Chương 747
Bộ Tòng Dung
24/04/2019
Lục Dung Nhan cười khẽ:
- Chị dâu nghĩ chu đáo thật, quả là đều suy xét vì nhà họ Lục hết, anh cả có người vợ hiền như chị đúng là có phúc mà...
Câu sau cô còn chưa nói xong thì trên vai đã xuất hiện một cánh tay, ngay sau đó là giọng Lục Ngạn Diễm vang lên:
- Chị dâu, vừa rồi anh cả cũng đã nói với tôi sẽ dành thời gian đi đón cha mẹ chị rồi. Nếu thật sự anh ấy không đi nổi thì tôi sẽ tính sau.
- À, vậy sao...
Đáy mắt Khúc Ngọc Hi trầm xuống, dường như hơi thất vọng với câu trả lời của Lục Ngạn Diễm, cô ta còn muốn nói tiếp nhưng anh lại không cho cơ hội đó mà nhìn đồng hồ trên cổ tay:
- Lát nữa tôi còn có cuộc họp, chị dâu không còn chuyện gì khác thì tôi cũng không giữ chị thêm nữa.
Dứt lời anh cúi người bế Lục Dung Nhan lên, sau đó mặc kệ ánh mắt ngập nước của cô ta mà đi thẳng một mạch về phía thang máy.
Đi xa một đoạn rồi Lục Dung Nhan quay đầu nhìn Khúc Ngọc Hi, kinh ngạc thấy cô ta vẫn đứng im, đờ đẫn nhìn theo hai người.
Lục Dung Nhan hờ hững mỉm cười, trong ánh mắt ai oán của cô ta cô còn giơ tay ôm cổ Lục Ngạn Diễm, rồi tựa đầu vào vai anh:
- “Forever” của anh có vẻ mất mát lắm đấy! Không định quay lại an ủi một chút sao?
- Đừng đùa chuyện đó với tôi.
Giọng anh rất nhẹ, nhưng khí thế lạnh băng cũng rất rõ ràng.
- ...
Hơi thở của anh khiến cô hơi lạnh, cánh tay ôm cổ anh cũng buông lỏng xuống. Anh đang trách cô sao? Trách cô chế nhạo người trong lòng mình ư?
Đến tận khi cửa thang máy đóng lại Lục Dung Nhan cũng không thấy Khúc Ngọc Hi nữa, cô biết chắc chắn cô ta vẫn đứng im chỗ cũ vì dù cô ta có đi cầu thang bộ thì vẫn phải đi qua thang máy.
Cô ta đang chờ anh quay lại sao?
Chiều nay thật ra Lục Ngạn Diễm không có cuộc họp nào hết bởi hôm nay là cuối tuần.
Chuyện ở bệnh viện cô hiểu rất rõ.
Đứng trong thang máy anh chẳng nói một lời, Lục Dung Nhan dù được anh ôm vào lòng, dù trong mũi tràn ngập hương vị quen thuộc của anh nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm kia cô vẫn thấy thật xa xôi.
Khúc Ngọc Hi là “mãi mãi” của anh, cũng là “xa xôi” của cô, cách biệt một chút chính là cả ngàn dặm.
...
Về nhà cô cũng không ăn uống gì mà đã nằm vật ra giường, sau đó mơ màng ngủ mất.
Có thể hơi rượu hôm qua vẫn chưa tan hết đâu!
- Bà chủ ra ăn cơm đi ạ!
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi và gõ cửa khe khẽ.
- Hả?
Lục Dung Nhan dụi mắt ngồi dậy.
Giọng nói này rất lạ, không giống giọng của Thôi Trân Ái.
Cô vò tóc rồi giơ tay lấy áo ngủ đặt đầu giường lại.
Bộp!
Thứ gì đó rơi xuống đất, cô vừa cúi xuống thì thấy là một bình rượu thuốc nhỏ.
Theo thói quen nghề nghiệp nên cô có chuẩn bị khá nhiều thuốc men cần thiết đặt trong tủ đầu giường.
Nhìn cái bình nho nhỏ kia cô không nhớ nổi mình lấy nó ra khỏi ngăn kéo lúc nào nữa.
Vươn người nhặt nó lên sau đó mở ra rồi rót ít thuốc ra lòng bàn tay, cô gập chân định bôi xuống mắt cá chân. Vị trí bị thương đã được bôi thuốc rồi.
