Chương 670
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Phù Tang lắc lắc đầu sau đó mới giải thích:
- Thật ra mình biết Hoắc Thận cũng nhiều năm rồi! Lúc mình 17 tuổi đã biết anh ta rồi, anh ta là ân nhân cứu mạng của mình, nếu như không nhờ anh ta e là mình đã chết từ lâu rồi! Lúc đó anh ta vì bảo vệ mình mà đã đứng ra đỡ dùm mình một viên đạn, anh ta có thể vì mình mà ngay cả cái chết cũng không sợ! Giờ đây sao anh ta có thể trêu đùa mình được chứ? Có về lần đầu tiên của mình……Nếu anh ta thật sự muốn có được, thì hai năm về trước anh ta đã có rất nhiều cơ hội để có được mình rồi, cho dù là cưỡng ép hay là mình tự nguyện, anh ta đều có thể có được hết! Anh ta thật sự không phải là thứ đàn ông tồi như các cậu nghĩ đâu, ít ra Hoắc Thận mà tôi biết là người quân nhân rất vì mọi người! Cho nên tôi mới thích anh ta cho đến tận bây giờ……
Lời nói tận đáy lòng của Phù Tang khiến cho ba người còn lại ở trong phòng đều ngây người ra hết.
Cuối cùng cũng là Phó Lâm định thần lại trước, cô ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt như không tin được nhìn về phía Phù Tang.
- Ghê thật! Vậy là hai người đã trải qua sống chết với nhau rồi hả?
- ……Ừ.
- Trời ơi! Chẳng trách! Ân nhân cứu mạng, người như vậy càng dễ khiến phái nữ rung động hơn! Không biết lấy gì báo đáp nên sẽ dùng thân mình để báo đáp!
- ……Đủ rồi, các cậu đừng trêu chọc mình nữa, cho dù mình có dùng thân mình để báo đáp thì người ta cũng chưa chắc gì sẽ chấp nhận!
Phù Tang có chút buồn rầu.
- Sao lại không chấp nhận chứ?! Nếu anh ta không chấp nhận vậy sao còn đối xử với cậu như vậy? Phù Tang, mình có thể chắc với cậu là sĩ quan Hoắc của chúng ta nhất định có cảm tình với cậu! Nói không chừng ‘người bạn gái’ đó chỉ là bịa ra mà thôi! Cố ý nói cho cậu biết để chọc tức cậu cũng có thể đó! Đúng không?
Vu Quả Nhi quay người lại hỏi Trần Sương đã ở phía sau lưng mình.
Trần Sương nhíu mày lại suy nghĩ, sau đó đổi mắt chợt lóe sáng lên.
- Mình biết rồi!! Có bạn gái hay không thì tụi mình đi hỏi là biết chứ gì!
- Không phải tụi mình đã hỏi qua rồi sao?
- Khờ thật! Hỏi bác sĩ Lâm đó!! Hình như mối quan hệ giữa bác sĩ Lâm với sĩ quan của chúng ta cũng khá tốt đó, chị ấy nhất định sẽ biết được mọi chuyện!!
- Đúng đúng đúng!! Hỏi bác sĩ Lâm đi!!
Lúc đó ánh mắt của Phó Lâm như phát sáng, vỗ thật mạnh vào lồng ngực của mình.
- Tụi mình ngốc thật! Tự nhiên quên mất sự tồn tại của bác sĩ Lâm. Đi thôi đi thôi, đi phòng y tế đi!
Phó Lâm nói là làm liền, kéo theo Phù Tang đang ngồi trên ghế đi khỏi phòng.
- Mình vẫn còn chưa ăn tối nữa!
Thật ra Phù Tang có chút cạn lời.
Nhưng những người này đâu thèm quan tâm đến sự đói no của cái bụng của cô!
- Còn ăn cái gì nữa! Chuyện hôn nhân đại sự không quan trọng bằng cái ăn của cậu sao?
- Đúng đó!
- ……
Hôn nhân đại sự cái gì? Vốn dĩ là do bọn họ suy nghĩ quá nhiều thôi!
Không, không phải bọn họ, là Lục Phù Tang suy nghĩ quá nhiều mới đúng! Từ lúc bắt đầu đến giờ đều là chuyện của cô mà.
Bốn người con gái chạy như bay vào trong phòng y tế.
