Chương 579
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Hoắc Thận khẽ hất cằm lên, thản nhiên chờ cô hầu hạ như một cậu ấm.
Đôi mắt tà mị kia lướt qua khe rãnh hút hồn của Phù Tang xong thì hầu kết gợi cảm chợt trượt một cái, y hỏi cô:
- Mới sáng ra mà cô đã cố ý muốn dụ dỗ tôi phạm tội đấy à?
- Gì cơ?
Phù Tang hãy còn ngơ ngác, không hiểu ý của Hoắc Thận.
Hoắc Thận liếc cô một cái, ánh mắt lại nhìn chòng chọc về phía ngực của cô.
Đôi gò trắng muốt quyến rũ kia giống như một đĩa đậu hủ non ngon lành, cứ nảy lên tưng tưng trước mắt, đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của Hoắc Thận.
Cổ họng y căng cứng, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hoắc Thận nhíu mày, cuối cùng vẫn quay mặt đi.
Nhìn cho lắm vào thì người chịu khổ cũng chỉ có bản thân y mà thôi!
Hoắc Thận liếm đôi môi khô ran của mình, với tay qua kéo cổ áo trước ngực của cô lên.
- Lục Phù Tang, cô cố ý đúng không?
Không biết tại sao giọng nói của anh cũng khàn hơn.
Lúc này Hoắc Thận mới ngơ ngác hiểu ra, gương mặt đỏ bừng lên như phải bỏng, vội vàng đứng thẳng dậy, giơ tay lên ôm ngực. Đôi mắt trong veo trừng y với vẻ xấu hổ vô cùng.
- Cô trừng tôi làm gì? Là tự cô đến đây mà, tôi còn chưa trách cô giở trò lưu manh muốn dụ dỗ tôi đấy!
Nhìn đi, nhìn cái bản lĩnh mặt dày này đi! Y lại còn dám đổ thừa cho người ta.
- Không phải chính anh nói mình không có hứng thú với cơ thể của tôi à? Dù tôi có khỏa thân đứng trước mặt anh thì anh cũng không có cảm giác gì mới đúng chứ? Sao bây giờ lại bảo là tôi dụ dỗ anh hả?
Phù Tang hừ lạnh một tiếng.
Cô hãy còn nhớ rõ những lời anh ta đã từng nói đấy!
Hoắc Thận liếc cô:
- Lục Phù Tang, cô đừng có mà khích tôi, dù sao thì đói lâu cũng có thể ăn quàng đấy nhé!
- Ừ!
Phù Tang căn bản không xem trọng lời nói của anh ta, dứt khoát kéo cổ áo lên thật kín, sau đó lại cúi người cài cúc áo cho Hoắc Thận:
- Bây giờ anh đã què một tay rồi mà vẫn không thể đàng hoàng một chút được à?
- ...
Hoắc Thận chống một tay trên giường, nheo mắt nhìn cô.
Hai người cách nhau rất gần, Hoắc Thận thậm chí có thể thấy rõ từng cọng lông tơ mỏng mảnh trên da cô, không hiểu sao y lại thấy đáng yêu.
Làn da của cô trắng muốt nõn nà, gần như không hề có chút tì vết nào. Sắc da trong trắng lộ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Hàng mi cong vút như hai cánh bướm khẽ vỗ.
Ánh mắt của Hoắc Thận không khỏi trở nên sâu thẳm, chợt nghe Phù Tang hỏi:
- Có thắt cravat không?
Hoắc Thận lúc này mới chợt giật mình tỉnh lại, thu hồi tầm mắt:
- Thắt!
- Nhưng tôi không biết thắt.
Hoắc Thận nhíu mày:
- Sao cái gì cô cũng không biết thế hả?
Phù Tang bĩu môi bất mãn:
- Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi, không biết mấy cái đó thì có gì lạ đâu?! Đây toàn là chuyện hầu hạ đàn ông, nếu bây giờ mà tôi biết thì mới lạ đấy!! Bình thường tôi ở nhà còn chưa từng thắt cravat cho ba tôi nữa kìa! Có anh là lắm chuyện thôi!
- Cô còn trách tôi lắm chuyện được à?
