Chương 662
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
- Đúng đấy! Phù Tang, sao cậu lại ngăn không cho mình vạch mặt tên cầm thú này chứ!!
Phó Lâm cũng không hiểu nổi.
Phù Tang thật sự bực bội, cô trừng mắt với Hoắc Thận một cái, sau đó lại thở dài nói thật với Phó Lâm:
- Lâm Tử, mình với anh ta là người quen.
- Hả?
Phó Lâm giật mình.
Cô há hốc mồm, cằm muốn rớt thẳng xuống đất:
- Người quen??
Hoắc Thận nheo mắt lại, ánh mắt liếc Phù Tang lại càng sắc bén, áp bách và sâu thẳm.
Phù Tang bị y nhìn đến mức cảm thấy toàn thân cứng đờ. Cô giãy mạnh vài cái trong ngực y:
- Anh còn không mau buông tôi ra, rốt cuộc anh muốn gì đây hả? Thật sự muốn bị làm lớn chuyện ra thì mới vừa lòng à?
- Phù Tang, huấn luyện viên Hoắc không phải là người mà cậu thương thầm đấy chứ?
Phó Lâm như phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc che miệng lại.
Phù Tang run lên, chợt thấy ánh mắt của Hoắc Thận đã nhìn thẳng vào mình như đang chờ đáp án.
Phù Tang hoảng hốt chối ngay:
- Cậu nói bừa gì thế! Làm gì có chuyện ấy được!! Mình có điên đâu mà thích anh ta! Người mà mình nói với các cậu là bạn học của mình, cậu đừng có nói bừa, để người ta hiểu lầm thì không tốt đâu!
Gương mặt điển trai của Hoắc Thận trở nên lạnh lùng hơn vì câu nói của Phù Tang.
Cuối cùng mặt đanh lại như một cục băng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Y nhìn chằm chằm vào Phù Tang như muốn đóng băng cô lại!
Trong lòng Phù Tang run lên, chợt thấy bàn tay đang ôm eo mình chợt buông lỏng:
- Cút!
Một chữ đơn giản, lạnh lùng phun ra từ miệng y.
Đột nhiên bị buông ra như thế lại khiến Phù Tang cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô lại nhanh chóng tỉnh táo lại, vội đứng dậy, kéo tay Phó Lâm muốn bỏ đi.
- Tôi đã cho cô đi chưa?
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Thận lại vọng đến từ phía sau.
Bước chân của hai cô gái chợt khựng lại.
Phù Tang buồn bực cắn môi dưới, Phó Lâm lại nhìn cô với vẻ tội nghiệp:
- Tang Tang, mình thấy cậu nên tự cầu nguyện đi nhé! Mình đi trước đây.
Phó Lâm nói xong thì buông tay Phù Tang ra chạy biến đi.
- Ê!
Phù Tang lại càng buồn bực hơn. Cô đành phải xoay người lại, xụ mặt nhìn Hoắc Thận đang đen mặt ngồi trên ghế.
- Không phải anh vừa bảo tôi cút à?
- Cô trở nên nghe lời như thế từ khi nào vậy?
- Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?
- Chạy đi!
Hoắc Thận không chút mềm lòng.
Phù Tang tức giận cắn răng:
- Được thôi, chạy thì chạy! Anh tưởng là tôi sợ anh chắc? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không chịu thua đâu!!
Phù Tang nói xong thì lập tức cắm đầu chạy.
Hoắc Thận thì vẫn cứ ngồi im trên ghế, lạnh lùng nhìn cô gái đang chạy băng băng trên sân.
Chỉ mới chạy có một đoạn thôi mà cô đã thở hồng hộc, trán mướt mồ hôi, mái tóc xộc xệch rũ xuống vai, trông càng chật vật hơn, y siết chặt chiếc mũ trong tay.
Hoắc Thận thật sự không hiểu, một con nhóc xấu xa đứng núi này trông núi nọ như thế tại sao lại có thể xông thẳng vào tim mình được? Lại còn ở đó suốt hai năm ròng.