Phó Lâm nói với Phù Tang:
- Lát nữa cậu cứ nói với bác sĩ Lâm là cậu cảm thấy trong người không được khỏe, nên tới kiểm tra coi có bị gì không! Sau đó tụi mình sẽ viện cớ với bác sĩ Lâm để hỏi thăm sĩ quan Hoắc, cậu đừng có lo nữa.
- Như vậy được không?
Phù Tang cảm thấy bất an.
- Sao lại không được chứ? Nói chung là cậu đừng có lo, cứ để bọn mình lo liệu được rồi.
Thế là cả đám bọn họ nhốn nháo đi vào trong phòng y tế.
- Bác sĩ Lâm, chị ăn cơm chưa?
Phó Tang cũng thuộc dạng biết cách ăn nói, mới tới đây hôm qua thôi mà giờ đã làm ra vẻ thân thiết với bác sĩ Lâm lắm vậy!
- Chào bác sĩ Lâm!
Ba người còn lại thay nhau chào hỏi bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm cười cười coi như đã trả lời rồi, sau đó liền thấy Phù Tang đứng lẫn trong đám của bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ bí mật dường như chỉ có Phù Tang mới hiểu được, cô ấy quan tâm hỏi han Phù Tang:
- Hôm nay cảm thấy trong người thế nào? Hôm nay lão Hoắc còn xử phạt em nữa không?
- Không xử phạt mới lạ đó!
Người trả lời dùm chính là Phó Lâm, cô ta dẫn Phù Tang ngồi lên cái ghế trước mặt bác sĩ Lâm.
- Chúng em cũng kết thúc buổi tập rồi mà còn giữ Tang Tang một mình ở lại để tiếp tục chạy vòng! Bác sĩ Lâm, chị nói xem sĩ quan của tụi em có phải thích ngược đãi người khác không? Nếu nói thích ngược đãi cũng không đúng, tại sao anh ta chỉ ngược đãi một mình Tang Tang của tụi em chứ? Chị xem, Tang Tang yếu đuối như vậy bị sĩ quan Hoắc ngược đãi đến nỗi không ra gì hết luôn nè! Gương mặt thì trắng bệch! Bác sĩ Lâm, chị mau kiểm tra dùm cậu ấy đi, giờ cậu ấy cảm thấy chóng mặt dữ dội luôn đó!
- Lại chóng mặt? Để chị xem.
Phù Tang cảm thấy ngại khi nói dối bác sĩ Lâm, nên mới nói:
- Không sao, là do bọn họ làm lố thôi, có chút xíu bệnh lại bắt em đến phòng y tế kiếm chị.
Bác sĩ Lâm vừa khám bệnh cho Phù Tang vừa mỉm cười trả lời câu hỏi lúc nãy của Phó Lâm:
- Đội trưởng Hoắc đối với binh lính của mình tuy có chút nghiêm khắc, thật ra anh ta ngoài miệng vậy thôi chứ trong lòng cũng thương yêu binh lính lắm, vẻ ngoài tuy có hơi lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng của anh ta rất ấm áp, đợi sau khi tụi em hiểu rõ anh ta thì sẽ biết thôi.
- Thật không?
Phó Lâm cũng không khách sáo nữa mà kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Lâm, giả vờ thuận miệng hỏi một câu:
- Bác sĩ Lâm, sĩ quan của tụi em hung dữ như vậy, liệu bình thường có con gái thích anh ta không? Anh ta có bạn gái chưa?
Phó Lâm vừa nói xong, ba người còn lại bao gồm Phù Tang trong đó luôn, toàn bộ đều nhìn về phía bác sĩ Lâm.
Thậm chí trái tim của Phù Tang cũng không kiềm được mà đập lệch đi vài nhịp.
Bác sĩ Lâm mỉm cười nhìn bọn họ, khóe miệng vươn lên.
- Theo chị thấy mục đích của tụi em tới đây chính là muốn hỏi han vấn đề của đội trưởng Hoắc có đúng không?
- ……
Vừa nhìn đã biết được hết rồi! Đúng là lão làng mà!
- ……Không phải đâu, tụi em chỉ là tò mò thôi mà.
Phó Lâm biện minh, cảm thấy có chút chột dạ.
- Đúng đúng đúng, chỉ là tò mò thôi à!
Vu Quả Nhi với Trần Sương cũng vội vã gật đầu biện minh.
- Còn em thì sao?
