Chương 781
Bộ Tòng Dung
05/05/2020
Ghen Tuông
“Ừ thì tắt máy cũng tốt!”
Lục Dung Nhan đem điện thoại mình trong túi ra đặt ở đầu giường. “Có gì thì gọi cho em, em đem đồng hồ định vị của con đi.”
“Tùy!”
“Anh muốn ăn gì không?”
“Không có.”
Lục Ngạn Diễm trở mình, ngủ.
Lục Dung Nhan một mình lái xe đi siêu thị. Cô suy nghĩ xem hắn nên ăn gì, vừa thanh đạm vừa bổ dưỡng nên chọn lựa nguyên liệu vô cùng cẩn thận và tinh tế. Tuy vậy, cô cũng chọn lựa thật nhanh, chủ yếu là không muốn người ở nhà phải chờ quá lâu cô không yên tâm.
Lục Ngạn Diễm đang ngủ thì bị điện thoại của ai đó để lại đánh thức. hắn bực bội, cả đêm đã không ngủ, mãi mới ngủ được thì lại bị điện thoại của ai đó đánh thức, hắn không bực mới lạ.
Hắn quờ quạng tìm điện thoại của cô gái phiền phức kia, vốn định tắt chuông nhưng nhìn thấy tên người gọi tới thì nhướng mày. Điện thoại hiện tên “Giang Trình Minh!”
Lục Ngạn Diễm nhớ tới, lúc trước Lục Dung Nhan nói đi tìm Giang Trình Minh để thuê, lúc ấy hắn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, hiện giờ nhớ tới……
Hay là người phụ nữ kia thuê nhà của Giang Trình Minh? Hay là… hai người đã ở chung?
Lục Ngạn Diễm nghĩ đến việc này, lập tức hết buồn ngủ.
Hắn ngồi dậy tới, nhận điện thoại của Giang Trình Minh.
“Dung Nhan, lần trước em nhờ tôi tìm luật sư tốt về việc ly hôn, lần này…”
“Giang tiên sinh.”
Lục Ngạn Diễm không chờ Giang Trình Minh nói hết lời, liền lạnh lùng lên tiếng.
Giang Trình Minh dường như sửng sốt, “Lục tiên sinh?”
“Đúng vậy, là tôi!” Lục Ngạn Diễm giọng lạnh như băng, “xem ra Lục tiên sinh rất quan tâm tới chuyện ly hôn của vợ tôi.”
“bạn bè nhờ vả tôi đương nhiên tận tâm tận lực.” Giang Trình Minh không chút hoang mang.
Lục Ngạn Diễm cười khẽ một tiếng, “Vợ của người khác, anh lại quan tâm, thích hợp sao?”
Giang Trình Minh cũng cười, “Không phải sẽ nhanh chóng không còn là vợ của người khác sao?”
“Thật ngại quá, chuyện này đại khái có lẽ khiến Giang tiên sinh ngươi thất vọng rồi! Có muốn gì cũng phải xem tôi có cho cơ hội không, nhưng bất quá, hiện tại tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, anh không có cơ hội, vì Tôi Không Tính Ly Hôn!”
Giang Trình Minh ở kia đầu vẫn cười, “Vậy cứ chờ xem! Không tới bước cuối cùng thì vẫn chưa biết ai sẽ là người chiến thắng.”
Lục Ngạn Diễm đem điện thoại ném mạnh ra xa, điện thoại cứ thế tắt ngúm.
Lục Dung Nhan trở về, thì thấy ‘hài cốt’ của điện thoại mình, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang hút thuốc trên giường, “Sao anh ném vỡ điện thoại của em?”
Hơn nữa, không phải đã nói là không hút thuốc lá sao? Sao lại lên cơn rồi? Thật là, phải làm cô tức chết mới cam tâm mà!
Lục Ngạn Diễm cũng không buồn nhìn cô “Phiền tôi ngủ!”
