Chương 720
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
42720
- Đừng vì tôi mà cãi lộn với mẹ của mình, có biết không?
- Nhưng mẹ của em……
Vốn dĩ Phù Tang muốn nói chuyện gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một cái.
- Suy nghĩ của mẹ em cố thủ lắm, còn muốn giúp em chuyển trường nữa chứ, em đâu thể thuận theo ý của mẹ được.
- Chuyển trường?
Dường như Hoắc Thận cũng không ngờ mẹ của cô sẽ đưa ra quyết định như vậy.
- Thì đó! Nhưng em không nghe theo đâu! Giờ em đã là thanh niên 20 tuổi rồi, không thể nào nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ được nữa!
- Tang Tang, vẫn là câu nói đó, đừng vì tôi mà xảy ra xung đột với ba mẹ của em, chuyện này là do tôi làm không được tốt, tôi sẽ cố gắng để ba mẹ em chấp nhận tôi! Những chuyện khác em đừng bận tâm.
- Sao có thể để họ chấp nhận được anh? Mẹ em bây giờ……
Phù Tang do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói ra:
- Không biết mẹ em nghe ai nói về quá khứ của anh, mẹ em cứ nhắm vào những chuyện đó không tha, cứ sợ con gái của mình bị anh……làm chuyện đó rồi……
- Xin lỗi.
Hoắc Thận nói lời xin lỗi với cô.
Y rất thật lòng.
- Chuyện này là lỗi của tôi! Quá khứ của tôi không thể nào xóa được, cho nên ngoài câu xin lỗi ra, tôi không biết nên nói gì với em nữa, nhưng ít ra còn một chuyện tôi có thể đảm bảo, chính là tôi sẽ cho em một tương lai tốt!
Trong lòng Phù Tang cảm thấy ấm áp hẳn.
Muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
Không đợi cô trả lời, Hoắc Thận lại tiếp tục nói:
- Em không nghe ra được là tôi đang cầu hôn với em sao? Không tính trả lời tôi hả?
- ……
Cầu hôn??!
Đơn giản như vậy, thẳng thắn như vậy? Đơn giản như vậy ư?? Một chút chuẩn bị cũng không cần?
- Vậy thôi hả? Hứ……Không có chút thành ý gì hết!
Trong phim đâu có diễn như vậy đâu!
Hoắc Thận ở phía bên kia bật cười thành tiếng.
- Nói bằng miệng thì chỉ có thể vậy thôi, muốn xem cảnh 3D chân thật thì chịu khó đợi đi.
Đợi y rảnh mới được!
Nhưng vì Phù Tang, vì hạnh phúc của hai người, y phải tranh thủ dành thời gian ra mới được.
- Được thôi, em cũng không vội, em rất có sức nhẫn nại, dù sao em cũng còn trẻ, đúng không nè?
Nếu như không lầm thì người đang nóng vội chính là y.
- Đúng, người đã có tuổi không đợi được là tôi, là tôi nóng vội đó.
- Biết vậy là tốt!
Hai người nói chuyện thêm một lát, liền nghe Hầu Tử gọi Hoắc Thận, hai người lúc đó mới chịu cúp máy.
Trước khi cúp máy, Hoắc Thận cũng không quên dặn dò Phù Tang:
- Đừng vì tôi mà giận dỗi ba mẹ của em nữa, chuyện này tôi sẽ xử lý.
- Ừ, em tin anh.
Hoắc Thận là như vậy, xảy ra chuyện gì đi nữa y cũng muốn Phù Tang yên tâm, ngược lại Phù Tang cũng rất tin tưởng năng lực của y.
………………………………………………………….
Chớp mắt một cái cũng sắp Tết đến nơi rồi!
Tuy không khí Tết bây giờ không bằng hồi đó nữa, nhưng giờ này trên đường cũng đã treo đầy những vật trang trí, nơi nào cũng treo đầy những ánh đèn đỏ, những cửa hàng đã sớm nghỉ Tết để về nhà cùng gia đình chuẩn bị đón Tết rồi.
