Chương 668
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
42668.Hoắc Thận giơ tay bắt lấy bàn tay đang chỉ vào mũi y của cô, híp mắt một cái bắn ra đầy tia nguy hiểm.
- Về sau sẽ cho cô nhìn thấy càng nhiều vẻ nghiêm trang đạo mạo của tôi hơn!
- Anh...
Đây là cảnh cáo sao? Hay là uy hiếp?! Đe dọa?
Cái người này!!
Hoắc Thận buông lỏng cánh tay đang bắt lấy tay cô.
- Muốn lấy thắt lưng, tự cô tháo ra.
- ...
Phù Tang mím chặt môi.
Sau khi do dự mấy giây, rốt cuộc cô cũng nhắm chặt mắt, một lần nữa tiến lên phía trước, gỡ thắt lưng đang đeo trên eo y xuống.
- Đeo cái thắt lưng của cô lên cho tôi.
Hoắc Thận lại ra lệnh cho cô.
- Anh không có tay hả!
Phù Tang đáp trả lại bằng câu lúc nãy y nói cô.
- Có muốn lấy thắt lưng không? Không muốn thì tôi sẽ lấy lại!
Hoắc Thận làm bộ như muốn lấy lại thắt lưng trong tay Phù Tang.
- Muốn muốn muốn!
Phù Tang bận rộn đem cái thắt lưng của y thuần thục đeo lên trên eo cô, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn lầm bầm:
- Đàn ông như anh sao mà nói lại không giữ lời vậy chứ? Cũng đúng, dù sao chuyện anh nói mà không giữ lời cũng không phải chỉ mới là chuyện ngày một ngày hai!
Đúng vậy! Cô đã bị cái người này cho leo cây tận hai năm rồi! Nếu y nói mà giữ lời thì y đã không phải là Hoắc Thận rồi!
Phù Tang đeo xong thắt lưng cho mình xong, xoay người lại đeo cho Hoắc Thận.
Bởi vì Hoắc Thận ngồi ở chính giữa bàn ăn, mà Phù tang lại ngồi bên cạnh y, nếu như muốn đeo thắt lưng cho y, hai tay chỉ đành vòng qua người y, để với tay qua phía bên kia của y.
- Ừm..nếu không, anh ngồi nghiêng qua phía tôi một chút được không?
Hoắc Thận không thèm để ý.
Phù Tang tức giận trợn mắt nhìn y một cái, cái miệng nhỏ lại bất mãn lầm bầm:
- Không phải chỉ là chuyện cái thắt lưng thôi sao? Cứ làm như có chuyện gì to tát lắm không bằng!
Ngoài miệng thì trách mắng, oán trách nhưng động tác trên tay Phù Tang vẫn không hề ngừng lại, hai cánh tay rốt cuộc vẫn phải vòng qua eo của y, kéo thắt lưng qua phía bên kia.
Cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô vòng quanh hông mình, yết hầu gợi cảm của Hoắc Thận không tự chủ được mà chuyển động lên xuống, nhưng trên mặt y vẫn không có chút gợn sóng, mặt đầy lạnh nhạt như cũ cúi đầu thưởng thức yến mạch trong bát, giống như không có chuyện gì xảy ra.
- Cái chốt tôi không nhấn vào được, anh tự mình nhấn đi.
Phù Tang vòng thắt lưng xong cho anh, chỉ còn lại một bước cuối cùng là nhấn chốt.
- Ừ.
Hoắc Thận trả lời một tiếng, bàn tay to lớn đặt lên bàn tay cô.
Phù Tang cảm nhận được, trong lòng bàn tay của y, cũng không biết từ lúc nào đã rịn ra một lớp mồ hôi mịn nóng hổi, phủ lên trên mu bàn tay cô, có chút ẩm ướt nhớp nhúa, nhưng trong chớp mắt lại giống như đang phủ lên trái tim mẫn cảm của cô, khiến cho đáy lòng cô không tự chủ mà run lên nhè nhẹ.
Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của y, từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm không chút gợn sóng, dáng vẻ không hoảng loạn, vẫn nghiêm túc ăn bữa sáng đang cầm trong tay, không có lấy một chút động tĩnh, mà cái thắt lưng đang đeo trên hông y cũng không thèm để ý tới, để mặc cho nó vắt lỏng lẻo trên hông.
Phù Tang vội vàng quay người đi, giả vờ như đang nghiêm túc ăn sáng.
Cô mau chóng giải quyết xong bữa sáng của cô, không kịp tạm biệt Hoắc Thận, liền lén lút chạy ra khỏi phòng của y.
May mà vẫn sớm, bên ngoài rất ít người, chỉ có một vài sinh viên năm cuối đang luyện tập vào sáng sớm, dù là như vậy, trong lòng Phù Tang vẫn vô cùng chột dạ, giống như hôm qua cô đã làm một chuyện xấu xa đến mức không dám nhìn mặt ai vậy.
Cô giả vờ cô cũng là những sinh viên tốt đang tập luyện buổi sáng, chạy từng bước nhỏ đến sân huấn luyện.
Cô đương nhiên là người dậy sớm nhất đại đội, cô đợi ở sân luyện tập gần một tiếng đồng hồ, trên sân mới lục tục có mấy bạn học tới.
- Phù Tang!! Phù Tang______
Phó Lâm từ rất xa đã bắt đầu gọi Phù Tang đang đứng ở sân luyện tập, nhìn thấy cô bên này, cô ấy cuống cuồng chạy tới, đón lấy Phù Tang.
- Con nhóc này, khai thật đi, tối qua cậu rốt cuộc đã đi đâu hả?
Trần Sương vừa bước tới, liền lấy cánh tay khóa cổ họng Phù Tang lại, bắt đầu tiến hành một cuộc tra khảo nghiêm túc.
- Hụ hụ hụ hụ!
Phù Tang ho dữ dội
- Buông buông buông!! Cậu muốn mưu sát tính mạng hả!
Trần Sương thấy tình hình không ổn, vội vàng buông lỏng cánh tay hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Phù Tang mặt đỏ bừng, khoát tay lia lịa, miệng lại nói:
- Thiếu chút nữa thì bị cậu siết chết.
- Cậu bớt giả vờ yếu đuối vô tội đi, cậu mau mau báo cáo tình hình ngày hôm qua đi!
Phó Lâm nhìn ra Phù Tang đang diễn trò.
Phù Tang mặt lộ ra vẻ chột dạ.
- Không có chuyện gì cả! Mình thì có thể có chuyện gì cơ chứ!
- Không có chuyện gì, đúng không? Được, vậy cậu nói xem, tối qua cậu không quay về kí túc xá, vậy cậu đi đâu hả?
Vu Quả khoanh tay trước ngực, dáng điệu giống như đang dùng nghiêm hình tra khảo cô.
- Mình....mình có thể đi đâu chứ? Mình tối qua, tối qua sau khi Lâm Tử rời đi, Mình...mình liền bị một quả bóng rổ đập vào đầu, đập mạnh tới mức mình bị ngất đi! Cậu xem, các cậu xem này! Mũi của mình đến bây giờ vẫn còn sưng! Sau đó...
Phù Tang nói tới đây, chột dạ ngừng lại một chút.
- Sau đó thì sao? Sau đó cậu bị Hoắc giáo quan ôm về nhà thầy ấy hả?
Phó Lâm to gan suy đoán.
- Hả? Sao có thể thế được!!
Phù Tang vội vàng phủ nhận. Trong lòng lại nghĩ, não của những người này sao mà tưởng tượng giống như thật vây chứ? Chẳng lẽ lúc cô từ nhà y đi ra. có người nhìn thấy sao? Có lẽ cũng không đến nỗi như thế đâu!
- Khai mau! Về sau rốt cuộc như thế nào?
Vu Quả vội vã không đợi được thúc giục cô.
- Sau đó, sau đó mình đương nhiên là được đưa vào phòng y tế chứ sao! Sau đó nữa, mình liền ở trong phòng y tế ngủ mê man cả một đêm, rồi sau đó, mình liền đến đây. Các đồng chí, câu trả lời này, các cậu hài lòng chưa?
