Chương 769: Làm sao mới buông tha tôi?
Bộ Tòng Dung
04/04/2020
Cô cái gọi là lý do, bất quá là không yên lòng Lục Ngạn Diễm thôi.
Cô âm thầm cười nhạo chính mình không biết cố gắng.
Cô vừa nghĩ, vừa cúi người cởi giày, đi dép vào.
Vết thương trên người còn đau khiến cô không đi nhanh được.
Kéo nhẹ tay áo, trên tay vết bầm lớn lộ ra… ngay lập tức cảnh tượng trong toilet khách sạn lại hiện ra như khúc phim chiếu trong đầu cô. Mày liễu không tự chủ cau chặt lại, sống tới 30 tuổi, cô chưa từng bị nhục nhã đến như vậy.
Lục Ngạn Diễm ơi Lục Ngạn Diễm, sao anh có thể khốn khiếp đến vậy?
Cô lê từng bước lên cầu thang, khi đi ngang qua phòng Lục Ngạn Diễm, cô không kìm được mà dừng bước. Tuy rằng cô biết khả năng hắn ở nhà là không cao, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhìn vào phòng.
Ngoài dự đoán, cửa phòng ngủ hắn lại khép hờ.
Cô trong lòng vừa động, chẳng lẽ, hắn đã… đã trở lại?
Trong lòng cô không ngừng tự nhắc nhở bản thân, không nên quay đầu lại mà nên về phòng mình đi ngủ. Nhưng sau cùng, cô vẫn không chiến thắng được bản thân mình, cô chính là không có tiền đồ như vậy, làm sao bây giờ?!
Cô đẩy cửa phòng, lặng lẽ thăm dò lướt ánh mắt qua giường hắn. Quả nhiên, Lục Ngạn Diễm đang nằm đó, quần áo và giày đều chưa thay.
Hắn nằm quay lưng về phía cô nên Lục Dung Nhan không đoán được hắn thức hay ngủ, càng không thể biết được vết thương đã xử lý chưa. Mà đây, chính là điều mà cô quan tâm nhất.
Do dự một lát, cô vội bước vào. Sợ kinh động đến hắn nên cô đi rất nhẹ.
Bước chân chậm đưa cô tới mép giường, tiếng hít thở đều đều của hắn truyền tới.
Hẳn là đã ngủ rồi.
Nhận ra điều này khiến cô thở ra nhẹ nhõm. Lúc này, cô thật sự không biết phải đối mặt với nhắn như thế nào.
Cô chậm rãi đi tới mép giường, nhìn hắn. Đôi mắt hắn đang khép, hắn an tĩnh nằm nơi đó. Vết bầm trên mặt đập vào mắt cô, vết thương này nếu không xử lý thì ngày mai sẽ sưng vù lên.
Trong lòng cô bắt đầu âm thầm trách cứ Giang Trình Minh đã ra tay quá nặng.
Ngay sau đó cô lại cười khổ, sao lúc trước cô không biết mình có cái tật không phân biệt đúng sai như vậy?!
Ánh mắt cô lại rơi xuống tay hắn…trên mu bàn tay vết thương loang lổ máu còn chưa khô. Cũng may hắn đã xử hết mớ kính vụn, chỉ là, nhìn vết thương kia Lục Dung Nhan thật sự không dám tưởng tượng tới hắn đã xử lý đám kính vụn thế nào.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình, lấy thuốc khử trùng cùng băng gạc ra, lấy túi chườm lạnh trong tủ lạnh ra, quay lại phòng hắn.
Ngồi trên mép giường, cô đổ Povidine ra bông y tế, cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn. Tuy động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi đánh thức hắn.
Lục Ngạn Diễm mơ hồ mở mắt, hắn vẫn mờ mịt chưa tỉnh, ánh mắt còn tơ máu đỏ ngầu.
Khi bừng tỉnh, nhìn thấy Lục Dung Nhan, hắn lạnh mặt giựt tay lại.
“Đi ra ngoài!”
Cô chậm rãi đi tới mép giường, nhìn hắn. Đôi mắt hắn đang khép, hắn an tĩnh nằm nơi đó. Vết bầm trên mặt đập vào mắt cô, vết thương này nếu không xử lý thì ngày mai sẽ sưng vù lên.
Trong lòng cô bắt đầu âm thầm trách cứ Giang Trình Minh đã ra tay quá nặng.
Ngay sau đó cô lại cười khổ, sao lúc trước cô không biết mình có cái tật không phân biệt đúng sai như vậy?!
Ánh mắt cô lại rơi xuống tay hắn…trên mu bàn tay vết thương loang lổ máu còn chưa khô. Cũng may hắn đã xử hết mớ kính vụn, chỉ là, nhìn vết thương kia Lục Dung Nhan thật sự không dám tưởng tượng tới hắn đã xử lý đám kính vụn thế nào.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình, lấy thuốc khử trùng cùng băng gạc ra, lấy túi chườm lạnh trong tủ lạnh ra, quay lại phòng hắn.
Ngồi trên mép giường, cô đổ Povidine ra bông y tế, cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn. Tuy động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi đánh thức hắn.
