Chương 658
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
- Phù Tang, cậu sao thế? Giận thật đấy à? Bọn mình chỉ đùa thôi mà, cậu đừng tưởng thật!
Phó Lâm là người đầu tiên phát hiện cảm xúc của Phù Tang bất ngờ tụt xuống.
- Không có! Mình có giận gì đâu, chẳng lẽ mình nhỏ mọn thế à?
Phù Tang vội giải thích.
- Thật sự không giận à? Nhưng trên mặt cậu viết rõ chữ không vui kia kìa.
- Không phải không vui mà là buồn đấy.
Quả Nhi chỉnh lời của Phó Lâm.
- Tang Tang, không phải là cậu buồn vì bị huấn luyện viên phạt đấy chứ?
- Không phải thế.
Phù Tang lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi khẽ thở dài:
- Chỉ là tự nhiên mình nhớ đến người mình thương thầm suốt mấy năm nay thôi.
- Cậu thương thầm người ta á? Chẳng lẽ người đó có chỗ nào giống với huấn luyện viên của bọn mình à?
Phó Lâm đã đánh hơi được có chuyện để hóng, kềm lòng không được mà hỏi cô.
- Không đúng, trọng điểm chính là thương thầm đấy! Sao cậu lại thương thầm thế? Cứ mạnh dạn đi bày tỏ với người ta đi!
- Đúng đấy! Người đẹp như cậu còn thương thầm làm gì! Nếu như cậu mà tỏ tình thì thành công trăm phần trăm luôn đấy! Cậu không thấy hôm nay cậu vừa xuất hiện thì đám con trai kế bên đều nhìn cậu chằm chằm, thiếu điều chảy cả nước miếng à!
- Làm gì khoa trương như các cậu nói chứ!
Trên mặt Phù Tang có vài phần cô đơn:
- Anh ta không thích mình, với cả người ta đã có bạn gái rồi.
Khi nãy chính miệng y đã nói.
Hơn nữa, Phù Tang có thể chắc chắn rằng y không hề có ý gì với mình.
Nếu như y thật sự có ý với mình thì sao lại cắt đứt liên lạc với mình suốt hai năm chứ?
- Thế à! Vậy thì đúng là cũng có bạn gái như huấn luyện viên rồi!
- Ừ.
Phù Tang gật đầu, nhỏ giọng đáp:
- Giống anh ta đấy.
- Thôi bỏ đi!
Phó Lâm vỗ vai Phù Tang:
- Bọn mình là ai chứ! Vừa xinh lại còn giỏi thế này, muốn tìm bạn trai kiểu gì mà chẳng có, đúng không? Cần gì phải buồn vì một người không thích chúng ta chứ! Con gái ấy, phải tìm người nào yêu mình thì mới hạnh phúc được! Đây là kinh nghiệm cuộc đời mà mẹ mình dạy mình đấy! Bọn mình nên học theo mới đúng! Cho nên phải nghĩ thoáng vào! Đừng có buồn rầu làm gì, ăn cơm mau đi!
- Đúng thế! Mình chẳng việc gì phải đau buồn vì một người không thích mình! Sau này sẽ có người tốt hơn và yêu thương mình xuất hiện!
Phù Tang gật đầu đầy kiên định, trong lòng thầm nhủ với bản thân, nên quên thì cứ quên đi, có nhớ cũng chỉ làm mình đau buồn hơn mà thôi!
Cô cúi đầu và từng muỗng cơm vào miệng, dù chẳng có khẩu vị gì nhưng cô vẫn ép chính mình ăn hết bát cơm đó.
Dù sao thì đây cũng là thức ăn do mấy người bạn cùng phòng vất vả lấy về cho mình, dù cô không vui thì cũng không thể phụ lòng tốt của mọi người được!
- Đúng rồi, có chuyện này mình cần nhờ các cậu giúp đây!
Phù Tang nuốt xong miếng cơm cuối cùng rồi lại nói.
- Gì thế?
Phó Lâm nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Quả Nhi và Trần Sương đứng bên cạnh cũng quay sang.
Phù Tang nhăn mặt chỉ thắt lưng của mình:
- Khóa thắt lưng của mình bị sao ấy, nhưng người mà ai cũng biết là ai đó không cho mình đổi, nên mọi người nghĩ cách giúp mình với!
- Bị sao cơ? Không cài được à? Để mình xem thử!
Phó Lâm nói xong lại chìa tay ra trước mặt Phù Tang.
- Cài được, nhưng phải làm mạnh ơi là mạnh mới được, dù sao thì mình không cài được, nhưng Hoắc Thận huấn luyện viên thì được.
Phù Tang đã quen gọi thẳng tên của Hoắc Thận, nhưng vì ở trước mặt ba người còn lại nên đành phải gán thêm cái tôn xưng vào.
