Chương 631
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Lúc này, Hoắc Thận ở dưới nước đã tìm thấy cô gái nhảy sông tự tử kia, y túm lấy cô gái đó kéo lên bờ, nhưng nào ngờ cô gái đó lại túm lấy cổ Hoắc Thận, dùng sức ghì y xuống nước, định đạp lên người y leo lên.
Hoắc Thận có lẽ cũng biết là do mong muốn sống sót của cô ta quá mạnh mẽ, cảm nhận được cô ta đang ra sức ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay Hoắc Thận giữ lấy cô ta, túm chặt cô ta, nén đủ hơi, cố hết sức bơi lên bờ.
Phù Tang nhìn thấy hai bọn họ không ngừng trôi nổi trên dòng nước chảy xiết, nhưng lần nào cũng là cô gái được ứng cứu kia ngoi lên đầu tiên, Phù Tang biết rằng, Hoắc Thận đang dùng cơ thể của mình để làm bàn đạp cho cô gái kia.
Phù Tang nhìn đến nổi kinh hồn bạt vía, cũng sốt sắng đến mức ở trên bờ cứ nhún chân không yên, nước mắt rơi như mưa trút, chảy ra không ngừng.
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận...
Cô đứng trên bờ, lo lắng đến nổi hét lên thất thanh:
- Lên đây!! Mặc kệ cô ta đi, Hoắc Thận!! Hoắc Thận...
Mấy người bên cạnh nghe Phù Tang gào lên như vậy, đồng loạt liếc nhìn sang cô, liên tục trách mắng rằng:
- Cái cô này sao lại lạnh lùng như vậy, người ta đã nhảy xuống cứu người rồi, sao cô còn kêu người ta bỏ mặc cô gái kia chứ? Đây tốt xấu gì cũng là một mạng người, phải không?
- Đúng vậy!! Lòng người bây giờ, thật sự quá lạnh lùng!
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận.....
Đối mặt với sự trách móc của những người bên cạnh, Phù Tang vốn không còn tâm tư đâu mà để ý tới nữa, càng không muôn lãng phí thời gian để chất vấn bọn họ, tại sao lúc trách móc cô, họ lại không sẵn sàng đưa tay giúp đỡ người đang cần cứu trong nước kia, mà thà đứng trên bờ nhìn, tiện thể trách cứ con người “ lạnh lùng” như cô.
Nhìn thấy Hoắc Thận lại một lần nữa bị cô gái kia đạp cho chìm xuống nước, Phù Tang lo lắng khóc òa lên:
- Hoắc Thận!! Tôi xin anh đó, quay lại đi, có được không? Anh trở lại đây!
Cô vừa gào vừa chạy xuống dưới chân cầu.
- Lên rồi, lên rồi!!
Nghe thấy có người đang gọi.
- Nhanh!! Giúp một tay!! Hai người đều sắp không xong rồi!!
Phù Tang vừa mới xuống dưới cầu, thì đã nhìn thấy Hoắc Thận và cô gái được y cứu đều ướt nhẹp nằm trên bờ, không hề nhúc nhích, bất tỉnh nhân sự.
Những người bu xem bên cạnh, ùa tới như một tổ ong.
- Hoắc Thận!!!
Phù Tang giống như phát điên, đẩy đám người đó ra.
- Tránh ra!! Tránh ra...!
Phù Tang chen qua đám người, nhìn thấy Hoắc Thận mặt trắng bệt nằm ở đó, có người đang quỳ gối bên cạnh để làm thao tác cấp cứu cho y.
Khoảnh khắc đó, nhìn thấy dáng vẻ không còn sức sống của y, Phù Tang xém tí sụp đổ đến ngất đi, cô bỗng ào vào lòng Hoắc Thận.
- Hoắc Thận!! Anh tỉnh dậy đi!! Tỉnh dậy đi!!
- Tôi không cho phép anh chết! Không cho phép anh chết.
- Huhu huhu.
- Anh chết rồi, tôi phải làm sao!! Hoắc Thận...
- Cô ơi, cô đừng cuống quá, xe cấp cứu đang trên đường đến đây, chúng tôi phải làm sơ cứu cho cậu ấy!! Cô tránh ra một chút, tôi phải làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy!
