Chương 820: Ôn nhu của anh chỉ giành cho cô
Bộ Tòng Dung
22/06/2020
Lục Dung Nhan sắc mặt trắng bệch, bàn tay nắm chặt chăn càng thêm vài phần mạnh mẽ.
Giang Mẫn sợ cô thấy Khúc Ngọc Khê sẽ bị kích thích, vội vàng thuận tay đóng của phòng bệnh lại, bản thân đứng ở ngoài cửa không nhượng bộ.
Lục Dung Nhan mới vừa bị đả kích vì sảy thai, lại còn phải nhìn thấy chồng mình mang theo tiểu tam tới cửa ư? Lỡ chút nữa bị kích thích băng huyết thì sao?
Tuy rằng chuyện này khả năng đặc biệt thấp, nhưng thấy Khúc Ngọc Khê trước mặt ai biết được, nên Giang Mẫn vì muốn bảo vệ cô nên vẫn ngăn Lục Ngạn Diễm vào phòng.
“Lục viện trưởng, Tôi cảm thấy anh nên đến vào hôm khác thì tốt hơn!”
Giang Mẫn đối với Lục Ngạ Diễm thái độ thật lạnh lùng.
“Cô ấy thế nào?” Lục Ngạn Diễm sắc mặt rất kém.
“Nhờ phúc của anh, vô cùng không thế nào! Vui chưa?!” Lúc Giang Mẫn nói thì ánh mắt lườm Khúc Ngọc Khê phía sau Lục Ngạn Diễm.
Khúc Ngọc Khê ra vẻ vô tội.
“Để tôi vào!”
“Lục viện trưởng, Dung Nhan hiện tại đại khái là không muốn gặp anh.”
Đang nói, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh đã bị người từ bên trong kéo ra, “Tiểu Mẫn, đừng nháo.”
Người đến là Giang Trình Minh.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày.
Giang Trình Minh nói: “Vào đi! Dung Nhan có chuyện muốn nói.”
Hắn hoàn toàn ra dáng chủ nhân nói.
Đôi mắt Lục Ngạn Diễm thâm u liếc Giang Trình Minh, đáy mắt rõ ràng địch ý, đẩy hai anh em Giang Mẫn ra, đi nhanh vào phòng bệnh.
Khúc Ngọc Khê muốn vào, lại bị Giang Mẫn ngăn cản, “Người ta hai vợ chồng nói chuyện liên quan gì đến cô?”
“Ta xem cô ta ra sao!” Không có Lục Ngạn Diễm, Khúc Ngọc Khê rốt cuộc lộ ra sắc mặt âm hiểm, môi đỏ cong cớn, “Ta đi xem nó, đã chết hay chưa!”
Giang Trình Minh nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê, lạnh lùng cười, “ánh mắt Lục Ngạn Diễm thật không dám khen, loại nữ nhân này mà có thể để mắt, chậc chậc chậc! Thật nên khuyên hắn đi khám mắt!”
“Ngươi lại là ai?” Khúc Ngọc Khê đem Giang Trình Minh đánh giá một lần, cười lạnh, “Hay là… chính là gian - phu của Lục Dung Nhan!Sao? Ả sinh non, lại chăm bẵm vậy, con anh sao?”
“Khúc Ngọc Khê, bớt ngậm máu phun người!!”
Giang Mẫn tức khắc liền nổi giận, chỉ vào mũi Khúc Ngọc Khê mắng to: “Ngươi đừng tưởng rằng chính mình không sạch sẽ thì người khác đều giống ngươi! Anh ta cùng Dung Nhan luôn thanh bạch trong sạch! Bớt bôi nhọ bọn họ đi! Còn ngươi, đúng là không biết xấu hổ, biết rõ người ta đã có vợ, còn lì lợm la liếm, chẳng lẽ lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra không nghĩ tới phải giáo dục ngươi cách làm người sao? Nếu không dạy thì không cần sinh!! Sinh ra tới chỉ biết mang tai họa cho người khác!! Phi!!”
Giang Mẫn ngẩng cổ, đỏ mặt tía tai giáo huấn Khúc Ngọc Khê.
Cô đã muốn giáo dục cái loại đàn bà hư hỏng này lâu rồi, Trước đây vẫn ngại ả là vợ của Lục Ngạn Sanh nên cô mới không cùng nữ nhân này nháo, nhưng hiện tại cô đã không rảnh lo nhiều như vậy!
Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, chính là thiếu giáo huấn!!
Không cho ả chút màu, ả tưởng mọi người dễ coi thường!
