúng là cực kỳ ngoan ngoãn!
Nói xong thì xoay người chạy tót lên lầu, ngoan ngoãn dọn đồ.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô, mãi cho đến khi cô bước vào phòng rồi mà anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đó.
- Cẩn Ngôn!
Lúc này Mộ Sở lại bước đến:
- Sao cậu đến sớm thế?
Nghe thấy Mộ Sở gọi mình, Cố Cẩn Ngôn mới thu hồi ánh nhìn, chỉ cười nói:
- Dậy sớm nên qua luôn.
Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp với cô:
Sở Sở, em có lời này muốn nói với chị. Gì thế? Cậu cứ nói đi, Mộ Sở vừa nghe câu này thì chợt thấy căng thẳng.
Cô có cảm giác đây chẳng phải chuyện vui.
- Chuyện của em và Đuôi Nhỏ mà hôm ấy em nói với chị ấy, em mong chị có thể coi như chưa từng xảy ra! Em cũng muốn rút lại những lời cam đoan đã từng nói với chị vào hôm ấy.
Cổ họng của Cố Cẩn Ngôn bỏng rát như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, trong đôi mắt đen láy cũng đầy tơ máu.
- Cậu nói thế là có ý gì đây?
Mộ Sở nhíu mày.
- Em xin lỗi.
Cố Cẩn Ngôn chân thành xin lỗi:
- Em nghĩ là mình đã hiểu lầm tình cảm của bản thân dành cho Diên Vĩ rồi.
Sắc mặt của Mộ Sở lập tức sa sầm:
Ý của cậu là mình không hề thích Đuôi Nhỏ à? Đúng thế. Cố Cẩn Ngôn gật đầu:
- Em không thích con bé!
- Chuyện người lớn, con nít biết gì mà nói hả!
Nói xong cô lại vói tay nhón một miếng thịt thơm ngát cho vào miệng:
- Oa! Ngon quá! Tay nghề của mẹ đúng là càng lúc càng tuyệt vời! Ăn ngon quá luôn!
Mộ Sở vỗ tay cô cái bốp, cười mắng:
- Con bé này, làm chị rồi mà như thế đấy hả? Hai em còn giỏi hơn con kìa, lấy đũa mà gắp, ai lại đi bóc tay như thế!
Diên Vĩ thè lưỡi với mẹ, sau đó ngoan ngoãn vào bếp lấy bát đũa.
Mộ Sở nhìn ra tâm trạng của con gái mình hôm nay khá tốt, chắc là đêm qua có chuyện gì vui rồi đây.
- Có chuyện gì mà con vui thế.
Mộ Sở vào bếp cùng con gái,d dứng sau lưng hỏi thử.
Diên Vĩ theo thói quen cho tay vào túi lấy điện thoại ra xem, nhưng vẫn không thấy tin nhắn nào.
Cô bé lại nhét điện thoại vào túi, quay sang cười toe hỏi mẹ mình:
Mẹ, ba có hát cho mẹ nghe bao giờ chưa? Gì thế này? Sao tự dưng lại hỏi thế? Mộ Sở ngẩn người không hiểu lắm.
- Ba từng hát ru mẹ ngủ bao giờ chưa ấy?
Mộ Sở bị câu hỏi của con gái chọc cười, cô múc một bát canh xương nóng hổi, vừa đi ra ngoài vừa nói:
Con nghĩ mẹ là trẻ con như Thần Hi hay sao mà cần hát ru ngủ? Rõ ràng đấy là để dỗ con nít mà! Ba mẹ đều lớn cả rồi, ai lại làm mấy trò ngây thơ như thế? Thế ấy ạ? Vậy thì chỉ có thể chứng minh ba mẹ thiếu lãng mạn thôi. Chà chà, lại còn lãng mạn cơ đấy! Mộ Sở liếc Diên Vĩ một cái:
- Xem ra chú Cố của con cũng lãng mạn khiếp nhỉ.
