Chương 51
Bộ Tòng Dung
23/04/2019
Tần Mộ Sở áp vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, không hiểu sao hơi thở của cô cũng từ từ chậm lại, và cơn buồn ngủ dần dần kéo đến.
Có lẽ vì chất lượng giấc ngủ của cô quá kém, có lẽ bởi lúc này đây trong chăn quá ấm, cũng có lẽ là do tiếng tim đập đều đặn của người đàn ông kia khơi lên nỗi mệt mỏi trong cô. Cô cứ thế rúc trong chăn rồi thiếp đi trong lồng ngực hắn.
Sau khi Trình Huyên Oánh đi rồi, Lâu Tư Trầm mới phát hiện ta Tần Mộ Sở trong chăn đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
Cô nằm trong ngực hắn lẳng lặng ngủ say, hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Hơi thở nhẹ nhàng đều đều phả lên da thịt hắn, nóng ấm và ẩm ướt, gợi lên cảm xúc tê dại râm ran. Thân hình cao lớn của người đàn ông không khỏi cứng đờ, ánh mắt hắn tối đi.
Trái khế khêu gợi trượt lên trượt xuống, cánh tay luồn vào chăn ôm lấy vòng eo thon của cô như thể tham lam, siết chặt cô vào lòng mình hơn nữa.
Thân mình mềm mại của Tần Mộ Sở trong lòng hắn hơi động một chút. Cô tìm một tư thế thoải mái rồi an ổn ngủ say.
Lâu Tư Trầm đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Đôi môi mỏng lúc nào cũng lạnh bạc hiện lên nét cười nhẹ nhàng, tuy không rõ ràng, nhưng vô cùng chân thật.
Hai người dịu dàng ôm nhau thiếp đi.
...
Khi Tần Mộ Sở tỉnh giấc thì đã sắp chín giờ.
Cô không thể nào ngờ được mình lại nằm trên giường hắn, thậm chí là trong lòng hắn mà ngủ!
Mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lâu Tư Trầm, Tần Mộ Sở còn mất vài giây hoảng hốt tưởng mình còn đang ở trong giấc mộng!
Trên cái cằm hoàn hảo của hắn, râu mọc lún phún, vẻ uể oải lười nhác lại toát ra nét gợi cảm và nam tính không sao tả xiết.
Ma xui quỷ khiến, Tần Mộ Sở kìm lòng không đậu vươn ngón tay về phía hắn, ve vuốt qua những sợi râu ngắn ngủn lún phún kia.
Ngưa ngứa, gai gai, nhưng mà... cô thích lắm!
Vài giây sau, ý thức được hành vi của mình vượt quá giới hạn, cả khuôn mặt cô nóng bừng lên. Thế nhưng đúng lúc cô định thu tay về thì cổ tay lại bị nắm gọn trong bàn tay mạnh mẽ của Lâu Tư Trầm.
Hắn mở đôi mắt còn đượm vẻ buồn ngủ, liếc cô bằng vẻ mặt biếng lười, ánh mắt còn mơ hồ nhưng đã bùng lên lửa nóng:
- Cô đang táy máy gì tôi đấy?
Giọng nói của hắn khàn khàn như ngái ngủ, lại khêu gợi chẳng tả nổi bằng lời.
Tần Mộ Sở hoảng hốt không thôi, đáy lòng gợn sóng.
Một lúc lâu sau cô mới hồi thần, hai má hồng ửng. Hai tay ngọ ngoạy trong tay hắn hồi lâu mà giãy không thoát, cô mím môi ngại ngùng:
- Anh... buông tay ra, tôi phải về phòng.
Cô ngó lơ câu hỏi của Lâu Tư Trầm luôn.
Lâu Tư Trầm cũng không làm cô khó xử, hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp mọt hồi lâu, sau đó thả tay ra.
Tần Mộ Sở lảo đảo nhào xuống khỏi giường của Lâu Tư Trầm, lắc lắc đầu mấy cái thật mạnh rồi giải thích với hắn:
- Chủ... chủ nhiệm Lâu à, tôi cũng không hiểu sao lại ngủ mất nữa, ngại quá đi, tôi không cố ý đâu!
Vì quá căng thẳng, lưỡi cô xoắn cả lại.