“…” Lục Dung Nhan thật là chán nản, ngồi trên mặt đất nhặt điện thoại di động lên, cô muốn thử khởi động lại máy xem có được không. Cô oán giận nói: “Em hiểu lúc này tâm trạng anh không tốt, nhưng không thể trút giận lên đồ của em được! Điện thoại của em vốn cũ rồi, anh làm hỏng lại phải mua nữa!”
“Đền một cái mới cho!”
Lục Ngạn Diễm tựa như lại nghĩ tới cái gì, nói: “Tiện thể, đổi số điện thoại luôn đi!”
“?”Lục Dung Nhan hồ nghi nhìn hắn, “Đang êm đang lành, tự dưng đổi số làm gì?”
“Miễn cho vài người không liên quan gọi tới quấy rầy.”
“Em có bị ai gọi quấy rầy đâu?”
“Tôi nói có là có!”
“…”
“Miễn cho một ít không liên quan người gọi điện thoại lại đây quấy rầy ngươi.”
Lục Dung Nhan thật sự tò mò, vừa nãy ai gọi làm quấy rầy giấc ngủ của đại thiếu gia nhà mình. (Mèo: Tam thiếu gia chứ, còn Sanh ca nữa để đâu?)
Lục Dung Nhan nhấn mạnh vào điện thoại, bất ngờ thấy vẫn còn hoạt động, chỉ hỏng một chút ở bên cạnh màn hình.
Đúng là bại gia tử!
Mở máy, tìm cuộc gọi gần nhất, có chút bất ngờ. hóa ra là Giang Trình minh gọi tới… cho nên… điện thoại quấy rầy trong lời hắn chính là Giang Trình Minh?
“Giang đại ca có nói tìm em việc gì không?” Lục Dung Nhan hỏi hắn.
“Không có!”
Lục Ngạn Diễm bóp mạnh điếu thuốc trong tay.
“Thật không có?”
“Lục Dung Nhan, cô thuê nhà của gã à?”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô có chút lạnh lùng. Lục DungNhan cũng không muốn giấu hắn.
“Đúng vậy, em thuê nhà của anh ấy, chuyện này anh cũng không trách em được, nếu không phải anh can thiệp thì em cũng không tới mức tìm tới anh ấy!”
“Dọn đồ về đi, trả nhà lại!”
“…”
“Cần tôi nói lại sao?”
“… em mới ở có một ngày, mà tiền nhà đã trả cả quý rồi!”
“Thuê bao nhiêu tiền? tôi trả lại cho!” Lục Ngạn Diễm mất hết kiên nhẫn, vò nát điếu thuóc vào gạt tàn.
Lục Dung Nhan lại nhỏ giọng nói: “Nhưng em không có ý dọn về.”
“Lục Dung Nhan ——”
Hắn lại nổi giận.
Hắn lại nổi giận.
Lục Dung Nhan vội nhấc tay, trấn an hắn nói: “Một tháng này anh không thoải mái, em sẽ không đi ra ngoài thuê phòng, em ở lại đây với anh nha.”
“……” Lục Ngạn Diễm đang nổi giận, nhìn thấy khuôn mặt chân thành của cô lại không nỡ nói lời cay đắng.
Lục Dung Nhan nhìn hắn ngập đầy lửa giận, bộ dáng muốn phát lại phát không ra, có chút buồn cười, cố ý nói: “Lục viện trưởng, anh đừng như vậy, anh kích động như vậy, sẽ làm em hiểu lầm anh vì em mà ăn giấm của Giang trình Minh nha!”
“Ta ghen?” Lục Ngạn Diễm khinh thường cười nhạo một tiếng, “Vui đùa cái gì vậy!!”
Lục Dung Nhan nhún nhún vai.
Cô vốn dĩ chính là nói giỡn.
“Lục Dung Nhan……”
Lục Ngạn Diễm híp mắt liếc cô, “Nếu cô nói vậy, cả ngày cô ồn ào đòi ly hôn với tôi, chẳng lẽ là cô… ăn giấm của Khúc Ngọc Khê?”