Khúc Ngọc Khê bị Giang Mẫn nói, tức giận đến mặt trắng bệch ra, “ Mày mới là đồ không giáo dưỡng!! Nhìn xem hiện tại dáng vẻ này, quả thực là đàn bà đanh đá chửi đổng!”
“Đúng vậy, ta chính là người đàn bà đanh đá chửi đổng!! Ta có thế nào cũng còn hơn thứ tiểu tam không biết xấu hổ!! Đúng không? Anh!”
“Ồn ào gì thế?”
Giang Mẫn đang hăng hái mắng, bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên cách đó không xa.
Giang Mẫn sửng sốt. Nhìn bóng người đàn ông dần hiện rõ, cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần!
Vậy mà… là, Lục Ngạn sanh??!
Không phải tối hôm trước có nhiệm vụ phải đi vài ngày sao? Sao lại trở lại rồi?
Giang Mẫn nghĩ đến ban nãy mình đanh đá, chỉ sợ đều đã bị người đàn ông này thấy rồi, cô tức khắc cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng lên!!!
Giang Trình Minh tựa hồ cũng không nghĩ tới mình cùng Lục Ngạn sanh lại có ngày gặp lại, hắn bước tới trước mặt Lục Ngạn sanh, ước chừng sửng sốt mấy giây, đến tận khi Lục Ngạn sanh đến gần chủ động cùng hắn chào hỏi, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn một quyền nện ở trên vai Lục Ngạn Sanh, “Đã lâu không thấy!”
“Đúng vậy! Đã lâu không thấy……”
Lục Ngạn sanh cảm thán một câu.
Hắn cùng Giang Trình Minh thật sự lâu lắm lâu lắm chưa gặp nhau, đã từng là huynh đệ tốt nhất, sau lại bởi vì đủ loại duyên cớ, hai người đường ai nấy đi……
Lục Ngạn Sanh ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Giang Mẫn, Giang Mẫn bị hắn vừa thấy, vội quaymặt đi, hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn hắn.
Cô cảm thấy, ánh mắt kia của hắn, đã tinh tường viết rõ đối với cô là khiếp sợ hoặc là kinh hách?
Không thể tưởng được mấy năm không gặp, cô lại là đanh đá như vậy đi? Có phải hay không mọi mong đợi tất cả đều tiêu tan thành ảo ảnh? Ừ, khẳng định sẽ có một ít đi! Ai sẽ thích con gái đanh đá chứ? Đặc biệt là người bị mắng lại là vợ của hắn, à, không đúng! Vợ trước!! Vợ trước!!
“Ban nãy có chuyện gì?” Lục Ngạn sanh hỏi Giang Mẫn, ánh mắt thật sâu nhìn cô.
Giang Trình Minh nhìn thoáng qua em mình, từ biểu tình của cô hắn đã phát giác quan hệ của bọn họ hình như có chút đặc biệt.
“Ngạn Sanh, anh tới vừa lúc!!” Khúc Ngọc Khê vội vàng thân mật khoác tay Lục Ngạn Sanh, hốc mắt đỏ bừng, ra vẻ lã chã chực khóc, “Hai người bọn họ huynh muội liên hợp lại khi dễ em!! Nói rõ chính là ỷ thế hiếp người!”
Giang Mẫn nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê kéo kéo tay Lục Ngạn Sanh, tức giận đến mức mắng một câu: “Quả nhiên không biết xấu hổ!!”
Mắng xong liền chuẩn bị đi, không ngờ vừa bước đi thì cánh tay đã bị Lục Ngạn Sanh nắm lấy. Giang Mẫn quay đầu lại, trừng hắn liếc mắt một cái, “Buông ra!”
“Vẻ mặt em đầy ủy khuất thế kia, anh làm sao buông được?”
Lục Ngạn Sanh hơi dùng lực một chút, kéo cô gái đang tức giận tới trước mặt mình, mà tay kia đã gỡ khỏi tay Khúc Ngọc Khê, “Ngọc Khê, tôi và cô đã không còn quan hệ gì, nên cô nên bảo trì khoảng cách thích hợp đi! Miễn cho tôi bị hiểu lầm không cần thiết”
Hắn nói, lại kéo tay Giang Mẫn, hỏi Giang Mẫn vẻ mặt vẫn còn bất mãn, “Nói đi! Ai mới chọc em giận vậy?”
“……” Khúc Ngọc Khê không thể tin được một màn trước mắt này, một khắc kia, ả quả thực tức giận đến mắt muốn lọt khỏi tròng.
