Chương 715
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
42715
Cuối cùng Hoắc Thận bế Lục Phù Tang về phòng nghỉ.
Dọc đường cô còn lẩm bẩm nói gì đấy nhưng Hoắc Thận nghe không rõ. Y mở cửa, đặt cô lên giường.
- Hoắc Thận...
Lục Phù Tang kê đâu trên gối, ngà ngà say híp mắt lại, khẽ gọi y.
Sau khi say rượu, giọng cô mềm mại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Hoắc Thận đè lên người cô, y hỏi:
- Gọi anh là gì?
- .. Ồ không phải, em gọi sai rồi...
Lục Phù Tang che miệng cười hì hì rồi sửa lại.
- A Thận.
Hoắc Thận nhếch môi cười một cách hài lòng.
- Ngoan lắm...
Lục Phù Tang vòng tay qua cổ Hoắc Thận, ghé mặt sát vào gương mặt điển trai của y rồi híp mắt cười cười.
- A Thận...
- Ừm.
Hoắc Thận trầm giọng đáp, giọng nói cũng trở nên khàn hơn.
- A Thận!
- ...
- A Thận!
- Ừm.
Cô bé này say rồi!
- A Thận...
Hoắc Thận cười cười, cúi người bế Phù Tang lên để cô ngồi trên người mình, còn y thì dựa lưng vào đầu giường.
- Bây giờ em đã say rồi sao?
- Đâu có! Em không có say mà...
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Phù Tang ánh lên vẻ mơ màng, cả người say rượu lắc như như sắp ngã ra giường, nhưng cô vẫn đang gắng gượng.
Tất nhiên Hoắc Thận biết rõ điều đó.
Y nhéo cằm Phù Tang, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của cô lên rồi hỏi:
- Tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi nè!
Lục Phù Tang gật đầu đáp.
Hoắc Thận cười nói:
- Tỉnh mới lạ đó!
- ...
- Được rồi! Em ngoan ngoãn tắm rửa, chuẩn bị ngủ thôi.
Hoắc Thận vỗ eo Phù Tang, ý bảo cô đứng dậy.
Lục Phù Tang lại ngồi im trên người Hoắc Thận, chớp mắt nhìn y rồi hỏi một câu ngây thơ:
- Còn anh thì sao?
- Anh cũng phải về ngủ rồi.
Dứt lời, y cảm giác Phù Tang siết chặt lấy áo anh hơn.
Đôi mắt sâu thẳm của y chợt lóe, hầu kết quyến rũ lên xuống một cái.
- Lẽ nào em không muốn anh đi?
Lục Phù Tang lắc đầu đáp:
- Không muốn.
Cô tựa đầu vào vai Hoắc Thận, vùi mặt vào gáy rồi lẩm bẩm nũng nịu:
- Chẳng phải anh đã nói cuối tuần đều thuộc về em à?
- Ừm..
Hoắc Thận đáp, y vòng tay ôm siết eo cô, khàn giọng nói:
- Anh đều là của em!
Dường như Lục Phù Tang rất hài lòng trước câu trả lời này, cô nằm trong lòng y cười khẽ, sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Hoắc Thận cứ tưởng cô bé này đã ngủ say.
- A Thận...
Bỗng cô lại gọi khẽ tên y.
Hình như cô cũng tỉnh được chút.
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn cô.
- Hửm?
Hơi thở hai người quyện vào nhau khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên mập mờ khó tả.
Lục Phù Tang mở mắt ra, hỏi một câu nghiêm túc:
- Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời sao?
Hoắc Thận sững người ra, dường như y không lường được cô sẽ hỏi chuyện này. Y không trả lời, chỉ hỏi lại:
- Thế em muốn không?
Y muốn không? Y từng nghĩ qua chưa?!
Cả đời... dài lắm!!
