Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 776: Trong lòng có nhau

Bộ Tòng Dung

05/05/2020

“Thực xin lỗi, Ngạn Sanh ca, điều kiện này, tôi không thể đáp ứng anh! Ngạn diễm ca đã đáp ứng vì tôi ly hôn! Cho nên, cho dù là anh, cũng ngăn cản không được chúng ta ở bên nhau! Cho dù hiện tại anh không đồng ý cùng tôi ly hôn, tôi cùng Ngạn Diễm trong lén lút cũng có thể ở bên nhau, tôi có biện pháp sẽ làm anh ấy khuất phục với tôi.”

Khúc Ngọc Khê tự tin cười, không hề cảm thấy chính mình câu - dẫn đàn ông đã có có vợ là việc đáng xấu hổ.

Ngoài phòng bệnh, Lục Dung Nhan nghe không nổi nữa, theo như lời của Khúc Ngọc Khê, chỉ cần ả nguyện ý, trong lén lút ả

có đủ loại biện pháp cùng Lục Ngạn Diễm ở bên nhau.

Nói khó nghe chút, đó chính là thông - gian!

Mà cô thì sao? Chẳng lẽ muốn cô yên lặng chịu đựng? Cô tự hỏi mình làm được chăng?Cũng không cần làm! Cô còn không đến mức hèn mọn đến vậy.

Nếu Khúc Ngọc Khê muốn, mà Lục Ngạn Diễm cũng thích, vậy cô tội gì làm khó bọn họ, lúc này đương nhiên là thành toàn! Thành toàn bọn họ, cũng buông tha chính mình! Thật tốt!

Lục Dung Nhan gõ cửa, đi vào.

“Đại ca.”

Cô lễ phép chào Lục Ngạn sanh.

Khúc Ngọc Khê thấy cô tiến vào, sắc mặt tức khắc trầm xuống.

Lục Dung Nhan cũng không để bụng, “Thực xin lỗi, vừa mới nghe hai người đối thoại, tôi cũng nghe được một ít. Đại ca, cảm ơn anh đã có lòng giữ gìn hôn nhân hộ bọn em, nhưng là… Thật sự không cần! Em cùng ngạn diễm đã chuẩn bị ly hôn.”

Lục Ngạn Sanh sửng sốt, “Ngạn Diễm đồng ý?”

“Đồng ý, chỉ là ở bọn em đang tranh chấp quyền nuôi Tiêu Tiêu thôi! Nhưng ký tên cũng bất quá là chuyện sớm hay muộn thôi.”

Khúc Ngọc Khê nghe vậy, cười thoả mãn, cùng Lục Dung Nhan nói: “việc nuôi nấng Tiêu Tiêu tôi sẽ tìm cơ hội l khuyên nhủ Ngạn Diễm ca, cô yên tâm, anh ấy sẽ vứt bỏ!”

Chủ yếu chính là, ả không vui khi phải làm mẹ kế cho con của Lục Dung Nhan!!

[Meo_mup said: thiệt rồ cả người với con điên này!!!! ]

Lục Dung Nhan thật sự chán ghét thái độ của ả, chỉ hừ một tiếng, “Nếu cô có thể nói, đó là tốt nhất!

Còn nữa, cô cũng không hy vọng con mình phải gọi cái thể loại này là mẹ kế.

“Đại ca, chúc mừng anh, rốt cuộc lại khôi phục cuộc sống độc thân.” Lục Dung Nhan cười chúc mừng Lục Ngạn Sanh.

Khúc Ngọc Khê trên mặt lại khó coi.

Cùng ả ly hôn, chẳng lẽ là một sự kiện đáng chúc mừng sao? Nữ nhân này có ý tứ gì? Đây nói rõ chính là nhục nhã ả!

Lục Dung Nhan cũng lười dây dưa này đó với ả, chỉ hỏi: “Hôm nay cảm giác thế nào?”

“……” Khúc Ngọc Khê cũng không để ý tới cô, quay đầu qua một bên.

Lục Dung Nhan không để bụng, đi ra phía trước, mạnh mẽ bẻ mặt ả để kiểm tra đồng tử.

“Ngươi làm gì? Đừng chạm vào ta!!”

Khúc Ngọc Khê vẻ mặt không vui, muốn tránh khỏi tay cô

“Lục Dung Nhan, coi chừng ta khiếu nại ngươi!”

Lục Dung Nhan ánh mắt lạnh lùng như dao cau liếc ả, tay cũng không buông, mạnh mẽ banh hai mắt ả ra nhìn nhìn, cuối cùng, không có việc gì mới buông lỏng ra, cúi đầu ghi vào bệnh án, vừa lạnh lùng nói:

“Khiếu nại tôi hả? Tìm ai khiếu nại? Lục Ngạn Diễm? Nếu có bản lĩnh làm hẵng nói, nếu không ấy, kêu hắn đuổi tôi luôn đi?”