Người qua đường đẩy Phù Tang ra để làm hô hấp nhân tạo cho y.
- Hô hấp nhân tạo? Tôi biết!! Để tôi!!
Đối với cách sơ cứu người bị đuối nước, lúc còn nhỏ, ba mẹ cô đã dạy qua cho hai anh em, trước đây cô chưa từng dùng đến, hôm nay là lần đầu tiên.
Cô thấy biết ơn ba mẹ đã mặc kệ sự tùy hứng của cô, dạy cho cô những kiến thức thường thức để cứu người này.
Phù Tang không nói thêm, nhào về trước, bóp mũi Hoắc Thận lại, tách đôi môi lạnh giá của y ra, bắt đầu miệng đối miệng tiến hành hô hấp nhân tạo cho y, và nước mắt cô thì càng tuôn chảy như mưa rơi.
- Phù...
Phù Tang đối diện với y, thổi từng hơi từng hơi lớn.
- Phù... phù...
Một hơi, hai hơi, ba hơi...
Phù Tang hận không thể mang hết toàn bộ hơi thở của mình truyền lại cho người đàn ông ở bên dưới, chỉ mong y có thể mở mắt ra nhìn cô một cái, cho dù chỉ một cái thôi cũng được!
- Hoắc Thận... Hoắc Thận!! Tôi xin anh đó, xin anh mau tỉnh lại đi!
Phù Tang vừa hô hấp nhân tạo cho y, vừa xót xa thầm cầu khẩn trong lòng, nhưng bỗng nhiên, Phù Tang lại cảm thấy giữa đôi môi cô bỗng có chút ướt át, ngay sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng và ướt át của cô bỗng bị một chiếc lưỡi quấn lấy, và đôi môi cô cũng bị đôi môi lạnh giá ấy mút lấy thật chặt...
Phù Tang giật mình, mở to đôi mắt, nhưng nhìn thấy Hoắc Thận vẫn đang nhắm mắt, còn Hoắc Thận nằm bên dưới cô, dường như cũng cảm nhận được rằng cô đang nhìn mình, nên y cũng từ từ mở đôi mắt mơ màng ấy ra.
Hai má Phù Tang bỗng ửng hồng, trong tiềm thức muốn tránh né, nhưng vòng eo bỗng bị một cánh tay săn chắc giữ lấy, y có hơi dùng sức một chút, nên cả người cô theo đà ngã vào lòng y, nhào vào bờ ngực săn chắc của y, sau đó một bàn tay to lớn đè lên gáy cô, không để cho đôi môi của cô thoát khỏi đôi môi y dù chỉ một chút.
Môi của Hoắc Thận rất lạnh, rất mềm...
Nhưng nụ hôn của y lại khá là nóng bỏng, giống như một ngọn lửa bùng cháy, đang điên cuồng thiêu đốt Phù Tang...
Thiêu đốt đôi môi cô, hơn thế nữa là thiêu đốt trái tim cô!
Khoảnh khắc đó, cô nghe thấy rất rõ trái tim mình đang đập “ thình thịch, thình thịch, thình thịch ---” nối tiếp nhau, ra sức đập mạnh vào lòng ngực cô, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lòng ngực cô.
Hoắc Thận tỉnh lại rồi...
Hoắc Thận đang hôn cô!
Phù Tang muốn khóc là bởi vì mất đi nhưng đã có lại được, hơn thế nữa là vì nụ hôn nồng nhiệt đến bất ngờ này...
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng đối với Phù Tang mà nói, đây lại là lần đầu tiên của bọn họ.
Lần này so với bất cứ lần nào trước đây, ý nghĩa cũng đều không giống, cảm giác cũng hoàn toàn khác.
Tất cả những nụ hôn trước đây chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch, không có lần nào có tình cảm trong đó, nhưng còn lần này...
Phù Tang không biết cảm giác của y đối với mình rốt cuộc là thế nào, nhưng chí ít, có một điểm mà cô có thể xác định đó là, bọn họ không phải đang đóng kịch! Bọn họ không cần phải diễn cho ai xem.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Phù Tang lúc này mới có phản ứng, cô xấu hổ nên vội vã đẩy người đàn ông trước mặt ra, ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng lên.