Đêm giao thừa nhà họ Lục rất là náo nhiệt, ông bà nội, ông bà ngoại khó khăn lắm mới tụ lại một lần, ngay cả cả nhà bác cả và cô cả cũng đến đông đủ, cả gia đình đều tụ tập lại ở phòng khách lớn, người thích chơi mà chược, người thì đánh cờ, người thì uống trà.
Trong tivi đang phát tiết mục đêm hội xuân mỗi năm chỉ có một lần, còn đám con nít cứ chạy tới chạy lui, rượt đuổi nhau, lúc đó nguyên căn biệt thự ồn ào náo nhiệt đến nỗi như sắp phá banh luôn vậy, chỉ có duy nhất Phù Tang đang ngồi trên ghế sofa, nhưng dường như cô không muốn hòa nhập vào sự náo nhiệt trong nhà.
Giờ này rồi mà điện thoại của Hoắc Thận vẫn không thể gọi được.
Tết đến nơi rồi mà chẳng lẽ y vẫn còn trông coi huấn luyện đội lính của y? Cái nơi quái quỷ đó không bắt được tín hiệu, Phù Tang cảm thấy bực bội nói không nên lời!
- Chị Phù Tang, em muốn ăn nho.
Phù Tang đang nhìn vào điện thoại thì một đứa nhóc 4 tuổi trèo lên chân của cô, đứa nhóc với đôi mắt to lớn ngây ngô nhìn lấy cô.
Đứa nhóc đó là con của chú hàng xóm cạnh nhà, thấy nhà hôm nay của cô có rất nhiều trẻ con nên đứa nhóc đó cũng chạy qua nhà cô chơi chung.
Thấy Phù Tang đang ngẩn người ngồi đó, Lục Dung Nhan nhắc nhở cô một tiếng:
- Tang Tang, sao lại nhìn vào điện thoại mà ngẩn người ra vậy? Mau lấy nho ra cho em nhỏ ăn đi.
- ……Dạ!
Lúc này Phù Tang mới định thần lại, vội vã lấy nho ra bóc vỏ đưa vào miệng của đứa nhóc đó.
Đứa nhóc đó ăn rất ngon lành, ăn được một trái liền vui vẻ gật đầu mà nói với cô:
- Em muốn ăn nữa!
Phù Tang lại cúi người xuống bóc vỏ nho cho đứa nhóc đó.
Quả nho vừa mới cho vào miệng của đứa nhỏ đó thì đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Ngay cả tay Phù Tang còn chưa kịp lau đã vội vàng nghe máy rồi.
Cuộc gọi này là do Hoắc Thận gọi đến!
Phù Tang không còn tâm trạng để bóc vỏ nho cho đứa nhóc đó ăn nữa, liền nói với nó:
- Chị đi vệ sinh cái nha!
Liền cầm theo điện thoại vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, cuối cùng xung quanh cũng im lặng hẳn.
- Alo, A Thận?
- Ừ, là tôi. Năm mới vui vẻ!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Thận, Phù Tang liền bật cười thành tiếng.
- Còn ba tiếng nữa mới tới năm mới mà!
Lúc này cô nghe thấy tiếng gió thổi mạnh ở phía đầu dây bên kia của Hoắc Thận, Phù Tang nghe được liền hỏi:
- Anh ở ngoài hả? Đừng nói là anh đang đứng ở mô đất gọi điện thoại nha? Giờ này ở bên ngoài cũng âm mấy độ rồi! Thôi bỏ đi, anh đừng nói chuyện điện thoại với em nữa, mau vào trong đi!
- Anh không có ở chỗ mô đất, anh từ trong trại ra ngoài rồi. Năm mới mà! Phải được nghỉ phép chứ.
- Nhưng anh vẫn đang ở ngoài mà!
Phù Tang vừa nghĩ thôi đã thấy lạnh rồi, lúc này ở bên ngoài vừa lạnh vừa có tuyết rơi, người nào đứng ở bên ngoài chưa tới một phút cũng sẽ bị đóng thành băng cho coi.
Phù Tang đâu nỡ để y chịu lạnh.
- Anh mau vào trong đi! Có chuyện gì thì chúng ta lên mạng nói cũng được, đừng đứng ở bên ngoài nữa, bệnh đó!