Nói đến Cố Cẩn Ngôn, Diên Vĩ không khỏi đỏ mặt, xấu hổ cắn đũa:
- Không nói với mẹ nữa!
Diên Vĩ nói xong thì đi ra khỏi bếp, quay trở lại bàn cơm.
- Ting – Có tin nhắn!
Điện thoại trong túi Diên Vĩ đột nhiên vang tiếng báo có tin nhắn.
Diên Vĩ lập tức mở ra xem, quả nhiên là tin do Cố Cẩn Ngôn gửi đến, nhưng nội dung lại đơn giản đến mức khiến cô cảm thấy thất vọng.
Nội dung chỉ có một chữ: Bận.
Diên Vĩ bĩu môi, thôi được rồi, cô có thể thông cảm chuyện anh bận, tuy rằng bây giờ đã đến giờ nghỉ trưa, nhưng nếu anh đã nói bận thì chắc là đang phải giải quyết chuyện gì rất quan trọng nên cô sẽ không so đo với anh!
Vậy nên Diên Vĩ ngoan ngoãn gửi tin nhắn lại cho anh:
- Anh cứ làm việc đi! Đừng quên ăn cơm nhé, khi nào rảnh thì nhớ gọi điện cho em với.
Sau khi gửi xong thì Diên Vĩ bắt đầu vùi đầu ăn cơm.
Ăn vài đũa thì Diên Vĩ chợt nhớ đến chuyện gì đó, cô bé cắn đũa, thử hỏi dò ý của Mộ Sở:
- Mẹ ơi, ba chưa nói đến chuyện chuyển trường cho con dúng không?
Mộ Sở nhìn con gái:
Sao hả? Con không muốn về ở với ba mẹ đến thế à? Con không có ý đó, chẳng qua là con thấy làm thế thì phiền quá thôi! Nhưng ba mẹ lại không thấy phiền chút nào. Mẹ!! Diên Vĩ nóng ruột làm nũng với Mộ Sở.
- Thôi được rồi, mẹ sợ con rồi! Tạm thời ba con không nhắc gì đến chuyện này nữa, chắc là đã thôi rồi! Aiz, con nói xem, nuôi con gái làm gì chứ, còn chưa trưởng thành thì đã bị người ta cuỗm đi mất rồi! Đúng thật à, con gái lớn không giữ được! Thần Hi à, sau này lớn lên con đừng có học theo chị nhé!
Bé Thần Hi ngây thơ ngơ ngác gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
Dạ! Mẹ, con có bị cuỗm đi mất đâu? Con cũng không nỡ xa ba mẹ nhất đấy! Diên Vĩ nói xong thì lại hôn cái chụt lên má Mộ Sở.
- Thật là! Con nhóc này! Miệng toàn dầu mỡ mà còn bôi lên mặt mẹ!
Mộ Sở giơ tay sờ chỗ Diên Vĩ vừa hôn thì thấy toàn là dầu.
Diên Vĩ ôm miệng cười trộm.
Nhật Lâm ngồi bên cạnh cũng cười nắc nẻ.
Nhưng điều khiến Diên Vĩ không ngờ chính là Cố Cẩn Ngôn lại bận đến thế, cứ như không bao giờ làm xong vậy.
Mãi đến khuya lắc khuya lơ, cô đã lên giường chuẩn bị ngủ mà vẫn không hề nhận được bất kỳ tin nhắn hay cú điện thoại nào của Cố Cẩn Ngôn!
Cô chủ động gọi qua thì lại thấy anh tắt máy, gửi tin nhắn qua cũng như đá chìm đáy biển, không thấy trả lời gì!
Đến 12 giờ khuya, Diên Vĩ vẫn còn nằm lăn lộn trên giường không ngủ được.
Cô cầm điện thoại xoay tới xoay lui, chơi vài lượt game, mỗi lượt chừng hai phút, sau đó lại bực bội tắt đi, mở tin nhắn lên nhìn. Nhưng chẳng hề thấy tin nhắn nào gửi sang, cô im lặng mở game lên chơi, nhưng chỉ được vài phút lại thoát.