Lục Ngạn Diễm mơ hồ mở mắt, hắn vẫn mờ mịt chưa tỉnh, ánh mắt còn tơ máu đỏ ngầu.
Khi bừng tỉnh, nhìn thấy Lục Dung Nhan, hắn lạnh mặt giựt tay lại.
“Đi ra ngoài!”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói rõ ràng có ẩn sự phẫn nộ.
Thật ra, trong lòng Lục Dung Nhan cũng bực bội nhưng lúc này cũng không gác sách muốn so đo cùng hắn. Cô tảng lờ địch ý của hắn vẫn bình tĩnh dùng bông sát trùng cho hắn.
“Tôi nói cô không nghe à?” Hắn lạnh lùng, ánh mắt như băng.
“Nghe, nhưng không tính làm theo.” Cô không ngừng tay, đạm nhiên đáp.
Lục Ngạn Diễm ngồi dậy, lại hất tay cô, đồ sát khuẩn các thứ bị hất tung tóe ra đất, thuốc sát trùng đổ lênh láng.
“Cút! Tôi không cần cô chiếu cố!” Hắn gào lên, ngữ khí sắc bén.
Nhìn đống hỗn độn trên đất, Lục Dung Nhan cố nén giận.
Hôm nay người bị thương, không chỉ có hắn, còn mình thì sao? Từ thân đến tâm, tất cả đều do người đàn ông này! Nhưng cô đã nói tiếng nào đâu? Dựa vào cái gì hiện tại chính mình còn muốn ở lại đây nhìn sắc mặt của hắn? Cô trước nay cũng chưa thiếu hắn cái gì, càng chưa làm qua nửa điểm có lỗi với hắn! Nếu hắn không cần tới mình quản hắn, vậy cô cần gì phải chà đạp chính mình? Quả nhiên là đầu bị nước vào!
Lục Dung Nhan ngồi xổm, chịu đựng đau đớn trên người, nhặt nhạnh đồ trên mặt đất, ném vào hòm thuốc, rồi sau đó, không chần chờ, hờ hững xoay người, đi ra khỏi phòng Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm sửng sốt nửa khắc, bừng tỉnh, tức giận đến dựng lông mày.
Người phụ nữ này, kêu cô đi, là đi liền sao!!!
Cô trở nên nghe lời như vậy từ khi nào?
Lục Dung Nhan trở lại phòng mình, lập tức vào toilet, cô nước lên mặt, không cho mình nghĩ tới vết thương trên người Lục Ngạn Diễm nữa, nhưng mà cô càng bắt mình không nghĩ tới thì hình ảnh vết thương chằng chịt của hắn càng hiện rõ trong đầu cô.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa.
Vớ lấy khăn mặt trên giá lau lung tung vệt nước trên mặt rồi ném đi.
“Lục Ngạn Diễm, kiếp trước nhất định là tôi đã động vào mộ tổ tiên anh, nên giờ mới bị anh tra tấn tới vậy!”
Cô bực bội cắn chặt răng, cuối cùng vẫn tông cửa vào phòng hắn. Hắn đã tắt đèn, căn phòng tối om.
Nhờ ánh trăng mờ mờ cô thấy Lục Ngạn Diễm đang ngồi ở đầu giường hút thuốc.
Căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá làm cô cau mày.
Thằng nhóc này đã bị thương tới vậy mà còn có tâm tư hút thuốc?
“Còn tới làm cái gì?!”
Lục Dung Nhan mới vừa xuất hiện ở cửa, Lục Ngạn Diễm đã lạnh giọng hỏi.
Lục Dung Nhan không để ý tới hắn, đưa tay bật đèn, đi về phía mép giường hắn.
“Vết thương của anh nếu không xử lý sẽ bị bội nhiễm, còn vết thương trên mặt không chừng mai sẽ sưng vù lên. Anh không sợ bị chê cười thì thôi, nhưng tôi còn bận tâm tới mặt mũi của mình!”
“Hừ!” Lục Ngạn Diễm lạnh lùng hừ mũi. Không nói thêm tiếng nào.
Vừa có vết xe đổ nên Lục Dung Nhan không để đồ cạnh hắn mà để lên bàn trà cách hắn một đoạn, cô thành thục mở nắp lọ thuốc đổ vào bông y tế.
Lục Ngạn Diễm lười biếng dựa cả người vào đầu giường, không hé môi, cứ ngồi đó lạnh lùng nhìn cô.
Tay vẫn để yên.
Thấy hắn dường như không hề bài xích mình, Lục Dung Nhan nhẹ nhàng thở phào, ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bàn tay to của hắn mà nhẹ nhàng bôi thuốc
“Nếu đau thì nhớ nói em.”
Lục Ngạn Diễm lạnh mặt không đáp, chỉ khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô không biết ý g.
Lục Dung Nhan vốn cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm với hắn.
Bất quá, cảnh an tĩnh cũng không duy trì bao lâu thì Lục Ngạn Diễm đã phá vỡ.
“Giang Trình Minh hình như bị thương nặng hơn tôi nhỉ.”
“…”
Hóa ra, thằng nhóc này là đang ở trước mặt cô diễu võ dương oai sao?
Lục Dung Nhan vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn.
“Lục Dung Nhan, tai cô điếc à?”