Chính Hoắc Thận cũng phải thừa nhận một điều, trước khi gặp cô thì y chưa từng nghĩ tới chuyện sống cả đời với cô gái nào cả. Y chẳng muốn nghĩ tới, cũng chẳng có ai khiến y nghĩ tới chuyện đó.
Ánh mắt Hoắc Thận tối đi, kế đó, y trở mình đè lên người Lục Phù Tang rồi nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.
- Anh muốn!
Giọng y khàn khàn, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
- Anh muốn sống với em... cả đời!
Hoắc Thận không biết cả đời dài cỡ nào, nhưng ít nhất bây giờ trong lòng y biết rõ mình muốn sống với cô bé này cả đời!!
Đoạn y cúi đầu, hôn trán cô rồi tới hàng mi, chóp mũi, cuối cùng là đôi mông hồng phớt căng mọng kia...
Đầu lưỡi ướt át của Hoắc Thận lướt nhẹ trên bờ môi Phù Tang, để lại hương vị của y trên đấy. Sau đó lưỡi y cạy môi cô rồi lách vào trong chiếm đoạt mọi thứ!
Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng hít thở đều đặn của cô nhóc.
Thế mà cô lại ngủ thiếp đi!
Hoắc Thận vừa tức cười lại buồn bực.
- Anh hôn nghiêm túc như thế, mà em lại chơi anh!
Y nhịn không được nhéo nhéo tai Phù Tang, còn cô thì vùi mặt vào lòng bàn tay y làm nũng.
Tim Hoắc Thận lập tức sụp đổ.
Lần đầu tiên y cảm thấy có cô bé này thật tốt!
Hoắc Thận cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô đầy cưng chiều.
Cô bé này chắc chắn là người đầu tiên Hoắc Thận muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không dám tùy tiện chiếm giữ.
Hoắc Thận cứ tưởng tối nay sẽ trôi qua một cách yên bình như thế, nhưng rõ ràng y đã quá ngây thơ rồi!
Đang ngủ thì y bị Lục Phù Tang đánh thức.
- Nóng quá...
Bởi vì trong người Phù Tang có men cồn, cộng thêm Hoắc Thận ôm cô vào lòng, lại còn đắp chăn nữa. Cho nên bây giờ cả người cô nóng như lửa đốt.
- Nóng chết được...
Hoắc Thận lập tức tỉnh giấc, y cảm thấy cô bé trong lòng ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Thận xốc chân lên, lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
- Điều kiện chỗ anh kém cho nên không có máy lạnh, chỉ có quạt thôi. Để lát nữa anh mở quạt cho em.
Đoạn y xốc chăn lên, bước xuống giường mở quạt cho cô.
May quá, quạt vẫn có thể dùng được.
Cánh quạt xoay tròn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Y nên thấy may mắn, ít nhất cánh quạt vẫn quay được.
Lúc y quay đầu lại nhìn Lục Phù Tang ở trên giường, cô đã cởi áo ra rồi.
Hoắc Thận ngây người ra.
- Nè!
Y bước lên, toan cản cô nhưng đã muộn rồi!
Lục Phù Tang ném áo xuống đấy, nói một cách ai oán:
- Làm phụ nữ thảm dễ sợ! Trời nóng thế này mà phải mặc thêm một chiếc áo nữa, vừa oi vừa cực, khó chịu chết được!
Cô vừa phàn nàn vừa vòng tay ra sau lưng cởi áo lót.
Cũng chẳng biết do nóng vội hay do men rượu trong người, cô cởi hoài không được. Cuối cùng cô buồn bực kéo phần trước, nhằm giật nó ra khỏi người mình.
- Được rồi, em đừng giật nữa!
Rốt cuộc Hoắc Thận không nhìn nổi nữa.
Cứ thế này thì cô sẽ xé rách quần áo mất thôi.
Cuối cùng Hoắc Thận bế Lục Phù Tang về phòng nghỉ.
Dọc đường cô còn lẩm bẩm nói gì đấy nhưng Hoắc Thận nghe không rõ. Y mở cửa, đặt cô lên giường.
