Chương 468
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Khuôn mặt trắng trẻo của cô, dần dần tái xanh, khuôn mặt nhỏ dịu dàng cũng không thể trụ được nữa, từ nụ cười ban đầu dần dần trở thành khuôn mặt vô cảm lúc này, thậm chí có chút mỉa mai, nhất là nhìn thấy hai người bọn họ nắm tay nhau, bộ dạng tỏ ra thân mật, càng khiến trong lòng cô có cảm giác buồn nôn.
Còn gu thời trang của “ bạn gái” này, thật sự đã chà đạp lên vẻ ngoài tốt như vậy!
- Anh Cố, tôi nghĩ anh có thể hiểu lầm gì rồi.
Trương San San vội giải thích.
- Sao vậy? San San, không phải khi nãy cô vừa nói là sẽ không để ý sao?
Cố Cẩn Ngôn vẻ mặt tổn thương nhìn cô gái đồi diện.
Trương San San nhếch nhếch mép:
- Khi nãy tôi hoàn toàn không biết tình cảnh này.
Cô nói xong, cầm lấy túi xách bên cạnh, đừng dậy đi mất, giống như đang bỏ chãy vậy:
- Xin lỗi nhé anh Cố, tôi còn có việc gấp, tôi đi trước đây!
Sau cùng, liếc nhìn cặp đôi đàn ông đẹp trai đối diện:
- Chúc cả hai anh... răng long đầu bạc!
Chủ yếu là, đừng có xuất hiện để hại đời người con gái khác là được!!
- Cám ơn.
Cố Cẩn Ngôn cười tiễn Trương San San rời đi.
Anh ta những tưởng dein64 đến đây là xong, cuối cùng cũng đến hồi kết, nhưng nào ngờ, Đường Quý Lễ đột nhiên hét lớn trả lời câu nói của Trương San San:
- Cám ơn sự chúc phúc của cô, tôi và Cẩn Ngôn nhất định sẽ yêu nhau đến đầu bạc!
Câu nói cậu ta vừa dứt, đột nhiên, xoay đầu, ôm lấy khuôn mặt của Cố Cẩn Ngôn, vốn không để anh có bất kỳ phản ứng hay cơ hội trốn tránh nào, “chụt” một phát, ngoạm lấy đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta mà hôn, vả lại còn là...... nụ hôn kiểu Pháp, thật mặn nồng!!
Xung quanh, không ngừng phát ra từng tiếng hít thở sâu, Trương San San chưa từng thấy hai người đàn ông hôn nhau, mém chút bị hai người bọn họ dọa đến ngất xĩu ngay tại chỗ, đột nhiên có cảm giác như cuộc đời cô bị một chấn động mạnh và tiêu hủy ngay giây phút đó, sau đó, bước chân cô càng vội hơn vài phần.
Và mục đích Đường Quý Lễ hôn Cố Cẩn Ngôn lại là gì? Toại nguyện bản thân, buồn nôn người khác!!!
Vì khi nãy, trong lúc hoảng hồn, hình như, mơ hồ, đại khái, giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc...
Là, Tần Diên Vĩ!
Vừa đúng lúc thấy cô đẩy cửa nhà hàng, từ ngoài bước vào trong.
Kakaka! Đại thù đã báo!!
Lúc này Đường Quý Lễ mới tâm mãn ý nguyện buông người đàn ông có ý động thủ với cậu ta ra!
- Chết tiệt!
Cố Cẩn Ngôn không nhịn được chữi một câu, lau lên môi anh, không ngờ bị trầy môi nữa chứ!!
Nụ hôn này Đường Quý Lễ rốt cuộc đã dùng hết bao nhiêu sức lực vậy hả?
Cố Cẩn Ngôn nhanh tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, ngước đầu uống một ngụm to, nước không ngừng đỏa sùng sục trong miệng, chuẩn bị nhổ ra, nhưng, động tác nhổ nước của anh bỗng dừng lại.
Vì, anh nhìn thấy đứng cách họ không xa, người đang dùng ánh mắt bất ngờ trừng mắt nhìn anh và Đường Quý Lễ, là Diên Vĩ!!
Vẻ mặt của Diên Vĩ, và Trương San San vừa bỏ chạy khi nãy giống nhau như đúc, thậm chí là, kinh ngạc hơn và khó chấp nhận hơn!