Hoắc Thận giơ tay siết cằm của Phù Tang:
Lục Phù Tang, cô đưa tay lên ngực tự hỏi xem mình còn lương tâm không thế? ... Phù Tang tự biết mình đuối lý:
- Được rồi được rồi, tôi là đồ vô lương tâm, đây là lỗi của tôi! Là tôi lắm chuyện! Nhưng không phải bây giờ tôi đang cố gắng học cách hầu hạ anh à? Chuyện thắt cravat này vốn là của cánh đàn ông, tôi không biết làm cũng là chuyện bình thường mà? Anh dạy tôi đi!
Phù Tang nói xong còn lấy một chiếc đến ướm lên cổ y.
Hoắc Thận cúi xuống nhìn:
- Trước tiên là vòng bên phải lên!
Phù Tang ngoan ngoãn nghe theo:
- Vòng kiểu này à?
- Đúng rồi! Kéo dài một chút.
Hoắc Thận lại dùng tay phải kéo cravat, nghiêm túc dạy cô:
- Nhét bên này vào, đúng rồi...
- ... Thế này à?
- Kéo đi, kéo cái bên kia ấy.
- Oa! Trông cũng được đấy!
- Sau đó lại chỉnh cho ngay!
- Được rồi, chỉnh này!
Phù Tang lại nghiêm túc chỉnh cravat ngay lại cho anh, sau đó mới hài lòng cười toe:
- Thắt cái này cũng dễ nhỉ!
Hoắc Thận đứng dậy đi vào toilet soi gương, lại tự mình chỉnh lại một chút nữa mới thấy hài lòng, bắt đầu rửa mặt.
Nhưng tay trái không tiện nên chỉ có thể dùng tay phải làm, y vừa cầm bàn chải đánh răng lên, đang định dùng tay còn lại bưng cốc nước lên súc miệng thì đã có người chủ động đưa cốc nước đến bên cạnh.
Phù Tang ân cần đưa cốc nước đến bên môi anh:
- Súc miệng đi.
Hoắc Thận liếc cô một cái, sau đó cúi đầu hớp một ngụm nước súc miệng rồi phun ra:
- Sao tôi lại có cảm giác mình như hoàng đế thời xưa ấy nhỉ, súc miệng cũng có người hầu thế này!
Phù Tang trợn mắt:
- Vâng, bệ hạ! Nên ngài có thể nhanh lên được không?
Nếu không phải y bị thương vì mình thì còn lâu Phù Tang mới hầu nhé!
Hoắc Thận buồn cười nhìn bộ dạng nịnh nọt đầy miễn cưỡng của cô, sau đó phất tay:
- Được rồi, cậu đây không có thói quen chờ người hầu súc miệng, cô đi ra đi! Tôi tự làm được rồi.
- ... Cái đồ được đằng chân lân đằng đầu!
Phù Tang đặt cốc nước xuống rồi ngoe nguẩy bước ra.
Vừa mới đi ra ngoài thì cô lại không kềm được mà dặn dò:
- Đừng có dùng tay trái nhé!
- ...
Lần đầu tiên Hoắc Thận phát hiện hóa ra cô nhóc này lại lắm chuyện như thế.
- Sáng nay anh muốn ăn gì? Tôi ra lấy cho anh.
Phù Tang hỏi vọng vào.
- Gì cũng được.
- OK!
Phù Tang trả lời xong thì ra khỏi phòng, đi thẳng đến nhà ăn.
Chắc vì hôm nay rốt cuộc cũng sắp về nên tâmt rạng của Phù Tang cũng không tệ lắm, ít nhất là cô không cần phải ru rú trên chiếc thuyền này nữa.
Phù Tang đang tập trung lấy điểm tâm trong khay thì lại có một bàn tay bá đạo giằng lấy khay của cô:
- Muốn ăn gì thì nói với tôi này.
Là Cảnh Vân ư?
Phù Tang nhíu mày, liếc mắt nhìn anh ta với vẻ bực dọc, cô với tay qua giằng lại khay thức ăn trong tay Cảnh Vân:
- Ngại quá ạ, chúng ta chẳng quen thân gì cho cam! Còn nữa nhé, phần điểm tâm này không phải cho tôi mà là của... bạn trai tôi đấy! Đã rõ chưa?
- Bạn trai?
Cảnh Vân như bị xưng hô này của cô chọc cười:
- Đúng là ngạc nhiên thật đấy, không ngờ trong Bách Hội Môn này vẫn còn cô gái ngu ngốc như cô!
- Anh mới ngu ngốc đấy!
Phù Tang vặc lại, mỉa mai không chút yếu thế:
- Anh nghĩ mình là ai hả? Có vài đồng tiền bẩn thì ngon lắm à? Mới sáng ra mà đã xúi quẩy rồi! Không ăn nữa!