Ánh mắt nóng bỏng mang chút phức tạp của Hoắc Thận liếc nhìn cô, rồi cũng ngồi dậy theo, vừa định mở miệng nói chuyện với cô, nào ngờ lời còn chưa nói ra, đã nghe một tiếng “ bốp” vang lên, gương mặt hứng lấy một cái tát chắc nịch của cô.
Sau khi Phù Tang dùng hết sức của mình để đánh xong, lòng bàn tay cô dường như cũng đau tê tái.
Còn Hoắc Thận cũng bị ngơ mấy giây bởi cái tát này của Phù Tang, rồi nhìn cô gái trước mặt mình, nước mắt cô đã ướt đẫm từ lâu.
Vậy nên, rốt cuộc là do hành động đi quá giới hạn này của y làm tổn thương cô?
Hoắc Thận xót xa!
Nhìn dáng vẻ nước mắt chảy dài của cô, trái tim y đau nhói như bị dao đâm, đôi môi mỏng nhếch lên, đang định nghiêm túc xin lỗi cô, nào ngờ thân thể mềm mại của cô bỗng chốc lao vào lòng ngực y, hai tay ôm chặt lấy cổ y không buông.
- Huhu huhu huhu...
Phù Tang vùi vào cần cổ y, khóc lóc thảm thiết như muốn sụp đổ.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy đang không ngừng run lên trong lòng ngực y.
Hoắc Thận lại bị cảm xúc đột ngột này của cô làm cho ngơ ngác, nghe tiếng khóc của cô, trái tim y như quặn thắt, bàn tay to lớn hơi do dự, nhưng sau đó vẫn ôm ngược lại cô thật chặt.
- Đừng khóc nữa...
- Huhu huhu...
Kết quả, Phù Tang vùi vào lòng ngực y và khóc còn dữ hơn.
Hoắc Thận có chút sốt sắng.
- Tôi xin lỗi vẫn không được sao? Tôi sai rồi.
Hoắc Thận đang nói đến chuyện nụ hôn.
- Xin lỗi? Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì nữa?!! Huhu huhu—
Phù Tang giận đến mức cắn thật mạnh vào cổ y một cái.
Hoắc Thận đau đến mức rít lên, cố làm ra vẻ yếu thế nói:
- Đau thật đó...
- Đau chết anh cũng đáng đời!! Anh có biết lúc nãy tôi bị anh dọa cho chết khiếp thế nào không?! Trái tim tôi bị anh dọa đến nổi sắp rớt ra ngoài luôn rồi!! Tôi tưởng... tôi tưởng ánh suýt tí là không quay lại được nữa!! Huhu huhu...
Phù Tang nước mắt chảy đầm đìa cứ như nước sông vậy, không ngừng chảy xuống, kiềm không được, cũng không thể thu lại được.
Cô cũng không màn đến bộ dạng khó coi của mình bây giờ, nắm đấm đầy giận dữ của cô như mưa trút đập vào bờ ngực của Hoắc Thận.
Tôi không cho phép anh liều chết cứu người như vậy!! Không cho phép... huhu huhu...
Phù Tang nói xong, lại bổ nhào vào lòng ngực y, gương mặt ướt đẫm những giọt nước mắt vùi vào giữa cần cổ y, nức nở nói:
- Mạng sống của cô ta là mạng, nhưng mà, mạng sống của anh cũng là mạng!! Tôi không cho phép anh như thế này nữa, nếu như anh còn có lần sau, tôi không chỉ cho anh một cái tát thôi đâu, tôi... tôi đảm bảo sau này, tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến anh nữa! Tôi nói được là làm được!!
Nghe thấy lời lên án này của Phù Tang, trái tim quặn thắt lúc nãy của Hoắc Thận bỗng chốc được giãn ra.
Cho nên, cái tát lúc nãy của cô dành cho y, là bởi vì y xuống nước cứu người, chứ hoàn toàn không phải do chuyện y hôn lén cô?