- Nhà em lúc này náo nhiệt lắm hả?
- Đúng đó! Có nhiều khách đến lắm! Ông bà nội, ông bà ngoại, chú bác, cô dì, ngay cả thằng nhóc bên cạnh nhà cũng qua đây chơi luôn! Còn nhà anh thì sao? Chắc giờ nhà anh cũng náo nhiệt lắm nhỉ?
- ……Tất nhiên rồi!
- Tất nhiên cái gì chứ? Anh đừng nói với em là Tết này anh không ở nhà đón Tết nha!
- Ừ, không có ở nhà.
- Vậy anh đang ở đâu?
- Trước cửa nhà em.
- ……Hả?!!
Phù Tang bị y làm cho kinh ngạc.
- Anh……Anh đợi em chút!! Em……lập tức ra ngoài kiếm anh!
Phù Tang nói xong liền vội vã cúp máy, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này bên ngoài đang là một cảnh tượng vui đùa ồn ào, phía ngoài đang đốt pháo hoa, rất là náo nhiệt.
Nếu cô muốn trốn ra ngoài cũng không phải là chuyện khó.
Dù sao cô cũng không đi lâu, chỉ muốn trốn ra ngoài gặp một người mà thôi.
Phù Tang dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của mình, thay cái áo dạng dài mà cô cảm thấy là đẹp mắt vào, mặc thêm cái quần dài bó sát, bên ngoài khoác thêm cái áo khoác dài tới đầu gối, vuốt nhẹ mái tóc dài trên vai, cảm thấy cũng ổn rồi! Nhìn tổng thể cũng đẹp mắt.
Phù Tang vốn muốn trang điểm nhẹ nữa, nhưng khi nghĩ tới Hoắc Thận đang ở phía ngoài chịu lạnh, cô đâu dám lề mề nữa, ngay cả khăn choàng cũng quên mang theo liền vội vã chạy ra khỏi cửa.
- Đừng vì tôi mà cãi lộn với mẹ của mình, có biết không?
- Nhưng mẹ của em……
Vốn dĩ Phù Tang muốn nói chuyện gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một cái.
- Suy nghĩ của mẹ em cố thủ lắm, còn muốn giúp em chuyển trường nữa chứ, em đâu thể thuận theo ý của mẹ được.
- Chuyển trường?
Dường như Hoắc Thận cũng không ngờ mẹ của cô sẽ đưa ra quyết định như vậy.
- Thì đó! Nhưng em không nghe theo đâu! Giờ em đã là thanh niên 20 tuổi rồi, không thể nào nghe theo sự sắp xếp của ba mẹ được nữa!
- Tang Tang, vẫn là câu nói đó, đừng vì tôi mà xảy ra xung đột với ba mẹ của em, chuyện này là do tôi làm không được tốt, tôi sẽ cố gắng để ba mẹ em chấp nhận tôi! Những chuyện khác em đừng bận tâm.
- Sao có thể để họ chấp nhận được anh? Mẹ em bây giờ……
Phù Tang do dự một lúc, rốt cuộc cũng nói ra:
- Không biết mẹ em nghe ai nói về quá khứ của anh, mẹ em cứ nhắm vào những chuyện đó không tha, cứ sợ con gái của mình bị anh……làm chuyện đó rồi……
- Xin lỗi.
Hoắc Thận nói lời xin lỗi với cô.
Y rất thật lòng.
- Chuyện này là lỗi của tôi! Quá khứ của tôi không thể nào xóa được, cho nên ngoài câu xin lỗi ra, tôi không biết nên nói gì với em nữa, nhưng ít ra còn một chuyện tôi có thể đảm bảo, chính là tôi sẽ cho em một tương lai tốt!
Trong lòng Phù Tang cảm thấy ấm áp hẳn.
Muốn nói gì đó nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
Không đợi cô trả lời, Hoắc Thận lại tiếp tục nói:
- Em không nghe ra được là tôi đang cầu hôn với em sao? Không tính trả lời tôi hả?
- ……
Cầu hôn??!
Đơn giản như vậy, thẳng thắn như vậy? Đơn giản như vậy ư?? Một chút chuẩn bị cũng không cần?
