Chương 620
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Hoắc Thận mới giảng được một nửa đề bài cho Phù Tang, thì điện thoại của Phù Tang vang lên.
Cô căn bản là nhìn một cái cũng không cần nhìn, thì đã biết được người gọi đến là ai rồi.
Dù sao không phải mẹ cô thì là ba cô, không thì chính là bác cả của cô.
Phù Tang có chút buồn tủi, cô móc điện thoại ra nhìn một cái, quả nhiên là mẹ của cô!
- Anh có biết không? tôi bây giờ rõ ràng cứ như là một phạm nhân vậy! Cả ngày đều bị người lớn trông nôm quản thúc, duy nhất thời gian tự do, chính là ở trong trường, nhưng mà ở trong trường cũng không có tự do, cả một cánh cửa lớn đóng lại, không đến giờ tan học, thì đâu cũng không được đi! Cũng chính bởi vì như vậy, nên ba mẹ tôi mới cho tôi đến trường đi học, nếu không thì tôi nghi ngờ là bọn họ chắc sẽ trực tiếp tìm một gia sư riêng về cho tôi, để tôi trực tiếp học ở trong nhà khỏi bước ra khỏi cửa nhà nửa bước!
Phù Tang buồn tủi mà nói xấu về ba mẹ mình với Hoắc Thận.
Hoắc Thận ra vẻ hiển nhiên:
- Cô trải qua chuyện như vậy, bọn họ trông cô như vậy cũng là bình thường mà thôi.
- Bình thường thì bình thường, nhưng mà cũng phải coi là trong trường hợp nào chứ? Rõ ràng biết tôi ở bên cạnh anh rât an toàn, bọn họ làm gì mà cũng phải nhìn chằm chằm vào tôi như phạm nhân như vậy chứ!
Ánh mắt của Hoắc Thận có ý tứ khác mà nhìn cô một cái, sau đó mới nói:
- Theo bọn học thấy, cô ở bên cạnh tôi, có thể mới là không an toàn nhất đó.
- Tại sao? Lúc đầu là anh cố gắng hết sức mà cứu tôi ra mà! Nếu như mà không có anh, tôi bây giờ không biết là sống chết ở đâu rồi! Nếu mà anh có ý muốn hại tôi, còn cố thể đợi đến hôm nay sao?
Hoắc Thận buồn cười mà nhìn cô một cái, vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cô:
- Cô là ngốc thật hay là giả ngốc vậy?
- ...
Phù Tang nghệch mặt ra mơ hồ nhìn y.
Hoắc Thận gật gật đầu, đưa ra kết luận:
- Cô là ngốc thật.
- Anh mới là ngốc đó! hai ngày trước là ai còn kheon tôi thông minh hã? Nói năng lực tiếp thu của tôi rất mạnh! Hã?
- ...
Là y khen! Con nha đầu này IQ cũng cao lắm, học hành tiếp thu rất mạnh, nhưng mà EQ thì...
Hoắc Thận thực sự không dám công nhận!
- Được rồi, đừng biện bạch phân minh nữa, nghe điện thoại trước đi! Nếu không mẹ của cô thật sự lo lắng luôn rồi đó.
Hoắc Thận nhắc nhở Phù Tang một câu.
- ... Ờ.
Phù Tang có chút không dám nghe điện thoại.
Cô dứt khoát đưa điện thoại sang cho Hoắc Thận luôn:
- Hay là, anh giúp tôi nghe đi!
- Tôi?
Hoắc Thận ngơ người ra một cái, chau mày.
- Đúng!!
Phù Tang liền gật đầu:
- Dù sao mẹ tôi cũng là phòng anh mà! Vậy thì anh nói với mẹ tôi, anh không có đáng sợ chút nào là được rồi...
Lời này của Phù Tang vừa rơi xuống, cũng không đợi Hoắc Thần đồng ý hay không đồng ý, cô trực tiếp nhấn nút nghe trên điện thoại, sau đó để điện thoại bên tai của y, nhỏ tiếng nói:
- Nói đi, nói đi...
- ...
Hoắc Thận có một loại xúc động muốn bóp nát cô đi.