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tần Mộ Sở ngơ ngác đi ra ngoài.
- Đi đâu đấy?
Lâu Tư Trầm còn đang ngậm bàn chải, dựa lưng vào cửa phòng vệ sinh rồi cất tiếng hỏi.
Giọng nói hơi khó nghe.
Tần Mộ Sở quay đầu lại:
- Tôi về phòng mình chứ đi đâu.
Lâu Tư Trầm cau mày, rút bàn chải chạy bằng điện ra khỏi miệng rồi chỉ vào đống tài liệu trên bàn trà:
- Hôm qua tôi bảo cô chỉnh sửa lại tài liệu, cô chỉnh chưa?
Cô chưa làm thật!
Tần Mộ Sở lắc đầu:
Còn chút nữa mới xong... Buổi họp nghiên cứu thảo luận bắt đầu lúc một giờ chiều. Lâu Tư Trầm nhắc nhở.
- ...
Tần Mộ Sở làm sao còn dám trì hoãn nữa?
Buổi nghiên cứu thảo luận của hắn chiều nay mà có vấn đề gì thì tội của cô to lắm đó nha!
...
Tần Mộ Sở ngồi ngay xuống mặt đất cạnh bàn trà rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.
Mấy phút sau, Lâu Tư Trầm ra khỏi phòng vệ sinh.
Hắn bước qua chỗ Tần Mộ Sở rồi ngồi gác chân trên chiếc sofa sau lưng cô, bàn chân xỏ dép lê cọ lên eo cô, hắn ra lệnh:
- Đi gọi điện cho nhà ăn mang bữa sáng tới đây.
Bị hắn cọ bên hông, Tần Mộ Sở nhồn nhột né sang một chút, rồi quay đầu lườm hắn, sắc mặt đỏ ửng lên.
- Đi nhanh lên!
Lâu Tư Trầm thấy cô đờ ra đó thì lại cọ chân vào hông cô một chút.
...
Đúng là không có cách nào với hắn mà!
Tần Mộ Sở giận dữ vỗ cho cái chân hư thân kia một phát, rồi chẳng nói chẳng rằng, đứng lên đi gọi bữa sáng.
Ai bảo hắn là bệnh nhân cơ chứ!
Cô vừa mới gọi xong bữa sáng và cúp điện thoại thì chủ nhiệm Lâu đã lại sai khiến:
- Rót cho tôi tách trà nóng ra đây!
Tần Mộ Sở liếc hắn trắng mắt, tên này nghiện sai bảo cô rồi đúng không?!
Tần Mộ Sở đành chạy đi đun nước.
Rót xong trà, bưng đến tận tay hắn, cô hỏi:
- Sếp ạ, anh có còn gì muốn sai bảo nữa không?
Lâu Tư Trầm hất cái cằm khêu gợi vào đống tài liệu trên bàn:
- Làm việc của cô đi!
Dáng vẻ cao ngạo cứ như là vua chúa vậy!
Tần Mộ Sở lại ngồi xuống tấm thảm trước bàn trà, chăm chú chỉnh sửa tài liệu.
Lâu Tư Trầm ngồi đằng sau chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng trong ly rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng đậu lại một điểm nào đó, mãi mà chẳng thể thu về.
Tần Mộ Sở đằng trước Lâu Tư Trầm ngồi khoanh chân quá lâu nên đã đổi sang tư thế ngồi xổm, thế nhưng vừa mới ngồi xuống thì cạp quần phía sau đã trễ xuống, cặp mông khêu gợi nảy lên như ẩn như hiện trước mặt hắn.
Đôi ngươi đen thẳm của Lâu Tư Trầm tối đi.
Bỗng muốn trêu cô ấy một chút.
Hắn lách chân vào trong, ngón chân tà ác kẹp lấy cạp quần lót của cô, vừa nhanh, vừa ác, vừa chuẩn xác.
Sau đó thả mạnh ra.
Khi cạp quần đập vào mông, Tần Mộ Sở mới phản ứng lại muộn màng.
- Anh làm trò gì thế hả?!
Tần Mộ Sở đỏ mặt tía tai quay lại lườm hắn rồi kéo chặt quần sau lưng mình.
