Chương 625
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Trên suốt quãng đường, cả ba người chẳng ai chịu mở miệng nói câu nào.
Hoắc Thận thì làm biếng nói chuyện, chẳng có gì để nói, Phù Tang thì không dám nói, cũng ngại nói, còn Lâm Vân Giai thì tức quá không muốn nói chuyện.
Có điều, việc cô ấy tức giận, Phù Tang hoàn toàn có thể hiểu được, chuyện hôm nay, nếu đổi lại là cô, chắc chắn đã tanh bành từ lâu rồi, vậy nên, cô cũng cảm thấy rất áy náy với Lâm Vân Giai, chỉ là không biết trong đầu Hoắc Thận đang nghĩ gì.
Vậy nên mới có câu, trong tình yêu ai ai cũng ích kỹ!
Bởi vì yêu, cho nên tham lam.
Bởi vì không yêu, cho nên không có gì đáng phải sợ, không sợ tổn thương, cũng chẳng sợ bị ai làm tổn thương.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu nhỏ lạ lẫm.
Phù Tang hoàn toàn không biết đây là đâu, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nơi ở của Lâm Vân Giai rồi.
Lâm Vân Giai đẩy cửa xuống xe, Hoắc Thận quay đầu nhìn Phù Tang đang ngồi ở ghế phía sau rồi nói:
- Ở đây ngoan ngoãn đợi nhé, chờ tôi quay lại! Tôi có lời muốn nói với cô ấy.
- ...Ừm.
Ý là muốn kêu cô ấy đừng đi theo làm kỳ đà cản mũi nữa hả?
Phù Tang rầu rĩ đáp lời, cô chỉ có thể dương mắt nhìn Hoắc Thận đuổi theo Lâm Vân Giai.
Bọn họ sẽ nói những gì nhỉ?
Quan trọng là Hoắc Thận muốn nói với cô ấy những gì?
Có khi nào là tỏ tình không nhỉ? Hoặc là muốn Lâm Vân Giai làm bạn gái của anh ta chẳng hạn?!
Trong lòng Phù Tang bỗng chốc rối bời, lồng ngực dường như sắp muốn nổ tung vì tò mò.
Cô tò mò, tò mò muốn chết đi được! Nhưng mà cô lại không được xuống xe, càng không được nghe lén.
Dù có muốn biết nội dung hai người họ nói với nhau, cũng đành phải kiềm nén lại.
- Vân Giai!
Hoắc Thận đuổi theo Vân Giai.
- Nói chuyện một chút nhé.
- Muốn nói gì?
Lâm Vân Giai dừng bước, quay người lại hỏi y.
- Xin lỗi.
Hoắc Thận xin lỗi một cách thành khẩn.
Lâm Vân Giai thoáng chốc lộ ra nét đau buồn.
- Tại sao phải xin lỗi? Vì Lục Phù Tang?
Hoắc Thận lắc đầu.
- Không hẳn như vậy, cũng một phần vì tôi, vì mẹ của tôi...
- Là tôi chưa đủ tốt sao? Hay là do nhà họ Lâm của chúng tôi không xứng với nhà họ Hoắc các anh?
Hoắc Thận cười nhẹ.
- Dùng gia thế và tiền bạc để nói chuyện tình cảm, đó đều là mấy trò lưu manh.
- ...Đúng.
Lâm Vân Giai cắn nhẹ môi dưới.
- Anh biết là tôi không phải ý đó.
- Vân Giai, tấm lòng của cô tôi hiểu...
Thái độ của Hoắc Thận thật sự rất thành khẩn.
- Nói thật, nếu đổi lại là 5 năm trước, tôi có lẽ sẽ không do dự mà đồng ý cô ngay! Bởi vì, Hoắc Thận của 5 năm trước, không biết theo đuổi cái gọi là tình yêu, cậu ta chỉ quan tâm đến nhu cầu sinh lý, vậy nên, thật ra tôi đã quen vô số bạn gái, cũng ngủ với rất nhiều cô! Thậm chí tôi còn hư hỏng đến mức còn làm cho con gái người ta có bầu, đương nhiên tôi cũng không chịu trách nhiệm cho việc này...