Giang Mẫn sợ cô thấy Khúc Ngọc Khê sẽ bị kích thích, vội vàng thuận tay đóng của phòng bệnh lại, bản thân đứng ở ngoài cửa không nhượng bộ.
Lục Dung Nhan mới vừa bị đả kích vì sảy thai, lại còn phải nhìn thấy chồng mình mang theo tiểu tam tới cửa ư? Lỡ chút nữa bị kích thích băng huyết thì sao?
Tuy rằng chuyện này khả năng đặc biệt thấp, nhưng thấy Khúc Ngọc Khê trước mặt ai biết được, nên Giang Mẫn vì muốn bảo vệ cô nên vẫn ngăn Lục Ngạn Diễm vào phòng.
“Lục viện trưởng, Tôi cảm thấy anh nên đến vào hôm khác thì tốt hơn!”
Giang Mẫn đối với Lục Ngạ Diễm thái độ thật lạnh lùng.
“Cô ấy thế nào?” Lục Ngạn Diễm sắc mặt rất kém.
“Nhờ phúc của anh, vô cùng không thế nào! Vui chưa?!” Lúc Giang Mẫn nói thì ánh mắt lườm Khúc Ngọc Khê phía sau Lục Ngạn Diễm.
Khúc Ngọc Khê ra vẻ vô tội.
“Để tôi vào!”
“Lục viện trưởng, Dung Nhan hiện tại đại khái là không muốn gặp anh.”
Đang nói, bỗng nhiên, cửa phòng bệnh đã bị người từ bên trong kéo ra, “Tiểu Mẫn, đừng nháo.”
Người đến là Giang Trình Minh.
Lục Ngạn Diễm nhíu mày.
Giang Trình Minh nói: “Vào đi! Dung Nhan có chuyện muốn nói.”
Hắn hoàn toàn ra dáng chủ nhân nói.
Đôi mắt Lục Ngạn Diễm thâm u liếc Giang Trình Minh, đáy mắt rõ ràng địch ý, đẩy hai anh em Giang Mẫn ra, đi nhanh vào phòng bệnh.
Khúc Ngọc Khê muốn vào, lại bị Giang Mẫn ngăn cản, “Người ta hai vợ chồng nói chuyện liên quan gì đến cô?”
“Ta xem cô ta ra sao!” Không có Lục Ngạn Diễm, Khúc Ngọc Khê rốt cuộc lộ ra sắc mặt âm hiểm, môi đỏ cong cớn, “Ta đi xem nó, đã chết hay chưa!”
Giang Trình Minh nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê, lạnh lùng cười, “ánh mắt Lục Ngạn Diễm thật không dám khen, loại nữ nhân này mà có thể để mắt, chậc chậc chậc! Thật nên khuyên hắn đi khám mắt!”
“Ngươi lại là ai?” Khúc Ngọc Khê đem Giang Trình Minh đánh giá một lần, cười lạnh, “Hay là… chính là gian - phu của Lục Dung Nhan!Sao? Ả sinh non, lại chăm bẵm vậy, con anh sao?”
“Khúc Ngọc Khê, bớt ngậm máu phun người!!”
Giang Mẫn tức khắc liền nổi giận, chỉ vào mũi Khúc Ngọc Khê mắng to: “Ngươi đừng tưởng rằng chính mình không sạch sẽ thì người khác đều giống ngươi! Anh ta cùng Dung Nhan luôn thanh bạch trong sạch! Bớt bôi nhọ bọn họ đi! Còn ngươi, đúng là không biết xấu hổ, biết rõ người ta đã có vợ, còn lì lợm la liếm, chẳng lẽ lúc mẹ ngươi sinh ngươi ra không nghĩ tới phải giáo dục ngươi cách làm người sao? Nếu không dạy thì không cần sinh!! Sinh ra tới chỉ biết mang tai họa cho người khác!! Phi!!”
Giang Mẫn ngẩng cổ, đỏ mặt tía tai giáo huấn Khúc Ngọc Khê.
Cô đã muốn giáo dục cái loại đàn bà hư hỏng này lâu rồi, Trước đây vẫn ngại ả là vợ của Lục Ngạn Sanh nên cô mới không cùng nữ nhân này nháo, nhưng hiện tại cô đã không rảnh lo nhiều như vậy!
Loại nữ nhân không biết xấu hổ này, chính là thiếu giáo huấn!!
Không cho ả chút màu, ả tưởng mọi người dễ coi thường!
Khúc Ngọc Khê bị Giang Mẫn nói, tức giận đến mặt trắng bệch ra, “ Mày mới là đồ không giáo dưỡng!! Nhìn xem hiện tại dáng vẻ này, quả thực là đàn bà đanh đá chửi đổng!”