Phù Tang buông tay một cái, bộ dạng như một con thú nhỏ vô tội.
Bất luận bọn họ có hài lòng hay không, dù sao cách giải thích này, bản thân cô vẫn cảm thấy khá hài lòng.
- Nói dối!!
Phù Tang đang đắc ý nghĩ, nhưng lại không ngờ chỉ một giây xong đã bị Trần Sương vạch trần lời nói dối của cô.
- Hả?
Phù Tang xịu mặt.
Lẽ nào lúc nãy cô đã lộ ra sơ hở gì sao?
Trần Sương đi tới trước mặt cô, nhấc cổ áo cô lên, tiến lên phái trước, đưa mũi ngửi ngửi.
Phù Tang chột dạ vội vàng tránh ra.
- Trần Sương, sao cậu giống như chó vậy! Ở trên người người ta ngửi tới ngửi lui, muốn làm gì hả?
- Tang Tang, mình thấy cậu vẫn nên khai báo thành thật đi!
Trần Sương mặt cười vừa đắc ý vừa mập mờ.
- Mình ngửi quần áo của cậu vô cùng thơm, rõ ràng là tắm rồi! Cậu đừng có nói với mình, trong phòng y tế còn có thể giặt quần áo các thứ nhá! Hơn nữa, cởi quần áo trên người xuống để giặt, vậy cậu mặc cái gì hả?
- ...
Cô muốn chết! Con nhóc này, không đi làm thám tử, thì thật là quá lãng phí tài năng rồi!
Phó Lâm và Vu Quả nghe xong, cũng vội vàng tiến lên trước ngửi tới ngửi lui trên người Phù Tang.
- Này! Đúng là có mùi thơm!
- Ấy, sao cái mùi thơm này mình ngửi thấy có chút quen quen nhỉ! Giống như đã từng ngửi thấy ở đâu...
Xong rồi! Cô cảm thấy sắp bị vạch trần rồi!
- Các cậu từng người một, đều cầm tinh con chó hả! Lại còn kêu đã từng ngửi thấy...
Phù Tang bởi vì chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu phiếm hồng.
- Về sau sẽ cho cô nhìn thấy càng nhiều vẻ nghiêm trang đạo mạo của tôi hơn!
- Anh...
Đây là cảnh cáo sao? Hay là uy hiếp?! Đe dọa?
Cái người này!!
Hoắc Thận buông lỏng cánh tay đang bắt lấy tay cô.
- Muốn lấy thắt lưng, tự cô tháo ra.
- ...
Phù Tang mím chặt môi.
Sau khi do dự mấy giây, rốt cuộc cô cũng nhắm chặt mắt, một lần nữa tiến lên phía trước, gỡ thắt lưng đang đeo trên eo y xuống.
- Đeo cái thắt lưng của cô lên cho tôi.
Hoắc Thận lại ra lệnh cho cô.
- Anh không có tay hả!
Phù Tang đáp trả lại bằng câu lúc nãy y nói cô.
- Có muốn lấy thắt lưng không? Không muốn thì tôi sẽ lấy lại!
Hoắc Thận làm bộ như muốn lấy lại thắt lưng trong tay Phù Tang.
- Muốn muốn muốn!
Phù Tang bận rộn đem cái thắt lưng của y thuần thục đeo lên trên eo cô, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn lầm bầm:
- Đàn ông như anh sao mà nói lại không giữ lời vậy chứ? Cũng đúng, dù sao chuyện anh nói mà không giữ lời cũng không phải chỉ mới là chuyện ngày một ngày hai!
Đúng vậy! Cô đã bị cái người này cho leo cây tận hai năm rồi! Nếu y nói mà giữ lời thì y đã không phải là Hoắc Thận rồi!
Phù Tang đeo xong thắt lưng cho mình xong, xoay người lại đeo cho Hoắc Thận.
Bởi vì Hoắc Thận ngồi ở chính giữa bàn ăn, mà Phù tang lại ngồi bên cạnh y, nếu như muốn đeo thắt lưng cho y, hai tay chỉ đành vòng qua người y, để với tay qua phía bên kia của y.
