Chương 42: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 42
Thập Tứ Lang
10/02/2024
Năm đó vị trưởng lão này là người đầu tiên nháo nhào với trưởng lão Đinh Tuất, mặc dù Đại tăng lữ không trải qua sự kiện Tân Sửu trưởng lão mang theo một đám tộc nhân di chuyển đến Quất Tử hồ, nhưng hắn cực kỳ khâm phục quyết tâm của Tân Sửu trưởng lão. Dù sao người dám phản nghịch với Đinh Tuất trưởng lão thật sự không nhiều lắm.
Tân Sửu trưởng lão chắp tay đáp lễ, thái độ rất là thân mật: "Tiểu Nguyên Trọng, chuyện Chiến Quỷ tới khiêu khích, đa tạ ngươi."
Đại tăng lữ cười nói: "Tân Sửu trưởng lão, tên đó đã là quá khứ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đừng gọi ta như vậy nữa"
Tân Sửu trưởng lão thản nhiên nói: "Ngươi đi theo Đinh Tuất nhiều năm như vậy, cũng học được cách làm một bộ thần thần bí bí."
Đại tăng lữ kia như không nghe thấy. Hắn đã sớm nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu áo trắng sau lưng Tân Sửu trưởng lão, lập tức cười như hoa, chân không chạm đất lướt qua cô nương như cây chèo gió, liên tục nói: "Tử Thanh tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, tỷ càng ngày càng xinh đẹp, có nhớ ta không?"
Tử Thanh cười vỗ vai hắn: "Ngươi đúng là bộ dạng cũ, một chút cũng không thay đổi."
"Tử Thanh tỷ tỷ lại thay đổi không ít." Đại tăng lữ hận không thể dính lên người nàng ta. "Thay đổi như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra."
Tử Thanh thoải mái nắm tay hắn, nói: "Cái tính miệng nam mô bụng một bồ dao găm này còn chưa sửa, cũng được, nếu đã tới rồi, ở thêm mấy ngày, nói chuyện của Tử Phi cho ta biết, lần này còn chưa kịp nhìn thấy hắn, hắn đã chết rồi."
Nàng mặc dù đã cố gắng che giấu tâm tình, nhưng nói đến từ “chết”, vẫn nghẹn ngào một chút.
Đại tăng lữ không khỏi trầm mặc, chậm rãi đứng thẳng người, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Tử Phi là đệ đệ của Tử Thanh, thời điểm Tử Thanh theo Tân Sửu trưởng lão rời đi, Tử Phi còn nhỏ, được Đinh Tuất trưởng lão cố giữ lại. Đại tăng lữ từ đầu đến cuối vẫn không quên được cái chết của Tử Phi, lại thêm Cơ Đàm Âm không hiểu sao lại không chết... Nghĩ đến Cơ Đàm Âm, tâm trạng của hắn càng xấu đi.
Tử Thanh vội vàng kéo cánh tay hắn lại, cười nói: "Không liên quan tới ngươi, không cần tự trách. Lần này ở thêm mấy ngày, phu quân vẫn luôn oán trách ngươi không đến thì không ai cùng hắn uống rượu."
Đại tăng lữ không có tâm tình nói đùa, miễn cưỡng ứng phó hai câu, theo mọi người vòng qua trung đình, đã thấy trên hồ nước nhỏ xây sáu tòa đài cao, trên đó có sáu tộc nhân đang liên tục thi pháp, không ngừng tăng cường kết giới bên ngoài.
Tân Sửu trưởng lão chắp tay đáp lễ, thái độ rất là thân mật: "Tiểu Nguyên Trọng, chuyện Chiến Quỷ tới khiêu khích, đa tạ ngươi."
Đại tăng lữ cười nói: "Tân Sửu trưởng lão, tên đó đã là quá khứ bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ đừng gọi ta như vậy nữa"
Tân Sửu trưởng lão thản nhiên nói: "Ngươi đi theo Đinh Tuất nhiều năm như vậy, cũng học được cách làm một bộ thần thần bí bí."
Đại tăng lữ kia như không nghe thấy. Hắn đã sớm nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu áo trắng sau lưng Tân Sửu trưởng lão, lập tức cười như hoa, chân không chạm đất lướt qua cô nương như cây chèo gió, liên tục nói: "Tử Thanh tỷ tỷ, nhiều năm không gặp, tỷ càng ngày càng xinh đẹp, có nhớ ta không?"
Tử Thanh cười vỗ vai hắn: "Ngươi đúng là bộ dạng cũ, một chút cũng không thay đổi."
"Tử Thanh tỷ tỷ lại thay đổi không ít." Đại tăng lữ hận không thể dính lên người nàng ta. "Thay đổi như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không nhận ra."
Tử Thanh thoải mái nắm tay hắn, nói: "Cái tính miệng nam mô bụng một bồ dao găm này còn chưa sửa, cũng được, nếu đã tới rồi, ở thêm mấy ngày, nói chuyện của Tử Phi cho ta biết, lần này còn chưa kịp nhìn thấy hắn, hắn đã chết rồi."
Nàng mặc dù đã cố gắng che giấu tâm tình, nhưng nói đến từ “chết”, vẫn nghẹn ngào một chút.
Đại tăng lữ không khỏi trầm mặc, chậm rãi đứng thẳng người, thật lâu sau, mới thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Tử Phi là đệ đệ của Tử Thanh, thời điểm Tử Thanh theo Tân Sửu trưởng lão rời đi, Tử Phi còn nhỏ, được Đinh Tuất trưởng lão cố giữ lại. Đại tăng lữ từ đầu đến cuối vẫn không quên được cái chết của Tử Phi, lại thêm Cơ Đàm Âm không hiểu sao lại không chết... Nghĩ đến Cơ Đàm Âm, tâm trạng của hắn càng xấu đi.
Tử Thanh vội vàng kéo cánh tay hắn lại, cười nói: "Không liên quan tới ngươi, không cần tự trách. Lần này ở thêm mấy ngày, phu quân vẫn luôn oán trách ngươi không đến thì không ai cùng hắn uống rượu."
Đại tăng lữ không có tâm tình nói đùa, miễn cưỡng ứng phó hai câu, theo mọi người vòng qua trung đình, đã thấy trên hồ nước nhỏ xây sáu tòa đài cao, trên đó có sáu tộc nhân đang liên tục thi pháp, không ngừng tăng cường kết giới bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.