“…… Ha, em ghen với cô ta?”
Lục Dung Nhan chột dạ cười ha ha, cùng hắn nói: “Em cũng muốn ghen với cô ta đó, em lúc này là một cái lu giấm to đó! Bao nhiêu năm rồi, tâm tư của anh với cô ta chẳng lẽ em mới hiểu sao? Nếu muốn ghen hoặc ly hôn thì em đã sớm thành người độc thân từ lâu rồi, sao còn có thể chờ tới bây giờ?”
Lục Ngạn Diễm trên mặt hiện vẻ không vui, ngón tay chỉ thẳng ra cửa, “Biến biến biến!”
“Anh không đuổi em cũng đi!”
Cô còn phải xuống nhà nấu ăn cho hắn nữa đây!
“Xem bộ dáng anh ban nãy, như là xạo xạo á! Giờ thì tốt rồi, mắng người thật là trung khí mười phần đó!”
“……”
Lục Ngạn Diễm cả một đêm xác thật bị thuốc chống phơi nhiễm hành cho đến chết đi sống lại, kỳ thật đến lúc này, hắn còn sốt nhẹ, cũng không biết sao, đối mặt với người phụ nữ trước mắt thì những cảm giác mệt mỏi đều phảng phất tiêu tán mất, hoặc nói cách khác, dường như có chuyện khác đã hấp hẫn di dời lực chú ý của hắn đi hết. Mà sự hấp dẫn đó chính là người phụ nữ này.
Xem ra cô trở về, cũng không phải là không có tác dụng.
Ít nhất, là cảm giác dễ chịu không thể hiểu được này.
Lục Dung Nhan đi xuống lầu nấu cơm cho hắn.
Thật ra đã lâu rồi cô không vào bếp. Giữa cô và Lục NGạn Diễm quan hệ cũng không phải như vợ chồng nhà người ta, nên trong nhà cũng chẳng có không khí gì, hơn nữa tiểu tử Tiêu Tiêu toàn ở bên nhà nội nên cô càng ít cơ hội xuống bếp.
Cơ hội đặc biệt nấu cơm vì hắn như hôm nay lại càng ít.
Cũng không biết đồ ăn mình nấu có hợp khẩu vị đại thiếu gia này không? Thôi thì, cứ thử xem sao!
Lục đại viện trưởng hắn có bao giờ thấy thuận mắt với cô đâu?! Nếu đổi thành khúc Ngọc Khê thì dù có nấu một nồi cứt chó chắc hắn cũng khen tới tận trời xanh đây!
[Mèo: Vâng, chính là nguyên tác nói là một nồi cứt chó ạ. Mèo không tự dịch chữ này đâu nha!]
“Đang nghĩ gì vậy? Canh trào ra kìa!”
Lục Ngạn Diễm cũng không biết vào phòng bếp từ khi nào.
Hắn cau mày, nhắc nhở cô một câu, duỗi tay vòng qua người cô, vặn bếp nhỏ lại. Lúc này cô mới hoàn hồn, cầm giẻ lau tới lau nước canh đã tràn ra ngoài, thẳng thắn nói: “Em đang nghĩ nếu bây giờ Khúc Ngọc Khê tới nấu ăn cho anh, dù có nấu ra nồi phân chó chắc anh cũng khen nới nóc?!”
“Em cho tôi là não tàn à, hay là thiểu năng trí tuệ? Có ai ngốc tới mức nấu ra một nồi cứt chó mà còn ăn à? Em sao?”
“…” Lục Dung Nhan đảo mắt qua nồi hầm ‘cứt chó’ kia, vừa lúc là nấu cho hắn ăn!
Lục Ngạn Diễm tức giận đưa tay vuốt mặt cô: “Đang mắng thầm tôi, đúng không?”
Lục Dung Nhan cũng không yếu thế, học bộ dáng của hắn, duỗi tay nhéo mặt hắn, “Rõ ràng là tự anh hay làm thế mà, còn oán trách gì ai? Thiên lý đâu rồi! Đau ——”
“Em buông tay!”