Bác sĩ Lâm hỏi thẳng Phù Tang đang ngồi phía đối diện, cười nói:
- Em cũng chỉ là tò mò thôi hả?
Phù Tang bị bác sĩ Lâm hỏi như vậy nên có chút ngại ngùng, gương mặt đã lộ ra hết, cô mất tự nhiên mà vừa gật đầu vừa lắc đầu, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Từ khi nào mà cô trở nên ngại ngùng như vậy chứ?
Phù Tang cũng có chút khinh thường bản thân mình!
Bác sĩ Lâm cười nói:
- Theo như chị biết, đội trưởng Hoắc đến giờ vẫn chưa có bạn gái! Nhưng mà những người theo đuổi anh ta thật sự rất nhiều, những người mà chị nghe được thôi cũng hết 4 5 người rồi! Trong đó còn có vài người là con gái của lãnh đạo nữa! Nhưng hình như đội trưởng Hoắc không có hứng thú lắm!
- Không có bạn gái? Bác sĩ Lâm, chị chắc chứ?
Phó Lâm nghe xong đôi mắt bắt đầu sáng rực lên.
Liền nhìn về phía Phù Tang, lúc nãy vẻ mặt không quan tâm lắm nhưng lúc này bất giác nở một nụ cười tươi rói, chắc là bản thân cô cũng không biết.
- Chị làm việc với anh ta cũng hai năm rồi, đương nhiên chắc chứ! Nếu anh ta có bạn gái mà chị lại không biết ư? Đừng đùa chứ? Chẳng lẽ một trong những người bọn em muốn theo đuổi anh ta?
Lời nói này của bác sĩ Lâm dường như là nhắm vào Phù Tang mà nói.
Phù Tang vội vàng lắc lắc đầu.
- Không có, không có!! Em không có muốn theo đuổi anh ta, em……Bọn em thật sự chỉ là tò mò nên mới hỏi thôi!
Bác sĩ Lâm bật cười.
- Chị đâu có nói là em đâu……
- ……
Phù Tang cảm thấy bản thân như trúng kế của bác sĩ Lâm vậy.
- Nhưng mà……
Đột nhiên bác sĩ Lâm lại nói thêm.
- Thật ra mình biết Hoắc Thận cũng nhiều năm rồi! Lúc mình 17 tuổi đã biết anh ta rồi, anh ta là ân nhân cứu mạng của mình, nếu như không nhờ anh ta e là mình đã chết từ lâu rồi! Lúc đó anh ta vì bảo vệ mình mà đã đứng ra đỡ dùm mình một viên đạn, anh ta có thể vì mình mà ngay cả cái chết cũng không sợ! Giờ đây sao anh ta có thể trêu đùa mình được chứ? Có về lần đầu tiên của mình……Nếu anh ta thật sự muốn có được, thì hai năm về trước anh ta đã có rất nhiều cơ hội để có được mình rồi, cho dù là cưỡng ép hay là mình tự nguyện, anh ta đều có thể có được hết! Anh ta thật sự không phải là thứ đàn ông tồi như các cậu nghĩ đâu, ít ra Hoắc Thận mà tôi biết là người quân nhân rất vì mọi người! Cho nên tôi mới thích anh ta cho đến tận bây giờ……
Lời nói tận đáy lòng của Phù Tang khiến cho ba người còn lại ở trong phòng đều ngây người ra hết.
Cuối cùng cũng là Phó Lâm định thần lại trước, cô ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt như không tin được nhìn về phía Phù Tang.
- Ghê thật! Vậy là hai người đã trải qua sống chết với nhau rồi hả?
- ……Ừ.
- Trời ơi! Chẳng trách! Ân nhân cứu mạng, người như vậy càng dễ khiến phái nữ rung động hơn! Không biết lấy gì báo đáp nên sẽ dùng thân mình để báo đáp!
- ……Đủ rồi, các cậu đừng trêu chọc mình nữa, cho dù mình có dùng thân mình để báo đáp thì người ta cũng chưa chắc gì sẽ chấp nhận!
Phù Tang có chút buồn rầu.
- Sao lại không chấp nhận chứ?! Nếu anh ta không chấp nhận vậy sao còn đối xử với cậu như vậy? Phù Tang, mình có thể chắc với cậu là sĩ quan Hoắc của chúng ta nhất định có cảm tình với cậu! Nói không chừng ‘người bạn gái’ đó chỉ là bịa ra mà thôi! Cố ý nói cho cậu biết để chọc tức cậu cũng có thể đó! Đúng không?