Phù Tang tức giận đến mức ném chiếc kẹp thức ăn xuống, vòng qua bàn ăn muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi một bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ tóm được từ phía sau, ngay sau đó cô lại thuận thế ngã vào trong một lồng ngực lạnh lẽo.
- Anh làm gì thế hả?!
Phù Tang sợ hãi hét toáng lên, cô cố sống cố chết giãy mạnh trong ngực anh ta:
- Anh buông tôi ra! buông ra!
Điểm tâm trên khay đều đổ hết ra đất.
Cảnh Vân dứt khoát giật luôn khay cơm trên tay cô, bực bội ném qua một bên.
Xoảng một tiếng, mép khay bị cấn lõm hẳn vào.
- Anh làm gì đấy!
Phù Tang nổi nóng, tức giận xô lồng ngực của anh ta một cái:
- Đồ biến thái! Buông tôi ra! không thì tôi sẽ hét lên đấy... Ưm ưm ưm...
Phù Tang không ngờ mình còn chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông này hôn.
Chết tiệt!
- Ưm ưm ưm.
Phù Tang liều chết xô mạnh, muốn thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Nhưng nụ hôn của Cảnh Vân lại rơi xuống như mưa, chiếc lưỡi nóng ướt chui vào miệng cô, cơ hồ hút hết sức lực của cô, khiến cô không thể hít thở nổi, càng khỏi nói đến chuyện kêu cứu.
Hai bàn tay lại bị anh ta siết chặt, khiến cô căn bản không thể trốn tránh!
Tên đàn ông này đúng là quá khỏe!
Phù Tang bị hôn đến mụ đầu, hơi thở rối loạn, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này chính là trốn!
Cô tức giận, cắn mạnh vào lưỡi của Cảnh Vân.
Ngay sau đó lập tức có máu tứa ra.
Cảnh Vân đau đến mức hít sâu một hơi, nào ngờ anh ta chẳng những không lùi bước mà còn thừa thắng đuổi lên, hôn dữ dội hơn nữa.
Phù Tang cảm giác đôi môi của mình đã bị anh ta hôn đến mức sưng lên rồi... tên khốn kiếp này!!
Mãi cho đến khi cảm thấy mình sắp sửa ngạt thở thì gã đàn ông kia mới tha cho cô.
Cảnh Vân giơ tay lau vết máu bên khóe môi của mình, còn bật cười:
- Tôi nghe nói Hoắc thiếu gia không động vào những cô nàng đã bị người khác chạm vào, cô nói xem, nếu hôm nay tôi cưỡng bức cô ngay tại đây thì cậu ta sẽ làm sao hả?
Đôi mắt của Phù Tang đỏ bừng, không phải vì khó chịu mà vì cô cảm thấy nhục nhã và tức giận!
- Bốp!
Cô giơ tay tát thật mạnh lên mặt anh ta, lúc hạ xuống bàn tay hãy còn run run:
- Nếu như anh dám chạm vào tôi thì tôi sẽ đập đầu chết ngay tại đây!!
Gương mặt điển trai của Cảnh Vân in rõ năm dấu ngón tay, đại khái là cấp dưới của Cảnh Vân đứng canh bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bên trong thì lập tức đẩy cửa vào:
- Cậu Cảnh, không sao chứ?
- Ai cho các người vào hả? Cút ra ngoài!
- Dạ!
Đám người kia lại vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Lúc này Phù Tang vẫn còn tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, bộ dạng như thề chết không theo, ánh mắt trừng Cảnh Vân như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
- Cứ như một chú mèo hoang ấy!
Cảnh Vân đánh giá một câu, sau đó lại lạnh lùng nói:
- Biến mất khỏi mắt tôi trong vòng ba giây, bằng không...
Kết quả còn chưa nói xong thì cô bé kia đã chạy biến khỏi mắt anh ta như một cơn gió.
Quay đầu nhìn lại thì cô đã chạy đến cửa nhà ăn rồi.
Nhìn bóng lưng chạy đi xa của cô, Cảnh Vân sờ lên bên má vừa bị cô tát:
- Cô nhóc nhà họ lục đúng là không phải dạng vừa mà...
Đôi mắt tà mị kia lướt qua khe rãnh hút hồn của Phù Tang xong thì hầu kết gợi cảm chợt trượt một cái, y hỏi cô:
- Mới sáng ra mà cô đã cố ý muốn dụ dỗ tôi phạm tội đấy à?