- Hoắc Thận...
Lục Phù Tang kê đâu trên gối, ngà ngà say híp mắt lại, khẽ gọi y.
Sau khi say rượu, giọng cô mềm mại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Hoắc Thận đè lên người cô, y hỏi:
- Gọi anh là gì?
- .. Ồ không phải, em gọi sai rồi...
Lục Phù Tang che miệng cười hì hì rồi sửa lại.
- A Thận.
Hoắc Thận nhếch môi cười một cách hài lòng.
- Ngoan lắm...
Lục Phù Tang vòng tay qua cổ Hoắc Thận, ghé mặt sát vào gương mặt điển trai của y rồi híp mắt cười cười.
- A Thận...
- Ừm.
Hoắc Thận trầm giọng đáp, giọng nói cũng trở nên khàn hơn.
- A Thận!
- ...
- A Thận!
- Ừm.
Cô bé này say rồi!
- A Thận...
Hoắc Thận cười cười, cúi người bế Phù Tang lên để cô ngồi trên người mình, còn y thì dựa lưng vào đầu giường.
- Bây giờ em đã say rồi sao?
- Đâu có! Em không có say mà...
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Phù Tang ánh lên vẻ mơ màng, cả người say rượu lắc như như sắp ngã ra giường, nhưng cô vẫn đang gắng gượng.
Tất nhiên Hoắc Thận biết rõ điều đó.
Y nhéo cằm Phù Tang, nâng khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của cô lên rồi hỏi:
- Tỉnh chưa?
- Tỉnh rồi nè!
Lục Phù Tang gật đầu đáp.
Hoắc Thận cười nói:
- Tỉnh mới lạ đó!
- ...
- Được rồi! Em ngoan ngoãn tắm rửa, chuẩn bị ngủ thôi.
Hoắc Thận vỗ eo Phù Tang, ý bảo cô đứng dậy.
Lục Phù Tang lại ngồi im trên người Hoắc Thận, chớp mắt nhìn y rồi hỏi một câu ngây thơ:
- Còn anh thì sao?
- Anh cũng phải về ngủ rồi.
Dứt lời, y cảm giác Phù Tang siết chặt lấy áo anh hơn.
Đôi mắt sâu thẳm của y chợt lóe, hầu kết quyến rũ lên xuống một cái.
- Lẽ nào em không muốn anh đi?
Lục Phù Tang lắc đầu đáp:
- Không muốn.
Cô tựa đầu vào vai Hoắc Thận, vùi mặt vào gáy rồi lẩm bẩm nũng nịu:
- Chẳng phải anh đã nói cuối tuần đều thuộc về em à?
- Ừm..
Hoắc Thận đáp, y vòng tay ôm siết eo cô, khàn giọng nói:
- Anh đều là của em!
Dường như Lục Phù Tang rất hài lòng trước câu trả lời này, cô nằm trong lòng y cười khẽ, sau đó chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều.
Hoắc Thận cứ tưởng cô bé này đã ngủ say.
- A Thận...
Bỗng cô lại gọi khẽ tên y.
Hình như cô cũng tỉnh được chút.
Hoắc Thận nghiêng đầu nhìn cô.
- Hửm?
Hơi thở hai người quyện vào nhau khiến cho bầu không khí trong phòng trở nên mập mờ khó tả.
Lục Phù Tang mở mắt ra, hỏi một câu nghiêm túc:
- Chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời sao?
Hoắc Thận sững người ra, dường như y không lường được cô sẽ hỏi chuyện này. Y không trả lời, chỉ hỏi lại:
- Thế em muốn không?
Y muốn không? Y từng nghĩ qua chưa?!
Cả đời... dài lắm!!
Chính Hoắc Thận cũng phải thừa nhận một điều, trước khi gặp cô thì y chưa từng nghĩ tới chuyện sống cả đời với cô gái nào cả. Y chẳng muốn nghĩ tới, cũng chẳng có ai khiến y nghĩ tới chuyện đó.