Hoắc Thận liếm nhẹ bờ môi khô của mình, sau đó tiếp tục nói:
- Vậy nên, Vân Giai à, tôi hoàn toàn không tốt như cô nhìn thấy đâu, cũng không đơn thuần như mẹ tôi nói với cô đâu, thật ra...tôi đã từng là một thằng cặn bã, một kẻ xấu xa, hiểu không?
- Vậy còn bây giờ thì sao? Hoắc Thận mà bây giờ tôi quen hoàn toàn không phải là một tên cặn bã, xấu xa, không phải vậy sao? Nếu như anh ta thật sự là một kẻ tồi tệ, thì anh ta sao có thể nói cho tôi nghe những sự thật này chứ?
Hoắc Thận gật đầu rồi nói:
- Nói thật, bây giờ tôi rốt cuộc là con người như thế nào, sau này lại thành ra làm sao, ngay cả bản thân tôi còn không dám chắc, chứ huống hồ gì là cô? Tôi nói thẳng thắn với cô nhiều như vậy, chỉ là muốn nói với cô rằng...Vân Giai, tôi muốn đi theo sự mách bảo của trái tim mình, không có cái gọi là nhu cầu sinh lý, cũng không có cái gọi là môn đăng hộ đối, càng không có cái gọi là mệnh lệnh của cha mẹ, cũng không có làm mai làm mối gì cả, tôi chỉ muốn theo đuổi một tình yêu đơn giản, nhưng, xin lỗi! Một nửa tình yêu của tôi, không phải là cô!
Hoắc Thận vừa dứt lời, Lâm Vân Giai đã bắt đầu rưng rưng, những giọt nước mắt từ sâu nơi khóe mắt xém chút là tuôn ào ra.
- Là Lục Phù Tang sao?
Hoắc Thận lắc đầu.
- Chưa chắc chắn. Cảm giác của tôi đối với cô ấy...
Hoắc Thận dường như trong chốc lát đã suy nghĩ thật nghiêm túc, y đáp tiếp:
- Xin lỗi, tôi không tìm được từ ngữ thích hợp nào để diễn tả cảm giác của tôi với cô ấy! Chỉ có thể nói...có lẽ là vậy!
Nghẹn ngào nơi sống mũi cay cay, Lâm Vân Giai hít nhẹ một hơi rồi nói:
- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã chịu nói chuyện một cách thẳng thắn với tôi như vậy, tôi đã hiểu rồi!
Lâm Vân Giai gật đầu nói tiếp:
- Anh yên tâm! Chỗ bác gái tôi sẽ nói với bác ấy nguyên nhân là ở tôi.
- Cảm ơn cô!
- Anh Thận, lần cuối cùng...tôi có thể ôm anh một xíu được không?
Lâm Vân Giai vẫn còn rất say đắm với Hoắc Thận, mãi đến giờ phút này, trong lòng cô vẫn ngập tràn quyến luyến, không nỡ buông tay.
Hoắc Thận bỗng sững người, một hồi sau y lắc đầu đáp:
- Hay là thôi đi vậy!
Nói xong lại bất giác quay đầu nhìn về phía chiếc xe quân sự đang dừng trước cổng, trên xe có một cô nhóc nào đó đang ngồi trên đó.
- Anh sợ cô ấy ghen à?
- Ghen?
Cách dùng từ của Lâm Vân Giai làm Hoắc Thận dường như có chút kinh ngạc, y cười đáp:
- Nói sợ cô ấy ghen, thì thà nói rằng, lo cô ấy hiểu nhầm thì đúng hơn, có điều, cũng không hoàn toàn như vậy, chủ yếu là không muốn để lại cho cô quá nhiều sự quyến luyến, nhung nhớ! Như vậy nhé! Tạm biệt!
Hoắc Thận nói xong quay người vội bước đi.
Lâm Vân Giai nhìn theo bóng dáng rời đi của Hoắc Thận, trong lòng chứa đầy sự cảm kích.