“Ngươi……” Khúc Ngọc Khê bị Lục Dung Nhan chế nhạo khiến mặt trắng bệch

Lục Dung Nhan đắc ý nhướng mi, cuối cùng, quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngạn Sanh, “Ngạn Sanh ca, em còn có việc, đi trước.”

“Cô ta không có vấn đề gì ché?” Lục Ngạn sanh hỏi cô.



Lục Dung Nhan lắc lắc đầu, “Yên tâm đi! Chỉ cần cô ta không tiếp tục làm, không chết được.”

“……” Khúc Ngọc Khê tức giận đến trên mặt biểu tình đã có chút vặn vẹo, ả thật hận không thể xé rách mặt Lục Dung Nhan! Ả nghĩ:

‘Cô ta đã đến mức chồng không cần vậy mà còn dám kiêu ngạo trước mặt mình!!! Làm như là kẻ thắng cuộc vậy!!!

Dựa vào cái gì?!’

“Anh đưa em ra ngoài.”

Lục Ngạn sanh nói, đứng dậy, theo Lục Dung Nhan ra khỏi phòng bệnh Khúc Ngọc Khê.

Cửa khép lại, Khúc Ngọc Khê hung hăng ném một cái gối đầu nện vào cửa, “Lục Dung Nhan, ta cùng ngươi không để yên!!”

Lục Ngạn sanh đưa Lục Dung Nhan ra ngoài cửa, “Dung nhan, Ngọc khê nha đầu này từ nhỏ chính là bị chiều quá mà lớn lên, cô ta nói những lời này đó, em đừng để trong lòng.”

“Ngạn sanh ca, em biết anh muốn nói cái gì, anh yên tâm đi! Em là người luôn luôn lạc quan, không phải ai cũng có thể ảnh hưởng tới tâm tình của em.” Lục Dung Nhan ra vẻ không để bụng.

“ Ngạn Diễm đâu?”

“……”

Lục Dung Nhan ngẩn ra.

“Như vậy xem ra, Ngạn Diễm ở trong lòng em vẫn là có chút phân lượng.”

“Ngạn sanh ca, anh hiện tại là đang chê cười em sao?”

“Nào dám, em chính em dâu anh mà.” Lục Ngạn sanh thở dài, lại hỏi: “Em Cùng ngạn diễm thật sự đã tới nước phải ly hôn sao?”

“Không sai biệt lắm! Đã như vậy, em còn có thể kiên trì sao?” Lục Dung Nhan đáy mắt có chút chua xót.

“…… Xin lỗi.” Lục Ngạn sanh xin lỗi.

“Việc gì anh phải xin lỗi?”

“Nói như thế nào đây? Vô luận là Ngọc khê, hay là Ngạn diễm, anh đều hẳn là thay bọn họ xin lỗi, còn nữa, em cùng Ngạn diễm nháo đến tình trạng này, cũng cùng anh thoát không khỏi liên quan. Nếu anh ngày thường quan tâm Ngọc khê, đối xử với cô ấy nhiệt tình một ít, có lẽ cô ta không chừng sẽ không phá hoại hôn nhân xủa em và Ngạn Diễm. Cho nên, việc này chung quy vẫn là cùng anh có quan hệ.”

Lục Dung Nhan cười cười, “Đại ca, nếu không có phát sinh sự tình, chúng ta ai đều không thể đánh giá, anh cần gì phải đem trách nhiệm

ôm tới mình chứ? Chúng ta đều là đương sự, ai cũng chưa có biện pháp thoát thân, đương nhiên, ai cũng đều có trách nhiệm, cho nên, em chưa từng oán trach ai. Hiện giờ với em mà nói, sống thật tốt, sống thật vui cùng con quan trọng hơn bất cứ điều gì!”

“Dung nhan, em là một cô gái tốt, hy vọng về sau, em có thể tìm được một em yêu, cũng yêu em, một người đàn ông tốt!”

Lục Ngạn sanh là chân thành chúc phúc cho cô.

“Đại ca, anh cũng là hảo nam nhân! Nói thật, khi em nghe được anh cùng Khúc Ngọc Khê kết hôn nhiều năm như vậy thế nhưng đều không có chạm qua cô ta thời điểm, em thật sự…… Rất bất ngờ!! Ít nhất điểm này, theo ý em mà nói anh vốn không phải người xấu!”

Lục Ngạn sanh lắc lắc đầu, “Không phải đâu, chung quy anh là phụ tiểu nha đầu kia.”

“Ngạn sanh ca, em có thể hỏi anh một chuyện riêng tư không?”

“Em hỏi đi!”

“Anh, trong lòng có phải còn có người khác?”

“…… Lúc trước có đi!”

“Hiện tại không có?”

“…… Có lẽ!”

“……” cái đáp án ba phải kiểu thế nào cũng được, thật đúng là đáp cũng như không.

“Được rồi, đừng ở chỗ này bát quái, không phải còn có việc muốn làm sao? Em nhanh đi thôi!”

“Da! Bye bye anh!”



“Bye bye.”