Lục Ngạn Diễm thấy cô giả câm vờ điếc, có chút bực bộ, hắn tùy hứng nắm chặt lấy cổ tay cô.
Lục Dung Nhan ngước mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Anh hy vọng tôi nói cái gì?”
Lục Ngạn Diễm cau mày, “Cô không có gì cần giải thích với tôi sao?!”
“Giải thích cái gì?”
“Cô cùng Giang Trình Minh, rốt cuộc quan hệ như thế nào?”
“Tôi là bạn bè bình thường, anh sẽ tin sao?”
“Bạn bè bình thường?” Lục Ngạn Diễm nhấn mạnh bốn chữ, “Vậy cô nói xem, cái loại bạn bè gì mà mà khiến cô bỏ chồng ở nhà, đi tham gia tiệc của hắn hả! Bà xã, bạn bình thường của cô, thật đúng là đủ bình thường đó!”
Lục Ngạn Diễm nói ý tứ trào phúng, không cần nói thẳng cũng rõ ràng.
Lục Dung Nhan lại cầm tay Lục Ngạn Diễm lên, cúi đầu bôi thuốc. “Việc hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi.”
Cô suy nghĩ, thôi thì cứ nói thật. “Tôi nhờ Giang Trình Minh giới thiệu một luật sư đáng tin cậy về việc ly hôn…”
Bàn tay to lớn đang nằm trong tay cô chợt cứng đờ.
Lục Dung Nhan không cần ngẩng đầu lên vẫn cảm thấy tia nhìn lạnh lùng chiếu thẳng về phía mình.
Cô vờ như không biết, bình tĩnh nhìn Lục Ngạn Diễm, một lúc sau, gật đầu.
“Ừ, muốn ly hôn, muốn được tự do! Đặc biệt là sau viêc tối nay!”
Thời điểm Lục Ngạn Diễm cường bạo cô, cũng đã làm trái tim cô tan nát hoàn toàn.
Cô muốn ly hôn, mỗi phút giây đều muốn!
Không muốn sinh hoạt kiểu vợ chồng hờ không tình cảm này, càng không muốn mỗi ngày trôi qua đều như xác không hồn!
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên duỗi tay, nâng cằm cô bắt cô quay đầu nhìn hắn, cau mày hỏi, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Lục Dung Nhan chợt cảm thấy hơi thở nguy hiểm.
Nhưng lời đã rất vất vả mới dám nói rõ, cô cần phải sợ gì nữa?!
“Nếu anh không muốn ký tên thì chúng ta đành phải nhờ tòa phán quyết! Tôi biết, nếu ra tòa thì cơ hội của tôi gần bằng không, nhưng, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ không từ bỏ!”
Lục Ngạn Diễm cười lạnh, hướng cô phả ra hơi lạnh, “Lục Dung Nhan, cô theo tôi bao năm rồi hẳn phải hiểu rõ tính tôi! Lục Ngạn Diễm tôi đó giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu cô nhất định một hai phải lấy trứng chọi đá, tôi đây có thể dạy cho cô hiểu thế nào là không biết lượng sức mình. Cút!”
Lục Ngạn Diễm hất mặt Lục Dung Nhan ra.
Lục Dung Nhan không nhúc nhích.
Cô biết, Lục Ngạn Diễm có một số việc, nói được làm được!
Đặc biệt là việc lấy trứng chọi đá này.
“Anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi?”
“Tôi không buông tha cô bao giờ?”
Lục Ngạn Diễm buồn cười nhìn cô, vẻ mặt trào phúng. “Vẫn câu nói kia, để Tiêu Tiêu lại, còn cô muốn đi hướng Đông tôi tuyệt đối không kéo cô sang hướng Tây!”
Lời nói đã quyết tuyệt như vậy, cô rốt cuộc còn mong mỏi gì nữa?
Xem đi! Lục Dung Nhan cô theo Lục Ngạn Diễm hắn ngần ấy năm, kết quả là, chỉ có con hắn là quan trọng thôi!
Cô biết mà! Từ sáng sớm cô đã biết, nhưng lúc này nghe hắn nói vậy trong lòng cô lại đau như cắt!
Lục Dung Nhan, sao mày còn chưa chết tâm đi chứ!!!
Lục Dung Nhan ném bông trong tay xuống, nhẹ nhàng đúng lên, “Lục Ngạn Diễm, tôi sẽ rời đi, và tôi sẽ mang con tôi đi theo!”
Nói tới đây, cô lại ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh nước buồn bã nhìn hắn. “Tôi đời này hối hận nhất là… vì con mà kết hôn với anh!”
Nói xong, quay người bước ra ngoài.
Bước chân vừa động, dưới thân truyền đến một cơn đau nhói, lại có máu tươi theo đùi cô chảy xuống dưới.
Cô vốn đúng là hâm mà, mình còn đang bị thương không tự lo còn đi lo cho hắn!
Lục Dung Nhan, mày đã bị thương nặng vậy, còn tự mình tìm đau như vậy!!!
Cô thầm khinh bỉ mình trong lòng.
“Đứng lại!!”
Người đàn ông phía sau gọi cô. Bước chân cô khựng lại giây lát, nhưng cô cũng không dừng lại, không để ý tới hắn mà tiếp tục đi ra ngoài.