Nhiều lúc, thật ra sự tuyệt tình chính là một sự ban ơn, chứ nếu cứ mãi mập mờ sẽ chỉ làm cho con người ta bị tổn thương sâu sắc hơn mà thôi.
Vậy nên, Lâm Vân Giai thật sự phải cảm ơn sự đoạn tuyệt của người đàn ông này đã dành cho cô mới đúng! Ít ra, không làm cô phải ôm hi vọng vì một sự đồng tình, và cũng không làm cô càng ngày càng bị lún sâu.
Lâm Vân Giai nghĩ, bất luận Hoắc Thận có phải là một người đàn ông tốt hay không, nhưng có một điều mà cô hoàn toàn có thể khẳng định, đó chính là Hoắc Thận thật sự là một người tốt!
Vậy nên, một người đàn ông như vậy, mình và cái tên nha đầu Lục Phù Tang đó cùng tranh giành thì cũng chẳng có gì là lạ! Chỉ là cô tranh giành không lại với người ta thôi!
...............
Hoắc Thận quay trở lại xe.
Vừa mới khởi động xe, Phù Tang đã lập tức sáp tới trước, dùng tay vịn lấy lưng ghế của Hoắc Thận, sau đó hỏi:
- Bọn anh nói những gì với nhau vậy?
- Tò mò hả?
- Đương nhiên là tò mò rồi! Tôi tò mò muốn chết đi được đây này!
- Muốn biết à?
- Muốn!
Phù Tang gật đầu lia lịa.
Hoắc Thận nhìn nghiêng sang cô, sau đó quay đầu trở lại đáp:
- Muốn biết cũng được thôi, vậy thì chúng ta trao đổi câu hỏi đi, thấy sao?
- Được thôi! Anh muốn hỏi gì?
- Cô nói nguyên nhân sao bữa đó cô làm mình làm mẩy với tôi, thì tôi sẽ kể lại toàn bộ nội dung lúc nãy tôi và Lâm Vân Giai đã nói với nhau.
- ...
Mặt của Phù Tang bỗng chốc đỏ ửng lên.
Nguyên nhân mà cô làm mình làm mẩy với Hoắc Thận ư?
Cái này...cái này cô phải nói sao đây?
Lẽ nào cô phải nói, ban đầu là do cô phát hiện mình có ý với anh, giật mình, mắc cỡ quá nên mới vội rời đi?
Tiếp đó, do bị anh ta từ chối, tức giận, nên mới giận dỗi như vậy?
Mấy điều này sao cô có thể nói ra được chứ?
- Tôi...tôi đâu có làm mình làm mẩy gì đâu chứ?
Phù Tang có chút chột dạ nhìn lên trần xe hơi.
- Bởi vì sợ tôi?
- Sao có thể chứ!!
Phù Tang vội vàng phủ nhận.
- Tôi sợ anh cái gì chứ? Anh có phải là thú dữ đâu. Hơn nữa, nếu như tôi sợ anh, việc gì tôi phải tìm anh dạy bù? Tôi đâu có bị bệnh!
Hoắc Thận chau mày.
- Nếu đã như vậy thì cô giận tôi cái gì chứ? Lẽ nào hôm đó tôi có nói những điều không nên nói sao, hay là làm những chuyện không nên làm, làm đụng chạm đến cô?
- Trời ơi! Anh làm gì mà cứ truy hỏi chuyện này mãi vậy? Tôi có nói gì anh đâu! Hơn nữa, bây giờ tôi chẳng phải cũng đã hết giận dỗi rồi sao, anh đừng có hỏi nữa!
Phù Tang thật sự không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Chủ yếu là vì, ngượng ngùng.
- Được thôi, không hỏi nữa! Vậy coi như giao dịch thất bại! Cô cũng đừng hỏi tôi nữa, nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy giữa bọn tôi, một chữ tôi cũng không tiết lộ cho cô biết đâu!
- Anh...
Phù Tang buồn rầu nói:
- Con người anh sao ích kỹ quá vậy? Anh không phải là đàn ông sao? Đàn ông phải nhường nhịn phụ nữ chứ, anh hiểu không?