Nhìn dấu vết mới tinh này có vẻ không phải là thuốc lúc chiều Lục Ngạn Diễm bôi cho cô.
Chẳng lẽ là đêm qua uống quá nhiều rượu sao? Cô còn không nhớ nổi mình bôi thuốc lúc nào nữa.
Lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người phụ nữ nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt cô.
Là một khuôn mặt rất lạ.
Cô còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã mở miệng trước:
- Bà Lục tỉnh rồi ạ? Tôi là người làm ông Lục mới nhận, có nhiệm vụ chăm sóc bà, bà chủ cứ gọi tôi là chị Trần ạ.
Lục Ngạn Diễm?
Anh đang làm gì vậy?
Sao tự nhiên lại quan tâm cô thế này?
- Chân bà chủ sao rồi? Ông Lục có dặn tôi phải bôi rượu thuốc cho bà, vừa rồi tôi có bôi rồi, bà có thấy đỡ hơn không?
Thì ra là người làm bôi thuốc, lại còn do được Lục Ngạn Diễm căn dặn, chuyện này quả thực rất khó hiểu, tạm thời Lục Dung Nhan vẫn chưa thông được.
- À, cũng đỡ.
Cô thản nhiên đáp.
- Ông Lục bảo chân bà bị thương nên không chăm sóc bản thân được, mấy hôm nay nếu cần gì xin bà chủ cứ gọi tôi.
Ừm...
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, rốt cuộc Lục Ngạn Diễm làm sao vậy?
Dây thần kinh nào có vấn đề à?
Cúi đầu nhìn cái chân hơi sưng của mình, không biết có phải vì tác dụng tâm lý không mà sau khi được Lục Ngạn Diễm bôi thuốc thì cô thấy khá hơn hẳn rồi.
- Ông Lục đâu rồi?
- Ông chủ vừa gọi báo về muộn một chút, dặn bà không cần chờ cơm, còn nữa, ông chủ dặn tôi nhắc bà chủ đừng quên lời hứa lúc chiều.
Cô chớp mắt, lời hứa nào?
À, chuyện tắm cho anh trong vòng một tuần!
Lục Ngạn Diễm có bệnh sạch sẽ, nếu không say đến bất tỉnh nhân sự thì chuyện đầu tiên anh làm sau khi về nhà chính là tắm rửa.
Thế nhưng lần nào anh ra ngoài cũng về rất muộn.
Ý là trong một tuần cô cứ phải chờ anh về rồi mới được đi ngủ.
Người đàn ông này có cần giày vò cô thế không!
Đến tối cô mặc áo ngủ xuống nhà ăn, trên bàn đã đặt sẵn bữa tối của cô.
Cá hấp, rau xào mộc nhĩ, cơm trắng, cháo hạt sen.
Cô là bác sĩ, đương nhiên hiểu đây đều là món ăn giúp giảm máu bầm. Hơn nữa quan trọng nhất là đều là những món bình thường cô thích ăn.
Nhìn bữa tối thơm nức này dạ dày của cô cũng sôi lên sùng sục.
Sau khi ăn tối chị Trần dọn dẹp sạch sẽ rồi chuẩn bị nước tắm cẩn thận mới về.
Thật ra chị muốn ở lại chăm sóc cô nhưng lại bị từ chối, cô cũng không quen như thế.
Có lẽ vì có tâm sự, cũng có thể vì ban ngày ngủ quá nhiều nên tắm xong dù đã đến nửa đêm mà cô lại chẳng buồn ngủ một chút nào.
Lục Ngạn Diễm vẫn chưa về, lúc này không biết anh đang làm gì?
Trong đầu đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng Khúc Ngọc Hi đứng trước cửa văn phòng viện trưởng không chịu đi, lẽ nào...
Cô thật sự muốn tát cho mình một cái, đã muốn ly hôn rồi mà còn so đo chuyện đó làm gì nữa?
Một mình cô ra ngoài ban công phòng khách, ngắm sao trời đến ngây người.
Ánh đèn xe sáng lên bên ngoài biệt thự, sau đó chiếc Porsche màu trắng dừng lại, bóng người cao lớn bước ra khỏi xe rồi đi thẳng vào cửa.
Lục Ngạn Diễm về rồi.
Lục Dung Nhan không thể không đứng lên, cô đi về phía phòng tắm.
Chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà chính là tắm rửa.
Dù hai người rất ít khi giao tiếp nhưng cô vẫn hiểu rõ thói quen của anh.
