Chương 690
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Lục Phù Tang vừa trắng lại vừa đẹp, mặc chiếc đầm trắng này càng tôn lên nước da trắng nõn nà của cô.
Hơn nữa, vóc dáng Phù Tang lổi lõm quyến rũ, trong suốt một tháng qua lại được Hoắc Thận nuôi mập lên, phần mông ngực càng mê người hơn trước.
Phó Lâm lắc đầu liên tục.
- Ông trời cũng bất công thật đấy! Cậu xem ai cũng bị phơi nắng đen thui, sao cậu vẫn trắng bóc như thế? Thật bất công quá mà!
Lục Phù Tang đã nghe bọn họ lảm nhảm mấy lời này hoài cho nên đã miễn dịch trước nó rồi. Cô chỉ hỏi Phó Lâm:
- Trông đẹp lắm à?
- Ừm, đẹp lắm đó!
Phó Lâm gật đầu liên hồi.
- Chẳng qua mình cảm thấy thiếu gì ấy.
Cô xoa cằm, nhìn Lục Phù Tang từ đầu xuống chân, ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.
Nhưng mà thiếu gì ấy nhỉ?
Bỗng hai mắt Phó Lâm sáng lên, cô vỗ tay đầy hưng phấn.
- Mình biết rồi!!
- Gì thế?
Lục Phù Tang thấy khó hiểu.
- Chính là giày cao gót!!
- Giày cao gót ư?
Lục Phù Tang ngạc nhiên.
- Đúng thế, cậu mau lấy giày cao gót ra đây.
Lục Phù Tang cảm thấy phiền muộn.
- Mình không có.
- Không phải chứ?
Phó Lâm nhìn cô với ánh mắt như nhìn quái vật.
- Cậu lại không có giày cao gót ư? Bộ cậu không thấy có lỗi với gương mặt mình à?
- Chẳng phải trước khi lên đại học, chúng ta đều là học sinh cấp ba à? Lúc đó mình chỉ chăm chăm học hành, có để ý mấy chuyện này đâu!
- Mình có mấy đôi cao gót nhưng cỡ giày lớn hơn cậu một chút. Nếu không vừa thì không thể mang rồi.
- Vậy à? Nhưng mình lo mình không quen mang giày cao gót ấy.
Trước đó cô chưa từng mang giày cao gót bao giờ cả!
- Trong túi cậu còn tiền không?
- Trong thẻ có.
- Có bao nhiêu thế?
- ...
Lục Phù Tang lắc đầu nói:
- Mình không biết nữa, mẹ mình lén đưa thẻ cho mình. Mình cũng chưa đụng tới tiền trong thẻ.
- Vậy chắc cũng nhiều lắm! Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua giày nào!
Phó Lâm nói xong, cô lập tức kéo Lục Phù Tang đi ra ngoài.
- Ngay bây giờ à?
- Ừm, ngay bây giờ! Vẫn còn kịp mà!
Vậy thì được! Cô cũng hy vọng bản thân càng xinh đẹp càng tốt!
Phó Lâm cũng chẳng khách khí chút nào, cô kéo Lục Phù Tang tới chợ Thái Cổ luôn.
Đồ ở đây toàn hàng hiệu!
- Cậu mặc váy này không thể mang giày nào cũng được đâu, phải phối giày hợp với váy để huấn luyện viên chúng ta sáng mắt lên.
Phù Tang nghe thấy thế thì vui lắm.
- Chẳng biết y có thích kiểu này không nữa? Mà mình mặc thế có long trọng quá không? Các bạn khác sẽ không nhìn mình như quái vật đấy chứ?
- Vậy đành chịu thôi!
Phó Lâm phẩy phẩy tay.
- Bọn họ không ăn mặc long trọng cũng dễ hiều mà, dù sao họ cũng chẳng thích ai cả, đúng không? Nhưng chúng ta đâu giống họ, chúng ta đang quyến rũ người khác mà! Phải không?
- Đồ quỷ! Ai quyến rũ người khác chứ? Cậu đừng nói bậy bạ mà!
- Câu trái tim ai đó chứ nhỉ? Đi thôi nào!
Hai người học đi dạo hơn cả tiếng trong tiệm giày hàng hiệu, rốt cuộc mới chọn được một đôi giày tinh xảo, đẹp đẽ ở trong tủ.
Lúc hỏi giá, bốn mươi ngàn tám trăm!
- Bao nhiêu??
Phó Lâm kinh ngạc trước giá giày.
Nhân viên bán giày lịch sử lặp lại lần nữa.
- Thưa cô, đôi này giá bốn mươi ngàn tám trăm tệ!
- ...
Mắc quá!
Không chỉ Phó Lâm thấy mắc, ngay cả Lục Phù Tang cũng thấy thế.