- Không hiểu!
- Nhưng mà lúc nãy anh hỏi tôi nhiều như vậy, vậy tôi cũng phải hỏi ngược lại anh chứ!
- Vậy hỏi đi...
Nếu Hoắc Thận chịu trả lời, coi như là anh ta thua.
- Lúc nãy có phải anh đi tỏ tình với người ta không?
- Không biết.
- Anh thích cô ấy?
- Không biết.
- Hoắc Thận...
Phù Tang tức đến nỗi nghiến chặt răng.
- Nói cho tôi nghe nguyên nhân mà cô giận tôi.
- ...
Phù Tang bĩu môi không thèm nói tiếng nào.
Lại bắt đầu giận dỗi nữa rồi!
- Lục Phù Tang, cô đừng có ỷ mình là đàn bà con gái nên giở trò với tôi nhé!
Hoắc Thận nhìn qua kính hậu thấy tên tiểu nha đầu đang ngồi phía sau giận dỗi, cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Lúc nãy chẳng phải chúng ta đã nhất trí với nhau rồi sao, cô nói một chuyện tôi nói một chuyện! Bây giờ thì sao nhỉ? Không nói mà còn giận dỗi nữa chứ?
- Không nói thì thôi vậy! Tôi cũng chẳng thèm nghe! Hừm!
Phù Tang quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
- Thật sự không thèm nghe?
- ...
Phù Tang vẫn giữ im lặng là vàng.
- Lục Phù Tang?
- ...
Tiếp tục im lặng.
- Cô mà còn mặc kệ tôi là tôi không nói thật đó!
- ...
Phù Tang bỗng chốc nở nụ cười ranh mãnh đắc ý trên môi, quay mặt lại, liếc nhìn Hoắc Thận một cách đầy kiêu hãnh.
- Vậy thì nói đi, tôi miễn cưỡng nghe cũng được.
- ... Cái tên nha đầu thối này!
Hoắc Thận thật sự hận không thể giơ tay bẹo cái khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của cô.
- Trước khi tôi nói, cô có thể nào dẹp ngay cái kiểu cười ranh mãnh đắc ý đó được không?
Phù Tang cuối cùng cũng không kiềm được, lại một lần nữa sáp tới, bám chặt lấy ghế của Hoắc Thận nói:
- Trời ơi! Anh rốt cuộc có chịu nói không? Con người anh phiền thật ý?!
- Nói! Sợ cô rồi, được chưa? Đại tiểu thư!
- Nói đi! Tôi rửa tai lắng nghe.
Phù Tang cười một cách đắc ý.
Hoắc Thận vỗ vỗ vị trí ghế phụ đang trống bên cạnh mình, sau đó nói:
- Ngồi ở đây, tôi nói cho cô nghe.
Xe đang chạy mà, bây giờ cũng không tiện dừng xe!
- Leo qua đây.
- Anh chắc chứ?
Hoắc Thận cau mày tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Không muốn nghe nữa đúng không?
- Nghe! Nghe!! Con người anh...thật là phiền phức!
Phù Tang miệng thì than vãn nhưng vẫn là nghe theo lời của Hoắc Thận, chân cô vừa mới bước tới đã chạm ngay vị trí ghế phụ ở phía trước.
Do không cẩn thận nên giày cô đá trúng vào bảng điều khiển ở giữa, Hoắc Thận kéo chiếc khăn giấy đưa cho cô.
- Lau cho sạch đi.
- ...Ừm
Phù Tang vội vã lau sạch chỗ bị dính bẩn, sau đó nói:
- Bây giờ nói được rồi đúng không?
Hoắc Thận nghiêng đầu, nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, trên môi thoáng nở một nụ cười nhẹ.
- Thật ra cũng chẳng nói gì, chỉ là nói cho cô ấy biết là tôi không có cách nào nghe theo mệnh lệnh của bố mẹ, không nghe theo mai mối, và cũng sẽ không có ý định quen cô ấy.