Cố Cẩn Ngôn cứng đờ người cố gắng nuốt hết ngụm nước trong miệng, và ngụm nước đó, hiện tại chỉ cảm thấy gớm giếc gấp nhiều lần so với nuốt một con ruồi nữa!
Vở kịch hôm nay, quả thật ứng nghiệm một câu nói: “Đoán được mở đầu, nhưng không thể nào đoán đúng kết thúc”.
Cố Cẩn Ngôn lần nữa đặt ly xuống bàn, điều chỉnh tâm trạng, hồi phục lại thần thái tự nhiên, bộ dạng lãnh đạm, nhìn về phía Diên Vĩ còn đang ngây người đứng đối diện:
- Đang nhìn gì thế?
Thần thái đó, giọng điệu đó, dường như người vừa nãy đang hôn với người đàn ông khác, vốn không phải bản thân anh ta vậy!
Lợi hại thật sự luôn chú tôi ơi!!!
Hiển nhiên Diên Vĩ không ngờ được rằng Cố Cẩn Ngôn có thể thai nhiên tự tại đến vậy, hồi lâu, mới hoàn hồn, không hiều sao, vừa nghĩ đến nụ hôn khi nãy của anh ta và Đường Quý Lễ, trong lòng bỗng có cái gì đó khó chịu như bị vật nhọn đâm vào vậy, không tự chủ mà nhói đau, nhưng, đương nhiên cô không để biểu hiện điều đó ra, học theo bộ dang của anh ta, cười nhạt:
- Không có gì, chỉ là lần đầu thấy đàn ông hôn nhau, thực sự cảm thấy mới lạ, sao vậy? Cố thúc thúc làm chuyện động trời như vậy, lại sợ người khác thấy không thành?
Thật là đậm mùi khiêu chiến luôn! Đường Quý Lễ cũng nhận ra điều đó.
- Em dâu!
Cậu ta liền giả vờ thân quen chào hỏi Diên Vĩ, nhưng nào ngờ Diên Vĩ thấy cách ăn mặc quá lố này của cậu ta, liền lùi về sau hai bước, tỏ vẻ không thích và né tránh.
Thời trang buồn nôn này, thật sự khiến người khác thấy gớm giếc.
- Cậu gọi ai là em dâu hả?
Cố Cẩn Ngôn từ trên người rút ra cây bật lửa, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu của Đường Quý Lễ mà ném đi.
- Shit!!
Đường Quý Lễ trúng chiêu, đau điếng ôm lấy đầu, quác miệng mắng một câu, tức tối quay đầu lườm Cố Cẩn Ngôn.
Gọi một tiếng “ em dâu” thì sao chứ? Diên Vĩ vốn là vợ sắp cười của con trai của sư phụ cậu ta, sau này còn là vợ nữa kìa! Cách xưng hô này vốn không có gì phải bàn cãi cả.
Nhưng, lời này Đường Quý Lễ tất nhiên không dám nói ra rồi, trên mặt cậu ta tuy có biểu cảm hung thần ác tàn, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ giọng õng ẹo nói với Cố Cẩn Ngôn:
Anh yêu à, anh kỳ quá đi! Anh không thể đối xử với người ta dịu dàng hơn hay sao? Hai chúng ta dù gì cũng vừa mới âu yếm nhau mà... ...... Mép miệng Cố Cẩn Ngôn nhếch nhếch không tự tại, hồi sau, một chiếc thìa bạc lại lần nữa không khách khí mà ném thẳng vào khuôn mặt bê đê của cậu ta.
Đồ khốn này!! Vở kịch này đã diễn qua rồi!! Người cũng bỏ đi rồi, cậu ta còn diễn cho ai coi chứ?
Sắc mặt lúc này của Diên Vĩ, tất nhiên là không tốt cho lắm, môi đỏ cô bậm chặt, ánh mắt khóa lại trên khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Cố Cẩn Ngôn, nhìn anh ta chằm chằm, dường như muốn từ trong mắt anh, hoặc trong thần thái anh tóm được chút manh mối gì đó, chứng minh cảnh tượng khi nãy chỉ là hiểu lầm thôi.
Tuy nhiên, khiến cô thất vọng là, cô vốn không thể nhìn thấu người đàn ông trước mắt này!
Cho dù là trước kia, hay là hiện tại.
Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, vòng qua Đường Quý Lễ, đi lướt qua Diên Vĩ, nhìn cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp đi thằng đến quầy thu ngân của nhà hàng, quý phái và sang trọng đưa thẻ vàng ra trước mặt nhân viên thu ngân:
- Thanh toán.
Nhân viên thu ngân liền lịch sự hai tay nhận lấy.
Cố Cẩn Ngôn ung dung tựa bên quầy thu ngân, từ hộp thuốc lấy ra một điếu, ngậm lên miệng, thậm chí còn chưa kịp mồi lửa, điếu thuốc trong miệng đã được một bàn tay nhỏ nhắn đột ngột xuất hiện tịch thu lấy.
Bờ môi gợi cảm giật một cái, trong miệng trống rỗng, Cố Cẩn Ngôn còn chưa kịp định thần, đã nghe Diên Vĩ nói lạnh lùng:
Đây là khu vực cấm hút thuốc. ...... Cố Cẩn Ngôn nhếch nhếch chân mày một cách khiêu khích, tỏ vẻ thú vị nhìn cô:
- Tôi ngậm trong miệng không được sao?
Anh nói đoạn, lại từ hộp thuốc rút ra một điếu, ngậm vào miệng lần nữa với vẻ mặt khiêu khích, kết quả, chưa được ngậm bao lâu, phút chốc lại được Diên Vĩ giật lấy mà không thông báo trước.
Chân mày chau lại của Cố Cẩn ngôn khẽ giật, nghe Diên Vĩ nói:
- Anh không cảm thấy anh cần giải thích gì với tôi sao?
Cô nói đoạn, lại nhìn về phía Đường Quý Lễ đang tỏ vẻ mặt vô tội đối diện.
Diên Vĩ làm thế nào cũng không đoán được, chỉ vài năm không gặp, Cố Cẩn Ngôn anh ta lại......
Không ngờ ngay cả giới tính cũng thay đổi!
Điều này ít nhiều gì cũng khiến Diên Vĩ thấy đau lòng, có chút khó chấp nhận! Cô thậm chí còn nghĩ, hiện tại cho dù anh ta thật sự có bạn gái đi chăng nữa, cô cũng không để tâm, chỉ cần đối phương là phụ nữ là được!
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn cũng đi theo Diên Vĩ nhìn về phía Đường Quý Lễ có thời trang bê đê đứng bên cạnh, một giây sau, liền thu lại ánh nhìn, biểu cảm đó dường như nếu nhìn thêm một lần thì chắc sẽ mù mất.
Tạo hình này của Đường Quý Lễ quả thật rất chói mắt, anh ta cũng có chút sắp không chịu đựng nổi nữa.
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy điếu thuốc trong tay Diên Vĩ, định lầy lại nó, tuy nhiên lại không được.
Anh ngước mắt nhìn Diên Vĩ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tất nhiên anh biết tiểu nha đầu trước mắt này chắc là hiểu lầm mối quan hệ của anh với Đường Quý Lễ rồi, nhưng nhìn vẻ mặt nổi giận của cô, Cố Cẩn Ngôn càng không muốn giải thích.
Cô ấy đang nổi giận? Đang ghen? Nhưng dù là giận cũng được, ghen cũng không sao, cô ấy đều không có tư cách!
Năm đó là do cô lựa chọn từ bỏ, vả lại, hiện tại cô còn là người sắp kết hôn nữa.
Điếu thuốc trong tay Diên Vĩ không lấy lại được, Cố Cẩn Ngôn dường như có chút không vui:
- Làm gì đấy? Ngậm điếu thuốc thôi mà em cũng quản sao? Cũng đã là người sắp kết hôn rồi, còn quản chuyện đời tư của người đàn ông khác, thì không thích hợp cho lắm!
Lời nói có chút mỉa mai của Cố Cẩn Ngôn, khiến Diên Vĩ nghe vào có chút mất mặt.
Giống như bị anh ta nói trúng cái gì đó, trên mặt Diên Vĩ bỗng đỏ bừng lên, vội buông tay ra.
Kì thực, Diên Vĩ cũng không muốn quản việc hút thuốc của anh ta, chỉ là khi nãy anh ta và Đường Quý Lễ có những hành vi hoang đường thế, thực sự khiến trong lòng cô có cái gì đó bực dọc nghẹn lại.