Con nha đầu này, hất việc sang cho người khác lãnh cũng lợi hại lắm.
Bị cô giữ lấy, Hoắc Thận chỉ đành lên tiếng:
- Dì Lục, chào dì, cháu là Hoắc Thận.
- ...
Trái tim căng thẳng của Phù Tang treo ngược lên, cô đưa sát đầu mình vào bên tai của Hoắc Thận, muốn nghe nghe xem mẹ mình nói cái gì.
Sự tiếp xúc gần đột nhiên của cô, làm tim cho Hoắc Thận nảy mạnh lên một cái, y vô thức mà né đầu ra, muốn cách xa cô một chút, ai ngờ đâu giau kế tiếp, Phù Tang lại lần nữa dính sát vào y như vậy nữa.
Hoắc Thận nhìn cô một cái, thì nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào cái điện thoại, làm gì mà chú ý tới y đang ở bên cạnh chứ?
Hoắc Thần chỉ có thể bỏ đi thôi.
Lục Dung Nhan ở đầu giây bên kia ngớ người một cái, hiển nhiên, cô không ngờ đến người bắt máy lại là Hoắc Thận, mất vài giây mới định thần lại được, vội cười nói:
- Là Tiểu Hoắc sao? Phù Tang nhà cô có phải là lại đến làm phiền con rồi không?
- Dì Lục, Phù Tang thật sự đang ở chỗ của cháu, cô ấy là thật lòng đến tìm cháu để ôn tập, nhưng lại sợ bị mọi người giáo huấn, cho nên mới không dám nghe điện thoại...
Hoắc Thận nói xong, nhìn Phù tang bên cạnh mình một cái.
Phù Tang vẫn còn để gương mặt nhỏ nhắn nóng hổi đó của cô dán bên má của y.
Thì nghe thấy Lục Dung Nhan bên đó nói:
- Bọn dì giáo huấn nó, là lo nó đến làm phiền cháu thôi, con nha đầu đó, không hiểu chuyện, luôn thích đi làm phiền cháu! Dì và ba của nó đều càm thấy ngại đó.
- Thưa dì, dì và chú bất an điều gì, cháu hiểu.
Hoắc Thận vừa nói, vừa né tiểu nha đầu bên cạnh ra, trực tiếp cầm điện thoại đặt lên trên bàn, mở loa lớn lên:
- Dì yên tâm, nếu như Hoắc Thận cháu là một người không có giới hạn không có nguyên tắc, vậy thì, nhưng chuyện mà mọi người lo lắng bây giờ, từ lúc ở Bách Hội Môn cháu đã sớm làm rồi, có phải không?
Hoắc Thận nói xong, nhìn Phù Tang bên cạnh mình một cái, sau đó tiếp tục nói:
- Phù Tang vẫn còn là một đứa trẻ, tính khí của cô ấy khá là đơn thuần, nếu như cháu muốn lừa cô ấy, e là cô ấy sớm đã bị cháu lừa đến tay rồi! Dì Lục, cháu đảm bảo với cô, cháu vốn không muốn lừa gạt gì cô ấy, cũng không muốn làm chuyện gì quá giới hạn gì với cô ấy, cháu biết cô ấy còn là một đứa trẻ, những giới hạn đó, những nguyên tắc đó, cháu có! Nếu như không có, ban đầu bên trên tổ chức cũng đã không trọng dụng cháu rồi.
Phù Tang có chút ngớ người mà nhìn Hoắc Thận.
Lừa cô? Lừa cô cái gì? Còn nữa, cái gì mà giớ hạn không giới hạn, cái gì mà nguyên tắt với không nguyên tắc vậy?
Phù Tang cảm thấy mình có chút nghe không hiểu lời nói của bọn họ rồi!
Lục Dung Nhan cũng không ngờ là Hoắc Thận lại thẳng thắn với mình như vậy, thấy thái độ thành tâm đó của y, cuối cùng Lục Dung Nhan cũnng có thể yên tâm được rồi, cô gật gật đầu:
- Cũng phải, nghe cháu nói như vậy, dì cũng yên tâm không ít, dì chỉ lo con nha đầu đó ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không hiểu rõ...
- Cháu có thể hiểu được.