“Anh buông trước.”
“…”
Lục Ngạn Diễm đưa cánh tay khác ra nắm lấy bàn tay cô đang nhéo mặt mình, rồi bá đạo ép tay cô vòng ra sau, nhấc bổng cô tới trước mặt mình, khiến núi tuyết của cô dâng cao, áp sát ngay trước ngực hắn… hắn từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cô: “Mới mấy ngày không giáo huấn đã định leo lên nóc nhà lật ngói đúng không?”
Hai người áp sát thân cận, Lục Dung Nhan cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phả vào mặt mình, cô hoảng hồn “..là anh nhéo em trước mà.”
Một câu nói ra, không hề quyết đoán.
Chỉ cần Lục Ngạn Diễm tiến tới môt chút là đã….
Thật là không tiền đồ a!
“Ra ngoài ở một ngày đã ngang ngạnh không ít nha! Tôi xem, nếu cho cô ra ngoài thêm vài ngày nữa chắc mũi hất lên tận trời!”
“……” Cô nào có!
“A…canh của em, lại trào rồi!”
Lửa bị canh trào ra “xèo xèo” vang dội, nắp nồi va lanh canh vào thành nồi. Cô vội tránh tay hắn. “Được rồi, anh đừng quậy nữa, đi nghỉ ngơi trước đi! Đừng ảnh hưởng em nấu cơm, bằng không trong chốc nữa khó ăn, lại oán trách em!”
Lục Ngạn Diễm bị cô đuổi ra khỏi bếp.
Hắn ngồi ở trên sô pha, lật báo tới mức chán đến chết, lâu lâu lại không nhịn được mà quay đầu ngắm bóng dáng yêu kiều đang bận rộn trong bếp.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy…… Có nữ nhân này ở nhà, thật tốt!
Tuy có chút phiền, nhưng ít ra, hắn không còn cô đơn đáng thương nữa!
“Ừ thì tắt máy cũng tốt!”
Lục Dung Nhan đem điện thoại mình trong túi ra đặt ở đầu giường. “Có gì thì gọi cho em, em đem đồng hồ định vị của con đi.”
“Tùy!”
“Anh muốn ăn gì không?”
“Không có.”
Lục Ngạn Diễm trở mình, ngủ.
Lục Dung Nhan một mình lái xe đi siêu thị. Cô suy nghĩ xem hắn nên ăn gì, vừa thanh đạm vừa bổ dưỡng nên chọn lựa nguyên liệu vô cùng cẩn thận và tinh tế. Tuy vậy, cô cũng chọn lựa thật nhanh, chủ yếu là không muốn người ở nhà phải chờ quá lâu cô không yên tâm.
Lục Ngạn Diễm đang ngủ thì bị điện thoại của ai đó để lại đánh thức. hắn bực bội, cả đêm đã không ngủ, mãi mới ngủ được thì lại bị điện thoại của ai đó đánh thức, hắn không bực mới lạ.
Hắn quờ quạng tìm điện thoại của cô gái phiền phức kia, vốn định tắt chuông nhưng nhìn thấy tên người gọi tới thì nhướng mày. Điện thoại hiện tên “Giang Trình Minh!”
Lục Ngạn Diễm nhớ tới, lúc trước Lục Dung Nhan nói đi tìm Giang Trình Minh để thuê, lúc ấy hắn cũng không có đem chuyện này để ở trong lòng, hiện giờ nhớ tới……
Hay là người phụ nữ kia thuê nhà của Giang Trình Minh? Hay là… hai người đã ở chung?
Lục Ngạn Diễm nghĩ đến việc này, lập tức hết buồn ngủ.
Hắn ngồi dậy tới, nhận điện thoại của Giang Trình Minh.
“Dung Nhan, lần trước em nhờ tôi tìm luật sư tốt về việc ly hôn, lần này…”
“Giang tiên sinh.”