- Gì cơ?
Phù Tang hãy còn ngơ ngác, không hiểu ý của Hoắc Thận.
Hoắc Thận liếc cô một cái, ánh mắt lại nhìn chòng chọc về phía ngực của cô.
Đôi gò trắng muốt quyến rũ kia giống như một đĩa đậu hủ non ngon lành, cứ nảy lên tưng tưng trước mắt, đánh thẳng vào dây thần kinh nhạy cảm của Hoắc Thận.
Cổ họng y căng cứng, chỉ thấy miệng đắng lưỡi khô.
Hoắc Thận nhíu mày, cuối cùng vẫn quay mặt đi.
Nhìn cho lắm vào thì người chịu khổ cũng chỉ có bản thân y mà thôi!
Hoắc Thận liếm đôi môi khô ran của mình, với tay qua kéo cổ áo trước ngực của cô lên.
- Lục Phù Tang, cô cố ý đúng không?
Không biết tại sao giọng nói của anh cũng khàn hơn.
Lúc này Hoắc Thận mới ngơ ngác hiểu ra, gương mặt đỏ bừng lên như phải bỏng, vội vàng đứng thẳng dậy, giơ tay lên ôm ngực. Đôi mắt trong veo trừng y với vẻ xấu hổ vô cùng.
- Cô trừng tôi làm gì? Là tự cô đến đây mà, tôi còn chưa trách cô giở trò lưu manh muốn dụ dỗ tôi đấy!
Nhìn đi, nhìn cái bản lĩnh mặt dày này đi! Y lại còn dám đổ thừa cho người ta.
- Không phải chính anh nói mình không có hứng thú với cơ thể của tôi à? Dù tôi có khỏa thân đứng trước mặt anh thì anh cũng không có cảm giác gì mới đúng chứ? Sao bây giờ lại bảo là tôi dụ dỗ anh hả?
Phù Tang hừ lạnh một tiếng.
Cô hãy còn nhớ rõ những lời anh ta đã từng nói đấy!
Hoắc Thận liếc cô:
- Lục Phù Tang, cô đừng có mà khích tôi, dù sao thì đói lâu cũng có thể ăn quàng đấy nhé!
- Ừ!
Phù Tang căn bản không xem trọng lời nói của anh ta, dứt khoát kéo cổ áo lên thật kín, sau đó lại cúi người cài cúc áo cho Hoắc Thận:
- Bây giờ anh đã què một tay rồi mà vẫn không thể đàng hoàng một chút được à?
- ...
Hoắc Thận chống một tay trên giường, nheo mắt nhìn cô.
Hai người cách nhau rất gần, Hoắc Thận thậm chí có thể thấy rõ từng cọng lông tơ mỏng mảnh trên da cô, không hiểu sao y lại thấy đáng yêu.
Làn da của cô trắng muốt nõn nà, gần như không hề có chút tì vết nào. Sắc da trong trắng lộ hồng, vô cùng xinh đẹp.
Hàng mi cong vút như hai cánh bướm khẽ vỗ.
Ánh mắt của Hoắc Thận không khỏi trở nên sâu thẳm, chợt nghe Phù Tang hỏi:
- Có thắt cravat không?
Hoắc Thận lúc này mới chợt giật mình tỉnh lại, thu hồi tầm mắt:
- Thắt!
- Nhưng tôi không biết thắt.
Hoắc Thận nhíu mày:
- Sao cái gì cô cũng không biết thế hả?
Phù Tang bĩu môi bất mãn:
- Tôi chỉ mới 17 tuổi thôi, không biết mấy cái đó thì có gì lạ đâu?! Đây toàn là chuyện hầu hạ đàn ông, nếu bây giờ mà tôi biết thì mới lạ đấy!! Bình thường tôi ở nhà còn chưa từng thắt cravat cho ba tôi nữa kìa! Có anh là lắm chuyện thôi!
- Cô còn trách tôi lắm chuyện được à?
Hoắc Thận giơ tay siết cằm của Phù Tang:
Lục Phù Tang, cô đưa tay lên ngực tự hỏi xem mình còn lương tâm không thế? ... Phù Tang tự biết mình đuối lý:
- Được rồi được rồi, tôi là đồ vô lương tâm, đây là lỗi của tôi! Là tôi lắm chuyện! Nhưng không phải bây giờ tôi đang cố gắng học cách hầu hạ anh à? Chuyện thắt cravat này vốn là của cánh đàn ông, tôi không biết làm cũng là chuyện bình thường mà? Anh dạy tôi đi!