Lâu Tư Trầm nhàn tản ghếch chân, cúi đầu, nhấp một ngụm trà, sau đó mới ung dung nâng mắt lên liếc cô một cái hờ hững:
Tôi tốt bụng nhắc nhở cô một chút, che mông vào đi! ... Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộ Sở đỏ bừng lên vì giận:
- Đồ ba lăm!
Cô mắng một câu rồi xách quần lên gần đến ngực, xong xuôi mới quay lại ngồi xuống bên bàn trà.
Lâu Tư Trầm nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô mà chỉ thấy buồn cười.
Cô càng như thế thì hắn lại càng không chịu bỏ qua!
Cô ngồi trước mặt hắn, chẳng hề phòng bị. Hắn lại giơ chân về phía cô...
- Này! Anh nghịch đủ chưa?!
Chân hắn vừa mới vươn đến thì cô đã phản ứng ngay.
Cô đứng phắt dậy, kết quả là...
Tần Mộ Sở ngu mặt ra, mà Lâu Tư Trầm cũng sững sờ.
Tần Mộ Sở không ngờ rằng cô vừa đứng lên thì... lại thấy mông mình lạnh toát!!!
Cạp quần của cô vẫn còn đang bị kẹp trong ngón chân của tên đầu sỏ, cô đứng lên một cái, thế là...
Tần Mộ Sở kinh ngạc đến chết đứng!
Sau đó cô bừng tỉnh, luống cuống kéo quần lên, muốn đoạt lại cạp quần của mình từ chân của hắn:
- Đồ ba lăm! Anh... anh bỏ chân ra...
Khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến mức đỏ gay, như thể có thể nhỏ máu luôn vậy.
Mồ hôi đổ đầm đìa trên trán, từng giọt từng giọt lăn dài, chẳng mấy chốc đã thấm ướt tóc mai.
Dáng vẻ này của cô ở trong mắt hắn bỗng toát lên vẻ đẹp xốc xếch mà gợi cảm.
Đôi mắt đen thẳm của hắn tối đi rồi tối đi, trong đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Trái khế khêu gợi trượt lên trượt xuống.
Và rồi, hắn bỗng nhấc chân lên, hai chân cong lại, kéo Tần Mộ Sở đang bối rối vào thẳng trong lòng mình.
- Á!
Tần Mộ Sở hét lên sợ hãi, thân thể mềm mại luống cuống ngã vào lòng hắn.
Ôi trời ơi!
Cô xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi!
Tư thế quái gở gì thế này hả?!
Cô sốt ruột muốn đứng lên, thế nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng cho cô có cơ hội đó.
Cô chưa kịp định thần thì đã bị hắn đè mạnh ngã ngồi lên đùi mình, hai chân mở rộng.
Còn quần của cô thì...
Vẫn còn đang mắc giữa hai chân.
Với tư thế này, đừng nói là kéo quần, cô muốn đứng lên khỏi lòng hắn còn khó nữa là!
- Lâu Tư Trầm, anh... anh làm cái trò gì đấy?!
Tần Mộ Sở đỏ lựng mặt mày, trái tim đập điên cuồng như thể có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Mồ hôi ròng ròng trên trán, lượn theo gò má chảy xuống, gợi cảm đến tột độ.
- Muốn... chịch cô!
Giọng nói của Lâu Tư Trầm khàn đi thấy rõ.
Và đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở cũng nóng rực như lửa cháy.
- Anh... anh đừng có làm bừa!
Nghe hắn nói xong, Tần Mộ Sở càng thêm hốt hoảng. Cô vội vàng lùi khỏi lòng hắn:
- Vợ chưa cưới của anh còn... còn đang ở tầng trên kìa!
Cô nhắc nhở hắn.
Nhưng Lâu Tư Trầm hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô trốn, hắn đuổi!
Thân thể xinh đẹp vừa nhích ra được một chút đã bị hắn kéo về bằng động tác cực kì bá đạo.
Ngồi trên thân thể cường tráng của người đàn ông kia, khiến cho cô bị bao phủ hoàn toàn trong hơi thở mạnh mẽ của hắn.
Cơ thể hắn như ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt cuồng điên, có thể nuốt chửng cô bất cứ khi nào!