Lúc cô mở cửa phòng tắm thì cửa nhà cũng bị đẩy ra. Bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc, anh đang nghe điện thoại, có vẻ như là sắp xếp công việc cuối tuần của viện nghiên cứu.
Anh đã quyết định cùng Khúc Ngọc Hi đi đón cha mẹ cô ta sao?
Lục Dung Nhan buồn bực lắc đầu, ngu ngốc, chuyện đó thì liên quan gì tới cô?
Việc Lục Ngạn Diễm muốn cô làm thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức cô không mất mười phút đã làm xong rồi.
Dùng tay thử độ ấm, thấy không còn vấn đề gì thì cô đứng dậy, định ra khỏi phòng tắm.
Tâm trạng cô rất tệ nên không muốn nhìn thấy anh, cô không muốn vì tâm trạng mình mà khiến Lục Ngạn Diễm tức giận rồi ảnh hưởng tới công việc của Trần Thụy.
Chỉ là có vẻ không kịp nữa rồi.
Khi cô vừa mới đi tới cửa phòng tắm thì cánh cửa thủy tinh đã phản chiếu bóng dáng cao lớn của Lục Ngạn Diễm.
Xem ra vẫn không tránh được.
Cô bĩu môi, giơ tay mở cửa.
Lục Ngạn Diễm mặc sơ mi quần âu đứng trước mặt cô, hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá, nhưng khó hiểu là Lục Dung Nhan lại thấy rất dễ ngửi.
Cô nghĩ mình không cứu được nữa rồi.
Nhìn cổ áo mở rộng của anh, cực kỳ gợi cảm, cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng:
- Nước tắm chuẩn bị xong rồi, tôi đi ngủ đây.
Nói xong cô nghiêng người định ra ngoài.
- Lấy khăn tắm lại đây.
Giọng anh trầm khàn vang lên.
- ...
Lục Dung Nhan quay đầu nhìn chiếc khăn tắm màu trắng đã đặt ngay bên cạnh bồn tắm.
Nếu mắt anh không có vấn đề thì chắc chắn sẽ thấy nó.
- Tôi đang nói em đấy.
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh:
- Tôi không quen để người khác dùng khăn tắm của mình.
Giống như chuyện anh không thích cô động vào đồ của mình vậy.
- Hừ!
Lục Ngạn Diễm khẽ cười ra tiếng sau đó giơ tay nâng cằm cô lên:
- Trước đây tôi chỉ nghĩ em giả ngủ thôi, xem ra là em ngu thật.
Lời anh nói khiến cô tức điên lên, vội quay mặt đi:
- Lục Ngạn Diễm, anh đừng có quá đáng!
Khóe môi anh hơi cong, đi qua cô vào phòng tắm rồi từ bên trong vọng ra câu nói khó hiểu:
- Lời vừa rồi tôi không muốn lặp lại lần thứ hai đâu.
Lục Dung Nhan thở dài não nề, dù không hiểu ý anh nhưng cô vẫn vào phòng mình lấy khăn tắm qua.
Đẩy cửa phòng tắm xong cô chỉ muốn quăng khăn thẳng vào mặt anh cho xong nhưng nghĩ đến công việc của Trần Thụy thì lại nhịn xuống rồi đi vào.
Anh đã cởi hết đồ, thân trần đứng trước bồn tắm, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống làn da màu mật ong như thể khiến nó tỏa sáng.
Vóc dáng anh rất đẹp, cao lớn kiên cường, là kiểu mặc đồ thì gầy còn cởi ra lại có cơ bắp điển hình.
Làm vợ chồng lâu như thế dù không phải lần đầu tiên thấy anh ở trần nhưng giống lúc này, bình tĩnh đối mặt nhau hình như vẫn là lần đầu tiên.
Mặt cô đỏ bừng, sợ anh phát hiện ra nên lúc đưa khăn tắm sang cô cúi đầu không dám nhìn loạn:
- Đồ anh muốn đây.
- ...
Cô giơ tay rất lâu nhưng người kia cũng không đón lấy, sốt ruột ngẩng đầu thì thấy anh đang cúi nhìn mình, khóe miệng cong lên gian trá, con ngươi u ám chăm chú nhìn mặt cô như đang thăm dò gì đó.
[Vợ chồng Dung Nhan]
- Chị dâu nghĩ chu đáo thật, quả là đều suy xét vì nhà họ Lục hết, anh cả có người vợ hiền như chị đúng là có phúc mà...