“Đáng chết! tôi nói cô đứng lại, không nghe à?!”
Lục Ngạn Diễm tựa hồ đã xốc chăn xuống giường.
Lục Dung Nhan theo bản năng bước nhanh hơn.
Không biết gã cầm thú này lại bắt mình làm gì.
Lúc cô sắp ra khỏi phòng, đôi cánh tay rắn chắc bỗng vươn ra ôm chặt lấy cô, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình được Lục Ngạn Diễm bế bổng lên đi về phía giường hắn.
Lục Dung Nhan khiếp sợ, “Anh đang làm cái gì?”
Lục Ngạn Diễm đem cô đặt ở trên giường mình.
Lục Dung Nhan giãy giụa một chút, “Trên người tôi đang chảy máu.”
“Trên người tôi cũng đang chảy máu. Đừng nhúc nhích! Nằm xuống!”
Lục Ngạn Diễm trên mặt có chút lặng xuống.
“An rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lục Dung Nhan tâm hoảng ý loạn nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm đưa tay xốc váy cô liên, động tác bất làm cô khiếp sợ. Ban tối vừa bị hắn tấn công tàn bạo, giờ mà làm nữa cô e rằng mình chắc chết trên giường mất. Cô sợ tới mức cả người phát run, “Lục Ngạn Diễm, anh đừng nổi điên!! Chẳng lẽ vừa mới trừng phạt, còn chưa đủ sao?!!”
Nghĩ đến sự tình vừa nãy bỉ khuất nhục (ủy khuất nhục nhã), hơn nữa trên người đau đớn, cùng với sợ hãi đối với hắn, đôi mắt kinh hoảng tức khắc chứa đầy nước mắt.
Lục Ngạn Diễm trong lòng vừa động, nhìn vết máu loãng trên đùi cô, hắn khẽ nuốt khan, giọng trầm xuống, “Đau không?”
“… Đau!”
Tôi ra nông nỗi này, anh nói có đau hay không?
Lục Dung Nhan muốn đáp hắn như vậy, nhưng trước mắt, cô chính là thịt trên thớt, cô không dám!
Lục Ngạn Diễm đưa tay bắt lấy mắt cá chân cô đang đạp qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn vao đôi mắt ngấn lệ của cô. “Nếu em ngoan ngoãn không chọc tới tôi, thì cũng đâu phải chịu khổ như vậy.Nằm yên, đừng nhúc nhích!! Nếu dám lộn xộn một phân, thử xem xem!!”
Lục Ngạn Diễm từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo cô.
Câu thử xem xem kia, làm Lục Dung Nhan kinh hồn táng đảm.
Vì tránh cho bả thân bị hắn trừng phạt, cô nằm ở trên giường, thật đúng là không dám lại lộn xộn.
Không trong chốc lát, Lục Ngạn Diễm lục ra từ trong hòm thuốc liền từ hòm thuốc một chai “Chắc bôi cái này được!”
Lục Dung Nhan duỗi tay tính lấy, lại bị Lục Ngạn Diễm né qua, “Chân, banh ra.”
“…”
Lục Dung Nhan trên mặt tức khắc đỏ hồng.
Cho dù bọn họ từng nhiều lần quan hệ, nhưng có trời biết, bọn họ thật chưa từng đối mặt cái kiểu này.
Lục Dung Nhan đương nhiên không!
“Không cần, anh đưa thuốc đây tôi tự bôi được!”
“Vừa nãy em bôi thuốc cho tôi, cho nên theo lý tôi phải bôi lại!”
“Không cần!”
“Tự mình banh ra, bằng không tôi động thủ thì có thể làm em đau đó!”
“Lục Ngạn Diễm!!!”
“Ở đâu!”
“Anh có thể đừng vô sỉ như vậy không?”
Lục Ngạn Diễm cúi người về phía trước “Bác sỹ Lục, cô chắc quên mất, cô hiện tại vẫn là vợ của tôi!! Bất quá, tôi chỉ tốt bụng bôi thuốc cho cô thôi, làm sao đã thành ra vô sỉ?”
“Anh…”
“Nhanh lên!!!”
“Tôi không cần!!!”
“Vậy tôi đây đành phải tự mình động thủ.”
Cuối cùng, thật đúng là Lục Ngạn Diễm tự mình động tay.
Cũng còn may, không làm đau cô.
Lục Ngạn Diễm nhìn thấy vết thương dưới thân cô, tròng mắt co chặt, một lúc sau mới ngước lên nhìn mặt cô đã đỏ bùng, ấp úng nói với cô
“Thực xin lỗi!!!”
- -------
Đoạn này mình thấy bạn LND rất lúng túng, nên lúc nào bạn giận thì mình dịch bạn gọi LDN là CÔ, lúc nào bạn áy náy thì mình dịch là EM nhá.
Nước ngoài cứ wo, ni, ta... tiếng Việt mình xưng hô thật là bắt mệt mà =)
Cô âm thầm cười nhạo chính mình không biết cố gắng.
Cô vừa nghĩ, vừa cúi người cởi giày, đi dép vào.
Vết thương trên người còn đau khiến cô không đi nhanh được.