Có lẽ vì chất lượng giấc ngủ của cô quá kém, có lẽ bởi lúc này đây trong chăn quá ấm, cũng có lẽ là do tiếng tim đập đều đặn của người đàn ông kia khơi lên nỗi mệt mỏi trong cô. Cô cứ thế rúc trong chăn rồi thiếp đi trong lồng ngực hắn.
Sau khi Trình Huyên Oánh đi rồi, Lâu Tư Trầm mới phát hiện ta Tần Mộ Sở trong chăn đã thiếp đi từ lúc nào không biết.
Cô nằm trong ngực hắn lẳng lặng ngủ say, hệt như một chú mèo con ngoan ngoãn.
Hơi thở nhẹ nhàng đều đều phả lên da thịt hắn, nóng ấm và ẩm ướt, gợi lên cảm xúc tê dại râm ran. Thân hình cao lớn của người đàn ông không khỏi cứng đờ, ánh mắt hắn tối đi.
Trái khế khêu gợi trượt lên trượt xuống, cánh tay luồn vào chăn ôm lấy vòng eo thon của cô như thể tham lam, siết chặt cô vào lòng mình hơn nữa.
Thân mình mềm mại của Tần Mộ Sở trong lòng hắn hơi động một chút. Cô tìm một tư thế thoải mái rồi an ổn ngủ say.
Lâu Tư Trầm đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt lại, cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Đôi môi mỏng lúc nào cũng lạnh bạc hiện lên nét cười nhẹ nhàng, tuy không rõ ràng, nhưng vô cùng chân thật.
Hai người dịu dàng ôm nhau thiếp đi.
...
Khi Tần Mộ Sở tỉnh giấc thì đã sắp chín giờ.
Cô không thể nào ngờ được mình lại nằm trên giường hắn, thậm chí là trong lòng hắn mà ngủ!
Mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Lâu Tư Trầm, Tần Mộ Sở còn mất vài giây hoảng hốt tưởng mình còn đang ở trong giấc mộng!
Trên cái cằm hoàn hảo của hắn, râu mọc lún phún, vẻ uể oải lười nhác lại toát ra nét gợi cảm và nam tính không sao tả xiết.
Ma xui quỷ khiến, Tần Mộ Sở kìm lòng không đậu vươn ngón tay về phía hắn, ve vuốt qua những sợi râu ngắn ngủn lún phún kia.
Ngưa ngứa, gai gai, nhưng mà... cô thích lắm!
Vài giây sau, ý thức được hành vi của mình vượt quá giới hạn, cả khuôn mặt cô nóng bừng lên. Thế nhưng đúng lúc cô định thu tay về thì cổ tay lại bị nắm gọn trong bàn tay mạnh mẽ của Lâu Tư Trầm.
Hắn mở đôi mắt còn đượm vẻ buồn ngủ, liếc cô bằng vẻ mặt biếng lười, ánh mắt còn mơ hồ nhưng đã bùng lên lửa nóng:
- Cô đang táy máy gì tôi đấy?
Giọng nói của hắn khàn khàn như ngái ngủ, lại khêu gợi chẳng tả nổi bằng lời.
Tần Mộ Sở hoảng hốt không thôi, đáy lòng gợn sóng.
Một lúc lâu sau cô mới hồi thần, hai má hồng ửng. Hai tay ngọ ngoạy trong tay hắn hồi lâu mà giãy không thoát, cô mím môi ngại ngùng:
- Anh... buông tay ra, tôi phải về phòng.
Cô ngó lơ câu hỏi của Lâu Tư Trầm luôn.
Lâu Tư Trầm cũng không làm cô khó xử, hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp mọt hồi lâu, sau đó thả tay ra.
Tần Mộ Sở lảo đảo nhào xuống khỏi giường của Lâu Tư Trầm, lắc lắc đầu mấy cái thật mạnh rồi giải thích với hắn:
- Chủ... chủ nhiệm Lâu à, tôi cũng không hiểu sao lại ngủ mất nữa, ngại quá đi, tôi không cố ý đâu!
Vì quá căng thẳng, lưỡi cô xoắn cả lại.
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô mà đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Tần Mộ Sở ngơ ngác đi ra ngoài.
- Đi đâu đấy?