Phù Tang nói xong còn lấy một chiếc đến ướm lên cổ y.
Hoắc Thận cúi xuống nhìn:
- Trước tiên là vòng bên phải lên!
Phù Tang ngoan ngoãn nghe theo:
- Vòng kiểu này à?
- Đúng rồi! Kéo dài một chút.
Hoắc Thận lại dùng tay phải kéo cravat, nghiêm túc dạy cô:
- Nhét bên này vào, đúng rồi...
- ... Thế này à?
- Kéo đi, kéo cái bên kia ấy.
- Oa! Trông cũng được đấy!
- Sau đó lại chỉnh cho ngay!
- Được rồi, chỉnh này!
Phù Tang lại nghiêm túc chỉnh cravat ngay lại cho anh, sau đó mới hài lòng cười toe:
- Thắt cái này cũng dễ nhỉ!
Hoắc Thận đứng dậy đi vào toilet soi gương, lại tự mình chỉnh lại một chút nữa mới thấy hài lòng, bắt đầu rửa mặt.
Nhưng tay trái không tiện nên chỉ có thể dùng tay phải làm, y vừa cầm bàn chải đánh răng lên, đang định dùng tay còn lại bưng cốc nước lên súc miệng thì đã có người chủ động đưa cốc nước đến bên cạnh.
Phù Tang ân cần đưa cốc nước đến bên môi anh:
- Súc miệng đi.
Hoắc Thận liếc cô một cái, sau đó cúi đầu hớp một ngụm nước súc miệng rồi phun ra:
- Sao tôi lại có cảm giác mình như hoàng đế thời xưa ấy nhỉ, súc miệng cũng có người hầu thế này!
Phù Tang trợn mắt:
- Vâng, bệ hạ! Nên ngài có thể nhanh lên được không?
Nếu không phải y bị thương vì mình thì còn lâu Phù Tang mới hầu nhé!
Hoắc Thận buồn cười nhìn bộ dạng nịnh nọt đầy miễn cưỡng của cô, sau đó phất tay:
- Được rồi, cậu đây không có thói quen chờ người hầu súc miệng, cô đi ra đi! Tôi tự làm được rồi.
- ... Cái đồ được đằng chân lân đằng đầu!
Phù Tang đặt cốc nước xuống rồi ngoe nguẩy bước ra.
Vừa mới đi ra ngoài thì cô lại không kềm được mà dặn dò:
- Đừng có dùng tay trái nhé!
- ...
Lần đầu tiên Hoắc Thận phát hiện hóa ra cô nhóc này lại lắm chuyện như thế.
- Sáng nay anh muốn ăn gì? Tôi ra lấy cho anh.
Phù Tang hỏi vọng vào.
- Gì cũng được.
- OK!
Phù Tang trả lời xong thì ra khỏi phòng, đi thẳng đến nhà ăn.
Chắc vì hôm nay rốt cuộc cũng sắp về nên tâmt rạng của Phù Tang cũng không tệ lắm, ít nhất là cô không cần phải ru rú trên chiếc thuyền này nữa.
Phù Tang đang tập trung lấy điểm tâm trong khay thì lại có một bàn tay bá đạo giằng lấy khay của cô:
- Muốn ăn gì thì nói với tôi này.
Là Cảnh Vân ư?
Phù Tang nhíu mày, liếc mắt nhìn anh ta với vẻ bực dọc, cô với tay qua giằng lại khay thức ăn trong tay Cảnh Vân:
- Ngại quá ạ, chúng ta chẳng quen thân gì cho cam! Còn nữa nhé, phần điểm tâm này không phải cho tôi mà là của... bạn trai tôi đấy! Đã rõ chưa?
- Bạn trai?
Cảnh Vân như bị xưng hô này của cô chọc cười:
- Đúng là ngạc nhiên thật đấy, không ngờ trong Bách Hội Môn này vẫn còn cô gái ngu ngốc như cô!
- Anh mới ngu ngốc đấy!
Phù Tang vặc lại, mỉa mai không chút yếu thế:
- Anh nghĩ mình là ai hả? Có vài đồng tiền bẩn thì ngon lắm à? Mới sáng ra mà đã xúi quẩy rồi! Không ăn nữa!
