Chương 13: Chương 13
Thiên Cưu
25/11/2016
Bước lên chiếc BMW màu bạc của Mục Thiên Nam, hai người cùng ngồi vào xe. Đan Giai Nguyệt nhìn Mục Thiên Nam khởi động xe, nhìn anh ấy lái xe lên đường.
Ánh đèn neon trong thành phố phản quang vào cửa kính tạo thành những tia sáng màu lam nhạt.
Trong lòng Đan Giai Nguyệt có rất nhiều thắc mắc không thể hỏi. Chẳng hạn như: Những chuyện đã xảy ra ở Luyến Luyến Tình Thâm hay mấy năm nay Mục Thiên Nam như thế nào.
“Không biết cậu và Việt Phồn Tinh đã quen nhau thế nào, nhưng cậu đừng gặp lại cậu ta nữa!” Im lặng một chốc, Mục Thiên Nam bỗng lên tiếng. Đó không phải là mệnh lệnh mà là thông báo.
“Tại sao?” Đan Giai Nguyệt giật mình, hoàn hồn. Khi nghe được những lời Mục Thiên Nam nói, anh theo bản năng sờ sờ tấm thẻ vàng trong túi áo khoác của mình. Khi đó, Mục Thiên Nam gọi anh, anh không chút do dự đi theo, bỗng nhiên, Việt Phồn Tinh nắm cổ tay anh lại, anh ta không nói gì, cuối cùng chỉ đưa cho anh tấm thẻ đó.
“Bởi vì Mục Dã!” Ngẫm một chốc, thấy câu này hơi kì kì, cho nên đã bổ sung thêm một câu: “Việt Phồn Tinh không phải người tốt!”
“…Ừ” Thật không? Người đó ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã, khi nói chuyện lại thẳng thắn nhưng không mất đi vẻ hài hước. Tuy nhiên, anh ta lại rất lạnh lùng với cậu trai đó… Bất chợt, anh bỗng nhớ tới cái cảnh cậu trai đó túm lấy mình, dường như cậu ấy rất đau khổ… Là người xấu sao? Tuy còn đang suy ngẫm, nhưng ngoài miệng anh cũng đáp lại. Dù sao, biết đâu cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
Trước nay, Đan Giai Nguyệt luôn cảm thấy Mục Thiên Nam là người tốt.
“Ở đại lộ nam Phúc Lý à?” Mục Thiên Nam chuyển đề tài, xác nhận lại địa chỉ của Đan Giai Nguyệt.
“…À, phải!” Vâng, cho nên xin chạy chậm một chút. Cho dù lần sau có gặp lại, tôi cũng chưa chắc có cơ hội ngồi chiếc xe đắt tiền thế này.
Anh về tới nhà thì anh ấy lại phải đi.
Mục Thiên Nam mở nhạc – Một giọng ca nữ vang lên, giai điệu cô đơn, buồn tẻ:
[Cám ơn anh, nhiều năm sau khi gặp lại
Vợ ở cạnh bên, anh cười giới thiệu với tôi
Thật hận anh, năm đó đã thốt ra câu biệt ly dễ dàng như thế
Tất cả chứng minh, anh có thể đối xử với ai kia chẳng bỏ chẳng rời
Không phải tôi, cũng sẽ là ai đó, chẳng có gì kinh ngạc cả
Không phải tôi, cũng sẽ là ai đó
Vậy, tại sao, tôi phải gặp lại anh?
Cám ơn anh,
Thật hận anh,
Nhìn anh hạnh phúc, cuối cùng tôi cũng đã có thể tha thứ cho chính mình
Tình yêu của thế gian, yêu người yêu như thế, đến đây xin chấm dứt.]
—- Tiểu Đoàn Viên —-
Giọng của cô gái ấy vang vọng cả chiếc xe. Đến khi ca khúc kết thúc, Đan Giai Nguyệt nói khẽ một câu: Tôi thích anh! Cho dù, anh không thích tôi, cho dù, tôi mãi mãi không thể có được thứ hạnh phúc này.