Ánh mắt Hoắc Thận tối đi, kế đó, y trở mình đè lên người Lục Phù Tang rồi nhìn cô với ánh mắt bình tĩnh.
- Anh muốn!
Giọng y khàn khàn, lồng ngực phập phồng lên xuống dữ dội.
- Anh muốn sống với em... cả đời!
Hoắc Thận không biết cả đời dài cỡ nào, nhưng ít nhất bây giờ trong lòng y biết rõ mình muốn sống với cô bé này cả đời!!
Đoạn y cúi đầu, hôn trán cô rồi tới hàng mi, chóp mũi, cuối cùng là đôi mông hồng phớt căng mọng kia...
Đầu lưỡi ướt át của Hoắc Thận lướt nhẹ trên bờ môi Phù Tang, để lại hương vị của y trên đấy. Sau đó lưỡi y cạy môi cô rồi lách vào trong chiếm đoạt mọi thứ!
Nhưng đáp lại y chỉ là tiếng hít thở đều đặn của cô nhóc.
Thế mà cô lại ngủ thiếp đi!
Hoắc Thận vừa tức cười lại buồn bực.
- Anh hôn nghiêm túc như thế, mà em lại chơi anh!
Y nhịn không được nhéo nhéo tai Phù Tang, còn cô thì vùi mặt vào lòng bàn tay y làm nũng.
Tim Hoắc Thận lập tức sụp đổ.
Lần đầu tiên y cảm thấy có cô bé này thật tốt!
Hoắc Thận cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô đầy cưng chiều.
Cô bé này chắc chắn là người đầu tiên Hoắc Thận muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại không dám tùy tiện chiếm giữ.
Hoắc Thận cứ tưởng tối nay sẽ trôi qua một cách yên bình như thế, nhưng rõ ràng y đã quá ngây thơ rồi!
Đang ngủ thì y bị Lục Phù Tang đánh thức.
- Nóng quá...
Bởi vì trong người Phù Tang có men cồn, cộng thêm Hoắc Thận ôm cô vào lòng, lại còn đắp chăn nữa. Cho nên bây giờ cả người cô nóng như lửa đốt.
- Nóng chết được...
Hoắc Thận lập tức tỉnh giấc, y cảm thấy cô bé trong lòng ướt đẫm mồ hôi.
Hoắc Thận xốc chân lên, lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
- Điều kiện chỗ anh kém cho nên không có máy lạnh, chỉ có quạt thôi. Để lát nữa anh mở quạt cho em.
Đoạn y xốc chăn lên, bước xuống giường mở quạt cho cô.
May quá, quạt vẫn có thể dùng được.
Cánh quạt xoay tròn phát ra tiếng kẽo kẹt.
Y nên thấy may mắn, ít nhất cánh quạt vẫn quay được.
Lúc y quay đầu lại nhìn Lục Phù Tang ở trên giường, cô đã cởi áo ra rồi.
Hoắc Thận ngây người ra.
- Nè!
Y bước lên, toan cản cô nhưng đã muộn rồi!
Lục Phù Tang ném áo xuống đấy, nói một cách ai oán:
- Làm phụ nữ thảm dễ sợ! Trời nóng thế này mà phải mặc thêm một chiếc áo nữa, vừa oi vừa cực, khó chịu chết được!
Cô vừa phàn nàn vừa vòng tay ra sau lưng cởi áo lót.
Cũng chẳng biết do nóng vội hay do men rượu trong người, cô cởi hoài không được. Cuối cùng cô buồn bực kéo phần trước, nhằm giật nó ra khỏi người mình.
- Được rồi, em đừng giật nữa!
Rốt cuộc Hoắc Thận không nhìn nổi nữa.
Cứ thế này thì cô sẽ xé rách quần áo mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.