- Vậy thôi hả? Hứ……Không có chút thành ý gì hết!
Trong phim đâu có diễn như vậy đâu!
Hoắc Thận ở phía bên kia bật cười thành tiếng.
- Nói bằng miệng thì chỉ có thể vậy thôi, muốn xem cảnh 3D chân thật thì chịu khó đợi đi.
Đợi y rảnh mới được!
Nhưng vì Phù Tang, vì hạnh phúc của hai người, y phải tranh thủ dành thời gian ra mới được.
- Được thôi, em cũng không vội, em rất có sức nhẫn nại, dù sao em cũng còn trẻ, đúng không nè?
Nếu như không lầm thì người đang nóng vội chính là y.
- Đúng, người đã có tuổi không đợi được là tôi, là tôi nóng vội đó.
- Biết vậy là tốt!
Hai người nói chuyện thêm một lát, liền nghe Hầu Tử gọi Hoắc Thận, hai người lúc đó mới chịu cúp máy.
Trước khi cúp máy, Hoắc Thận cũng không quên dặn dò Phù Tang:
- Đừng vì tôi mà giận dỗi ba mẹ của em nữa, chuyện này tôi sẽ xử lý.
- Ừ, em tin anh.
Hoắc Thận là như vậy, xảy ra chuyện gì đi nữa y cũng muốn Phù Tang yên tâm, ngược lại Phù Tang cũng rất tin tưởng năng lực của y.
………………………………………………………….
Chớp mắt một cái cũng sắp Tết đến nơi rồi!
Tuy không khí Tết bây giờ không bằng hồi đó nữa, nhưng giờ này trên đường cũng đã treo đầy những vật trang trí, nơi nào cũng treo đầy những ánh đèn đỏ, những cửa hàng đã sớm nghỉ Tết để về nhà cùng gia đình chuẩn bị đón Tết rồi.
Đêm giao thừa nhà họ Lục rất là náo nhiệt, ông bà nội, ông bà ngoại khó khăn lắm mới tụ lại một lần, ngay cả cả nhà bác cả và cô cả cũng đến đông đủ, cả gia đình đều tụ tập lại ở phòng khách lớn, người thích chơi mà chược, người thì đánh cờ, người thì uống trà.
Trong tivi đang phát tiết mục đêm hội xuân mỗi năm chỉ có một lần, còn đám con nít cứ chạy tới chạy lui, rượt đuổi nhau, lúc đó nguyên căn biệt thự ồn ào náo nhiệt đến nỗi như sắp phá banh luôn vậy, chỉ có duy nhất Phù Tang đang ngồi trên ghế sofa, nhưng dường như cô không muốn hòa nhập vào sự náo nhiệt trong nhà.
Giờ này rồi mà điện thoại của Hoắc Thận vẫn không thể gọi được.
Tết đến nơi rồi mà chẳng lẽ y vẫn còn trông coi huấn luyện đội lính của y? Cái nơi quái quỷ đó không bắt được tín hiệu, Phù Tang cảm thấy bực bội nói không nên lời!
- Chị Phù Tang, em muốn ăn nho.
Phù Tang đang nhìn vào điện thoại thì một đứa nhóc 4 tuổi trèo lên chân của cô, đứa nhóc với đôi mắt to lớn ngây ngô nhìn lấy cô.
Đứa nhóc đó là con của chú hàng xóm cạnh nhà, thấy nhà hôm nay của cô có rất nhiều trẻ con nên đứa nhóc đó cũng chạy qua nhà cô chơi chung.
Thấy Phù Tang đang ngẩn người ngồi đó, Lục Dung Nhan nhắc nhở cô một tiếng:
- Tang Tang, sao lại nhìn vào điện thoại mà ngẩn người ra vậy? Mau lấy nho ra cho em nhỏ ăn đi.
- ……Dạ!
Lúc này Phù Tang mới định thần lại, vội vã lấy nho ra bóc vỏ đưa vào miệng của đứa nhóc đó.
Đứa nhóc đó ăn rất ngon lành, ăn được một trái liền vui vẻ gật đầu mà nói với cô:
- Em muốn ăn nữa!