Chẳng qua là cô muốn tìm gì đó để trút cơn giận mà thôi!
- Thưa ngài, thẻ của ngài ạ.
Nhân viên phục vụ trước quầy thu ngân cung kính đưa thẻ đến trước mặt, trả lại cho Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn nhận lấy, lịch sự gật gật đầu, để lại vào trong ví.
Không thèm ngó ngàng tới Diên Vĩ “đang gây chuyện”, nghien6g đầu hỏi Đường Quý Lễ bên cạnh:
Còn không đi hả? Không phải chưa ăn cơm sao? Đường Quý Lễ lúc này chưa có gì bỏ bụng cả, còn đang đói đây! Dám nói cậu ta đã dốc hết tâm huyết giúp Cố đại thiếu gia anh ta diễn vở kịch này, vậy mà, ngay cả một bữa cơm cũng không lời được sao? Quả thật là uất ức mà!
Cố Cẩn Ngôn lướt qua Diên Vĩ, bước chân sải dài đi ra ngoài:
- No rồi!
Bị chính Đường Quý Lễ gây khó chịu đến mức no luôn!
Đường Quý Lễ tự lái xe đến, tất nhiên không cần Cố Cẩn Ngôn tiễn.
Cố Cẩn Ngôn lái một chiếc Range Rover Aurora màu vàng champage, hôm nay vì mục đích cuộc xem mắt thất bại nên lái chiếc xe cũng khiêm tốn hẳn.
Mở cánh cửa bên ghế lái, vừa chuẩn bị ngồi vào xe, mới phát hiện đằng sau không biết tự lúc nào bám theo một cái đuôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Ngoại trừ Diên Vĩ ra, còn ai nữa chứ?
Cố Cẩn Ngôn đứng lại, bờ vai ung dung tựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt tự tung tự đắc nhìn Diên Vĩ:
- Làm gì đấy?
Diên Vĩ cắn cắn môi dưới, hồi lâu, mới hỏi anh rằng:
Chuyện của anh và Đường Quý Lễ...... ba mẹ anh biết không? ...... Cố Cẩn Ngôn buồn cười nhếch nhếch mép:
- Em ghen hả?
Còn gu thời trang của “ bạn gái” này, thật sự đã chà đạp lên vẻ ngoài tốt như vậy!
- Anh Cố, tôi nghĩ anh có thể hiểu lầm gì rồi.
Trương San San vội giải thích.
- Sao vậy? San San, không phải khi nãy cô vừa nói là sẽ không để ý sao?
Cố Cẩn Ngôn vẻ mặt tổn thương nhìn cô gái đồi diện.
Trương San San nhếch nhếch mép:
- Khi nãy tôi hoàn toàn không biết tình cảnh này.
Cô nói xong, cầm lấy túi xách bên cạnh, đừng dậy đi mất, giống như đang bỏ chãy vậy:
- Xin lỗi nhé anh Cố, tôi còn có việc gấp, tôi đi trước đây!
Sau cùng, liếc nhìn cặp đôi đàn ông đẹp trai đối diện:
- Chúc cả hai anh... răng long đầu bạc!
Chủ yếu là, đừng có xuất hiện để hại đời người con gái khác là được!!
- Cám ơn.
Cố Cẩn Ngôn cười tiễn Trương San San rời đi.
Anh ta những tưởng dein64 đến đây là xong, cuối cùng cũng đến hồi kết, nhưng nào ngờ, Đường Quý Lễ đột nhiên hét lớn trả lời câu nói của Trương San San:
- Cám ơn sự chúc phúc của cô, tôi và Cẩn Ngôn nhất định sẽ yêu nhau đến đầu bạc!
Câu nói cậu ta vừa dứt, đột nhiên, xoay đầu, ôm lấy khuôn mặt của Cố Cẩn Ngôn, vốn không để anh có bất kỳ phản ứng hay cơ hội trốn tránh nào, “chụt” một phát, ngoạm lấy đôi môi mỏng gợi cảm của anh ta mà hôn, vả lại còn là...... nụ hôn kiểu Pháp, thật mặn nồng!!
Xung quanh, không ngừng phát ra từng tiếng hít thở sâu, Trương San San chưa từng thấy hai người đàn ông hôn nhau, mém chút bị hai người bọn họ dọa đến ngất xĩu ngay tại chỗ, đột nhiên có cảm giác như cuộc đời cô bị một chấn động mạnh và tiêu hủy ngay giây phút đó, sau đó, bước chân cô càng vội hơn vài phần.