Trên đời này có thiếu gì những cô gái xinh đẹp như cô chứ? Nhưng tại sao mình lại phải lòng cô ấy chứ? Chẳng lẽ vì không có được nên mới thấy không cam lòng, vì phần không cam lòng này nên mới khiến mình nhung nhớ bao lâu nay ư? Cũng giống như với Diên Vĩ lúc trước vậy!
Chắc chắn là vậy rồi!
Hoắc Thận nhíu mày nhìn cô.
Bên tai chỉ văng vẳng những lời mà cô vừa nói, rằng người trong lòng cô không phải y! Từ xưa đến nay chưa bao giờ là y!
Y đã biết trước viẹc này rồi, nhưng khi tận tai nghe được thì vẫn thấy tim đau nhói như bị thứ gì đâm vào.
Không thích cũng được! Y chẳng cần!
Sau khi chạy xong một vòng, Phù Tang mệt đến choáng váng, Hoắc Thận thì lại không nói gì, ném chiếc mũ trong tay lại cho cô, sau đó đứng dậy bước đi, chẳng buồn nhìn Phù Tang thêm cái nào nữa.
Phù Tang ôm mũ, hồi lâu sau lại lên tiếng:
- Hoắc Thận!
Phù Tang bất ngờ gọi tên y như bị trúng tà.
Nhưng người đàn ông kia lại như không nghe thấy, vẫn cứ thản nhiên cất bước.
Nhưng bàn tay rũ xuống bên hông lại bất giác siết chặt.
- Hoắc Thận!
Phù Tang lại lớn tiếng gọi tên y.
Lần này Hoắc Thận rốt cuộc cũng dừng bước.
Vài giây sau y mới xoay người lại, nhìn cô với vẻ hờ hững vô tình.
Phù Tang thầm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm chạy đến gần.
- Có việc gì à?
Hoắc Thận thản nhiên hỏi cô.
Phù Tang ngẩng đầu lên, trù trừ vài giây mới hỏi y:
- Sao anh lại không liên lạc với tôi?
Hoắc Thận bật cười nhìn cô:
- Lục Phù Tang, cô đã hỏi câu này một lần rồi! Nếu như cô quên thì tôi cũng sẽ tốt bụng mà lặp lại cho cô nghe, tại sao tôi phải liên lạc với cô chứ? Có ai quy định là tôi nhất định phải liên lạc với cô không?
- Anh đã hứa với tôi đấy thôi!
- Tôi hứa cái gì cơ?
Hoắc Thận cười khẩy đầy khinh thường.
- Anh hứa nhiều lắm, hứa sẽ liên lạc với tôi, hứa sẽ về mừng sinh nhật 18 tuổi với tôi! Anh còn hứa...
Hứa là sẽ không quen bạn gái.
Nhưng Phù Tang còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hoắc Thận vô tình ngắt lời:
- Lục Phù Tang, tôi cũng hứa với nhiều cô gái lắm! Nhưng gần như chẳng hoàn thành cái nào! Nên cô cần gì phải tưởng là thật chứ? Còn sinh nhật của cô ấy à? Ngại quá, khi ấy tôi quên mất. Đương nhiên, dù có nhớ thì chưa chắc tôi đã đến, tôi việc gì phải chạy xa như thế để mừng sinh nhật cô chứ, đúng không?
- Đúng!
Phù Tang mấp máy môi:
- Anh việc gì phải mừng sinh nhật với tôi chứ?
Nhưng chính cô lại ngốc nghếch chờ đợi!
Cho rằng 18 tuổi y không đến thì 19 tuổi nhất định sẽ đến! 19 tuổi không đến thì 20 cũng sẽ đến! Nhưng kết quả thì sao chứ?
Kết quả là người ta đã quên béng cô mất rồi!
- Tốt lắm!
Phù Tang mỉm cười, cười vô cùng xán lạn, liên tục lùi lại, cuối cùng cô xoay mặt chạy ra ngoài.
Có phải là từ hôm nay cô có thể quên người đàn ông này rồi không? Có thể hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của anh ta ra khỏi tim mình?
Lục Phù Tang, mày hãy tỉnh lại đi!
Hoắc Thận thấy Phù Tang xoay người bỏ chạy thì cũng vội đuổi theo cô.
Nhưng đột nhiên lại có một quả bóng rổ bay thẳng đến đập trúng đầu Phù Tang.