Lâu Tư Trầm còn đang ngậm bàn chải, dựa lưng vào cửa phòng vệ sinh rồi cất tiếng hỏi.
Giọng nói hơi khó nghe.
Tần Mộ Sở quay đầu lại:
- Tôi về phòng mình chứ đi đâu.
Lâu Tư Trầm cau mày, rút bàn chải chạy bằng điện ra khỏi miệng rồi chỉ vào đống tài liệu trên bàn trà:
- Hôm qua tôi bảo cô chỉnh sửa lại tài liệu, cô chỉnh chưa?
Cô chưa làm thật!
Tần Mộ Sở lắc đầu:
Còn chút nữa mới xong... Buổi họp nghiên cứu thảo luận bắt đầu lúc một giờ chiều. Lâu Tư Trầm nhắc nhở.
- ...
Tần Mộ Sở làm sao còn dám trì hoãn nữa?
Buổi nghiên cứu thảo luận của hắn chiều nay mà có vấn đề gì thì tội của cô to lắm đó nha!
...
Tần Mộ Sở ngồi ngay xuống mặt đất cạnh bàn trà rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc.
Mấy phút sau, Lâu Tư Trầm ra khỏi phòng vệ sinh.
Hắn bước qua chỗ Tần Mộ Sở rồi ngồi gác chân trên chiếc sofa sau lưng cô, bàn chân xỏ dép lê cọ lên eo cô, hắn ra lệnh:
- Đi gọi điện cho nhà ăn mang bữa sáng tới đây.
Bị hắn cọ bên hông, Tần Mộ Sở nhồn nhột né sang một chút, rồi quay đầu lườm hắn, sắc mặt đỏ ửng lên.
- Đi nhanh lên!
Lâu Tư Trầm thấy cô đờ ra đó thì lại cọ chân vào hông cô một chút.
...
Đúng là không có cách nào với hắn mà!
Tần Mộ Sở giận dữ vỗ cho cái chân hư thân kia một phát, rồi chẳng nói chẳng rằng, đứng lên đi gọi bữa sáng.
Ai bảo hắn là bệnh nhân cơ chứ!
Cô vừa mới gọi xong bữa sáng và cúp điện thoại thì chủ nhiệm Lâu đã lại sai khiến:
- Rót cho tôi tách trà nóng ra đây!
Tần Mộ Sở liếc hắn trắng mắt, tên này nghiện sai bảo cô rồi đúng không?!
Tần Mộ Sở đành chạy đi đun nước.
Rót xong trà, bưng đến tận tay hắn, cô hỏi:
- Sếp ạ, anh có còn gì muốn sai bảo nữa không?
Lâu Tư Trầm hất cái cằm khêu gợi vào đống tài liệu trên bàn:
- Làm việc của cô đi!
Dáng vẻ cao ngạo cứ như là vua chúa vậy!
Tần Mộ Sở lại ngồi xuống tấm thảm trước bàn trà, chăm chú chỉnh sửa tài liệu.
Lâu Tư Trầm ngồi đằng sau chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng trong ly rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lơ đãng đậu lại một điểm nào đó, mãi mà chẳng thể thu về.
Tần Mộ Sở đằng trước Lâu Tư Trầm ngồi khoanh chân quá lâu nên đã đổi sang tư thế ngồi xổm, thế nhưng vừa mới ngồi xuống thì cạp quần phía sau đã trễ xuống, cặp mông khêu gợi nảy lên như ẩn như hiện trước mặt hắn.
Đôi ngươi đen thẳm của Lâu Tư Trầm tối đi.
Bỗng muốn trêu cô ấy một chút.
Hắn lách chân vào trong, ngón chân tà ác kẹp lấy cạp quần lót của cô, vừa nhanh, vừa ác, vừa chuẩn xác.
Sau đó thả mạnh ra.
Khi cạp quần đập vào mông, Tần Mộ Sở mới phản ứng lại muộn màng.
- Anh làm trò gì thế hả?!
Tần Mộ Sở đỏ mặt tía tai quay lại lườm hắn rồi kéo chặt quần sau lưng mình.
