Chương 727
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Mới sáng sớm, Phù Tang đã bị đáng thức bởi một âm thanh ồn ào.
Cô nghi ngờ nhìn xuống dưới tầng, lại phát hiện trong phòng khách đang được bày biện đủ các loại quà đầy màu sắc, hình dạng.
- Tiểu Thận à, cháu cũng thật là hao tâm tổn sức đi! Loại "bánh bà vợ" này không hề dễ tìm đâu, đặc biệt là trong các dịp lễ tết, kể cả đặt trước cũng chưa chắc đã mua được!
Bà nội cầm món bánh bà thích nhất lên, miệng cười tới sáng lạn.
- Cái bà này! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn thích ăn vặt như vậy!
Tuy mở miệng trách cứ bà nhưng trong mắt ông nội đã chứa đầy ý cười, cuối cùng lại nhìn về bức tranh hoa điểu trước mặt, nói với Hoắc Thận:
- Thằng nhóc này, đến bức danh họa thời Tống này cũng dám đem tới đây, không sợ lão già Tần làm ầm ĩ lên sao!
Bức danh họa này chính là Tần lão gia tự nguyện cống hiến để cháu trai mình lấy lòng gia đình nhà vợ!
- Ông cháu nói mắt thưởng thức nghệ thuật của ông mới là tuyệt nhất, nên ông cháu tình nguyện tặng cho ông.
- Hai ông cháu nhà này cũng thật là...
Ông nội tỏ vẻ thích thú, liên tục gật đầu:
- Được, được! Ông nhận bức tranh này! Chúng ta sẵn sàng gả cháu gái của chúng ta đi, được chưa?
Mà bên này, ông ngoại Phù Tang sớm đã yêu thích không rời tay với bàn cờ làm bằng bạch ngọc.
Ông đeo lên kính lão, liên tục quan sát lẫn khen ngợi bàn cờ:
- Đúng là cực phẩm a!! Quả thực là cực phẩm...
- Ông ngoại à, bảo bối này chính là báu vật của cha Hoắc Thận, người ta vô cùng tiếc nuối món đồ này, nhưng vì tôn kính ông nên mới tặng cho ông đó!
Phù Tang vội vàng chạy qua.
Bàn cờ này thực sự là một cực phẩm!
Miếng bạch ngọc kia dường như đang phát ra ánh sáng, màu sắc trong suốt, mặc dù Phù Tang cũng không hiểu rõ lắm về những thứ này, nhưng chỉ cần nhìn cô đã biết, đây chính là một miếng ngọc thạch được mài giũa vô cùng tinh tế.
- Vậy thì ta càng không dám nhận rồi, làm sao ta dám cướp đi món đồ mà người ta yêu quý nhất chứ! Đây là món đồ yêu thích của bố cháu nên ta không dám nhận rồi! Hoắc Thận, cháu cầm về đi, cầm về đi! Mặc dù không nhận món quà này, ta vẫn sẽ vui vẻ thành toàn cho cháu và Tang Tang nhà ta, cái tâm vẫn là quan trọng nhất, mà tâm ý của cháu, cả nhà chúng ta cũng đã đều cảm nhận được rồi!
- Ông ngoại, ông hãy nhận lấy đi!
Hoắc Thận vừa cười vừa nói:
- Bố cháu đã tình nguyện tặng món quà này cho ông, điều này chứng minh rằng trong lòng ông ấy, mọi người đều quan trọng hơn bàn cờ này
Ông yên tâm, cháu cũng đang tìm một bàn cờ bạch ngọc khác dành tặng bố cháu, chỉ là hơi tốn thời gian một chút thôI! Món quà này, ông hãy yên tâm nhận lấy đi!
Hoắc Thận là đang nói thật. Y đã đáp ứng sẽ tìm được một bàn cờ khác đẹp hơn tặng bố, vậy nên lần này Lục Xuyên mới chịu nhượng đi bàn cờ này, một mặt khác, đương nhiên ông cũng hy vọng rằng con trai mình có thể dùng món quà này lấy lòng thông gia nhà vợ, để có thể đón một cô con dâu về nhà.
- Nếu đã như vậy thì...ông ngoại đây đành nhận món quà này vậy!
- Đây là vinh hạnh của cháu.