Trong lòng Hoắc Thận bỗng cảm thấy có chút vui sướng, cánh tay vòng qua eo cô của y bỗng siết chặt hơn đôi chút, ôm lấy cô sâu hơn, sâu hơn nữa, giống như hận không thể để toàn bộ thân thể nhỏ bé của cô sà vào lòng mình, đôi môi mỏng của y dán vào mép tai cô, thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Sao tôi có thể thấy chết không cứu chứ? Cô quên rồi? Hoắc Thận tôi là quân nhân!
- Quân nhân... quân nhân thì phải liều chết cứu người như vậy sao?
Phù Tang thút thít một tiếng, rời khỏi lòng ngực của Hoắc Thận, hỏi y.
- Đương nhiên.
Hoắc Thận gật đầu không chút do dự.
- Những người trên người mặc quân phục, thì vốn dĩ không sợ sống chết, nếu ngay cả giác ngộ cơ bản này cũng không có, sao có thể xứng đáng mặc quân phục trên người chứ?
- ...
Phù Tang lại đỏ mắt lần nữa, nhưng đối với lời này của Hoắc Thận, cô lại không thể nào phản bác.
Hơn nữa, đáng chết là cô lại cảm thấy, Hoắc Thận như vậy thật sự là... đẹp trai chết đi được!! Ngầu quá đi!!
Cô cảm thấy lần này cô tiêu thật rồi, có lẽ thật sự phải lạy dưới bộ quần phục của y không đứng dậy được nữa rồi.
- Huhu huhu...
Phù Tang lại vùi vào lòng y, khóc lóc thảm thiết.
Hoắc Thận xót xa xoa xoa sau đầu cô, môi dán sát bên mép tai cô, không ngừng nói xin lỗi cô:
- Xin lỗi! Đừng khóc nữa, được không? Tôi đảm bảo, lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, tôi sẽ cẩn thận hơn, nhất định sẽ không để cô phải lo lắng nữa...
- Không được phép có lần sau! Không cho phép!!
- Được, không có nữa, không có nữa...
Hoắc Thận dỗ cô như dỗ một em bé.
Hoắc Thận có lẽ cũng biết là do mong muốn sống sót của cô ta quá mạnh mẽ, cảm nhận được cô ta đang ra sức ngoi lên khỏi mặt nước, hai tay Hoắc Thận giữ lấy cô ta, túm chặt cô ta, nén đủ hơi, cố hết sức bơi lên bờ.
Phù Tang nhìn thấy hai bọn họ không ngừng trôi nổi trên dòng nước chảy xiết, nhưng lần nào cũng là cô gái được ứng cứu kia ngoi lên đầu tiên, Phù Tang biết rằng, Hoắc Thận đang dùng cơ thể của mình để làm bàn đạp cho cô gái kia.
Phù Tang nhìn đến nổi kinh hồn bạt vía, cũng sốt sắng đến mức ở trên bờ cứ nhún chân không yên, nước mắt rơi như mưa trút, chảy ra không ngừng.
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận...
Cô đứng trên bờ, lo lắng đến nổi hét lên thất thanh:
- Lên đây!! Mặc kệ cô ta đi, Hoắc Thận!! Hoắc Thận...
Mấy người bên cạnh nghe Phù Tang gào lên như vậy, đồng loạt liếc nhìn sang cô, liên tục trách mắng rằng:
- Cái cô này sao lại lạnh lùng như vậy, người ta đã nhảy xuống cứu người rồi, sao cô còn kêu người ta bỏ mặc cô gái kia chứ? Đây tốt xấu gì cũng là một mạng người, phải không?
- Đúng vậy!! Lòng người bây giờ, thật sự quá lạnh lùng!
- Hoắc Thận!! Hoắc Thận.....
Đối mặt với sự trách móc của những người bên cạnh, Phù Tang vốn không còn tâm tư đâu mà để ý tới nữa, càng không muôn lãng phí thời gian để chất vấn bọn họ, tại sao lúc trách móc cô, họ lại không sẵn sàng đưa tay giúp đỡ người đang cần cứu trong nước kia, mà thà đứng trên bờ nhìn, tiện thể trách cứ con người “ lạnh lùng” như cô.