Nhưng chẳng phải nó rất đẹp sao?
Phù Tang cắn môi.
Nếu bình thường, chắc chắn cô sẽ chẳng do dự, dù sao cô cũng chẳng mang giày cao gót được mấy lần. Tuy party tối nay không phải trường hợp chính thức gì cả, nhưng khó khăn lắm mới được mặc đồ thường, cho nên cô hy vọng mình đẹp hơn trước mặt Hoắc Thận.
Phó Lâm quay đầu nhìn sang Lục Phù Tang, chờ cô ra quyết định.
Phù Tang nhìn Phó Lâm một cái rồi cắn môi.
- Mua nó thôi!
- Mua thật à?
- Ừm!
Lục Phù Tang gật đầu.
Phù Tang thầm nghĩ, lát nữa quét thẻ, chắc chắn ngân hàng sẽ nhắn tin vào điện thoại của mẹ cô. Lúc đó cô phải giải thích chuyện này thế nào đây?
Cô cảm thấy tạm thời khoan nghĩ tới mấy chuyện đó thì tốt hơn, đoạn cô lấy thẻ ra thanh toán tiền giày.
Sau khi mua xong, Lục Phù Tang lập tức mang giày vào. Cô lo mình mang không quen, cho nên muốn luyện tập một chút để tránh mất mặt trước Hoắc Thận.
- Đúng là đẹp thật đấy, nhưng cậu đi đường cẩn thận chút. Để mình đỡ cậu, đừng trật chân...
Kết quả Phó Lâm vừa nói xong thì nghe Lục Phù Tang hét lên một tiếng.
Không phải chứ?!! Linh dữ vậy?
- Đau quá Phó Lâm. Mình... bị trật chân thật rồi!
Lục Phù Tang đau tới túa cả mồi hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch ra.
- Đùa à? Trật thật rồi hả? Để mình xem nào!
Phó Lâm vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.
- Má ơi! Sưng lên rồi này! Giờ làm sao đây? Biết vậy chúng ta khỏi mua giày cao gót làm gì! Xót tiền quá đi thôi! Sao giờ? Đau lắm phải không? Hay là mình mua dầu hoa hồng, xoa một lát xem có đỡ hay không nhé.
- Không sao đâu! Mình cũng không đau lắm.
Thật ra thì rất đau, nhưng Lục Phù Tang cảm giác cô có thể chịu được.
- Dù sao bọn mình cũng gọi taxi tới quán karaoke mà. Tới nơi cũng chỉ ngồi một chỗ thôi, chẳng đi lại gì nhiều. Mình chịu được mà.
Phó Lâm thở dài một hơi.
- Cậu thật là, đúng là chịu đựng hết thảy chỉ vì Hoắc Thận y! Khoan nói tới bốn mươi ngàn tám trăm kia, ngay cả trật chân cũng chẳng thèm quan tâm luôn!
- Được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta nhanh lên nào, đừng đến muộn!
- Cậu chắc đi nổi không đấy?
- Đương nhiên rồi!
Lục Phù Tang đi thử vài bước.
Chỗ mắt cá chân rất đau, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, tránh cho Phó Lâm nhìn ra manh mối.
Cô thầm nghĩ, lát nữa đứng trước mặt người đàn ông kia, cô cũng phải làm như không có chuyện gì mới được!
Chờ tới khi hai người họ tới quán karaoke thì tất cả đều đã có mặt đông đủ, lại thiếu mất Hoắc Thận.
Y lại không tới rồi!
- Huấn luyện viên Hoắc đâu rồi?
Phó Lâm hỏi lớp trưởng Lương Thiên Thành.
Mà Lương Thiên Thành thì mải nhìn Lục Phù Tang bên cạnh Phó Lâm, nên chẳng nghe thấy câu hỏi của cô. Thẳng tới khi Phù Tang hỏi:
- Huấn luyện viên của chúng ta đâu rồi?? Anh ấy vẫn chưa tới nữa à?
Lúc này Lương Thiên Thành mới hồi hồn lại, vội vàng trả lời cô:
- Huấn luyện viên bận đột xuất, nên không tới được rồi!
- Bận đột xuất? Chuyện gì thế?
Phó Lâm nhíu mày lại.
- Mình biết này! Lúc mình ra khỏi trường đã nhìn thấy đó!
Cô gái tên Tần Quân ngồi cạnh đấy nói:
- Lãnh đạo trường mình đã gọi huấn luyện viên đi rồi, còn có mấy người nữa, trong đó có một cô đẹp lắm! Nếu mình đoán không lầm, chắc lãnh đão trường minh lo chuyện hôn nhân đại sự cho thầy ấy đấy! Mình từng nghe bác sỹ Lâm nói qua, có rất nhiều lãnh đạo trong trường muốn gả con gái cho huấn luyện viên Hoắc lắm!