Phù Tang tức giận đến mức ném chiếc kẹp thức ăn xuống, vòng qua bàn ăn muốn đi ra ngoài, nhưng vừa mới đi một bước thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ tóm được từ phía sau, ngay sau đó cô lại thuận thế ngã vào trong một lồng ngực lạnh lẽo.
- Anh làm gì thế hả?!
Phù Tang sợ hãi hét toáng lên, cô cố sống cố chết giãy mạnh trong ngực anh ta:
- Anh buông tôi ra! buông ra!
Điểm tâm trên khay đều đổ hết ra đất.
Cảnh Vân dứt khoát giật luôn khay cơm trên tay cô, bực bội ném qua một bên.
Xoảng một tiếng, mép khay bị cấn lõm hẳn vào.
- Anh làm gì đấy!
Phù Tang nổi nóng, tức giận xô lồng ngực của anh ta một cái:
- Đồ biến thái! Buông tôi ra! không thì tôi sẽ hét lên đấy... Ưm ưm ưm...
Phù Tang không ngờ mình còn chưa kịp nói xong thì đã bị người đàn ông này hôn.
Chết tiệt!
- Ưm ưm ưm.
Phù Tang liều chết xô mạnh, muốn thoát khỏi vòng tay của anh ta.
Nhưng nụ hôn của Cảnh Vân lại rơi xuống như mưa, chiếc lưỡi nóng ướt chui vào miệng cô, cơ hồ hút hết sức lực của cô, khiến cô không thể hít thở nổi, càng khỏi nói đến chuyện kêu cứu.
Hai bàn tay lại bị anh ta siết chặt, khiến cô căn bản không thể trốn tránh!
Tên đàn ông này đúng là quá khỏe!
Phù Tang bị hôn đến mụ đầu, hơi thở rối loạn, suy nghĩ duy nhất trong đầu cô lúc này chính là trốn!
Cô tức giận, cắn mạnh vào lưỡi của Cảnh Vân.
Ngay sau đó lập tức có máu tứa ra.
Cảnh Vân đau đến mức hít sâu một hơi, nào ngờ anh ta chẳng những không lùi bước mà còn thừa thắng đuổi lên, hôn dữ dội hơn nữa.
Phù Tang cảm giác đôi môi của mình đã bị anh ta hôn đến mức sưng lên rồi... tên khốn kiếp này!!
Mãi cho đến khi cảm thấy mình sắp sửa ngạt thở thì gã đàn ông kia mới tha cho cô.
Cảnh Vân giơ tay lau vết máu bên khóe môi của mình, còn bật cười:
- Tôi nghe nói Hoắc thiếu gia không động vào những cô nàng đã bị người khác chạm vào, cô nói xem, nếu hôm nay tôi cưỡng bức cô ngay tại đây thì cậu ta sẽ làm sao hả?
Đôi mắt của Phù Tang đỏ bừng, không phải vì khó chịu mà vì cô cảm thấy nhục nhã và tức giận!
- Bốp!
Cô giơ tay tát thật mạnh lên mặt anh ta, lúc hạ xuống bàn tay hãy còn run run:
- Nếu như anh dám chạm vào tôi thì tôi sẽ đập đầu chết ngay tại đây!!
Gương mặt điển trai của Cảnh Vân in rõ năm dấu ngón tay, đại khái là cấp dưới của Cảnh Vân đứng canh bên ngoài, nghe thấy động tĩnh bên trong thì lập tức đẩy cửa vào:
- Cậu Cảnh, không sao chứ?
- Ai cho các người vào hả? Cút ra ngoài!
- Dạ!
Đám người kia lại vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Lúc này Phù Tang vẫn còn tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống, bộ dạng như thề chết không theo, ánh mắt trừng Cảnh Vân như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
- Cứ như một chú mèo hoang ấy!
Cảnh Vân đánh giá một câu, sau đó lại lạnh lùng nói:
- Biến mất khỏi mắt tôi trong vòng ba giây, bằng không...
Kết quả còn chưa nói xong thì cô bé kia đã chạy biến khỏi mắt anh ta như một cơn gió.
Quay đầu nhìn lại thì cô đã chạy đến cửa nhà ăn rồi.
Nhìn bóng lưng chạy đi xa của cô, Cảnh Vân sờ lên bên má vừa bị cô tát:
- Cô nhóc nhà họ lục đúng là không phải dạng vừa mà...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.