Nhìn thấy Hoắc Thận lại một lần nữa bị cô gái kia đạp cho chìm xuống nước, Phù Tang lo lắng khóc òa lên:
- Hoắc Thận!! Tôi xin anh đó, quay lại đi, có được không? Anh trở lại đây!
Cô vừa gào vừa chạy xuống dưới chân cầu.
- Lên rồi, lên rồi!!
Nghe thấy có người đang gọi.
- Nhanh!! Giúp một tay!! Hai người đều sắp không xong rồi!!
Phù Tang vừa mới xuống dưới cầu, thì đã nhìn thấy Hoắc Thận và cô gái được y cứu đều ướt nhẹp nằm trên bờ, không hề nhúc nhích, bất tỉnh nhân sự.
Những người bu xem bên cạnh, ùa tới như một tổ ong.
- Hoắc Thận!!!
Phù Tang giống như phát điên, đẩy đám người đó ra.
- Tránh ra!! Tránh ra...!
Phù Tang chen qua đám người, nhìn thấy Hoắc Thận mặt trắng bệt nằm ở đó, có người đang quỳ gối bên cạnh để làm thao tác cấp cứu cho y.
Khoảnh khắc đó, nhìn thấy dáng vẻ không còn sức sống của y, Phù Tang xém tí sụp đổ đến ngất đi, cô bỗng ào vào lòng Hoắc Thận.
- Hoắc Thận!! Anh tỉnh dậy đi!! Tỉnh dậy đi!!
- Tôi không cho phép anh chết! Không cho phép anh chết.
- Huhu huhu.
- Anh chết rồi, tôi phải làm sao!! Hoắc Thận...
- Cô ơi, cô đừng cuống quá, xe cấp cứu đang trên đường đến đây, chúng tôi phải làm sơ cứu cho cậu ấy!! Cô tránh ra một chút, tôi phải làm hô hấp nhân tạo cho cậu ấy!
Người qua đường đẩy Phù Tang ra để làm hô hấp nhân tạo cho y.
- Hô hấp nhân tạo? Tôi biết!! Để tôi!!
Đối với cách sơ cứu người bị đuối nước, lúc còn nhỏ, ba mẹ cô đã dạy qua cho hai anh em, trước đây cô chưa từng dùng đến, hôm nay là lần đầu tiên.
Cô thấy biết ơn ba mẹ đã mặc kệ sự tùy hứng của cô, dạy cho cô những kiến thức thường thức để cứu người này.
Phù Tang không nói thêm, nhào về trước, bóp mũi Hoắc Thận lại, tách đôi môi lạnh giá của y ra, bắt đầu miệng đối miệng tiến hành hô hấp nhân tạo cho y, và nước mắt cô thì càng tuôn chảy như mưa rơi.
- Phù...
Phù Tang đối diện với y, thổi từng hơi từng hơi lớn.
- Phù... phù...
Một hơi, hai hơi, ba hơi...
Phù Tang hận không thể mang hết toàn bộ hơi thở của mình truyền lại cho người đàn ông ở bên dưới, chỉ mong y có thể mở mắt ra nhìn cô một cái, cho dù chỉ một cái thôi cũng được!
- Hoắc Thận... Hoắc Thận!! Tôi xin anh đó, xin anh mau tỉnh lại đi!
Phù Tang vừa hô hấp nhân tạo cho y, vừa xót xa thầm cầu khẩn trong lòng, nhưng bỗng nhiên, Phù Tang lại cảm thấy giữa đôi môi cô bỗng có chút ướt át, ngay sau đó, đầu lưỡi nóng bỏng và ướt át của cô bỗng bị một chiếc lưỡi quấn lấy, và đôi môi cô cũng bị đôi môi lạnh giá ấy mút lấy thật chặt...
Phù Tang giật mình, mở to đôi mắt, nhưng nhìn thấy Hoắc Thận vẫn đang nhắm mắt, còn Hoắc Thận nằm bên dưới cô, dường như cũng cảm nhận được rằng cô đang nhìn mình, nên y cũng từ từ mở đôi mắt mơ màng ấy ra.