Và mục đích Đường Quý Lễ hôn Cố Cẩn Ngôn lại là gì? Toại nguyện bản thân, buồn nôn người khác!!!
Vì khi nãy, trong lúc hoảng hồn, hình như, mơ hồ, đại khái, giống như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc...
Là, Tần Diên Vĩ!
Vừa đúng lúc thấy cô đẩy cửa nhà hàng, từ ngoài bước vào trong.
Kakaka! Đại thù đã báo!!
Lúc này Đường Quý Lễ mới tâm mãn ý nguyện buông người đàn ông có ý động thủ với cậu ta ra!
- Chết tiệt!
Cố Cẩn Ngôn không nhịn được chữi một câu, lau lên môi anh, không ngờ bị trầy môi nữa chứ!!
Nụ hôn này Đường Quý Lễ rốt cuộc đã dùng hết bao nhiêu sức lực vậy hả?
Cố Cẩn Ngôn nhanh tay cầm lấy cốc nước bên cạnh, ngước đầu uống một ngụm to, nước không ngừng đỏa sùng sục trong miệng, chuẩn bị nhổ ra, nhưng, động tác nhổ nước của anh bỗng dừng lại.
Vì, anh nhìn thấy đứng cách họ không xa, người đang dùng ánh mắt bất ngờ trừng mắt nhìn anh và Đường Quý Lễ, là Diên Vĩ!!
Vẻ mặt của Diên Vĩ, và Trương San San vừa bỏ chạy khi nãy giống nhau như đúc, thậm chí là, kinh ngạc hơn và khó chấp nhận hơn!
Cố Cẩn Ngôn cứng đờ người cố gắng nuốt hết ngụm nước trong miệng, và ngụm nước đó, hiện tại chỉ cảm thấy gớm giếc gấp nhiều lần so với nuốt một con ruồi nữa!
Vở kịch hôm nay, quả thật ứng nghiệm một câu nói: “Đoán được mở đầu, nhưng không thể nào đoán đúng kết thúc”.
Cố Cẩn Ngôn lần nữa đặt ly xuống bàn, điều chỉnh tâm trạng, hồi phục lại thần thái tự nhiên, bộ dạng lãnh đạm, nhìn về phía Diên Vĩ còn đang ngây người đứng đối diện:
- Đang nhìn gì thế?
Thần thái đó, giọng điệu đó, dường như người vừa nãy đang hôn với người đàn ông khác, vốn không phải bản thân anh ta vậy!
Lợi hại thật sự luôn chú tôi ơi!!!
Hiển nhiên Diên Vĩ không ngờ được rằng Cố Cẩn Ngôn có thể thai nhiên tự tại đến vậy, hồi lâu, mới hoàn hồn, không hiều sao, vừa nghĩ đến nụ hôn khi nãy của anh ta và Đường Quý Lễ, trong lòng bỗng có cái gì đó khó chịu như bị vật nhọn đâm vào vậy, không tự chủ mà nhói đau, nhưng, đương nhiên cô không để biểu hiện điều đó ra, học theo bộ dang của anh ta, cười nhạt:
- Không có gì, chỉ là lần đầu thấy đàn ông hôn nhau, thực sự cảm thấy mới lạ, sao vậy? Cố thúc thúc làm chuyện động trời như vậy, lại sợ người khác thấy không thành?
Thật là đậm mùi khiêu chiến luôn! Đường Quý Lễ cũng nhận ra điều đó.
- Em dâu!
Cậu ta liền giả vờ thân quen chào hỏi Diên Vĩ, nhưng nào ngờ Diên Vĩ thấy cách ăn mặc quá lố này của cậu ta, liền lùi về sau hai bước, tỏ vẻ không thích và né tránh.
Thời trang buồn nôn này, thật sự khiến người khác thấy gớm giếc.
- Cậu gọi ai là em dâu hả?
Cố Cẩn Ngôn từ trên người rút ra cây bật lửa, trực tiếp nhắm thẳng vào đầu của Đường Quý Lễ mà ném đi.
- Shit!!
Đường Quý Lễ trúng chiêu, đau điếng ôm lấy đầu, quác miệng mắng một câu, tức tối quay đầu lườm Cố Cẩn Ngôn.