- Tiểu Hoắc, khó mà có được hiểu rõ lý lẽ như cháu, thực ra dì cũng rất thích cháu, nhưng mà con bé nhà dì nó cũng chưa lớn mấy...
- Dì!
Hoắc Thận đại khái đoán được Lục Dung Nhan còn muốn nói gì tiếp nữa rồi, y liền nhanh chóng cản lời lại:
- Dì, chuyện về sau, thì sau này mới nói tiếp đi! Việc học hành của Phù Tang tạm thời để cháu phụ trách được rồi, cháu sẽ cố gắng dạy cô ấy thật tốt.
- Được được được! Có cháu phụ trách, dì yên tâm rồi! Chỉ sợ con bé làm phiền cháu thôi.
Hoắc Thận cười cười, nhìn Phù Tang kinh hỉ ở bên cạnh mình:
- Cũng ổn, cô ấy cũng chỉ....... có chút phiền mà thôi!
- Ha ha ha ha ha...
Lục Dung Nhan nghe đầu dây bên kia nói xong thì sảng khoái mà cười lớn lên:
- Được rồi, vậy các con tiếp tục ôn tập đi, dì không làm phiền con nha đầu đó dụng công nữa!
- Vâng ạ, tạm biệt dì!
Mãi cho đến khi Lục Dung Nhan ngắt điện thoại rồi, Hoắc Thận mới thu hồi ánh mắt của mình lại.
Phù Tang cực kì vui vẻ và hưng phấn:
- Hoắc Thận, anh quá lợi hại rồi! Cư nhiên chỉ cần nói vài câu thôi mà đã thuyết phục được mẹ tôi rồi! Lợi hại, lợi hại!!
Phù Tang kinh hỉ mà giơ ngón cái ra với Hoắc Thận:
- Mẹ của tôi hình như là rất tin tưởng anh vậy!
- Đó chỉ bởi vì tôi là người đáng để tin tưởng thôi!
Hoắc Thần bỏ điện thoại vào trong túi áo của Phù Tang, sau đó y gõ gõ mặt bàn, gương mặt đầy nghiêm túc nói;
- Tiếp tục sửa đề.
- ... Oh!
Phù Tang lại bắt đầu tiếp tục cắn bút, đột nhiên, dường như cô nghĩ ra điều gì vậy:
- Phải rồi, vừa nãy anh trong điện thoại nói với mẹ tôi cái gì mà có giới hạn, cái gì mà có nguyên tắc..... cái đó là cái gì vậy? Mẹ tôi là lo anh lừa tôi cái gì vậy?
Hoắc Thận nhìn cô một cái, đôi mắt đen láy của y có tối đi vài phần, lại không trả lời cô, chỉ nghiêm mặt lại nói:
- Tiếp tục làm bài, không được phân tâm!
- Anh nói đi mà! Anh mà không nói thì tôi cứ hiếu kì mãi, mà hiếu kì mãi thì không có tâm tư nào mà nghe giảng nữa đó!
- ...
- Rốt cuộc là việc gì vậy? Mẹ tôi sợ anh lười tôi cái gì vậy?
Phù Tang thân mật mà ôm lấy cánh tay của Hoắc Thận, nhõng nhẽo với y.
Hoắc Thận kéo tay ra khỏi tay của cô:
- Lục Phù Tang, cô không có chút ý thức nào là nam nữ thụ thụ bất thân sao?
- Woa! Hoắc Thận, anh là người của thời đại nào vậy? Triều đại nhà Thanh sớm đã dập tắt rồi!
Phù Tang dường như dùng ánh mắt nhìn thấy một cái gì đó quái lạ lắm mà nhìn vào Hoắc Thận.
- ....
Con nha đầu thối này! Dạy cô làm người, mà còn bị cô dạy ngược lại!
- Vẫn là hiếu kì mẹ cô rốt cuộc nói gì với tôi sao?
- Đúng nha! Rất hiếu kì đó!
Phù Tang chớp chớp mắt, đầu óc có chút ngơ ngơ ngác ngác, lại đưa mặt sát về mặt của Hoắc Thận, mở to đôi mắt ra, cả gương mặt đầy ấp chờ đợi của cô nhìn vào y:
- Rốt cuộc là mẹ tôi lo lắng điều gì?