Vu Quả Nhi quay người lại hỏi Trần Sương đã ở phía sau lưng mình.
Trần Sương nhíu mày lại suy nghĩ, sau đó đổi mắt chợt lóe sáng lên.
- Mình biết rồi!! Có bạn gái hay không thì tụi mình đi hỏi là biết chứ gì!
- Không phải tụi mình đã hỏi qua rồi sao?
- Khờ thật! Hỏi bác sĩ Lâm đó!! Hình như mối quan hệ giữa bác sĩ Lâm với sĩ quan của chúng ta cũng khá tốt đó, chị ấy nhất định sẽ biết được mọi chuyện!!
- Đúng đúng đúng!! Hỏi bác sĩ Lâm đi!!
Lúc đó ánh mắt của Phó Lâm như phát sáng, vỗ thật mạnh vào lồng ngực của mình.
- Tụi mình ngốc thật! Tự nhiên quên mất sự tồn tại của bác sĩ Lâm. Đi thôi đi thôi, đi phòng y tế đi!
Phó Lâm nói là làm liền, kéo theo Phù Tang đang ngồi trên ghế đi khỏi phòng.
- Mình vẫn còn chưa ăn tối nữa!
Thật ra Phù Tang có chút cạn lời.
Nhưng những người này đâu thèm quan tâm đến sự đói no của cái bụng của cô!
- Còn ăn cái gì nữa! Chuyện hôn nhân đại sự không quan trọng bằng cái ăn của cậu sao?
- Đúng đó!
- ……
Hôn nhân đại sự cái gì? Vốn dĩ là do bọn họ suy nghĩ quá nhiều thôi!
Không, không phải bọn họ, là Lục Phù Tang suy nghĩ quá nhiều mới đúng! Từ lúc bắt đầu đến giờ đều là chuyện của cô mà.
Bốn người con gái chạy như bay vào trong phòng y tế.
Phó Lâm nói với Phù Tang:
- Lát nữa cậu cứ nói với bác sĩ Lâm là cậu cảm thấy trong người không được khỏe, nên tới kiểm tra coi có bị gì không! Sau đó tụi mình sẽ viện cớ với bác sĩ Lâm để hỏi thăm sĩ quan Hoắc, cậu đừng có lo nữa.
- Như vậy được không?
Phù Tang cảm thấy bất an.
- Sao lại không được chứ? Nói chung là cậu đừng có lo, cứ để bọn mình lo liệu được rồi.
Thế là cả đám bọn họ nhốn nháo đi vào trong phòng y tế.
- Bác sĩ Lâm, chị ăn cơm chưa?
Phó Tang cũng thuộc dạng biết cách ăn nói, mới tới đây hôm qua thôi mà giờ đã làm ra vẻ thân thiết với bác sĩ Lâm lắm vậy!
- Chào bác sĩ Lâm!
Ba người còn lại thay nhau chào hỏi bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm cười cười coi như đã trả lời rồi, sau đó liền thấy Phù Tang đứng lẫn trong đám của bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ bí mật dường như chỉ có Phù Tang mới hiểu được, cô ấy quan tâm hỏi han Phù Tang:
- Hôm nay cảm thấy trong người thế nào? Hôm nay lão Hoắc còn xử phạt em nữa không?
- Không xử phạt mới lạ đó!
Người trả lời dùm chính là Phó Lâm, cô ta dẫn Phù Tang ngồi lên cái ghế trước mặt bác sĩ Lâm.
- Chúng em cũng kết thúc buổi tập rồi mà còn giữ Tang Tang một mình ở lại để tiếp tục chạy vòng! Bác sĩ Lâm, chị nói xem sĩ quan của tụi em có phải thích ngược đãi người khác không? Nếu nói thích ngược đãi cũng không đúng, tại sao anh ta chỉ ngược đãi một mình Tang Tang của tụi em chứ? Chị xem, Tang Tang yếu đuối như vậy bị sĩ quan Hoắc ngược đãi đến nỗi không ra gì hết luôn nè! Gương mặt thì trắng bệch! Bác sĩ Lâm, chị mau kiểm tra dùm cậu ấy đi, giờ cậu ấy cảm thấy chóng mặt dữ dội luôn đó!