Cô nói xong lại tháo dây lưng ra đưa cho Phó Lâm.
- Nên ý cậu là huấn luyện viên đã thắt dây lưng giúp cậu đấy phỏng?
Phó Lâm lại nói một câu chỉ ngay vào trọng điểm từ câu nói của Phù Tang.
Phù Tang lập tức đỏ mặt.
- À há!
Quả Nhi và Trần Sương cũng nhao nhao lên:
- Có biến nha! Má ơi, không phải là huấn luyện viên thấy cậu xinh nên mới nảy sinh ý đồ biến thái gì đó với cậu đấy chứ?
- Làm gì có chuyện ấy!
Phù Tang vội phủ nhận.
Quả Nhi cũng nghiêm túc hẳn lên:
- Tang Tang, không phải khi nãy cậu còn bảo bọn mình phải nhìn vào bản chất của một người à? Lỡ như huấn luyện viên này thật sự có ý đồ bậy bạ gì với cậu thì sao? Cậu nghĩ kỹ đi, mới ngày đầu tiên thôi mà hết bế xong lại thắt dây lưng cho cậu! Còn nữa nhé, sau khi tập xong lại giữ cậu lại riêng như thế là có ý gì? Không phải là anh ta thật sự có ý đồ xấu xa gì đó với cậu, lại viện cớ là phạt chạy đấy chứ? Nếu là thế thật thì nguy to!
- Không thể nào.
Trần Sương nhìn Quả Nhi với vẻ kinh ngạc:
- Huấn luyện viên đẹp trai như thế, chắc không phải dạng mặt người dạ thú như thế đâu nhỉ?
- Khó nói lắm! Thời buổi này có biết bao nhiêu vụ giáo viên là một lũ mặt người dạ thú đấy thôi!
Phù Tang cũng câm nín.
Mặt người dạ thú? Hoắc Thận á? Y sẽ làm gì mình ư? Nếu như y thật sự làm...
Phù Tang không dám thừa nhận rằng cho dù y thật sự làm chuyện mặt người dạ thú với mình thì cô cũng không hề bài xích!
Cô đúng là người không có chút tiết tháo nào mà!
- Phù Tang, mình thấy Quả Nhi nói có lý lắm!
Phù Tang không ngờ ngay cả Phó Lâm cũng nghi ngờ y, cô ấy nói tiếp:
- Nhìn người nên chỉ nhìn bề ngoài, chúng ta đừng nên để gương mặt đẹp trai của huấn luyện viên lừa! Anh ta đẹp trai thật đấy, nhưng cậu cũng xinh quá trời luôn mà! Nếu anh ta mà có ý đồ bậy bạ với cậu thì cũng dám lắm! Còn nữa, mình nói cho cậu biết nhé, bình thường mấy gã đàn ông càng đẹp trai thì lại càng bay bướm! Đây cũng là kinh nghiệm cuộc đời mà mẹ mình dạy đấy! Phải tin mới được.
Phù Tang gật đầu, có phần tán thành:
- Mình tin mấy lời này của mẹ cậu! Đúng thế, mấy gã đàn ông càng đẹp trai thì càng bay bướm!
Ví như Hoắc Thận này.
- Tang Tang, bọn mình nói nghiêm túc đấy, sao cậu có vẻ thản nhiên thế?
Quả Nhi thấy Phù Tang không xem trọng việc này thì có phần sốt ruột.
- Không phải là mình không lo, chẳng qua là mình cảm thấy không có khả năng mà thôi.
- Sao mà không có khả năng được chứ? Cậu nghĩ kỹ đi, nếu như không phải anh ta có ý đồ xấu xa với cậu thì sao phải bắt cậu chia năm vòng kia ra chạy bù sau chứ? Còn không phải vì muốn kiếm cớ giữ cậu lại mỗi ngày, tìm cơ hội ra tay với cậu.
- Đúng đấy, mình thấy dám lắm.
Trần Sương nhìn Phó Lâm và Quả Nhi đang kẻ tung người hứng kia, không dám gật bừa:
- Có khi nào là do các cậu nghĩ nhiều quá không?
- Đúng đấy, các cậu nghĩ nhiều quá đấy!
Phù Tang rất đồng ý với lời của Trần Sương.
- Đến mai là biết ấy mà! Nếu như anh ta lại giữ cậu lại bắt chạy thì sao đây? Tang Tang, cậu đừng có ngây thơ như thế chứ!
Quả Nhi cũng sốt hết cả ruột.
Phù Tang không muốn nói ra chuyện mình và Hoắc Thận là người quen cũ. Cô đành phải gật đầu cho qua:
- Được rồi, vậy để mai xem thì biết. Yên tâm đi, mình thật sự không sao đâu, các cậu nghĩ cách giải quyết thắt lưng giúp mình trước cái đã, không thì ngày mai mình lại bị phạt đấy!