Kéo nhẹ tay áo, trên tay vết bầm lớn lộ ra… ngay lập tức cảnh tượng trong toilet khách sạn lại hiện ra như khúc phim chiếu trong đầu cô. Mày liễu không tự chủ cau chặt lại, sống tới 30 tuổi, cô chưa từng bị nhục nhã đến như vậy.
Lục Ngạn Diễm ơi Lục Ngạn Diễm, sao anh có thể khốn khiếp đến vậy?
Cô lê từng bước lên cầu thang, khi đi ngang qua phòng Lục Ngạn Diễm, cô không kìm được mà dừng bước. Tuy rằng cô biết khả năng hắn ở nhà là không cao, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại nhìn vào phòng.
Ngoài dự đoán, cửa phòng ngủ hắn lại khép hờ.
Cô trong lòng vừa động, chẳng lẽ, hắn đã… đã trở lại?
Trong lòng cô không ngừng tự nhắc nhở bản thân, không nên quay đầu lại mà nên về phòng mình đi ngủ. Nhưng sau cùng, cô vẫn không chiến thắng được bản thân mình, cô chính là không có tiền đồ như vậy, làm sao bây giờ?!
Cô đẩy cửa phòng, lặng lẽ thăm dò lướt ánh mắt qua giường hắn. Quả nhiên, Lục Ngạn Diễm đang nằm đó, quần áo và giày đều chưa thay.
Hắn nằm quay lưng về phía cô nên Lục Dung Nhan không đoán được hắn thức hay ngủ, càng không thể biết được vết thương đã xử lý chưa. Mà đây, chính là điều mà cô quan tâm nhất.
Do dự một lát, cô vội bước vào. Sợ kinh động đến hắn nên cô đi rất nhẹ.
Bước chân chậm đưa cô tới mép giường, tiếng hít thở đều đều của hắn truyền tới.
Hẳn là đã ngủ rồi.
Nhận ra điều này khiến cô thở ra nhẹ nhõm. Lúc này, cô thật sự không biết phải đối mặt với nhắn như thế nào.
Cô chậm rãi đi tới mép giường, nhìn hắn. Đôi mắt hắn đang khép, hắn an tĩnh nằm nơi đó. Vết bầm trên mặt đập vào mắt cô, vết thương này nếu không xử lý thì ngày mai sẽ sưng vù lên.
Trong lòng cô bắt đầu âm thầm trách cứ Giang Trình Minh đã ra tay quá nặng.
Ngay sau đó cô lại cười khổ, sao lúc trước cô không biết mình có cái tật không phân biệt đúng sai như vậy?!
Ánh mắt cô lại rơi xuống tay hắn…trên mu bàn tay vết thương loang lổ máu còn chưa khô. Cũng may hắn đã xử hết mớ kính vụn, chỉ là, nhìn vết thương kia Lục Dung Nhan thật sự không dám tưởng tượng tới hắn đã xử lý đám kính vụn thế nào.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình, lấy thuốc khử trùng cùng băng gạc ra, lấy túi chườm lạnh trong tủ lạnh ra, quay lại phòng hắn.
Ngồi trên mép giường, cô đổ Povidine ra bông y tế, cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn. Tuy động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi đánh thức hắn.
Lục Ngạn Diễm mơ hồ mở mắt, hắn vẫn mờ mịt chưa tỉnh, ánh mắt còn tơ máu đỏ ngầu.
Khi bừng tỉnh, nhìn thấy Lục Dung Nhan, hắn lạnh mặt giựt tay lại.
“Đi ra ngoài!”
Cô chậm rãi đi tới mép giường, nhìn hắn. Đôi mắt hắn đang khép, hắn an tĩnh nằm nơi đó. Vết bầm trên mặt đập vào mắt cô, vết thương này nếu không xử lý thì ngày mai sẽ sưng vù lên.
Trong lòng cô bắt đầu âm thầm trách cứ Giang Trình Minh đã ra tay quá nặng.
Ngay sau đó cô lại cười khổ, sao lúc trước cô không biết mình có cái tật không phân biệt đúng sai như vậy?!
Ánh mắt cô lại rơi xuống tay hắn…trên mu bàn tay vết thương loang lổ máu còn chưa khô. Cũng may hắn đã xử hết mớ kính vụn, chỉ là, nhìn vết thương kia Lục Dung Nhan thật sự không dám tưởng tượng tới hắn đã xử lý đám kính vụn thế nào.
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng mình, lấy thuốc khử trùng cùng băng gạc ra, lấy túi chườm lạnh trong tủ lạnh ra, quay lại phòng hắn.
Ngồi trên mép giường, cô đổ Povidine ra bông y tế, cẩn thận lau miệng vết thương cho hắn. Tuy động tác hết sức nhẹ nhàng nhưng vẫn không tránh khỏi đánh thức hắn.
Lục Ngạn Diễm mơ hồ mở mắt, hắn vẫn mờ mịt chưa tỉnh, ánh mắt còn tơ máu đỏ ngầu.
Khi bừng tỉnh, nhìn thấy Lục Dung Nhan, hắn lạnh mặt giựt tay lại.
“Đi ra ngoài!”