- Ừm..nếu không, anh ngồi nghiêng qua phía tôi một chút được không?
Hoắc Thận không thèm để ý.
Phù Tang tức giận trợn mắt nhìn y một cái, cái miệng nhỏ lại bất mãn lầm bầm:
- Không phải chỉ là chuyện cái thắt lưng thôi sao? Cứ làm như có chuyện gì to tát lắm không bằng!
Ngoài miệng thì trách mắng, oán trách nhưng động tác trên tay Phù Tang vẫn không hề ngừng lại, hai cánh tay rốt cuộc vẫn phải vòng qua eo của y, kéo thắt lưng qua phía bên kia.
Cảm nhận được đôi tay nhỏ bé của cô vòng quanh hông mình, yết hầu gợi cảm của Hoắc Thận không tự chủ được mà chuyển động lên xuống, nhưng trên mặt y vẫn không có chút gợn sóng, mặt đầy lạnh nhạt như cũ cúi đầu thưởng thức yến mạch trong bát, giống như không có chuyện gì xảy ra.
- Cái chốt tôi không nhấn vào được, anh tự mình nhấn đi.
Phù Tang vòng thắt lưng xong cho anh, chỉ còn lại một bước cuối cùng là nhấn chốt.
- Ừ.
Hoắc Thận trả lời một tiếng, bàn tay to lớn đặt lên bàn tay cô.
Phù Tang cảm nhận được, trong lòng bàn tay của y, cũng không biết từ lúc nào đã rịn ra một lớp mồ hôi mịn nóng hổi, phủ lên trên mu bàn tay cô, có chút ẩm ướt nhớp nhúa, nhưng trong chớp mắt lại giống như đang phủ lên trái tim mẫn cảm của cô, khiến cho đáy lòng cô không tự chủ mà run lên nhè nhẹ.
Lại nhìn người đàn ông bên cạnh, khuôn mặt của y, từ đầu đến cuối vẫn là biểu cảm không chút gợn sóng, dáng vẻ không hoảng loạn, vẫn nghiêm túc ăn bữa sáng đang cầm trong tay, không có lấy một chút động tĩnh, mà cái thắt lưng đang đeo trên hông y cũng không thèm để ý tới, để mặc cho nó vắt lỏng lẻo trên hông.
Phù Tang vội vàng quay người đi, giả vờ như đang nghiêm túc ăn sáng.
Cô mau chóng giải quyết xong bữa sáng của cô, không kịp tạm biệt Hoắc Thận, liền lén lút chạy ra khỏi phòng của y.
May mà vẫn sớm, bên ngoài rất ít người, chỉ có một vài sinh viên năm cuối đang luyện tập vào sáng sớm, dù là như vậy, trong lòng Phù Tang vẫn vô cùng chột dạ, giống như hôm qua cô đã làm một chuyện xấu xa đến mức không dám nhìn mặt ai vậy.
Cô giả vờ cô cũng là những sinh viên tốt đang tập luyện buổi sáng, chạy từng bước nhỏ đến sân huấn luyện.
Cô đương nhiên là người dậy sớm nhất đại đội, cô đợi ở sân luyện tập gần một tiếng đồng hồ, trên sân mới lục tục có mấy bạn học tới.
- Phù Tang!! Phù Tang______
Phó Lâm từ rất xa đã bắt đầu gọi Phù Tang đang đứng ở sân luyện tập, nhìn thấy cô bên này, cô ấy cuống cuồng chạy tới, đón lấy Phù Tang.
- Con nhóc này, khai thật đi, tối qua cậu rốt cuộc đã đi đâu hả?
Trần Sương vừa bước tới, liền lấy cánh tay khóa cổ họng Phù Tang lại, bắt đầu tiến hành một cuộc tra khảo nghiêm túc.
- Hụ hụ hụ hụ!
Phù Tang ho dữ dội
- Buông buông buông!! Cậu muốn mưu sát tính mạng hả!
Trần Sương thấy tình hình không ổn, vội vàng buông lỏng cánh tay hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Phù Tang mặt đỏ bừng, khoát tay lia lịa, miệng lại nói:
- Thiếu chút nữa thì bị cậu siết chết.