- Được rồi, được rồi, được rồi!
Ông ngoại vui tới mức cười toe toét.
Toàn thể gia đình Phù Tang đều được Hoắc Thận làm cho vui vẻ, vui không gì bằng.
Khi thấy Hoắc Thận dành tặng những bảo vật gia truyền của nhà mình cho các bậc tiền bối, Lục Dung Nhan kỳ thực cũng đã cảm nhận được sự thành tâm của Hoắc Thận. Nếu chỉ là chơi đùa, việc gì phải hao tâm tổn sức, việc gì phải tốn kém đến vậy? Những đồ vật này có giá trị không hề nhỏ, chỉ riêng bàn cờ bạch ngọc kia đã vô giá rồi, mà giá trị của bức tranh cổ kia lại càng không thể lường được.
Có ai lại dành nhiều tâm tư và nhiều tiền đến vậy chỉ vì một cuộc chơi đùa? Nếu chỉ là chơi đùa, thì những hành động vừa nãy cũng quá dư thừa rồi!
Lục Dung Nhan kéo Hoắc Thận sang một bên:
- Tiểu Thận, thực ra con không cần hao tâm vậy đâu.
Hoắc Thận nhìn về người phía sau lưng mình:
- Chỉ cần họ vui vẻ, con thấy cũng đáng, không có gì to tát cả.
- Dì biết tâm ý của con đối với Phù Tang, chỉ cần con thật lòng với nó, dì cũng sẽ gây cản trở nữa. Nếu dì thực sự muốn ngăn cản hai con yêu nhau, tối qua dì đã không giữ con ở lại đây rồi.
- Cảm ơn dì Lục, con sẽ đối đãi thật lòng với Phù Tang.
- Hai người đang nói gì vậy?
Phù Tang bỗng ghé đầu qua, đặt cằm lên vai mẹ, hỏi cả hai người.
Lục Dung Nhan quay đầu lại, chọc vào mũi con gái mình:
- Đang thương lượng nên gả con đi như thế nào!
- Gả con đi? Bây giờ? Con vẫn chưa muốn xuất giá đâu!
Phù Tang nhìn Hoắc Thận, đôi môi nhỏ hơi bĩu lại:
- Sao? Vội cưới em thế cơ?
- ...Có một chút.
- Hứ!
Phù Tang hờn dỗi một tiếng:
- Vậy đợi em thêm bốn năm nữa đi!
Bốn năm?! Bốn năm nữa, Hoắc Thận đã ba mươi ba tuổi rồi! Cũng được, đối với đàn ông, khi đó cũng chưa muộn.
- OK!
Hoắc Thận không hề do dự gật đầu, cười nói:
- Vậy chắc chắn rồi nhé! Ngày mà em tốt nghiệp đại học cũng sẽ chính là ngày tôi rước em về!
- ...
Thật hay đùa vậy? Cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?
- ...Được rồi, mấy lời buồn nôn này hai đứa tự nói với nhau đi! Mẹ ra chỗ khác đây!
Lục Dung Nhan thực sự không thể nghe nổi nữa.
- Đúng rồi, Tiểu Thận, dì có chuẩn bị một ít quà cho bố mẹ con, lát nữa con nhớ mang về đấy.
- Dì à, dì không cần khách khí vậy đâu!
- Cái này đâu tính là khách khí, đó chính là phép lịch sự tối thiểu! Hiện tại cũng sắp tới năm mới rồi, chúng ta cũng nên gửi lại ít quà, nếu không họ lại tưởng nhà chúng ta không đồng ý tác thành cho hai con!
- Vậy con cảm ơn chú dì ạ!
Ý tứ trực tiếp là họ đã thực sự đồng ý.
Phù Tang nhìn theo bóng lưng mẹ dần rời xa, mới tiến lại gần tai Hoắc Thận thì thầm:
- Chậc chậc chậc! Không ngờ mẹ em đã từng ấy tuổi mà vẫn dễ dàng bị mấy thứ quà kia của anh mua chuộc! Chẳng trách mỗi lần mẹ em tức, bố chỉ cần tặng túi và chút quần áo gì đó là trong chốc lát tâm trạng mẹ tốt lên liền.
- Em là đang nói mẹ em mê vật chất sao?