Ánh mắt của Hoắc Thận rơi vào gương mặt trẻ con nhỏ nhắn của Phù Tang, từng câu từng chữ, nghiêm túc mà nói với cô:
- Ba mẹ cô lo lắng tôi, sẽ lừa cô con gái của họ lên gường, hiểu chưa?
- ...
What?!!
Phù Tang mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn vào Hoắc Thận, giây kế tiếp, cái gương mặt nhỏ nhắn đó của cô đỏ hết cả lên, hai má cứ như hai quả mặt đào vậy.
- Tôi... ba mẹ tôi... suy nghĩ của ba mẹ tôi cũng quá xa rồi, hơ hơ hơ...
Cổ họng Phù Tang nhất thời có chút khô khan lại, cô quay đầu sang hướng khác, giả vờ như tiếp tục làm bài tập.
Nhưng đầu óc của cô, vẫn đang không ngừng bị câu nói đó của Hoắc Thận vây quanh.
Lừa cô..... lên – giường? Oh my god!!
Cái đầu nhỉ của Phù Tang cư nhiên lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, dây thần kinh mẫn cảm trên đầu của cô không ngừng mà nhảy giật lên, thậm chí còn đang không nhịn được mà tưởng tượng nên những cảnh tượng chưa từng xảy ra nữa...
Trời ơi! Cô và Hoắc Thận.... cái gì vậy trời?!!
Lúc trước khi còn ở Bách Hội Môn, nghĩ cô còn không dám nghĩ, bây giờ... cô cư nhiên lại vì một câu nói đó của Hoắc Thận mà...
Cô điên rồi!! Thật sự là điên rồi!!
Phù Tang ‘bụp’ một cái, vô mạnh vào đầu của mình, Hoắc Thận cũng bị giật mình bởi hành động đó của cô, giây sau, y đưa tay qua, nắm lấy cái tay nhỏ của cô lại:
- Cô làm cái gì vậy?
- A? Không... không có gì!
Phù Tang lúc này mới định thần lại.
Cổ tay của cô, bị bàn tay to ấm nóng của y nắm chặt trogn lòng bàn tay, không biết làm sao mà vào giây đó, cô chỉ cảm thấy như cổ tay của cô dường như đang bốc cháy lên vậy, mà ngọn lửa đó trực tiếp hướng thẳng về mặt của cô, mà bên trong trái tim nho nhỏ của cô cũng càng căng thẳng mà muốn nhảy ra bên ngoài.
- Cô sao vậy?
Hoắc Thận nhìn thấy điều bất thường của Phù Tang.
- Không, không có.
Phù Tang vặn vẹo mà rút tay mình về từ trong bàn tay to lớn của y, trên tay cô nơi bị y nắm lấy, vẫn còn nóng hổi.
Ánh mắt của cô, càng không dám nhìn thẳng vào y.
- Tôi... tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn có việc khác, hôm nay ôn tập tới đây thôi nha!
Phù Tang nói xong, gấp gáp đứng dậy, bắt đầu thu dọn sách vở.
Hoắc Thận chau mày, nhìn vào cô, cũng không ngăn càn động tác của cô lại.
Phù Tang gấp gấp gáp gáp dọn nhét tập sách vào trong cặp mình, sau đó cô gấp gáp đeo cặp lên muốn rời khỏi:
- Tôi... tôi đi trước nhé!
- Để tôi tiễn cô.
Hoắc Thận cũng không có muốn giữ cô ở lại.
- Không cần, không cần!!
Phù Tang lắc lắc tay;
- Tôi nói bác cả của tôi bảo tài xế đưa tôi về là được rồi.
- Xác định?
Hoắc Thận không an tâm.
- Xác định, xác định!
Phù Tang vội vàng gật gật cái đầu ngơ ngơ của mình, sau đó, nhanh chóng mà chạy ra khỏi nhà của Hoắc Thận.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn đỏ đến nỗi đang bốc cháy lên vậy!
Trời ơi!! Lục Phù Tang, cô có phải điên rồi không?!!