Hoắc Thận thì làm biếng nói chuyện, chẳng có gì để nói, Phù Tang thì không dám nói, cũng ngại nói, còn Lâm Vân Giai thì tức quá không muốn nói chuyện.
Có điều, việc cô ấy tức giận, Phù Tang hoàn toàn có thể hiểu được, chuyện hôm nay, nếu đổi lại là cô, chắc chắn đã tanh bành từ lâu rồi, vậy nên, cô cũng cảm thấy rất áy náy với Lâm Vân Giai, chỉ là không biết trong đầu Hoắc Thận đang nghĩ gì.
Vậy nên mới có câu, trong tình yêu ai ai cũng ích kỹ!
Bởi vì yêu, cho nên tham lam.
Bởi vì không yêu, cho nên không có gì đáng phải sợ, không sợ tổn thương, cũng chẳng sợ bị ai làm tổn thương.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu nhỏ lạ lẫm.
Phù Tang hoàn toàn không biết đây là đâu, nhưng mà không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là nơi ở của Lâm Vân Giai rồi.
Lâm Vân Giai đẩy cửa xuống xe, Hoắc Thận quay đầu nhìn Phù Tang đang ngồi ở ghế phía sau rồi nói:
- Ở đây ngoan ngoãn đợi nhé, chờ tôi quay lại! Tôi có lời muốn nói với cô ấy.
- ...Ừm.
Ý là muốn kêu cô ấy đừng đi theo làm kỳ đà cản mũi nữa hả?
Phù Tang rầu rĩ đáp lời, cô chỉ có thể dương mắt nhìn Hoắc Thận đuổi theo Lâm Vân Giai.
Bọn họ sẽ nói những gì nhỉ?
Quan trọng là Hoắc Thận muốn nói với cô ấy những gì?
Có khi nào là tỏ tình không nhỉ? Hoặc là muốn Lâm Vân Giai làm bạn gái của anh ta chẳng hạn?!
Trong lòng Phù Tang bỗng chốc rối bời, lồng ngực dường như sắp muốn nổ tung vì tò mò.
Cô tò mò, tò mò muốn chết đi được! Nhưng mà cô lại không được xuống xe, càng không được nghe lén.
Dù có muốn biết nội dung hai người họ nói với nhau, cũng đành phải kiềm nén lại.
- Vân Giai!
Hoắc Thận đuổi theo Vân Giai.
- Nói chuyện một chút nhé.
- Muốn nói gì?
Lâm Vân Giai dừng bước, quay người lại hỏi y.
- Xin lỗi.
Hoắc Thận xin lỗi một cách thành khẩn.
Lâm Vân Giai thoáng chốc lộ ra nét đau buồn.
- Tại sao phải xin lỗi? Vì Lục Phù Tang?
Hoắc Thận lắc đầu.
- Không hẳn như vậy, cũng một phần vì tôi, vì mẹ của tôi...
- Là tôi chưa đủ tốt sao? Hay là do nhà họ Lâm của chúng tôi không xứng với nhà họ Hoắc các anh?
Hoắc Thận cười nhẹ.
- Dùng gia thế và tiền bạc để nói chuyện tình cảm, đó đều là mấy trò lưu manh.
- ...Đúng.
Lâm Vân Giai cắn nhẹ môi dưới.
- Anh biết là tôi không phải ý đó.
- Vân Giai, tấm lòng của cô tôi hiểu...
Thái độ của Hoắc Thận thật sự rất thành khẩn.
- Nói thật, nếu đổi lại là 5 năm trước, tôi có lẽ sẽ không do dự mà đồng ý cô ngay! Bởi vì, Hoắc Thận của 5 năm trước, không biết theo đuổi cái gọi là tình yêu, cậu ta chỉ quan tâm đến nhu cầu sinh lý, vậy nên, thật ra tôi đã quen vô số bạn gái, cũng ngủ với rất nhiều cô! Thậm chí tôi còn hư hỏng đến mức còn làm cho con gái người ta có bầu, đương nhiên tôi cũng không chịu trách nhiệm cho việc này...