- ...
Hoắc Thận nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của Phù Tang:
- Mẹ em là nhìn ra tấm lòng từ những món quà đó, hiểu chưa? Những món quà mà bố dành tặng mẹ em đều là những món quà được chọn lựa vô cùng kĩ càng, vô cùng dụng tâm, đều là những thứ mẹ em thích cả. Quà chỉ là thứ yếu, tấm lòng mới là quan trọng nhất, rõ chưa?
- ...Tấm lòng sao? Cũng đúng, mỗi lần bố lựa quà cho mẹ em đều rất có tâm, chỉ cần đồ dưỡng da của mẹ em vừa hết, bố em đã mua một lọ mới tặng mẹ ngay ngày hôm sau! Bây giờ nghĩ lại mới thấy bố thật sự rất để tâm tới mẹ em.
Phù Tang vừa thể hiện sự hâm mộ ra ngoài mặt, Hoắc Thận đã ghét sát lại tai cô, dùng âm thanh trầm thấp nói:
- Về sau tôi cũng sẽ quan tâm đến em như vậy, tôi hứa đấy!
Đóa hoa trong lòng Phù Tang nhất thời nở rộ,cô dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn Hoắc Thận:
- Được thôi, vậy em đang chống mắt lên chờ đây!
Buổi chiều, khi Hoắc Thận chuẩn bị lên đường trở về thành phố C, Phù Tang cũng đi theo.
Các vị trưởng bối cho rằng, dù sao hai người cũng đã xác định quan hệ rồi, các bậc phụ huynh phía gia đình bên kia cũng nên biết đến sự tồn tại của Phù Tang. Hai người nếu đã có lòng ở bên nhau, thì Phù Tang cũng cần phải sang bên kia chúc mừng năm mới một chút.
Vì vậy, Phù Tang ôm tâm trạng thấp thỏm ngồi trên máy bay, cùng Hoắc Thận trở về thành phố C.
Bất quá, vừa nghĩ đến người mẹ khá dễ sống chung của Hoắc Thận, Phù Tang lại nhẹ nhõm thở ra một hơi. Ít nhất xem như cô đã qua ải mẹ chồng đi!
Cô nghi ngờ nhìn xuống dưới tầng, lại phát hiện trong phòng khách đang được bày biện đủ các loại quà đầy màu sắc, hình dạng.
- Tiểu Thận à, cháu cũng thật là hao tâm tổn sức đi! Loại "bánh bà vợ" này không hề dễ tìm đâu, đặc biệt là trong các dịp lễ tết, kể cả đặt trước cũng chưa chắc đã mua được!
Bà nội cầm món bánh bà thích nhất lên, miệng cười tới sáng lạn.
- Cái bà này! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn thích ăn vặt như vậy!
Tuy mở miệng trách cứ bà nhưng trong mắt ông nội đã chứa đầy ý cười, cuối cùng lại nhìn về bức tranh hoa điểu trước mặt, nói với Hoắc Thận:
- Thằng nhóc này, đến bức danh họa thời Tống này cũng dám đem tới đây, không sợ lão già Tần làm ầm ĩ lên sao!
Bức danh họa này chính là Tần lão gia tự nguyện cống hiến để cháu trai mình lấy lòng gia đình nhà vợ!
- Ông cháu nói mắt thưởng thức nghệ thuật của ông mới là tuyệt nhất, nên ông cháu tình nguyện tặng cho ông.
- Hai ông cháu nhà này cũng thật là...
Ông nội tỏ vẻ thích thú, liên tục gật đầu:
- Được, được! Ông nhận bức tranh này! Chúng ta sẵn sàng gả cháu gái của chúng ta đi, được chưa?
Mà bên này, ông ngoại Phù Tang sớm đã yêu thích không rời tay với bàn cờ làm bằng bạch ngọc.
Ông đeo lên kính lão, liên tục quan sát lẫn khen ngợi bàn cờ:
- Đúng là cực phẩm a!! Quả thực là cực phẩm...
- Ông ngoại à, bảo bối này chính là báu vật của cha Hoắc Thận, người ta vô cùng tiếc nuối món đồ này, nhưng vì tôn kính ông nên mới tặng cho ông đó!
Phù Tang vội vàng chạy qua.