Gọi một tiếng “ em dâu” thì sao chứ? Diên Vĩ vốn là vợ sắp cười của con trai của sư phụ cậu ta, sau này còn là vợ nữa kìa! Cách xưng hô này vốn không có gì phải bàn cãi cả.
Nhưng, lời này Đường Quý Lễ tất nhiên không dám nói ra rồi, trên mặt cậu ta tuy có biểu cảm hung thần ác tàn, nhưng ngoài miệng vẫn nhẹ giọng õng ẹo nói với Cố Cẩn Ngôn:
Anh yêu à, anh kỳ quá đi! Anh không thể đối xử với người ta dịu dàng hơn hay sao? Hai chúng ta dù gì cũng vừa mới âu yếm nhau mà... ...... Mép miệng Cố Cẩn Ngôn nhếch nhếch không tự tại, hồi sau, một chiếc thìa bạc lại lần nữa không khách khí mà ném thẳng vào khuôn mặt bê đê của cậu ta.
Đồ khốn này!! Vở kịch này đã diễn qua rồi!! Người cũng bỏ đi rồi, cậu ta còn diễn cho ai coi chứ?
Sắc mặt lúc này của Diên Vĩ, tất nhiên là không tốt cho lắm, môi đỏ cô bậm chặt, ánh mắt khóa lại trên khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm của Cố Cẩn Ngôn, nhìn anh ta chằm chằm, dường như muốn từ trong mắt anh, hoặc trong thần thái anh tóm được chút manh mối gì đó, chứng minh cảnh tượng khi nãy chỉ là hiểu lầm thôi.
Tuy nhiên, khiến cô thất vọng là, cô vốn không thể nhìn thấu người đàn ông trước mắt này!
Cho dù là trước kia, hay là hiện tại.
Cố Cẩn Ngôn đứng dậy, vòng qua Đường Quý Lễ, đi lướt qua Diên Vĩ, nhìn cũng không thèm nhìn cô, trực tiếp đi thằng đến quầy thu ngân của nhà hàng, quý phái và sang trọng đưa thẻ vàng ra trước mặt nhân viên thu ngân:
- Thanh toán.
Nhân viên thu ngân liền lịch sự hai tay nhận lấy.
Cố Cẩn Ngôn ung dung tựa bên quầy thu ngân, từ hộp thuốc lấy ra một điếu, ngậm lên miệng, thậm chí còn chưa kịp mồi lửa, điếu thuốc trong miệng đã được một bàn tay nhỏ nhắn đột ngột xuất hiện tịch thu lấy.
Bờ môi gợi cảm giật một cái, trong miệng trống rỗng, Cố Cẩn Ngôn còn chưa kịp định thần, đã nghe Diên Vĩ nói lạnh lùng:
Đây là khu vực cấm hút thuốc. ...... Cố Cẩn Ngôn nhếch nhếch chân mày một cách khiêu khích, tỏ vẻ thú vị nhìn cô:
- Tôi ngậm trong miệng không được sao?
Anh nói đoạn, lại từ hộp thuốc rút ra một điếu, ngậm vào miệng lần nữa với vẻ mặt khiêu khích, kết quả, chưa được ngậm bao lâu, phút chốc lại được Diên Vĩ giật lấy mà không thông báo trước.
Chân mày chau lại của Cố Cẩn ngôn khẽ giật, nghe Diên Vĩ nói:
- Anh không cảm thấy anh cần giải thích gì với tôi sao?
Cô nói đoạn, lại nhìn về phía Đường Quý Lễ đang tỏ vẻ mặt vô tội đối diện.
Diên Vĩ làm thế nào cũng không đoán được, chỉ vài năm không gặp, Cố Cẩn Ngôn anh ta lại......
Không ngờ ngay cả giới tính cũng thay đổi!
Điều này ít nhiều gì cũng khiến Diên Vĩ thấy đau lòng, có chút khó chấp nhận! Cô thậm chí còn nghĩ, hiện tại cho dù anh ta thật sự có bạn gái đi chăng nữa, cô cũng không để tâm, chỉ cần đối phương là phụ nữ là được!