Câu sau cô còn chưa nói xong thì trên vai đã xuất hiện một cánh tay, ngay sau đó là giọng Lục Ngạn Diễm vang lên:
- Chị dâu, vừa rồi anh cả cũng đã nói với tôi sẽ dành thời gian đi đón cha mẹ chị rồi. Nếu thật sự anh ấy không đi nổi thì tôi sẽ tính sau.
- À, vậy sao...
Đáy mắt Khúc Ngọc Hi trầm xuống, dường như hơi thất vọng với câu trả lời của Lục Ngạn Diễm, cô ta còn muốn nói tiếp nhưng anh lại không cho cơ hội đó mà nhìn đồng hồ trên cổ tay:
- Lát nữa tôi còn có cuộc họp, chị dâu không còn chuyện gì khác thì tôi cũng không giữ chị thêm nữa.
Dứt lời anh cúi người bế Lục Dung Nhan lên, sau đó mặc kệ ánh mắt ngập nước của cô ta mà đi thẳng một mạch về phía thang máy.
Đi xa một đoạn rồi Lục Dung Nhan quay đầu nhìn Khúc Ngọc Hi, kinh ngạc thấy cô ta vẫn đứng im, đờ đẫn nhìn theo hai người.
Lục Dung Nhan hờ hững mỉm cười, trong ánh mắt ai oán của cô ta cô còn giơ tay ôm cổ Lục Ngạn Diễm, rồi tựa đầu vào vai anh:
- “Forever” của anh có vẻ mất mát lắm đấy! Không định quay lại an ủi một chút sao?
- Đừng đùa chuyện đó với tôi.
Giọng anh rất nhẹ, nhưng khí thế lạnh băng cũng rất rõ ràng.
- ...
Hơi thở của anh khiến cô hơi lạnh, cánh tay ôm cổ anh cũng buông lỏng xuống. Anh đang trách cô sao? Trách cô chế nhạo người trong lòng mình ư?
Đến tận khi cửa thang máy đóng lại Lục Dung Nhan cũng không thấy Khúc Ngọc Hi nữa, cô biết chắc chắn cô ta vẫn đứng im chỗ cũ vì dù cô ta có đi cầu thang bộ thì vẫn phải đi qua thang máy.
Cô ta đang chờ anh quay lại sao?
Chiều nay thật ra Lục Ngạn Diễm không có cuộc họp nào hết bởi hôm nay là cuối tuần.
Chuyện ở bệnh viện cô hiểu rất rõ.
Đứng trong thang máy anh chẳng nói một lời, Lục Dung Nhan dù được anh ôm vào lòng, dù trong mũi tràn ngập hương vị quen thuộc của anh nhưng nhìn đôi mắt sâu thẳm kia cô vẫn thấy thật xa xôi.
Khúc Ngọc Hi là “mãi mãi” của anh, cũng là “xa xôi” của cô, cách biệt một chút chính là cả ngàn dặm.
...
Về nhà cô cũng không ăn uống gì mà đã nằm vật ra giường, sau đó mơ màng ngủ mất.
Có thể hơi rượu hôm qua vẫn chưa tan hết đâu!
- Bà chủ ra ăn cơm đi ạ!
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi và gõ cửa khe khẽ.
- Hả?
Lục Dung Nhan dụi mắt ngồi dậy.
Giọng nói này rất lạ, không giống giọng của Thôi Trân Ái.
Cô vò tóc rồi giơ tay lấy áo ngủ đặt đầu giường lại.
Bộp!
Thứ gì đó rơi xuống đất, cô vừa cúi xuống thì thấy là một bình rượu thuốc nhỏ.
Theo thói quen nghề nghiệp nên cô có chuẩn bị khá nhiều thuốc men cần thiết đặt trong tủ đầu giường.
Nhìn cái bình nho nhỏ kia cô không nhớ nổi mình lấy nó ra khỏi ngăn kéo lúc nào nữa.
Vươn người nhặt nó lên sau đó mở ra rồi rót ít thuốc ra lòng bàn tay, cô gập chân định bôi xuống mắt cá chân. Vị trí bị thương đã được bôi thuốc rồi.
Nhìn dấu vết mới tinh này có vẻ không phải là thuốc lúc chiều Lục Ngạn Diễm bôi cho cô.