Diên Vĩ hoàn toàn không đủ kiên nhẫn để chơi xong một ván game nào, cứ qua lại vài lượt, không biết đã làm lại mấy động tác kia bao nhiêu lần. Bây giờ cô chỉ đặt hết tâm tự vào chờ thông báo tin nhắn thôi, cô muốn xem khi nào thì Cố Cẩn Ngôn mới gọi điện thoại hoặc nhắn tin trả lời cô, nhưng mãi mà không có cái nào!
Diên Vĩ càng nghĩ càng thấy buồn bực, nên ngồi dậy xốc chăn lên:
- Cố Cẩn Ngôn, sao anh không gọi điện lại cho em?
Cô nhìn điện thoại trong tay, bực bội lầu bầu:
- Sao lại tắt máy chứ? Hết pin à? Hay vì vẫn đang vận làm việc đây?
Cũng không phải là không thể! Dù sao thì đôi lúc có khi anh ấy sẽ bận cả đêm mà.
Diên Vĩ thầm nghĩ xem có nên tiếp tục gọi cho anh hay không? lỡ như anh đã sạc pin xong rồi thì sao?
Nghĩ thế, cô lại ấn phím số 1, thế mà lại có chuông.
- Reng ~ reng ~
Có chuông đổ!
Đúng là anh đac sạc pin rồi!!
Diên Vĩ vui vẻ, trái tim đập mạnh theo từng tiếng chuông đổ.
Anh có nghe máy không nhỉ? Chắc chắn anh sẽ nghe thôi! Nhưng lỡ như anh không cầm điện thoại theo thì sao đây?
Khi điện thoại còn chưa kết nối thì Diên Vĩ đã bắt đầu nghĩ lung tung, nhưng tiếng chuông vẫn cứ reo từng hồi, khi sắp sửa tắt thì bỗng ~
- Alo!
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.
Là Cố Cẩn Ngôn! Rốt cuộc thì anh cũng nghe máy rồi!!
Trong điện thoại, giọng anh có vẻ nhập nhèm như vừa ngủ dậy.
Nhưng Diên Vĩ cũng không để ý:
- Cố Cẩn Ngôn!
Cô rất vui vẻ, kích động gọi tên anh thật to, gương mặt thoáng chút cô đơn khi nãy nay đã tràn ngập ý cười:
- Cuối cùng anh cũng nghe máy rồi! Thiếu chút nữa là em còn tưởng rằng anh không thèm để ý đến em nữa! Cố Cẩn Ngôn, hôm nay anh bận gì mà không gọi điện cho em thế? Hay là anh bận việc quá nên không tiện?
Diên Vĩ dùng giọng nói nũng nịu hỏi anh.
- Diên Vĩ, tôi buồn ngủ lắm, có chuyện gì thì ngày mai hãy nói nhé!
Nhưng đáp lại sự nhiệt tình của Diên Vĩ là một chậu nước lạnh ngắt!
Lại còn do chính Cố Cẩn Ngôn tự tạt!
Thậm chí anh còn không đợi cô đáp lại thì đã cúp máy rồi.
Tiếng tít tít tít lạnh lẽo trong điện thoại chui thẳng vào làm tai của Diên Vĩ đau đớn.
Nụ cười trên môi còn chưa kịp tắt thì đã cứng ngắc ngay trên môi. Trong một thoáng, Diên Vĩ vẫn chưa kịp tỉnh hồn lại.
Anh nói anh đang ngủ ư? Cho nên anh lại cúp máy không chút do dự như thế sao?
Sao lại thế chứ? Mình lo lắng đợi chờ cả ngày, thậm chí còn lăn lộn cả đêm không ngủ được, nhưng anh lại có thể ngủ ngon như không hề có gì xảy ra như thế là sao?