Cô căn bản là nhìn một cái cũng không cần nhìn, thì đã biết được người gọi đến là ai rồi.
Dù sao không phải mẹ cô thì là ba cô, không thì chính là bác cả của cô.
Phù Tang có chút buồn tủi, cô móc điện thoại ra nhìn một cái, quả nhiên là mẹ của cô!
- Anh có biết không? tôi bây giờ rõ ràng cứ như là một phạm nhân vậy! Cả ngày đều bị người lớn trông nôm quản thúc, duy nhất thời gian tự do, chính là ở trong trường, nhưng mà ở trong trường cũng không có tự do, cả một cánh cửa lớn đóng lại, không đến giờ tan học, thì đâu cũng không được đi! Cũng chính bởi vì như vậy, nên ba mẹ tôi mới cho tôi đến trường đi học, nếu không thì tôi nghi ngờ là bọn họ chắc sẽ trực tiếp tìm một gia sư riêng về cho tôi, để tôi trực tiếp học ở trong nhà khỏi bước ra khỏi cửa nhà nửa bước!
Phù Tang buồn tủi mà nói xấu về ba mẹ mình với Hoắc Thận.
Hoắc Thận ra vẻ hiển nhiên:
- Cô trải qua chuyện như vậy, bọn họ trông cô như vậy cũng là bình thường mà thôi.
- Bình thường thì bình thường, nhưng mà cũng phải coi là trong trường hợp nào chứ? Rõ ràng biết tôi ở bên cạnh anh rât an toàn, bọn họ làm gì mà cũng phải nhìn chằm chằm vào tôi như phạm nhân như vậy chứ!
Ánh mắt của Hoắc Thận có ý tứ khác mà nhìn cô một cái, sau đó mới nói:
- Theo bọn học thấy, cô ở bên cạnh tôi, có thể mới là không an toàn nhất đó.
- Tại sao? Lúc đầu là anh cố gắng hết sức mà cứu tôi ra mà! Nếu như mà không có anh, tôi bây giờ không biết là sống chết ở đâu rồi! Nếu mà anh có ý muốn hại tôi, còn cố thể đợi đến hôm nay sao?
Hoắc Thận buồn cười mà nhìn cô một cái, vỗ vỗ cái đầu ngốc nghếch của cô:
- Cô là ngốc thật hay là giả ngốc vậy?
- ...
Phù Tang nghệch mặt ra mơ hồ nhìn y.
Hoắc Thận gật gật đầu, đưa ra kết luận:
- Cô là ngốc thật.
- Anh mới là ngốc đó! hai ngày trước là ai còn kheon tôi thông minh hã? Nói năng lực tiếp thu của tôi rất mạnh! Hã?
- ...
Là y khen! Con nha đầu này IQ cũng cao lắm, học hành tiếp thu rất mạnh, nhưng mà EQ thì...
Hoắc Thận thực sự không dám công nhận!
- Được rồi, đừng biện bạch phân minh nữa, nghe điện thoại trước đi! Nếu không mẹ của cô thật sự lo lắng luôn rồi đó.
Hoắc Thận nhắc nhở Phù Tang một câu.
- ... Ờ.
Phù Tang có chút không dám nghe điện thoại.
Cô dứt khoát đưa điện thoại sang cho Hoắc Thận luôn:
- Hay là, anh giúp tôi nghe đi!
- Tôi?
Hoắc Thận ngơ người ra một cái, chau mày.
- Đúng!!
Phù Tang liền gật đầu:
- Dù sao mẹ tôi cũng là phòng anh mà! Vậy thì anh nói với mẹ tôi, anh không có đáng sợ chút nào là được rồi...
Lời này của Phù Tang vừa rơi xuống, cũng không đợi Hoắc Thần đồng ý hay không đồng ý, cô trực tiếp nhấn nút nghe trên điện thoại, sau đó để điện thoại bên tai của y, nhỏ tiếng nói:
- Nói đi, nói đi...
- ...
Hoắc Thận có một loại xúc động muốn bóp nát cô đi.
Con nha đầu này, hất việc sang cho người khác lãnh cũng lợi hại lắm.