Chẳng lẽ là đêm qua uống quá nhiều rượu sao? Cô còn không nhớ nổi mình bôi thuốc lúc nào nữa.
Lúc này cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người phụ nữ nhỏ nhắn xuất hiện trong tầm mắt cô.
Là một khuôn mặt rất lạ.
Cô còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã mở miệng trước:
- Bà Lục tỉnh rồi ạ? Tôi là người làm ông Lục mới nhận, có nhiệm vụ chăm sóc bà, bà chủ cứ gọi tôi là chị Trần ạ.
Lục Ngạn Diễm?
Anh đang làm gì vậy?
Sao tự nhiên lại quan tâm cô thế này?
- Chân bà chủ sao rồi? Ông Lục có dặn tôi phải bôi rượu thuốc cho bà, vừa rồi tôi có bôi rồi, bà có thấy đỡ hơn không?
Thì ra là người làm bôi thuốc, lại còn do được Lục Ngạn Diễm căn dặn, chuyện này quả thực rất khó hiểu, tạm thời Lục Dung Nhan vẫn chưa thông được.
- À, cũng đỡ.
Cô thản nhiên đáp.
- Ông Lục bảo chân bà bị thương nên không chăm sóc bản thân được, mấy hôm nay nếu cần gì xin bà chủ cứ gọi tôi.
Ừm...
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, rốt cuộc Lục Ngạn Diễm làm sao vậy?
Dây thần kinh nào có vấn đề à?
Cúi đầu nhìn cái chân hơi sưng của mình, không biết có phải vì tác dụng tâm lý không mà sau khi được Lục Ngạn Diễm bôi thuốc thì cô thấy khá hơn hẳn rồi.
- Ông Lục đâu rồi?
- Ông chủ vừa gọi báo về muộn một chút, dặn bà không cần chờ cơm, còn nữa, ông chủ dặn tôi nhắc bà chủ đừng quên lời hứa lúc chiều.
Cô chớp mắt, lời hứa nào?
À, chuyện tắm cho anh trong vòng một tuần!
Lục Ngạn Diễm có bệnh sạch sẽ, nếu không say đến bất tỉnh nhân sự thì chuyện đầu tiên anh làm sau khi về nhà chính là tắm rửa.
Thế nhưng lần nào anh ra ngoài cũng về rất muộn.
Ý là trong một tuần cô cứ phải chờ anh về rồi mới được đi ngủ.
Người đàn ông này có cần giày vò cô thế không!
Đến tối cô mặc áo ngủ xuống nhà ăn, trên bàn đã đặt sẵn bữa tối của cô.
Cá hấp, rau xào mộc nhĩ, cơm trắng, cháo hạt sen.
Cô là bác sĩ, đương nhiên hiểu đây đều là món ăn giúp giảm máu bầm. Hơn nữa quan trọng nhất là đều là những món bình thường cô thích ăn.
Nhìn bữa tối thơm nức này dạ dày của cô cũng sôi lên sùng sục.
Sau khi ăn tối chị Trần dọn dẹp sạch sẽ rồi chuẩn bị nước tắm cẩn thận mới về.
Thật ra chị muốn ở lại chăm sóc cô nhưng lại bị từ chối, cô cũng không quen như thế.
Có lẽ vì có tâm sự, cũng có thể vì ban ngày ngủ quá nhiều nên tắm xong dù đã đến nửa đêm mà cô lại chẳng buồn ngủ một chút nào.
Lục Ngạn Diễm vẫn chưa về, lúc này không biết anh đang làm gì?
Trong đầu đột nhiên lại xuất hiện cảnh tượng Khúc Ngọc Hi đứng trước cửa văn phòng viện trưởng không chịu đi, lẽ nào...
Cô thật sự muốn tát cho mình một cái, đã muốn ly hôn rồi mà còn so đo chuyện đó làm gì nữa?
Một mình cô ra ngoài ban công phòng khách, ngắm sao trời đến ngây người.
Ánh đèn xe sáng lên bên ngoài biệt thự, sau đó chiếc Porsche màu trắng dừng lại, bóng người cao lớn bước ra khỏi xe rồi đi thẳng vào cửa.
Lục Ngạn Diễm về rồi.
Lục Dung Nhan không thể không đứng lên, cô đi về phía phòng tắm.
Chuyện đầu tiên anh làm khi về nhà chính là tắm rửa.
Dù hai người rất ít khi giao tiếp nhưng cô vẫn hiểu rõ thói quen của anh.