- Lại chóng mặt? Để chị xem.
Phù Tang cảm thấy ngại khi nói dối bác sĩ Lâm, nên mới nói:
- Không sao, là do bọn họ làm lố thôi, có chút xíu bệnh lại bắt em đến phòng y tế kiếm chị.
Bác sĩ Lâm vừa khám bệnh cho Phù Tang vừa mỉm cười trả lời câu hỏi lúc nãy của Phó Lâm:
- Đội trưởng Hoắc đối với binh lính của mình tuy có chút nghiêm khắc, thật ra anh ta ngoài miệng vậy thôi chứ trong lòng cũng thương yêu binh lính lắm, vẻ ngoài tuy có hơi lạnh lùng nhưng thật ra trong lòng của anh ta rất ấm áp, đợi sau khi tụi em hiểu rõ anh ta thì sẽ biết thôi.
- Thật không?
Phó Lâm cũng không khách sáo nữa mà kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh bác sĩ Lâm, giả vờ thuận miệng hỏi một câu:
- Bác sĩ Lâm, sĩ quan của tụi em hung dữ như vậy, liệu bình thường có con gái thích anh ta không? Anh ta có bạn gái chưa?
Phó Lâm vừa nói xong, ba người còn lại bao gồm Phù Tang trong đó luôn, toàn bộ đều nhìn về phía bác sĩ Lâm.
Thậm chí trái tim của Phù Tang cũng không kiềm được mà đập lệch đi vài nhịp.
Bác sĩ Lâm mỉm cười nhìn bọn họ, khóe miệng vươn lên.
- Theo chị thấy mục đích của tụi em tới đây chính là muốn hỏi han vấn đề của đội trưởng Hoắc có đúng không?
- ……
Vừa nhìn đã biết được hết rồi! Đúng là lão làng mà!
- ……Không phải đâu, tụi em chỉ là tò mò thôi mà.
Phó Lâm biện minh, cảm thấy có chút chột dạ.
- Đúng đúng đúng, chỉ là tò mò thôi à!
Vu Quả Nhi với Trần Sương cũng vội vã gật đầu biện minh.
- Còn em thì sao?
Bác sĩ Lâm hỏi thẳng Phù Tang đang ngồi phía đối diện, cười nói:
- Em cũng chỉ là tò mò thôi hả?
Phù Tang bị bác sĩ Lâm hỏi như vậy nên có chút ngại ngùng, gương mặt đã lộ ra hết, cô mất tự nhiên mà vừa gật đầu vừa lắc đầu, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Từ khi nào mà cô trở nên ngại ngùng như vậy chứ?
Phù Tang cũng có chút khinh thường bản thân mình!
Bác sĩ Lâm cười nói:
- Theo như chị biết, đội trưởng Hoắc đến giờ vẫn chưa có bạn gái! Nhưng mà những người theo đuổi anh ta thật sự rất nhiều, những người mà chị nghe được thôi cũng hết 4 5 người rồi! Trong đó còn có vài người là con gái của lãnh đạo nữa! Nhưng hình như đội trưởng Hoắc không có hứng thú lắm!
- Không có bạn gái? Bác sĩ Lâm, chị chắc chứ?
Phó Lâm nghe xong đôi mắt bắt đầu sáng rực lên.
Liền nhìn về phía Phù Tang, lúc nãy vẻ mặt không quan tâm lắm nhưng lúc này bất giác nở một nụ cười tươi rói, chắc là bản thân cô cũng không biết.
- Chị làm việc với anh ta cũng hai năm rồi, đương nhiên chắc chứ! Nếu anh ta có bạn gái mà chị lại không biết ư? Đừng đùa chứ? Chẳng lẽ một trong những người bọn em muốn theo đuổi anh ta?
Lời nói này của bác sĩ Lâm dường như là nhắm vào Phù Tang mà nói.
Phù Tang vội vàng lắc lắc đầu.
- Không có, không có!! Em không có muốn theo đuổi anh ta, em……Bọn em thật sự chỉ là tò mò nên mới hỏi thôi!
Bác sĩ Lâm bật cười.
- Chị đâu có nói là em đâu……
- ……
Phù Tang cảm thấy bản thân như trúng kế của bác sĩ Lâm vậy.
- Nhưng mà……
Đột nhiên bác sĩ Lâm lại nói thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.