Hoắc Thận liếm nhẹ bờ môi khô của mình, sau đó tiếp tục nói:
- Vậy nên, Vân Giai à, tôi hoàn toàn không tốt như cô nhìn thấy đâu, cũng không đơn thuần như mẹ tôi nói với cô đâu, thật ra...tôi đã từng là một thằng cặn bã, một kẻ xấu xa, hiểu không?
- Vậy còn bây giờ thì sao? Hoắc Thận mà bây giờ tôi quen hoàn toàn không phải là một tên cặn bã, xấu xa, không phải vậy sao? Nếu như anh ta thật sự là một kẻ tồi tệ, thì anh ta sao có thể nói cho tôi nghe những sự thật này chứ?
Hoắc Thận gật đầu rồi nói:
- Nói thật, bây giờ tôi rốt cuộc là con người như thế nào, sau này lại thành ra làm sao, ngay cả bản thân tôi còn không dám chắc, chứ huống hồ gì là cô? Tôi nói thẳng thắn với cô nhiều như vậy, chỉ là muốn nói với cô rằng...Vân Giai, tôi muốn đi theo sự mách bảo của trái tim mình, không có cái gọi là nhu cầu sinh lý, cũng không có cái gọi là môn đăng hộ đối, càng không có cái gọi là mệnh lệnh của cha mẹ, cũng không có làm mai làm mối gì cả, tôi chỉ muốn theo đuổi một tình yêu đơn giản, nhưng, xin lỗi! Một nửa tình yêu của tôi, không phải là cô!
Hoắc Thận vừa dứt lời, Lâm Vân Giai đã bắt đầu rưng rưng, những giọt nước mắt từ sâu nơi khóe mắt xém chút là tuôn ào ra.
- Là Lục Phù Tang sao?
Hoắc Thận lắc đầu.
- Chưa chắc chắn. Cảm giác của tôi đối với cô ấy...
Hoắc Thận dường như trong chốc lát đã suy nghĩ thật nghiêm túc, y đáp tiếp:
- Xin lỗi, tôi không tìm được từ ngữ thích hợp nào để diễn tả cảm giác của tôi với cô ấy! Chỉ có thể nói...có lẽ là vậy!
Nghẹn ngào nơi sống mũi cay cay, Lâm Vân Giai hít nhẹ một hơi rồi nói:
- Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã chịu nói chuyện một cách thẳng thắn với tôi như vậy, tôi đã hiểu rồi!
Lâm Vân Giai gật đầu nói tiếp:
- Anh yên tâm! Chỗ bác gái tôi sẽ nói với bác ấy nguyên nhân là ở tôi.
- Cảm ơn cô!
- Anh Thận, lần cuối cùng...tôi có thể ôm anh một xíu được không?
Lâm Vân Giai vẫn còn rất say đắm với Hoắc Thận, mãi đến giờ phút này, trong lòng cô vẫn ngập tràn quyến luyến, không nỡ buông tay.
Hoắc Thận bỗng sững người, một hồi sau y lắc đầu đáp:
- Hay là thôi đi vậy!
Nói xong lại bất giác quay đầu nhìn về phía chiếc xe quân sự đang dừng trước cổng, trên xe có một cô nhóc nào đó đang ngồi trên đó.
- Anh sợ cô ấy ghen à?
- Ghen?
Cách dùng từ của Lâm Vân Giai làm Hoắc Thận dường như có chút kinh ngạc, y cười đáp:
- Nói sợ cô ấy ghen, thì thà nói rằng, lo cô ấy hiểu nhầm thì đúng hơn, có điều, cũng không hoàn toàn như vậy, chủ yếu là không muốn để lại cho cô quá nhiều sự quyến luyến, nhung nhớ! Như vậy nhé! Tạm biệt!
Hoắc Thận nói xong quay người vội bước đi.
Lâm Vân Giai nhìn theo bóng dáng rời đi của Hoắc Thận, trong lòng chứa đầy sự cảm kích.
Nhiều lúc, thật ra sự tuyệt tình chính là một sự ban ơn, chứ nếu cứ mãi mập mờ sẽ chỉ làm cho con người ta bị tổn thương sâu sắc hơn mà thôi.