- Cậu bớt giả vờ yếu đuối vô tội đi, cậu mau mau báo cáo tình hình ngày hôm qua đi!
Phó Lâm nhìn ra Phù Tang đang diễn trò.
Phù Tang mặt lộ ra vẻ chột dạ.
- Không có chuyện gì cả! Mình thì có thể có chuyện gì cơ chứ!
- Không có chuyện gì, đúng không? Được, vậy cậu nói xem, tối qua cậu không quay về kí túc xá, vậy cậu đi đâu hả?
Vu Quả khoanh tay trước ngực, dáng điệu giống như đang dùng nghiêm hình tra khảo cô.
- Mình....mình có thể đi đâu chứ? Mình tối qua, tối qua sau khi Lâm Tử rời đi, Mình...mình liền bị một quả bóng rổ đập vào đầu, đập mạnh tới mức mình bị ngất đi! Cậu xem, các cậu xem này! Mũi của mình đến bây giờ vẫn còn sưng! Sau đó...
Phù Tang nói tới đây, chột dạ ngừng lại một chút.
- Sau đó thì sao? Sau đó cậu bị Hoắc giáo quan ôm về nhà thầy ấy hả?
Phó Lâm to gan suy đoán.
- Hả? Sao có thể thế được!!
Phù Tang vội vàng phủ nhận. Trong lòng lại nghĩ, não của những người này sao mà tưởng tượng giống như thật vây chứ? Chẳng lẽ lúc cô từ nhà y đi ra. có người nhìn thấy sao? Có lẽ cũng không đến nỗi như thế đâu!
- Khai mau! Về sau rốt cuộc như thế nào?
Vu Quả vội vã không đợi được thúc giục cô.
- Sau đó, sau đó mình đương nhiên là được đưa vào phòng y tế chứ sao! Sau đó nữa, mình liền ở trong phòng y tế ngủ mê man cả một đêm, rồi sau đó, mình liền đến đây. Các đồng chí, câu trả lời này, các cậu hài lòng chưa?
Phù Tang buông tay một cái, bộ dạng như một con thú nhỏ vô tội.
Bất luận bọn họ có hài lòng hay không, dù sao cách giải thích này, bản thân cô vẫn cảm thấy khá hài lòng.
- Nói dối!!
Phù Tang đang đắc ý nghĩ, nhưng lại không ngờ chỉ một giây xong đã bị Trần Sương vạch trần lời nói dối của cô.
- Hả?
Phù Tang xịu mặt.
Lẽ nào lúc nãy cô đã lộ ra sơ hở gì sao?
Trần Sương đi tới trước mặt cô, nhấc cổ áo cô lên, tiến lên phái trước, đưa mũi ngửi ngửi.
Phù Tang chột dạ vội vàng tránh ra.
- Trần Sương, sao cậu giống như chó vậy! Ở trên người người ta ngửi tới ngửi lui, muốn làm gì hả?
- Tang Tang, mình thấy cậu vẫn nên khai báo thành thật đi!
Trần Sương mặt cười vừa đắc ý vừa mập mờ.
- Mình ngửi quần áo của cậu vô cùng thơm, rõ ràng là tắm rồi! Cậu đừng có nói với mình, trong phòng y tế còn có thể giặt quần áo các thứ nhá! Hơn nữa, cởi quần áo trên người xuống để giặt, vậy cậu mặc cái gì hả?
- ...
Cô muốn chết! Con nhóc này, không đi làm thám tử, thì thật là quá lãng phí tài năng rồi!
Phó Lâm và Vu Quả nghe xong, cũng vội vàng tiến lên trước ngửi tới ngửi lui trên người Phù Tang.
- Này! Đúng là có mùi thơm!
- Ấy, sao cái mùi thơm này mình ngửi thấy có chút quen quen nhỉ! Giống như đã từng ngửi thấy ở đâu...
Xong rồi! Cô cảm thấy sắp bị vạch trần rồi!
- Các cậu từng người một, đều cầm tinh con chó hả! Lại còn kêu đã từng ngửi thấy...
Phù Tang bởi vì chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bắt đầu phiếm hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.