“Đúng vậy, ta chính là người đàn bà đanh đá chửi đổng!! Ta có thế nào cũng còn hơn thứ tiểu tam không biết xấu hổ!! Đúng không? Anh!”
“Ồn ào gì thế?”
Giang Mẫn đang hăng hái mắng, bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên cách đó không xa.
Giang Mẫn sửng sốt. Nhìn bóng người đàn ông dần hiện rõ, cô còn chưa kịp hồi phục tinh thần!
Vậy mà… là, Lục Ngạn sanh??!
Không phải tối hôm trước có nhiệm vụ phải đi vài ngày sao? Sao lại trở lại rồi?
Giang Mẫn nghĩ đến ban nãy mình đanh đá, chỉ sợ đều đã bị người đàn ông này thấy rồi, cô tức khắc cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lựng lên!!!
Giang Trình Minh tựa hồ cũng không nghĩ tới mình cùng Lục Ngạn sanh lại có ngày gặp lại, hắn bước tới trước mặt Lục Ngạn sanh, ước chừng sửng sốt mấy giây, đến tận khi Lục Ngạn sanh đến gần chủ động cùng hắn chào hỏi, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh.
Hắn một quyền nện ở trên vai Lục Ngạn Sanh, “Đã lâu không thấy!”
“Đúng vậy! Đã lâu không thấy……”
Lục Ngạn sanh cảm thán một câu.
Hắn cùng Giang Trình Minh thật sự lâu lắm lâu lắm chưa gặp nhau, đã từng là huynh đệ tốt nhất, sau lại bởi vì đủ loại duyên cớ, hai người đường ai nấy đi……
Lục Ngạn Sanh ánh mắt không tự giác dừng ở trên mặt Giang Mẫn, Giang Mẫn bị hắn vừa thấy, vội quaymặt đi, hoàn toàn không còn mặt mũi nhìn hắn.
Cô cảm thấy, ánh mắt kia của hắn, đã tinh tường viết rõ đối với cô là khiếp sợ hoặc là kinh hách?
Không thể tưởng được mấy năm không gặp, cô lại là đanh đá như vậy đi? Có phải hay không mọi mong đợi tất cả đều tiêu tan thành ảo ảnh? Ừ, khẳng định sẽ có một ít đi! Ai sẽ thích con gái đanh đá chứ? Đặc biệt là người bị mắng lại là vợ của hắn, à, không đúng! Vợ trước!! Vợ trước!!
“Ban nãy có chuyện gì?” Lục Ngạn sanh hỏi Giang Mẫn, ánh mắt thật sâu nhìn cô.
Giang Trình Minh nhìn thoáng qua em mình, từ biểu tình của cô hắn đã phát giác quan hệ của bọn họ hình như có chút đặc biệt.
“Ngạn Sanh, anh tới vừa lúc!!” Khúc Ngọc Khê vội vàng thân mật khoác tay Lục Ngạn Sanh, hốc mắt đỏ bừng, ra vẻ lã chã chực khóc, “Hai người bọn họ huynh muội liên hợp lại khi dễ em!! Nói rõ chính là ỷ thế hiếp người!”
Giang Mẫn nhìn chằm chằm Khúc Ngọc Khê kéo kéo tay Lục Ngạn Sanh, tức giận đến mức mắng một câu: “Quả nhiên không biết xấu hổ!!”
Mắng xong liền chuẩn bị đi, không ngờ vừa bước đi thì cánh tay đã bị Lục Ngạn Sanh nắm lấy. Giang Mẫn quay đầu lại, trừng hắn liếc mắt một cái, “Buông ra!”
“Vẻ mặt em đầy ủy khuất thế kia, anh làm sao buông được?”
Lục Ngạn Sanh hơi dùng lực một chút, kéo cô gái đang tức giận tới trước mặt mình, mà tay kia đã gỡ khỏi tay Khúc Ngọc Khê, “Ngọc Khê, tôi và cô đã không còn quan hệ gì, nên cô nên bảo trì khoảng cách thích hợp đi! Miễn cho tôi bị hiểu lầm không cần thiết”
Hắn nói, lại kéo tay Giang Mẫn, hỏi Giang Mẫn vẻ mặt vẫn còn bất mãn, “Nói đi! Ai mới chọc em giận vậy?”
“……” Khúc Ngọc Khê không thể tin được một màn trước mắt này, một khắc kia, ả quả thực tức giận đến mắt muốn lọt khỏi tròng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.