Hơn nữa, vóc dáng Phù Tang lổi lõm quyến rũ, trong suốt một tháng qua lại được Hoắc Thận nuôi mập lên, phần mông ngực càng mê người hơn trước.
Phó Lâm lắc đầu liên tục.
- Ông trời cũng bất công thật đấy! Cậu xem ai cũng bị phơi nắng đen thui, sao cậu vẫn trắng bóc như thế? Thật bất công quá mà!
Lục Phù Tang đã nghe bọn họ lảm nhảm mấy lời này hoài cho nên đã miễn dịch trước nó rồi. Cô chỉ hỏi Phó Lâm:
- Trông đẹp lắm à?
- Ừm, đẹp lắm đó!
Phó Lâm gật đầu liên hồi.
- Chẳng qua mình cảm thấy thiếu gì ấy.
Cô xoa cằm, nhìn Lục Phù Tang từ đầu xuống chân, ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc.
Nhưng mà thiếu gì ấy nhỉ?
Bỗng hai mắt Phó Lâm sáng lên, cô vỗ tay đầy hưng phấn.
- Mình biết rồi!!
- Gì thế?
Lục Phù Tang thấy khó hiểu.
- Chính là giày cao gót!!
- Giày cao gót ư?
Lục Phù Tang ngạc nhiên.
- Đúng thế, cậu mau lấy giày cao gót ra đây.
Lục Phù Tang cảm thấy phiền muộn.
- Mình không có.
- Không phải chứ?
Phó Lâm nhìn cô với ánh mắt như nhìn quái vật.
- Cậu lại không có giày cao gót ư? Bộ cậu không thấy có lỗi với gương mặt mình à?
- Chẳng phải trước khi lên đại học, chúng ta đều là học sinh cấp ba à? Lúc đó mình chỉ chăm chăm học hành, có để ý mấy chuyện này đâu!
- Mình có mấy đôi cao gót nhưng cỡ giày lớn hơn cậu một chút. Nếu không vừa thì không thể mang rồi.
- Vậy à? Nhưng mình lo mình không quen mang giày cao gót ấy.
Trước đó cô chưa từng mang giày cao gót bao giờ cả!
- Trong túi cậu còn tiền không?
- Trong thẻ có.
- Có bao nhiêu thế?
- ...
Lục Phù Tang lắc đầu nói:
- Mình không biết nữa, mẹ mình lén đưa thẻ cho mình. Mình cũng chưa đụng tới tiền trong thẻ.
- Vậy chắc cũng nhiều lắm! Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua giày nào!
Phó Lâm nói xong, cô lập tức kéo Lục Phù Tang đi ra ngoài.
- Ngay bây giờ à?
- Ừm, ngay bây giờ! Vẫn còn kịp mà!
Vậy thì được! Cô cũng hy vọng bản thân càng xinh đẹp càng tốt!
Phó Lâm cũng chẳng khách khí chút nào, cô kéo Lục Phù Tang tới chợ Thái Cổ luôn.
Đồ ở đây toàn hàng hiệu!
- Cậu mặc váy này không thể mang giày nào cũng được đâu, phải phối giày hợp với váy để huấn luyện viên chúng ta sáng mắt lên.
Phù Tang nghe thấy thế thì vui lắm.
- Chẳng biết y có thích kiểu này không nữa? Mà mình mặc thế có long trọng quá không? Các bạn khác sẽ không nhìn mình như quái vật đấy chứ?
- Vậy đành chịu thôi!
Phó Lâm phẩy phẩy tay.
- Bọn họ không ăn mặc long trọng cũng dễ hiều mà, dù sao họ cũng chẳng thích ai cả, đúng không? Nhưng chúng ta đâu giống họ, chúng ta đang quyến rũ người khác mà! Phải không?
- Đồ quỷ! Ai quyến rũ người khác chứ? Cậu đừng nói bậy bạ mà!
- Câu trái tim ai đó chứ nhỉ? Đi thôi nào!
Hai người học đi dạo hơn cả tiếng trong tiệm giày hàng hiệu, rốt cuộc mới chọn được một đôi giày tinh xảo, đẹp đẽ ở trong tủ.
Lúc hỏi giá, bốn mươi ngàn tám trăm!
- Bao nhiêu??
Phó Lâm kinh ngạc trước giá giày.
Nhân viên bán giày lịch sử lặp lại lần nữa.
- Thưa cô, đôi này giá bốn mươi ngàn tám trăm tệ!
- ...
Mắc quá!
Không chỉ Phó Lâm thấy mắc, ngay cả Lục Phù Tang cũng thấy thế.
Nhưng chẳng phải nó rất đẹp sao?
Phù Tang cắn môi.