Phó Lâm cũng không hiểu nổi.
Phù Tang thật sự bực bội, cô trừng mắt với Hoắc Thận một cái, sau đó lại thở dài nói thật với Phó Lâm:
- Lâm Tử, mình với anh ta là người quen.
- Hả?
Phó Lâm giật mình.
Cô há hốc mồm, cằm muốn rớt thẳng xuống đất:
- Người quen??
Hoắc Thận nheo mắt lại, ánh mắt liếc Phù Tang lại càng sắc bén, áp bách và sâu thẳm.
Phù Tang bị y nhìn đến mức cảm thấy toàn thân cứng đờ. Cô giãy mạnh vài cái trong ngực y:
- Anh còn không mau buông tôi ra, rốt cuộc anh muốn gì đây hả? Thật sự muốn bị làm lớn chuyện ra thì mới vừa lòng à?
- Phù Tang, huấn luyện viên Hoắc không phải là người mà cậu thương thầm đấy chứ?
Phó Lâm như phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc che miệng lại.
Phù Tang run lên, chợt thấy ánh mắt của Hoắc Thận đã nhìn thẳng vào mình như đang chờ đáp án.
Phù Tang hoảng hốt chối ngay:
- Cậu nói bừa gì thế! Làm gì có chuyện ấy được!! Mình có điên đâu mà thích anh ta! Người mà mình nói với các cậu là bạn học của mình, cậu đừng có nói bừa, để người ta hiểu lầm thì không tốt đâu!
Gương mặt điển trai của Hoắc Thận trở nên lạnh lùng hơn vì câu nói của Phù Tang.
Cuối cùng mặt đanh lại như một cục băng, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Y nhìn chằm chằm vào Phù Tang như muốn đóng băng cô lại!
Trong lòng Phù Tang run lên, chợt thấy bàn tay đang ôm eo mình chợt buông lỏng:
- Cút!
Một chữ đơn giản, lạnh lùng phun ra từ miệng y.
Đột nhiên bị buông ra như thế lại khiến Phù Tang cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô lại nhanh chóng tỉnh táo lại, vội đứng dậy, kéo tay Phó Lâm muốn bỏ đi.
- Tôi đã cho cô đi chưa?
Thanh âm lạnh lùng của Hoắc Thận lại vọng đến từ phía sau.
Bước chân của hai cô gái chợt khựng lại.
Phù Tang buồn bực cắn môi dưới, Phó Lâm lại nhìn cô với vẻ tội nghiệp:
- Tang Tang, mình thấy cậu nên tự cầu nguyện đi nhé! Mình đi trước đây.
Phó Lâm nói xong thì buông tay Phù Tang ra chạy biến đi.
- Ê!
Phù Tang lại càng buồn bực hơn. Cô đành phải xoay người lại, xụ mặt nhìn Hoắc Thận đang đen mặt ngồi trên ghế.
- Không phải anh vừa bảo tôi cút à?
- Cô trở nên nghe lời như thế từ khi nào vậy?
- Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?
- Chạy đi!
Hoắc Thận không chút mềm lòng.
Phù Tang tức giận cắn răng:
- Được thôi, chạy thì chạy! Anh tưởng là tôi sợ anh chắc? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không chịu thua đâu!!
Phù Tang nói xong thì lập tức cắm đầu chạy.
Hoắc Thận thì vẫn cứ ngồi im trên ghế, lạnh lùng nhìn cô gái đang chạy băng băng trên sân.
Chỉ mới chạy có một đoạn thôi mà cô đã thở hồng hộc, trán mướt mồ hôi, mái tóc xộc xệch rũ xuống vai, trông càng chật vật hơn, y siết chặt chiếc mũ trong tay.
Hoắc Thận thật sự không hiểu, một con nhóc xấu xa đứng núi này trông núi nọ như thế tại sao lại có thể xông thẳng vào tim mình được? Lại còn ở đó suốt hai năm ròng.
Trên đời này có thiếu gì những cô gái xinh đẹp như cô chứ? Nhưng tại sao mình lại phải lòng cô ấy chứ? Chẳng lẽ vì không có được nên mới thấy không cam lòng, vì phần không cam lòng này nên mới khiến mình nhung nhớ bao lâu nay ư? Cũng giống như với Diên Vĩ lúc trước vậy!