Lúc cô mở cửa phòng tắm thì cửa nhà cũng bị đẩy ra. Bên tai vang lên tiếng bước chân quen thuộc, anh đang nghe điện thoại, có vẻ như là sắp xếp công việc cuối tuần của viện nghiên cứu.
Anh đã quyết định cùng Khúc Ngọc Hi đi đón cha mẹ cô ta sao?
Lục Dung Nhan buồn bực lắc đầu, ngu ngốc, chuyện đó thì liên quan gì tới cô?
Việc Lục Ngạn Diễm muốn cô làm thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức cô không mất mười phút đã làm xong rồi.
Dùng tay thử độ ấm, thấy không còn vấn đề gì thì cô đứng dậy, định ra khỏi phòng tắm.
Tâm trạng cô rất tệ nên không muốn nhìn thấy anh, cô không muốn vì tâm trạng mình mà khiến Lục Ngạn Diễm tức giận rồi ảnh hưởng tới công việc của Trần Thụy.
Chỉ là có vẻ không kịp nữa rồi.
Khi cô vừa mới đi tới cửa phòng tắm thì cánh cửa thủy tinh đã phản chiếu bóng dáng cao lớn của Lục Ngạn Diễm.
Xem ra vẫn không tránh được.
Cô bĩu môi, giơ tay mở cửa.
Lục Ngạn Diễm mặc sơ mi quần âu đứng trước mặt cô, hơi thở tràn ngập mùi thuốc lá, nhưng khó hiểu là Lục Dung Nhan lại thấy rất dễ ngửi.
Cô nghĩ mình không cứu được nữa rồi.
Nhìn cổ áo mở rộng của anh, cực kỳ gợi cảm, cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng:
- Nước tắm chuẩn bị xong rồi, tôi đi ngủ đây.
Nói xong cô nghiêng người định ra ngoài.
- Lấy khăn tắm lại đây.
Giọng anh trầm khàn vang lên.
- ...
Lục Dung Nhan quay đầu nhìn chiếc khăn tắm màu trắng đã đặt ngay bên cạnh bồn tắm.
Nếu mắt anh không có vấn đề thì chắc chắn sẽ thấy nó.
- Tôi đang nói em đấy.
Lục Dung Nhan ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh:
- Tôi không quen để người khác dùng khăn tắm của mình.
Giống như chuyện anh không thích cô động vào đồ của mình vậy.
- Hừ!
Lục Ngạn Diễm khẽ cười ra tiếng sau đó giơ tay nâng cằm cô lên:
- Trước đây tôi chỉ nghĩ em giả ngủ thôi, xem ra là em ngu thật.
Lời anh nói khiến cô tức điên lên, vội quay mặt đi:
- Lục Ngạn Diễm, anh đừng có quá đáng!
Khóe môi anh hơi cong, đi qua cô vào phòng tắm rồi từ bên trong vọng ra câu nói khó hiểu:
- Lời vừa rồi tôi không muốn lặp lại lần thứ hai đâu.
Lục Dung Nhan thở dài não nề, dù không hiểu ý anh nhưng cô vẫn vào phòng mình lấy khăn tắm qua.
Đẩy cửa phòng tắm xong cô chỉ muốn quăng khăn thẳng vào mặt anh cho xong nhưng nghĩ đến công việc của Trần Thụy thì lại nhịn xuống rồi đi vào.
Anh đã cởi hết đồ, thân trần đứng trước bồn tắm, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống làn da màu mật ong như thể khiến nó tỏa sáng.
Vóc dáng anh rất đẹp, cao lớn kiên cường, là kiểu mặc đồ thì gầy còn cởi ra lại có cơ bắp điển hình.
Làm vợ chồng lâu như thế dù không phải lần đầu tiên thấy anh ở trần nhưng giống lúc này, bình tĩnh đối mặt nhau hình như vẫn là lần đầu tiên.
Mặt cô đỏ bừng, sợ anh phát hiện ra nên lúc đưa khăn tắm sang cô cúi đầu không dám nhìn loạn:
- Đồ anh muốn đây.
- ...
Cô giơ tay rất lâu nhưng người kia cũng không đón lấy, sốt ruột ngẩng đầu thì thấy anh đang cúi nhìn mình, khóe miệng cong lên gian trá, con ngươi u ám chăm chú nhìn mặt cô như đang thăm dò gì đó.
[Vợ chồng Dung Nhan]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.