Bàn cờ này thực sự là một cực phẩm!
Miếng bạch ngọc kia dường như đang phát ra ánh sáng, màu sắc trong suốt, mặc dù Phù Tang cũng không hiểu rõ lắm về những thứ này, nhưng chỉ cần nhìn cô đã biết, đây chính là một miếng ngọc thạch được mài giũa vô cùng tinh tế.
- Vậy thì ta càng không dám nhận rồi, làm sao ta dám cướp đi món đồ mà người ta yêu quý nhất chứ! Đây là món đồ yêu thích của bố cháu nên ta không dám nhận rồi! Hoắc Thận, cháu cầm về đi, cầm về đi! Mặc dù không nhận món quà này, ta vẫn sẽ vui vẻ thành toàn cho cháu và Tang Tang nhà ta, cái tâm vẫn là quan trọng nhất, mà tâm ý của cháu, cả nhà chúng ta cũng đã đều cảm nhận được rồi!
- Ông ngoại, ông hãy nhận lấy đi!
Hoắc Thận vừa cười vừa nói:
- Bố cháu đã tình nguyện tặng món quà này cho ông, điều này chứng minh rằng trong lòng ông ấy, mọi người đều quan trọng hơn bàn cờ này
Ông yên tâm, cháu cũng đang tìm một bàn cờ bạch ngọc khác dành tặng bố cháu, chỉ là hơi tốn thời gian một chút thôI! Món quà này, ông hãy yên tâm nhận lấy đi!
Hoắc Thận là đang nói thật. Y đã đáp ứng sẽ tìm được một bàn cờ khác đẹp hơn tặng bố, vậy nên lần này Lục Xuyên mới chịu nhượng đi bàn cờ này, một mặt khác, đương nhiên ông cũng hy vọng rằng con trai mình có thể dùng món quà này lấy lòng thông gia nhà vợ, để có thể đón một cô con dâu về nhà.
- Nếu đã như vậy thì...ông ngoại đây đành nhận món quà này vậy!
- Đây là vinh hạnh của cháu.
- Được rồi, được rồi, được rồi!
Ông ngoại vui tới mức cười toe toét.
Toàn thể gia đình Phù Tang đều được Hoắc Thận làm cho vui vẻ, vui không gì bằng.
Khi thấy Hoắc Thận dành tặng những bảo vật gia truyền của nhà mình cho các bậc tiền bối, Lục Dung Nhan kỳ thực cũng đã cảm nhận được sự thành tâm của Hoắc Thận. Nếu chỉ là chơi đùa, việc gì phải hao tâm tổn sức, việc gì phải tốn kém đến vậy? Những đồ vật này có giá trị không hề nhỏ, chỉ riêng bàn cờ bạch ngọc kia đã vô giá rồi, mà giá trị của bức tranh cổ kia lại càng không thể lường được.
Có ai lại dành nhiều tâm tư và nhiều tiền đến vậy chỉ vì một cuộc chơi đùa? Nếu chỉ là chơi đùa, thì những hành động vừa nãy cũng quá dư thừa rồi!
Lục Dung Nhan kéo Hoắc Thận sang một bên:
- Tiểu Thận, thực ra con không cần hao tâm vậy đâu.
Hoắc Thận nhìn về người phía sau lưng mình:
- Chỉ cần họ vui vẻ, con thấy cũng đáng, không có gì to tát cả.
- Dì biết tâm ý của con đối với Phù Tang, chỉ cần con thật lòng với nó, dì cũng sẽ gây cản trở nữa. Nếu dì thực sự muốn ngăn cản hai con yêu nhau, tối qua dì đã không giữ con ở lại đây rồi.
- Cảm ơn dì Lục, con sẽ đối đãi thật lòng với Phù Tang.
- Hai người đang nói gì vậy?
Phù Tang bỗng ghé đầu qua, đặt cằm lên vai mẹ, hỏi cả hai người.
Lục Dung Nhan quay đầu lại, chọc vào mũi con gái mình:
- Đang thương lượng nên gả con đi như thế nào!
- Gả con đi? Bây giờ? Con vẫn chưa muốn xuất giá đâu!
Phù Tang nhìn Hoắc Thận, đôi môi nhỏ hơi bĩu lại:
- Sao? Vội cưới em thế cơ?
