Chương 45: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 45
Thập Tứ Lang
10/02/2024
Đại tăng lữ hóa thành một đạo kim quang, trong nháy mắt đã vọt ra ngoài mấy trượng, chỉ để lại một câu: "Đừng để cô gái kia tiến vào!"
Hắn vội vã tìm tới con chim cực lạc đang dùng cơm, hiển nhiên con linh cầm xinh đẹp cao ngạo này rất không thích bị người khác quấy rầy lúc ăn cơm, nhìn hắn mà thét lên đầy bất mãn.
"Lần tới mời ngươi uống thiên hạ vô song tửu tốt nhất!" Đại tăng lữ tình thế cấp bách đồng ý lung tung, "Mau bay đi cho ta!"
chim cực lạc rất không tình nguyện vỗ cánh, chậm rãi bay lên, còn chưa bay được mấy bước, đại tăng lữ đã nhìn thấy Cơ Đàm Âm ở phía sau, nàng lại cưỡi trên lưng một con cơ quan điểu quái dị, chậm rì rì đi theo phía sau mình.
Nàng rốt cuộc là chuyện gì vậy! Đại tăng lữ da đầu đều cứng rồi, sờ soạng trong ngực nửa ngày, quân cờ ngọc không còn, ngược lại trong túi tiền có mấy thỏi bạc, lập tức không chút nghĩ ngợi, ném một thỏi ra ngoài, quả nhiên con quái điểu kia lại rơi xuống đất.
Vẫn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Đàm Âm lấy từ trong túi càn khôn ra một con chim cơ quan nhỏ lớn chừng bàn tay, đón gió nhoáng một cái biến thành lão đại, cưỡi lên ngựa tiếp tục đuổi theo gã không mệt mỏi.
Đại tăng lữ chỉ cảm thấy cơn ác mộng này phảng phất sẽ không ngừng, hắn lại ném thêm một thỏi bạc, chim cơ quan bị nện rơi xuống, hắn giục chim cực lạc tranh thủ thời gian bay đi, nhung bay được một đoạn, Đàm Âm triệu hồi ra chim cơ quan mới, tiếp tục đuổi theo phía sau, hắn lại tiếp tục ném bạc...
Sau đó... Sau đó hắn ném hết bạc.
Đại tăng lữ ngửa mặt lên trời thở dài, huýt sáo một tiếng, chim cực lạc im lặng đứng ở giữa không trung.
"Này!" Hắn cách thật xa, hô to với Đàm Âm ở phía sau: "Ngươi đi theo ta rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Đàm Âm suy nghĩ một chút, trả lời rất chân thành: "Bảo hộ ngươi?"
"Ta không muốn ngươi bảo vệ!" Đại tăng lữ tức giận, có đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ lưu lạc đến mức được một tiểu cô nương phàm nhân bảo hộ, mặt mũi của hắn muốn thả đi đâu?
Đàm Âm tiếp tục suy nghĩ một chút, trả lời: " chiếu cố ngươi?"
"Ai cần ngươi chiếu cố!"
Đàm Âm lại tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng do dự hỏi: "Ta biết tu xe?"
"Ta sớm đã không cần xe nữa rồi." Đại tăng lữ lạnh lùng nói.
Đàm Âm vắt hết óc mà suy nghĩ: "Ta..." Nàng không nghĩ ra được điều kiện gì có lợi cả.
Hắn vội vã tìm tới con chim cực lạc đang dùng cơm, hiển nhiên con linh cầm xinh đẹp cao ngạo này rất không thích bị người khác quấy rầy lúc ăn cơm, nhìn hắn mà thét lên đầy bất mãn.
"Lần tới mời ngươi uống thiên hạ vô song tửu tốt nhất!" Đại tăng lữ tình thế cấp bách đồng ý lung tung, "Mau bay đi cho ta!"
chim cực lạc rất không tình nguyện vỗ cánh, chậm rãi bay lên, còn chưa bay được mấy bước, đại tăng lữ đã nhìn thấy Cơ Đàm Âm ở phía sau, nàng lại cưỡi trên lưng một con cơ quan điểu quái dị, chậm rì rì đi theo phía sau mình.
Nàng rốt cuộc là chuyện gì vậy! Đại tăng lữ da đầu đều cứng rồi, sờ soạng trong ngực nửa ngày, quân cờ ngọc không còn, ngược lại trong túi tiền có mấy thỏi bạc, lập tức không chút nghĩ ngợi, ném một thỏi ra ngoài, quả nhiên con quái điểu kia lại rơi xuống đất.
Vẫn còn chưa thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy Đàm Âm lấy từ trong túi càn khôn ra một con chim cơ quan nhỏ lớn chừng bàn tay, đón gió nhoáng một cái biến thành lão đại, cưỡi lên ngựa tiếp tục đuổi theo gã không mệt mỏi.
Đại tăng lữ chỉ cảm thấy cơn ác mộng này phảng phất sẽ không ngừng, hắn lại ném thêm một thỏi bạc, chim cơ quan bị nện rơi xuống, hắn giục chim cực lạc tranh thủ thời gian bay đi, nhung bay được một đoạn, Đàm Âm triệu hồi ra chim cơ quan mới, tiếp tục đuổi theo phía sau, hắn lại tiếp tục ném bạc...
Sau đó... Sau đó hắn ném hết bạc.
Đại tăng lữ ngửa mặt lên trời thở dài, huýt sáo một tiếng, chim cực lạc im lặng đứng ở giữa không trung.
"Này!" Hắn cách thật xa, hô to với Đàm Âm ở phía sau: "Ngươi đi theo ta rốt cuộc là muốn cái gì?!"
Đàm Âm suy nghĩ một chút, trả lời rất chân thành: "Bảo hộ ngươi?"
"Ta không muốn ngươi bảo vệ!" Đại tăng lữ tức giận, có đại tăng lữ của bộ tộc Hữu Hồ lưu lạc đến mức được một tiểu cô nương phàm nhân bảo hộ, mặt mũi của hắn muốn thả đi đâu?
Đàm Âm tiếp tục suy nghĩ một chút, trả lời: " chiếu cố ngươi?"
"Ai cần ngươi chiếu cố!"
Đàm Âm lại tiếp tục suy nghĩ, cuối cùng do dự hỏi: "Ta biết tu xe?"
"Ta sớm đã không cần xe nữa rồi." Đại tăng lữ lạnh lùng nói.
Đàm Âm vắt hết óc mà suy nghĩ: "Ta..." Nàng không nghĩ ra được điều kiện gì có lợi cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.