Hai má Phù Tang bỗng ửng hồng, trong tiềm thức muốn tránh né, nhưng vòng eo bỗng bị một cánh tay săn chắc giữ lấy, y có hơi dùng sức một chút, nên cả người cô theo đà ngã vào lòng y, nhào vào bờ ngực săn chắc của y, sau đó một bàn tay to lớn đè lên gáy cô, không để cho đôi môi của cô thoát khỏi đôi môi y dù chỉ một chút.
Môi của Hoắc Thận rất lạnh, rất mềm...
Nhưng nụ hôn của y lại khá là nóng bỏng, giống như một ngọn lửa bùng cháy, đang điên cuồng thiêu đốt Phù Tang...
Thiêu đốt đôi môi cô, hơn thế nữa là thiêu đốt trái tim cô!
Khoảnh khắc đó, cô nghe thấy rất rõ trái tim mình đang đập “ thình thịch, thình thịch, thình thịch ---” nối tiếp nhau, ra sức đập mạnh vào lòng ngực cô, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lòng ngực cô.
Hoắc Thận tỉnh lại rồi...
Hoắc Thận đang hôn cô!
Phù Tang muốn khóc là bởi vì mất đi nhưng đã có lại được, hơn thế nữa là vì nụ hôn nồng nhiệt đến bất ngờ này...
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, nhưng đối với Phù Tang mà nói, đây lại là lần đầu tiên của bọn họ.
Lần này so với bất cứ lần nào trước đây, ý nghĩa cũng đều không giống, cảm giác cũng hoàn toàn khác.
Tất cả những nụ hôn trước đây chẳng qua cũng chỉ là đóng kịch, không có lần nào có tình cảm trong đó, nhưng còn lần này...
Phù Tang không biết cảm giác của y đối với mình rốt cuộc là thế nào, nhưng chí ít, có một điểm mà cô có thể xác định đó là, bọn họ không phải đang đóng kịch! Bọn họ không cần phải diễn cho ai xem.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Phù Tang lúc này mới có phản ứng, cô xấu hổ nên vội vã đẩy người đàn ông trước mặt ra, ngồi thẳng dậy, khuôn mặt nhỏ bé của cô đỏ bừng lên.
Ánh mắt nóng bỏng mang chút phức tạp của Hoắc Thận liếc nhìn cô, rồi cũng ngồi dậy theo, vừa định mở miệng nói chuyện với cô, nào ngờ lời còn chưa nói ra, đã nghe một tiếng “ bốp” vang lên, gương mặt hứng lấy một cái tát chắc nịch của cô.
Sau khi Phù Tang dùng hết sức của mình để đánh xong, lòng bàn tay cô dường như cũng đau tê tái.
Còn Hoắc Thận cũng bị ngơ mấy giây bởi cái tát này của Phù Tang, rồi nhìn cô gái trước mặt mình, nước mắt cô đã ướt đẫm từ lâu.
Vậy nên, rốt cuộc là do hành động đi quá giới hạn này của y làm tổn thương cô?
Hoắc Thận xót xa!
Nhìn dáng vẻ nước mắt chảy dài của cô, trái tim y đau nhói như bị dao đâm, đôi môi mỏng nhếch lên, đang định nghiêm túc xin lỗi cô, nào ngờ thân thể mềm mại của cô bỗng chốc lao vào lòng ngực y, hai tay ôm chặt lấy cổ y không buông.
- Huhu huhu huhu...
Phù Tang vùi vào cần cổ y, khóc lóc thảm thiết như muốn sụp đổ.
Cơ thể nhỏ nhắn ấy đang không ngừng run lên trong lòng ngực y.
Hoắc Thận lại bị cảm xúc đột ngột này của cô làm cho ngơ ngác, nghe tiếng khóc của cô, trái tim y như quặn thắt, bàn tay to lớn hơi do dự, nhưng sau đó vẫn ôm ngược lại cô thật chặt.
- Đừng khóc nữa...
- Huhu huhu...
Kết quả, Phù Tang vùi vào lòng ngực y và khóc còn dữ hơn.
Hoắc Thận có chút sốt sắng.
- Tôi xin lỗi vẫn không được sao? Tôi sai rồi.
Hoắc Thận đang nói đến chuyện nụ hôn.
- Xin lỗi? Nếu như xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì nữa?!! Huhu huhu—
Phù Tang giận đến mức cắn thật mạnh vào cổ y một cái.
Hoắc Thận đau đến mức rít lên, cố làm ra vẻ yếu thế nói:
- Đau thật đó...
- Đau chết anh cũng đáng đời!! Anh có biết lúc nãy tôi bị anh dọa cho chết khiếp thế nào không?! Trái tim tôi bị anh dọa đến nổi sắp rớt ra ngoài luôn rồi!! Tôi tưởng... tôi tưởng ánh suýt tí là không quay lại được nữa!! Huhu huhu...
Phù Tang nước mắt chảy đầm đìa cứ như nước sông vậy, không ngừng chảy xuống, kiềm không được, cũng không thể thu lại được.
Cô cũng không màn đến bộ dạng khó coi của mình bây giờ, nắm đấm đầy giận dữ của cô như mưa trút đập vào bờ ngực của Hoắc Thận.
Tôi không cho phép anh liều chết cứu người như vậy!! Không cho phép... huhu huhu...
Phù Tang nói xong, lại bổ nhào vào lòng ngực y, gương mặt ướt đẫm những giọt nước mắt vùi vào giữa cần cổ y, nức nở nói:
- Mạng sống của cô ta là mạng, nhưng mà, mạng sống của anh cũng là mạng!! Tôi không cho phép anh như thế này nữa, nếu như anh còn có lần sau, tôi không chỉ cho anh một cái tát thôi đâu, tôi... tôi đảm bảo sau này, tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến anh nữa! Tôi nói được là làm được!!
Nghe thấy lời lên án này của Phù Tang, trái tim quặn thắt lúc nãy của Hoắc Thận bỗng chốc được giãn ra.
Cho nên, cái tát lúc nãy của cô dành cho y, là bởi vì y xuống nước cứu người, chứ hoàn toàn không phải do chuyện y hôn lén cô?
Trong lòng Hoắc Thận bỗng cảm thấy có chút vui sướng, cánh tay vòng qua eo cô của y bỗng siết chặt hơn đôi chút, ôm lấy cô sâu hơn, sâu hơn nữa, giống như hận không thể để toàn bộ thân thể nhỏ bé của cô sà vào lòng mình, đôi môi mỏng của y dán vào mép tai cô, thấp giọng nhẹ nhàng nói:
- Sao tôi có thể thấy chết không cứu chứ? Cô quên rồi? Hoắc Thận tôi là quân nhân!
- Quân nhân... quân nhân thì phải liều chết cứu người như vậy sao?
Phù Tang thút thít một tiếng, rời khỏi lòng ngực của Hoắc Thận, hỏi y.
- Đương nhiên.
Hoắc Thận gật đầu không chút do dự.
- Những người trên người mặc quân phục, thì vốn dĩ không sợ sống chết, nếu ngay cả giác ngộ cơ bản này cũng không có, sao có thể xứng đáng mặc quân phục trên người chứ?
- ...
Phù Tang lại đỏ mắt lần nữa, nhưng đối với lời này của Hoắc Thận, cô lại không thể nào phản bác.
Hơn nữa, đáng chết là cô lại cảm thấy, Hoắc Thận như vậy thật sự là... đẹp trai chết đi được!! Ngầu quá đi!!
Cô cảm thấy lần này cô tiêu thật rồi, có lẽ thật sự phải lạy dưới bộ quần phục của y không đứng dậy được nữa rồi.
- Huhu huhu...
Phù Tang lại vùi vào lòng y, khóc lóc thảm thiết.
Hoắc Thận xót xa xoa xoa sau đầu cô, môi dán sát bên mép tai cô, không ngừng nói xin lỗi cô:
- Xin lỗi! Đừng khóc nữa, được không? Tôi đảm bảo, lần sau nếu như có chuyện như vậy nữa, tôi sẽ cẩn thận hơn, nhất định sẽ không để cô phải lo lắng nữa...
- Không được phép có lần sau! Không cho phép!!
- Được, không có nữa, không có nữa...
Hoắc Thận dỗ cô như dỗ một em bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.