Bị cô giữ lấy, Hoắc Thận chỉ đành lên tiếng:
- Dì Lục, chào dì, cháu là Hoắc Thận.
- ...
Trái tim căng thẳng của Phù Tang treo ngược lên, cô đưa sát đầu mình vào bên tai của Hoắc Thận, muốn nghe nghe xem mẹ mình nói cái gì.
Sự tiếp xúc gần đột nhiên của cô, làm tim cho Hoắc Thận nảy mạnh lên một cái, y vô thức mà né đầu ra, muốn cách xa cô một chút, ai ngờ đâu giau kế tiếp, Phù Tang lại lần nữa dính sát vào y như vậy nữa.
Hoắc Thận nhìn cô một cái, thì nhìn thấy toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt vào cái điện thoại, làm gì mà chú ý tới y đang ở bên cạnh chứ?
Hoắc Thần chỉ có thể bỏ đi thôi.
Lục Dung Nhan ở đầu giây bên kia ngớ người một cái, hiển nhiên, cô không ngờ đến người bắt máy lại là Hoắc Thận, mất vài giây mới định thần lại được, vội cười nói:
- Là Tiểu Hoắc sao? Phù Tang nhà cô có phải là lại đến làm phiền con rồi không?
- Dì Lục, Phù Tang thật sự đang ở chỗ của cháu, cô ấy là thật lòng đến tìm cháu để ôn tập, nhưng lại sợ bị mọi người giáo huấn, cho nên mới không dám nghe điện thoại...
Hoắc Thận nói xong, nhìn Phù tang bên cạnh mình một cái.
Phù Tang vẫn còn để gương mặt nhỏ nhắn nóng hổi đó của cô dán bên má của y.
Thì nghe thấy Lục Dung Nhan bên đó nói:
- Bọn dì giáo huấn nó, là lo nó đến làm phiền cháu thôi, con nha đầu đó, không hiểu chuyện, luôn thích đi làm phiền cháu! Dì và ba của nó đều càm thấy ngại đó.
- Thưa dì, dì và chú bất an điều gì, cháu hiểu.
Hoắc Thận vừa nói, vừa né tiểu nha đầu bên cạnh ra, trực tiếp cầm điện thoại đặt lên trên bàn, mở loa lớn lên:
- Dì yên tâm, nếu như Hoắc Thận cháu là một người không có giới hạn không có nguyên tắc, vậy thì, nhưng chuyện mà mọi người lo lắng bây giờ, từ lúc ở Bách Hội Môn cháu đã sớm làm rồi, có phải không?
Hoắc Thận nói xong, nhìn Phù Tang bên cạnh mình một cái, sau đó tiếp tục nói:
- Phù Tang vẫn còn là một đứa trẻ, tính khí của cô ấy khá là đơn thuần, nếu như cháu muốn lừa cô ấy, e là cô ấy sớm đã bị cháu lừa đến tay rồi! Dì Lục, cháu đảm bảo với cô, cháu vốn không muốn lừa gạt gì cô ấy, cũng không muốn làm chuyện gì quá giới hạn gì với cô ấy, cháu biết cô ấy còn là một đứa trẻ, những giới hạn đó, những nguyên tắc đó, cháu có! Nếu như không có, ban đầu bên trên tổ chức cũng đã không trọng dụng cháu rồi.
Phù Tang có chút ngớ người mà nhìn Hoắc Thận.
Lừa cô? Lừa cô cái gì? Còn nữa, cái gì mà giớ hạn không giới hạn, cái gì mà nguyên tắt với không nguyên tắc vậy?
Phù Tang cảm thấy mình có chút nghe không hiểu lời nói của bọn họ rồi!
Lục Dung Nhan cũng không ngờ là Hoắc Thận lại thẳng thắn với mình như vậy, thấy thái độ thành tâm đó của y, cuối cùng Lục Dung Nhan cũnng có thể yên tâm được rồi, cô gật gật đầu:
- Cũng phải, nghe cháu nói như vậy, dì cũng yên tâm không ít, dì chỉ lo con nha đầu đó ngơ ngơ ngác ngác, cái gì cũng không hiểu rõ...
- Cháu có thể hiểu được.