Phù Tang lại cúi người xuống bóc vỏ nho cho đứa nhóc đó.
Quả nho vừa mới cho vào miệng của đứa nhỏ đó thì đột nhiên điện thoại của cô vang lên.
Ngay cả tay Phù Tang còn chưa kịp lau đã vội vàng nghe máy rồi.
Cuộc gọi này là do Hoắc Thận gọi đến!
Phù Tang không còn tâm trạng để bóc vỏ nho cho đứa nhóc đó ăn nữa, liền nói với nó:
- Chị đi vệ sinh cái nha!
Liền cầm theo điện thoại vội vội vàng vàng chạy vào trong nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại, cuối cùng xung quanh cũng im lặng hẳn.
- Alo, A Thận?
- Ừ, là tôi. Năm mới vui vẻ!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hoắc Thận, Phù Tang liền bật cười thành tiếng.
- Còn ba tiếng nữa mới tới năm mới mà!
Lúc này cô nghe thấy tiếng gió thổi mạnh ở phía đầu dây bên kia của Hoắc Thận, Phù Tang nghe được liền hỏi:
- Anh ở ngoài hả? Đừng nói là anh đang đứng ở mô đất gọi điện thoại nha? Giờ này ở bên ngoài cũng âm mấy độ rồi! Thôi bỏ đi, anh đừng nói chuyện điện thoại với em nữa, mau vào trong đi!
- Anh không có ở chỗ mô đất, anh từ trong trại ra ngoài rồi. Năm mới mà! Phải được nghỉ phép chứ.
- Nhưng anh vẫn đang ở ngoài mà!
Phù Tang vừa nghĩ thôi đã thấy lạnh rồi, lúc này ở bên ngoài vừa lạnh vừa có tuyết rơi, người nào đứng ở bên ngoài chưa tới một phút cũng sẽ bị đóng thành băng cho coi.
Phù Tang đâu nỡ để y chịu lạnh.
- Anh mau vào trong đi! Có chuyện gì thì chúng ta lên mạng nói cũng được, đừng đứng ở bên ngoài nữa, bệnh đó!
- Nhà em lúc này náo nhiệt lắm hả?
- Đúng đó! Có nhiều khách đến lắm! Ông bà nội, ông bà ngoại, chú bác, cô dì, ngay cả thằng nhóc bên cạnh nhà cũng qua đây chơi luôn! Còn nhà anh thì sao? Chắc giờ nhà anh cũng náo nhiệt lắm nhỉ?
- ……Tất nhiên rồi!
- Tất nhiên cái gì chứ? Anh đừng nói với em là Tết này anh không ở nhà đón Tết nha!
- Ừ, không có ở nhà.
- Vậy anh đang ở đâu?
- Trước cửa nhà em.
- ……Hả?!!
Phù Tang bị y làm cho kinh ngạc.
- Anh……Anh đợi em chút!! Em……lập tức ra ngoài kiếm anh!
Phù Tang nói xong liền vội vã cúp máy, đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này bên ngoài đang là một cảnh tượng vui đùa ồn ào, phía ngoài đang đốt pháo hoa, rất là náo nhiệt.
Nếu cô muốn trốn ra ngoài cũng không phải là chuyện khó.
Dù sao cô cũng không đi lâu, chỉ muốn trốn ra ngoài gặp một người mà thôi.
Phù Tang dùng tốc độ nhanh nhất chạy lên lầu hai, đi vào phòng ngủ của mình, thay cái áo dạng dài mà cô cảm thấy là đẹp mắt vào, mặc thêm cái quần dài bó sát, bên ngoài khoác thêm cái áo khoác dài tới đầu gối, vuốt nhẹ mái tóc dài trên vai, cảm thấy cũng ổn rồi! Nhìn tổng thể cũng đẹp mắt.
Phù Tang vốn muốn trang điểm nhẹ nữa, nhưng khi nghĩ tới Hoắc Thận đang ở phía ngoài chịu lạnh, cô đâu dám lề mề nữa, ngay cả khăn choàng cũng quên mang theo liền vội vã chạy ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.