Chương 47: Thiên Hạ Vô Song - Tg/Thập Tứ Lang 47
Thập Tứ Lang
10/02/2024
Nàng đứng thật xa nhìn hắn, trong lòng không dám xác định thân phận của hắn.
Thần Quân trông có dáng vẻ gì nàng cũng không biết rõ, nhưng không phải là tùy tiện mặc một bộ trường bào lụa xanh, tóc tai bù xù nửa nằm ở trên tảng đá.
Dưới chân hắn ngàn vạn ngôi sao bị Thiên Hà mây mù lượn lờ bao phủ, chiếu lấp lánh, giống như là mảnh vụn vàng rơi lên tơ lụa.
Hắn lập tức phát hiện ra nàng, tò mò nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà lại ôn hòa.
"Nào, lại đây." Thái Hòa vẫy tay với nàng, giống như bắt chuyện với một con mèo hoang nhỏ xa lạ.
Nàng trốn càng lúc càng xa, núp phía sau Trường Sinh thụ, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh hung quang.
Thái Hòa cười tủm tỉm không để ý tới nàng, há mồm thổi chong chóng sặc sỡ năm màu trong tay, vân lưu mỏng manh của thiên hà theo tiết tấu hắn thổi lên xuống quay cuồng, tinh hải chìm nổi, đẩu chuyển tinh di, làm người ta hoa cả mắt.
Đột nhiên từ trong Thiên Hà vọt ra một con cá cực lớn, màu sắc giống như máu tươi đỏ tươi, nó xinh đẹp ở trên không trung đánh cuốn, cái đuôi không khách khí hung hăng vẫy một cái, như là oán giận động tác thổi của hắn quấy rầy nó.
Rầm rầm, cái đuôi của nó rơi xuống một nhúm cát nhỏ màu vàng cực lớn, tí tách rơi xuống như mưa.
Ánh mắt nàng lại sáng lên, không phải ánh mắt đề phòng, mà là ánh sáng mà thợ thủ công nhìn thấy kỳ tài hiếm có trên đời.
Tinh sa trong thiên hà, đó là tài liệu chỉ xuất hiện trong thần thoại truyền thuyết, nàng khó tránh khỏi bắt đầu mơ màng nghĩ tới việc dùng nó để làm thứ gì kinh thế tuyệt luân.
Thái Hòa dùng ti nang thu thập tinh sa này, nghĩ một chút, đem ti nang đặt ở trên tảng đá, bản thân lại nhảy xuống, thổi chong chóng rời đi.
Nàng canh rất lâu, con mắt không dám chớp, xác định xung quanh quả thực không có ai, lúc này mới lặng lẽ chạy qua, đoạt túi tơ bỏ chạy.
Không ngờ sau lưng đột nhiên truyền ra một tiếng cười "Xuy", nàng thất kinh quay đầu lại, đã thấy Thái Hòa rõ ràng đã rời đi lại lúc nãy, giờ lại đang nửa nằm ở trên tảng đá xanh, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Cẩn thận chút." Giọng hắn rất ôn hòa: "Đừng ham chơi rớt xuống sông, ta không vớt lên nổi."
*
Đàm Âm mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là bầu trời giăng đầy mây đen, trời đã sớm sáng.
Thân thể này hẳn đã chết, nhưng nàng vẫn sẽ nằm mơ, vì sao?
Chỉ sợ không ai có thể trả lời vấn đề này.
Thần Quân trông có dáng vẻ gì nàng cũng không biết rõ, nhưng không phải là tùy tiện mặc một bộ trường bào lụa xanh, tóc tai bù xù nửa nằm ở trên tảng đá.
Dưới chân hắn ngàn vạn ngôi sao bị Thiên Hà mây mù lượn lờ bao phủ, chiếu lấp lánh, giống như là mảnh vụn vàng rơi lên tơ lụa.
Hắn lập tức phát hiện ra nàng, tò mò nhìn nàng, ánh mắt trong suốt mà lại ôn hòa.
"Nào, lại đây." Thái Hòa vẫy tay với nàng, giống như bắt chuyện với một con mèo hoang nhỏ xa lạ.
Nàng trốn càng lúc càng xa, núp phía sau Trường Sinh thụ, chỉ lộ ra hai con mắt lấp lánh hung quang.
Thái Hòa cười tủm tỉm không để ý tới nàng, há mồm thổi chong chóng sặc sỡ năm màu trong tay, vân lưu mỏng manh của thiên hà theo tiết tấu hắn thổi lên xuống quay cuồng, tinh hải chìm nổi, đẩu chuyển tinh di, làm người ta hoa cả mắt.
Đột nhiên từ trong Thiên Hà vọt ra một con cá cực lớn, màu sắc giống như máu tươi đỏ tươi, nó xinh đẹp ở trên không trung đánh cuốn, cái đuôi không khách khí hung hăng vẫy một cái, như là oán giận động tác thổi của hắn quấy rầy nó.
Rầm rầm, cái đuôi của nó rơi xuống một nhúm cát nhỏ màu vàng cực lớn, tí tách rơi xuống như mưa.
Ánh mắt nàng lại sáng lên, không phải ánh mắt đề phòng, mà là ánh sáng mà thợ thủ công nhìn thấy kỳ tài hiếm có trên đời.
Tinh sa trong thiên hà, đó là tài liệu chỉ xuất hiện trong thần thoại truyền thuyết, nàng khó tránh khỏi bắt đầu mơ màng nghĩ tới việc dùng nó để làm thứ gì kinh thế tuyệt luân.
Thái Hòa dùng ti nang thu thập tinh sa này, nghĩ một chút, đem ti nang đặt ở trên tảng đá, bản thân lại nhảy xuống, thổi chong chóng rời đi.
Nàng canh rất lâu, con mắt không dám chớp, xác định xung quanh quả thực không có ai, lúc này mới lặng lẽ chạy qua, đoạt túi tơ bỏ chạy.
Không ngờ sau lưng đột nhiên truyền ra một tiếng cười "Xuy", nàng thất kinh quay đầu lại, đã thấy Thái Hòa rõ ràng đã rời đi lại lúc nãy, giờ lại đang nửa nằm ở trên tảng đá xanh, cười tủm tỉm nhìn nàng.
"Cẩn thận chút." Giọng hắn rất ôn hòa: "Đừng ham chơi rớt xuống sông, ta không vớt lên nổi."
*
Đàm Âm mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là bầu trời giăng đầy mây đen, trời đã sớm sáng.
Thân thể này hẳn đã chết, nhưng nàng vẫn sẽ nằm mơ, vì sao?
Chỉ sợ không ai có thể trả lời vấn đề này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.