Ánh đèn neon trong thành phố phản quang vào cửa kính tạo thành những tia sáng màu lam nhạt.
Trong lòng Đan Giai Nguyệt có rất nhiều thắc mắc không thể hỏi. Chẳng hạn như: Những chuyện đã xảy ra ở Luyến Luyến Tình Thâm hay mấy năm nay Mục Thiên Nam như thế nào.
“Không biết cậu và Việt Phồn Tinh đã quen nhau thế nào, nhưng cậu đừng gặp lại cậu ta nữa!” Im lặng một chốc, Mục Thiên Nam bỗng lên tiếng. Đó không phải là mệnh lệnh mà là thông báo.
“Tại sao?” Đan Giai Nguyệt giật mình, hoàn hồn. Khi nghe được những lời Mục Thiên Nam nói, anh theo bản năng sờ sờ tấm thẻ vàng trong túi áo khoác của mình. Khi đó, Mục Thiên Nam gọi anh, anh không chút do dự đi theo, bỗng nhiên, Việt Phồn Tinh nắm cổ tay anh lại, anh ta không nói gì, cuối cùng chỉ đưa cho anh tấm thẻ đó.
“Bởi vì Mục Dã!” Ngẫm một chốc, thấy câu này hơi kì kì, cho nên đã bổ sung thêm một câu: “Việt Phồn Tinh không phải người tốt!”
“…Ừ” Thật không? Người đó ăn mặc sang trọng, cử chỉ tao nhã, khi nói chuyện lại thẳng thắn nhưng không mất đi vẻ hài hước. Tuy nhiên, anh ta lại rất lạnh lùng với cậu trai đó… Bất chợt, anh bỗng nhớ tới cái cảnh cậu trai đó túm lấy mình, dường như cậu ấy rất đau khổ… Là người xấu sao? Tuy còn đang suy ngẫm, nhưng ngoài miệng anh cũng đáp lại. Dù sao, biết đâu cũng chẳng có cơ hội gặp lại.
Trước nay, Đan Giai Nguyệt luôn cảm thấy Mục Thiên Nam là người tốt.
“Ở đại lộ nam Phúc Lý à?” Mục Thiên Nam chuyển đề tài, xác nhận lại địa chỉ của Đan Giai Nguyệt.
“…À, phải!” Vâng, cho nên xin chạy chậm một chút. Cho dù lần sau có gặp lại, tôi cũng chưa chắc có cơ hội ngồi chiếc xe đắt tiền thế này.
Anh về tới nhà thì anh ấy lại phải đi.
Mục Thiên Nam mở nhạc – Một giọng ca nữ vang lên, giai điệu cô đơn, buồn tẻ:
[Cám ơn anh, nhiều năm sau khi gặp lại
Vợ ở cạnh bên, anh cười giới thiệu với tôi
Thật hận anh, năm đó đã thốt ra câu biệt ly dễ dàng như thế
Tất cả chứng minh, anh có thể đối xử với ai kia chẳng bỏ chẳng rời
Không phải tôi, cũng sẽ là ai đó, chẳng có gì kinh ngạc cả
Không phải tôi, cũng sẽ là ai đó
Vậy, tại sao, tôi phải gặp lại anh?
Cám ơn anh,
Thật hận anh,
Nhìn anh hạnh phúc, cuối cùng tôi cũng đã có thể tha thứ cho chính mình
Tình yêu của thế gian, yêu người yêu như thế, đến đây xin chấm dứt.]
—- Tiểu Đoàn Viên —-
Giọng của cô gái ấy vang vọng cả chiếc xe. Đến khi ca khúc kết thúc, Đan Giai Nguyệt nói khẽ một câu: Tôi thích anh! Cho dù, anh không thích tôi, cho dù, tôi mãi mãi không thể có được thứ hạnh phúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.