Nếu nói trong lòng Diên Vĩ không hề có chút nghi ngờ nào thì chắc chắn là giả rồi! Thế nên mỗi ngày chỉ có cô là chờ mong vào các cuộc điện thoại và tin nhắn kia thôi ư? Dù cả ngày mình không liên lạc với anh thì anh cũng sẽ không nhớ nhung hay lo lắng gì hết đúng không?
Không thể nào!! Diên Vĩ thở hắt ra một hơi nghẹn trong lồng ngực, cô liên tục nói với bản thân mình rằng tất cả chỉ là do mình nghĩ nhiều mà thôi! Đúng! Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều mà thôi! Chắc là hôm qua anh bận quá, lại thêm bọn họ nói chuyện cả đêm, hôm nay anh mệt quá, không tỉnh táo nổi để nói chuyện với cô nên mới đi ngủ sớm như thế! Chắc chắn là thế! Nếu chỉ có vậy thì Diên Vĩ cảm thấy mình có thể thông cảm được.
Nghĩ thế, trong lòng cô cũng dễ chịu hơn phần nào.
Diên Vĩ lại ôm chăn nằm trên giường, cô nhắm mắt lại, cố gắng thuyết phục chính mình đi ngủ, nhưng càng cố thì lại càng không ngủ được, trong đầu chỉ toàn là câu nói của Cố Cẩn Ngôn khi nãy.
Ngắn gọn, dứt khoát! Thậm chí cúp máy không chút chần hừ, không hề lưu luyến hay thăm hỏi gì.
Diên Vĩ mở mắt ra, ngơ ngác nhìn trần nhà, tuy rằng cô có thể hiểu được chuyện anh làm việc vất vả, nhưng lúc này tâm trạng của cô thật sự rất tệ!
Diên Vĩ hít sâu một hơi, cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, như bị người ta nhét một cục bông ướt đẫm vào, khiến cô cảm thấy khó thở, nước mắt cũng đong đầy.
Cô thật sự không quen với sự lạnh lùng bất chợt của Cố Cẩn Ngôn!
Đêm nay Diên Vĩ trằn trọc cả đêm, vừa chợp mắt thì toàn gặp ác mộng linh tinh, cứ thi thoảng lại giật mình, mãi cho đến 4 giờ sáng cô lại không thể chợp mắt được nữa. Chỉ có thể mở to đôi mắt sưng đỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ sáng dần.
89: Tôi không thích con bé
Bầu trời bên ngoài cũng sáng dần lên, nhưng lòng Diên Vĩ vẫn cứ nặng nề u tối, không sao sáng sủa lên được.
7 giờ sáng, Diên Vĩ thật sự không thể nào ngủ được nữa nên lồm cồm ngồi dậy, thuận tay với lấy chiếc điện thoại đặt bên đầu giường qua xem. Dù biết chắc sẽ không có bất kỳ tin nhắn hay cú gọi nào, nhưng cô vẫn cứng đầu muốn xem.
Quả nhiên, không hề có gì cả!
Thật ra cô đã biết trước kết quả này, nhưng trong lòng vẫn ôm hy vọng!
Diên Vĩ cảm thấy mình sắp sửa bị loại cảm giác đau đớn không kỳ hạn này tra tấn đến phát điên lên rồi! Cảm giác có rồi lại mất này giày vò Diên Vĩ, tựa như mỗi một giây trôi qua đều dài như cả thế kỷ.
Diên Vĩ muốn lập tức quay về thành phố C, muốn đến trước mặt anh hỏi cho ra lẽ.
Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ mà thôi! Cuối cùng cô vẫn không về thành phố C. Cô tự nói với bản thân mình rằng phải biết kềm chế.
Mấy ngày sau đó, Diên Vĩ vẫn không hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Cẩn Ngôn, mỗi khi cô gọi sang, nếu không phải viện cớ quá bận thì anh lại đáp qua quýt vài câu rồi lại vội vàng cúp máy.