Chắc chắn là vậy rồi!
Hoắc Thận nhíu mày nhìn cô.
Bên tai chỉ văng vẳng những lời mà cô vừa nói, rằng người trong lòng cô không phải y! Từ xưa đến nay chưa bao giờ là y!
Y đã biết trước viẹc này rồi, nhưng khi tận tai nghe được thì vẫn thấy tim đau nhói như bị thứ gì đâm vào.
Không thích cũng được! Y chẳng cần!
Sau khi chạy xong một vòng, Phù Tang mệt đến choáng váng, Hoắc Thận thì lại không nói gì, ném chiếc mũ trong tay lại cho cô, sau đó đứng dậy bước đi, chẳng buồn nhìn Phù Tang thêm cái nào nữa.
Phù Tang ôm mũ, hồi lâu sau lại lên tiếng:
- Hoắc Thận!
Phù Tang bất ngờ gọi tên y như bị trúng tà.
Nhưng người đàn ông kia lại như không nghe thấy, vẫn cứ thản nhiên cất bước.
Nhưng bàn tay rũ xuống bên hông lại bất giác siết chặt.
- Hoắc Thận!
Phù Tang lại lớn tiếng gọi tên y.
Lần này Hoắc Thận rốt cuộc cũng dừng bước.
Vài giây sau y mới xoay người lại, nhìn cô với vẻ hờ hững vô tình.
Phù Tang thầm hít sâu một hơi, lấy hết can đảm chạy đến gần.
- Có việc gì à?
Hoắc Thận thản nhiên hỏi cô.
Phù Tang ngẩng đầu lên, trù trừ vài giây mới hỏi y:
- Sao anh lại không liên lạc với tôi?
Hoắc Thận bật cười nhìn cô:
- Lục Phù Tang, cô đã hỏi câu này một lần rồi! Nếu như cô quên thì tôi cũng sẽ tốt bụng mà lặp lại cho cô nghe, tại sao tôi phải liên lạc với cô chứ? Có ai quy định là tôi nhất định phải liên lạc với cô không?
- Anh đã hứa với tôi đấy thôi!
- Tôi hứa cái gì cơ?
Hoắc Thận cười khẩy đầy khinh thường.
- Anh hứa nhiều lắm, hứa sẽ liên lạc với tôi, hứa sẽ về mừng sinh nhật 18 tuổi với tôi! Anh còn hứa...
Hứa là sẽ không quen bạn gái.
Nhưng Phù Tang còn chưa kịp nói hết thì đã bị Hoắc Thận vô tình ngắt lời:
- Lục Phù Tang, tôi cũng hứa với nhiều cô gái lắm! Nhưng gần như chẳng hoàn thành cái nào! Nên cô cần gì phải tưởng là thật chứ? Còn sinh nhật của cô ấy à? Ngại quá, khi ấy tôi quên mất. Đương nhiên, dù có nhớ thì chưa chắc tôi đã đến, tôi việc gì phải chạy xa như thế để mừng sinh nhật cô chứ, đúng không?
- Đúng!
Phù Tang mấp máy môi:
- Anh việc gì phải mừng sinh nhật với tôi chứ?
Nhưng chính cô lại ngốc nghếch chờ đợi!
Cho rằng 18 tuổi y không đến thì 19 tuổi nhất định sẽ đến! 19 tuổi không đến thì 20 cũng sẽ đến! Nhưng kết quả thì sao chứ?
Kết quả là người ta đã quên béng cô mất rồi!
- Tốt lắm!
Phù Tang mỉm cười, cười vô cùng xán lạn, liên tục lùi lại, cuối cùng cô xoay mặt chạy ra ngoài.
Có phải là từ hôm nay cô có thể quên người đàn ông này rồi không? Có thể hoàn toàn xóa bỏ hình bóng của anh ta ra khỏi tim mình?
Lục Phù Tang, mày hãy tỉnh lại đi!
Hoắc Thận thấy Phù Tang xoay người bỏ chạy thì cũng vội đuổi theo cô.
Nhưng đột nhiên lại có một quả bóng rổ bay thẳng đến đập trúng đầu Phù Tang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.