Lục Ngạn Diễm không chờ Giang Trình Minh nói hết lời, liền lạnh lùng lên tiếng.
Giang Trình Minh dường như sửng sốt, “Lục tiên sinh?”
“Đúng vậy, là tôi!” Lục Ngạn Diễm giọng lạnh như băng, “xem ra Lục tiên sinh rất quan tâm tới chuyện ly hôn của vợ tôi.”
“bạn bè nhờ vả tôi đương nhiên tận tâm tận lực.” Giang Trình Minh không chút hoang mang.
Lục Ngạn Diễm cười khẽ một tiếng, “Vợ của người khác, anh lại quan tâm, thích hợp sao?”
Giang Trình Minh cũng cười, “Không phải sẽ nhanh chóng không còn là vợ của người khác sao?”
“Thật ngại quá, chuyện này đại khái có lẽ khiến Giang tiên sinh ngươi thất vọng rồi! Có muốn gì cũng phải xem tôi có cho cơ hội không, nhưng bất quá, hiện tại tôi có thể nói rõ ràng cho anh biết, anh không có cơ hội, vì Tôi Không Tính Ly Hôn!”
Giang Trình Minh ở kia đầu vẫn cười, “Vậy cứ chờ xem! Không tới bước cuối cùng thì vẫn chưa biết ai sẽ là người chiến thắng.”
Lục Ngạn Diễm đem điện thoại ném mạnh ra xa, điện thoại cứ thế tắt ngúm.
Lục Dung Nhan trở về, thì thấy ‘hài cốt’ của điện thoại mình, cô tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang hút thuốc trên giường, “Sao anh ném vỡ điện thoại của em?”
Hơn nữa, không phải đã nói là không hút thuốc lá sao? Sao lại lên cơn rồi? Thật là, phải làm cô tức chết mới cam tâm mà!
Lục Ngạn Diễm cũng không buồn nhìn cô “Phiền tôi ngủ!”
“…” Lục Dung Nhan thật là chán nản, ngồi trên mặt đất nhặt điện thoại di động lên, cô muốn thử khởi động lại máy xem có được không. Cô oán giận nói: “Em hiểu lúc này tâm trạng anh không tốt, nhưng không thể trút giận lên đồ của em được! Điện thoại của em vốn cũ rồi, anh làm hỏng lại phải mua nữa!”
“Đền một cái mới cho!”
Lục Ngạn Diễm tựa như lại nghĩ tới cái gì, nói: “Tiện thể, đổi số điện thoại luôn đi!”
“?”Lục Dung Nhan hồ nghi nhìn hắn, “Đang êm đang lành, tự dưng đổi số làm gì?”
“Miễn cho vài người không liên quan gọi tới quấy rầy.”
“Em có bị ai gọi quấy rầy đâu?”
“Tôi nói có là có!”
“…”
“Miễn cho một ít không liên quan người gọi điện thoại lại đây quấy rầy ngươi.”
Lục Dung Nhan thật sự tò mò, vừa nãy ai gọi làm quấy rầy giấc ngủ của đại thiếu gia nhà mình. (Mèo: Tam thiếu gia chứ, còn Sanh ca nữa để đâu?)
Lục Dung Nhan nhấn mạnh vào điện thoại, bất ngờ thấy vẫn còn hoạt động, chỉ hỏng một chút ở bên cạnh màn hình.
Đúng là bại gia tử!
Mở máy, tìm cuộc gọi gần nhất, có chút bất ngờ. hóa ra là Giang Trình minh gọi tới… cho nên… điện thoại quấy rầy trong lời hắn chính là Giang Trình Minh?
“Giang đại ca có nói tìm em việc gì không?” Lục Dung Nhan hỏi hắn.
“Không có!”
Lục Ngạn Diễm bóp mạnh điếu thuốc trong tay.
“Thật không có?”
“Lục Dung Nhan, cô thuê nhà của gã à?”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô có chút lạnh lùng. Lục DungNhan cũng không muốn giấu hắn.