Lâu Tư Trầm nhàn tản ghếch chân, cúi đầu, nhấp một ngụm trà, sau đó mới ung dung nâng mắt lên liếc cô một cái hờ hững:
Tôi tốt bụng nhắc nhở cô một chút, che mông vào đi! ... Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mộ Sở đỏ bừng lên vì giận:
- Đồ ba lăm!
Cô mắng một câu rồi xách quần lên gần đến ngực, xong xuôi mới quay lại ngồi xuống bên bàn trà.
Lâu Tư Trầm nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô mà chỉ thấy buồn cười.
Cô càng như thế thì hắn lại càng không chịu bỏ qua!
Cô ngồi trước mặt hắn, chẳng hề phòng bị. Hắn lại giơ chân về phía cô...
- Này! Anh nghịch đủ chưa?!
Chân hắn vừa mới vươn đến thì cô đã phản ứng ngay.
Cô đứng phắt dậy, kết quả là...
Tần Mộ Sở ngu mặt ra, mà Lâu Tư Trầm cũng sững sờ.
Tần Mộ Sở không ngờ rằng cô vừa đứng lên thì... lại thấy mông mình lạnh toát!!!
Cạp quần của cô vẫn còn đang bị kẹp trong ngón chân của tên đầu sỏ, cô đứng lên một cái, thế là...
Tần Mộ Sở kinh ngạc đến chết đứng!
Sau đó cô bừng tỉnh, luống cuống kéo quần lên, muốn đoạt lại cạp quần của mình từ chân của hắn:
- Đồ ba lăm! Anh... anh bỏ chân ra...
Khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến mức đỏ gay, như thể có thể nhỏ máu luôn vậy.
Mồ hôi đổ đầm đìa trên trán, từng giọt từng giọt lăn dài, chẳng mấy chốc đã thấm ướt tóc mai.
Dáng vẻ này của cô ở trong mắt hắn bỗng toát lên vẻ đẹp xốc xếch mà gợi cảm.
Đôi mắt đen thẳm của hắn tối đi rồi tối đi, trong đáy mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Trái khế khêu gợi trượt lên trượt xuống.
Và rồi, hắn bỗng nhấc chân lên, hai chân cong lại, kéo Tần Mộ Sở đang bối rối vào thẳng trong lòng mình.
- Á!
Tần Mộ Sở hét lên sợ hãi, thân thể mềm mại luống cuống ngã vào lòng hắn.
Ôi trời ơi!
Cô xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi!
Tư thế quái gở gì thế này hả?!
Cô sốt ruột muốn đứng lên, thế nhưng người đàn ông trước mặt lại chẳng cho cô có cơ hội đó.
Cô chưa kịp định thần thì đã bị hắn đè mạnh ngã ngồi lên đùi mình, hai chân mở rộng.
Còn quần của cô thì...
Vẫn còn đang mắc giữa hai chân.
Với tư thế này, đừng nói là kéo quần, cô muốn đứng lên khỏi lòng hắn còn khó nữa là!
- Lâu Tư Trầm, anh... anh làm cái trò gì đấy?!
Tần Mộ Sở đỏ lựng mặt mày, trái tim đập điên cuồng như thể có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Mồ hôi ròng ròng trên trán, lượn theo gò má chảy xuống, gợi cảm đến tột độ.
- Muốn... chịch cô!
Giọng nói của Lâu Tư Trầm khàn đi thấy rõ.
Và đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào Tần Mộ Sở cũng nóng rực như lửa cháy.
- Anh... anh đừng có làm bừa!
Nghe hắn nói xong, Tần Mộ Sở càng thêm hốt hoảng. Cô vội vàng lùi khỏi lòng hắn:
- Vợ chưa cưới của anh còn... còn đang ở tầng trên kìa!
Cô nhắc nhở hắn.
Nhưng Lâu Tư Trầm hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ.
Cô trốn, hắn đuổi!
Thân thể xinh đẹp vừa nhích ra được một chút đã bị hắn kéo về bằng động tác cực kì bá đạo.
Ngồi trên thân thể cường tráng của người đàn ông kia, khiến cho cô bị bao phủ hoàn toàn trong hơi thở mạnh mẽ của hắn.
Cơ thể hắn như ngọn lửa ngùn ngụt thiêu đốt cuồng điên, có thể nuốt chửng cô bất cứ khi nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.