Vậy nên, Lâm Vân Giai thật sự phải cảm ơn sự đoạn tuyệt của người đàn ông này đã dành cho cô mới đúng! Ít ra, không làm cô phải ôm hi vọng vì một sự đồng tình, và cũng không làm cô càng ngày càng bị lún sâu.
Lâm Vân Giai nghĩ, bất luận Hoắc Thận có phải là một người đàn ông tốt hay không, nhưng có một điều mà cô hoàn toàn có thể khẳng định, đó chính là Hoắc Thận thật sự là một người tốt!
Vậy nên, một người đàn ông như vậy, mình và cái tên nha đầu Lục Phù Tang đó cùng tranh giành thì cũng chẳng có gì là lạ! Chỉ là cô tranh giành không lại với người ta thôi!
...............
Hoắc Thận quay trở lại xe.
Vừa mới khởi động xe, Phù Tang đã lập tức sáp tới trước, dùng tay vịn lấy lưng ghế của Hoắc Thận, sau đó hỏi:
- Bọn anh nói những gì với nhau vậy?
- Tò mò hả?
- Đương nhiên là tò mò rồi! Tôi tò mò muốn chết đi được đây này!
- Muốn biết à?
- Muốn!
Phù Tang gật đầu lia lịa.
Hoắc Thận nhìn nghiêng sang cô, sau đó quay đầu trở lại đáp:
- Muốn biết cũng được thôi, vậy thì chúng ta trao đổi câu hỏi đi, thấy sao?
- Được thôi! Anh muốn hỏi gì?
- Cô nói nguyên nhân sao bữa đó cô làm mình làm mẩy với tôi, thì tôi sẽ kể lại toàn bộ nội dung lúc nãy tôi và Lâm Vân Giai đã nói với nhau.
- ...
Mặt của Phù Tang bỗng chốc đỏ ửng lên.
Nguyên nhân mà cô làm mình làm mẩy với Hoắc Thận ư?
Cái này...cái này cô phải nói sao đây?
Lẽ nào cô phải nói, ban đầu là do cô phát hiện mình có ý với anh, giật mình, mắc cỡ quá nên mới vội rời đi?
Tiếp đó, do bị anh ta từ chối, tức giận, nên mới giận dỗi như vậy?
Mấy điều này sao cô có thể nói ra được chứ?
- Tôi...tôi đâu có làm mình làm mẩy gì đâu chứ?
Phù Tang có chút chột dạ nhìn lên trần xe hơi.
- Bởi vì sợ tôi?
- Sao có thể chứ!!
Phù Tang vội vàng phủ nhận.
- Tôi sợ anh cái gì chứ? Anh có phải là thú dữ đâu. Hơn nữa, nếu như tôi sợ anh, việc gì tôi phải tìm anh dạy bù? Tôi đâu có bị bệnh!
Hoắc Thận chau mày.
- Nếu đã như vậy thì cô giận tôi cái gì chứ? Lẽ nào hôm đó tôi có nói những điều không nên nói sao, hay là làm những chuyện không nên làm, làm đụng chạm đến cô?
- Trời ơi! Anh làm gì mà cứ truy hỏi chuyện này mãi vậy? Tôi có nói gì anh đâu! Hơn nữa, bây giờ tôi chẳng phải cũng đã hết giận dỗi rồi sao, anh đừng có hỏi nữa!
Phù Tang thật sự không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Chủ yếu là vì, ngượng ngùng.
- Được thôi, không hỏi nữa! Vậy coi như giao dịch thất bại! Cô cũng đừng hỏi tôi nữa, nội dung cuộc trò chuyện lúc nãy giữa bọn tôi, một chữ tôi cũng không tiết lộ cho cô biết đâu!
- Anh...
Phù Tang buồn rầu nói:
- Con người anh sao ích kỹ quá vậy? Anh không phải là đàn ông sao? Đàn ông phải nhường nhịn phụ nữ chứ, anh hiểu không?
- Không hiểu!