“Đúng vậy, em thuê nhà của anh ấy, chuyện này anh cũng không trách em được, nếu không phải anh can thiệp thì em cũng không tới mức tìm tới anh ấy!”
“Dọn đồ về đi, trả nhà lại!”
“…”
“Cần tôi nói lại sao?”
“… em mới ở có một ngày, mà tiền nhà đã trả cả quý rồi!”
“Thuê bao nhiêu tiền? tôi trả lại cho!” Lục Ngạn Diễm mất hết kiên nhẫn, vò nát điếu thuóc vào gạt tàn.
Lục Dung Nhan lại nhỏ giọng nói: “Nhưng em không có ý dọn về.”
“Lục Dung Nhan ——”
Hắn lại nổi giận.
Hắn lại nổi giận.
Lục Dung Nhan vội nhấc tay, trấn an hắn nói: “Một tháng này anh không thoải mái, em sẽ không đi ra ngoài thuê phòng, em ở lại đây với anh nha.”
“……” Lục Ngạn Diễm đang nổi giận, nhìn thấy khuôn mặt chân thành của cô lại không nỡ nói lời cay đắng.
Lục Dung Nhan nhìn hắn ngập đầy lửa giận, bộ dáng muốn phát lại phát không ra, có chút buồn cười, cố ý nói: “Lục viện trưởng, anh đừng như vậy, anh kích động như vậy, sẽ làm em hiểu lầm anh vì em mà ăn giấm của Giang trình Minh nha!”
“Ta ghen?” Lục Ngạn Diễm khinh thường cười nhạo một tiếng, “Vui đùa cái gì vậy!!”
Lục Dung Nhan nhún nhún vai.
Cô vốn dĩ chính là nói giỡn.
“Lục Dung Nhan……”
Lục Ngạn Diễm híp mắt liếc cô, “Nếu cô nói vậy, cả ngày cô ồn ào đòi ly hôn với tôi, chẳng lẽ là cô… ăn giấm của Khúc Ngọc Khê?”
“…… Ha, em ghen với cô ta?”
Lục Dung Nhan chột dạ cười ha ha, cùng hắn nói: “Em cũng muốn ghen với cô ta đó, em lúc này là một cái lu giấm to đó! Bao nhiêu năm rồi, tâm tư của anh với cô ta chẳng lẽ em mới hiểu sao? Nếu muốn ghen hoặc ly hôn thì em đã sớm thành người độc thân từ lâu rồi, sao còn có thể chờ tới bây giờ?”
Lục Ngạn Diễm trên mặt hiện vẻ không vui, ngón tay chỉ thẳng ra cửa, “Biến biến biến!”
“Anh không đuổi em cũng đi!”
Cô còn phải xuống nhà nấu ăn cho hắn nữa đây!
“Xem bộ dáng anh ban nãy, như là xạo xạo á! Giờ thì tốt rồi, mắng người thật là trung khí mười phần đó!”
“……”
Lục Ngạn Diễm cả một đêm xác thật bị thuốc chống phơi nhiễm hành cho đến chết đi sống lại, kỳ thật đến lúc này, hắn còn sốt nhẹ, cũng không biết sao, đối mặt với người phụ nữ trước mắt thì những cảm giác mệt mỏi đều phảng phất tiêu tán mất, hoặc nói cách khác, dường như có chuyện khác đã hấp hẫn di dời lực chú ý của hắn đi hết. Mà sự hấp dẫn đó chính là người phụ nữ này.
Xem ra cô trở về, cũng không phải là không có tác dụng.
Ít nhất, là cảm giác dễ chịu không thể hiểu được này.
Lục Dung Nhan đi xuống lầu nấu cơm cho hắn.
Thật ra đã lâu rồi cô không vào bếp. Giữa cô và Lục NGạn Diễm quan hệ cũng không phải như vợ chồng nhà người ta, nên trong nhà cũng chẳng có không khí gì, hơn nữa tiểu tử Tiêu Tiêu toàn ở bên nhà nội nên cô càng ít cơ hội xuống bếp.