Hắn lạnh lùng nhìn cô, trong giọng nói rõ ràng có ẩn sự phẫn nộ.
Thật ra, trong lòng Lục Dung Nhan cũng bực bội nhưng lúc này cũng không gác sách muốn so đo cùng hắn. Cô tảng lờ địch ý của hắn vẫn bình tĩnh dùng bông sát trùng cho hắn.
“Tôi nói cô không nghe à?” Hắn lạnh lùng, ánh mắt như băng.
“Nghe, nhưng không tính làm theo.” Cô không ngừng tay, đạm nhiên đáp.
Lục Ngạn Diễm ngồi dậy, lại hất tay cô, đồ sát khuẩn các thứ bị hất tung tóe ra đất, thuốc sát trùng đổ lênh láng.
“Cút! Tôi không cần cô chiếu cố!” Hắn gào lên, ngữ khí sắc bén.
Nhìn đống hỗn độn trên đất, Lục Dung Nhan cố nén giận.
Hôm nay người bị thương, không chỉ có hắn, còn mình thì sao? Từ thân đến tâm, tất cả đều do người đàn ông này! Nhưng cô đã nói tiếng nào đâu? Dựa vào cái gì hiện tại chính mình còn muốn ở lại đây nhìn sắc mặt của hắn? Cô trước nay cũng chưa thiếu hắn cái gì, càng chưa làm qua nửa điểm có lỗi với hắn! Nếu hắn không cần tới mình quản hắn, vậy cô cần gì phải chà đạp chính mình? Quả nhiên là đầu bị nước vào!
Lục Dung Nhan ngồi xổm, chịu đựng đau đớn trên người, nhặt nhạnh đồ trên mặt đất, ném vào hòm thuốc, rồi sau đó, không chần chờ, hờ hững xoay người, đi ra khỏi phòng Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm sửng sốt nửa khắc, bừng tỉnh, tức giận đến dựng lông mày.
Người phụ nữ này, kêu cô đi, là đi liền sao!!!
Cô trở nên nghe lời như vậy từ khi nào?
Lục Dung Nhan trở lại phòng mình, lập tức vào toilet, cô nước lên mặt, không cho mình nghĩ tới vết thương trên người Lục Ngạn Diễm nữa, nhưng mà cô càng bắt mình không nghĩ tới thì hình ảnh vết thương chằng chịt của hắn càng hiện rõ trong đầu cô.
Cuối cùng, cô không thể nhịn được nữa.
Vớ lấy khăn mặt trên giá lau lung tung vệt nước trên mặt rồi ném đi.
“Lục Ngạn Diễm, kiếp trước nhất định là tôi đã động vào mộ tổ tiên anh, nên giờ mới bị anh tra tấn tới vậy!”
Cô bực bội cắn chặt răng, cuối cùng vẫn tông cửa vào phòng hắn. Hắn đã tắt đèn, căn phòng tối om.
Nhờ ánh trăng mờ mờ cô thấy Lục Ngạn Diễm đang ngồi ở đầu giường hút thuốc.
Căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá làm cô cau mày.
Thằng nhóc này đã bị thương tới vậy mà còn có tâm tư hút thuốc?
“Còn tới làm cái gì?!”
Lục Dung Nhan mới vừa xuất hiện ở cửa, Lục Ngạn Diễm đã lạnh giọng hỏi.
Lục Dung Nhan không để ý tới hắn, đưa tay bật đèn, đi về phía mép giường hắn.
“Vết thương của anh nếu không xử lý sẽ bị bội nhiễm, còn vết thương trên mặt không chừng mai sẽ sưng vù lên. Anh không sợ bị chê cười thì thôi, nhưng tôi còn bận tâm tới mặt mũi của mình!”
“Hừ!” Lục Ngạn Diễm lạnh lùng hừ mũi. Không nói thêm tiếng nào.
Vừa có vết xe đổ nên Lục Dung Nhan không để đồ cạnh hắn mà để lên bàn trà cách hắn một đoạn, cô thành thục mở nắp lọ thuốc đổ vào bông y tế.
Lục Ngạn Diễm lười biếng dựa cả người vào đầu giường, không hé môi, cứ ngồi đó lạnh lùng nhìn cô.
Tay vẫn để yên.
Thấy hắn dường như không hề bài xích mình, Lục Dung Nhan nhẹ nhàng thở phào, ngồi xuống cạnh hắn, cầm lấy bàn tay to của hắn mà nhẹ nhàng bôi thuốc
“Nếu đau thì nhớ nói em.”
Lục Ngạn Diễm lạnh mặt không đáp, chỉ khẽ nhướng mày, liếc nhìn cô không biết ý g.
Lục Dung Nhan vốn cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm với hắn.
Bất quá, cảnh an tĩnh cũng không duy trì bao lâu thì Lục Ngạn Diễm đã phá vỡ.
“Giang Trình Minh hình như bị thương nặng hơn tôi nhỉ.”
“…”
Hóa ra, thằng nhóc này là đang ở trước mặt cô diễu võ dương oai sao?
Lục Dung Nhan vẫn không nói lời nào, chỉ cúi đầu chuyên tâm xử lý vết thương cho hắn.
“Lục Dung Nhan, tai cô điếc à?”
Lục Ngạn Diễm thấy cô giả câm vờ điếc, có chút bực bộ, hắn tùy hứng nắm chặt lấy cổ tay cô.
Lục Dung Nhan ngước mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, “Anh hy vọng tôi nói cái gì?”
Lục Ngạn Diễm cau mày, “Cô không có gì cần giải thích với tôi sao?!”
“Giải thích cái gì?”
“Cô cùng Giang Trình Minh, rốt cuộc quan hệ như thế nào?”
“Tôi là bạn bè bình thường, anh sẽ tin sao?”
“Bạn bè bình thường?” Lục Ngạn Diễm nhấn mạnh bốn chữ, “Vậy cô nói xem, cái loại bạn bè gì mà mà khiến cô bỏ chồng ở nhà, đi tham gia tiệc của hắn hả! Bà xã, bạn bình thường của cô, thật đúng là đủ bình thường đó!”
Lục Ngạn Diễm nói ý tứ trào phúng, không cần nói thẳng cũng rõ ràng.
Lục Dung Nhan lại cầm tay Lục Ngạn Diễm lên, cúi đầu bôi thuốc. “Việc hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi.”
Cô suy nghĩ, thôi thì cứ nói thật. “Tôi nhờ Giang Trình Minh giới thiệu một luật sư đáng tin cậy về việc ly hôn…”
Bàn tay to lớn đang nằm trong tay cô chợt cứng đờ.
Lục Dung Nhan không cần ngẩng đầu lên vẫn cảm thấy tia nhìn lạnh lùng chiếu thẳng về phía mình.
Cô vờ như không biết, bình tĩnh nhìn Lục Ngạn Diễm, một lúc sau, gật đầu.
“Ừ, muốn ly hôn, muốn được tự do! Đặc biệt là sau viêc tối nay!”
Thời điểm Lục Ngạn Diễm cường bạo cô, cũng đã làm trái tim cô tan nát hoàn toàn.
Cô muốn ly hôn, mỗi phút giây đều muốn!
Không muốn sinh hoạt kiểu vợ chồng hờ không tình cảm này, càng không muốn mỗi ngày trôi qua đều như xác không hồn!
Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên duỗi tay, nâng cằm cô bắt cô quay đầu nhìn hắn, cau mày hỏi, “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Lục Dung Nhan chợt cảm thấy hơi thở nguy hiểm.
Nhưng lời đã rất vất vả mới dám nói rõ, cô cần phải sợ gì nữa?!
“Nếu anh không muốn ký tên thì chúng ta đành phải nhờ tòa phán quyết! Tôi biết, nếu ra tòa thì cơ hội của tôi gần bằng không, nhưng, chỉ cần có một tia hy vọng, tôi sẽ không từ bỏ!”
Lục Ngạn Diễm cười lạnh, hướng cô phả ra hơi lạnh, “Lục Dung Nhan, cô theo tôi bao năm rồi hẳn phải hiểu rõ tính tôi! Lục Ngạn Diễm tôi đó giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu cô nhất định một hai phải lấy trứng chọi đá, tôi đây có thể dạy cho cô hiểu thế nào là không biết lượng sức mình. Cút!”
Lục Ngạn Diễm hất mặt Lục Dung Nhan ra.
Lục Dung Nhan không nhúc nhích.
Cô biết, Lục Ngạn Diễm có một số việc, nói được làm được!
Đặc biệt là việc lấy trứng chọi đá này.
“Anh muốn thế nào mới buông tha cho tôi?”
“Tôi không buông tha cô bao giờ?”
Lục Ngạn Diễm buồn cười nhìn cô, vẻ mặt trào phúng. “Vẫn câu nói kia, để Tiêu Tiêu lại, còn cô muốn đi hướng Đông tôi tuyệt đối không kéo cô sang hướng Tây!”
Lời nói đã quyết tuyệt như vậy, cô rốt cuộc còn mong mỏi gì nữa?
Xem đi! Lục Dung Nhan cô theo Lục Ngạn Diễm hắn ngần ấy năm, kết quả là, chỉ có con hắn là quan trọng thôi!
Cô biết mà! Từ sáng sớm cô đã biết, nhưng lúc này nghe hắn nói vậy trong lòng cô lại đau như cắt!
Lục Dung Nhan, sao mày còn chưa chết tâm đi chứ!!!
Lục Dung Nhan ném bông trong tay xuống, nhẹ nhàng đúng lên, “Lục Ngạn Diễm, tôi sẽ rời đi, và tôi sẽ mang con tôi đi theo!”
Nói tới đây, cô lại ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh nước buồn bã nhìn hắn. “Tôi đời này hối hận nhất là… vì con mà kết hôn với anh!”
Nói xong, quay người bước ra ngoài.
Bước chân vừa động, dưới thân truyền đến một cơn đau nhói, lại có máu tươi theo đùi cô chảy xuống dưới.
Cô vốn đúng là hâm mà, mình còn đang bị thương không tự lo còn đi lo cho hắn!
Lục Dung Nhan, mày đã bị thương nặng vậy, còn tự mình tìm đau như vậy!!!
Cô thầm khinh bỉ mình trong lòng.
“Đứng lại!!”
Người đàn ông phía sau gọi cô. Bước chân cô khựng lại giây lát, nhưng cô cũng không dừng lại, không để ý tới hắn mà tiếp tục đi ra ngoài.
“Đáng chết! tôi nói cô đứng lại, không nghe à?!”
Lục Ngạn Diễm tựa hồ đã xốc chăn xuống giường.
Lục Dung Nhan theo bản năng bước nhanh hơn.
Không biết gã cầm thú này lại bắt mình làm gì.
Lúc cô sắp ra khỏi phòng, đôi cánh tay rắn chắc bỗng vươn ra ôm chặt lấy cô, thậm chí cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy mình được Lục Ngạn Diễm bế bổng lên đi về phía giường hắn.
Lục Dung Nhan khiếp sợ, “Anh đang làm cái gì?”
Lục Ngạn Diễm đem cô đặt ở trên giường mình.
Lục Dung Nhan giãy giụa một chút, “Trên người tôi đang chảy máu.”
“Trên người tôi cũng đang chảy máu. Đừng nhúc nhích! Nằm xuống!”
Lục Ngạn Diễm trên mặt có chút lặng xuống.
“An rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lục Dung Nhan tâm hoảng ý loạn nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm đưa tay xốc váy cô liên, động tác bất làm cô khiếp sợ. Ban tối vừa bị hắn tấn công tàn bạo, giờ mà làm nữa cô e rằng mình chắc chết trên giường mất. Cô sợ tới mức cả người phát run, “Lục Ngạn Diễm, anh đừng nổi điên!! Chẳng lẽ vừa mới trừng phạt, còn chưa đủ sao?!!”
Nghĩ đến sự tình vừa nãy bỉ khuất nhục (ủy khuất nhục nhã), hơn nữa trên người đau đớn, cùng với sợ hãi đối với hắn, đôi mắt kinh hoảng tức khắc chứa đầy nước mắt.
Lục Ngạn Diễm trong lòng vừa động, nhìn vết máu loãng trên đùi cô, hắn khẽ nuốt khan, giọng trầm xuống, “Đau không?”
“… Đau!”
Tôi ra nông nỗi này, anh nói có đau hay không?
Lục Dung Nhan muốn đáp hắn như vậy, nhưng trước mắt, cô chính là thịt trên thớt, cô không dám!
Lục Ngạn Diễm đưa tay bắt lấy mắt cá chân cô đang đạp qua, ánh mắt sâu thẳm nhìn vao đôi mắt ngấn lệ của cô. “Nếu em ngoan ngoãn không chọc tới tôi, thì cũng đâu phải chịu khổ như vậy.Nằm yên, đừng nhúc nhích!! Nếu dám lộn xộn một phân, thử xem xem!!”
Lục Ngạn Diễm từ trên cao nhìn xuống cảnh cáo cô.
Câu thử xem xem kia, làm Lục Dung Nhan kinh hồn táng đảm.
Vì tránh cho bả thân bị hắn trừng phạt, cô nằm ở trên giường, thật đúng là không dám lại lộn xộn.
Không trong chốc lát, Lục Ngạn Diễm lục ra từ trong hòm thuốc liền từ hòm thuốc một chai “Chắc bôi cái này được!”
Lục Dung Nhan duỗi tay tính lấy, lại bị Lục Ngạn Diễm né qua, “Chân, banh ra.”
“…”
Lục Dung Nhan trên mặt tức khắc đỏ hồng.
Cho dù bọn họ từng nhiều lần quan hệ, nhưng có trời biết, bọn họ thật chưa từng đối mặt cái kiểu này.
Lục Dung Nhan đương nhiên không!
“Không cần, anh đưa thuốc đây tôi tự bôi được!”
“Vừa nãy em bôi thuốc cho tôi, cho nên theo lý tôi phải bôi lại!”
“Không cần!”
“Tự mình banh ra, bằng không tôi động thủ thì có thể làm em đau đó!”
“Lục Ngạn Diễm!!!”
“Ở đâu!”
“Anh có thể đừng vô sỉ như vậy không?”
Lục Ngạn Diễm cúi người về phía trước “Bác sỹ Lục, cô chắc quên mất, cô hiện tại vẫn là vợ của tôi!! Bất quá, tôi chỉ tốt bụng bôi thuốc cho cô thôi, làm sao đã thành ra vô sỉ?”
“Anh…”
“Nhanh lên!!!”
“Tôi không cần!!!”
“Vậy tôi đây đành phải tự mình động thủ.”
Cuối cùng, thật đúng là Lục Ngạn Diễm tự mình động tay.
Cũng còn may, không làm đau cô.
Lục Ngạn Diễm nhìn thấy vết thương dưới thân cô, tròng mắt co chặt, một lúc sau mới ngước lên nhìn mặt cô đã đỏ bùng, ấp úng nói với cô
“Thực xin lỗi!!!”
- -------
Đoạn này mình thấy bạn LND rất lúng túng, nên lúc nào bạn giận thì mình dịch bạn gọi LDN là CÔ, lúc nào bạn áy náy thì mình dịch là EM nhá.
Nước ngoài cứ wo, ni, ta... tiếng Việt mình xưng hô thật là bắt mệt mà =)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.