Lục Dung Nhan rời khỏi phòng bệnh Khúc Ngọc Khê, lại đi khám cho các bệnh nhân khác, một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, trở về văn phòng, liền thấy Giang Mẫn đang ở trước bàn làm việc sửa sang lại bệnh án trong tay.

“Tiểu mẫn.” Lục Dung Nhan đi qua, nghĩ nghĩ sau, nhỏ giọng hỏi cô: “Ngày đó anh cậu không có việc gì chứ? Bị thương nghiêm trọng hay không?”

“Có thể có chuyện gì chứ! Bất quá chính là trúng mấy quyền thôi! Cậu yên tâm đi, anh tớ tốt xấu cũng là bộ đội xuất thân, bị như vậy với anh ấy mà nói không phải là chuyện gì! Nói nữa, quyền sau cùng,không phải là cậu đỡ sao? Đúng rồi, Lục viện trưởng đâu? Anh ấy không có gì chuyện gì chứ? Lúc ấy xem tay anh ấy có vẻ bị thương rất lợi hại.”

“Không sao, bôi thuốc rồi, cũng không có vấn đề lớn.”

“Vậy là tốt rồi.” Giang Mẫn gật gật đầu, lại tiến lên, hỏi cô: “Vậy còn cậu? Cậu không sao chứ?”

Giang Mẫn nói, ánh mắt lo lắng hướng về bụng dưới Lục Dung Nhan, Lục Dung Nhan bộ mặt ửng đỏ, vội lắc đầu, “tớ cũng không có việc gì.”

“Ai……” Giang Mẫn thở dài, “Thật không rõ, hai người các cậu như thế nào lại đến bước này……”

“Được rồi, nghĩ không rõ cũng đừng suy nghĩ! hợp đồng thuê nhà đâu? Có đem đến không?” Ngày đó đã nói Giang Mẫn sẽ đem thuê nhà hợp đồng tới cho cô.

“Có manh đến!” Giang Mẫn nói, từ trong ngăn kéo đem hợp đồng ra, lại hỏi, “cậu xác định muốn thuê sao?”

“Đương nhiên muốn thuê!”

Lục Dung Nhan nói, nhận lấy hợp đồng, “nhà tôt như vậy còn không thuê, cậu cho tớ là đồ ngốc à?”

“Lục viện trưởng biết không?” Giang Mẫn còn có chút lo lắng.

“Không cần cho hắn biết, chờ tớ chuyển nhà, hắn tự nhiên sẽ biết.”

“Dung nhan, cậu thật không tính nói cho với anh ấy trước à?”

“Tớ nếu cho anh ta biết, cậu cảm thấy tớ còn đi được sao?”

“Anh ấy không chịu cho cậu dọn đi, có phải bởi vì luyến tiếc chăng?”

“……” Lục Dung Nhan cười nhạo một tiếng, chế giễu nhìn Giang Mẫn, cuối cùng, đem hợp đồng nhẹ gõ lên đầu cô nàng, “Sức tưởng tượng nhưng thật ra rất phong phú!”

“Tớ nói thật!”

“Tớ cũng nói thật a!” Lục Dung Nhan nói, cúi đầu, ký tên lên hợp đồng.

“Hợp đồng cậu cũng chưa xem đâu!”

“Không cần xem! hai anh em cậu chẳng lẽ tớ còn không tin được?”

“Thật ký? Để tớ đem về cho anh ấy. Đúng rồi, anh tớ còn nói,cậu muốn khi nào vào ở đều được, anh tớ tìm người dọn dẹp sạch sẽ rồi.”

“Hảo, giúp tớ cảm ơn anh ấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, vài ngày nữa tớ sẽ dọn qua đi.”

“Ok.”

Suy nghĩ xong, Lục Dung Nhan quyết định đêm nay liền dọn ra khỏi biệt thự Thanh Nhã cư.

Thứ nhất, Lục Ngạn Diễm buổi chiều ca mổ vô cùng quan trọng, cho nên, hắn khẳng định không về nhà sớm, cô có thể thừa dịp hắn không ở nhà dọn ra ngoài.

Thứ hai, cũng là điều cô cho rằng quan trọng hơn một chút, đó chính là, tốc chiến tốc thắng, tránh khỏi đêm dài lắm mộng.

Tối qua, ngủ cùng hắn cả đêm, Lục Dung Nhan sợ hãi phát sinh lần thứ hai.

Mà sợ hãi là bởi vì…… E sợ cho chính mình sẽ lại lần bị hãm vào phần tình cảm với hắn!

Một khi cô thật sự lại lâm vào kia hải thị thận lâu kia, muốn trở ra, liền thật sự khó khăn! Hiện giờ cô thật vất vả thanh tỉnh, cho nên, cô cần phải nhẫn tâm làm cho chính mình hoàn toàn tránh thoát.

Cho nên, hôn nhân này phải ly!

Mà nhà này, cô cũng phải rời đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Niệm Niệm Hôn Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook