Chương 684
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
- Anh Tư, anh rốt cuộc là muốn chừa chút không gian riêng tư cho ai, trong lòng anh hiểu rõ hơn ai hết! Anh nói xem, hồi đó có lòng tốt thay em gác như vậy, thì ra ý không ở trong lời!
- Cậu uống trà nhiều một chút!
Hoắc Thận nói xong, cũng không đợi người bên kia nói thêm lời nào, liền cúp máy.
Thấy Phù Tang vẫn chưa rót trà cho mình, y liền gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở cô.
Phù Tang lúc này mới hoàn hồn, vội giúp y rót trà, vừa nói:
- Tôi uống xong chén trà này thì đi luôn.
Hoắc Thận cũng không để ý đến cô, chỉ lầm lũi uống chén trà trên tay.
Sau đó, y lại châm một điếu thuốc.
Phù Tang nhịn không được nhíu nhíu mày:
- Thuốc lá rốt cuộc là có vị gì, hút ngon như vậy sao? Cho tôi mượn hút một hơi.
Phù Tang cũng không đợi Hoắc Thận đồng ý, liền đưa tay tới, định lấy hộp thuốc lá bên cạnh tay y.
Tay Hoắc Thận không chút khách khí đánh "Ba ——" một tiếng vào mu bàn tay của Phù Tang.
Phù Tang thu tay về:
- Làm gì vậy?
Hoắc Thận nhìn cô chằm chằm, dường như có chút tức giận:
- Con gái con nứa, hút thuốc cái gì?
- Ai nói với anh con gái không thể hút thuốc?
Phù Tang nói xong, lại cầm lấy hộp thuốc lá của y:
- Anh cho tôi một điếu, tôi muốn thử!
Hoắc Thận nhanh tay nhanh mắt cướp lại hộp thuốc lá, Phù Tang đang đứng dậy, toan cướp hộp thuốc lá trong tay y, vậy mà Hoắc Thận trong phút chốc đã một tay nắm chặt lấy cổ áo cô, lúc cô chưa lấy lại được tinh thần, đôi môi đỏ mọng đã được phủ lên bởi một đôi môi mỏng mát lạnh.
Sau đó...
Y thở ra một ngụm, trong phút chốc một luồng khói nồng đậm từ trong miệng y tiến vào khuôn miệng nhỏ của Phù Tang rồi đi thẳng xuống cổ họng của cô.
- Hụ khụ khụ khụ ——
Phù Tang vuốt vuốt cuống họng, miệng ho mãnh liệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị sặc đến nỗi đỏ bừng.
- Cmn ——
Cô thực sự nhịn không được, hung hăng văng tục.
Thấy người đàn ông nào đó cười xấu xa thích ý, Phù Tang tức giận lớn tiếng mắng y:
- Anh bị điên sao?
- Không phải cô muốn thử vị thuốc lá sao?
Phù Tang thẹn quá hóa giận, tức giận đá một phát vào đùi của Hoắc Thận.
Hoắc Thận nhanh nhẹn tránh khỏi, tay dùng sức khống chế bắp chân của cô, hơi dùng sức kéo một cái, để cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình:
- Làm một người phụ nữ, vừa động khẩu vừa động thủ, học ở đâu ra đấy, không có chút quy củ nào!
Hoắc Thận vừa nói lời dạy dỗ, vừa dập điếu thuốc lá hút còn chưa xong vào trong tàn thuốc.
Bị y dạy bảo, đương nhiên là Phù Tang không phục:
- Dùng loại lưu manh động khẩu lại vừa động thủ để đối phó với anh, thì cần gì đến quy củ?
Hoắc Thận liếc nhìn cô một chút, trong mắt dường như có mấy phần ấm áp, lại dường như còn chứa đựng mấy phần nguy hiểm khiến Phù Tang phải e sợ:
- Anh làm cho tôi sặc nữa, tôi sẽ để cho anh biết cái gì thực sự gọi là lưu manh vừa động khẩu vừa động thủ đấy.
- ...
Trên mặt Phù Tang, không kìm chế được mà nóng ran.
Không phải cô đang uống trà sao? Vì sao vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô vậy? Trà này có phải hàng giả hay không?
Phù Tang ngửa đầu một hơi uống cạn một chén trà.
Kết quả...
- Á á á ——bỏng chết mất, bỏng chết mất!!!
Phù Tang bị bỏng, thè lưỡi ra ngoài.
Nước trà vừa mới đun, có thể không bỏng sao? Hốc mắt Phù Tang cũng đỏ lên hết.
- Lục Phù Tang, cô có bị ngốc không hả??
Hoắc Thận nghiến răng nghiến lợi mắng cô một câu, vội vàng rót một chén nước lạnh từ máy nước lọc bên cạnh đưa cho Phù Tang:
- Uống lấy hai ngụm!
Phù Tang nghe lời, vội ngậm vào hai ngụm nước lạnh trong miệng, cảm giác khá hơn một chút, nhưng đầu lưỡi vẫn còn tê tê, dường như không còn chút cảm giác nào.
- Tôi xem một chút! Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận nhíu mày ra lệnh cho cô.
Phù Tang ngoan ngoãn nghe theo.
Hoắc Thận nhíu mày càng sâu hơn:
- Hình như bị bỏng rồi!
- ...
Phù Tang có chút ủy khuất.
Đều trách anh ta! Ai bảo anh ta trêu chọc mình?
- Chờ chút!
Khẩu khí của Hoắc Thận không tốt lắm, nói xong liền đi ra khỏi ban công.
Phù Tang vẫn còn cảm thấy đau ở đầu lưỡi, nhìn thấy Hoắc Thận cầm hộp kem đánh răng đi tới, Phù Tang biết y muốn làm cái gì, cô lắc đầu liên tục, thể hiện rõ hai chữ "cự tuyệt":
- Tôi không muốn! Vị của kem đánh răng không thoải mái chút nào! Hơn nữa năng lực tự phục hồi của đầu lưỡi cũng rất tốt, tôi thấy chúng ta cũng không cần xử lí gì đâu, hai ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên thôi!
- Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận dường như không nghe những lời cô nói.
- Hoắc Thận...
Phù Tăng căng thẳng.
- Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận nhẫn nại ra lệnh cho cô một câu.
Nhưng mà, hiếm khi nghe được ngữ khí như thế này, rõ ràng so với câu lúc này đã dịu xuống mấy phần, đó không phải là một câu mệnh lệnh, ngược lại lại là... dỗ dành?
Đúng! Hình như y đang dỗ dành cô.
Hoắc Thận dịu dàng như vậy, tính tình Phù Tang có xấu xa đến đâu, lúc này cũng không thể ương ngạnh nổi nữa rồi.
Cô chẹp miệng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi ra ngoài.
Lúc này, đầu lưỡi cô đã hơi đỏ lên, quả nhiên, vừa nãy bỏng thực sự không nhẹ.
Hoắc Thận liếc cô một cái, nhíu mày, nặn kem đánh răng vào trên lưỡi của cô, cô theo bản nặng rụt lưỡi lại, lại bị Hoắc Thận nói:
- Không được rụt lại!
Tay y thuận thế nắm lấy cằm của cô, không cho phép cô ngậm miệng lại.
Phù Tang đành phải ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, Hoắc Thận lấy bông gòn giúp cô thoa đều lên đầu lưỡi:
- Chờ một chút, mấy phút sau lại đi súc miệng.
Phù Tang đành phải vừa lè lưỡi, vừa nói chuyện:
- Tôi mà như thế này kiểu gì cũng chảy nước miếng...
Lời nói vừa dứt, một sợi tơ bạc trong suốt thuận theo đầu lưỡi của cô mà tuột xuống, sau đó...
Vừa hay lại rơi xuống cánh tay của Hoắc Thận.
- ...
Phù Tang cuống lên đến nỗi muốn đào một cái lỗ mà chôn mình xuống.
Mà Hoắc Thận thì sao? Khuôn mặt đẹp trai đã tối sầm xuống.
Y giật khăn tay, chùi sạch nước bọt của cô trên tay:
- Lục Phù Tang, cô cố ý!
- ... Tôi không cố ý!
- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, nghe mà thấy mệt!
- Ai bảo anh làm tôi bị oan... Nước bọt, nước bọt lại muốn rơi...
Kết quả, Phù Tang còn chưa kịp nói xong, nước bọt đã rơi xuống, nhưng mà lúc này, Hoắc Thận đã nhanh nhẹn né tránh đi, ấn đường y giật giật:
- Cô sao lại lôi thôi như vậy!
- Giấy ——
Cô cũng không muốn!! Ai bảo y rảnh rỗi bôi kem đánh răng lên lưỡi cô?
Hoắc Thận rút khăn giấy ra đưa cho cô, Phù Tang vội lau nước bọt dính trên miệng, gấp gáp hỏi y:
- Còn phải ngậm bao lâu nữa?
- Nhanh thôi.
- Tôi muốn súc miệng...
- Đợi chút nữa.
- Đợi chút nữa nước bọt cũng không kìm chế được nữa rồi.
- Đợi thêm chút nữa!
- Rơi nước bọt, anh lại chê bai tôi...
- Tôi chê bai cô lúc nào?
- Vừa mới lúc nãy anh chê tôi còn gì!
- Lát nữa còn muốn hút thuốc không?
Hoắc Thận cười như không cười nhìn dáng vẻ chật vật của cô.
- Hả?
Phù Tang mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Hoắc Thận lại châm cho mình một điếu thuốc, ngậm trong miệng, ánh mắt gian tà nhìn cô:
- Tôi mà chê bai cô, lúc nãy đã không đút cho cô ngụm thuốc kia.
Bà mẹ nó! Y còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện lúc nãy với cô?
Phù Tang buồn bực đạp cho y một cước, lúc này, Hoắc Thận cũng không né, ngược lại thực sự chịu một cước này của cô.
Thực sự đủ đau!
- Muốn ăn đòn!
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Hoắc Thận chỉ vào mũi của cô:
- Ngày mai cứ đợi đấy, xem tôi dạy bảo cô như thế nào!
- Cậu uống trà nhiều một chút!
Hoắc Thận nói xong, cũng không đợi người bên kia nói thêm lời nào, liền cúp máy.
Thấy Phù Tang vẫn chưa rót trà cho mình, y liền gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở cô.
Phù Tang lúc này mới hoàn hồn, vội giúp y rót trà, vừa nói:
- Tôi uống xong chén trà này thì đi luôn.
Hoắc Thận cũng không để ý đến cô, chỉ lầm lũi uống chén trà trên tay.
Sau đó, y lại châm một điếu thuốc.
Phù Tang nhịn không được nhíu nhíu mày:
- Thuốc lá rốt cuộc là có vị gì, hút ngon như vậy sao? Cho tôi mượn hút một hơi.
Phù Tang cũng không đợi Hoắc Thận đồng ý, liền đưa tay tới, định lấy hộp thuốc lá bên cạnh tay y.
Tay Hoắc Thận không chút khách khí đánh "Ba ——" một tiếng vào mu bàn tay của Phù Tang.
Phù Tang thu tay về:
- Làm gì vậy?
Hoắc Thận nhìn cô chằm chằm, dường như có chút tức giận:
- Con gái con nứa, hút thuốc cái gì?
- Ai nói với anh con gái không thể hút thuốc?
Phù Tang nói xong, lại cầm lấy hộp thuốc lá của y:
- Anh cho tôi một điếu, tôi muốn thử!
Hoắc Thận nhanh tay nhanh mắt cướp lại hộp thuốc lá, Phù Tang đang đứng dậy, toan cướp hộp thuốc lá trong tay y, vậy mà Hoắc Thận trong phút chốc đã một tay nắm chặt lấy cổ áo cô, lúc cô chưa lấy lại được tinh thần, đôi môi đỏ mọng đã được phủ lên bởi một đôi môi mỏng mát lạnh.
Sau đó...
Y thở ra một ngụm, trong phút chốc một luồng khói nồng đậm từ trong miệng y tiến vào khuôn miệng nhỏ của Phù Tang rồi đi thẳng xuống cổ họng của cô.