- Nhưng mà lúc nãy anh hỏi tôi nhiều như vậy, vậy tôi cũng phải hỏi ngược lại anh chứ!
- Vậy hỏi đi...
Nếu Hoắc Thận chịu trả lời, coi như là anh ta thua.
- Lúc nãy có phải anh đi tỏ tình với người ta không?
- Không biết.
- Anh thích cô ấy?
- Không biết.
- Hoắc Thận...
Phù Tang tức đến nỗi nghiến chặt răng.
- Nói cho tôi nghe nguyên nhân mà cô giận tôi.
- ...
Phù Tang bĩu môi không thèm nói tiếng nào.
Lại bắt đầu giận dỗi nữa rồi!
- Lục Phù Tang, cô đừng có ỷ mình là đàn bà con gái nên giở trò với tôi nhé!
Hoắc Thận nhìn qua kính hậu thấy tên tiểu nha đầu đang ngồi phía sau giận dỗi, cau mày tỏ vẻ không hài lòng.
- Lúc nãy chẳng phải chúng ta đã nhất trí với nhau rồi sao, cô nói một chuyện tôi nói một chuyện! Bây giờ thì sao nhỉ? Không nói mà còn giận dỗi nữa chứ?
- Không nói thì thôi vậy! Tôi cũng chẳng thèm nghe! Hừm!
Phù Tang quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
- Thật sự không thèm nghe?
- ...
Phù Tang vẫn giữ im lặng là vàng.
- Lục Phù Tang?
- ...
Tiếp tục im lặng.
- Cô mà còn mặc kệ tôi là tôi không nói thật đó!
- ...
Phù Tang bỗng chốc nở nụ cười ranh mãnh đắc ý trên môi, quay mặt lại, liếc nhìn Hoắc Thận một cách đầy kiêu hãnh.
- Vậy thì nói đi, tôi miễn cưỡng nghe cũng được.
- ... Cái tên nha đầu thối này!
Hoắc Thận thật sự hận không thể giơ tay bẹo cái khuôn mặt nhỏ nhắn đáng ghét của cô.
- Trước khi tôi nói, cô có thể nào dẹp ngay cái kiểu cười ranh mãnh đắc ý đó được không?
Phù Tang cuối cùng cũng không kiềm được, lại một lần nữa sáp tới, bám chặt lấy ghế của Hoắc Thận nói:
- Trời ơi! Anh rốt cuộc có chịu nói không? Con người anh phiền thật ý?!
- Nói! Sợ cô rồi, được chưa? Đại tiểu thư!
- Nói đi! Tôi rửa tai lắng nghe.
Phù Tang cười một cách đắc ý.
Hoắc Thận vỗ vỗ vị trí ghế phụ đang trống bên cạnh mình, sau đó nói:
- Ngồi ở đây, tôi nói cho cô nghe.
Xe đang chạy mà, bây giờ cũng không tiện dừng xe!
- Leo qua đây.
- Anh chắc chứ?
Hoắc Thận cau mày tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Không muốn nghe nữa đúng không?
- Nghe! Nghe!! Con người anh...thật là phiền phức!
Phù Tang miệng thì than vãn nhưng vẫn là nghe theo lời của Hoắc Thận, chân cô vừa mới bước tới đã chạm ngay vị trí ghế phụ ở phía trước.
Do không cẩn thận nên giày cô đá trúng vào bảng điều khiển ở giữa, Hoắc Thận kéo chiếc khăn giấy đưa cho cô.
- Lau cho sạch đi.
- ...Ừm
Phù Tang vội vã lau sạch chỗ bị dính bẩn, sau đó nói:
- Bây giờ nói được rồi đúng không?
Hoắc Thận nghiêng đầu, nhìn cô tỏ vẻ hài lòng, trên môi thoáng nở một nụ cười nhẹ.
- Thật ra cũng chẳng nói gì, chỉ là nói cho cô ấy biết là tôi không có cách nào nghe theo mệnh lệnh của bố mẹ, không nghe theo mai mối, và cũng sẽ không có ý định quen cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.