- Tiểu Hoắc, khó mà có được hiểu rõ lý lẽ như cháu, thực ra dì cũng rất thích cháu, nhưng mà con bé nhà dì nó cũng chưa lớn mấy...
- Dì!
Hoắc Thận đại khái đoán được Lục Dung Nhan còn muốn nói gì tiếp nữa rồi, y liền nhanh chóng cản lời lại:
- Dì, chuyện về sau, thì sau này mới nói tiếp đi! Việc học hành của Phù Tang tạm thời để cháu phụ trách được rồi, cháu sẽ cố gắng dạy cô ấy thật tốt.
- Được được được! Có cháu phụ trách, dì yên tâm rồi! Chỉ sợ con bé làm phiền cháu thôi.
Hoắc Thận cười cười, nhìn Phù Tang kinh hỉ ở bên cạnh mình:
- Cũng ổn, cô ấy cũng chỉ....... có chút phiền mà thôi!
- Ha ha ha ha ha...
Lục Dung Nhan nghe đầu dây bên kia nói xong thì sảng khoái mà cười lớn lên:
- Được rồi, vậy các con tiếp tục ôn tập đi, dì không làm phiền con nha đầu đó dụng công nữa!
- Vâng ạ, tạm biệt dì!
Mãi cho đến khi Lục Dung Nhan ngắt điện thoại rồi, Hoắc Thận mới thu hồi ánh mắt của mình lại.
Phù Tang cực kì vui vẻ và hưng phấn:
- Hoắc Thận, anh quá lợi hại rồi! Cư nhiên chỉ cần nói vài câu thôi mà đã thuyết phục được mẹ tôi rồi! Lợi hại, lợi hại!!
Phù Tang kinh hỉ mà giơ ngón cái ra với Hoắc Thận:
- Mẹ của tôi hình như là rất tin tưởng anh vậy!
- Đó chỉ bởi vì tôi là người đáng để tin tưởng thôi!
Hoắc Thần bỏ điện thoại vào trong túi áo của Phù Tang, sau đó y gõ gõ mặt bàn, gương mặt đầy nghiêm túc nói;
- Tiếp tục sửa đề.
- ... Oh!
Phù Tang lại bắt đầu tiếp tục cắn bút, đột nhiên, dường như cô nghĩ ra điều gì vậy:
- Phải rồi, vừa nãy anh trong điện thoại nói với mẹ tôi cái gì mà có giới hạn, cái gì mà có nguyên tắc..... cái đó là cái gì vậy? Mẹ tôi là lo anh lừa tôi cái gì vậy?
Hoắc Thận nhìn cô một cái, đôi mắt đen láy của y có tối đi vài phần, lại không trả lời cô, chỉ nghiêm mặt lại nói:
- Tiếp tục làm bài, không được phân tâm!
- Anh nói đi mà! Anh mà không nói thì tôi cứ hiếu kì mãi, mà hiếu kì mãi thì không có tâm tư nào mà nghe giảng nữa đó!
- ...
- Rốt cuộc là việc gì vậy? Mẹ tôi sợ anh lười tôi cái gì vậy?
Phù Tang thân mật mà ôm lấy cánh tay của Hoắc Thận, nhõng nhẽo với y.
Hoắc Thận kéo tay ra khỏi tay của cô:
- Lục Phù Tang, cô không có chút ý thức nào là nam nữ thụ thụ bất thân sao?
- Woa! Hoắc Thận, anh là người của thời đại nào vậy? Triều đại nhà Thanh sớm đã dập tắt rồi!
Phù Tang dường như dùng ánh mắt nhìn thấy một cái gì đó quái lạ lắm mà nhìn vào Hoắc Thận.
- ....
Con nha đầu thối này! Dạy cô làm người, mà còn bị cô dạy ngược lại!
- Vẫn là hiếu kì mẹ cô rốt cuộc nói gì với tôi sao?
- Đúng nha! Rất hiếu kì đó!
Phù Tang chớp chớp mắt, đầu óc có chút ngơ ngơ ngác ngác, lại đưa mặt sát về mặt của Hoắc Thận, mở to đôi mắt ra, cả gương mặt đầy ấp chờ đợi của cô nhìn vào y:
- Rốt cuộc là mẹ tôi lo lắng điều gì?