- Hụ khụ khụ khụ ——
Phù Tang vuốt vuốt cuống họng, miệng ho mãnh liệt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị sặc đến nỗi đỏ bừng.
- Cmn ——
Cô thực sự nhịn không được, hung hăng văng tục.
Thấy người đàn ông nào đó cười xấu xa thích ý, Phù Tang tức giận lớn tiếng mắng y:
- Anh bị điên sao?
- Không phải cô muốn thử vị thuốc lá sao?
Phù Tang thẹn quá hóa giận, tức giận đá một phát vào đùi của Hoắc Thận.
Hoắc Thận nhanh nhẹn tránh khỏi, tay dùng sức khống chế bắp chân của cô, hơi dùng sức kéo một cái, để cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh mình:
- Làm một người phụ nữ, vừa động khẩu vừa động thủ, học ở đâu ra đấy, không có chút quy củ nào!
Hoắc Thận vừa nói lời dạy dỗ, vừa dập điếu thuốc lá hút còn chưa xong vào trong tàn thuốc.
Bị y dạy bảo, đương nhiên là Phù Tang không phục:
- Dùng loại lưu manh động khẩu lại vừa động thủ để đối phó với anh, thì cần gì đến quy củ?
Hoắc Thận liếc nhìn cô một chút, trong mắt dường như có mấy phần ấm áp, lại dường như còn chứa đựng mấy phần nguy hiểm khiến Phù Tang phải e sợ:
- Anh làm cho tôi sặc nữa, tôi sẽ để cho anh biết cái gì thực sự gọi là lưu manh vừa động khẩu vừa động thủ đấy.
- ...
Trên mặt Phù Tang, không kìm chế được mà nóng ran.
Không phải cô đang uống trà sao? Vì sao vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô vậy? Trà này có phải hàng giả hay không?
Phù Tang ngửa đầu một hơi uống cạn một chén trà.
Kết quả...
- Á á á ——bỏng chết mất, bỏng chết mất!!!
Phù Tang bị bỏng, thè lưỡi ra ngoài.
Nước trà vừa mới đun, có thể không bỏng sao? Hốc mắt Phù Tang cũng đỏ lên hết.
- Lục Phù Tang, cô có bị ngốc không hả??
Hoắc Thận nghiến răng nghiến lợi mắng cô một câu, vội vàng rót một chén nước lạnh từ máy nước lọc bên cạnh đưa cho Phù Tang:
- Uống lấy hai ngụm!
Phù Tang nghe lời, vội ngậm vào hai ngụm nước lạnh trong miệng, cảm giác khá hơn một chút, nhưng đầu lưỡi vẫn còn tê tê, dường như không còn chút cảm giác nào.
- Tôi xem một chút! Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận nhíu mày ra lệnh cho cô.
Phù Tang ngoan ngoãn nghe theo.
Hoắc Thận nhíu mày càng sâu hơn:
- Hình như bị bỏng rồi!
- ...
Phù Tang có chút ủy khuất.
Đều trách anh ta! Ai bảo anh ta trêu chọc mình?
- Chờ chút!
Khẩu khí của Hoắc Thận không tốt lắm, nói xong liền đi ra khỏi ban công.
Phù Tang vẫn còn cảm thấy đau ở đầu lưỡi, nhìn thấy Hoắc Thận cầm hộp kem đánh răng đi tới, Phù Tang biết y muốn làm cái gì, cô lắc đầu liên tục, thể hiện rõ hai chữ "cự tuyệt":
- Tôi không muốn! Vị của kem đánh răng không thoải mái chút nào! Hơn nữa năng lực tự phục hồi của đầu lưỡi cũng rất tốt, tôi thấy chúng ta cũng không cần xử lí gì đâu, hai ngày nữa tự nhiên sẽ tốt lên thôi!
- Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận dường như không nghe những lời cô nói.
- Hoắc Thận...
Phù Tăng căng thẳng.
- Thè lưỡi ra.
Hoắc Thận nhẫn nại ra lệnh cho cô một câu.