Nếu bình thường, chắc chắn cô sẽ chẳng do dự, dù sao cô cũng chẳng mang giày cao gót được mấy lần. Tuy party tối nay không phải trường hợp chính thức gì cả, nhưng khó khăn lắm mới được mặc đồ thường, cho nên cô hy vọng mình đẹp hơn trước mặt Hoắc Thận.
Phó Lâm quay đầu nhìn sang Lục Phù Tang, chờ cô ra quyết định.
Phù Tang nhìn Phó Lâm một cái rồi cắn môi.
- Mua nó thôi!
- Mua thật à?
- Ừm!
Lục Phù Tang gật đầu.
Phù Tang thầm nghĩ, lát nữa quét thẻ, chắc chắn ngân hàng sẽ nhắn tin vào điện thoại của mẹ cô. Lúc đó cô phải giải thích chuyện này thế nào đây?
Cô cảm thấy tạm thời khoan nghĩ tới mấy chuyện đó thì tốt hơn, đoạn cô lấy thẻ ra thanh toán tiền giày.
Sau khi mua xong, Lục Phù Tang lập tức mang giày vào. Cô lo mình mang không quen, cho nên muốn luyện tập một chút để tránh mất mặt trước Hoắc Thận.
- Đúng là đẹp thật đấy, nhưng cậu đi đường cẩn thận chút. Để mình đỡ cậu, đừng trật chân...
Kết quả Phó Lâm vừa nói xong thì nghe Lục Phù Tang hét lên một tiếng.
Không phải chứ?!! Linh dữ vậy?
- Đau quá Phó Lâm. Mình... bị trật chân thật rồi!
Lục Phù Tang đau tới túa cả mồi hôi lạnh, mặt mũi trắng bệch ra.
- Đùa à? Trật thật rồi hả? Để mình xem nào!
Phó Lâm vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra.
- Má ơi! Sưng lên rồi này! Giờ làm sao đây? Biết vậy chúng ta khỏi mua giày cao gót làm gì! Xót tiền quá đi thôi! Sao giờ? Đau lắm phải không? Hay là mình mua dầu hoa hồng, xoa một lát xem có đỡ hay không nhé.
- Không sao đâu! Mình cũng không đau lắm.
Thật ra thì rất đau, nhưng Lục Phù Tang cảm giác cô có thể chịu được.
- Dù sao bọn mình cũng gọi taxi tới quán karaoke mà. Tới nơi cũng chỉ ngồi một chỗ thôi, chẳng đi lại gì nhiều. Mình chịu được mà.
Phó Lâm thở dài một hơi.
- Cậu thật là, đúng là chịu đựng hết thảy chỉ vì Hoắc Thận y! Khoan nói tới bốn mươi ngàn tám trăm kia, ngay cả trật chân cũng chẳng thèm quan tâm luôn!
- Được rồi, đừng nói nữa. Chúng ta nhanh lên nào, đừng đến muộn!
- Cậu chắc đi nổi không đấy?
- Đương nhiên rồi!
Lục Phù Tang đi thử vài bước.
Chỗ mắt cá chân rất đau, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, tránh cho Phó Lâm nhìn ra manh mối.
Cô thầm nghĩ, lát nữa đứng trước mặt người đàn ông kia, cô cũng phải làm như không có chuyện gì mới được!
Chờ tới khi hai người họ tới quán karaoke thì tất cả đều đã có mặt đông đủ, lại thiếu mất Hoắc Thận.
Y lại không tới rồi!
- Huấn luyện viên Hoắc đâu rồi?
Phó Lâm hỏi lớp trưởng Lương Thiên Thành.
Mà Lương Thiên Thành thì mải nhìn Lục Phù Tang bên cạnh Phó Lâm, nên chẳng nghe thấy câu hỏi của cô. Thẳng tới khi Phù Tang hỏi:
- Huấn luyện viên của chúng ta đâu rồi?? Anh ấy vẫn chưa tới nữa à?
Lúc này Lương Thiên Thành mới hồi hồn lại, vội vàng trả lời cô:
- Huấn luyện viên bận đột xuất, nên không tới được rồi!
- Bận đột xuất? Chuyện gì thế?
Phó Lâm nhíu mày lại.
- Mình biết này! Lúc mình ra khỏi trường đã nhìn thấy đó!
Cô gái tên Tần Quân ngồi cạnh đấy nói:
- Lãnh đạo trường mình đã gọi huấn luyện viên đi rồi, còn có mấy người nữa, trong đó có một cô đẹp lắm! Nếu mình đoán không lầm, chắc lãnh đão trường minh lo chuyện hôn nhân đại sự cho thầy ấy đấy! Mình từng nghe bác sỹ Lâm nói qua, có rất nhiều lãnh đạo trong trường muốn gả con gái cho huấn luyện viên Hoắc lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.