Gửi tin nhắn sang lại không khác gì đá chìm đáy biển, đến nay vẫn không hề nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh.
Anh thay đổi rồi! Diên Vĩ có thể cảm nhận được rõ ràng sự lạnh lùng quá bất chợt mà anh dành cho mình, nhưng cô lại không dám hỏi nhiều, cô sợ mình sẽ nhận được câu trả lời không mong muốn.
Cả tuần này, trái tim của Diên Vĩ như rơi vào núi đao biển lửa, rốt cuộc cũng vất vả chờ được đến ngày cuối cùng, mới sáng sớm cô đã ngồi chờ ở nhà.
Anh từng nói là sẽ đến đón cô trước một ngày!
Nhưng mãi cho đến 12 giờ khuya mà vẫn không thấy bóng dáng của Cố Cẩn Ngôn đâu.
Diên Vĩ ngồi trong phòng khách, dõi mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm thăm thẳm ở bên ngoài, ánh sáng trong đáy mắt dần trở nên tối tăm.
- Đuôi nhỏ à, con về phòng ngủ đi!
Mộ Sở đau lòng nên đến khuyên Diên Vĩ.
Cô biết rõ con bé đang đợi ai.
Diên Vĩ ôm gối rúc trên sofa, lắc đầu nguầy nguậy:
- Con không ngủ được.
Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó ở bên ngoài cửa sổ.
Chỉ cần người đàn ông kia xuất hiện thì cô có thể nhìn thấy anh ngay lập tức.
- Diên Vĩ à!
Mộ Sở thở dài, tiếp tục khuyên con gái:
- Có thể tối nay Cẩn Ngôn sẽ không đến đâu, con lên ngủ trước đi, đừng đợi nữa nhé?
Diên Vĩ lắc đầu:
- Anh ấy đã nói là làm xong sẽ đến đón con mà.
Mộ Sở ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo tường, đã sắp Cố Cẩn Ngôn giờ đêm rồi, có đến thì đã đến từ lâu rồi.
- Thế con đã gọi điện cho cậu ta chưa?
Mộ Sở lại hỏi.
- Gọi rồi.
Diên Vĩ trả lời.
Cậu ta bảo sao? ... Diên Vĩ im lặng không trả lời.
- Cậu ta không nghe máy à?
Thấy con gái như thế thì Mộ Sở lập tức đoán ra được.
Quả nhiên Diên Vĩ ủ rũ gật đầu một cái, đôi mắt lại càng u ám hơn.
Thấy con gái như thế, trong lòng Mộ Sở lại càng khó chịu hơn, cô giơ tay nắm tay của Diên Vĩ:
Nghe lời mẹ, đi ngủ đi! Đừng đợi nữa. Mẹ. Diên Vĩ vẫn ngồi im trên ghế không chịu nhúc nhích, nhìn Mộ Sở với đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng cãi lại:
- Mẹ để cho con chờ thêm chút nữa đi, anh ấy nhất định sẽ tới mà.
Lời van nài của Diên Vĩ mới đơn giản, chân thành và tầm thường biết mấy, khiến cho Mộ Sở lại càng đau hơn, cô như thấy được bóng dáng của mình khi xưa ở trên người con bé.
Cái tính cứng đầu của con bé thật sự rất giống cô!
Cuối cùng Mộ Sở cũng không kéo cô bé đi ngủ nữa, cô thở dài chìu theo:
Được rồi, nhưng con phải hứa với mẹ, chỉ đợi đến 12 giờ thôi, nếu như 12 giờ mà cậu ta không đến thì nhất định phải đi ngủ đấy, có được không? Dạ được ạ! Diên Vĩ ngoan ngoãn gật đầu.
Mộ Sở bất đắc dĩ, đi lên thư phòng trên lầu tìm Lâu Tư Trầm.
Trong thư phòng –
- Tư Trầm, anh nói xem, hay là chúng ta gọi điện cho Cẩn Ngôn nhỉ? Anh nhìn Đuôi Nhỏ đi, nếu cứ kéo dài như thế thì em sợ con bé sẽ ốm mất!