Nhưng mà, hiếm khi nghe được ngữ khí như thế này, rõ ràng so với câu lúc này đã dịu xuống mấy phần, đó không phải là một câu mệnh lệnh, ngược lại lại là... dỗ dành?
Đúng! Hình như y đang dỗ dành cô.
Hoắc Thận dịu dàng như vậy, tính tình Phù Tang có xấu xa đến đâu, lúc này cũng không thể ương ngạnh nổi nữa rồi.
Cô chẹp miệng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đưa đầu lưỡi ra ngoài.
Lúc này, đầu lưỡi cô đã hơi đỏ lên, quả nhiên, vừa nãy bỏng thực sự không nhẹ.
Hoắc Thận liếc cô một cái, nhíu mày, nặn kem đánh răng vào trên lưỡi của cô, cô theo bản nặng rụt lưỡi lại, lại bị Hoắc Thận nói:
- Không được rụt lại!
Tay y thuận thế nắm lấy cằm của cô, không cho phép cô ngậm miệng lại.
Phù Tang đành phải ngoan ngoãn đưa lưỡi ra, Hoắc Thận lấy bông gòn giúp cô thoa đều lên đầu lưỡi:
- Chờ một chút, mấy phút sau lại đi súc miệng.
Phù Tang đành phải vừa lè lưỡi, vừa nói chuyện:
- Tôi mà như thế này kiểu gì cũng chảy nước miếng...
Lời nói vừa dứt, một sợi tơ bạc trong suốt thuận theo đầu lưỡi của cô mà tuột xuống, sau đó...
Vừa hay lại rơi xuống cánh tay của Hoắc Thận.
- ...
Phù Tang cuống lên đến nỗi muốn đào một cái lỗ mà chôn mình xuống.
Mà Hoắc Thận thì sao? Khuôn mặt đẹp trai đã tối sầm xuống.
Y giật khăn tay, chùi sạch nước bọt của cô trên tay:
- Lục Phù Tang, cô cố ý!
- ... Tôi không cố ý!
- Được rồi, đừng nói chuyện nữa, nghe mà thấy mệt!
- Ai bảo anh làm tôi bị oan... Nước bọt, nước bọt lại muốn rơi...
Kết quả, Phù Tang còn chưa kịp nói xong, nước bọt đã rơi xuống, nhưng mà lúc này, Hoắc Thận đã nhanh nhẹn né tránh đi, ấn đường y giật giật:
- Cô sao lại lôi thôi như vậy!
- Giấy ——
Cô cũng không muốn!! Ai bảo y rảnh rỗi bôi kem đánh răng lên lưỡi cô?
Hoắc Thận rút khăn giấy ra đưa cho cô, Phù Tang vội lau nước bọt dính trên miệng, gấp gáp hỏi y:
- Còn phải ngậm bao lâu nữa?
- Nhanh thôi.
- Tôi muốn súc miệng...
- Đợi chút nữa.
- Đợi chút nữa nước bọt cũng không kìm chế được nữa rồi.
- Đợi thêm chút nữa!
- Rơi nước bọt, anh lại chê bai tôi...
- Tôi chê bai cô lúc nào?
- Vừa mới lúc nãy anh chê tôi còn gì!
- Lát nữa còn muốn hút thuốc không?
Hoắc Thận cười như không cười nhìn dáng vẻ chật vật của cô.
- Hả?
Phù Tang mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Hoắc Thận lại châm cho mình một điếu thuốc, ngậm trong miệng, ánh mắt gian tà nhìn cô:
- Tôi mà chê bai cô, lúc nãy đã không đút cho cô ngụm thuốc kia.
Bà mẹ nó! Y còn không biết xấu hổ mà nhắc tới chuyện lúc nãy với cô?
Phù Tang buồn bực đạp cho y một cước, lúc này, Hoắc Thận cũng không né, ngược lại thực sự chịu một cước này của cô.
Thực sự đủ đau!
- Muốn ăn đòn!
Ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Hoắc Thận chỉ vào mũi của cô:
- Ngày mai cứ đợi đấy, xem tôi dạy bảo cô như thế nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.