Ánh mắt Cố Cẩn Ngôn cũng đi theo Diên Vĩ nhìn về phía Đường Quý Lễ có thời trang bê đê đứng bên cạnh, một giây sau, liền thu lại ánh nhìn, biểu cảm đó dường như nếu nhìn thêm một lần thì chắc sẽ mù mất.
Tạo hình này của Đường Quý Lễ quả thật rất chói mắt, anh ta cũng có chút sắp không chịu đựng nổi nữa.
Cố Cẩn Ngôn nắm lấy điếu thuốc trong tay Diên Vĩ, định lầy lại nó, tuy nhiên lại không được.
Anh ngước mắt nhìn Diên Vĩ với ánh mắt đầy ẩn ý.
Tất nhiên anh biết tiểu nha đầu trước mắt này chắc là hiểu lầm mối quan hệ của anh với Đường Quý Lễ rồi, nhưng nhìn vẻ mặt nổi giận của cô, Cố Cẩn Ngôn càng không muốn giải thích.
Cô ấy đang nổi giận? Đang ghen? Nhưng dù là giận cũng được, ghen cũng không sao, cô ấy đều không có tư cách!
Năm đó là do cô lựa chọn từ bỏ, vả lại, hiện tại cô còn là người sắp kết hôn nữa.
Điếu thuốc trong tay Diên Vĩ không lấy lại được, Cố Cẩn Ngôn dường như có chút không vui:
- Làm gì đấy? Ngậm điếu thuốc thôi mà em cũng quản sao? Cũng đã là người sắp kết hôn rồi, còn quản chuyện đời tư của người đàn ông khác, thì không thích hợp cho lắm!
Lời nói có chút mỉa mai của Cố Cẩn Ngôn, khiến Diên Vĩ nghe vào có chút mất mặt.
Giống như bị anh ta nói trúng cái gì đó, trên mặt Diên Vĩ bỗng đỏ bừng lên, vội buông tay ra.
Kì thực, Diên Vĩ cũng không muốn quản việc hút thuốc của anh ta, chỉ là khi nãy anh ta và Đường Quý Lễ có những hành vi hoang đường thế, thực sự khiến trong lòng cô có cái gì đó bực dọc nghẹn lại.
Chẳng qua là cô muốn tìm gì đó để trút cơn giận mà thôi!
- Thưa ngài, thẻ của ngài ạ.
Nhân viên phục vụ trước quầy thu ngân cung kính đưa thẻ đến trước mặt, trả lại cho Cố Cẩn Ngôn.
Cố Cẩn Ngôn nhận lấy, lịch sự gật gật đầu, để lại vào trong ví.
Không thèm ngó ngàng tới Diên Vĩ “đang gây chuyện”, nghien6g đầu hỏi Đường Quý Lễ bên cạnh:
Còn không đi hả? Không phải chưa ăn cơm sao? Đường Quý Lễ lúc này chưa có gì bỏ bụng cả, còn đang đói đây! Dám nói cậu ta đã dốc hết tâm huyết giúp Cố đại thiếu gia anh ta diễn vở kịch này, vậy mà, ngay cả một bữa cơm cũng không lời được sao? Quả thật là uất ức mà!
Cố Cẩn Ngôn lướt qua Diên Vĩ, bước chân sải dài đi ra ngoài:
- No rồi!
Bị chính Đường Quý Lễ gây khó chịu đến mức no luôn!
Đường Quý Lễ tự lái xe đến, tất nhiên không cần Cố Cẩn Ngôn tiễn.
Cố Cẩn Ngôn lái một chiếc Range Rover Aurora màu vàng champage, hôm nay vì mục đích cuộc xem mắt thất bại nên lái chiếc xe cũng khiêm tốn hẳn.
Mở cánh cửa bên ghế lái, vừa chuẩn bị ngồi vào xe, mới phát hiện đằng sau không biết tự lúc nào bám theo một cái đuôi với vẻ mặt cực kỳ khó chịu.
Ngoại trừ Diên Vĩ ra, còn ai nữa chứ?
Cố Cẩn Ngôn đứng lại, bờ vai ung dung tựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt tự tung tự đắc nhìn Diên Vĩ:
- Làm gì đấy?
Diên Vĩ cắn cắn môi dưới, hồi lâu, mới hỏi anh rằng:
Chuyện của anh và Đường Quý Lễ...... ba mẹ anh biết không? ...... Cố Cẩn Ngôn buồn cười nhếch nhếch mép:
- Em ghen hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.