- ...Có một chút.
- Hứ!
Phù Tang hờn dỗi một tiếng:
- Vậy đợi em thêm bốn năm nữa đi!
Bốn năm?! Bốn năm nữa, Hoắc Thận đã ba mươi ba tuổi rồi! Cũng được, đối với đàn ông, khi đó cũng chưa muộn.
- OK!
Hoắc Thận không hề do dự gật đầu, cười nói:
- Vậy chắc chắn rồi nhé! Ngày mà em tốt nghiệp đại học cũng sẽ chính là ngày tôi rước em về!
- ...
Thật hay đùa vậy? Cô cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi mà?
- ...Được rồi, mấy lời buồn nôn này hai đứa tự nói với nhau đi! Mẹ ra chỗ khác đây!
Lục Dung Nhan thực sự không thể nghe nổi nữa.
- Đúng rồi, Tiểu Thận, dì có chuẩn bị một ít quà cho bố mẹ con, lát nữa con nhớ mang về đấy.
- Dì à, dì không cần khách khí vậy đâu!
- Cái này đâu tính là khách khí, đó chính là phép lịch sự tối thiểu! Hiện tại cũng sắp tới năm mới rồi, chúng ta cũng nên gửi lại ít quà, nếu không họ lại tưởng nhà chúng ta không đồng ý tác thành cho hai con!
- Vậy con cảm ơn chú dì ạ!
Ý tứ trực tiếp là họ đã thực sự đồng ý.
Phù Tang nhìn theo bóng lưng mẹ dần rời xa, mới tiến lại gần tai Hoắc Thận thì thầm:
- Chậc chậc chậc! Không ngờ mẹ em đã từng ấy tuổi mà vẫn dễ dàng bị mấy thứ quà kia của anh mua chuộc! Chẳng trách mỗi lần mẹ em tức, bố chỉ cần tặng túi và chút quần áo gì đó là trong chốc lát tâm trạng mẹ tốt lên liền.
- Em là đang nói mẹ em mê vật chất sao?
- ...
Hoắc Thận nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của Phù Tang:
- Mẹ em là nhìn ra tấm lòng từ những món quà đó, hiểu chưa? Những món quà mà bố dành tặng mẹ em đều là những món quà được chọn lựa vô cùng kĩ càng, vô cùng dụng tâm, đều là những thứ mẹ em thích cả. Quà chỉ là thứ yếu, tấm lòng mới là quan trọng nhất, rõ chưa?
- ...Tấm lòng sao? Cũng đúng, mỗi lần bố lựa quà cho mẹ em đều rất có tâm, chỉ cần đồ dưỡng da của mẹ em vừa hết, bố em đã mua một lọ mới tặng mẹ ngay ngày hôm sau! Bây giờ nghĩ lại mới thấy bố thật sự rất để tâm tới mẹ em.
Phù Tang vừa thể hiện sự hâm mộ ra ngoài mặt, Hoắc Thận đã ghét sát lại tai cô, dùng âm thanh trầm thấp nói:
- Về sau tôi cũng sẽ quan tâm đến em như vậy, tôi hứa đấy!
Đóa hoa trong lòng Phù Tang nhất thời nở rộ,cô dùng vẻ mặt cao ngạo nhìn Hoắc Thận:
- Được thôi, vậy em đang chống mắt lên chờ đây!
Buổi chiều, khi Hoắc Thận chuẩn bị lên đường trở về thành phố C, Phù Tang cũng đi theo.
Các vị trưởng bối cho rằng, dù sao hai người cũng đã xác định quan hệ rồi, các bậc phụ huynh phía gia đình bên kia cũng nên biết đến sự tồn tại của Phù Tang. Hai người nếu đã có lòng ở bên nhau, thì Phù Tang cũng cần phải sang bên kia chúc mừng năm mới một chút.
Vì vậy, Phù Tang ôm tâm trạng thấp thỏm ngồi trên máy bay, cùng Hoắc Thận trở về thành phố C.
Bất quá, vừa nghĩ đến người mẹ khá dễ sống chung của Hoắc Thận, Phù Tang lại nhẹ nhõm thở ra một hơi. Ít nhất xem như cô đã qua ải mẹ chồng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.