Phó Lâm là người đầu tiên phát hiện cảm xúc của Phù Tang bất ngờ tụt xuống.
- Không có! Mình có giận gì đâu, chẳng lẽ mình nhỏ mọn thế à?
Phù Tang vội giải thích.
- Thật sự không giận à? Nhưng trên mặt cậu viết rõ chữ không vui kia kìa.
- Không phải không vui mà là buồn đấy.
Quả Nhi chỉnh lời của Phó Lâm.
- Tang Tang, không phải là cậu buồn vì bị huấn luyện viên phạt đấy chứ?
- Không phải thế.
Phù Tang lắc đầu, suy nghĩ một lát rồi khẽ thở dài:
- Chỉ là tự nhiên mình nhớ đến người mình thương thầm suốt mấy năm nay thôi.
- Cậu thương thầm người ta á? Chẳng lẽ người đó có chỗ nào giống với huấn luyện viên của bọn mình à?
Phó Lâm đã đánh hơi được có chuyện để hóng, kềm lòng không được mà hỏi cô.
- Không đúng, trọng điểm chính là thương thầm đấy! Sao cậu lại thương thầm thế? Cứ mạnh dạn đi bày tỏ với người ta đi!
- Đúng đấy! Người đẹp như cậu còn thương thầm làm gì! Nếu như cậu mà tỏ tình thì thành công trăm phần trăm luôn đấy! Cậu không thấy hôm nay cậu vừa xuất hiện thì đám con trai kế bên đều nhìn cậu chằm chằm, thiếu điều chảy cả nước miếng à!
- Làm gì khoa trương như các cậu nói chứ!
Trên mặt Phù Tang có vài phần cô đơn:
- Anh ta không thích mình, với cả người ta đã có bạn gái rồi.
Khi nãy chính miệng y đã nói.
Hơn nữa, Phù Tang có thể chắc chắn rằng y không hề có ý gì với mình.
Nếu như y thật sự có ý với mình thì sao lại cắt đứt liên lạc với mình suốt hai năm chứ?
- Thế à! Vậy thì đúng là cũng có bạn gái như huấn luyện viên rồi!
- Ừ.
Phù Tang gật đầu, nhỏ giọng đáp:
- Giống anh ta đấy.
- Thôi bỏ đi!
Phó Lâm vỗ vai Phù Tang:
- Bọn mình là ai chứ! Vừa xinh lại còn giỏi thế này, muốn tìm bạn trai kiểu gì mà chẳng có, đúng không? Cần gì phải buồn vì một người không thích chúng ta chứ! Con gái ấy, phải tìm người nào yêu mình thì mới hạnh phúc được! Đây là kinh nghiệm cuộc đời mà mẹ mình dạy mình đấy! Bọn mình nên học theo mới đúng! Cho nên phải nghĩ thoáng vào! Đừng có buồn rầu làm gì, ăn cơm mau đi!
- Đúng thế! Mình chẳng việc gì phải đau buồn vì một người không thích mình! Sau này sẽ có người tốt hơn và yêu thương mình xuất hiện!
Phù Tang gật đầu đầy kiên định, trong lòng thầm nhủ với bản thân, nên quên thì cứ quên đi, có nhớ cũng chỉ làm mình đau buồn hơn mà thôi!
Cô cúi đầu và từng muỗng cơm vào miệng, dù chẳng có khẩu vị gì nhưng cô vẫn ép chính mình ăn hết bát cơm đó.
Dù sao thì đây cũng là thức ăn do mấy người bạn cùng phòng vất vả lấy về cho mình, dù cô không vui thì cũng không thể phụ lòng tốt của mọi người được!
- Đúng rồi, có chuyện này mình cần nhờ các cậu giúp đây!
Phù Tang nuốt xong miếng cơm cuối cùng rồi lại nói.
- Gì thế?
Phó Lâm nhìn cô với vẻ nghi hoặc.
Quả Nhi và Trần Sương đứng bên cạnh cũng quay sang.
Phù Tang nhăn mặt chỉ thắt lưng của mình:
- Khóa thắt lưng của mình bị sao ấy, nhưng người mà ai cũng biết là ai đó không cho mình đổi, nên mọi người nghĩ cách giúp mình với!
- Bị sao cơ? Không cài được à? Để mình xem thử!
Phó Lâm nói xong lại chìa tay ra trước mặt Phù Tang.
- Cài được, nhưng phải làm mạnh ơi là mạnh mới được, dù sao thì mình không cài được, nhưng Hoắc Thận huấn luyện viên thì được.
Phù Tang đã quen gọi thẳng tên của Hoắc Thận, nhưng vì ở trước mặt ba người còn lại nên đành phải gán thêm cái tôn xưng vào.
Cô nói xong lại tháo dây lưng ra đưa cho Phó Lâm.