Cơ hội đặc biệt nấu cơm vì hắn như hôm nay lại càng ít.
Cũng không biết đồ ăn mình nấu có hợp khẩu vị đại thiếu gia này không? Thôi thì, cứ thử xem sao!
Lục đại viện trưởng hắn có bao giờ thấy thuận mắt với cô đâu?! Nếu đổi thành khúc Ngọc Khê thì dù có nấu một nồi cứt chó chắc hắn cũng khen tới tận trời xanh đây!
[Mèo: Vâng, chính là nguyên tác nói là một nồi cứt chó ạ. Mèo không tự dịch chữ này đâu nha!]
“Đang nghĩ gì vậy? Canh trào ra kìa!”
Lục Ngạn Diễm cũng không biết vào phòng bếp từ khi nào.
Hắn cau mày, nhắc nhở cô một câu, duỗi tay vòng qua người cô, vặn bếp nhỏ lại. Lúc này cô mới hoàn hồn, cầm giẻ lau tới lau nước canh đã tràn ra ngoài, thẳng thắn nói: “Em đang nghĩ nếu bây giờ Khúc Ngọc Khê tới nấu ăn cho anh, dù có nấu ra nồi phân chó chắc anh cũng khen nới nóc?!”
“Em cho tôi là não tàn à, hay là thiểu năng trí tuệ? Có ai ngốc tới mức nấu ra một nồi cứt chó mà còn ăn à? Em sao?”
“…” Lục Dung Nhan đảo mắt qua nồi hầm ‘cứt chó’ kia, vừa lúc là nấu cho hắn ăn!
Lục Ngạn Diễm tức giận đưa tay vuốt mặt cô: “Đang mắng thầm tôi, đúng không?”
Lục Dung Nhan cũng không yếu thế, học bộ dáng của hắn, duỗi tay nhéo mặt hắn, “Rõ ràng là tự anh hay làm thế mà, còn oán trách gì ai? Thiên lý đâu rồi! Đau ——”
“Em buông tay!”
“Anh buông trước.”
“…”
Lục Ngạn Diễm đưa cánh tay khác ra nắm lấy bàn tay cô đang nhéo mặt mình, rồi bá đạo ép tay cô vòng ra sau, nhấc bổng cô tới trước mặt mình, khiến núi tuyết của cô dâng cao, áp sát ngay trước ngực hắn… hắn từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống cô: “Mới mấy ngày không giáo huấn đã định leo lên nóc nhà lật ngói đúng không?”
Hai người áp sát thân cận, Lục Dung Nhan cảm nhận được hô hấp nóng rực của hắn phả vào mặt mình, cô hoảng hồn “..là anh nhéo em trước mà.”
Một câu nói ra, không hề quyết đoán.
Chỉ cần Lục Ngạn Diễm tiến tới môt chút là đã….
Thật là không tiền đồ a!
“Ra ngoài ở một ngày đã ngang ngạnh không ít nha! Tôi xem, nếu cho cô ra ngoài thêm vài ngày nữa chắc mũi hất lên tận trời!”
“……” Cô nào có!
“A…canh của em, lại trào rồi!”
Lửa bị canh trào ra “xèo xèo” vang dội, nắp nồi va lanh canh vào thành nồi. Cô vội tránh tay hắn. “Được rồi, anh đừng quậy nữa, đi nghỉ ngơi trước đi! Đừng ảnh hưởng em nấu cơm, bằng không trong chốc nữa khó ăn, lại oán trách em!”
Lục Ngạn Diễm bị cô đuổi ra khỏi bếp.
Hắn ngồi ở trên sô pha, lật báo tới mức chán đến chết, lâu lâu lại không nhịn được mà quay đầu ngắm bóng dáng yêu kiều đang bận rộn trong bếp.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy…… Có nữ nhân này ở nhà, thật tốt!
Tuy có chút phiền, nhưng ít ra, hắn không còn cô đơn đáng thương nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.