Mộ Sở thật sự không nhìn được nữa rồi, bộ dạng mất hồn mất vía của con bé mấy hôm qua cô đều thấy rõ, vừa thương vừa xót, nhưng chuyện tình cảm của bọn họ, cô là người ngoài không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng suông mà thôi.
Lâu Tư Trầm cũng rất lo lắng, đi qua đi lại trong phòng:
Không biết tên Cố Cẩn Ngôn này định làm gì nữa! Lúc trước anh không đồng ý thì cậu ta ở lì nhà chúng ta không chịu đi! Bây giờ anh xem như miễn cưỡng đồng ý thì sao đây? Cậu ta bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với con gái cưng của nhà chúng ta à? Giờ em gọi ngay cho cậu ta đi, hỏi xem rốt cuộc cậu ta muốn gì, có cần cục cưng nhà mình hay không! nếu cứ tiếp tục hành hạ con bé thế này thì anh sẽ không đồng ý nữa đâu! Anh đừng nóng, để em gọi cho cậu ta! Mộ Sở vừa trấn an chồng mình, vừa bấm gọi cho Cố Cẩn Ngôn.
Chẳng mấy chốc bên kia đã bắt máy.
- Mộ Sở à?
Giọng của Cố Cẩn Ngôn vẫn trầm trầm, bình thản như trước, không hề có chút cảm xúc nào, cũng không nghe ra tâm trạng của anh lúc này là thế nào.
Cẩn Ngôn, có phải là cậu hứa với Diên Vĩ tối nay sẽ đến đón nó về đi học không? giờ nó vẫn còn chờ cậu đấy! Cậu có đến không? Hay là đang trên đường đi rồi? Mộ Sở, chị bảo Đuôi Nhỏ đừng chờ em. Giọng của Cố Cẩn Ngôn lại trầm thêm vài phần, anh dừng lại một chút mới nói tiếp:
Đêm nay em không qua đâu. Thế à. Trong giọng nói của Mộ Sở có phần ỉu xìu.
Cô thật sự rất lo cho cô con gái cứng đầu ngồi chờ suốt cả ngày ở ngoài kia!
Mộ Sở thở dài:
Được rồi, lát nữa tôi sẽ đi nói với con bé! Nhưng chắc là con bé sẽ thất vọng lắm, sáng sớm hôm nay nó đã ngồi chờ cậu rồi! Còn tưởng là cậu sẽ đến đón nó, vậy mai tôi và ba của con bé sẽ đưa nó sang! Không cần đâu, ngày mai em sẽ đến thành phố C một chuyến, thuận đường đón con bé luôn. Thế là thuận đường nên mới đến đón con bé à? Nếu như Diên Vĩ mà nghe thấy câu này thì sợ là con bé lại buồn nữa cho mà xem.
- Thôi được rồi!
Mộ Sở cũng không biết nên nói gì cho phải, đành thôi:
Vậy cậu ngủ sớm đi nhé! Mai gặp! Được rồi, mai gặp! Hai người tạm biệt xong thì lập tức cúp máy.
- Cậu ta bảo sao?
Vừa mới cúp máy xong thì Lâu Tư Trầm đã vội hỏi ngay.
Mộ Sở nhún vai:
Bảo là ngày mai mới đến. Thế sao cậu ta không nói rõ với Đuôi Nhỏ, để con bé ngồi chờ cả ngày như thế! Lâu Tư Trầm cảm thấy bực bội.
- Thôi được rồi, anh đừng giận, có thể là cậu ta đã quên mất, để em đi khuyên con bé, bảo nó ngủ sớm một chút. Nhưng em sợ là con bé lại buồn nữa cho mà xem! Haiz.
Mộ Sở nói xong thì mở cửa phòng đi xuống lầu.
Sáng hôm sau, chỉ mới 8 giờ thì Cố Cẩn Ngôn đã có mặt ở nhà họ Lâu.