- Nên ý cậu là huấn luyện viên đã thắt dây lưng giúp cậu đấy phỏng?
Phó Lâm lại nói một câu chỉ ngay vào trọng điểm từ câu nói của Phù Tang.
Phù Tang lập tức đỏ mặt.
- À há!
Quả Nhi và Trần Sương cũng nhao nhao lên:
- Có biến nha! Má ơi, không phải là huấn luyện viên thấy cậu xinh nên mới nảy sinh ý đồ biến thái gì đó với cậu đấy chứ?
- Làm gì có chuyện ấy!
Phù Tang vội phủ nhận.
Quả Nhi cũng nghiêm túc hẳn lên:
- Tang Tang, không phải khi nãy cậu còn bảo bọn mình phải nhìn vào bản chất của một người à? Lỡ như huấn luyện viên này thật sự có ý đồ bậy bạ gì với cậu thì sao? Cậu nghĩ kỹ đi, mới ngày đầu tiên thôi mà hết bế xong lại thắt dây lưng cho cậu! Còn nữa nhé, sau khi tập xong lại giữ cậu lại riêng như thế là có ý gì? Không phải là anh ta thật sự có ý đồ xấu xa gì đó với cậu, lại viện cớ là phạt chạy đấy chứ? Nếu là thế thật thì nguy to!
- Không thể nào.
Trần Sương nhìn Quả Nhi với vẻ kinh ngạc:
- Huấn luyện viên đẹp trai như thế, chắc không phải dạng mặt người dạ thú như thế đâu nhỉ?
- Khó nói lắm! Thời buổi này có biết bao nhiêu vụ giáo viên là một lũ mặt người dạ thú đấy thôi!
Phù Tang cũng câm nín.
Mặt người dạ thú? Hoắc Thận á? Y sẽ làm gì mình ư? Nếu như y thật sự làm...
Phù Tang không dám thừa nhận rằng cho dù y thật sự làm chuyện mặt người dạ thú với mình thì cô cũng không hề bài xích!
Cô đúng là người không có chút tiết tháo nào mà!
- Phù Tang, mình thấy Quả Nhi nói có lý lắm!
Phù Tang không ngờ ngay cả Phó Lâm cũng nghi ngờ y, cô ấy nói tiếp:
- Nhìn người nên chỉ nhìn bề ngoài, chúng ta đừng nên để gương mặt đẹp trai của huấn luyện viên lừa! Anh ta đẹp trai thật đấy, nhưng cậu cũng xinh quá trời luôn mà! Nếu anh ta mà có ý đồ bậy bạ với cậu thì cũng dám lắm! Còn nữa, mình nói cho cậu biết nhé, bình thường mấy gã đàn ông càng đẹp trai thì lại càng bay bướm! Đây cũng là kinh nghiệm cuộc đời mà mẹ mình dạy đấy! Phải tin mới được.
Phù Tang gật đầu, có phần tán thành:
- Mình tin mấy lời này của mẹ cậu! Đúng thế, mấy gã đàn ông càng đẹp trai thì càng bay bướm!
Ví như Hoắc Thận này.
- Tang Tang, bọn mình nói nghiêm túc đấy, sao cậu có vẻ thản nhiên thế?
Quả Nhi thấy Phù Tang không xem trọng việc này thì có phần sốt ruột.
- Không phải là mình không lo, chẳng qua là mình cảm thấy không có khả năng mà thôi.
- Sao mà không có khả năng được chứ? Cậu nghĩ kỹ đi, nếu như không phải anh ta có ý đồ xấu xa với cậu thì sao phải bắt cậu chia năm vòng kia ra chạy bù sau chứ? Còn không phải vì muốn kiếm cớ giữ cậu lại mỗi ngày, tìm cơ hội ra tay với cậu.
- Đúng đấy, mình thấy dám lắm.
Trần Sương nhìn Phó Lâm và Quả Nhi đang kẻ tung người hứng kia, không dám gật bừa:
- Có khi nào là do các cậu nghĩ nhiều quá không?
- Đúng đấy, các cậu nghĩ nhiều quá đấy!
Phù Tang rất đồng ý với lời của Trần Sương.
- Đến mai là biết ấy mà! Nếu như anh ta lại giữ cậu lại bắt chạy thì sao đây? Tang Tang, cậu đừng có ngây thơ như thế chứ!
Quả Nhi cũng sốt hết cả ruột.
Phù Tang không muốn nói ra chuyện mình và Hoắc Thận là người quen cũ. Cô đành phải gật đầu cho qua:
- Được rồi, vậy để mai xem thì biết. Yên tâm đi, mình thật sự không sao đâu, các cậu nghĩ cách giải quyết thắt lưng giúp mình trước cái đã, không thì ngày mai mình lại bị phạt đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.