Ánh mắt của Hoắc Thận rơi vào gương mặt trẻ con nhỏ nhắn của Phù Tang, từng câu từng chữ, nghiêm túc mà nói với cô:
- Ba mẹ cô lo lắng tôi, sẽ lừa cô con gái của họ lên gường, hiểu chưa?
- ...
What?!!
Phù Tang mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn vào Hoắc Thận, giây kế tiếp, cái gương mặt nhỏ nhắn đó của cô đỏ hết cả lên, hai má cứ như hai quả mặt đào vậy.
- Tôi... ba mẹ tôi... suy nghĩ của ba mẹ tôi cũng quá xa rồi, hơ hơ hơ...
Cổ họng Phù Tang nhất thời có chút khô khan lại, cô quay đầu sang hướng khác, giả vờ như tiếp tục làm bài tập.
Nhưng đầu óc của cô, vẫn đang không ngừng bị câu nói đó của Hoắc Thận vây quanh.
Lừa cô..... lên – giường? Oh my god!!
Cái đầu nhỉ của Phù Tang cư nhiên lại suy nghĩ lung tung nữa rồi, dây thần kinh mẫn cảm trên đầu của cô không ngừng mà nhảy giật lên, thậm chí còn đang không nhịn được mà tưởng tượng nên những cảnh tượng chưa từng xảy ra nữa...
Trời ơi! Cô và Hoắc Thận.... cái gì vậy trời?!!
Lúc trước khi còn ở Bách Hội Môn, nghĩ cô còn không dám nghĩ, bây giờ... cô cư nhiên lại vì một câu nói đó của Hoắc Thận mà...
Cô điên rồi!! Thật sự là điên rồi!!
Phù Tang ‘bụp’ một cái, vô mạnh vào đầu của mình, Hoắc Thận cũng bị giật mình bởi hành động đó của cô, giây sau, y đưa tay qua, nắm lấy cái tay nhỏ của cô lại:
- Cô làm cái gì vậy?
- A? Không... không có gì!
Phù Tang lúc này mới định thần lại.
Cổ tay của cô, bị bàn tay to ấm nóng của y nắm chặt trogn lòng bàn tay, không biết làm sao mà vào giây đó, cô chỉ cảm thấy như cổ tay của cô dường như đang bốc cháy lên vậy, mà ngọn lửa đó trực tiếp hướng thẳng về mặt của cô, mà bên trong trái tim nho nhỏ của cô cũng càng căng thẳng mà muốn nhảy ra bên ngoài.
- Cô sao vậy?
Hoắc Thận nhìn thấy điều bất thường của Phù Tang.
- Không, không có.
Phù Tang vặn vẹo mà rút tay mình về từ trong bàn tay to lớn của y, trên tay cô nơi bị y nắm lấy, vẫn còn nóng hổi.
Ánh mắt của cô, càng không dám nhìn thẳng vào y.
- Tôi... tôi đột nhiên nhớ ra, tôi còn có việc khác, hôm nay ôn tập tới đây thôi nha!
Phù Tang nói xong, gấp gáp đứng dậy, bắt đầu thu dọn sách vở.
Hoắc Thận chau mày, nhìn vào cô, cũng không ngăn càn động tác của cô lại.
Phù Tang gấp gấp gáp gáp dọn nhét tập sách vào trong cặp mình, sau đó cô gấp gáp đeo cặp lên muốn rời khỏi:
- Tôi... tôi đi trước nhé!
- Để tôi tiễn cô.
Hoắc Thận cũng không có muốn giữ cô ở lại.
- Không cần, không cần!!
Phù Tang lắc lắc tay;
- Tôi nói bác cả của tôi bảo tài xế đưa tôi về là được rồi.
- Xác định?
Hoắc Thận không an tâm.
- Xác định, xác định!
Phù Tang vội vàng gật gật cái đầu ngơ ngơ của mình, sau đó, nhanh chóng mà chạy ra khỏi nhà của Hoắc Thận.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn đỏ đến nỗi đang bốc cháy lên vậy!
Trời ơi!! Lục Phù Tang, cô có phải điên rồi không?!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.