Từ thành phố C đến thành phố S ít nhất cũng phải đi xe hết 2 3 giờ gì đó, có thể là vì anh dậy khá sớm nên lúc này thoạt nhìn có phần mỏi mệt, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất ung dung và ưu nhã của anh.
Diên Vĩ vừa thấy Cố Cẩn Ngôn thì bao nhiêu lo lắng lẫn ủ rũ tích tụ mấy hôm nay bỗng chốc tan biến, cô vui vẻ chạy xuống lầu, chỉ chớp mắt đã đứng trước mặt Cố Cẩn Ngôn:
- Cố Cẩn Ngôn, em còn tưởng là anh sẽ không đến đón em nữa chứ!
Cô vui mừng reo lên, tâm trạng tuyệt vời không sao tả xiết.
Đôi mắt xinh đẹp cong lên như hai vành trăng khuyết, ánh mắt như bị tia nắng mai nhuộm vàng rực rỡ, chói mắt động lòng người.
Cố Cẩn Ngôn nhìn thấy cô thì đôi mắt đen láy lại thêm phần thăm thẳm, chỉ có vẻ mặt là không thay đổi gì nhiều.
Diên Vĩ cũng không để ý, cô chủ động kéo tay của Cố Cẩn Ngôn, thân mật hỏi anh:
- Sao anh đến sớm thế? Tối hôm qua mấy giờ anh đi ngủ hả? Dậy sớm thế có mệt không?
Diên Vĩ còn cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của anh.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn lóe lên một cái, sau đó lại lơ đễnh rút tay ra khỏi tay Diên Vĩ rồi nói:
- Em tranh thủ chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ đi ngay đấy.
Vòng tay trống rỗng khiến Diên Vĩ cảm thấy hoảng hốt, nhưng cô lại nhanh chóng tỉnh thần lại, chỉ vui vẻ gật đầu:
- Dạ! Em đi dọn đồ ngay đây, anh chờ em nhé!
Cô bé đúng là cực kỳ ngoan ngoãn!
Nói xong thì xoay người chạy tót lên lầu, ngoan ngoãn dọn đồ.
Ánh mắt của Cố Cẩn Ngôn vẫn luôn dõi theo bóng dáng cô, mãi cho đến khi cô bước vào phòng rồi mà anh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào đó.
- Cẩn Ngôn!
Lúc này Mộ Sở lại bước đến:
- Sao cậu đến sớm thế?
Nghe thấy Mộ Sở gọi mình, Cố Cẩn Ngôn mới thu hồi ánh nhìn, chỉ cười nói:
- Dậy sớm nên qua luôn.
Anh dừng lại một chút rồi mới nói tiếp với cô:
Sở Sở, em có lời này muốn nói với chị. Gì thế? Cậu cứ nói đi, Mộ Sở vừa nghe câu này thì chợt thấy căng thẳng.
Cô có cảm giác đây chẳng phải chuyện vui.
- Chuyện của em và Đuôi Nhỏ mà hôm ấy em nói với chị ấy, em mong chị có thể coi như chưa từng xảy ra! Em cũng muốn rút lại những lời cam đoan đã từng nói với chị vào hôm ấy.
Cổ họng của Cố Cẩn Ngôn bỏng rát như bị lưỡi dao sắc bén cứa vào, trong đôi mắt đen láy cũng đầy tơ máu.
- Cậu nói thế là có ý gì đây?
Mộ Sở nhíu mày.
- Em xin lỗi.
Cố Cẩn Ngôn chân thành xin lỗi:
- Em nghĩ là mình đã hiểu lầm tình cảm của bản thân dành cho Diên Vĩ rồi.
Sắc mặt của Mộ Sở lập tức sa sầm:
Ý của cậu là mình không hề thích Đuôi Nhỏ à? Đúng thế. Cố Cẩn Ngôn gật đầu:
- Em không thích con bé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.